Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 155

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:52:14
Lượt xem: 108

Diệp Danh gần đây bề bộn nhiều việc, vội vàng xử lý công việc ở đơn vị rồi lại xử lý chuyện của Văn gia, buổi tối Văn Tịnh không ở nhà, anh vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, không cần vội vàng chiếu cố tâm tình của cô ta rồi.

Anh gần đây cũng tận lượng ít đi nhà Hoa Chiêu bên kia.

Văn Tịnh mặc dù nói rất ngụy biện, nhưng không thể không thừa nhận cũng có chút đúng, anh luôn đến nhà em trai em dâu như vậy cũng không thích hợp.

Nhưng là, anh nhịn 3 ngày, liền thật sự nhịn không được nữa.

Lúc tan làm, anh một hơi liền đạp xe đến căn tứ hợp viện, đi thăm tim gan của anh.

Đứng ở cửa lớn, Diệp Danh thở dài, anh cũng có lúc không quản nổi chính mình rồi.

Nhưng vừa vào nhà, anh liền treo khuôn mặt tươi cười vui vẻ, sau khi thân thể ấm áp lập tức đoạt đi đứa nhỏ trong tay Diệp Thâm, yêu thích không buông cả buổi.

Nhìn thấy đứa trẻ đang cười với mình, anh không thể quan tâm đến điều gì nữa.

"Đúng rồi, ngày mai là đầy tháng rồi, chú hai chú ba bọn hắn nói đều có thể đến." Diệp Danh nói ra: "Còn có cô cả, xế chiều ngày mai cũng có thể trở về." Anh hôm nay đã nhận được điện thoại.

Đầy tháng của đứa nhỏ, theo lịch âm cũng sắp bước sang năm mới rồi, cũng đúng dịp Diệp gia tề tụ. Bất quá vì muốn tham gia lễ đầy tháng, bọn hắn năm nay đến sớm vài ngày.

"Vậy sao? Vậy em sẽ đặt lại thực đơn một lần nữa!" Hoa Chiêu lập tức nói.

"Không cần bận rộn quá, cứ làm những thứ đã định ban đầu, làm nhiều một chút là được, con còn chưa ra tháng đây này!" Miêu Lan Chi ngăn lại nói.

Hoa Chiêu cười nói: "Còn kém một ngày."

"Một ngày cũng không được ra! Nhanh trung thực ở lại đó không vội làm việc, còn có, ngày mai không cho con rửa rau thái thịt gì đấy, coi chừng đông lạnh tay, bệnh sau khi sinh sẽ trị không hết!" Miêu Lan Chi nói: "Nhiệm vụ ngày mai của con chính là trông hai đứa nhỏ, sau đó thu tiền mừng là được rồi."

Mỗi người của Diệp gia hiện tại đều là trưởng bối của hai đứa nhỏ, gần sang năm mới, lại là lần đầu tiên gặp, đều sẽ cho tiền mừng tuổi!

Hoa Chiêu cười hì hì đáp ứng.

Bất quá buổi tối vẫn là vụng trộm bỏ thêm vài món ăn vào thực đơn, nhưng những món này thực sự không cần cô làm, từ khi Trương Quế Lan đến thủ đô, có Hoa Chiêu chỉ điểm, tay nghề đột nhiên tăng mạnh, cũng chỉ kém cô một ít thôi.

Theo như người Diệp gia nói, đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh đều kém hơn bà ấy.

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Thượng cùng Lưu Nguyệt Quế đến, theo chân bọn họ cùng đi còn có bốn người con, Diệp Anh, Diệp Đan, Diệp An, Diệp Đào.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn Diệp Anh cùng Diệp Đan về nhà mẹ đẻ mừng năm mới, rất hiếm có rồi.

Lúc này còn chưa lưu hành vợ chồng thay phiên đi về nhà mừng năm mới, gần sang năm mới, con dâu lại là quân chủ lực nấu cơm dọn cỗ, chạy đi chỗ nào được? Hơn nữa con dâu không ở nhà chồng đón mừng năm mới, tất cả thân thích bạn bè đều nói này nói kia.

Nhưng là lần này Diệp Anh cùng Diệp Đan có lý do đầy đủ, Diệp gia bọn họ rốt cuộc cũng có đời sau rồi!

Hơn nữa Diệp gia hiện tại phát triển, xác thực xưa đâu bằng nay rồi. Nhà chồng cũng cần Diệp Anh Diệp Đan về nhà mẹ đẻ gắn kết quan hệ.

"Cháu đứa nhỏ này, lúc trước có thể làm thím sợ muốn chết! Hại thím tốn nhiều nước mắt như vậy!" Nhìn thấy Hoa Chiêu, Lưu Nguyệt Quế lại đây đánh cô hai cái.

Lúc ấy Hoa Chiêu làm bộ sinh non, nhưng làm bà bị hù chết.

Hoa Chiêu nhanh chóng xin lỗi.

Lưu Nguyệt Quế vỗ cô hai cái liền không rảnh mà chú ý cô, tranh thủ thời gian nhìn hai tiểu bảo trắng trắng mềm mềm.

Hôm nay hai đứa bé ăn mặc giống nhau như đúc, quần áo là Hoa Chiêu tự mình làm đấy, chính là sính lễ lúc trước Diệp Thâm đưa cho cô, khối vải bông đỏ có thêu chỉ kim tuyến. Cô lúc trước đã nghĩ như vậy, làm 3 bộ quần áo mẹ con.

Hai đứa bé một thân đỏ rực, vừa vui mừng vừa đáng yêu, hiếm có được Lưu Nguyệt Quế xem như tâm can bảo bối mà gọi, hận không thể đem hai đứa nhỏ là cháu của bà.

Mà Hoa Chiêu một thân trang phục thời Đường màu đỏ, hiện ra dáng người hoàn mỹ, hơn nữa cùng với nhan sắc không thể bắt bẻ, làm cho bốn người con nhà chú hai đều nhìn đến trợn tròn mắt.

