Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-10-28 13:06:05
Lượt xem: 129

Hoa Chiêu chỉ nhìn Tề Thư Lan cười cười, không nói gì.

Tề Thư Lan thấy cô không có tức giận, tiếp tục nói: "Trách không được Diệp gia không có nắm chặt Từ Mai không buông, hoá ra vì cô không có chuyện gì. Là cô ta không ra tay? Có phải các ngươi thông đồng trước với nhau không?"

Ngày đó ở sân ga, thấy sắc mặt hồng nhuận phơn phớt khỏe mạnh của Hoa Chiêu, bọn hắn lại càng sửng sốt, sắc mặt này, nhìn cũng không phải là khôi phục tốt, mà là căn bản không có chuyện gì.

Hai người lúc ấy rất kinh ngạc, nhưng là vì có Diệp Thâm ở đó, bọn hắn ai cũng không dám đề cập đến.

Hôm nay đi cùng Hoa Cường, bọn hắn cũng không nhắc đến, nhắc đến cũng không có lợi ích gì? Không chừng trong con mắt bất công của cha còn cảm thấy bọn hắn cũng ở thủ đô lại không có chiếu cố tốt cho Hoa Chiêu, lại để cho cô ta bị bắt nạt nữa nha!

Thậm chí có khả năng muốn họ báo thù cho Hoa Chiêu đây này.

Bọn hắn cũng không cái khả năng kia, có thể cùng Hạ Kiến Ninh đối đầu. Bọn hắn hiện tại nếu có thể bảo trụ bản thân, cũng không cần tới Hoa Gia Câu này rồi!

Không đúng, ở đây đến cùng gọi là cái gì kia?

Hoa Gia Câu, Kháo Sơn, hai cái danh tự này đều là mối hận trong lòng hai người, càng ghét nó lại càng nhớ kỹ rồi, chỉ là đã quên cái nào là thật.

Nhưng cũng không đúng…Nhớ tới hôm nay trong rừng cây nói chuyện, nét mặt của cha, cho đi nhân sâm trăm năm, lông mày ông ấy cũng không động một cái, giống như nhân sâm trăm năm trong mắt ông ấy chỉ là củ cải trắng, xem ra trong tay ông ấy có lẽ còn có rất nhiều.

Cái này là rất nhiều rất nhiều tiền ah. Hoặc là, bọn hắn cũng có thể lấy được một cây, đi theo Hạ Kiến Ninh làm giao dịch?

Cái chủ ý này hình như so với mời cha trở về càng đáng tin cậy hơn.

Cha nếu cùng bọn hắn trở về, còn phải xem ông ấy có nguyện ý đi cầu những vị bằng hữu cũ hay không, cầu người mà nói..., còn phải xem người ta có thể giúp đỡ nổi hay không.

Nhưng là chỉ cần có một cây nhân sâm, những vấn đề này đều có thể giải quyết, thực lực của Hạ Kiến Ninh là không thể nghi ngờ đấy, Tào gia đó là ví dụ sống đó thôi.

Bọn hắn cùng Tào gia cùng gặp phải một vấn đề.

Bây giờ là cuối tháng 8 năm 1976, và chỉ vài tháng nữa trước khi có sự thay đổi lớn, kỳ thật cơn sóng ngầm đã rất mãnh liệt, bọn hắn thuộc về nhóm cần bị thanh lý, vấn đề cũng có thể lớn cũng có thể nhỏ, chỉ là xem có người nguyện ý giúp bọn hắn một chút hay không thôi.

Hoa Chiêu thấy Tề Thư Lan hỏi xong vậy mà bắt đầu ngốc ra, giống như cũng không cần cô trả lời. Nhưng cô vẫn phải trả lời, tránh khỏi Từ Mai gặp phiền toái.

"Mệnh tôi lớn, thân thể tốt, tránh thoát một kiếp, bà cảm thấy rất thất vọng sao?"

"Không có, không có." Tề Thư Lan lập tức khoát tay: "Cô cô làm sao có thể nghĩ như vậy! Cô cô ước gì cháu thật tốt đây này! Sinh hai đứa trẻ trắng trắng mập mập, ở Diệp gia đứng vững gót chân!"

Những lời này tuyệt đối thật tình, Hoa Chiêu không tốt, bà ta cũng không có bất kỳ chỗ tốt.

