Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-09-23 06:10:37
Lượt xem: 126
Họ tùy tiện tìm một nơi ăn cơm tối, năm người ngồi một chiếc xe đến ngoại thành đón người. Bởi vì tài xế lái xe khách mà họ thuê không phải chạy đường dài ở đây, người ta chỉ biết đường quốc lộ, bảo tài xế vào nội thành tìm địa chỉ cụ thể, còn không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, cho nên họ đi đón tốt hơn.
Nhưng họ đi khá sớm, đợi khoảng một tiếng mới đón đầu xe khách. Lục Vân Triết và Diệp Trường Vinh nói vài câu khách sáo, Lục Vân Triết lên xe khách dẫn đường, định về nhà sắp xếp mọi người xong xuôi trước, chuyện khác nói sau.
Nói thật, ngồi xe khách cả ngày cũng rất mệt, co rúc trên ghế một ngày, chân khó chịu. Bốn ông bà cụ lúc ra ngoài tràn đầy hăng hái, bây giờ đã mệt tới mức không muốn nói chuyện; người lớn mong mỏi mau chóng xuống xe nghỉ ngơi, trẻ con nhìn thấy sắp tới Bắc Kinh, vô cùng sung sức.
Đợi sau khi xe khách lái vào Bắc Kinh, bà nội Diệp bọn họ mới lấy lại tinh thần, bà cụ ngồi kế bên bà ngoại Lý thông gia, nhìn thấy ánh đèn rực rỡ sắc màu lấp lánh và nhà cao tầng đồ sộ bên ngoài, trên mặt lại lộ ra nụ cười như mộng tưởng: “Ây ya mẹ ơi, tới thủ đô thật không uổng, buổi tối ở đây sáng sủa như ban ngày, buổi tối ra ngoài không cần sợ không nhìn thấy đường. Không giống chỗ chúng ta, ra ngoài còn phải cầm đèn pin; bà thông gia, bà mai nhìn tòa nhà kia, phải có mười hai mươi tầng, tôi cũng không nhìn thấy đỉnh lầu nữa.”
Bà nội Diệp xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, đoán chừng nhà cao tầng quá cao, cự ly quá gần, cho nên bà cụ không nhìn thấy đỉnh lầu.
Không chỉ bà nội Diệp, những người còn lại đều ló đầu nhìn ra, muốn nhìn rõ phong cảnh của Bắc Kinh. Họ đều muốn mở rộng tầm mắt, sau khi về quê cũng có nội dung c.h.é.m gió với hàng xóm (bạn bè). Dù sao thì trên xe này ngoài Lục Vân Triết, đều là người tới từ thành phố S, cũng không ai chê cười họ, mỗi người nói cách nhìn của mình với Bắc Kinh.
Dưới sự chỉ điểm của Lục Vân Triết và Nhiễm Hàn lái xe đi đầu dẫn đường, rất nhanh đã tới căn viện mà Diệp Hoan mua. Sau khi đoàn người xuống xe, mang theo hành lý vào nhà.
Tiếp tới lộn xộn ồn ào một trận, sắp xếp mọi người ngủ ở phòng nào. Do chỗ Diệp Hoan là tiểu viện nhị tiến, cộng thêm người tới nhiều, không sắp xếp họ chen nhau ngủ mà dùng cả căn viện của Nhiễm Hàn bên cạnh. Gia đình bà ngoại và cậu, còn có nhà bác cả của Diệp Hoan ở bên đó, còn lại đều ở chỗ Diệp Hoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-300.html.]
Lục Vân Triết còn sắp xếp một gian phòng cho tài xế ở. Bởi vì ông ấy lái xe một ngày quá mệt, quay về ngay có hơi nguy hiểm, tài xế định ngày mai mua chút đặc sản Bắc Kinh mang về cho người nhà. Ông ấy cũng nghĩ khó khăn lắm mới tới Bắc Kinh một lần, không thể về tay không.
Sắp xếp xong chỗ ở, mọi người không kịp ngắm nghía căn viện do Diệp Hoan mua đã được Lục Vân Triết gọi ra ngoài ăn cơm. Bữa tiệc đãi khách tối nay do ông ấy mời. Bởi vì sợ người già chê mệt, ông ấy tìm một nhà hàng khá tốt ở gần đây dẫn họ tới ăn cơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi nhóm người ăn cơm xong quay về đã không còn sớm nữa, ngoài bọn trẻ vẫn còn hăng hái, bốn người già đều mệt rồi.
Cho nên Lục Vân Triết đưa mọi người về nhà, ông ấy nói với Diệp Trường Vinh vài câu, thấy thời gian không còn sớm, ông ấy lo vợ ở nhà, bèn về nhà mình. Bởi vì biết mọi người mới tới, chắc chắn hơi rối, Lục Vân Triết không để vợ cùng đi tiếp đón, dù sao thì người nhà họ Diệp vẫn còn ở đây ăn tết, Lục Vân Triết dẫn vợ tới thăm khi nào cũng được.
Nhiễm Hàn thấy chỗ sư muội không còn việc gì, lặng lẽ đánh tiếng với cô, đến chỗ sư phụ. Diệp Hoan ở lại, chủ động nói chuyện với ba mẹ và họ hàng.
Trong phòng khách ngồi đầy người, luyên thuyên hỏi Diệp Hoan.
Cô út của Diệp Hoan tự cho là thông minh nói: “Hoan Hoan, đây là nhà cháu tự mua hay là ba mẹ cháu mua cho cháu? Không phải cháu học đại học sao, lấy đâu ra tiền mua nhà? Cô đoán chắc chắn là ba mẹ cháu cho tiền cháu mua.”
Diệp Hoan biết tính nết của cô út, không có tâm tư giải thích với bà ta đây là nhà mình kiếm tiền mua. Nếu nói mình mua, tới lúc đó cô út và người khác lại hỏi tiền ở đâu ra, giải thích rất phiền phức. Thế là Diệp Hoan dứt khoát đáp hàm hồ, ý là ba mẹ ruột bỏ tiền mua nhà cho cô.
“Mặc kệ là ai mua, đây đều là phúc khí của Hoan Hoan, cũng là phúc khí của Trường Vinh và Vệ Hoa. Không phải Hoan Hoan nói để các con nghỉ hưu sẽ sống ở đây sao? Mẹ thấy rất tốt, sau khi nghỉ hưu có thời gian thì tới ở, nhớ nhà còn có thể về nhà ở. Nếu đợi ba đứa Đông Đông, Nam Nam, Hoan Hoan tốt nghiệp, đều tìm việc ở Bắc Kinh, gia đình năm người các con có thể thường trú ở Bắc Kinh, cũng có thể có nơi dừng chân.”