Diệp Anh người cũng như tên, thoải mái khí khái, mở miệng sợ hãi than: "Tại sao có thể có người xinh đẹp như vậy! Tiểu Thâm, anh thật tốt số ah!"

Diệp Thâm cong khóe miệng, trong mắt đều là đắc ý.

Chỉ là Diệp Danh đang uống nước liền sặc một cái, anh đột nhiên nhìn về phía Hoa Chiêu, nhớ tới con bé đã từng nói, là con bé đem Diệp Thâm chế trụ…Bất quá, đây là Diệp Thâm tốt số.

Diệp Danh khóe miệng giật giật mà cười, nhìn về phía Diệp An cùng Diệp Đào.

Hai người đều không biết đang nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng có chút cảm xúc khó giải thích được.

Diệp Danh đoán không được, liền cố chấp mà cho rằng bọn họ là nhớ tới “nhiệm vụ” lúc đón mừng năm mới trước kia ông nội giao cho, hiện tại đã hối hận ~

Nhưng thực sự là anh đã đoán đúng.

Diệp Thâm cưới cháu gái Hoa Cường, lúc ấy tin tức này đã làm mấy người cháu Diệp gia đều chấn động. Đây có phải là nhiệm vụ bí mật của ông nội không? May mắn bọn họ đã không tiếp nhận!

Nhưng từ khi Lưu Nguyệt Quế từ thủ đô trở về, liền viết thư trách bọn hắn, lúc ấy nếu một trong hai người bọn họ đi, bà hiện tại cũng không cần buồn rồi!

Hai anh em khi đó không có bất kỳ suy nghĩ gì đấy, ngược lại phi thường cảm thấy may mắn, kết hôn thì có cái gì tốt? Bọn hắn không cần có người giúp giặt quần áo nấu cơm, những việc này bộ đội đều có người quản.

Bọn hắn cũng không có thời gian, một năm ngày nghỉ cộng lại cũng không đến 10 ngày, người phụ nữ nào có thể theo bọn hắn mà không bị tội không ôm oán giận?

Đến lúc đó lại cãi nhau, giận dỗi, phiền c.h.ế.t rồi.

Vạn nhất thực sự đụng phải người không ôm oán giận đấy, bọn hắn trong lòng lại băn khoăn, ảnh hưởng tâm tình, ảnh hưởng nhiệm vụ.

Vẫn là độc thân mới tốt.

Nhưng trong nháy mắt thấy Hoa Chiêu, ý nghĩ này lập tức sụp đổ tan rã. Nếu quả thật có cô vợ như vậy, cãi nhau không được tự nhiên khẳng định cũng không phiền….

Nhưng là, ai! Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn!

Hai anh em liếc nhau, sau đó cùng Hoa Chiêu chào hỏi: "Chị dâu."

Hoa Chiêu cũng nhìn mấy người anh chị em họ của Diệp Thâm.

Con gái giống Lưu Nguyệt Quế, bộ dáng không tinh tế nhưng là hào phóng xinh đẹp, con trai là khuôn mẫu điển hình của người Diệp gia, cùng Diệp Thâm có ba phần tương tự, khí chất càng giống năm phần, đều là tư thế hiên ngang mạnh mẽ.

Còn thẹn thùng, nhìn cô tựa hồ có chút không được tự nhiên, không dám nhìn thẳng.

Hoa Chiêu nhiệt tình mà mời người một nhà chú hai vào, thấy cách làm người của Lưu Nguyệt Quế, lại nhìn bộ dạng của người nhà này, đã biết rõ rất dễ sống chung đấy, cô thật cao hứng.

Cực phẩm thân thích cái gì đấy, là nhà người ta thì rất náo nhiệt, là chính nhà mình sẽ rất khó chịu.

Đang nghĩ như vậy, người gác cửa Diệp thư lại đưa người một nhà khác tiến đến, một nhà Diệp Thành cùng Chu Lệ Hoa cũng đến rồi.

Nhà Diệp Thành cũng có bốn đứa con, hai nam hai nữ, hơn nữa tuổi cũng không lớn.

Anh cả Diệp Anh nhà chú hai cùng Diệp Thư bằng tuổi, năm nay đều 30, qua năm cũng 31 rồi, mà anh cả Diệp Hưng nhà chú ba lễ mừng năm mới này mới 25, nhỏ nhất là con gái Diệp Lị mới 16 tuổi.

Bốn người con nhà Diệp Thành khi nhìn thấy Hoa Chiêu cũng rất kinh diễm.

Nhưng kinh diễm qua đi, biểu cảm đều có chút không cam lòng, thậm chí oán hận, chỉ có điều che dấu vô cùng tốt, biểu hiện ra ngoài chỉ là lạnh lùng. Đặc biệt là Diệp Lị, tuổi còn nhỏ nên giấu không được.

Diệp Thâm cùng Diệp Danh liếc nhau, đều nhìn về Chu Lệ Hoa. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là bà ta ở sau lưng nói xấu Hoa Chiêu rồi, bằng không thì không có việc gì đi hận một người chưa từng gặp mặt làm gì?

Hoa Chiêu cũng đoán được, bất quá cô một chút cũng không để ý, ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt.

Cô cùng Chu Lệ Hoa xem như không vừa mắt, quay đầu lại lại cùng người thân của Chu Lệ Hoa ở chung hòa hợp? Đến lúc đó cô sẽ xấu hổ trước Chu Lệ Hoa rồi.

Như vậy mặt trận gia đình đều thống nhất là điều rất tốt.

Mọi người Diệp gia ở đây, Diệp Chấn Quốc cũng ở đây, Chu Lệ Hoa không dám lỗ mãng, đứng ở bên cạnh Lưu Nguyệt Quế, cũng giả vờ giả vịt mà yêu thích hai đứa nhỏ, trong mắt lại không có nửa điểm vui vẻ.