"Tiểu Hoa ah, ông nội của cháu hôm nay nói, nhân sâm ở trong nhà đều là giao cho cháu cất giữ?" Tề Thư Lan đột nhiên hỏi.

Hoa Chiêu không biết bà ta có phải đang lừa cô hay không, không trả lời thẳng, mà lại hỏi: "Các người nói với ông ấy chuyện tôi dùng nhân sâm đổi nhà đổi tiền rồi hả?"

"Ah, cái này có thể nói a?" Tề Thư Lan vẻ mặt khẩn trương: "Việc này cháu cũng không thể giấu giếm, toàn bộ thủ đô nhiều người như vậy ai cũng biết, ta cũng là ăn ngay nói thật thôi."

Hoa Chiêu hỏi: "Như thế nào? Các ngươi đối với nhân sâm cũng có hứng thú?"

Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc liếc nhau, Tề Thư Lan nói ra: "Thứ tốt, ai lại không thích đây này…"

"Có tiền mới có tư cách ưa thích." Hoa Chiêu đánh gãy lời của bà ta.

Tề Thư Lan thoáng cái đã bị nghẹn họng.

"Đây là đạo lý không thể thay đổi trên đời này, hoặc là ngươi cầm đồ đạc đổi, hoặc là ngươi lấy tiền đổi, mới có thể lấy được đồ vật mà mình muốn, đúng không?" Hoa Chiêu nhìn bà ta rồi nói: "Bằng không thì chính là cướp, như vậy chính là thổ phỉ rồi."

"Ah. . ." Tề Thư Lan nhìn cô, đột nhiên con mắt sáng ngời: "Còn có thể mượn! Ta là cô cô của cháu, cháu có thứ tốt, cô cô mượn trước dùng thoáng một chút, đợi cô cô có tiền rồi, liền trả lại cho cháu!"

Hoa Chiêu...

"Thật ngại quá, ngươi cô cô này tôi không nhận được, cũng không thể cho mượn được, huống chi, nhà chồng tôi, mẹ tôi, đều chưa từng mở miệng mượn tôi những đồ quý giá như vậy, bà sao lại không biết xấu hổ mà mở miệng được vậy? Bà trả nổi sao?"

Hoa Chiêu nói không chút khách khí nào: "Bà đi đâu kiếm được 10 vạn? Tham ô sao? Hơn nữa, đó là giá tiền hiện tại, 10 vạn, chờ thêm vài năm nữa, có thể không còn là 10 vạn nữa, không chừng sẽ là 100 vạn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-101.html.]

Đất nước bắt đầu muốn mở cửa rồi, những kẻ có tiền sẽ sớm nổi lên, một cây nhân sâm trăm năm giá trị trăm vạn, không quá phận.

Nhưng vào lúc này người khác nghe vào, quả thực là quá viển vông.

Tề Thư Lan cảm thấy Hoa Chiêu muốn tiền đến phát điên rồi, cô ta có biết rõ 100 vạn là bao nhiêu không? Có thể chất được một toa xe lửa đấy?

Bà ta tức giận đến mức không thốt nên lời.

Hoa Chiêu lại nói: "Về phần chuyện của tôi, hi vọng các người trở về không nên nói lung tung, ngộ nhỡ ở thủ đô truyền ra một âm thanh ngọn gió nào, vậy không cần phải nói, nhất định là các người truyền đi đấy, Diệp gia sẽ không bỏ qua nhà các người đâu."

Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan liếc nhau, gật đầu.

"Cháu yên tâm đi, chúng ta là người một nhà, đương nhiên sẽ không là bất cứ chuyện gì bất lợi đối với cháu." Tề Bảo Quốc nói ra.

Về sau trên bàn cơm rất yên tĩnh, cơm nước xong xuôi, Hoa Chiêu liền rời bàn bận việc khác.

Hiện tại rốt cuộc có chút rảnh rồi, cô cũng nên lên núi đi bộ một vòng, cho mình làm đẹp cho bản thân rồi. Thuận tiện, đi nhà Hoa Sơn nhìn xem, Hoa Tiểu Ngọc đang làm gì.

