Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-09-19 11:59:55
Lượt xem: 86
Cửa lớn nhà Diệp Hoan mở rộng, Lâm Nghi Song và Trân Trân trực tiếp vào trong viện. Bà ấy nghe thấy tiếng nói chuyện của đàn ông từ trong nhà truyền ra, tưởng là trong nhà có khách, đang nghĩ có nên vào không.
Nhưng Trân Trân không hề kiêng dè, trực tiếp kéo mẹ vào trong nhà.
Lâm Nghi Song nghĩ tới giờ này chắc người lớn đều đi làm, người tới nhà rốt cuộc có phải khách không? Bà ấy sợ ba đứa nhỏ gặp phiền phức, gặp phải lừa đảo gì đó, thuận ý của con gái vào nhà.
Hai mẹ con không ngờ vừa vào nhà đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đạo sĩ, bệ vệ ngồi trên ghế thái sư của nhà họ Diệp.
Lâm Nghi Song không mê tín, nhìn thấy người mặc áo đạo sĩ ở nhà họ Diệp, ý nghĩ đầu tiên là: lẽ nào là một gã lừa đảo?
Nhưng lỡ như không phải thì sao, quậy ra hiểu lầm sẽ thành trò cười.
Diệp Hoan nhìn thấy dì Lâm cách vách dẫn Trân Trân vào, vội vàng chào: “Dì Lâm, Trân Trân, mọi người tới rồi.”
Diệp Đông và Diệp Nam cũng quay đầu chào Lâm Nghi Song: “Dì Lâm.” Sau đó chúng liền quay đầu, muốn tiếp tục nghe lão đạo kể chuyện.
“Ông đạo trưởng, ông kể tiếp đi, cháu còn muốn nghe chuyện sau đó nữa.”
Vốn dĩ Diệp Đông Diệp Nam tò mò vì sao Kỷ sư phụ lại mặc quần áo khác với chúng, Kỷ sư phụ nói ông ấy là một đạo trưởng, quần áo mà đạo trưởng mặc gọi là áo đạo sĩ.
Cho nên, hai anh em tự động đặt tên cho Kỷ sư phụ: ông đạo trưởng.
Lâm Nghi Song gật đầu với Kỷ sư phụ, gọi Diệp Hoan đang nói chuyện với con gái ra.
“Diệp Hoan, cháu theo dì ra đây, dì hỏi cháu chút chuyện.” Lâm Nghi Song kiên nhẫn gọi Diệp Hoan ra. Bà ấy sợ nói chuyện bị đạo trưởng trong nhà nghe thấy, nên dẫn Diệp Hoan ra ngoài cổng.
Trân Trân vừa thấy Diệp Hoan ra ngoài nói chuyện với mẹ, cô ấy cũng đi theo ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-42.html.]
Diệp Hoan chớp đôi mắt to sáng long lanh hỏi: “Dì Lâm, dì tìm cháu có việc gì ạ?”
Lâm Nghi Song biết Diệp Hoan rất hiểu chuyện, đừng thấy cô còn nhỏ, nhưng biết chăm sóc các em trai, bà ấy hỏi: “Đạo trưởng tới nhà cháu là ai, là người quen sao?”
Diệp Hoan: “Dì Lâm, ông ấy là sư phụ cháu vừa nhận.”
Sư phụ vừa nhận?
Lâm Nghi Song nhíu mày hỏi: “Ba mẹ cháu biết không?”
Diệp Hoan: “Vẫn chưa biết ạ, sư phụ nói đợi ba mẹ cháu về, ông ấy sẽ nói rõ với ba mẹ cháu.” Thấy sắc mặt dì Lâm không được vui lắm, chắc bà ấy sẽ không cho rằng sư phụ là kẻ lừa đảo chứ?
Lâm Nghi Song đang thầm nghĩ: Vừa thấy Diệp Hoan hiểu chuyện, sao nghe lời này lại không đáng tin vậy? Đứa trẻ này không phải bị người ta gạt rồi chứ, lẽ nào đạo trưởng đó đúng là kẻ lừa đảo, liệu có phải bọn buôn trẻ em không?
Bây giờ còn mấy tiếng nữa mới tới giờ tan làm, nếu là lừa đảo, có đủ thời gian gạt Diệp Hoan, Diệp Đông và Diệp Nam đi…
Vừa nghĩ tới hậu quả khi ba đứa trẻ bị lừa đi, Lâm Nghi Song không khỏi cảm thấy may mắn, may mà bà ấy theo con gái tới. Lâm Nghi Song hận nhất là đám buôn người đó, buôn con cái của người ta, khiến bao nhiêu người vì tìm con mà tan nhà nát cửa. Nếu người đó là lừa đảo và buôn người, bà ấy nhất định sẽ không tha cho ông ấy.
Lâm Nghi Song không có Mắt Âm Dương như Diệp Hoan, bà ấy không biết đạo trưởng là người tốt mang theo kim quang công đức. Bây giờ bà ấy cảm thấy chung quy Diệp Hoan vẫn còn nhỏ, không phân rõ tốt xấu, sợ là bị người ta gạt rồi, thế mà lại cho một đạo trưởng xa lạ ở trong nhà, không an toàn biết mấy, lỡ như đạo trưởng bắt ba đứa trẻ đi, đi đâu tìm ba đứa đây!
Không được, đợi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa về, bà ấy nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với cặp ba mẹ này, chưa từng thấy ai tùy tiện như vậy, thế mà lại yên tâm ném ba đứa trẻ sáu tuổi ở nhà, lỡ như bị người ta đánh ngất bắt đi thì phải làm sao?
Chung quy Lâm Nghi Song là người tới từ thành phố lớn, trong nhà lại có anh em làm cảnh sát, thường nghe loại chuyện này, mất con, ngoài tốn sức tìm, thật sự không còn cách nào khác. Những người làm ba mẹ đợi con mất rồi mới lo lắng tìm, hối hận cũng muộn rồi.
Lâm Nghi Song sợ không giải thích rõ những chuyện này với cô bé Diệp Hoan, định trực tiếp vào nhà canh người. Bà ấy vẫn nên bỏ chút tâm sức, đợi vợ chồng nhà họ Diệp về, giao con lại cho họ là được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan đoán được dì Lâm lo lắng thừa, nhưng một đứa trẻ như cô không tiện giải thích quá nhiều với dì Lâm. Cô suy nghĩ đợi dì Lâm nói chuyện vài câu với sư phụ, chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn với sư phụ. Dù sao thì sư phụ có tài, lừa đảo đâu có nhiều tài nhiều nghệ, có nhiều tài nghệ như thế có thể ra ngoài gạt người sao?