Hai đứa bé này ngược lại là thật xinh đẹp thật đáng yêu, đáng tiếc, là con của Hoa Chiêu, dù là một thỏi vàng, cũng không có liên quan gì đến bà ta, bà ta không thích nổi.

Người Diệp gia con mắt đều sáng đấy sao có thể không nhìn ra tâm tình của Chu Lệ Hoa, lập tức đối với bà ta lại càng không vui.

"Mọi người ngồi bên này, tới ăn hạt dưa." Hoa Chiêu vãn nhiệt tình mà mời Chu Lệ Hoa và mấy đứa con gái.

Cô cũng không phải Chu Lệ Hoa, nếu cô hư tình giả ý..., sẽ thật lắm ~

Diệp Anh cùng Diệp Đan vẫn còn ở đằng kia chơi với hai đứa bé, hai cô đều đã làm mẹ nên rất thích trẻ con.

Vân Mộng Hạ Vũ

Diệp An cùng Diệp Đào trông thấy hai đứa nhóc trắng trắng mềm mềm, bị dọa đến tay chân cứng đờ, cũng không dám chạm vào, nhanh chóng cách khá xa ngồi ở bên cạnh Diệp Danh cùng Diệp Thâm ăn hạt dưa.

Diệp Hưng cùng Diệp Thần đã cùng trưởng bối Diệp gia chào hỏi một vòng, cũng đi qua.

Diệp Giai cùng Diệp Lị vẫn còn nhỏ tuổi, một chút cũng không thích trẻ sơ sinh, cũng đi qua cùng các anh trai ngồi một chỗ.

Diệp Giai ngược lại vẻ mặt tươi cười, ngồi xuống liền hỏi Hoa Chiêu: "Chị dâu, bộ đồ này thật xinh đẹp, là mua sao?"

Hoa Chiêu cười cười: "Tự mình làm đấy."

"Thật vậy chăng? Chị dâu, chị thật lợi hại!" Diệp Giai vẻ mặt sợ hãi thán phục, thoạt nhìn phi thường sùng bái cô.

Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

Hoa Chiêu cười cười, cô gái nhỏ còn non lắm.

Đột nhiên, Hoa Chiêu phát hiện khác thường. Vừa rồi sau khi vào cửa cô không có cẩn thận chú ý, hiện tại ngồi xuống mới phát hiện, sao lại nhiều hơn một cô gái?

Cô gái tầm 20 tuổi, lúc trước đứng ở phía sau Diệp Giai cùng Diệp Lị, hiện tại cùng ngồi xuống, xem ra có chút hướng nội ngại ngùng, ngồi ở chỗ kia rất câu nệ.

Bất quá lớn lên có chút xinh đẹp, mắt to mắt hai mí, khuôn mặt trứng ngỗng, sống mũi cao, hai b.í.m tóc tết hai bên, dáng người cũng cân xứng hết sức nhỏ.

"Vị này chính là?" Hoa Chiêu hỏi. Cô gái này lớn lên không giống người Diệp gia.

"Ah, đây là đối tượng của em, Khâu Mai." Diệp Hưng nói ra.

Khâu Mai lập tức thẹn thùng nhìn mọi người cười cười, xem như chào hỏi rồi.

"Được a, cậu cũng có đối tượng rồi!" Diệp An lập tức trêu ghẹo nói: "Cậu đây là không để cho tôi đường sống ah, quay đầu lại mẹ tôi lại nhắc tới tôi rồi."

Không phải vậy sao, nhà bác cả hai người con trai đều đã kết hôn, một nhà chú ba xem như cũng nhanh, sắp được ôm cháu trai rồi, chỉ có nhà bọn hắn, hai anh em còn không có đối tượng, Lưu Nguyệt Quế có thể không vội sao?

Bà ấy vừa vặn nghe thấy được, lập tức nói ra: "Muốn sống liền tranh thủ thời gian đi thân cận cho mẹ! Lần trước mẹ thấy mấy cô gái rất tốt, ngày mai các ngươi hãy đi gặp!"

Diệp Đào lập tức hận không thể đem miệng anh trai chắn lại, lấp, bịt, miệng anh ấy quá thiếu đánh!

Khâu Mai yên tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, nhìn mấy anh em Diệp gia cười đùa, nhưng là khóe mắt quét qua, cô ta đang đánh giá cái tòa nhà lớn này.

Thật khí phái ah, cô ta có nằm mơ cũng chưa từng thấy căn nhà có thể lớn như vậy.

Mà trước kia cô ta hâm mộ nhà Diệp Hưng, vừa so sánh liền thấy quả thực như một túp lều.

Mà mấy người anh em Diệp gia lớn lên đều tốt hơn so với Diệp Hưng, lăn lộn cũng tốt hơn so với Diệp Hưng.

Ngồi ở Hoa Chiêu bên cạnh chính là người đàn ông của cô ấy, Khâu Mai nhìn thoáng qua liền nhanh chóng chuyển ánh mắt.

Còn người đàn ông đang đơn độc ngồi ở một bên là ai? Xem bộ dáng cũng là anh em Diệp gia, sao chỉ có một người? Độc thân sao?

Diệp Danh chú ý tới tầm mắt của cô ta, ngẩng đầu nhìn cô ta cười nhẹ chào hỏi một chút.

Khâu Mai lập tức cứng người, anh ta cười rộ lên thật đẹp ah . .

Khâu Mai cũng ngượng ngùng cười một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.

Diệp Danh cười cười không để ý, hiện tại đại bộ phận các cô gái đều rất ngại ngùng. Chỉ có điều, một nhà chú ba tại sao phải mang theo cô ta đến?

Bọn hắn trước kia tuy có nghe nói Diệp Hưng có đối tượng, cũng có ý định muốn kết hôn, nhưng hiện tại vẫn chưa có kết hôn, cũng không có đính hôn, gần sang năm mới, nhà gái liền ngàn dặm xa xôi mà một mình đi theo nhà chồng tương lai đến thăm người thân rồi hả?

