Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:47:00
Lượt xem: 100

Diệp Thư cùng đồng chí cảnh sát đến bệnh viện, Trương Lão Tứ một đầu cánh tay cùng xương quai xanh đều bị gãy xương, hắn liền ỷ lại bệnh viện không đi, giả chết.

Hắn bây giờ đã hiểu, cảnh sát đã bị nữ đồng chí này lừa, cho rằng hắn muốn lừa bịp người khác, lúc này thực sự không phải! Thật oan ah!

Hơn nữa, hắn không ở lại đây thì còn có thể đi đâu? Đi vào trại giam ngồi xổm vài ngày sao? Nhưng hắn ngồi xổm đã đủ rồi, cơm ở bên trong đó không thể ăn.

"Tôi muốn tìm mẹ ~ bảo mẹ tôi đến thăm tôi ~ tôi muốn mẹ ~" Đã 25-26 tuổi, mà nhìn như một người đàn ông 30 tuổi lôi thôi nhếch nhác, ở trong phòng bệnh khóc lóc như một người mắc bệnh thiểu năng.

Người không biết còn tưởng rằng tinh thần của hắn có vấn đề đây này.

Cảnh sát ra hiệu cho Diệp Thư đi ra cùng họ.

"Mẹ hắn là người rất khó chơi." Một đồng chí cảnh sát nói với Diệp Thư.

"Thế nhưng chúng tôi cũng không thể ngăn lại được, cũng ngăn không được." Người cảnh sát khác nói.

Bọn hắn không để cho người ta tìm mẹ, y tá sẽ giúp tìm đấy, nên có người tới chiếu cố bệnh nhân, xử lý thủ tục nằm viện, vừa rồi tiền còn chưa có giao đây này! Đó là một người không có công tác, cũng không có bảo hiểm y tế của công nhân viên chức, xem bệnh phải tự dùng tiền mình.

"Hai vị đồng chí, người kia làm sao bây giờ?" Diệp Thư hỏi.

Hai người cảnh sát liếc nhau: "Cô cứ về nhà trước đi, chúng tôi có việc gì sẽ tìm cô sau."

Bọn hắn đã tìm hiểu qua, Diệp Thư có công tác có đơn vị, còn là một lính văn nghệ, theo lý thì cũng xem là người một nhà.

Hơn nữa địa chỉ cũng biết, ngay tại đầu ngõ bên cạnh nhà thứ hai, việc này nếu sau đó có tranh chấp, bọn hắn cũng biết đi nơi nào tìm người.

Đã là người một nhà, bọn hắn cũng nói nhiều hơn hai câu: "Các cô cũng không bị thương, kiện hắn tội mưu sát nhất định không thể thực hiện được, dù là muốn hù dọa hắn cũng dọa không nổi, mẹ hắn cũng không phải người dễ bị dọa đấy, trước kia, Trương Lão Tứ có một chuyện gì mà giải quyết không tốt, mẹ hắn động một chút lại muốn treo cổ tại cửa ra vào đơn vị chúng tôi đấy."

Lãnh đạo của bọn họ nhìn thấy cũng đau đầu, về sau Trương Lão Tứ chỉ cần không phải quá phận, hoặc là không có người đến kiện cáo, bọn hắn đều không phản ứng với hắn.

Diệp Thư gật gật đầu: "Tôi đã biết, cám ơn các anh. Chỉ là tôi ban ngày khả năng không ở nhà, phải đi làm, buổi tối có lẽ trở về cũng muộn, nhưng cô của tôi buổi tối ở nhà, các anh nếu có chuyện gì hãy nhờ bà ấy nhắn cho tôi biết, ngày hôm sau tôi sẽ đến."

Cô sợ cảnh sát lúc cần tìm người lại không thấy, lại làm cho họ hiểu lầm.

Ra khỏi bệnh viện, cô liền trực tiếp ngồi xe đi đến đơn vị của Diệp Danh, gọi anh cả ra ngoài.

"Vừa rồi có người thiếu chút nữa đụng c.h.ế.t Hoa Chiêu rồi, anh nói xem chuyện này phải làm thế nào đây?" Diệp Thư nói ra.

