Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:34
Lượt xem: 118
Hôm nay tới chính là Hoa Đại Ngưu.
Hắn ở xung quanh bên ngoài tìm một vòng, vẫn không phát hiện hai người Hoa Chiêu, Hoa Cường, hắn liền đoán được, hai người này có khả năng căn bản không ở xung quang, mà là tiến vào sâu trong núi.
Hắn cẩn thận tìm kiếm dấu vết trên mặt đất, và đi vào theo.
Đi được hơn một tiếng đồng hồ, thấy Hoa Cường đang ngồi nghỉ một mình dưới gốc cây óc chó, bên cạnh có một cái giỏ đựng đầy quả óc chó.
Hắn quan sát từ phía xa rất lâu, nhưng không thấy bóng dáng Hoa Chiêu, cũng không thấy Hoa Cường đi tìm Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu không có ở đây.
Chỉ có một mình Hoa Cường.
Hô hấp của hắn lập tức nặng hơn, xoay người giấu mình ở phía sau một thân cây.
Bọn họ có ý định trừng trị Hoa Chiêu, nếu Hoa Chiêu xảy ra chuyện gì, Hoa Cường cũng bị tức chết.
Nhưng nếu ngược lại thì sao? Nếu Hoa Cường có xảy ra chuyện thì sao, Hoa Chiêu thương tâm quá độ, sẽ có chuyện gì? Ngay cả khi cô ta không sao, lại chỉ có một mình, vậy sẽ rất dễ dàng để thu thập.
Hơn nữa nếu Hoa Cường c.h.ế.t rồi, Hoa Chiêu là một người đã gả ra bên ngoài, có tư cách gì mà chiếm lấy nhà Hoa Cường? Hơn nữa nghe nói cô ta muốn theo quân, cũng sắp phải đi rồi, nhà của Hoa Cường kia, chính là của bọn hắn rồi.
Ba con trai của hắn đều không nhà để kết hôn đây này!
Lại đợi trong chốc lát, vẫn không thấy Hoa Chiêu, Hoa Đại Ngưu thở sâu, lặng lẽ hướng Hoa Cường bước tới.
Người con trai trưởng này của Hoa Sơn, luận về tàn nhẫn, một điểm cũng không thua ông ta.
Ngay từ đầu, Hoa Cường không có cảm giác được gì, nhưng chờ hắn đến gần, cỗ sát khí làm cho người ta sởn hết cả gai ốc ập đến, ông lập tức cảnh giác, chuẩn xác mà bắt được vị trí của Hoa Đại Ngưu, đã nhìn thấy một thân ảnh đang lén lút tiến tới.
Hoa Cường tiện tay nắm lên một quả óc chó liền ném tới.
Quả óc chó còn vỏ màu xanh rất lớn, rất nặng, đúng lúc nện trúng trên trán Hoa Đại Ngưu, hắn ai ôi một tiếng.
Hoa Cường cũng đã biết rõ là ai rồi.
Ông quơ lấy cái liềm trên mặt đất đứng lên.
"Không nghĩ tới còn là một người." Hoa Cường nói. Ông ngay từ đầu còn tưởng rằng là một con thú dữ, lão hổ gấu đen cái gì đấy.
“Không, không phải người, chỉ là một súc sinh.” Hứa Cường nói một cách châm chọc.
Cái kia sát khí, Ông sẽ không nhận thức sai được, cái người này, muốn g.i.ế.c ông.
Hoa Đại Ngưu ah Hoa Đại Ngưu, rốt cuộc cũng là họ Hoa, bọn họ là quan hệ huyết thống, hơn nữa lại là quan hệ huyết thống rất gần.
Hoa Cường trong nháy mắt tâm tình phức tạp.
Hoa Đại Ngưu từ trong bụi cỏ đứng lên, treo một khuôn mặt tươi cười nói: "Hoá ta là bác cả ah, cháu còn tưởng rằng là người ở bên ngoài thôn đến khu vực thôn chúng ta trộm đồ đây này."