Có chút không quá phù hợp.

Bất quá đây đều là việc riêng nhà chú ba, nếu như là trước kia anh còn có thể hỏi một chút, nhưng hiện tại anh một chút cũng không muốn quan tâm nhiều.

Trong phòng rất náo nhiệt, mọi người phân thành mấy nhóm, một nhóm người vây quanh đứa nhỏ, một nhóm người vây quanh lão nhân, mấy người trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ ăn hạt hướng dương.

Khâu Mai bị Diệp Lị đưa cho một nắm hạt hướng dương, vừa ăn vừa nghĩ, thủ đô thật là tốt, đến hạt hướng dương cũng ăn ngon như vậy.

Cũng không nhất định, có lẽ là Diệp gia phi thường tốt, có thể ăn hạt hướng dương ngon như vậy, không chuừng là nội cần đặc biệt cung cấp đây này.

Nhà cô ta kỳ thật cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, ở Tây Kinh, thậm chí được xem như gia tộc lớn, ông nội cùng chú bác thỉnh thoảng cũng có thể lấy được những đồ được đặc biệt cung cấp, chỉ có điều những đồ vật trước kia làm cho cô ta kiêu ngạo, so với tất cả những gì cô ta đã thấy và ăn hôm nay, thật giống như đồ bỏ đi.

Tây Kinh quả nhiên là nông thôn.

Cô ta cúi đầu, ánh mắt tối lại, chỉ có điều nhà Diệp Hưng sợ là cũng chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể hưởng thụ đến cái đãi ngộ này, vẫn là quan hệ họ hàng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Mà cô ta hiện tại, mà ngay cả ăn một chút cũng miễn cưỡng. Đã ăn xong hạt hướng dương Diệp Lị cũng không đưa tiếp cho cô ta, cô ta liền xấu hổ mà thò tay lấy tiếp.

Hoa Chiêu yên tĩnh mà ngồi ở bên cạnh Diệp Thâm, len lén đánh giá một nhóm tiểu bối Diệp gia, bọn họ quả thật có nét riêng, nhưng nhìn tổng thể thì đều theo cha mẹ.

"Mọi người trò chuyện, tôi đi phòng bếp nhìn xem, cơm trưa cũng sắp xong rồi." Hoa Chiêu nói ra.

Trong phòng bếp là Trương Quế Lan cùng Diệp Thư đang bận rộn.

Diệp Thư mặc dù không có thiên phú, nhưng cũng không phải sát thủ phòng bếp, một chút đồ ăn đơn giản cô ấy luyện tập nhiều thêm mấy lần sẽ làm được, nói thí dụ như pha trộn nước chấm cho mấy món rau trộn, mấy món thịt kho tàu đơn giản dễ nấu, còn có tôm cá chiên, sau nhiều lần làm hỏng đồ ăn cũng đã làm được sơ sơ rồi.

Tới nhà người khác, cũng làm cho người ta kinh ngạc về tay nghề rồi.

Diệp Thư cũng rất hài lòng, học tập nhiệt tình nên tay nghề lại tăng vọt rồi.

Cô ấy tuy không chỉ dựa vào trù nghệ để tương lai lấy được nhà chồng tốt, nhưng là học xong mình cũng có lộc ăn không phải sao, cho nên cô ấy hiện tại cũng giống như Trương Quế Lan đều là mẹ cô vậy.

Hơn nữa Diệp Thư còn có một ưu điểm, kỹ thuật xắt rau tốt, làm việc nhanh nhẹn.

Lúc Hoa Chiêu tiến vào phòng bếp, 18 món đồ ăn mỗi loại 2 phần, đều chuẩn bị xong. Đương nhiên phần lớn đã sớm làm xong như rau trộn, món hầm, những món khác đều là đồ ăn hầm cách thủy, thịt kho tàu, nhiều lò cùng nấu nên cũng nhanh.

"Thơm quá ah." Hoa Chiêu đứng ở trong phòng bếp hít sâu một hơi: "Mẹ, đợi cải cách cởi mở rồi, con sẽ mở cho mẹ một tiệm cơm a, cam đoan có thể bán tốt!"

Trương Quế Lan chỉ cười, hiện trong tay bà có tiền rồi, còn cơ bản không cần chính mình làm việc, đối với tiệm cơm cũng không có quá ước ao nữa.

Diệp Thư lại hỏi: "Cái gì gọi là cải cách cởi mở?"

Hoa Chiêu... Nhất thời lanh mồm lanh miệng, thất thố rồi!

"Đúng đấy, thời đại đang thay đổi, chúng ta phải cởi mở tư tưởng, huỷ bỏ những chính sách trước kia đấy…"

"Được rồi được rồi, chị đã biết." Diệp Thư nhanh chóng nói cô ngừng, nghe cái mở đầu này sao cứ giống như đi học tư tưởng chính trị vậy? Gần sang năm mới, không đến mức a!

"Bên ngoài dục ăn cơm sao? Đã tốt rồi, có thể mang thức ăn lên rồi!" Diệp Thư tranh thủ thời gian phất tay nói ra.

Đừng nhìn cô sinh ra ở loại gia đình này nhưng là sợ nhất là phải học chính trị.

Hoa Chiêu cười đến vui vẻ: "Em đến." Cô muốn đi bưng thức ăn.

"Em nhanh để xuống đi!" Diệp Thư nhanh chóng ngăn cô lại: "Lát nữa mẹ chồng em trông thấy chị để em làm việc, lại mắng chị đấy!"

Cô ấy nói xong liền thân mật mà kéo cánh tay Trương Quế Lan: "Dì Lan, chúng ta không để ý tới con bé, cháu đi gọi người tới rửa chén đĩa."

Hoa Chiêu đoạt mẹ cô, cô liền đoạt mẹ Hoa Chiêu!