Diệp Danh trên mặt đang cười thoáng cái liền không cười nổi, ánh mắt trở nên trầm xuống: "Ai? Hạ Kiến Ninh? Có phải Hạ Lan Lan?"

"Đều không đúng, là một kẻ vô lại." Diệp Thư vô lực mà ngồi trên bồn hoa ở cửa ra vào, một màn vừa rồi cô càng nghĩ càng sợ, hiện tại ở lòng bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi, toàn thân vô lực, nếu không phải để ý hình tượng, cô còn muốn nằm trên mặt đất.

Nếu Hoa Chiêu không có khí lực lớn, cái đụng vừa rồi, tuyệt đối sẽ làm cho con bé ngã mạnh một cái xuống đất! Sau đó sinh non, hoặc là sinh non, còn có thể xuất huyết nhiều…

Diệp gia bọn họ sẽ không còn con dâu, không có cháu trai nữa, Diệp Thâm không còn vợ nữa…

Cô cũng không biết làm sao để cùng Diệp Thâm giải thích chuyện này!

Diệp Danh nghe chuyện đã xảy ra, sắc mặt cũng không chuyển biến tốt hơn được.

"Anh đã biết, em về trước đi, nhìn Hoa Chiêu xem, có bị doạ đến không, chuyện khác cứ giao cho anh." Anh nói ra.

"Ân." Diệp Thư đứng dậy đi về.

Cô biết rõ anh cả muốn "bắt nạt người" rồi, cô trước kia chưa bao giờ dùng gia thế khi dễ người khác, lần này, cô cũng không muốn dùng gia thế khi dễ người, cô muốn tự tay nện c.h.ế.t cái tên Trương Lão Tứ kia!

Nhưng là, không được.

......

Trong bệnh viện, y tá gọi điện thoại cho xưởng may, thông báo cho em trai Trương Lão Tứ, Trương Tiểu Ngũ, Trương Tiểu Ngũ lập tức chạy về nhà tìm mẹ hắn.

Vừa vặn đi qua nhóm công nhân tan tầm giữa trưa, hắn thấy một thân ảnh quen thuộc, lập tức quẹo vào đi theo.

Anh trai chỉ là gãy xương, cũng không c.h.ế.t được, chậm một chút cũng không sao.

"Tiểu Ngọc, ăn cơm chưa?" Trương Tiểu Ngũ cười hỏi.

Hoa Tiểu Ngọc trông thấy hắn, có chút cong khoé miệng, xem như là nở nụ cười, nhỏ giọng nói ra: "Đang muốn đi ăn, anh Trương, anh đã ăn xong rồi sao?"

Nghe câu anh Trương, nụ cười trên mặt Trương Tiểu Ngũ càng lớn hơn, trong cái xưởng này không ai gọi hắn là anh Trương cả.

"Vẫn chưa có ăn đâu, tôi có việc phải về nhà một chuyến, lập tức quay lại ngay, cô chờ tôi, tôi mời cô ăn cơm, cô nhất định phải chờ tôi ah!"

Không đợi Hoa Tiểu Ngọc cự tuyệt, hắn liền đạp xe đạp nhanh chóng chạy thật nhanh.

"Ai ai! Tôi không cần anh mời ăn cơm!" Hoa Tiểu Ngọc ở phía sau nhỏ giọng hô.

Mấy cô công nhân xung quanh vẻ mặt đang xem cuộc vui lập tức xông tới: “Trương Tiểu Ngũ, như thế nào lại mời cô ăn cơm vậy?"

Hoa Tiểu Ngọc giống như có chút xấu hổ, nhưng xụ mặt thẳng thắn nói: "Đó là vì đồng chí Trương Tiểu Ngũ là người tốt, nhiệt tình, thấy tôi từ nông thôn đến đấy, điều kiện không tốt, liền muốn giúp đỡ tôi một chút."

"Đừng nói cái gì mà nông thôn với nội thành, nhà máy chúng ta có nhiều cô gái còn có điều kiện không tốt hơn cô rất nhiều, tại sao không gặp hắn giúp người khác ah." Mọi người nháy mắt ra hiệu.