Hắn tự nhiên mà đi đến gần Hoa Cường, cũng không biết sát khí toàn đã khiến hắn bại lộ.
"Đứng yên ở đó, đừng nhúc nhích!" Hoa Cường dùng cái liềm chỉ vào hắn: "Gần chút nữa, cũng đừng trách ta xem ngươi làm hoa màu mà cắt."
Hoa Đại Ngưu sửng sốt, Hoa Cường ngược lại muốn g.i.ế.c hắn? Vậy thì thật là tốt, một chút chột dạ dưới đáy lòng của hắn, triệt để không còn nữa.
Lão già này, còn có thể đánh thắng hắn?
Hoa Đại Ngưu từ trên mặt đất nhặt lên một tảng đá lớn hướng Hoa Cường ném qua.
Hắn vẫn sợ cái liềm trong tay ông đấy.
Chiêu này rất ác, Hoa Cường tránh né không kịp, bị ném vài cái, lập tức đầu rơi m.á.u chảy.
Hoa Chiêu dùng dị năng vừa mới bao trùm đến nơi đây, nhìn thấy một màn này, lập tức trừng mắt.
Cô đem dị năng hóa thành một dòng các sợi mảnh bện lại, toàn bộ vọt tới vị trí của bọn họ.
Hoa Đại Ngưu lại xoay người đi nhặt đã, Hoa Cường đã trốn được phía sau thân cây.
Đột nhiên, một cây đại thụ răng rắc một tiếng, đứt lìa ra một cành lớn, hướng Hoa Đại Ngưu rơi xuống.
Hoa Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn thấy, nhanh chóng né tránh.
Nhưng là hắn không phát hiện ra, phía sau hắn một gốc cây đại thụ lớn hơn cũng đồng thời gãy đi, hướng hắn nện tới.
Hoa Đại Ngưu phát hiện thì đã chậm, hắn xác định phương hướng, hai tay che đầu, nhảy sang một bên lắn đi.
Đánh xuống trên người hắn chỉ là một nhánh cây, tuy cũng rất thô, nhưng so với bị một thân cây to như miệng giếng đánh mạnh lên, cái kia tuyệt đối sẽ mất mạng.
Hoa Đại Ngưu lá gan rất lớn, tuy hai tay ôm đầu lăn trên mặt đất, nhưng hắn vậy mà vẫn trợn tròn mắt nhìn xem, xem mình rốt cuộc có thể bị đánh trúng không.
Kết quả trong nháy mắt sau đó, hắn không thể tưởng tượng nổi mà trừng lớn mắt, nhìn cái thân cây hắn đã tránh được kia đột ngột uốn éo, thay đổi phương hướng, tiếp tục hướng về phía hắn nà đập tới.
Lúc này khoảng cách quá gần rồi, hắn căn bản không kịp trốn, trơ mắt nhìn nó nện ở trên người.
Hoa Đại Ngưu lập tức hét thảm một tiếng.
Hoa Chiêu tuy vô cùng tức giận nhưng vẫn là người có lý trí, có đạo đức nghề nghiệp nhiều năm vẫn còn, cô không muốn g.i.ế.c người, tuy g.i.ế.c Hoa Đại Ngưu vào lúc này, là phòng vệ chính đáng.
Nhưng cô đã điều chỉnh lại góc độ của cây đại thụ và đánh vào chân hắn ta.
Để cho hắn sống mà tận hưởng nỗi đau.
Hoa Cường từ sau gốc cây bước ra, sững sờ nhìn hai cây lớn.
Những cây này không phải là cây đã chết, lá vẫn còn nguyên, nhìn từ những phần bị gãy, thân cây cũng rất tươi, không bị sâu bọ, không bị hư hại, cũng không rỗng trong thân.
Tại sao nó lại đột ngột rơi xuống?
Vừa rồi từ phía sau thân cây ông có thể nhìn thấy rõ ràng, hai cây này giống như đã trở tinh, đuổi theo Hoa Đai Ngưu, đánh hắn một trận.