Trương Quế Lan chỉ đứng ở nơi đó ha ha cười, đợi Diệp Thư quay người đi rồi, vành mắt của bà liền đỏ lên, nhỏ giọng nói với Hoa Chiêu: "Con đang sống những ngày tốt lành rồi, về sau phải quý trọng, hiếu thuận cha mẹ chồng, kính yêu chồng, bảo vệ đứa nhỏ!"

Hoa Chiêu cũng cười: "Con đã biết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-155.html.]

Trương Quế Lan lau mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Hoa Chiêu lúc này mới đột nhiên chú ý tới, mẹ nhìn trẻ tuổi hơn rồi, cũng xinh đẹp hơn, không hề như một bà lão gầy còm 50 tuổi trước kia, mà là như một người phụ nữ hơn 30 tuổi.

Trên người trên mặt đều đã có thịt, làn da cũng trắng nõn hồng nhuận phơn phớt, mặt mày càng mềm mại xinh đẹp, bằng không thì cũng không sinh ra đứa con gái xinh đẹp như cô.

Nguyên chủ trước kia vừa béo vừa xấu, thật sự là có quan hệ với thể trọng 160 cân kia, kỳ thật bản chất cũng không tệ, lại được cô tối ưu hóa bằng năng lượng, đã đạt đến đỉnh cao.

Hoa Chiêu lại nghĩ tới, Trương Quế Lan năm nay cũng mới 36 tuổi, nhân sinh còn dài như vậy, một mực độc thân có chút đáng tiếc…

Tiểu bối Diệp gia đều đi ra rửa chén đĩa, thấy đồ ăn thịnh soạn như vậy, quả thực sợ ngây người.

Bọn hắn từ nhỏ đã sinh ra trong cực khổ, lớn lên, Diệp gia tuy là nhà cao cửa rộng, nhưng cũng có giai đoạn phấn đấu, hơn nữa dù là hiện tại, Diệp lão gia tử cùng ba con trai cũng không phải người phô trương lãng phí, chuyện ăn uống cũng chỉ so dân chúng bình thường tốt hơn một chút.

Đồ có lẽ đều là đồ tốt, do bên trên phân xuống, nhưng cách làm rất đơn giản. Chỉ là xào rau, hầm cách thủy đồ ăn, làm đồ quen thuộc mà thôi, về phần làm xong ăn có ngon không thì phải xem trình độ của mẹ mình rồi.

Trình độ của ba người con dâu Diệp gia đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng chê cười ai.

Hiện tại mấy người trẻ lại nhìn mấy món ăn được bày ra các loại tạo hình tinh xảo như vậy, đều có chút không nhận ra, cho tới bây giờ cũng chưa ăn qua loại này.

Hơn nữa hương thơm tràn đầy trong phòng, nói rõ những món ăn này không chỉ đẹp mắt.

"Tay nghề của chị dâu hai mấy người tốt lắm." Diệp Danh vừa cười vừa nói.

Mấy người lập tức hâm mộ mà nhìn về phía Diệp Thâm.

Chỉ có Diệp Giai cùng Diệp Lị nhìn về phía Hoa Chiêu bên cạnh Trương Quế Lan, đồ ăn rõ ràng là người ta làm, lại ôm công lên người mình, thật lớn mặt.

Hơn nữa bọn hắn đến rồi, Hoa Chiêu không để cho Trương Quế Lan ở trong phòng tiếp khách coi như xong, vậy mà lại để cho mẹ ruột xuống bếp hầu hạ bọn hắn, thật sự là "rất hiếu thuận" ! ~

Kỳ thật các cô đây là cố ý bới móc rồi, Hoa Chiêu cùng mấy người Diệp gia không nghĩ nhiều như vậy, những năm qua Diệp Thượng cùng Diệp Thành một nhà trở về, nấu cơm đều là Miêu Lan Chi, hơn nữa chỉ có Lưu Nguyệt Quế sẽ ở một bên hỗ trợ, Chu Lệ Hoa chỉ giúp miệng.

Ai xuống bếp ai liền không cao quý? Ở đâu ra tật xấu này vậy? Trong nhà có khách nhân, không phải đều là nữ chủ nhân xuống bếp sao?

Hơn nữa nếu để cho Trương Quế Lan trong phòng tiếp khách, bà lại càng thích xuống bếp hơn.

Trên bàn cơm hào khí ngược lại trước nay chưa từng hòa hợp như vậy, tất cả mọi người vội vàng ăn, không có rảnh nói chuyện.

Nhưng là ở đây không kể cả Chu Lệ Hoa, bà ta đang đợi cơ hội này đây này.

Xem không khí trong phòng vừa vặn, mọi người cũng ăn được không sai biệt lắm, Chu Lệ Hoa bưng chén rượu đứng lên, đối với Hoa Chiêu nói: "Tiểu Hoa nhi, thím ba trước kia nhất thời hồ đồ, đã làm sai, đắc tội cháu rồi, hi vọng cháu đừng để trong lòng, thím ba ở đây bồi tội cho cháu!"

Nói xong bà ta bưng chén rượu, chờ Hoa Chiêu tiếp.

Hoa Chiêu sững sờ.

Chính là tất cả mọi người đều có chút sững sờ, Chu Lệ Hoa cũng không phải người dễ dàng chịu thua, trước mặt mọi người còn xin lỗi, còn là con cháu nhà mình, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.

Hoa Chiêu giống như sợ cháng váng, ngồi ở chỗ kia nhìn bà ta, không có động, càng không có tiếp chén rượu của bà ta.

Đánh cho cô một cái tát rồi lại cho cô một quả táo ngọt, vừa muốn đem chuyện này cho qua đi, về sau có cơ hội sẽ lại đánh cô một cái tát?

Nghĩ khá lắm.

Cô không tiếp, có chút ngoài dự đoán của Chu Lệ Hoa.

Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia còn rất cáu kỉnh, nhưng cô ta cũng không nghĩ đến, cô ta không để cho một trưởng bối như bà ta mặt mũi là cô ta không đúng rồi.