Kỳ thật nói lời này có chút trái với lương tâm, trước kia Trương Tiểu Ngũ thế nhưng cũng "giúp" qua không ít cô gái, nhưng là người ta đều không thích cái bộ dạng kia của hắn.

Chỉ cần nghe ngóng một chút sẽ biết, Trương gia kia là gia đình như thế nào.

Ông Trương c.h.ế.t đã bao nhiêu năm, bà Trương năm đó làm quả phụ mang theo 5 đứa con, xác thực không dễ dàng, tính cách liền có chút mạnh mẽ, nhưng là những năm này gần đây có vẻ có chút mạnh mẽ quá mức rồi, chính là một bà già càn quấy.

Trương gia có 4 đứa con trai và một đứa con gái, con trai trưởng và con thứ hai được phân công tác nên không cần xuống nông thôn, con gái thứ ba, con trai thứ tư, thứ năm đều phải xuống nông thôn rồi.

Nghe nói con gái ở nông thôn đã lập gia đình, sinh con rồi.

Lão Tứ là một kẻ vô lại, 3 năm trước mới trở về, trở thành một tên lưu manh gây tai họa khắp nơi.

Lão Ngũ là một người ranh ma, so với lão Tứ về sớm hơn một năm, thay công tác của bà Trương, cũng không phải là người đứng đắn như vậy, 24 rồi còn không có một đối tượng nào, cũng có chút nóng nảy, thích trộm nội y của nữ đồng chí! Đừng tưởng rằng các cô không biết.

Đã từng bị người ta trông thấy, chỉ có điều chưa bắt được tận tay mà thôi. Do ngại thanh danh của bà Trương, người mất quần áo cũng không ai dám lên tiếng.

Người này nếu hô lên, bà Trương có thể một mực chắc chắn cô ấy cùng con trai bà ta có một chân!

Trước kia, Trương Tiểu Ngũ càn quấy đến toàn bộ nữ đồng chí của nhà máy tâm đều hoảng loạn, hiện tại, Trương Tiểu Ngũ đưa ánh mắt nhắm ngay trên người cô gái đến từ nông thôn, Hoa Tiểu Ngọc, các cô đều thở phào một hơi.

Nhanh chóng thành đôi đi a, làm các cô cũng an toàn.

Trương Tiểu Ngũ không xứng với Hoa Tiểu Ngọc sao? Hoa Tiểu Ngọc chỉ là một người hộ khẩu nông thôn ở nơi thâm sơn cùng cốc, có thể tìm được một công nhân viên chức chính thức ở thủ đô, buổi tối cô ta ngủ cũng có thể cười tỉnh!

Nhìn xem bộ dạng hiện tại của cô ta đi!

Mấy cái nữ công chỉ chớp mắt đã nhìn ra, các cô cả đời đều luôn giao tiếp với đàn bà con gái, cái dạng tiểu yêu tinh nào mà chưa thấy qua? Hoa Tiểu Ngọc điểm ấy, đạo hạnh còn non lắm!

Hoa Tiểu Ngọc không phát hiện ra những ánh mắt ở sau lưng, cũng không có người nói với cô ta sự tình của Trương gia, cô ta vừa đến nhà máy không được vài ngày, đã bị Trương Tiểu Ngũ nhìn trúng, sau đó liền lấy các loại lý do mời ăn cơm.

Mọi người cũng biết ý tứ của Trương Tiểu Ngũ.

Hoa Tiểu Ngọc ngược lại là nói bóng nói gió theo sát đồng nghiệp nghe ngóng qua nhà bọn hắn, bọn họ đương nhiên sẽ nói theo hướng tốt rồi, hộ khẩu thủ đô, có công tác, có nhà, phía trước hai người anh và một chị gái đã lập gia đình rồi, chỉ còn một anh trai chưa có lấy vợ, cùng mẹ già ở chung một chỗ.

Tất cả đều bình thường.

Hoa Tiểu Ngọc đang đứng ở trong nhà ăn xếp hàng, nhưng mà người phía trước luôn cô ta luôn không giảm bớt, cô ta để cho người khác vượt lên trước.

