Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:36
Lượt xem: 113
Liễu Nguyên thấy vậy vội vàng nhắc nhở: “Sư huynh, đừng phát ngốc nữa, mau chóng cưới người vào nhà rồi tính.”
Nhiễm Hàn vội vàng đi lên nắm tay sư muội, nắm rất chặt. Cùng sư muội bái biệt ba mẹ vợ.
Khương Nhã: “Mẹ giao con gái cho con, sau này các con phải tương thân tương ái cả đời.”
Lục Vân Triết: “Nhiễm Hàn, nhất định phải đối tốt với Hoan Hoan, có thời gian thì thường xuyên dẫn nó về.” Muốn hối hận thì phải làm sao?
Diệp Trường Vinh: “Sau này hai đứa phải thấu hiểu lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực sống với nhau.” Không muốn gả con gái, chua xót.
Lý Vệ Hoa: “Hai vợ chồng sau này hòa hòa hợp hợp, có việc gì từ từ thương lượng. Hoan Hoan là con gái, Nhiễm Hàn con phải nhường con bé một chút.”
Diệp Đông và Diệp Nam cảnh cáo Nhiễm Hàn: “Anh rể, sau này anh phải đối xử tốt với Hoan Hoan mới được, nếu không cho dù bọn em không đánh lại anh, cũng sẽ gây phiền phức cho anh.”
Nhiễm Hàn trịnh trọng hứa với gia đình vợ: “Ba, mẹ, mọi người yên tâm, con sẽ đối xử tốt với sư muội cả đời, tuyệt đối sẽ không cô phụ em ấy.”
“Diệp Đông, Diệp Nam, anh sẽ không cho các em cơ hội gây phiền phức cho anh.” Đây là lời đảm bảo biến tướng của Nhiễm Hàn.
Đợi Nhiễm Hàn bồng Diệp Hoan đi ra ngoài, lòng của hai cặp ba mẹ như bị móc rỗng, vui buồn đan xen, trong lòng ngoài lưu luyến không nỡ, còn có hi vọng sau này con gái có thể sống hạnh phúc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỷ Nguyên Trân và Lâm Hiểu Nhiễm vây xem, nhìn thấy ba mẹ Diệp Hoan không nỡ. Không khỏi nghĩ tới lúc mình sắp xuất giá, có phải ba mẹ họ cũng sẽ như vậy không.
Hôm nay là ngày vui lớn, hai phù dâu như họ không thể nghĩ quá nhiều, theo sát phía sau cô dâu chú rể, phải giúp hai người ứng phó người quấy rối. Thực ra hai người họ ngại ra mặt, hầu hết là Liễu Nguyên và Bành Sơn thay họ chặn những người náo hôn lễ đó. Người náo hôn lễ cũng có chừng mực, cùng lắm là muốn trêu chọc đôi vợ chồng mới cưới một chút, phù dâu phù rể chắn giúp là được.
Sau khi cử hành nghi thức hôn lễ náo nhiệt, những cô gái chàng trai vây xem náo loạn bảo cô dâu chú rể hôn nhau. Nhiễm Hàn không muốn show ân ái trước mặt mọi người, anh ấy chỉ bồng cô dâu lên, đưa vào trong phòng.
Một buổi nghi thức hôn lễ kéo dài suốt mấy tiếng, Nhiễm Hàn hỏi: “Sư muội, bây giờ em đói không?”
“Không đói, anh đi xử lý việc đi, không cần lo cho em. Em cũng không phải không thân quen với nơi này, cần gì nhờ Trân Trân và Hiểu Nhiễm lấy giúp em là được.”
Kết quả Nhiễm Hàn vẫn ra ngoài bưng ít điểm tâm và hoa quả tới: “Các em ăn út lót dạ, đợi lát nữa tới nhà hàng ăn cơm, em tìm cơ hội mau chóng ăn chút lót dạ, đừng để bị đói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-320.html.]
Hôm nay kết hôn, chú rể là người bận nhất, cô dâu vẫn khá nhàn. Nhưng bởi vì đợi lát nữa vợ chồng phải tới từng bàn kính rượu họ hàng, sợ là không kịp ăn cơm.
“Vâng, sư huynh anh cũng vậy.”
Nhiễm Hàn dặn dò xong, lập tức ra ngoài tiếp đãi người thân.
Đợi anh đi, Kỷ Nguyên Trân và Lâm Hiểu Nhiễm nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan: “Các cậu nhìn tớ làm gì, lớp trang điểm của tớ trôi rồi sao?” Nói xong cô muốn soi gương.
Kỷ Nguyên Trân: “Hoan Hoan, em thấy sư huynh chị không thích cười, tưởng anh ấy là một người cứng nhắc, không ngờ anh ấy lại rất chu đáo ân cần với chị, biết dặn dò chị ăn cơm.”
“Xem em nói kìa, anh ấy là sư huynh của chị, từ nay về sau còn là chồng chị, có thể không săn sóc chị sao? Thế này không phải chứng tỏ mắt nhìn của chị tốt sao.”
Lâm Hiểu Nhiễm: “Diệp Hoan, cậu đây là biết cách quản chồng. Nhìn một cái là biết vốn dĩ sư huynh của cậu không giống người chu đáo, sau khi có cậu mới thay đổi, nói xem cậu làm kiểu gì vậy, nhân tiện dạy cho bọn tớ vài chiêu, truyền thụ chút kinh nghiệm cho bọn tớ.”
“Tuy ngoài mặt sư huynh tớ lạnh nhạt, nhưng anh ấy là một người có nội tâm mềm mỏng, không cần tớ làm gì, anh ấy đối xử vô cùng tốt với tớ.”
Diệp Hoan nói vậy khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ, nghe còn có chút ngứa đòn. Giống như vận khí của cô siêu tốt, không tốn tâm tư đã nhặt được một người đàn ông đẹp trai, có trách nhiệm, lại ân cần.
“Hoan Hoan, chị nói vậy khiến em ghen tỵ, hừ, xem chọc lét vô địch của em…” Kỷ Nguyên Trân vươn “ma trảo” về phía Diệp Hoan.
Đây là chiêu thức mà Kỷ Nguyên Trân quen dùng với người thân.
Diệp Hoan mặt không biến sắc, bình tĩnh nhắc nhở: “Mới tách nhau vài tháng em đã quên rồi, chị không sợ bị chọc lét.”
Kỷ Nguyên Trân giống như quả bóng da bị đ.â.m thủng xì hơi, cam chịu ngồi bên cạnh Diệp Hoan, nói: “Hoan Hoan, chị đúng là không có nhược điểm nào khiến em không có cách nào thu phục chị.”
Lâm Hiểu Nhiễm nhìn thấy Kỷ Nguyên Trân nghẹn khuất không còn gì lưu luyến, không nhịn được cười an ủi cô ấy: “Diệp Hoan xinh đẹp, thành tích tốt, sinh ra đã đả kích sự tồn tại của người bình thường rồi.”
Kỷ Nguyên Trân nghĩ tới Diệp Hoan còn có bản lĩnh huyền học, cam chịu nói: “Thật vậy, chúng ta vốn không tồi, nhưng so với chị ấy, hình như đều không là gì cả.”