Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:52:14
Lượt xem: 128
Hạ Triều Dương còn muốn hỏi những vấn đề khác liên quan tới bùa và huyền học, nhưng trung tâm thương mại quá gần, cậu ta không có nhiều thời gian, rất nhanh đã tới rồi.
Lục Vân Phỉ ngắt cuộc trò chuyện của hai chị em: “Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi đi mua quần áo.”
Lục Vân Phỉ dẫn Diệp Hoan và con trai tới nhà hàng Bắc Kinh cũ chính thống, ăn cơm xong trực tiếp đến trung tâm thương mại.
Lục Vân Phỉ dẫn hai người thẳng tới quầy chuyên bán đồ nữ, hơn nữa là quầy chuyên bán đồ thiếu nữ, hầu hết là quần áo mang hệ màu hồng nhạt, hồng đậm, vàng tơ, biết ngay bà ta định sắm đồ mới cho Diệp Hoan.
Diệp Hoan vội nói: “Cô, cháu có quần áo mặc, cô không cần mua quần áo cho cháu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vân Phỉ trực tiếp kéo Diệp Hoan vào quầy xem quần áo: “Cháu có là đồ của cháu, cô mua cho cháu là cô mua cho cháu. Cháu không lớn lên ở nhà họ Lục, người làm cô như cô mua cho cháu vài bộ quần áo thì sao? Nếu cháu lớn lên ở nhà họ Lục, kể từ khi cháu còn nhỏ, không biết cô đã mua cho cháu bao nhiêu quần áo rồi đấy.”
Bản thân Lục Vân Phỉ thích sửa soạn, càng thích sửa soạn cho cô gái trẻ xinh đẹp. Huống hồ cháu gái đã đẹp, để bà ta sửa soạn lên vô cùng có cảm giác thành tựu. Thế là bà ta kéo Diệp Hoan mua mua mua, mua cho Diệp Hoan mấy chiếc áo khoác mặc thu đông không nói, còn mua quần jeans, giày, mũ phối cùng. Dù sao chỉ cần bà ta cảm thấy cháu gái mặc đẹp, đều móc tiền ra mua, nhiệt tình tới mức Diệp Hoan ngăn cản cũng không ngăn cản được.
Sau đó Diệp Hoan dứt khoát để cô mua mua mua. Hết cách, ai bảo cô không ngăn cản được sự nhiệt tình của cô. Diệp Hoan nhớ cô đối tốt với mình, định tặng cho bà ta một lá bùa bình an, cái gì cũng giải quyết xong.
Dù sao thì Diệp Hoan không phải người thích chiếm tiện nghi, đặc biệt là không thích chiếm tiện nghi của người thân bạn bè. Giống như Lý Vệ Hoa dạy, nhân tình nên trả thì trả, nếu không để lâu sẽ khiến người ta tưởng rằng con thích chiếm tiện nghi, không muốn qua lại với con nữa.
Diệp Hoan còn tự bỏ tiền mua hai chiếc khăn choàng cho ba mẹ, mua hai chiếc mũ cho ông bà vừa mới nhận, tặng cho các trưởng bối, coi như là chút tâm ý của cô. Phải rồi, cô không quên mua khăn choàng và mũ cho bà bà, bởi vì mùa đông ở Bắc Kinh vẫn vô cùng lạnh lẽo, bà bà thiếu quần áo gì, Diệp Hoan đều chuẩn bị trước cho bà ấy.
Khăn choàng mua cho ba mẹ, Diệp Hoan sẽ tự tặng, đồ mua cho ông bà, Diệp Hoan vốn muốn nhờ cô tặng giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-270.html.]
Nhưng Lục Vân Phỉ nói: “Hoan Hoan, tặng đồ là chuyện lấy lòng người khác, sao cháu còn nhờ cô làm? Cô tin cháu tặng cho ông bà, họ sẽ rất vui. Cháu cũng là con cháu nhà họ Lục, sau này có thời gian cũng phải đi thăm hai ông bà nhiều hơn.”
Diệp Hoan tưởng cô sợ ông bà không có cháu bên cạnh, mới khuyên cô tới thăm ông bà nhiều, bèn đồng ý: “Vâng, ngày mai có thời gian, cháu sẽ tới thăm ông bà.”
Lục Vân Phỉ thấy cháu gái nghe lời, càng thích cháu gái hơn, lại kéo cô đến một tầng siêu thị mua nhiều đồ ăn vặt như sô cô la mà nhiều cô gái thích ăn.
Kết quả sau khi ba người từ trung tâm thương mại đi ra, túi lớn túi nhỏ, trong tay xách đầy túi mua sắm. Diệp Hoan cảm thấy: Dạo phố cùng cô còn mệt hơn cùng sư huynh đi xử lý sát khí, sau này không nên dễ dàng đồng ý đi dạo phố cùng cô nữa. Lực chiến đấu dạo phố của cô quá mạnh, Diệp Hoan chấp nhận thua.
Khương Nhã thấy em chồng mua cho con gái nhiều đồ, vội vàng cảm ơn bà ta.
Lục Vân Phỉ: “Nên mà, Hoan Hoan là đứa con gái duy nhất trong nhà họ Lục chúng ta ở thế hệ này, nên chiều chuộng một chút, không phải người ta đều nói nuôi con gái theo kiểu giàu nuôi con trai theo kiểu nghèo sao, em cảm thấy rất có lý. Chị dâu, em nói chị nghe, bây giờ kiểu dáng quần áo bán ở trung tâm thương mại nhiều lắm, đặc biệt rất nhiều kiểu thích hợp. Hoan Hoan mặc, kiểu dáng quần áo cực kỳ đẹp. Sau này chị khỏe, chúng ta cùng ra ngoài mua quần áo cho Hoan Hoan, cuối cùng em cũng tìm được niềm vui từ việc sửa soạn cho con gái rồi.”
Cho tới khi Hạ Triều Dương nhắc nhở mẹ thời gian không còn sớm, Lục Vân Phỉ mới dẫn con trai về nhà.
Diệp Hoan chào ba mẹ, sau khi tắm rửa quay về phòng mình nghỉ ngơi sớm.
Tối nay Diệp Hoan không tu luyện mà định vào không gian tìm xem có cách giải quyết vấn đề cho sư huynh không.
Thế nhưng đợi Diệp Hoan vào không gian, lập tức phát hiện không gian thay đổi.
Không gian vốn dĩ chỉ có nhà, rừng cây đào, suối Âm Dương và vườn thuốc, diện tích có hạn, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy biên giới. Nhưng lần này sau khi Diệp Hoan đi vào, lại phát hiện không gian phóng đại rất nhiều lần, rừng đào quá khứ lại là một ngọn núi phong cảnh xinh đẹp, xa xa nhìn tới, hình như nơi nào đó trên ngọn núi còn có kiến trúc vật. Mà rừng đào giống như là vườn qảu nhỏ nhà mình, nhìn chỉnh thể, không gian này quả thật là một đào nguyên thế ngoại.