Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:05
Lượt xem: 126
Trước khi thi, chủ nhiệm lớp A, lớp B dặn dò học sinh lớp mình giống như dặn dò học sinh tiểu học vậy: “Lúc các em làm bài nhất định phải tra kỹ đề, làm đúng trong một lần. Thi xong đừng vội nộp bài, phải kiểm tra lại từ đầu tới cuối một lượt, có thể sửa được một điểm thì một điểm, nhất định không thể để mất điểm không đáng mất…Biết chưa?”
Giáo viên bla bla dặn dò một trận, sợ học sinh quên gì đó.
“Chúng em biết rồi.”
Giáo viên khích lệ các học sinh: “Nói to lên chút, cổ vũ sĩ khí của các em, ngày mai tranh thủ thi tốt!”
“Chúng em biết rồi.”
“Được, ngày mai đừng quên mang dụng cụ học tập và giấy nháp, tan học.”
Đợi khi các bạn học cùng về nhà, bạn học lớp A lớp B và lớp C quen nhau nói: “Chủ nhiệm lớp chúng tớ nói ngày mai nhất định phải thi tốt, lần này tranh thủ vượt qua bạn học Diệp Hoan ở lớp các cậu.”
Bạn học lớp C: “Ha ha, tớ thấy lớp cậu mơ đi, Diệp Hoan lớp bọn tớ học giỏi, gần như điểm tối đa tất cả các môn, đều không có học lệch môn nào, cậu ấy không hạng nhất, ai có thể thi hạng nhất chứ?”
Bạn học lớp A lớp B không phục: “Ai có thể thi hạng nhất, đợi thi xong mới biết được!”
Hôm thi, ba lớp bị đảo lộn số thứ tự thi, chưa chắc thí sinh được phân vào lớp mình.
Diệp Hoan không biết lần này người khác thi thế nào, dù sao thì cô đợi giáo viên phát đề xuống, bắt đầu làm bài soàn soạt, trừ làm văn tốn nhiều tâm tư một chút, thời gian khác đọc đề là giải, vốn không cần suy nghĩ quá lâu. Lúc Diệp Hoan làm bài thật sự giống như hạ bút có thần trợ, thi vô cùng thuận lợi.
Sau khi thi xong, vừa hay là cuối tuần, các giáo viên vất vả chấm bài, mà các học sinh thi xong thì có thể thư giãn, thậm chí suy nghĩ sau khi nghỉ có thể đi đâu chơi.
Diệp Hoan dẫn các em trai ra ngoài mua sắm, chuẩn bị mua đồ tết về nhà ăn tết. Cô dẫn hai em trai vào trung tâm thương mại mới mở trong thành phố: “Đông Đông, Nam Nam, các em thích quần áo gì, hôm nay tự chọn, chỉ cần thích, chị bỏ tiền mua cho các em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-141.html.]
Diệp Đông kéo áo của Diệp Hoan nói: “Hoan Hoan, chúng ta đến chợ đồ sỉ mua quần áo là được, quần áo ở đây đắt lắm, mua ở đây lãng phí tiền.”
Sau khi Lý Vệ Hoa biết trong thành phố có chợ bán quần áo sỉ, từng dẫn các con đi mua quần áo.
Diệp Nam cũng nói: “Chị, chị kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Cứ mời bọn em tới trung tâm thương mại mua quần áo, nghe nói quần áo ở đây đắt lắm, một bộ mấy trăm tệ, cũng không sợ bọn em móc rỗng túi của chị.”
Diệp Hoan hào phóng kéo các em trai đi vào: “Chị từng nói với các em, năm nay chị kiếm tiền rồi, dù sao chị cũng đã chuẩn bị xong tiền mua quần áo, các em có mua hay không thì tùy. Hôm nay chị phải mua quần áo mới cho ba mẹ, cũng mua cho mình, nếu các em không mua thì xách túi giúp chị.”
Diệp Đông và Diệp Nam đã cao hơn Diệp Hoan một cái đầu nhìn nhau, nhỏ tiếng hỏi: “Hoan Hoan, chị thật sự chuẩn bị tiền rồi?”
“Đương nhiên, các em chỉ việc mua là được, chị trả tiền.”
Tiền mình kiếm tiêu rất sảng khoái, huống hồ Diệp Hoan biết sau này cô sẽ có kho vàng nhỏ cuồn cuộn không ngừng, đương nhiên tiêu tiền rất thoải mái.
Diệp Đông và Diệp Nam đồng thời liếc nhìn túi nhỏ trên lưng chị: “Hoan Hoan, chị phải giữ tiền cẩn thận, lỡ như rơi mất, chị sẽ hối hận c.h.ế.t đấy.”
“Hai đứa có tỉ mỉ bằng chị à, mau đi, nhìn trúng quần áo gì trực tiếp nói với chị là được.” Diệp Hoan sẽ không giao túi cho các em trai cầm, thực ra cô để phần lớn tiền trong không gian rồi, túi chỉ là vật che chắn thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Đông và Diệp Nam biết sau khi chị gái bái sư phụ, trong tay luôn không thiếu tiền. Nếu chị gái đã muốn mua quần áo cho, chúng vẫn không kháng được dụ hoặc, cũng không khách sáo nữa, bảo Diệp Hoan dẫn chúng đến chỗ bán đồ thể thao trước, mỗi đứa chọn một bộ đồ thể thao. Hai đứa chọn mẫu giống nhau, chỉ là khác màu sắc, một mẫu màu lam đậm, một mẫu màu đen thuần.
Lúc ba người đi mua quần áo, nhân viên bán hàng nhìn thấy họ thì rất nhiệt tình, câu nói đầu tiên là hỏi: “Ây ya, hai đứa giống nhau thật, là sinh đôi nhỉ?”
Diệp Đông và Diệp Nam đồng thời lắc đầu, chỉ Diệp Hoan bên cạnh nói: “Không phải, bọn em sinh ba.”
“Ây ya, ba mẹ các em thật có phúc.”
Diệp Hoan mua đồ thể thao cho các em trai, cảm thấy đồ thể thao hơi mỏng, không chịu lạnh, kéo các em trai tới chỗ bán áo lông vũ, lại mua cho mỗi đứa một chiếc áo lông vũ hơi to. Bởi vì Diệp Đông và Diệp Nam đang tuổi lớn, nếu mua size vừa thì năm sau không mặc được nữa.