Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:49
Lượt xem: 108
Bà trước kia cũng ở trong viện tử này sinh hoạt qua vài năm, mấy người con cũng đều là ở chỗ này sinh ra đấy, bà rất thích ngôi nhà yên tĩnh này.
Về sau ngôi nhà lại trở lại trong tay mẹ chồng, mẹ chồng vậy mà không có thương lượng cùng ai, chỉ để lại cho một mình Diệp Thâm.
Bà không thấy có gì là không công bằng cả. Diệp Thâm cũng là con trai bà, bà chính là thay Diệp Danh bất bình đấy.
Diệp Danh ngược lại cũng không nói gì, Văn Tịnh lại nói không ít đấy. Ở đây so với căn nhà chỉ có 60 mét vuông kia thoải mái hơn rất nhiều.
Miêu Lan Chi lúc trước căn cứ vào việc "bát nước trôi sông", còn muốn chuyển trở lại đây ở. Dù sao Diệp Thâm cũng không ở, dù sao cũng để không, hơn nữa lại để không coi chừng khu phố lại "cho thuê" đi ra ngoài!
Ai biết bởi vì cái nhà này còn đem Diệp Phương đắc tội, ngoài sáng trong tối không cho bà vào, giống như bà muốn chiếm lấy nhà ở của con trai vậy.
Về sau Miêu Lan Chi cũng không có nhắc lại nữa.
Hiện tại, bà cười tủm tỉm mà nhìn bụng Hoa Chiêu, càng không thể nói ra, Hoa Chiêu lúc này sinh đôi, lần tới không biết sinh mấy? Tương lai thời gian còn dài, con bé sinh nhiều mấy đứa viện này còn chưa đủ ở đây này!
Nói đến Diệp Phương, Diệp Phương đã tới rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hai ngày này đều có ca giải phẫu, không đi được, bằng không thì ta liền đến nhà ga đón mọi người rồi." Diệp Phương vào cửa liền nói với Hoa Chiêu, sau đó khách khí cùng Hoa Cường và Trương Quế Lan chào hỏi.
Mọi người hàn huyên một chút rồi lại tiếp tục đi thăm xung quanh nhà, Diệp Phương lại kéo Hoa Chiêu vào nhà làm kiểm tra.
Miêu Lan Chi cũng không tâm tư mà đi xem sân nhỏ rồi, khuôn viên này cũng không có đẹp mắt bằng cháu trai bà?
Nhìn thổng thể, vòng ngực, vòng eo, thể trọng, hỏi một chút về sin hoạt hàng ngày của Hoa Chiêu, sờ sờ bụng của cô, kiểm tra cơ bản cũng xong.
"Bây giờ nhìn tổng quát đều rất tốt, nhưng ngày mai cháu theo cô đi bệnh viện siêu âm, xác định thoáng một phát." Diệp Phương nói ra.
Dựa theo số tháng của Hoa Chiêu, vừa vặn nên bắt đầu sắp xếp trước rồi, nhưng hiện tại miễn cưỡng còn có thể bồi bổ thêm một chút.
Hoa Chiêu ngược lại là một chút cũng không lo lắng, cô biết rõ hai đứa bé sinh ra không có vấn đề gì lớn, chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ. Nhưng đó là trước kia, hiện tại hai đứa bé trong bụng của cô chỉ có thể là dinh dưỡng quá thừa, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì cả.
Nhưng là quá thừa hình như cũng không tốt, cô vẫn là kiểm tra thoáng một phát cho yên tâm.
Miêu Lan Chi nghe được tâm đều có chút không yên: "Ngày mai khi nào? Mẹ với con cùng đi bệnh viện." Bà nói với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu còn chưa trả lời, Miêu Lan Chi lại lôi kéo Diệp Thư: "Con ngày mai cũng theo chúng ta cùng đi, dù sao con ở nhà cũng là nhàn rỗi không có việc gì!" Bà sợ vạn nhất có chuyện gì, một mình bà về không được, chân đều sẽ mềm nhũn.
......
Kết thúc bữa trưa náo nhiệt, mọi người ngồi trong căn phòng ấm áp và trò chuyện rôm rả.
Trong phòng có hương hoa phảng phất.