Chu Lệ Hoa cười đến càng tự nhiên: "Chúng ta đều là người một nhà, người một nhà sẽ không có ngăn cách, cháu cũng là người trưởng thành rồi không còn là một đứa nhỏ nữa, bỏ qua cho thím lần này a." Bà ta vui đùa nói.

Tư thái phi thường thấp, phi thường nịnh nọt, có thể nói là hèn mọn.

Cũng đem Hoa Chiêu đặt ở trên đống lửa.

Ánh mắt Diệp Thâm đã trầm xuống.

Khoé miệng Diệp Danh lại còn treo nụ cười, nhìn Hoa Chiêu.

Không biết Hoa Chiêu sẽ nuốt xuống một hơi tha thứ cho bà ta? Hay là sẽ hắt một chén rượu lên mặt bà ta?

Sau đó anh nên làm gì mới phải?

Đối với cô em dâu nhỏ này, có đôi khi anh thật sự không thể nhìn thấu.

Hoa Chiêu nở nụ cười: "Thím ba đang nói cái gì vậy? Chuyện lần trước thím không nên cùng cháu nói xin lỗi, thím lén nhận của Hạ Kiến Ninh 5 vạn tiền trà nước, lại không giúp hắn hoàn thành công việc, về sau lại cầm tiền không trả, trong này căn bản không có chuyện gì của cháu.”

"Người thím nên xin lỗi nhất là ông nội, hoặc là, xin lỗi Hạ Kiến Ninh."

Trong phòng lập tức lặng ngắt, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Diệp Thâm trong mắt mang ý cười mà nhìn vợ anh.

Diệp Danh bả vai nhịn không được run run, thím ba thật sự là nhớ ăn không nhớ đánh, ở trong tay Hoa Chiêu đã ăn bao nhiêu thua lỗ? Như thế nào còn tưởng rằng con bé dễ bắt nạt? Bà ta cho cái thang con bé nhất định phải bước xuống?

Mấy người trẻ khác của Diệp gia đều sửng sốt, bọn hắn không biết cái gì 5 vạn, cái gì Hạ Kiến Ninh.

Mà ngay cả con cái của Chu Lệ Hoa cũng chỉ là nghe bà ta nói, lúc trước bà ta mượn của Hoa Chiêu 5 vạn, nghĩ đến ở thủ đô mua một căn nhà lớn, để cả nhà cùng chuyển trở về, ai biết Hoa Chiêu hôm nay cho mượn, ngày mai sẽ đã hối hận, thúc lấy bà ta đòi tiền, bà ta không trả, Hoa Chiêu liền bức ông nội để cho bọn hắn ứng trước tiền lương đến trả tiền.

Còn bắt Diệp Giai cùng Diệp Lị nghỉ học.

Cho nên mấy người con của Chu Lệ Hoa đối với Hoa Chiêu đều có ý kiến.

Nhưng bây giờ là tình huống gì? 5 vạn kia là mẹ cầm của Hạ Kiến Ninh? Bà ấy cũng dám thu tiền của Hạ Kiến Ninh!

Với tư cách là con cháu Diệp gia, đương nhiên phải biết ai là bạn của mình, ai là địch nhân, ai là người không thể kết giao.

Hạ Kiến Ninh chính là thuộc về loại cuối cùng.

Mẹ của họ giúp Hạ Kiến Ninh làm việc, không thành, còn muốn tham tiền của Hạ Kiến Ninh?

Diệp Hưng, Diệp Thần, Diệp Giai cùng Diệp Lị đều là vẻ mặt sụp đổ.

Tay bưng rượu của Chu Lệ Hoa run lên, nước b.ắ.n ra một bàn.

"Hoa Chiêu!" Bà ta cắn răng hô.

Diệp Chấn Quốc một vỗ bàn: "Hoa Chiêu nói đúng! Chuyện này cô có lẽ nên cùng tôi nói lời xin lỗi! Cô thu tiền của Hạ Kiến Ninh, là muốn phán rằng Diệp gia cùng hắn là một nhóm sao? Cô còn dám quỵt nợ không trả, lại để cho Hạ Kiến Ninh đuổi tới trước mặt tôi đòi tiền, làm tôi mất hết mặt! Cô không cùng tôi nói lời xin lỗi, cô cùng Hoa Chiêu xin lỗi cái gì? !"

"Con, cô ta…" Chu Lệ Hoa chỉ vào Hoa Chiêu cả giận nói: "Cuối cùng tiền kia không phải đã trả à…"

"Vâng! Là Hoa Chiêu người ta có tiền, thay cô trả! Thay Diệp gia chúng ta cứu vẫn một chút thể diện!" Diệp Chấn Quốc cả giận nói: "Sau đó cô liền yên tâm thoải mái mà cầm 5 vạn kia không trả cho Hoa Chiêu, mặt mũi cô to như vậy sao? !"

Diệp Chấn Quốc nhìn Chu Lệ Hoa vẻ mặt không phục, giống như đánh vào không khí, quay đầu liền quát con trai út: "Diệp Thành! Ngươi có mặt mũi cầm số tiền kia? Diệp Hưng Diệp Thần, các ngươi có mặt mũi cầm số tiền kia?"

Ba người bị điểm tên sắc mặt lúc trắng lúc hồng, hận không thể chui vào dưới gầm bàn và biến mất khỏi thế giới này.

Người không có bị điểm danh Diệp Giai cùng Diệp Lị cũng không tốt hơn là bao, hai chị em xấu hổ như thiêu đốt, nước mắt đều rơi xuống rồi.

Hoa Chiêu trong lòng thầm khen, Diệp gia đối với con cái giáo dục cũng không tệ lắm, tối thiểu bọn hắn còn biết đúng sai, còn cảm thấy thẹn, không giống Chu Lệ Hoa, hiện tại còn một bộ dạng Hoa Chiêu có tiền đáng lẽ không nên quan tâm 5 vạn kia của bà ta.

