Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:16
Lượt xem: 90
Trên mặt Diệp Danh không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng Diệp Thư lại nhịn không được mà xấu hổ.
Khâu Mai rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thoáng cái đã biết rõ chính mình hỏi không đúng rồi.
Chẳng lẽ anh ấy đã kết hôn? Không thể nào ah!
Hôm nay tất cả nữ quyến ở đây, không có vợ anh ấy ah! Thời khắc quan trọng như vậy, tiệc đầy tháng của Diệp gia đời sau, cả nhà từ bắc vào nam đều đến rồi, vợ anh ấy có thể không đến sao?
Nhưng anh ấy là anh trai Diệp Thâm, là trưởng tôn của Diệp gia thế hệ này.
Nghe ngóng cả buổi, Khâu Mai xem như đã hiểu rõ thân phận của Diệp Danh, cho nên cô ta đã rất chắc chắc về câu hỏi đó, trong lòng còn có chút mừng thầm không hiểu được.
Chẳng lẽ không phải?
"Mẹ của chị dâu tôi sinh bị bệnh, cần chị ấy chiếu cố, hôm nay đã không tới." Diệp Thư nói ra.
"Nha." Khâu Mai trong lòng lập tức thất vọng. Kết hôn nha…
...
Trở lại nhà Diệp Chấn Quốc, người một nhà Diệp Thành quả nhiên bắt đầu ồn ào.
"Mẹ, chuyện ông nội nói có thật không vậy?" Vào nhà, Diệp Thần liền hỏi.
Hắn năm nay 20 tuổi, vừa công tác một năm, trên người mang theo niềm kiêu hãnh là người Diệp gia, còn có một tia ngây thơ.
"Ông nội đã nói vậy, còn có thể là giả?" Diệp Hưng nhìn mẹ mình nói ra, hắn lại nhìn cha: "Cha, cha cũng biết a?"
Cha mẹ cũng biết, lại gạt bọn hắn.
Cũng đúng, loại chuyện này bọn hắn làm sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng?
Nhưng là mẹ đã không biết xấu hổ mà làm!
"Mẹ…" Diệp Hưng há mồm, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Diệp Giai cùng Diệp Lị không có giác ngộ chính trị giác ngộ cao như vậy, các cô cũng không hiểu năng lực của Hạ Kiến Ninh, không biết cùng hắn kéo vào cùng một chỗ sẽ mang đến cho nhà bọn họ cái gì.
Các cô chỉ biết là mẹ mình thu người khác "Tiền trà nước", xử lý không được việc còn muốn tham tiền, chỉ điểm này, liền đủ cho các cô mất mặt rồi.
Hai cô gái cũng không dám mắng cái gì, chính mình chạy trở về phòng tự mình tức giận đi.
"Mẹ cái gì mà mẹ? Tôi còn không phải là vì chuyện tốt của anh? Vì cái nhà này? !" Chu Lệ Hoa hùng hồn nói: "Không có tiền anh lấy cái gì mà cưới vợ? Lấy cái gì mua phòng ở? Lấy cái gì kết hôn? Không có tiền như thế nào mà đi quan hệ điều công tác? Anh muốn ở Tây Kinh nhỏ b kia ngốc cả đời?”
"Hơn nữa, tiền thiếu nợ Hạ Kiến Ninh đã sớm trả, Diệp gia mất mặt cái gì? Cô ta cũng không phải không có tiền, tôi lại chưa nói lấy không, đã nói là mượn rồi, cô ta còn níu lấy không thả! Ông nội của anh cũng giúp đỡ cô ta níu lấy không thả, cả nhà mọi người đều bắt nạt chúng ta!”
"Tôi vì các người bị khi phụ sỉ nhục rồi, các người còn oán trách tôi? Tôi tìm ai nói rõ lí lẽ đây?"
Chu Lệ Hoa ô ô khóc lên.
Trong phòng ba người đàn ông lập tức chân tay luống cuống.
Chu Lệ Hoa là người rất kiên cường, không bao giờ nhận thua, càng sẽ không khóc, bọn hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Chu Lệ Hoa khóc, nhất thời vừa đau lòng lại không được tự nhiên.
Sự tình không phải như thế, nhưng lời mẹ nói ra hình như cũng có chút đạo lý…
"Không nói những chuyện này nữa, dù sao tiền đã trả, việc này cho qua đi." Diệp Thành nắm bả vai Chu Lệ Hoa nói ra: "Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là xử lý hôn sự cho tiểu Hưng. Hắn thành gia lập nghiệp, chúng ta cũng coi như giải quyết xong một tâm nguyện. Đợi sang năm, không chừng bà cũng có thể ẵm cháu trai rồi!"