Trên bệ cửa sổ mấy bồn hoa lan đã nở rộ đầy thanh nhã thoát tục.
Hai ông nội đi qua một bên chơi cờ rồi, Diệp Thư cùng Trương Quế Lan đang nói chuyện cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn, Miêu Lan Chi ở một bên lẳng lặng nghe.
Trương Quế Lan rất thích cùng Diệp Thư nói chuyện, bởi vì Diệp Thư chẳng những làm người hòa khí, càng bởi vì cô cũng là một người phụ nữ đã ly hôn.
Vì sợ mẹ mình hỏi ra một ít vấn đề xấu hổ, ví dụ như chồng ngươi làm việc ở đâu, con cái lớn bao nhiêu rồi gì đấy, Hoa Chiêu sớm nói cho bà biết tình huống của Diệp Thư.
Trương Quế Lan có chút cảm giác giống như gặp được đồng loại.
Trò chuyện một hồi bắt đầu hỏi tới vết thương trên đầu Tiểu Cần.
Diệp Thư vô tư mà hỏi, cô còn tưởng rằng đứa trẻ tinh nghịch va chạm ở đâu rồi.
Kết quả sau khi hỏi xong Trương Quế Lan lập tức khó xử mà nhìn Hoa Chiêu, bà không biết có nên nói chuyện về một nhà Hoa Sơn không.
Đó là việc xấu trong nhà.
Lại để cho người ta biết rõ Hoa Chiêu có thân thích như vậy, có thể không tốt hay không?
Hoa Chiêu sờ lên tóc của Tiểu Cần, cũng không có giấu diếm, đơn giản nói: "Một nhà Hoa Sơn mọi người cũng biết a? Cũng không biết vì sao, thù hận với nhà bọn họ ngày càng lớn, ngay từ đầu là con trai trưởng của Hoa Sơn đến chân núi gặp phải ông nội của con, muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết, lấy đá ném cho ông ấy đến đầu rơi m.á.u chảy."
Mọi người cả kinh, nhìn về phía đầu Hoa Cường, quả nhiên còn có thể trông thấy miệng vết thương còn chưa hoàn toàn biến mất.
"Kết quả cây đại thụ bên cạnh đột nhiên đổ, đem Hoa Đại Ngưu đè phía dưới, đưa đến bệnh viện đã phải cắt bỏ chân, tiền thuốc men vẫn là con cho bọn họ mượn đấy. Ai biết hắn ra viện không bao lâu, Hoa Tứ Ngưu con trai thứ tư của Hoa Sơn nửa đêm cầm d.a.o đến nhà con, ý định g.i.ế.c người phóng hỏa, kết quả bị con phát hiện, đánh ngất xỉu."
Mọi người kinh ngạc đến không biết nói cái gì cho phải.
Tuy họ đều là trải qua sóng to gió lớn của đời người, nhưng bọn họ không nghĩ tới, bây giờ ở nông thôn, anh em ruột trong nhà còn có thể phát sinh chuyện ác liệt như vậy.
"Hoa Tứ Ngưu bị bắt, bị kết án, kết quả con trai của Hoa Nhị Ngưu lại xuất hiện, đem Tiểu Cần lừa gạt đến bờ sông nhỏ, đánh cho ngất rồi ném vào trong sông, may mắn con phát hiện kịp thời, bằng không thì cũng đông lạnh c.h.ế.t rồi."
Hoa Chiêu nói xong, Trương Quế Lan lại nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, đem Tiểu Cần ôm chặt vào trong ngực, bà thiếu chút nữa liền mất đi đứa con gái này rồi.
Cảm nhận được sự bảo vệ của mẹ, Tiểu Cần đã quên lúc đó sợ hãi như thế nào, tựa ở trong n.g.ự.c mẹ nở nụ cười. Trước kia cô bé không sao cảm nhận được loại cảm giác ấm áp này, hiện tại cảm nhận được, cảm thấy thật tốt, tốt đến nỗi làm cho cô bé quên hết sợ hãi.
Hoa Chiêu nhìn cô bé cười cũng cười theo.