Xa xa, một nhóm nữ công lặng lẽ thảo luận về cô ta: "Nhìn thấy chưa? Đang đợi Trương Tiểu Ngũ đây này."

"Vừa rồi còn cự tuyệt đấy, đúng là giả mù sa mưa."

"Đây là đối với Trương Tiểu Ngũ có hứng thú ah."

"Chậc chậc chậc, ánh mắt không tốt."

Dù là nghe ngóng không ra Trương Tiểu Ngũ là loại người nào, nhưng là cái người này luôn lén lút thậm thụt nhìn n.g.ự.c cùng m.ô.n.g của phụ nữ ah, cái đức hạnh này, cô ta nhìn không thấy sao?

Hắn cũng không phải chỉ nhìn một mình Hoa Tiểu Ngọc, phàm là bất cứ người phụ nữ nào tiến vào ánh mắt của hắn, mặc kệ lớn tuổi nhỏ tuổi, hắn đều nhìn chằm chằm vào người ta!

Buồn nôn c.h.ế.t các cô rồi.

"Có ai nhanh chóng đến mà tiếp nhận hắn đi a!"

"Đây không phải là tới rồi sao?" Mọi người cười toe toét.

Hoa Tiểu Ngọc nắm chặt bát cơm, không nghe được bọn họ đang bàn luận cái gì, nhưng có thể đoán được nhất định là đang nói về mình. Họ coi thường cô ta.

Cô ta cũng xem thường Trương Tiểu Ngũ! Xấu như vậy, chỉ là một người công nhân bình thường, một tháng chỉ kiếm được không đến 40 đồng tiền. Hắn có thể mua nổi căn nhà lớn? Có thể cho cô ta 2000 đồng lễ hỏi?

So với Diệp Thâm và Diệp Danh, Trương Tiểu Ngũ đến xách giày cũng không xứng!

Cô ta chẳng qua là muốn tiết kiệm một chút tiền cơm, mua một bộ quần áo tốt, ăn mặc thật đẹp, rồi lại đến Diệp gia.

Cũng không biết Diệp Thâm đã quay trở lại chưa? Diệp Danh bình thường có công tác a? Cuối tuần có thể về nhà thăm cha mẹ hay không?

Trương Tiểu Ngũ chạy về nhà, tìm mẹ hắn.

Mẹ hắn đã về hưu rồi, đem công tác cho hắn, bây giờ đang ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, hiện đang ở cửa nhà mới nói chuyện phiếm với người ta.

Căn nhà mới này của bọn hắn là lầu một của căn nhà ống, một gian, 30 mét vuông. Âm u ẩm ướt không có ánh sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-134.html.]

Bất quá một bà lão ở cùng 2 con trai, cũng không quá chật chội.

Nhưng hai đứa con trai này dù sao cũng phải lấy vợ ah, hiện tại nhà máy này hiệu quả và lợi nhuận đều không tốt lắm, có rất nhiều người đã kết hôn hơn 10 năm sau cũng chưa được phân nhà ở.

Vậy bọn họ khả năng cao sẽ kết hôn ở nơi này, đến lúc đó hai gia đình cùng ở, liền có chút chen vào không được rồi.

Cho nên Trương Lão Tứ vẫn nhớ thương cái tạp viện lớn kia, ỏ trong tạp viện kia, nhà bọn hắn ở nội viện, ba mẹ con ở một dãy 3 gian sương phòng lớn!

Vốn 3 gian sương phòng này là phân cho bọn hắn lúc trước một nhà 7 người đấy, hiện tại những người khác đã thành gia nhiều năm chuyển ra ngoài, lại để cho ba người bọn họ ở, coi như rộng rãi.

"Mẹ, mẹ nhanh đi bệnh viện! Anh Tư đã xảy ra chuyện!" Trương Tiểu Ngũ đạp xe chạy vội đến, há miệng liền hô.

"Sao vậy hả? Anh Tư của con thế nào rồi hả?" Bà Trương vội la lên.