Gia đình Hoa Sơn vẫn như hôm qua là nồi lạnh, bếp lạnh, không ai nấu ăn, cũng không ai có tâm trạng mà ăn cơm. Mọi người tập trung trong nhà, khoá chặt cửa, chắn tầm nhìn ra bên ngoài.

Hoa Sơn cùng năm người con trai của mình ngồi ở trên giường gạch, mấy đứa con dâu đứng trên đất, Hoa Tiểu Ngọc quỳ gối ở chính giữa nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc Hoa Chiêu đến, Hoa Tiểu Ngọc mặt đã sưng giống như đầu heo, không biết bị ai đánh.

"Ông nội, người hãy tin tưởng cháu, cháu thật sự không có báo cáo ông! Đều là chủ ý của bọn hắn!" Hoa Tiểu Ngọc trên mặt đất khóc ròng nói.

Tóc Hoa Sơn bị người ta cạo một nửa, bên trái có, bên phải không có, cái này gọi là đầu Âm Dương, chuyên môn dùng cho những kẻ phạm tội.

Ông ta hiện tại không muốn nói chuyện, chỉ là âm trầm mà nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc.

Khương Cần giọng điệu quái gở mà hỏi thăm: "Vậy mày làm thế nào mà rơi vào tay bọn họ được vậy? Không phải chính mày đi qua sao hay là người ta đến thôn chúng ta bắt mày đi qua?"

Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu một chút, lại ngẩng lên mà nói: "Là Hoa Chiêu! Cô ta để cho người đàn ông của mình lừa gạt cháu, nói muốn mang cháu đi tìm cô cô! Cháu liền tin…Kết quả hắn đem cháu đưa đến trong tay những người kia." Cô ta quả nhiên không dám đề cập đến chuyện cùng Diệp Thâm thị thị phi phi rồi.

Câu trả lời này thật bất ngờ, nhưng không ai trong gia đình Hoa Sơn tin vào điều đó.

Khương Cần liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, đột nhiên nở nụ cười: "Túi đồ đạc đều chuẩn bị tốt rồi, mày quả nhiên là muốn đi tìm cô cô, sau đó cũng sẽ không quay trở lại a? Hơn nữa cũng không phải người ta tìm mày, là mày tìm đến nhà người, cứng rắn quấn lấy người ta bắt mang mày đi? Kết quả nửa đường liền để cho người ta quăng lại! Ha ha ha ha ~ "

Khương Cần có chút nhìn ra tâm tư của cô ta rồi, lập tức cười nhạo không thôi.

"Không phải…Cháu là muốn làm chút chuyện cho người trong nhà, lập cái công." Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu kiên trì nói.

"Miệng ngược lại rất cứng rắn." Khương Cần cười nhạo nói.

Nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Nhị Ngưu, cô ta cũng không dám tiếp tục ép buộc.

Đôi mắt tam giác của Hoa Sơn bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc, đột nhiên mở miệng: "Đứng lên đi, chuyện quá khứ cũng không nhắc lại nữa, mày cũng yên tâm, bên trong cái nhà này, sẽ không ai lại dám đem mày bán cho kẻ đần nữa rồi, an tâm ở lại đó mà nấu cơm đi thôi."

Ồ?

Hoa Tiểu Ngọc kinh ngạc mà nhìn ông ta.

Người một nhà đều kinh ngạc mà nhìn ông ta.

Lão gia tử bị "Giáo dục" một hồi, vứt bỏ ác theo thiện rồi hả?

Hoa Sơn cúi đầu cuốn một điếu thuốc, tóc bên trái tóc trước mắt mọi người phất phơ, bên phải trống trơn, đặc biệt chói mắt, thấu tim.

Cái nhà này, bắt đầu buông lỏng rồi, không có người chịu mệt nhọc như Lưu Kim Hoa cùng Hoa Diệp, lại không còn tiền nữa, có thể dựa vào mấy đứa con dâu này nấu cơm lo liệu nội trợ sao? Chỉ sợ không được hai ngày chúng nó đã tạo phản rồi.

Hiện tại liền phải dựa vào Hoa Tiểu Ngọc rồi.

Không phải không chấp nhận ép duyên mua bán phụ nữ sao? Tốt, việc hôn nhân của nó, ông ta mặc kệ, hơn nữa ai cũng đừng muốn quản! Nó muốn gả cho người khác? Đợi ông ta c.h.ế.t đã nha!

Loading...