Cô lựa chọn ăn ngay nói thật, bởi vì mấy người nhà Hoa Sơn kia sẽ không bị giữ ở nơi thâm sơn cùng cốc ấy cả đời đấy, hiện tại đã là năm 76, lập tức sẽ hủy bỏ các loại thư giới thiệu rồi, nhân dân cả nước tự do đi lại nha. Có lẽ ngày nào đó một nhà Hoa Sơn lại sẽ đi đến trước mặt cô.
Cô phải cho nhà họ Diệp biết mấy người đó là người như thế nào.
Lúc này người Diệp gia mới kịp phản ứng, Diệp Mậu lập tức hỏi: " Hoa Tứ Ngưu kia bị phán quyết bao nhiêu năm?"
"15 năm." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Mậu gật gật đầu, sắc mặt tốt hơn một chút, không tính là quá nhẹ. Bằng không thì ông sẽ đến chào hỏi và yêu cầu cho bọn hắn phúc thẩm rồi.
"Cái gia đình này là loại người gì vậy ah! Như thế nào mà có thể ác như vậy ah!" Miêu Lan Chi kéo tay Hoa Chiêu: "Lúc đó có doạ con sợ không? Có làm bị thương đứa nhỏ không? May mà mọi người đã đi khỏi đó! Bằng không thì cũng không biết về sau sẽ thế nào đây này!"
Bà nghe thấy nghe liền cảm giác sợ đến nổi da gà, hơn nửa đêm bị người xông vào trong nhà, ý định sát hại tính mệnh, là chuyện đáng sợ cỡ nào!
"Đúng rồi, lúc trước con và anh trai đi tìm nhà, xem xong chưa?" Miêu Lan Chi hỏi Diệp Thư.
Hai người ngày đó nhận được điện thoại của Hoa Chiêu về sau liền thường xuyên đi ra ngoài, đừng tưởng rằng bà không biết bọn chúng đi làm cái gì. Bọn chúng không nói, tự nhiên sẽ có người nói cho bà biết.
Hiện tại có nhà để trống, đều là những người có chút lai lịch đấy, loại người này gia đình nào có gió thổi cỏ lay gì đó tự nhiên sẽ rơi vào trong lỗ tai bà.
Hai ngày này còn có người đến tìm bà nghe ngóng, nhà mình phòng ở cũng không phải không đủ ở, tại sao lại muốn mua? Mua cho Diệp Danh?
Về sau bà hỏi Diệp Thư, Diệp Thư nói là cả nhà mẹ của Hoa Chiêu sẽ cùng tới, trong lòng bà vẫn không thoải mái trong chốc lát, thật sự là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, con gái đến thủ đô rồi, cả nhà đều muốn cùng tới.
Có công tác sao? Có hộ khẩu sao? Lương thực đã chuyển tới sao? Không có cái gì, mua cái nhà cũng là miệng ăn núi lở.
Nhưng cũng không ở trong nhà bà, lại không ăn cơm nhà bà, bà cũng không có ý tứ quản.
Sau đó bà liền thật sự không có quản, không biết nhà ở đã tìm được chưa.
"Đã tìm được 2 căn, trong chốc lát sẽ đi xem." Diệp Thư nói ra.
"Mẹ có mấy người đồng nghiệp, trong nhà hình như cũng có căn nhà cũ muốn bán, trong chốc lát mẹ cũng đi hỏi thăm một chút!" Miêu Lan Chi nói ra.
Nhà đồng nghiệp bà đều là đơn vị phân phòng ốc, sau đó trong nhà lúc trước bị lấy đi đã trả trở về rồi, rất nhiều người bởi vì các loại nguyên nhân, liền muốn bán đi. Không bán đi cũng bị con cái người thân xâu xé rồi.
Hoa Chiêu cũng không có cự tuyệt, vui vẻ nói: "Tốt tốt." Có nhà tự nhiên sẽ không chê ít đấy, dù sao hiện tại tiền cũng không dùng vào việc gì, muốn đi ra ngoài đầu tư làm kinh doanh cũng phải nghẹn lấy, nghẹn đến thêm vài năm nữa.
Hơn nữa khi đó làm kinh doanh cũng không cần bao nhiêu tiền vốn.
Nghĩ đến tiền, cô cũng nên gọi điện thoại cho Hạ Kiến Ninh rồi.