"Nghe nói là bị người ta đánh, gãy xương cánh tay rồi." Trương Tiểu Ngũ nói.

Đôi mắt tam giác của bà Trương lập tức trừng lên: "Ai dám đánh con trai bà hả! Nói, là ai?"

Lời này, rất có khí thế.

Những người hàng xóm xung quanh đối với bà ta chưa quen thuộc đều bị bà ta hù dọa rồi, bà già này có lai lịch gì vậy?

Nhưng những người quen thuộc cũng biết, cái bà lão này rất lợi hại, hoàn toàn là bằng bản lĩnh của mình, làm cho người khác không có biện pháp xử lý bà ta.

"Con cũng không biết là ai, người ở bệnh viện chưa nói, mẹ mau đi xem một chút a." Trương Tiểu Ngũ nói.

"Ai, com nhanh đưa mẹ đi." Bà Trương nói.

"Con không đi được, buổi chiều con còn có việc, vừa rồi lãnh đạo ở đơn vị đang muốn tìm con nói chuyện, con đi được nửa đường rồi, hiện tại phải tranh thủ thời gian chạy trở về." Trương Tiểu Ngũ nói xong, cỡi xe nhanh chóng biến mất.

Bà Trương trừng mắt liếc hắn.

Hiểu con không ai bằng mẹ, bà còn không biết cái gì đức hạnh này của hắn sao? Lãnh đạo ở đơn vị tìm hắn nói chuyện? Cái kia khẳng định không có lời gì tốt! Hắn chạy còn không kịp, sao còn sốt ruột trở về? Đây là lại vừa ý cô gái nào rồi!

Bà ta lại liếc bóng lưng của hắn, chính mình bước nhanh đi nha.

Vừa ý người nào bà ta đều mặc kệ, tự mình có thể tìm được vợ là được.

......

Diệp Thư về đến nhà, Hoa Chiêu đang cùng Trương Quế Lan tuốt hạt bắp, hai người hai đôi tay gẩy, tốc độ cũng không chậm, đã tuốt đầy túi rồi.

"Ăn cơm chưa? Trong nồi giữ lại cơm cho chị." Hoa Chiêu thấy Diệp Thư, lập tức nói ra.

Diệp Thư thấy cô ngồi ở chỗ kia, an an ổn ổn đấy, vừa rồi còn cùng Trương Quế Lan nói giỡn, hiện tại trên mặt còn mang theo nụ cười thoải mái, đã biết rõ cô không có bị làm cho kinh sợ.

Cô ấy thế nhưng lại bị sợ hãi, đặt m.ô.n.g ngồi ở trên ghế: "Chưa ăn cơm, cũng không có khẩu vị."

"Vậy chút nữa, em làm cho chị miến chua cay." Hoa Chiêu nói ra.

"Ừ Ân!" Diệp Thư lập tức cảm giác mình lại có khẩu vị rồi.

Cô ấy đặc biệt ưa thích ăn cay, nhưng lại không dám ăn, ăn một lần liền mọc mụn. Dù hiện tại không đi làm, cô ấy cũng không hi vọng trên mặt mình có mấy cái mụn lớn.

Nhưng sau vài lần nếm qua bột ớt Hoa Chiêu làm, cô ấy phát hiện trên mặt mình một cái mụn cũng không có mọc, Hoa Chiêu nói đây là cây ớt dại phát triển ở trên núi sau nhà mình, chính mình đưa về trồng đấy.

Quả là một cây ớt tiêu tốt!

"Bệnh viện bên kia như thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi.

"Gãy đi một tay, một bên xương quai xanh." Diệp Thư trên mặt tươi cười nói: "Ở trên giường lăn qua lăn lại tìm mẹ, như một kẻ đần chưa dứt sữa."

"Cái gì bệnh viện? Tay ai bị gãy rồi?" Trương Quế Lan kỳ quái nói.

Diệp Thư cùng Hoa Chiêu liếc nhau, việc này phải nói cho bà ấy biết, dù sao bà ấy cũng ở tại cái ngõ phố bên kia, cái người nhà kia không chừng sẽ đi tìm bà.