Sống cả đời, ông cũng không phải là người theo chủ nghĩa vô thần, lúc này ông cảm thấy xung quanh đây nhất định phải có một thế lực thần bí nào đó giúp đỡ đang giúp đỡ ông.
Cha mẹ đã c.h.ế.t của ông? Vợ con ông? Tổ tiên nhà ông bảo vệ ông?
Xem ra trở về phải đốt cho bọn họ một ít giấy rồi.
Hoa Cường lại nhìn Hoa Đại Ngưu đang bất tỉnh, ông không có biện pháp đem hắn từ dưới hai cành cây lớn kéo đi ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vậy thì, cứ để như vậy đi.
Người này muốn g.i.ế.c ông, cũng đã không còn là cháu ruột của ông nữa, trong lòng ông cũng rất cứng rắn.
Sau nửa giờ, Hoa Chiêu thở hổn hển mà chạy tới.
"Ông nội, đầu ông làm sao vậy?" Tận mắt nhìn thấy vết thương của Hoa Cường, Hoa Chiêu càng thêm đau lòng.
Cái trán của ông nội đã sưng lớn, còn bị rách da, thậm chí mất miếng da, bị thương rất nặng.
"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ, không đau." Hoa Cường lại cười ha ha nói với Hoa Chiêu nói.
Người đã già, tất nhiên không còn nhạy cảm với đau đớn, ông thực không biết như thế nào là đau. Cái này cũng có thể do ông đã có thời gian dài nhịn đau.
Hoa Chiêu đi qua, cầm qua ấm nước của ông, đổ ra chút nước bên trên khăn lụa trong tay lau mặt cho ông nội.
Cô rất giữ vệ sinh, khăn tay tuy không phải là vô khuẩn đấy, nhưng cũng không có lau qua mấy thứ bẩn thỉu. Mấu chốt là ấm nước ở bên trong nước là nạp nguyên liệu đặc biệt đấy, có lẽ có tác dụng đối với việc khôi phục miệng vết thương.
Quả nhiên, ở những chỗ cô thấm nước lên, miệng vết thương chậm rãi cầm m.á.u rồi.
Hoa Chiêu nhìn vết thương rướm m.á.u sắp thấy xương mà xót xa, thật muốn đổ thêm nguyên liệu vào nước để nó hoàn toàn bình phục. Nhưng lý trí đã ngăn cô lại.
Cô nhìn quanh và đột nhiên nói: "Ông ơi, hình như có một cây nho dại ở đằng kia. Cháu đi xem nhé".
Hoa Chiêu nói xong liền xông ra ngoài không đợi Hứa Cường nói.
Dưới lớp cây cối bao phủ, cô đã dùng hết sức bình sinh để thúc đẩy sinh trưởng ra một cây nho và sinh ra nhiều chùm quả năng lượng.
“Ông ơi, ăn nho đi!” Hoa Chiêu tươi cười bước ra ngoài. Chỉ là nụ cười có chút khó coi, có chút giống như muốn khóc.
Hoa Cường cảm động vô cùng, đứa nhỏ này xem ông như đứa nhỏ mà dỗ dành đấy, bị thương ăn chút đồ ăn ngon liền không đau.
"Tốt tốt tốt, ông nội ăn nho." Hoa Cường biết nghe lời mà cầm một chùm nho ăn, vừa vào miệng hai mắt liền sáng ngời, ông chưa từng nếm qua nho ăn ngon như vậy, vừa vào miệng lập tức tan ra! Nước quả trượt đến trong dạ dày, làm cho cả người ông đều thoải mái lên.
Ông không thể ngừng ăn, sau khi ăn một chùm nho, cảm giác đau đớn trên người và đầu của ông thực sự biến mất.
Hoa Chiêu nhìn kỹ vết thương trên trán, đã bắt đầu tụ lại thành vảy, không giống m.á.u thịt lẫn lộn như lúc đầu, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tốc độ phục hồi này nói chung là bình thường. Cho dù là bất thường, ông nội cũng không nhìn ra được ~ Ông ấy không phải là một người thích soi gương.
