Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:50:14
Lượt xem: 96
Kỷ sư phụ thấy chuyện của La Bàn đã kết thúc, vội nói: “Được rồi, chuyện khác sau này có thời gian rồi tính, chúng ta tìm tung tích của Khương Nhã trước.”
Hành Vân đạo trưởng nói với đồ đệ: “Nhiễm Hàn, con tìm kiếm thêm một lần nữa, xem sư muội con có bỏ sót nơi nào chưa tìm không.”
Nhiễm Hàn nghe phân phó của sư phụ, lập tức tìm kiếm kỹ trong viện.
Diệp Hoan chuyển tầm mắt vào trong đống vật phẩm quan trọng đó, đột nhiên có một thứ thu hút sự chú ý của cô, cô cầm một cái bình thủy tinh bảy màu hỏi: “Sư phụ, đây là thứ gì?”
Diệp Hoan cầm cái bình, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh, giống như có gì muốn dâng trào lên từ trong đáy lòng.
Kỷ sư phụ nhìn rồi nói: “Ta không uyên bác bằng sư huynh, thật sự không biết thứ này dùng để làm gì. Sư huynh, huynh xem giúp.”
Hành Vân đạo trưởng nhận lấy bình thủy tinh bảy màu, lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy loại bình này, nhưng hình như từng nghe nói về thứ này, là gì nhỉ, qua một lúc, Hành Vân đạo trưởng bỗng nhớ ra: “Ta nhớ ra rồi, đây là bình tụ hồn, có thể nhốt hồn phách của người, bên trong này không phải là hồn phách của Khương Nhã đó chứ…
Diệp Hoan nghe vậy, trong lòng không nhịn được hốt hoảng, toàn thân lạnh toát. Nếu thật sự là hồn phách của mẹ ruột, lẽ nào mẹ ruột thật sự mất mạng rồi?
Lúc này Nhiễm Hàn tìm kiếm xong căn viện quay lại: “Sư phụ, con không tìm thấy ám thất nào có thể giấu người được. Có phải hắn đã giấu người tới nơi khác không, hay là con đến lân cân hỏi thăm một chút?”
“Đợi chút đã, chúng ta xem thử trong bình này nhốt hồn phách của ai?” Hành Vân đạo trưởng nhìn thấy bên ngoài tràn ngập ánh nắng bèn bảo mấy người vào trong nhà, bố trí thúc hồn trận với chiếc bình, đề phòng hồn phách phân tán.
Sau khi ông ấy mở miệng bình, chỉ thấy miệng bình bay ra một làn sương màu, dần dần hình thành một bóng ảnh nhàn nhạt, nhìn một cái liền biết là phụ nữ, hồn phách này chính là hồn phách của Khương Nhã. Bởi vì hồn phách của bà ấy gần như còn giữ dáng vẻ của mười mấy năm trước, nhìn rất giống Diệp Hoan.
Điều khiến họ khó chịu là sau khi hồn phách của Khương Nhã ra ngoài, vẫn luôn hét: “Tôi không biết bảo vật ở đâu…”
Trong tích tắc, lòng của Diệp Hoan giống như bị bóp nát, cực kỳ đau, cô thất thanh gọi một tiếng “Mẹ!” nước mắt theo gò má chảy xuống.
Khương Nhã tựa như cảm ứng được gì, ngừng lại trong chốc lát, lại bắt đầu nói: “Tôi không biết bảo vật ở đâu…”
Diệp Hoan nhìn thấy hồn phách của mẹ chỉ biết lặp lại câu nói đó, đau lòng muốn chết, cô khóc hỏi: “Sư bá, sư phụ, sao mẹ con chỉ còn lại hồn phách, như vậy bà ấy phải làm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-232.html.]
Hành Vân đạo trưởng nói: “Diệp Hoan, con đừng sốt ruột. Con xem hồn phách của mẹ con không toàn vẹn, đây chỉ là một hồn ba phách của bà ấy, ta đoán hai hồn bốn phách còn lại có lẽ vẫn nằm trong cơ thể của bà ấy. Chúng ta chỉ cần tìm được cơ thể của bà ấy, nghĩ cách đưa hồn phách của bà ấy về cơ thể là có thể cứu mẹ con rồi.”
Diệp Hoan cũng lo lắng, cộng thêm ít kiến thức, nhất thời không chú ý tới hồn phách của mẹ không toàn vẹn, cô nghe sư bá nói xong, lau nước mắt nói: “Vậy con phải mau chóng tìm được cơ thể của mẹ, sớm đưa hồn phách nhập thể.” Cô hoảng hốt nói: “Hình Hải c.h.ế.t rồi, con nên đi đâu tìm cơ thể của mẹ đây?”
Nhiễm Hàn nói: “Anh cảm thấy có lẽ Hình Hải qua lại với gia đình nào ở gần đây, ít nhất cơm nước của hắn có người cung cấp, chi bằng chúng ta tìm tới gia đình đó, xem người qua lại với hắn có biết chút gì không.”
*
Vậy còn đợi gì nữa, mau đi hỏi thôi. Thế là bốn người cùng đi bộ tới thôn trang gần đó.
Trong lòng Diệp Hoan nôn nóng tìm mẹ, trực tiếp quên mất ba ruột bị nhốt trong trận pháp, mà con đường họ đi qua vừa hay không tới chỗ Lục Vân Triết, Diệp Hoan càng không nhớ tới ông ấy.
Tuy Diệp Hoan quên nhưng Nhiễm Hàn còn nhớ, anh ấy nhắc nhở: “Sư muội, có phải em nên thả ba em ra khỏi trận pháp trước không.”
Diệp Hoan ảo não nói: “Em thật sự quên mất! Bây giờ em tới đó xem thử, gọi ông ấy đi cùng.”
Kỷ sư phụ nói: “Hai đứa đi đi, ta và sư bá con ở đây đợi một lúc.”
Nhiễm Hàn cùng Diệp Hoan tới một nơi khác thả Lục Vân Triết khỏi trận pháp.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hoan Hoan, cuối cùng các con cũng tới. Như thế nào, tìm được Hình Hải chưa, hỏi được tung tích của mẹ con chưa?” Lục Vân Triết thấy hai người tới, không thấy bóng dáng của vợ, đoán được có thể chuyện tìm vợ không thuận lợi.
Diệp Hoan kể lại đại khái sự việc cho ba ruột biết, chỉ nói Hình Hải đã chết, tìm được một phần hồn phách của mẹ, nhưng không tìm được cơ thể.
Sau khi nghe xong, Lục Vân Triết cảm thấy chắc chắn vợ chịu khổ không ít, ông thật sự hận mình không có năng lực tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Hình Hải báo thù cho vợ.
Đáng tiếc ông ấy là người bình thường, bây giờ chỉ trông mong con gái có thể tìm vợ về: “Hoan Hoan, vậy bây giờ đi đâu tìm mẹ con?”
“Đến thôn trang bên kia hỏi thử, xem có ai qua lại với Hình Hải không, hoặc người ta biết gì đó.”
Lục Vân Triết sốt ruột nói: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”