Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:22:44
Lượt xem: 161
Đêm tối mùa hè vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người sẽ đến cổng hóng mát sau khi ăn tối xong, phụ nữ tám chuyện, đàn ông chụm lại nói chuyện trời nam đất bắc hoặc c.h.é.m chó nói phóng đại. Trong lúc đó, còn có tiếng dế kêu giòn tan và tiếng ếch kêu “ộp ộp”.
Nhà Diệp Hoan ở rìa trấn, đêm tối không náo nhiệt như thế. Hơn nữa gia đình Kỷ trấn trưởng vừa chuyển tới bên cạnh cũng không thích ngồi ngoài cổng nói chuyện, người ta có việc đều tìm tới nhà để nói.
Đợi tới khoảng mười giờ đêm, phần lớn mọi người bắt đầu rửa ráy đi ngủ, dù sao thì ngày mai còn phải dậy sớm làm việc đồng áng nhà cửa.
Trước khi ngủ, Lý Vệ Hoa đặc biệt tới nhìn ba đứa con, thấy chúng đang ngủ ngon, xem thử chúng có đạp mùng không, sau đó mới yên tâm về phòng ngủ.
“Này, Trường Vinh, anh nói rốt cuộc mẹ ruột của Hoan Hoan bị sao vậy, sao lại không tới đón con? Không phải là thấy nó là con gái, không muốn nhận đấy chứ?” Lúc rảnh rỗi, đôi khi Lý Vệ Hoa cũng sẽ suy nghĩ chuyện của Diệp Hoan.
Mới đầu, Lý Vệ Hoa nghĩ nuôi Diệp Hoan hiểu chuyện từ bé được hai năm sẽ có người tới đón Diệp Hoan đi, bà từng buồn bực. Nhưng những năm qua, Hoan Hoan đã sáu tuổi tròn, vẫn không có ai tới đón cô, trong lòng Lý Vệ Hoa có thể không suy nghĩ sao?
Rốt cuộc người mẹ ruột này đã đi đâu rồi, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? Người ba ruột này cũng không đáng tin, vợ ông ấy mang con trốn chạy kẻ thù, ba ruột của Hoan Hoan đi đâu rồi?
Diệp Trường Vinh nhíu mày nói: “Sao em lại nhắc tới chuyện này, không phải bảo em bớt nhắc tới chuyện của Hoan Hoan sao? Em cứ coi như nó là con ruột, dù sao thì chúng ta cũng không có con gái, em đối xử tốt với nó, lớn lên nó sẽ hiếu kính lại với em.”
Sáu năm rồi, Diệp Trường Vinh cảm thấy hi vọng mẹ ruột Hoan Hoan tới đón cô không lớn, muốn đón đã sớm tới đón rồi. Đọc lời nhắn trên thư, có lẽ mẹ ruột Hoan Hoan rất thương con, nhưng vẫn luôn không tới đón, nói không chừng đã xảy ra bất trắc gì.
Cho nên Diệp Trường Vinh càng không dám tiết lộ chuyện Hoan Hoan không phải là con gái ruột, sợ kẻ thù mà mẹ ruột Hoan Hoan nói tra đến Hoan Hoan, nói không chừng sẽ gây phiền phức cho gia đình.
Diệp Trường Vinh chỉ là một công an nhỏ, ông biết trên đời này người có năng lực hơn ông nhiều, có rất nhiều người ông không đắc tội được, thân thế của Diệp Hoan là một phiền phức, cho nên có thể giấu giếm thì nên giấu giếm.
“Không phải là do hôm nay chị dâu của chúng ta tới, nói mẹ bảo chị ấy đưa vải may váy, còn tặng điểm tâm cho con bé sao. Mẹ làm như vậy, không phải vì tiên sinh bói toán nói Hoan Hoan “mệnh quý nhân”. Tôi nghĩ, có lẽ đợi Hoan Hoan lớn lên mới có thể nhận ba mẹ ruột, có lẽ ba mẹ ruột con bé chính là quý nhân. Nếu Hoan Hoan nhận ba mẹ quý nhân, không phải chính là mệnh quý nhân đó sao.”
Lý Vệ Hoa lại nói một câu hờn dỗi: “Cũng không biết những người có tiền có quyền này nghĩ kiểu gì, con nói mất là mất, mất rồi còn không vội quay lại tìm, đúng là!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-62.html.]
“Được rồi, trước khi Hoan Hoan lớn lên, bớt nhắc tới chuyện này. Mặc kệ nó là mệnh gì, nếu chúng ta đã nhặt nó thì phải đối xử tốt với nó. Làm vậy mới xứng với lương tâm của mình.”
Lý Vệ Hoa không muốn, tức giận phản bác: “Chỉ có ông là người tốt, tôi là kẻ xấu, không phải là tôi sốt ruột thay Hoan Hoan sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Trường Vinh dặn dò lần nữa: “Đừng nhắc nữa, càng đừng lộ phong thanh ở chỗ người khác. Lỡ như kẻ thù mà mẹ ruột Hoan Hoan nói điều tra tới chỗ chúng ta, dây dưa ra chuyện gì thì phải làm sao, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
“Được, tôi biết, dù sao cũng đã giấu nhiều năm qua, mọi người đều tưởng Hoan Hoan là con gái ruột của chúng ta, tiếp tục che giấu không có vấn đề gì, tôi không nói nữa được rồi chứ?”
“Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Hai vợ chồng không có tâm tư làm việc khác, mỗi người suy nghĩ thân thế của Hoan Hoan rồi chìm vào giấc ngủ.
Năm xưa, khi Lý Vệ Hoa mang thai đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là thai đôi, gia đình đều vô cùng vui mừng. Bởi vì chỗ họ đã chấp hành kế hoạch hóa gia đình, có thể sinh hai luôn tốt hơn sinh một.
Đợi khi gần sinh, thân thể của Lý Vệ Hoa vô cùng nặng nhọc, nghỉ ở nhà không đi làm.
Vào một buổi tối mùa xuân năm đó, bởi vì đầu xuân nên có hơi lạnh, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa ăn cơm tối sớm rồi ngủ.
Hai vợ chồng nằm xuống ngủ khoảng hơn một tiếng, Lý Vệ Hoa bị cơn đau bụng hành hạ tỉnh dậy. Bà mang thai lần đầu, không có kinh nghiệm, tỉnh dậy liền gọi chồng.
“Trường Vinh, bụng em đau, có phải sắp sinh rồi không, phải làm sao?”
Vốn dĩ mẹ của Lý Vệ Hoa muốn ở đây chăm sản cho con gái, nhưng không trùng hợp là mấy hôm nay cháu trai nhỏ của bà cụ bị cảm phát sốt, bà cụ không về sợ con dâu không vui, chỉ có thể về chăm sóc cháu trai trước, đợi cháu trai khỏe rồi tới chăm sóc con gái, dù sao thì con gái vẫn chưa tới ngày sinh.
Nhưng thai đôi dễ sinh sớm.