Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:49
Lượt xem: 92
Bởi vì lão đầu có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, khó đối phó hơn Hình Hải nhiều, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan tốn công phu rất lớn mới chế phục được lão đầu.
Nhiễm Hàn không khách sáo giẫm lão đầu dưới chân, lục ra tất cả đồ đạc trên người lão đầu, trói gã lại. Sợ gã sẽ dùng thủ đoạn bỏ trốn, Nhiễm Hàn trực tiếp phế lão đầu, còn dùng bùa định thân thời gian dài với gã ta.
Lúc sư huynh trói lão đầu, Diệp Hoan đã chủ động mở trận pháp, tiến vào xem bọn trẻ có sao không.
Diệp Hoan quay lại nói với Nhiễm Hàn một tiếng: “Sư huynh, em vào xem thử bọn trẻ trước.”
Nhiễm Hàn hạ mấy chiêu xử lý lão đầu, không sợ gã chạy nữa, theo sát phía sau Diệp Hoan đi vào sơn động.
Cách cửa sơn động mười mấy mét vô cùng hẹp, chỉ có thể cho một người dễ dàng thông qua, hai người đi ngang nhau không lọt. Sau khi đi vào, là một sơn động khá rộng rãi, đại khái rộng khoảng mười mấy mét vuông.
Diệp Hoan và Nhiễm Hàn vừa đi vào đã nhìn thấy đám trẻ co rúc lại với nhau, có đứa khóc hức hức khe khẽ, có đứa ngây dại, có đứa mơ hồ ngủ.
Trên tảng đá bên cạnh đám trẻ đặt một số màn thầu, có cái đã mọc lông xanh. Trên tường đá một bên có nước suối thấm xuống, hình thành một hố nước nông bên sơn động. Không biết nơi nào có khe hở, nước suối đều thấm vào núi, nếu không sơn động này vốn không thể ở được.
Đoán chừng sau khi bọn trẻ bị bắt tới, đói thì ăn màn thầu, khát thì uống nước suối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi Diệp Hoan và Nhiễm Hàn vào, có bé trai to gan hỏi: “Chị, chị cũng bị người xấu bắt tới sao?”
Anh trai và chị gái đáng thương quá, thế mà cũng bị lão đầu xấu xa bắt đi! Không biết họ có thể trốn thoát không? Trước đây cậu bé tìm cửa động, muốn nhân lúc lão đầu xấu xa không biết chạy đi, nhưng mãi vẫn không tìm được cửa động. Đây rõ ràng là một sơn động, sao không có cửa chứ?
Đây là chuyện bé trai dũng cảm không tài nào hiểu được.
Diệp Hoan nhìn thấy trên mặt bọn trẻ có bụi bẩn, trên người cũng bẩn, vẻ mặt ủ rũ, vội vàng chạy tới an ủi đám trẻ bị dọa sợ: “Chị và anh tới cứu các em, bạn nhỏ, em yên tâm, bọn chị đã bắt người xấu lại rồi, bây giờ đưa các em về nhà.”
Mấy đứa trẻ khác nghe chị gái tới cứu họ, lập tức sốc tinh thần, vui vẻ hỏi: “Chị gái, chị là tiên nữ tới cứu bọn em sao?”
“Chị không phải tiên nữ, chị chỉ là biết khá nhiều mà thôi.” Diệp Hoan đếm, vừa hay mười tám đứa trẻ, chín trai chín gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-329.html.]
Bọn trẻ vội vàng vây tới Diệp Hoan trông dễ nói chuyện hơn: “Chị gái, em nhớ ba mẹ rồi, em muốn mẹ.”
“Em muốn ba…”
Bọn trẻ nói mãi nói mãi, có đứa đã bắt đầu òa khóc.
Bị nhiều đứa trẻ như vậy vây lại khóc, có đứa còn ôm đùi của cô, Diệp Hoan luống cuống tay chân an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, đưa các em về nhà ngay.”
“Sư muội, anh thấy có vài đứa trên mặt đỏ bừng, có lẽ phát sốt rồi, chỗ em có thuốc không?”
Diệp Hoan nghĩ ngợi nói: “Sư huynh, chỗ em chỉ có viên trung dược cường thân kiện thể, không có thuốc trị cảm.” Sớm biết nên dự trữ thuốc trước trong không gian, để đề phòng lúc cần.
“Cường thân kiện thể cũng được, cho mấy đứa mỗi đứa uống một viên trước, đợi lát nữa xuống núi bảo ba mẹ chúng dẫn chúng đi khám bệnh.”
Có thể là trong sơn động ẩm lạnh, có đứa sức đề kháng kém, đã bị cảm mấy ngày rồi. Diệp Hoan lần lượt sờ trán mấy đứa trẻ thử nhiệt độ, có đứa nóng hổi, Diệp Hoan sợ chúng sốt tới ngốc, vội vàng lấy Thái Cực Châu tốt nhất cho mấy đứa trẻ bị cảm mỗi đứa uống một viên.
Khoảng thời gian bị bắt này đối với đám trẻ chính là ác mộng, chúng cần vòng tay và sự an ủi của người nhà để trấn an những thương tổn mà tâm hồn nhỏ bé phải chịu.
Cho nên đợi sau khi đám trẻ uống Thái Cực Châu tỉnh táo, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn dẫn bọn trẻ ra khỏi sơn động, định đưa chúng xuống núi sớm.
Nhưng xuống núi bằng cách nào thật sự là một vấn đề, vẫn là Nhiễm Hàn có cách, anh làm mười chín người bùa giấy, mỗi người giấy phụ trách cõng một đứa trẻ, còn có một người giấy phụ trách xách lão đầu xấu xa. Diệp Hoan cầm đèn pin dẫn đường phía trước, Nhiễm Hàn phụ trách phía sau, đoàn người nghênh ngang xuống núi.
Bởi vì đám trẻ vô cùng tò mò với người giấy, trên đường đều ngoan ngoãn ở trên người người giấy. Gần như quên mất đây là ban đêm, còn đang ở trên núi không người. Có đứa trẻ to gan còn hỏi này hỏi nọ.
“Anh, người giấy này sao lại biết đi vậy? Anh cũng giống Tôn Ngộ Không, biết phép thuật sao?”
“Chị, chị và anh là thần tiên sao, đặc biệt tới cứu bọn em?”
Có thằng nhóc hỏi: “Chị, chị cho bọn họ uống tiên đan sao, có thể cho em uống một viên không?”
Nếu không sao lại lập tức khỏe lại? Cậu bé nhớ trước đây mình bị cảm phải mấy ngày mới khỏi. Lúc cảm còn phải tiêm và uống thuốc, rất khó chịu!