Hoa Chiêu cũng không biết Diệp Danh có đem chuyện cô lại bán nhân sâm cho Hạ Kiến Ninh nói cho người trong nhà không, bất quá tốt hơn là cô lại nói chuyện này một lần nữa.
Lúc cô nói có chút ngượng ngùng, dù sao Hạ Kiến Ninh cùng Diệp gia có mâu thuẫn, mọi người chỉ là duy trì mặt ngoài bình thản, nói không chừng ngày nào đó liền muốn chống lại nhau.
Diệp Chấn Quốc thế nhưng lại cười cười: "Bán cho hắn cũng tốt, khó khi nào lại đụng trúng loại người coi tiền như rác này." 20 vạn một cây, đến ông cũng không tiếp thụ được. Những người khác đoán chừng muốn mua cũng không có tiền.
"Hơn nữa, hiện tại thế cục thay đổi, hắn còn muốn như trước kia cứ đơn giản như vậy mà lừa người có thể sẽ không dễ dàng." Diệp Chấn Quốc nói.
Hoa Chiêu biết rõ đây là ý gì, trước kia chỉ tùy tiện biết một phong thư tố cáo, báo cáo trong nhà ai có "Phản động" vật phẩm đều là một tai họa lớn, nhưng là tương lai, ai quản việc này?
"Phản động" vật phẩm? Của triều đại nào vậy? Tranh thủ thời gian tìm chuyên gia hỏi một chút giá trị bao nhiêu tiền a!
Lại ngồi trong chốc lát, Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu cũng phải chuẩn bị đi rồi.
Bọn họ gần đây quá bận rộn, hai tháng nay xảy ra rất nhiều việc quan trọng, đại nhân vật qua đời, "nhóm bốn người" bị tiêu diệt, trật tự mới hình thành, cũng có quá nhiều việc bận.
Hoa Chiêu nhìn nhìn hai người, vẫn là nhịn không được hỏi: "Mọi người biết rõ Diệp Thâm bây giờ đang ở đâu sao?"
Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu liếc nhau, Diệp Chấn Quốc ha ha cười, Diệp Mậu nói ra: "Ta biết rõ hắn ở đâu, nhưng là không thể nói cho con biết."
Hoa Chiêu: "… Được rồi, con hiểu, con đây có chút đồ muốn gửi cho anh ấy , có thể sao?"
"Không tốt lắm." Diệp Mậu nói ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-128.html.]
Không tốt lắm, không phải là không được, Hoa Chiêu hai mắt sáng ngời: "Không phải ăn hay mặc, là thuốc! Thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!"
Cô đã nói như vậy, Diệp Mậu liền không có lên tiếng, nhìn nhìn cha.
Diệp Chấn Quốc hiếu kỳ nói: "Cháu có thể có cái thuốc gì có thể cứu mạng?"
Thuốc có thể cứu mạng đều ở bệnh viện, mấy người Diệp Thâm cũng được ưu tiên phân phối.
"Mọi người chờ." Hoa Chiêu nhanh chóng chạy vào nhà, rất nhanh đưa ra một cái chai rượu trong suốt đi ra.
Hoa Cường thấy cái chai này liền nở nụ cười, đây là ông cùng Hoa Chiêu ngâm đấy.
Những người khác ngược lại là sửng sốt.
Cái này là một chai rượu trắng bình thường, nhỏ hơn một chai bia, trong suốt đấy, nhãn hiệu đã xé đi.
Hiện tại bên trong chai rượu đều là chất lỏng màu xanh lá, chính giữa ngâm vào một cây nhân sâm vừa thô vừa to.
"Con cùng ông nội lúc trước lên núi, lại đào được mấy cây nhân sâm, chọn lấy một gốc cây lớn nhất ngâm rượu, cũng không biết như thế nào lại ngâm thành màu xanh lá như vậy, nhưng là rượu này rất có tác dụng, tiêu viêm giảm đau, lưu thông m.á.u bầm, xúc tiến miệng vết thương khép lại, còn kéo dài tuổi thọ a? Khả năng còn có công hiệu khác mà con không biết, tóm lại, đặc biệt tốt." Hoa Chiêu ra sức mà chào hàng lấy.
