Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 327
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:46
Lượt xem: 81
Đợi Nhiễm Hàn và Diệp Hoan vào viện, chỉ nhìn thấy hai ông bà cụ mặt nhăn mày nhó, ba mẹ của đứa trẻ không có ở đây, họ đến cục công an đợi kết quả, xem cảnh sát có thể tìm được người giúp họ không.
Gia đình này mất một bé trai, ông bà nội đau lòng không xiết. Ông cụ u sầu hút từ bao thuốc này tới bao thuốc khác giải sầu, bà nội khóc cạn nước mắt, cả ngày quanh quẩn trong nhà, đầu óc mơ hồ, không biết nên làm gì. Hai ông bà cụ chính vì mất cháu trai mà mất hồn mất vía.
Họ có thể không khó chịu sao? Gia đình chỉ có một hạt giống này, nếu không tìm được đứa bé, ngày tháng tiếp theo không cách nào sống tiếp được. Nhưng nơi nên tìm đều tìm rồi, họ vẫn không tìm được cháu, cũng không biết nên làm sao, chỉ biết mong chờ cảnh sát có năng lực, mau chóng tìm được đứa bé giúp họ.
Ba mẹ của đứa bé cũng gửi gắm hi vọng lên người cảnh sát, mỗi ngày đều tới cục cảnh sát đợi, xem có thể đợi được manh mối mới nhất liên quan tới con mình không.
“Ông cụ, ông chính là ông nội của đứa trẻ sao?”
Bởi vì mặt của sư huynh hơi nghiêm túc, lần này Diệp Hoan chủ động nói chuyện với ông cụ.
Bà cụ không cần hỏi cũng biết rõ người tới muốn gì, vội vàng hỏi tin tức của cháu: “Cô gái, cô làm gì? Cô biết cháu tôi ở đâu không, cô từng gặp cháu tôi sao?”
Diệp Hoan thấy bà cụ đứng bật dậy, giống như hơi choáng đầu, vội vàng tới dìu bà cụ nói: “Cháu và sư huynh cháu là người điều tra do cấp trên cử tới tìm cháu giúp mọi người. Chỉ là chúng cháu tìm trẻ cần có quần áo của trẻ, tốt nhất là quần áo đã dùng trước khi mất tích, bà có thể tìm một món giúp chúng cháu không?”
Ông bà nội của đứa trẻ nghe Diệp Hoan nói họ tới tìm người giúp, đều mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Diệp Hoan và Nhiễm Hàn. Hai người này trẻ như vậy, cũng không phải cảnh sát, sao lại là nhân viên giúp tìm người, không phải là lừa đảo chứ?
Cộng thêm Diệp Hoan là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, người ta cảm thấy không đáng tin, căn bản không tin lời cô nói.
Nhiễm Hàn chỉ đành đưa chứng nhận của mình cho họ xem, trịnh trọng đảm bảo: “Nếu có thể, bọn cháu sẽ nhanh chóng giúp mọi người tìm được đứa bé.”
Bà cụ không biết chữ nhưng ông cụ biết một ít. Ông cụ không hiểu Nhiễm Hàn thuộc bộ phận gì, đọc kỹ vài lần, nhìn thấy bên trên chứng nhận đóng dấu mộc của chính phủ, còn có chạm nổi, không giống đồ giả.
Gương mặt đứng đắn nghiêm túc này của Nhiễm Hàn còn hữu dụng hơn Diệp Hoan.
“Ông cụ, chúng cháu chỉ cần quần áo mà đứa bé từng mặc, không cần thứ khác. Nếu ông muốn sớm tìm được cháu, có thể tìm quần áo cho bọn cháu thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-327.html.]
Thử?
Vân Mộng Hạ Vũ
Chuyện tới nước này, bản thân họ không tìm được đứa bé, bên cục cảnh sát cũng không có tin, người ta tới tìm giúp, dù gì cũng phải thử. Thử còn hơn không thử, tốt xấu cũng có hi vọng.
Ông cụ không phiền tới bà cụ, tự chạy vào nhà lấy ra một chiếc áo bẩn mà cháu trai từng mặc trước lúc mất tích.
“Đây là áo hôm đó bà nội nó vừa thay cho nó, còn chưa kịp giặt, cháu đã mất tích rồi.”
Sau khi nhận áo, Diệp Hoan nhìn dáng vẻ đau buồn của hai ông bà, không khỏi mềm lòng, chủ động nói: “Ông ơi, ông có thể nói cho cháu biết bát tự sinh thần của cháu trai ông không, cháu tính xem cậu bé có nguy hiểm không.”
Sinh thần bát tự, tính xem? Lẽ nào cô gái này còn biết bói toán?
Vừa hay hai ông bà đều tin bói toán, bà cụ vội vàng nói sinh thần bát tự của cháu trai cho Diệp Hoan.
Diệp Hoan bấm đốt ngón tay, tính ra bây giờ đứa bé không có nguy hiểm tính mạng: “Ông ơi, đứa bé vẫn ổn, đang đợi chúng cháu đi cứu. Mọi người ở nhà an tâm đợi đi.”
Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương, lúc này vừa hay nhìn thấy một cảnh tượng: Bà cụ ôm chặt một bé trai trong lòng, nước mắt chảy đầy mặt. Có lẽ là sau khi tìm được đứa bé, bà cụ kích động khóc.
Thế là trước khi đi, Diệp Hoan an ủi hai ông bà: “Chúng cháu sẽ nhanh chóng tìm lại đám trẻ, hai người ở nhà đợi tin tốt đi.”
Đợi hai người đi khỏi, bà cụ nói: “Cô gái vừa nãy biết xem bói, cô ấy có thể giúp chúng ta tìm được thằng bé chứ?” Mặc kệ là làm gì, chỉ cần có thể giúp bà cụ tìm được cháu trai, đó chính là ân nhân của nhà họ.
Ông cụ nghĩ tới Diệp Hoan bảo họ đợi tin tốt, trong lòng không khỏi kích động: “Cô gái đó bảo chúng ta đợi tin tốt, có lẽ có thể tìm được nhỉ?”
Hai ông bà vội vàng ra ngoài cổng tìm người, muốn cùng đi tìm cháu trai, nhưng đã không thấy bóng dáng của hai người trẻ kia nữa.
Sau đó họ dứt khoát ngồi trước cổng đợi, muốn đợi cháu trai về, có thể lập tức nhìn thấy cháu trai.
Hai người cầm áo của cháu trai, sau khi chào hai ông bà, không chậm trễ thời gian.