"Được rồi, cơm nước xong xuôi liền nhanh chóng trở về nhà đi, đừng ở trước mắt ta khó chịu!" Diệp Chấn Quốc quát.

Tâm tình tốt đều bị mấy người thiếu tâm nhãn này phá hủy!

Diệp Thành mang theo bốn đứa con đứng dậy bỏ chạy, đầu cũng không quay trở lại.

Chu Lệ Hoa đứng ở đó, do dự cả buổi, giống như còn chưa nói ra suy nghĩ của mình, nhưng nhìn sắc mặt của Diệp Chấn Quốc, bà ta oán hận trừng mắt liếc Hoa Chiêu, quay người rời đi.

Một bàn tiệc đoàn viên, cứ như vậy tan rã trong không vui.

Nhưng là việc này không liên quan đến nhà chú hai, bọn hắn rất nhanh trấn định lại, giúp đỡ Trương Quế Lan thu thập bát đũa.

Đợi lúc trở lại, Diệp Chấn Quốc đã cùng Hoa Cường đi về phía sau viện nghỉ ngơi.

Diệp Mậu mang theo Diệp Thượng đi ra ngoài rồi.

Trong nhà chỉ còn lại nữ quyến cùng con cháu, mà mấy trưởng bối đều vây quanh hai đứa nhỏ, không rảnh mà phản ứng với bọn hắn, Diệp Đào cùng Diệp An lúc này mới lặng lẽ hỏi Diệp Danh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Mà Hoa Chiêu lại nhìn về phía Khâu Mai ngồi trong góc, cô ta sao còn ở lại chỗ này?

Khâu Mai cúi đầu, vân vê ngón tay, giống như xấu hổ mà không biết nên làm sao bây giờ.

Diệp Thư cũng phát hiện ra cô ta, nhanh mồm nhanh miệng mà hỏi thăm: "Tại sao cô không đi theo bọn họ?"

Khâu Mai mặt cũng đỏ lên: "Tôi, tôi vừa rồi đứng dậy hơi chậm, lúc đuổi theo ra ngoài, đã không nhìn thấy bọn hắn rồi, tôi không biết đi nơi nào tìm bọn hắn…."

"Nha." Diệp Thư đồng tình mà nhìn cô ta.

Lần đầu tiên gặp mặt thân thích, còn chưa được giới thiệu chính thức đâu, đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, nếu là cô, cô đã sớm chạy về nhà. Đáng tiếc nhà Khâu Mai ở ngoài ngàn dặm, muốn quay trở về cũng không thể, chỉ có thể ở chỗ này "Mất mặt xấu hổ".

Hoa Chiêu nhưng lại nhìn Khâu Mai, cong khóe miệng.

Ánh mắt cô tốt, vừa mới rồi đã thấy được rõ ràng, lúc Diệp Giai Diệp Lị xông ra bên ngoài, Khâu Mai cũng đi theo đứng lên, nhưng bờ m.ô.n.g vừa rời cái ghế, cô ta lại ngồi trở về, sau đó tựa hồ ngu ngơ cả buổi, mới kịp phản ứng đứng dậy đuổi theo.

Thời gian dài như vậy, cả nhà Diệp Thành cũng đã đi ra ngõ nhỏ rồi.

Bất quá dù vậy, ra khỏi ngõ nhỏ là một con đường cái thật dài, cả đoạn đường cũng không quẹo vào đâu, Khâu Mai đuổi theo ra ngõ nhỏ chắc chắn sẽ thấy một nhà Diệp Thành đấy.

Nhưng cô ta lại quay trở về rồi.

Cái kia chính là căn bản không đuổi theo ra ngõ nhỏ, hoặc là cố ý ở lại rồi.

Vì cái gì?

"Tiểu Hoa ah, đứa nhỏ đói bụng, mau tới đây uy uy!" Miêu Lan Chi ở trong nhà hô.

"Ai, đến đây!" Hoa Chiêu lập tức không kịp nghĩ đến cái gì mà Thu Mai Đông Mai nữa rồi.

Hai tiểu gia hỏa hôm nay mệt muốn c.h.ế.t rồi, đã chơi gần 2 giờ đồng hồ rồi, Vân Phi ăn uống no đủ đã lập tức đi ngủ, phi thường dễ dụ.

Chỉ có Thúy Vi, lúc buông ra có chút khó khăn, vừa để xuống liền tỉnh.

Đây là bị Diệp Danh làm hư rồi.

Nhắc tới cũng kỳ quái, thời gian Diệp Danh ôm hai đứa nhỏ cũng không sai biệt lắm đấy, nhưng Thúy Vi yếu ớt, không bỏ xuống được rồi.

"Anh cả, chuyện tốt mình gây ra, chính mình nên giải quyết tốt hậu quả." Hoa Chiêu nghiêm mặt đi ra ngoài tìm Diệp Danh.

Diệp Danh lập tức chột dạ mà tiến vào: "Anh đến ah, anh dỗ con bé ngủ!" Trong lòng lại cảm thấy vẫn là Thúy Vi thông minh hơn, nhỏ như vậy đã biết hưởng thụ cuộc sống, mà Vân Phi ngây ngốc đấy, có ăn có uống là được.

Anh cả đi rồi, Hoa Chiêu liền cười hì hì ngồi vào bên cạnh Diệp Thâm, cùng anh ấy liếc nhau.

Kỳ thật Thúy Vi có người ôm ngủ là được, không nhất định cần phải là Diệp Danh, cô đây cũng là muốn cho Diệp Danh ở cùng bọn nhỏ nhiều hơn một chút.

Hôm nay Văn Tịnh vẫn không đến, cô cũng biết thái độ của cô ta đối với việc làm của Văn gia, càng ngày càng không thích cô ta, nên càng ngày càng không muốn giúp cô ta.