"Đúng, đặc biệt tốt." Hoa Cường phi thường ủng hộ cháu gái: "Xem trên đầu ta mấy cái miệng vết thương này, lúc ấy thịt đều mất một khối lớn, đều rõ ràng xương rồi, kết quả dùng rượu này vừa lau lên lại uống, 7 ngày là tốt thành như bây giờ rồi. Về sau tôi không nỡ uống, nhiều ngày cũng vẫn là như vậy, còn không có phát triển tốt hơn."
Nói là chưa phát triển tốt, nhưng trên thực tế là có thể nhìn ra có thịt mới mọc, màu đỏ, khác hẳn với xung quanh, còn bên trong thực tế thì không còn vấn đề gì nữa.
Mọi người lúc này mới nhìn thẳng vào chai này rượu thuốc, thật sự thần kỳ như vậy?
Diệp Thư đột nhiên hỏi: "Cái này nhân sâm bên trong, không phải là nhân sâm trăm năm chứ?"
Hoa Chiêu gật đầu: "Em thấy so với cây lúc trước em bán kia, số năm còn nhiều hơn một chút."
Diệp Thư lập tức nhếch miệng, quá xa xỉ! Hơn mười hay hai mươi vạn liền ngâm mình ở bên trong chai rượu này, rượu này có thể không tốt sao? Cô không bệnh không tai mà còn muốn nếm thử đấy!
Hoa Chiêu cười cười: "Con đổ ra cho tất cả mọi người nếm thử."
"Đừng đừng đừng, chúng ta không uống." Miêu Lan Chi lập tức ngăn cản. Bà cũng hiểu được quá xa xỉ, một chai rượu ngâm cây nhân sâm hơn hai mươi vạn, nhiều như vậy, uống một ngụm mất bao nhiêu tiền ah?
"Hơn nữa không có bệnh không có tai đấy, uống lãng phí." Bà nói ra.
Nhân sâm trăm năm ngâm rượu, nếu không có hiệu quả trị liệu thần kỳ gì đó, nó khẳng định cũng có hiệu quả trị liệu cơ bản khác đấy.
"Chỉ uống một chút, mọi người liền có thể biết hiệu quả." Hoa Chiêu kiên trì, cầm qua mấy cái chén được rửa sạch sẽ, đổ đầy nước lọc, sau đó trong mỗi chén nhỏ vào 2 giọt giống như nhỏ dầu mè vậy.
Mọi người xem xét thấy ít như vậy, ngược lại cũng không có ngăn cản nữa.
Rượu thuốc màu xanh lục này cũng thần kỳ, chỉ cần nhỏ vài giọt, ly nước đã nhuộm thành màu xanh lục nhạt.
Đương nhiên, thứ màu này không phải do nhân sâm, cô bí mật rót ra nửa bình rượu trắng, sau đó đổ đầy tinh hoa của nhân sâm ngàn năm vào.
Uống nhiều quá, cô cũng sợ bọn họ chịu không được.
Diệp Thư gan lớn, là người đầu tiên bưng chén lên ngửi ngửi: "Thơm quá! Có một mùi hương không rõ tên hay là cỏ xanh hương, mùi thật rõ!"
Cô nhấp một ngụm nhỏ, hai mắt sáng ngời: "Hương vị cũng tốt, rất tươi mát, như. . . một loại trà chưa từng uống qua?" Cô nhịn không được sự hấp dẫn, một hơi đem một chén nước uống hết sạch.
Đột nhiên cảm thấy đầu óc minh mẫn, toàn thân sảng khoái, ấm áp dễ chịu.
“Ngon quá!” Cô không biết diễn tả như thế nào.
Khi những người khác nhìn thấy vậy, liền cầm lên và nếm thử, sau đó không thể dừng lại và uống một hơi cạn sạch.
Hiện tại không lưu hành nghệ thuật trà đạo, uống trà giống như uống nước đều là uống trong chén lớn ba bốn trăm ml, một lần uống một chén, đúng là đã khát.
"Ồ, đầu của tôi không đau nữa?" Miêu Lan Chi kinh ngạc nói.
Bà đêm qua ngủ không ngon, cùng Diệp Thư thu dọn đồ đạc đến hơn 2 giờ sáng, bà có một tật xấu, một đêm ngủ không ngon, đau đầu vài ngày, cái loại này giống như toàn bộ cái ót đều đau như bị kim đâm, con mắt cũng đau theo.