"Cháu cũng ăn đi." Hoa Cường nhìn Hoa Chiêu trong tay còn còn mấy chùm nho, tranh thủ thời gian thúc giục cô ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-119.html.]
"Loại nho này không có hạt. Tý nữa sẽ đào cây nho này về và trồng trong sân. Nó tốt hơn cây trong nhà chúng ta." Hoa Cường lại nói.
Hoa Chiêu…Ở đâu có cây này, cây nho này là ở trong lòng bàn tay cô lớn lên đấy, năng lượng đều hội tụ bên trong trái cây, cây đã héo rũ rồi.
Bất quá trong chốc lát lúc đào cây, lại trồng xuống một gốc cây cũng không sao cả. May mà cô bây giờ đã quen với việc mang theo hạt giống bên người.
"Ông nội, tại sao lại bị thương vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Nụ cười trên mặt Hoa Cường biến mất, nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Bị Hoa Đại Ngưu đánh thôi."
Hoa Chiêu giả bộ kinh ngạc mà hỏi thăm: "Hoa Đại Ngưu? Hắn cũng dám! Hắn ở đâu?"
Hoa Cường chỉ chỉ chỗ cành cây rơi xuống.
"Ah, cái cây này sao lại đổ như vậy? Cháu vừa rồi cũng không phát hiện!" Hoa Chiêu hô.
Cô lúc này mới tận mắt nhìn thấy vết thương của Hoa Đại Ngưu. Thân cây rơi trúng đầu gối của hắn, đây cũng không phải là vấn đề gãy xương nữa, gãy xương bình thường dưỡng tốt không ảnh hưởng tới việc đi đường, còn cái này khó mà nói rồi.
"Ông nội, làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Cường trầm ngâm một chút, rồi nói: "Ông không cùng hắn đánh nhau, hắn cũng không muốn g.i.ế.c ông, chuyện này là ngoài ý muốn, chính hắn bị cây rơi trúng."
Nếu như ông nói Hoa Đại Ngưu muốn g.i.ế.c ông, hiện tại cái tình trạng này của Hoa Đại Ngưu, liền có chút giống như bị bọn họ quay lại g.i.ế.c hắn.
Hơn nữa cho dù ông nói, cũng không có nhân chứng không có vật chứng đấy, Hoa Đại Ngưu hoàn toàn có thể không thừa nhận, bọn họ cũng không có biện pháp.
Tóm lại việc này, bọn họ nhớ trong lòng mình là tốt rồi.
"Đi, về trong thôn tìm người tới cứu hắn, hắn đợi được hay không, liền xem mạng của hắn rồi." Hoa Cường nói ra.
Hoa Chiêu cùng Hoa Cường ra khỏi núi, cảm xúc trên mặt hai người đều biến đổi, sốt ruột cùng lo sợ mà hướng tới trong thôn chạy, nhưng vì một người già yếu, một người lại mang thai nên chạy không nhanh, bất quá cũng đã thể hiện được điều muốn nói.
"Nhanh có ai không ~~ cứu người ah ~" vừa vào trong thôn, Hoa Chiêu hô lớn.
Hoa Cường tán thưởng mà nhìn cô một cái, trẻ nhỏ biết diễn kịch mới không chịu thiệt thòi. Bất quá trước kia ông cũng không có phát hiện cháu gái của mình có kỹ năng này.
Trong thôn rất yên tĩnh, hiện tại đang lúc ngày mùa, ngoại trừ người gia, trẻ con cùng co quắp trên giường gạch, còn lại bình thường đều ra công rồi. Bình thường nếu không ra công sẽ không nhận được công điểm, ngày mùa không ra công phải khấu trừ công điểm, nhà bình thường không nỡ bỏ mấy công điểm này.
Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, nhà Hoa Sơn không sợ bị trừ điểm.
Đại Vĩ Tiểu Vĩ cũng từ trường học trở về, cho heo ăn.
