Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:16
Lượt xem: 111
Tặng trang sức cho sư muội? Nhiễm Hàn chưa từng tiếp xúc với những thứ này, đâu biết nên mua gì tặng sư muội. Thế là Liễu Nguyên góp ý nói: “Em thấy giá vàng tăng lên từng năm, anh có thể mua cho Diệp Hoan sư muội vài bộ trang sức vàng, có thể giữ giá. Còn có trang sức phỉ thúy, bạch ngọc, những thứ đó con gái đều thích, anh cũng có thể mua tặng cho em ấy.”
Còn vì sao Liễu Nguyên biết những chuyện này, vẫn là nhờ phúc của họ hàng trong nhà. Bởi vì nhà anh ta cô dì không ít, thường xuyên chụm lại thảo luận chủ đề này, anh ta cũng nghe được vài lần, bây giờ đều truyền thụ cho Nhiễm Hàn sư huynh.
Kết quả đợi Nhiễm Hàn đến quầy trang sức hỏi thăm, lại được nhân viên bán hàng chào hàng, anh mua mấy bộ trang sức cho Diệp Hoan. Có vàng, có phỉ thúy. Bởi vì đều là nữ nhân viên đề cử, kiểu dáng lại rất mới mẻ khác lạ, khá thích hợp cho các cô gái trẻ đeo. Nhiễm Hàn thấy thuận mắt, hào phóng mua.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiễm Hàn mua trang sức nhưng anh cũng không biết những kỹ xảo theo đuổi con gái đó, trực tiếp hẹn Diệp Hoan ra ngoài ăn cơm, ăn xong trực tiếp tặng trang sức cho cô.
Diệp Hoan nhìn thấy sư huynh tặng cô nhiều trang sức như thế cũng ngây người.
“Sư huynh, đây đều là tặng cho em?” Diệp Hoan cảm thấy vô cùng khó tin. Sao sư huynh lại nghĩ tới tặng trang sức cho cô, còn tặng nhiều như vậy? Điểm này không giống cách làm của sư huynh.
Nhiễm Hàn gật đầu nói thật: “Đều tặng cho sư muội đấy. Lần trước may nhờ sư muội giúp anh, em đã trị khỏi sát thể bẩm sinh của anh, còn cho anh có được lợi ích lớn như thế, anh cũng không biết nên cảm ơn em thế nào. Anh hỏi Liễu Nguyên, cậu ta nói con gái đều thích trang sức, bảo anh mua trang sức tặng cho em.”
Diệp Hoan bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, cho dù anh tặng trang sức cho em, cũng không cần tặng một lúc nhiều như vậy, nhiêu đây tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Diệp Hoan thích trang sức nhưng cô cũng không phải người theo đuổi hư vinh, thật sự không dùng được nhiều trang sức như vậy. Hơn nữa bản thân cô cũng trữ không ít trang sức vàng, thật sự không cần sư huynh hao tâm quá nhiều. Diệp Hoan cảm thấy tốn mười vạn, hai mươi vạn, thậm chí trăm vạn mua trang sức có hơi lãng phí, trừ phi trang sức có khả năng tăng giá trị cao.
Diệp Hoan tò mò mở hộp trang sức ra xem, có tận ba bộ trang sức, còn có một bộ trang sức phỉ thúy xanh táo, thậm chí có trang sức ngọc lục bảo đẹp hơn. Thực ra Diệp Hoan cũng không hiểu lắm, nhưng cô cảm thấy sư huynh không coi trọng tiền bạc, nói không chừng cứ thấy đắt là mua. Trang sức vàng và trang sức phỉ thúy rất phù hợp để cô gái trẻ đeo, kiểu dáng của trang sức ngọc lục bảo hơi đứng tuổi chút, thích hợp cho phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, ổn trọng chín chắn hơn đeo.
Diệp Hoan chỉ vào trang sức ngọc lục bảo hỏi: “Sư huynh, sao anh mua bộ này?” Theo lý mà nói lúc sư huynh mua trang sức có lẽ sẽ hỏi nhân viên bán hàng, người ta biết anh tặng cho cô gái trẻ, có lẽ sẽ không đề cử loại này, nhìn mấy bộ trước mặt là có thể nhìn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-285.html.]
Nhiễm Hàn: “Bộ này đắt nhất.”
Quả nhiên như cô nghĩ.
Diệp Hoan nghe xong, cạn lời hỏi: “Sư huynh, có phải anh đã tiêu hết tiền rồi không, đều mua trang sức cả rồi?”
Nhiễm Hàn thành thật lắc đầu: “Không có, vẫn còn. Anh giữ số tiền đó không dùng, chi bằng mua chút trang sức mà em thích cho em.”
Diệp Hoan lo lắng thay sư huynh: “Sư huynh, cho dù em thích, anh tặng em một bộ là được, thật sự không cần tặng cho em nhiều như vậy. Anh không góp chút tiền cưới vợ, sau này làm sao cưới vợ?”
Tiền cưới vợ, đó là gì? Anh còn chưa từng suy nghĩ chuyện kết hôn. Nhiễm Hàn không hề lo lắng nói: “Chúng ta muốn kiếm tiền rất dễ, tiền đều để trong ngân hàng cũng không dùng, chi bằng mua thành đồ vật cho em.”
Diệp Hoan đã coi sư huynh như người nhà, đặc biệt hai người cùng lập khế ước không gian, cô vô hình cảm thấy quan hệ với sư huynh gần thêm một bước, cô thật sự bận lòng cho tương lai của sư huynh. Với tính cách này của anh ấy, tiêu tiền không có tính toán, thật sự nên sớm tìm một người quản anh ấy.
“Sư huynh, em biết anh muốn tặng trang sức cho em, em giữ lại một bộ là được, còn lại anh trả lại đi.”
Nhiễm Hàn biết sư muội muốn tiết kiệm tiền giúp anh, trực tiếp từ chối: “Mua rồi thì mua rồi, đâu có chuyện cho trả hàng? Những thứ này em đeo trước, sau này có món nào thích, anh lại mua cho em.”
Diệp Hoan vội vàng từ chối: “Sư huynh, anh đừng mua cho em nữa, em mới vào năm nhất, trường học người ta không cho đeo trang sức.” Cô sợ sau này sư huynh thường xuyên làm như vậy, vội vàng đưa ra ý kiến: “Nếu sư huynh giữ tiền không dùng, chi bằng mua thành nhà đi.”
Sở dĩ Diệp Hoan muốn mua nhà đầu tư, là bởi vì cô trải qua kiếp trước, biết giá nhà của thành phố S sau mấy năm, rất nhanh được người vùng ngoài xào lên, giá nhà bắt đầu tăng vèo vèo. Thủ đô thân là trung tâm kinh tế chính trị của quốc gia, sau này giá nhà chắc chắn chỉ cao không thấp.