Hiện tại bà có ngồi ở chỗ này, đều dựa vào bụng của Hoa Chiêu mà chống đỡ.
Nhưng vừa rồi rõ ràng sau ly nước đầu bà không còn đau nữa, mắt cũng không còn đau nữa, nhìn mọi thứ rất rõ ràng, đây chắc chắn không phải ảo giác, bà lúc nãy đang nghĩ muốn về nhà uống thuốc giảm đau đấy!
Diệp Phương cũng có thể cảm nhận được tác dụng rõ rệt của thuốc. Gần đây bà ấy làm việc vất vả, thể chất và tinh thần đều kiệt quệ, lúc ăn thì ngủ thiếp đi, lúc ngồi thì không mở được mi mắt, thật ra vừa rồi lúc mọi người nói chuyện bà ấy cũng không nghe rõ.
Mà uống một chén nước lớn xong, mỏi mệt biến mất, cái này làm cho bà ấy phi thường ngoài ý muốn.
Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu cảm giác không rõ ràng như vậy, bọn hắn thân thể không có gì không khỏe. Nhưng hai người cũng giống Diệp Thư, cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Cái này là chuyện hiếm khi thấy rồi, chưa từng có loại đồ uống hoặc là dược phẩm gì có thể cho bọn họ loại cảm giác này.
Bất quá hai người cũng không có quá kỳ quái, nhân sâm trăm năm ngâm ra rượu thuốc, nên có cái hiệu quả này a?
Nhìn Hạ Kiến Ninh đi a, vốn nghe nói sắp c.h.ế.t rồi, gần đây lại vui vẻ rồi, giống như chưa từng có bệnh vậy.
Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư, biết rõ Miêu Lan Chi có bệnh đau đầu, lập tức lấy ra mấy cái chai nhỏ, bên trong là một lọ chất lỏng màu xanh lá.
"Đây là con đổ ra từ trong bình lớn đấy, con phát hiện rượu này ngâm 7 ngày liền có hiệu quả rồi, sau đó liền đổ ra ngâm một lần nữa. Mọi người, mỗi người một lọ, uống xong còn có." Hoa Chiêu nói ra.
Cô rất hào phóng, Diệp gia là nhà chồng cô, cũng là chỗ dựa của cô, cô hi vọng chỗ dựa này có thể sống lâu trăm tuổi, đứng mãi không ngã.
"Này làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy." Miêu Lan Chi muốn nhận lại xấu hổ, Hoa Cường vừa rồi nói, ông bị thương nghiêm trọng như vậy cũng không bỏ được mà uống đây này.
Kỳ thật đây là Hoa Chiêu không có để cho ông nội uống nữa, trong này dù sao cũng trộn lẫn với rượu, ông ấy mắc bệnh bao tử không thể uống rượu. Cô định về sau, đi mua một ít đồ uống, trộn lẫn vào bên trong cho ông nội uống.
Cô phát hiện cái tinh hoa dịch màu xanh lá này là không thể bị hoà tan đấy, chỉ có thể che đậy, cũng may hiện tại đã là năm 76 ở thủ đô đã có mấy loại ngước ngọt như cô ca.
"Cầm cầm." Hoa Cường khuyên nhủ mấy người: "Tôi nói không nỡ chính là thuận miệng nói, cái này một gốc cây nhân sâm không biết có thể ngâm bao nhiêu bình đâu, ngâm xong tôi còn có, tôi cùng Hoa Chiêu đã đào thiệt nhiều sâm đây này."
"Oa." Diệp Thư hâm mộ vô cùng: "Vậy là bao nhiêu tiền ah, cái núi kia thật đúng là núi bảo vật ah! Hoa Chiêu, em đã nói sẽ mang chị đến nhà em đi đào nhân sâm đấy, để mùa hè sang năm a!"
Cô ấy nói nửa đùa nửa thật.
Trước kia Hoa Chiêu mời cô, cô không hề động tâm. Nhân sâm không phải là một loại nấm hoang dã? Bất cứ ai đi vào cũng có thể đào được! Cô đi vào núi có thể bị cắn đến sưng phồng rồi đi ra.