Ngày mùa đến ăn cơm đều là người trong thôn tìm người làm xong rồi đưa đến trong đất, người lớn một ngày không ở nhà, việc cho heo ăn liền giao cho mấy đứa nhỏ dưới 10 tuổi không cần ra công.
Đại Vĩ Tiểu Vĩ qua nhà cho heo ăn, không nỡ để cho heo nhà chị gái bị đói, vậy cũng đều là thịt ah. Hai người xin phép nghỉ trở về cho heo ăn, trước hết nhất nghe thấy hoa chiêu tiếng la, theo trong nhà chạy đến.
"Chị, có chuyện gì vậy!" Đại Vĩ nghe Hoa Chiêu vội vã như vậy, liền sợ hãi.
“Mau đi tìm chú đội trưởng nói cho ông ấy biết trên núi có người bị cây đè trúng, mau gọi người đến cứu người!” Hoa Chiêu thở hổn hển nói.
"Dạ!" Đại Vĩ lập tức chạy nhanh đi.
Tiểu Vĩ không có đi, nó rất có ánh mắt mà gọi Hoa Chiêu vào nhà nghỉ ngơi: “Chị, ông nội, hai người đừng đứng đấy mệt mỏi, vào nhà nghỉ ngơi đã, anh trai đi gọi người là được."
"Được." Hoa Chiêu chưa về phòng, để cho hắn vào nhà chuyển hai cái ghế ra, cô cùng ông nội nghỉ ngơi ngay ở ven đường.
10 phút sau, Triệu Lương Tài mang theo một đống người chạy tới.
"Ai bị đè trúng rồi hả?" Triệu Lương Tài còn chưa tới gần đã vội vàng hỏi.
Mong không phải đứa trẻ nhà ai! Vậy cũng muốn mạng rồi!
"Là Hoa Đại Ngưu." Hoa Cường nói ra: "Tôi ở trên chân núi hái quả óc chó, hắn tới muốn chào tôi, kết quả hai cây bên cạnh đột nhiên đổ xuống, đem chúng ta đập một phát. Tôi chỉ bị xây xát nhẹ, đi ra, hắn so với tôi còn nghiêm trọng ơn, người đã bất tỉnh rồi."
Mọi người không có bất kỳ hoài nghi gì, mặt Hoa Cường cũng bị tổn thương, da tróc thịt bong đấy, trong mắt bọn hắn cũng không nhẹ.
"Đi xem một chút." Triệu Lương Tài nhanh chân mang người lên núi rồi.
Hoa Chiêu muốn cho ông nội nghỉ ngơi, cô sẽ dẫn đường, Hoa Cường không chịu, cần phải để cho cô nghỉ ngơi, ông lên núi.
Hoa Chiêu cũng không chịu, kiên trì đi theo.
Cô phải bảo đảm một chút, Hoa Đại Ngưu không chết.
Người dân trong làng cảm động vì hai người “già yếu, bệnh tật” này thật tốt bụng!
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ, mọi người mới tìm thấy Hoa Đại Ngưu.
Hoa Cường ở một bên giải thích nói: "Tôi thấy bên ngoài thật sự nhặt không được thứ gì rồi, liền định lên núi nhìn xem, trên núi đồ ăn xác thực nhiều hơn, thế nhưng ai mà nghĩ đến việc này."
Mọi người một đường cũng nhìn thấy, củ quả hạt đều rất nhiều, năm nay bội thu ah.
Chính là cái cây ở trước mắt này, bị gãy thật kỳ quái.
Một cái cây đang trưởng thành rất tốt, làm sao lại gãy ngang thân cây đây này ? Có hai cành lớn bị gãy, đều rơi xuống người Hoa Đại Ngưu.
Bất quá mọi người dù nghĩ mãi cũng không ra, lại không có nửa điểm hoài nghi đến Hoa Cường.
Cái cây này đứt gãy như là bị gió thổi đấy, cũng không phải cưa, hơn nữa là từ không trung mà găy ra, người căn bản không với đến.
