Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:11
Lượt xem: 107
Lục Vân Triết nói tin tìm được Khương Nhã cho người nhà biết, không khác gì ném một viên đá vào trong nước, b.ắ.n lên vô số bọt nước.
Tuy ba mẹ Lục tò mò nhưng nghe Lục Vân Triết nói có chuyện, nhịn lòng tò mò không gọi điện thoại tiếp cho ông ấy. Nhưng đợi mẹ Lục gọi điện thoại nói chuyện này với gia đình thằng hai, còn có con gái Lục Vân Phỉ đã gả đi, khiến hai người họ kinh ngạc.
Lục Vân Thanh và Lục Vân Phỉ đều quan tâm tới vấn đề an toàn của Khương Nhã trước, ví dụ nói chị dâu đã không xuất hiện nhiều năm như vậy, có phải bị thương gì không? Tiếp đó là hỏi chuyện đứa bé.
Khi họ nghe mẹ nói đứa bé cũng tìm được, hơn nữa còn học đại học B, hai người không khỏi nghĩ nhiều, lẽ nào anh cả đã sớm tìm được con gái ruột?
Dù sao thì thời gian đại học B khai giảng khá sớm, thời gian tìm được chị dâu muộn hơn. Có lẽ anh cả bởi vì tìm được con gái ruột trước mới thuận theo manh mối tìm được chị dâu. Chỉ là không biết chỗ chị dâu tình hình như thế nào, vì sao lại biến mất nhiều năm như vậy, rốt cuộc có ẩn tình gì?
Có suy đoán nhiều mấy cũng không bằng hỏi rõ, thế là hai anh em không hẹn mà cùng gọi điện thoại cho anh cả. Nhưng Lục Vân Triết thấy là em hai và em út gọi điện thoại tới, sau khi nghe máy chỉ nói với họ một câu: “Có gì về rồi nói.”
Lục Vân Phỉ kiên trì gọi điện thoại cho anh cả tiếp, sau đó Lục Vân Triết sợ người nhà gọi điện thoại cho ông ấy mãi, thế là dứt khoát cúp nguồn. Dù sao thì sự việc không thể nói rõ trong nhất thời, quay về rồi nói không vấn đề gì cả.
Chỉ là người nhà lại buồn bực, vì chuyện này, Lục Vân Phỉ đặc biệt chạy về nhà mẹ hỏi rõ tình hình. Nhưng ngoài Lục Vân Triết, những người khác đều không biết rốt cuộc là chuyện gì.
Lục Vân Phỉ ai oán: “Anh cả thật là, nói không rõ ràng gì hết, lấp lửng cái gì chứ?”
Mặc kệ người nhà hậm hực thế nào, dù sao thì Lục Vân Triết sẽ không tùy tiện nghe điện thoại. Ông ấy trực tiếp lái xe đưa vợ con tới nhà họ Diệp.
Đợi họ tới cổng nhà, có người nhìn thấy Diệp Hoan hỏi: “Diệp Hoan, không phải cháu đang học đại học ở Bắc Kinh sao, sao lại về?”
Diệp Hoan cười đáp: “Thím, về nhà xử lý chút việc, sẽ quay lại nhanh thôi ạ.”
“Ồ, vậy cháu mau về nhà đi. Hôm nay ba mẹ cháu không đi làm, có lẽ đều ở nhà.” Thím hàng xóm nhìn thấy có một người phụ nữ rất giống Diệp Hoan, tò mò người phụ nữ này là ai. Nếu là thân thích của nhà họ Diệp, sao trước đây chưa từng thấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-242.html.]
Diệp Hoan và Khương Nhã đồng thời xuất hiện, chắc chắn người nhà cho rằng hai người có quan hệ thân thích, không phải chị em thì là mẹ con, hoặc là cô và cháu gái…
Lục Vân Triết đỗ xe ở cổng, ba người xách rất nhiều đồ vào nhà.
Đại khái biết hôm nay có khách tới, Lý Vệ Hoa đã quét dọn nhà cửa vô cùng sạch sẽ. Tuy vẫn là nhà ngói gạch trước đây, nhưng trông gọn gàng ngăn nắp, biết ngay nữ chủ nhân không phải người lười.
Lý Vệ Hoa sợ ba mẹ ruột của Diệp Hoan chê nhà họ bẩn, cho rằng con gái của họ lớn lên trong môi trường đó. Thực ra bởi vì nhà họ không làm nông, trong viện không có nông cụ gì, trông không lộn xộn mấy.
Tuy Diệp Hoan không phải con ruột nhưng cô có tình cảm không thể từ bỏ đối với ngôi nhà này. Cô xách đồ vừa vào nhà đã gọi: “Ba, mẹ, con về rồi!”
“Hoan Hoan về rồi, mẹ đã nấu cá chua ngọt mà con thích ăn.” Lý Vệ Hoa từ trong bếp đi ra nói, bà lập tức chú ý tới hai vợ chồng phía sau con gái, vội hỏi Diệp Hoan: “Đây chính là ba mẹ của con?”
Không đợi Diệp Hoan trả lời, Lý Vệ Hoa cười nói: “Hoan Hoan và em gái giống nhau thật, nhìn một cái biết là mẹ con ruột.”
Sau khi biết Hoan Hoan đã nhận ba mẹ ruột, Lý Vệ Hoa đã có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy Lục Vân Triết và Khương Nhã, bà tươi cười, vô cùng nhiệt tình nói với họ: “Em gái, mọi người mau vào nhà ngồi, tôi bảo ba nó ra ngoài mua đồ rồi.”
Gần nhà họ có một xưởng bán tương và dưa muối, trước đây là xưởng quốc doanh, nhưng đã đóng cửa, bây giờ trở thành xưởng tư nhân. Bởi vì gần, tương cũng ngon, nhà họ đều mua tương, mua dưa muối ở đây ăn.
“Mọi người nói tới thì tới thôi, sao còn mang nhiều đồ như thế? Cũng không phải người ngoài, khách sáo như thế làm gì?” Lý Vệ Hoa quay đầu nói với Hoan Hoan: “Con cũng không khuyên ba mẹ con, còn để họ mua nhiều đồ như vậy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vân Triết vội nói: “Nên mà, vốn dĩ tôi nên sớm tới cảm ơn anh chị, nhưng bởi vì công việc, cộng thêm khoảng cách địa lý xa xôi, tôi mới không tới được.”
Khương Nhã cũng nói: “Hoan Hoan được anh chị nuôi tốt như vậy, nói gì chúng tôi cũng phải cảm ơn anh chị…”
Dù sao thì Lục Vân Triết và Khương Nhã nói rất khách sáo, đều là lời nói cảm ơn. Ngàn lời vạn chữ không đủ để bày tỏ sự biết ơn của họ.