Nhưng bây giờ cô không nghĩ như vậy nữa, một mình vào núi đào sâm, cũng có thể đào được cây sâm trên dưới trăm năm, thậm chí là vài cây hơn mười, hai mươi năm tuổi cũng được. Cũng là tiền ah! Đủ để cô ấy mua một căn nhà.
Dạo này xem nhà nhiều, cô cũng động lòng, tính mua nhà ra ở riêng để mẹ khỏi phải giục lấy chồng, sẽ phát điên lên mất.
"Cha, người xem cái nước thuốc này đưa cho Diệp Thâm mấy bình có được không? Anh ấy và chiến hữu nếu cần, cũng có thể dùng ah." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thâm thế nhưng mà công việc có tính rủi ro cao, cô luôn chờ đợi trong lo lắng đấy, liền muốn làm chút gì đó để cho chính mình an tâm. Nếu như Diệp Thâm thật sự phải dùng đến, vậy thì không thể tốt hơn rồi.
Diệp Mậu cùng Diệp Chấn Quốc liếc nhau, Diệp Chấn Quốc gật gật đầu, Diệp Mậu đồng ý: "Được rồi, cha đưa đi cho nó."
Hoa Chiêu lập tức nở nụ cười, trong nháy mắt trong phòng đều sáng thêm vài phần.
Nhìn ra cô là thực vui vẻ, mọi người trong Diệp gia thật cao hứng. Diệp Thâm có thể tìm được một người vợ trong lòng luôn hướng về hắn, bọn họ làm sao có thể mất hứng?
Hoa Chiêu lấy riêng ra 4 chai đưa cho Diệp Thâm, nồng độ của 4 chai này cao hơn một chút. Nếu như Diệp Thâm phải sử dụng, hẳn là đã bị thương, cũng không phải những bệnh vặt như đau đầu cùng sốt. Cô còn ghi tỉ lệ nước trên chai một cách chu đáo.
Nếu không pha với nước, cô sợ tác dụng của thuốc quá mạnh, làm cho người khác để ý.
Những người khác vẫn giống như lúc nãy nói, mỗi người một lọ.
Sau khi Hoa Cường liên tục thúc đẩy, họ không còn cách nào khác đành phải nhận.
Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đi ra, thuận tiện đưa Diệp Phương đi, bà lại lên tinh thần rồi, tiếp tục trở về công tác.
Miêu Lan Chi không nóng nảy về nhà uống thuốc giảm đau nữa, bà lưu lại, định cùng Hoa Chiêu đi xem phòng ở.
Hoa Cường có thói quen ngủ trưa, ông ở lại giữ nhà, Hoa Chiêu liền mang theo mẹ, và mấy đứa em cùng đi xem phòng ở.
Hai con hẻm thẳng tắp cách đó không xa, nhưng phải đi qua một con phố thật dài, đến bên kia đầu phố, Hoa Chiêu chậm rãi đi bộ, cũng mất 20 phút.
Trước thấy một cái nhà ngay tại đầu phố nhỏ, nhà thứ hai, ra ngoài mua thức ăn đều thuận tiện, chính là cách đường cái gần, có thể sẽ có chút ồn ào.
Căn nhà không lớn, là sân hình tứ giác một lối vào, nhỏ nhắn tinh xảo.
Cửa nhỏ vừa mở ra, đối diện là một mặt tường xây làm bình phong, vượt qua tường xây làm bình phong ở cổng là có thể trông thấy nhà giữa cùng Đông Tây Sương phòng, tất cả có ba gian. Nhà cũng không lớn, 50 mét vuông, Đông Tây Sương phòng dưới các cửa đều trồng một gốc cây gỗ lớn.
Nhà nhỏ không mới cũng không cũ, có vài dấu vết của thời gian, nhưng bên trong xem ra không có bị xáo trộn như các khu nhà lớn khác, rất hợp quy tắc.
Căn phòng trống trơn, tường hơi ố vàng, sàn cũng là bê tông, có vài vết nứt nhỏ, ngoài ra không có vấn đề gì khác.
Nếu không quá chú ý, thì dọn dẹp về sinh một chút là có thể chuyển vào ở.
Hoa Chiêu rất hài lòng.
“Nó là bao nhiêu?” Cô hỏi.