Cái này là Thiên Ý, không phải do người.
Hoa Đại Ngưu đây là, xông tới làm cái gì a?
"Nhanh cứu người." Triệu Lương Tài chỉ huy mọi người.
Người sống trên núi đã thấy người bị cây đ.â.m trúng, biết cách cứu, biết loại nào cứu được, loại nào không cứu được.
Hoa Đại Ngưu nhìn như vậy, sợ là khó khăn rồi.
Hắn được người từ dưới thân cây nắm lấy bả vai túm ra, nhìn cái chân xem bộ khả năng sẽ bị phế.
Có người đánh bạo xé mở quần của hắn ra xem, đầu gối đều bị đè nát, chỉ còn là một đống thịt nhão.
"Ai nha." Người này bị doạ đến buông tay.
Bị hành hạ như thế, Hoa Đại Ngưu vậy mà đau đến tỉnh lại.
"A..., A...." Nhưng là hắn ngoại trừ hét lên, cũng không nói nên lời nữa.
"Sợ là không được rồi."
"Tôi nghĩ vậy."
"Không ngờ Hoa Đại Ngưu lại có kết cục như thế này."
"Chậc chậc, đang lúc tráng niên đây này."
"Con cái còn chưa có kết hôn đâu , cháu trai cũng chưa được ôm vào."
Mọi người nhỏ giọng nghị luận.
Hoa Đại Ngưu đi theo đằng sau Hoa Sơn, làm mưa làm gió, trước kia người trong thôn đều sợ hắn, chán ghét hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn sắp không được, đều có điểm đồng tình.
Hoa Chiêu cũng rất đồng tình đấy, cầm ấm nước đi qua, cho hắn mấy ngụm nước uống.
Hoa Đại Ngưu ngay từ đầu không có phản ứng, uống hai phần liền ừng ực ừng ực uống từng ngụm lớn, giống như rất khát.
Cái ấm nước này, trở về sẽ ném đi, không thể dùng. Hoa Chiêu thầm nghĩ.
Thành phần trong chiếc ấm này còn nhiều hơn cả những thứ mà Ông nội đã uống trước đó. Nhưng nó không thể đạt tới tái tạo lại cơ thể con người bằng xương bằng thịt, thịt nát vụn của hắn cũng không khá hơn, nhiều nhất là để cho hắn sống.
Như vậy là được rồi. Bằng không, hắn vừa rồi nhìn như vậy, thật giống như sắp chết.
"Ồ, Hoa Chiêu thật là tốt bụng."
"Ừ, nhà Hoa Sơn đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy vẫn muốn cứu người."
"Cuối cùng có thể cho hắn uống miếng nước, coi như là an ủi a."
Mọi người thổn thức, thấy Hoa Đại Ngưu vậy mà không có tắt thở, ngoài ý muốn chút, liền mang Hoa Đại Ngưu xuống núi rồi.
Họ đều có kinh nghiệm, khi đến họ đã tháo một tấm cửa của nhà nào đó để tiện cho việc chở người xuống núi.
Trên đường đi, gặp gia đình Hoa Sơn.
Lúc đầu, nhà Hoa Sơn nghe nói có người bị cây đập chết, mấy người nhìn nhau, tưởng Hoa Đại Ngưu thành công nên không đi.
Bọn người đi đã nửa ngày, lại có tiếng gió truyền đến người bị đè chính là Hoa Đại Ngưu, người báo tin chính là Hoa Cường cùng Hoa Chiêu, bọn hắn lúc này mới vội vàng chạy lên núi.
Nhìn thấy Hoa Đại Ngưu nhuốm máu, Hứa Sơn rơi lệ đầy mặt, đây là con trai cả của ông ta, tuy rằng không phải đứa con ông ta yêu thích nhất, nhưng ý nghĩa của con trưởng lại khác, bây giờ hắn bị hại đến bộ dạng như vậy?
"Hoa Cường! Trả mạng con trai cho tôi!" Hoa Sơn lao về phía Hoa Cường như điên.