Vậy nên cuối cùng chịu khổ chỉ có thể là Diệp Danh rồi.

Cô cũng chỉ có thể đền bù cho anh cả một chút như vậy thôi.

Lại nghe Diệp Thâm cùng mấy người Diệp An trò chuyện trong chốc lát, Hoa Chiêu cũng cảm thấy hơi mệt, cô gần đây dưỡng thành thói quen ngủ trưa.

Nhưng khách trong nhà phải thu xếp một chút.

"Mọi người muốn đi ngủ trưa hay là lại trò chuyện trong chốc lát? Tôi sẽ chuẩn bị chút gì đó cho mọi người ăn nhé?" Hoa Chiêu hỏi mấy người Diệp An.

Diệp An cũng biết Diệp Thâm bây giờ đang trong giai đoạn dưỡng thương, tuy thoạt nhìn anh không có việc gì, nhưng có lẽ là đang miễn cưỡng chống đỡ đâu này?

Lưu Nguyệt Quế cũng nói: "Chị dâu, nếu không chúng ta trước hết cứ đi nhà của chị nghỉ ngơi, đã ngồi một ngày một đêm trên xe rồi, eo của em cũng muốn gãy rồi."

Miêu Lan Chi không khách khí, muốn đích thân đưa bọn hắn trở lại nhà mình.

Hàng năm đều là như thế này, một nhà lão nhị đến rồi đều ở nhà bà, một nhà lão tam ở nhà Diệp Chấn Quốc.

Thiên vị như vậy ai cũng đã nhìn ra.

Cũng may một nhà Diệp Thượng đều không để ý, đã bao nhiêu năm đều như vậy, đã thành thói quen.

Ngay lúc này lại nhiều hơn một người Khâu Mai.

Miêu Lan Chi nhíu mày, đem cô ta mang về nhà mình? Bà có chút không muốn, đây chính là con dâu của Chu Lệ Hoa, Chu Lệ Hoa đối đãi với con dâu của bà như vậy, mà bà lại đối xử với con dâu của Chu Lệ Hoa như khách? Bà cũng không hào phóng như vậy.

Đem cô ta ở lại nhà Hoa Chiêu? Chuyện đó lại càng không thể.

Diệp Thư đoán được tâm tư của mẹ, đứng lên nói ra: "Con sẽ đưa cô ta đến chỗ chú ba." Cô chính là mệnh lao lực ah.

"Ân, con đưa đi là thích hợp nhất rồi, chúng ta đi trước." Miêu Lan Chi nói xong vui vẻ mà dẫn mấy mẹ con Lưu Nguyệt Quế đi nha.

Nhìn một hổi vẫn thấy ba đứa trẻ nhà mình là có tiền đồ nhất, bớt lo nhất,… Ah, Diệp Thư ly hôn rồi, cũng không phải bớt lo như vậy, cũng may con bé có ánh mắt, còn tri kỷ.

Mọi người đi rồi, Diệp Thư bắt đầu mặc quần áo, chuẩn bị tiễn Khâu Mai.

Nhưng mà Khâu Mai lại không động.

Cô ta thấp thỏm không yên mà hỏi thăm: "Tôi bây giờ đi qua, có phải là không tốt lắm không?"

Động tác của Diệp Thư dừng lại, cũng đúng, hiện tại trong nhà ông nội chỉ có người một nhà chú ba, lúc này sợ là đã sớm nhao nhao ngất trời, Khâu Mai hiện tại chưa phải là con dâu của Chu Lệ Hoa, coi như đã là con dâu, nếu thấy tình cảnh đó thì cũng không tốt cho cô ta.

Ngay lúc này, thím ba không chừng sẽ ghét bỏ cô ta nếu để cô ta thấy chuyện xấu của bà ta.

"Vậy thì ngồi thêm một chút a." Diệp Thư nói ra. Buổi tối trước khi ngủ đem cô ta đưa trở về là được, đoán chừng lúc đó bọn hắn cũng đã ầm ĩ xong.

Khâu Mai gật đầu.

Mẹ Diệp Hưng nói đúng, đích tôn của Diệp gia trông nom việc nhà thật chặt ah, căn nhà này, ai cũng không thể nhúng chàm.

Diệp Danh dỗ xong đứa nhỏ lặng lẽ từ buồng trong đi ra, nhỏ giọng nói với bọn họ: "Đứa nhỏ đã ngủ, nói chuyện nhỏ chút."

Nghe nói lần trước bà Văn cùng Văn Nhược đến, đem hai đứa dọa khóc, anh đau lòng cả buổi.

Diệp Thâm nhìn anh trai thở dài, anh cả có đôi khi giống một người cha hơn cả người cha ruột như anh, làm được nhiều hơn, nhưng anh cảm thấy có đôi khi làm nhiều quá chưa chắc đã là chuyện tốt.

Hoa Chiêu cũng cảm thấy như vậy: " Mấy tật xấu kia của Thúy Vi đều là do anh cả tạo thói quen đi ra đấy, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không thể lớn tiếng, đây là lại muốn tạo một tật xấu mới?"

Trẻ sơ sinh lúc ngủ quá yên tĩnh ngược lại không tốt, như vậy một khi có âm thanh đột ngột bọn hắn sẽ bị giật mình.

"Ha ha." Diệp Danh nhưng chỉ cười ngây ngô, anh biết rõ Hoa Chiêu không thật sự tức giận.

Hoa Chiêu nói với anh lý do, Diệp Danh nghĩ nghĩ cảm thấy cô nói đúng, lập tức uốn nắn, âm thanh bình thường nói: "Anh sai rồi, sau này sẽ sửa."

Thực là một người tốt tính tình, còn yêu thương đứa nhỏ.

Khâu Mai trong mắt ánh sáng long lanh, hiếu kỳ nói: "Anh cả, anh thích trẻ con như vậy, sao còn chưa kết hôn à?"

Một câu khiến không khí giòn tan.

Loading...