Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:33
Lượt xem: 131
Sau khi Diệp Hoan tới phòng học, Lâm Hiểu Nhiễm lập tức hỏi: “Diệp Hoan, cậu về rồi, sao bỗng nhiên cậu lại xin nghỉ?”
“Ừm, trong nhà có chút chuyện, tớ xử lý xong liền quay về ngay.”
Lâm Hiểu Nhiễm: “Cũng may cậu không vắng nhiều tiết, tớ ghi chép rồi, đợi lát nữa cho cậu mượn đọc.”
“Cảm ơn cậu.” Diệp Hoan cảm thấy Lâm Hiểu Nhiễm rất đáng yêu, tuy cô ấy thích hóng hớt một chút.
“Đây là ghi chép vào hôm thứ sáu, còn có buổi sáng.” Lâm Hiểu Nhiễm cho Diệp Hoan mượn ghi chép, sau đó lại hỏi: “Diệp Hoan, vừa nãy Thái Văn Huy lớp chúng ta quay lại nói nhìn thấy cậu ở cổng trường.”
Diệp Hoan vừa xem ghi chép vừa hỏi: “Ừm, sao?”
“Cậu ấy nói nhìn thấy cậu cùng một chàng trai từ một chiếc xe đi xuống, chàng trai đó là ai?” Lâm Hiểu Nhiễm không nhịn được tính hóng hớt của mình.
Diệp Hoan thản nhiên đáp: “Anh họ tớ, cho nên đừng nghĩ nhiều.” Cô đoán có người nhìn thấy cảnh ở cổng trường học.
“Khụ, tớ còn tưởng là bạn trai cậu.” Lâm Hiểu Nhiễm lại hỏi: “Vậy các cậu ngồi xe của ai vậy, anh họ cậu cũng là sinh viên trường chúng ta sao?”
“Cùng thân thích ăn cơm, thuận đường đưa hai bọn tớ tới. Còn nữa, anh họ tớ là sinh viên đại học Q.” Nể tình Lâm Hiểu Nhiễm cho mượn sổ ghi chép, Diệp Hoan trả lời vấn đề hóng hớt của cô ấy.
“Anh họ cậu lại là sinh viên đại học Q, tớ nhớ cậu có một đứa em trai cũng ở đại học Q, còn có một em trai ở trường quân đội?”
“Ừm.”
“Trời, anh em nhà các cậu lợi hại quá, thế mà đều thi vào đại học danh tiếng!” Lâm Hiểu Nhiễm cả kinh, kinh động bạn học bên cạnh.
Sau đó bạn học hỏi cô ấy, Lâm Hiểu Nhiễm nói tin tức mà cô ấy vừa được chia sẻ từ chỗ Diệp Hoan cho bạn học nghe. Chẳng mấy chốc, mấy bạn học xung quanh đều biết, người vừa nãy nói chuyện với Diệp Hoan ở cổng trường là anh họ của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-258.html.]
Sau đó mọi người thảo luận vấn đề IQ cao thấp, kéo tới kéo lui bỏ quên luôn Diệp Hoan. Diệp Hoan đắm chìm trong học tập, không bị các bạn học nhôn nhao nghị luận quấy rầy.
Sau khi tan học, Diệp Hoan đến thẳng chỗ sư huynh, sư huynh nói buổi chiều gặp vô cùng giữ lời, đã ở nhà đợi cô.
“Sư huynh, anh về rồi?” Diệp Hoan tiếp xúc với sư huynh mấy lần, mỗi lần nhìn sư huynh đều giúp đỡ cô, cô cực kỳ cảm kích sư huynh. Cho nên bây giờ nhìn thấy sư huynh là vui từ trong lòng, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.
“Ừm.” Nhiễm Hàn nhìn thấy sư muội, ánh mắt cũng nhu hòa hơn nhiều: “Em ăn cơm chưa, hay là ăn ở đây? Anh vừa nấu cơm xong.” Thực ra anh ấy đã chuẩn bị cơm nước dựa theo giờ tan học của sư muội.
“Cảm ơn sư huynh, vốn dĩ em còn muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn, không ngờ anh đã nấu xong rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chúng ta là sư huynh muội, không cần quá khách sáo.”
Nhiễm Hàn và Diệp Hoan xới cơm mang thức ăn lên, cùng ngồi trước bàn ăn.
“Không phải sư muội hỏi anh chuyện mua nhà sao, anh hỏi thăm người ta rồi, giá nhà gần đây đại khái khoảng bốn nghìn một mét vuông, kèm theo viện thì tính riêng. Anh đã nhờ bạn hỏi thăm giúp em vài căn, sư muội, em định khi nào đi xem nhà? Anh dẫn em cùng đi.”
Diệp Hoan kinh hỉ nói: “Sư huynh, tốt quá rồi, cảm ơn anh đã phí tâm. Đợi cuối tuần này, chúng ta cùng nhau đi xem nhà!” Bây giờ giá nhà rất rẻ, cô nhất định phải nhân cơ hội mua thêm vài căn, đỡ cho sau này không mua nổi nhà màu ủ dột. Chỉ là không biết mấy đồng tiền trong tay có thể mua được mấy căn.
Diệp Hoan thầm tính toán, nếu mua nhà lầu khoảng một trăm mét vuông, đại khái có thể mua hai căn, trong tay còn có thể dư chút tiền. Xem ra cô muốn mua nhà an cư lập nghiệp còn phải bán thêm bùa kiếm tiền. Diệp Hoan định sau này gọi điện thoại cho ông chủ Đường, xem bên ông ấy có bao nhiêu tiền vào thẻ. Nếu đủ tiền, tranh mua một lúc ba căn, cho Đông Đông, Nam Nam, mỗi đứa một căn, mình giữ lại một căn, như vậy ba mẹ không cần lo lắng, nếu sau khi họ tốt nghiệp làm việc ở Bắc Kinh cũng sẽ có nhà ở.
Diệp Hoan nghĩ tới sau này không cần ưu sầu vì nhà cửa, trong lòng vô cùng vui, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.
Sau khi ăn cơm xong, lúc hai người cùng nhau dọn dẹp bát đũa, Nhiễm Hàn hỏi Diệp Hoan chuyện liên quan tới sát khí trong cơ thể anh ấy.
Diệp Hoan bỗng nhớ tới cô quên hỏi sư huynh lần trước có bị thương không. Cô vỗ đầu mình vội vàng hỏi: “Sư huynh, lần trước vì giúp em, anh không sao chứ? Xem đầu óc em này, vốn dĩ vừa tới đã muốn hỏi anh, kết quả vừa nói tới chuyện khác em liền quên mất.”
Nhiễm Hàn lắc đầu: “Anh không sao, nhưng bởi vì sử dụng sát khí, suýt chút không phong tồn được sát khí trong cơ thể, sư phụ đã phong tồn giúp anh rồi. Nhưng anh không muốn cứ mãi xảy ra chuyện sát khí bạo động, cho nên muốn giải quyết sát khí trong cơ thể. Sư muội, không phải em nói La Bàn của em đã hấp thu khí huyết sát và tà khí trong cơ thể Hình Hải sao, không biết dùng nó có thể giải quyết sát khí của anh không?”