Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 177

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:55
Lượt xem: 155

Trong huấn luyện quân sự, điều khá thú vị là hát quân ca và cuộc thi hát nối. Lúc này giáo quan không còn nghiêm túc như thế nữa, mang theo nụ cười, cùng hát quân ca với các sinh viên.

Nửa tháng nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh. Trải qua hơn nửa tháng huấn luyện quân sự, phần lớn bạn học đều bị cháy nắng mấy lớp, chỉ có số ít sinh viên phơi nắng không đen bẩm sinh mới không sao. Đặc biệt là so sánh cổ và làn da được quần áo che đi, có tuyến phân giới vô cùng rõ ràng, không biết phải ủ bao nhiêu ngày mới có thể trắng ra.

Bởi vì buổi tối Diệp Hoan sẽ luyện công, cho nên trạng thái tinh thần luôn được giữ rất tốt. Sắc mặt của cô luôn hồng hào trắng nõn, không hề bị cháy nắng, sau đó được ba bạn học khác chung phòng nhìn thấy rồi ghen tỵ.

Ngày cuối cùng tập huấn là ngày kiểm thu thành quả huấn luyện, các liên đội biểu diễn dưới bục, các lãnh đạo ở trên bục quan sát chấm điểm. Huấn luyện nửa tháng vẫn vô cùng có hiệu quả, lúc các sinh viên biểu diễn đều tăm tắp, đội ngũ ngay ngắn, khẩu hiệu vang sáng, khoảnh khắc đó trong lòng họ cũng vô cùng căng thẳng kích động.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, các bạn học cảm thấy các giáo quan “hung thần ác sát” đột nhiên trở nên đáng yêu, lưu luyến chào tạm biệt họ, trở về trường học.

Các bạn học về trường còn đang bàn tán chuyện xảy ra lúc huấn luyện quân sự, hoặc là nói giáo quan lớp nào đẹp trai hơn, hoặc là nói ai cháy nắng hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Đình Đình nhìn thấy làn da trắng nõn của Diệp Hoan rất hâm mộ, cô ấy là người hỏi đầu tiên: “Diệp Hoan, tớ thấy cậu không hề đen đi chút nào? Cậu có bí quyết bảo dưỡng gì không, sao không nói sớm với bọn tớ một tiếng? Cho bọn tớ phòng bị một chút, cậu xem tớ đen cỡ nào!”

Diệp Hoan biết con gái đều yêu thương dung mạo của mình, không để tâm lời Khương Đình Đình nói, cô cười đáp: “Có thể tớ có thể chất phơi nắng không đen bẩm sinh.”

Thực ra Diệp Hoan thật sự là thể chất phơi nắng không đen. Kiếp trước cô không học chế bùa, mỗi lần huấn luyện quân sự đều không bị cháy nắng, cùng lắm làn da ửng đỏ hoặc cháy da, không đen đi, làn da đỏ lên dưỡng vài ngày là có thể trở lại như cũ.

Khương Đình Đình đã đen đi không ít, nhưng người đen nhất là Lưu Yến, trước đây cô ấy vốn có làn da khỏe khoắn, làn da hơi vàng hơn so với Diệp Hoan bọn họ, bây giờ vừa kết thúc huấn luyện, gần như Lưu Yến đã bị cháy thành em gái đen rồi.

Khương Đình Đình nhìn màu da của Diệp Hoan, lại nhìn màu da của Lưu Yến, cuối cùng tìm lại cảm giác ưu việt từ trên người Lưu Yến: “May mà tớ chưa phải người đen nhất.”

Trịnh Hạ thuộc kiểu người không sợ nắng gì, thành người trắng thứ hai trong phòng ký túc xá bọn họ.

Diệp Hoan thấy Khương Đình Đình để ý màu da như vậy, chỉ đành đưa ra vài kiến nghị: “Không phải nói đắp dưa leo trên mặt có thể đẹp da sao, hay là cậu thử xem?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-177.html.]

Mùa hè dưa leo rẻ, dùng cái này không phí tiền, cho dù không có hiệu quả cũng sẽ không quá xót tiền.

Khương Đình Đình nói: “Trước đây tớ từng đắp dưa leo ở nhà, có thể trắng lên không không biết, nhưng có thể bù nước. Không có làn da đẹp như cậu, tớ chỉ có thể tự làm bừa, tớ đi mua dưa leo về thử ngay.”

Trước khi đi cô ấy lại hỏi: “Trịnh Hạ, cậu đi không? Hai chúng ta cùng đi đi.”

Khương Đình Đình vốn chưa từng nghĩ sẽ gọi Lưu Yến và Diệp Hoan. Chắc chắn Diệp Hoan không cần, Lưu Yến keo kiệt như thế, chắc chắn không nỡ tiêu tiền mua dưa leo làm đẹp.

Trịnh Hạ nghĩ ngợi, dưa leo chắc chắn sẽ không gây nguy hại gì với mặt bèn đồng ý, Diệp Hoan nói: “Tớ cũng ra ngoài cùng các cậu mua chút đồ.”

Sau khi ba người ra ngoài, lần lượt mua dưa leo và dưa hấu về. Dưa hấu là Diệp Hoan mua, cô cố ý mua quả to một chút, bảo người bán trái cây cắt nửa ra, sau khi về tặng cho Kỷ Nguyên Trân một nửa.

Kỷ Nguyên Trân kéo tay Diệp Hoan nói: “Vẫn là Hoan Hoan tốt nhất, mua dưa hấu cũng nghĩ tới em.” Cô ấy kéo Diệp Hoan tới cửa phòng ký túc nói nhỏ: “Bùa chị cho em thật hữu dụng, em không hề bị đen.”

Lúc Kỷ Nguyên Trân nói, cô ấy cười vô cùng vui vẻ: “Con gái lớp em đều ghen tỵ em không bị ăn nắng, ha ha…”

Diệp Hoan cảnh cáo Kỷ Nguyên Trân đang vô cùng vui sướng: “Được rồi, em lén vui cũng được, tuyệt đối đừng tiết lộ chuyện bùa ra.”

Kỷ Nguyên Trân vừa cười vừa gật đầu: “Hoan Hoan, em đảm bảo không tiết lộ, em nói với người ta em bẩm sinh không ăn nắng.”

Diệp Hoan nhắc nhở cô ấy: “Em vốn đã không ăn nắng, chẳng qua là dùng bùa của chị tránh nắng.”

Kỷ Nguyên Trân bị Diệp Hoan nói tới ngẩn người: “Đúng vậy, hình như hồi cấp ba huấn luyện quân sự em không ăn nắng gì.”

“Được rồi, chị đi đây, em về chia dưa hấu với bạn cùng phòng ăn đi. Hòa thuận sống chung với người ta, không được cũng không sao, đợi hết năm nhất, chúng ta có thể ra ngoài thuê nhà ở, có thể ở chung với nhau…”

Loading...