"Hôm nay con cùng chị ấy đi xem cái tạp viện lớn kia, kết quả đụng phải một người đến tìm phiền toái, hắn còn muốn cùng con và chị ấy động thủ, bị chúng con đánh." Hoa Chiêu hời hợt nói.

"Nha." Phản ứng của Trương Quế Lan lại quá bình thản so với Diệp Thư tưởng tượng.

Bởi vì Trương Quế Lan biết rõ khí lực lớn của Hoa Chiêu, ở nhà lúc làm việc nhà nông, con bé không cẩn thận sẽ bộc lộ khả năng.

Mấy con trâu điên nhà Hoa Sơn, con bé tát một cái, làm cho bọn hắn dậy không nổi. Người ở thủ đô, đoán chừng cũng là người bình thường, không giỏi đánh nhau.

"Đánh gãy xương nha? Vậy không mau đến xem một chút?" Bà còn cảm thấy thật đáng thương cho người đàn ông chưa thấy mặt kia.

Hoa Chiêu nói chuyện quá tùy ý rồi, bà cho rằng tìm phiền toái, chính là miệng nói xằng bậy.

Diệp Thư kể lại cho bà ấy biết rõ cái người đàn ông kia đáng giận như thế nào, bất kể Hoa Chiêu hiện tại không sao, vẫn nói với Trương Quế Lan tình hình thực tế.

Trương Quế Lan lập tức ném bông ngô trong tay: "Mẹ đi tìm hắn tính sổ!" Bà chỉ hận chính mình không có khí lực lớn như Hoa Chiêu, bằng không thì bà sẽ bẻ gãy luôn cánh tay khác của hắn!

Hoa Chiêu cùng Diệp Thư trấn an cả buổi, mới giữ được Trương Quế Lan ở nhà.

"Mẹ, về sau mẹ buổi chiều cũng đừng có đi ra ngoài nữa, ở nhà xào bắp rang a." Hoa Chiêu nói ra: "Con xoay qua xoay lại cảm thấy rất mệt."

Trời càng ngày càng lạnh rồi, hạt hướng dương cũng chỉ có một chút như vậy, bán sớm bán muộn tiền kiếm được cũng chỉ có như vậy.

"Được." Trương Quế Lan lập tức nói: "Con chỉ mẹ cách làm là được, mẹ sẽ làm."

Bà lại nghĩ đến nhiều chuyện hơn, hai nhà chỉ cách nhau hai ngõ phố nhỏ, bà sợ gia đình cái kẻ vô lại kia lại tìm tới nơi này để bắt nạt Hoa Chiêu.

Diệp Thư thế nhưng đã nói, mẹ của kẻ kia càng khó chơi hơn.

Người khó chơi đó buổi chiều đã tới rồi.

Bà Trương từ bệnh viện đi ra, biết chuyện gì đã xảy ra, lập tức liền đi đến cửa nhà Trương Quế Lan.

Đáng tiếc trong nhà không có người.

"Có người hay không? Chết bên trong không đi ra sao?" Bà Trương ở ngoài cửa hét.

Hàng xóm bên cạnh ngại bà ta làm ầm ĩ, đi tới nói: "Nhà này thật sự không có người, ở đây vài ngày rồi, chúng tôi cũng chưa gặp đâu, một người phụ nữ, mỗi ngày không ăn sáng đã mang theo 4 đứa bé đi ra ngoài, tám chín giờ tối mới mang theo đứa nhỏ trở về, bình thường không ở nhà."

“Làm cái trò đáng xấu hổ gì mà đi sớm về muộn thế này?” Bà Trương hùng hùng hổ hổ chửi rủa.

Là người bình thường đều sợ bị bà ta làm phiền, lại sợ mình nói nhiều hơn vài câu mình cũng bị chửi bới, tranh thủ thời gian về nhà không để ý tới bà ta nữa.

Bà Trương lại không buông tha bọn họ: "Con của tôi bị người ta đánh! Nghe nói các ngươi đều đứng nhìn đây này? Là hàng xóm cũ bao nhiêu năm rồi, các ngươi sao lại không có lương tâm như vậy ah!"

