Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:13
Lượt xem: 135
Bà nội Diệp cũng cảm thấy thích, lấy cây gỗ do cháu gái chuốt xong thử, quả thực hữu dụng: “Chẳng trách thầy bói nói Hoan Hoan là mệnh quý nhân, xem xem, thông minh như vậy sau này có thể thành công.”
Diệp Hoan đã nghe bà nội lải nhải rất nhiều lần “mệnh quý nhân”, nói thật cô nghe xong cảm thấy hơi ngại. Cho dù cô thật sự là mệnh quý nhân, cũng không chịu nổi bà nội lải nhải hằng ngày, huống hồ bây giờ cô chưa có năng lực giúp đỡ người nhà bao nhiêu.
Lý Vệ Hoa nói: “Quả thật đứa trẻ này thông minh, bây giờ lại càng hiểu chuyện, ba đứa nó ngày càng khiến con đỡ lo, đều không cần con quản nhiều, tự biết chăm chỉ học hành…”
Lý Vệ Hoa cảm thấy con gái làm que gỗ nhỏ hữu dụng, đưa cái đó cho mẹ chồng dùng, bà tự đi chuốt một cái.
Bà nội Diệp thấy cháu gái ở một bên rất nhàm chán, bèn nói: “Hoan Hoan, ở trong nhà không có gì chơi. Cháu ra ngoài tìm Đồng Đồng và Diễm Lệ chơi một lúc.”
Đồng Đồng và Diễm Lệ là con nhà hàng xóm.
Dù sao thì cuộc sống trong nhà cũng không quá khó khăn, mẹ chồng con dâu cũng không cần ép con cháu mình làm nông.
Bây giờ người trong thôn đều bận vụ thu, có lẽ không có nhiều người mê cháu gái cầu ké phúc khí. Vì vậy bà nội Diệp có thể yên tâm để cháu gái ra ngoài.
Diệp Hoan cũng cảm thấy ở nhà nhàm chán, cô nói với bà nội và mẹ: “Vậy cháu ra ngoài chơi một lúc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đi đi, đi đi, khát thì nhớ về uống nước, buổi trưa nhớ về sớm ăn cơm.” Bà nội Diệp bây giờ cũng thương Diệp Hoan, còn quan tâm hơn người làm mẹ nữa.
Trẻ nhỏ dễ quên, tập trung chơi sẽ chẳng nhớ gì nữa, người lớn không gọi đều không về nhà ăn cơm.
Lúc Diệp Hoan ra ngoài, không quên dẫn Chiến Thần theo, cô bồng nó định lên núi dạo một vòng. Ra khỏi cổng, vừa hay gặp được Diệp Đông, Diệp Nam trên đường, Diệp Hoan gọi hai em trai đi cùng: “Đông Đông, Nam Nam, đi lên núi chơi chút không?”
Diệp Đông và Diệp Nam vừa nghe, lập tức đi theo. Diệp Nam hỏi một câu: “Hoan Hoan, đi lên núi làm gì?”
Diệp Hoan: “Xem trên núi có quả dại ăn không?”
Diệp Đông: “Chắc chắn có, ông nội còn nói trên núi có nho dại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-82.html.]
Diệp Nam: “Chúng ta đi hái tầm bóp ăn!”
Có đồ ngon, Diệp Đông và Diệp Nam đương nhiên đi theo chị gái rồi.
“Hoan Hoan, chị đợi chút, bọn em uống nước rồi đi.” Hai đứa đi uống nước xong, chào bà nội rồi lập tức chạy ra.
Trong vòng một tháng, Chiến Thần đã lớn ra một vòng, lớn nhanh hơn chó bình thường. Nó được chủ nhân ôm trong lòng, cảm thấy ảnh hưởng thần uy của nó, bèn nói với Diệp Hoan: “Chủ nhân, chị thả em xuống, em tự đi là được.”
Diệp Hoan: được thôi, Chiến Thần không phải chó thú cưng.
Chiến Thần là con ch.ó độc lập, vô cùng có bản lĩnh. Diệp Hoan đã từng chứng kiến khứu giác nhạy bén của nó, chỉ cần là mùi nó ngửi qua, quả thực đều có thể nhớ, hơn nữa sẽ không quên, nếu cách một đoạn thời gian bảo nó tìm đồ đã từng ngửi qua, nó vẫn có thể tìm ra.
Kỹ năng đặc biệt này của nó đã được người nhà biết. Diệp Trường Vinh còn từng nói đùa, nếu Chiến Thần là cảnh khuyển, chắc chắn vô cùng lợi hại.
Diệp Hoan nghe vậy đặt Chiến Thần xuống, Chiến Thần bước cái chân ngắn nhỏ chạy đằng trước, còn thường hỏi chủ nhân đi hướng nào.
Núi Ngọc Tuyền không quá cao so với mực nước biển, cũng chỉ cao hơn đồi một chút mà thôi, bởi vì trên núi có mấy dòng suối, cho nên trở thành núi Ngọc Tuyền. Thôn Ngọc Tuyền dưới nước cũng đặt tên theo ngọn núi này.
Bởi vì quanh năm luôn có người lên núi đốn củi, đào rau dại, bẫy thỏ…Trên núi Ngọc Tuyền có lối mòn, trực tiếp thông tới đỉnh núi. Ba người một chó chậm rãi men theo con đường nhỏ lên núi Ngọc Tuyền.
Diệp Hoan nhìn thấy bên đường nở rất nhiều hoa dại không biết tên, khéo léo làm ba vòng hoa, mỗi người đội một cái trên đầu. Vốn dĩ Diệp Đông chê vòng hoa có hoa, nhưng thấy Hoan Hoan và Nam Nam đều đội, cậu cũng đội.
Diệp Đông và Diệp Nam không rảnh chút nào, không ngắt hoa dại bên đường cho Hoan Hoan thì xem trên cây có tổ chim không, còn muốn leo lên xem thử. Trẻ nhỏ lớn lên ở nông thôn, đặc biệt là con trai, về cơ bản đều biết trèo cây. Có đứa bởi vì quần mặc quá lâu, trèo cây sẽ mòn rách quần, về nhà còn bị ba mẹ dạy dỗ.
Chiến Thần vừa thấy trên núi có con đường nhỏ, không cần hỏi chủ nhân nữa, trực tiếp chạy men theo con đường. Nếu không phải đợi ba đứa trẻ, nó có thể chạy một mạch tới mất tăm. Đừng thấy Chiến Thần là con cún chưa lớn, nhưng nó chạy rất nhanh, chó bình thường không tài nào đuổi kịp nó.
Ba đứa nhỏ đi cũng không sợ, trên đường không gặp ai khác. Có bóng cây che chắn, ngược lại không cảm thấy nóng, nhưng trời quá nóng, Diệp Đông và Diệp Nam đi một lúc đã cảm thấy khát.
Diệp Đông nói: “Hoan Hoan, chúng ta đến suối chơi đi, ở đó có nước, em khát rồi, muốn uống nước.”
“Được, vậy chúng ta đến con suối gần nhất trước.” Diệp Hoan lên núi chỉ là muốn tùy ý dạo quanh, vốn không có điểm đích, đi đâu cũng được.