Đây là đến bọn họ cũng bị oán trách hả.

"Thật sự là không biết điều, cũng không nhìn một chút con mình có cái đức hạnh gì." Một người phụ nữ trạc 40 tuổi đột nhiên xuất hiện ở tạp viện bên cạnh, vung tay chửi bới bà lão Trương: "Cái ngõ nhỏ này có bao nhiêu người, con nhà ai mà chưa từng bị con bà gây hoạ qua? Chúng tôi không ném đá xuống giếng cho hắn vài viên, chính là nể mặt ông Trương đã c.h.ế.t nhà bà đấy!"

Ông Trương là một người hiền lành, đáng tiếc c.h.ế.t sớm.

Bà Trương thấy người đang nói chuyện, hầm hừ cả buổi, vậy mà không có cãi lại.

Trước kia Trương Lão Tứ đã từng khi dễ con gái nhà người ta, hơn nửa đêm ngăn lại không cho người đi, sờ soạng người ta vài cái, sau đó liền đến cầu hôn, làm cho cô gái nhảy xuống giếng tự vẫn.

May mà không chết.

Về sau nghe nói là bị đưa đến nhà thân thích ở nông thôn rồi, cũng không biết hiện tại sống thế nào rồi.

Những người khác cũng thực sự như người phụ nữ này nói, những cô gái nhà người ta vừa độ tuổi trưởng thành, đều bị Trương Lão Tứ khi dễ qua, làm cho rất nhiều nhà hoặc là dọn nhà hoặc là lập gia đình.

Mặt khác những nhà không có con gái cũng hắn cũng không tha , đều bị Trương Lão Tứ trộm qua. Một quả trứng gà, một con gà, một bó mì sợi, một bó hành tây cái gì đấy.

Những thứ này ở thời đại này rất đắt, có tiền cũng không mua được, phải chờ phân phối đấy!

Mọi người lại nghĩ tới đức hạnh của Trương Lão Tứ, nhao nhao đóng cửa về nhà, không để ý tới bà Trương đang kêu gào nữa.

Bà Trương cũng đi rồi, buổi tối lại đến!

......

Trương Tiểu Ngũ một đường chạy vội về tới đơn vị, trong phòng ăn đã rải rác không còn mấy người nữa, cửa sổ cũng chỉ còn lại có một cái.

Hoa Tiểu Ngọc còn giả vờ giả vịt mà đứng ở kia xếp hàng, phía trước chỉ còn một người.

Trương Tiểu Ngũ đứng ở cửa ra vào nhếch miệng cười. Một cô gái nông thôn kiến thức hạn hẹp, mấy mao tiền cũng muốn chiếm của hắn đấy.

A, tiện nghi của hắn dễ chiếm như vậy sao? Từ trước đến nay chỉ có Trương Tiểu Ngũ hắn chiếm tiện nghi của người khác.

Tầm mắt của hắn ở trên người Hoa Tiểu Ngọc đảo tới đảo lui.

Đừng nhìn cô ta mới đến thủ đô một thời gian ngắn, đồ ăn ở nhà cũng không thể so được đấy, Hoa Tiểu Ngọc cũng biết tầm quan trọng của ăn ngon, hầu hết tiền kiếm được đều tiêu cho việc ăn uống.

Hơn một tháng qua, cô ta giống như bông hoa rở rộ vậy, nở nang tươi tắn hẳn ra. Những dày vò trước kia đã không thấy bóng dáng, cô ta lại biến thành thiếu nữ mười tám tuổi rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoài ra, cô ta ban đầu đã xinh đẹp, bây giờ lại có phần tròn trịa hơn một chút, lại ở giữa đám người tầm trung, đã lọt vào mắt xanh của Trương Tiểu Ngũ rồi.

Thực ra, hắn ta cũng không chọn, chỉ cần là một người phụ nữ là được, nhưng một cô gái trẻ đẹp, như vậy còn tốt hơn.

"Tiểu Ngư, cô đang đợi tôi sao? Cô thật tốt với tôi!" Trương Tiểu Ngũ nói lớn khi đi tới.

Loading...