Nói ra câu cuối cùng, Diệp Thành rốt cụộc nở nụ cười. Hôm nay nhìn hai đứa nhỏ, cũng làm ông ta yêu thích c.h.ế.t mất, ông ta cũng muốn ôm cháu trai.
Chu Lệ Hoa lại không nghĩ như vậy, cháu trai sớm muộn cũng sẽ có, không gấp một hai năm này, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là đem cả nhà đều chuyển về đây!
Bà ta thật sự là đã cảm nhận đủ cuộc sống nông thôn ở Tây Kinh rồi. Mấu chốt là các con đều lớn rồi, đều nên tìm đối tượng, Tây Kinh có người tốt lành gì?
Chậm trễ thêm nữa, lại để cho người ta chui vào chỗ trống! Nói thí dụ như Khâu gia.
Lý tưởng của bà ta luôn là tìm những đứa trẻ trong đại viện để làm con dâu và con rể, ai biết tiểu Hưng vừa lớn đã bị cô gái kia câu đi nha.
Ba đứa còn lại không thể chậm trễ hơn được nữa!
Ồ? Khâu Mai kia đâu rồi?
Diệp Hưng rốt cuộc cũng kịp phản ứng: "Ai nha! Con đã nói thiếu cái gì đó, đem Khâu Mai bỏ ở kia rồi!" Nói xong hắn liền muốn đi tìm.
"Tìm cái gì mà tìm?" Chu Lệ Hoa gọi hắn: "Cô ta không có chân ư, không thể tự mình về? Cô ta vì sao không theo tới? Sợ là chưa ăn no không nỡ đi thôi!"
"Mẹ!" Diệp Hưng nhíu mày nhìn mẹ mình: "Mẹ nói chuyện sao lại khó nghe như vậy!" Hắn nói xong không để ý mẹ mình phản đối, quay người đi ra ngoài rồi.
Khâu Mai nhất định là chưa quen cuộc sống nơi đây, mất dấu rồi! Đều do hắn, lúc ấy đã quên cô ấy!
"Anh nhìn anh xem, thật sự là có vợ quên mẹ! Tôi sao lại sinh ra người như vậy!" Chu Lệ Hoa tức giận mà chỉ bóng lưng của Diệp Hưng: "Tôi lao tâm lao lực cũng là vì ai! Hắn vậy mà chỉ muốn vợ!"
Chu Lệ Hoa lập tức quay đầu, nhìn về phía Diệp Thần.
Diệp Thần cũng sớm cảm giác được không ổn, chạy. Mẹ hắn về sau sẽ lại nói, hắn tương lai tìm đối tượng, nhất định phải đối với bà ấy tốt như thế nào.
Mấy lời này từ khi anh cả có đối tượng hắn một ngày nghe 8 lượt, phiền c.h.ế.t rồi.
Tìm đúng là tìm đối tượng cái gì đấy, thật sự rất phiền.
...
Diệp Hưng đến, xem như cứu vớt Hoa Chiêu, chủ nhà có thể đem khách nhân ném ở một bên chính mình đi ngủ trưa hay sao?
Hơn nữa tâm tư Khâu Mai, cô hoặc nhiều hoặc ít đã nhìn ra.
Cô ta tính tình "Thẹn thùng ngại ngùng" như vậy, vậy mà có thể chủ động cùng Diệp Danh nói chuyện, còn nói không ít, cô ta cũng không có nói chuyện với cô đây này!
Ánh mắt ngược lại rất tốt, chỉ là tâm nhãn không tốt.
Diệp Hưng thất Khâu Mai còn ở chỗ này, nhẹ nhàng thở ra, hắn chỉ sợ Khâu Mai bị lạc trên đường, trời đang rất lạnh, sẽ đem cô ấy đông lạnh mất.
Nhưng là gặp lại Hoa Chiêu, Diệp Hưng mặt lập tức đỏ lên.
"Chị dâu, thực xin lỗi…" Hắn nặn ra một câu.
Hoa Chiêu cười cười: "Mau dẫn đối tượng của cậu về nhà a, bị tách khỏi mọi người, cô ấy sẽ lo lắng."
"Ai!" Diệp Hưng không dám ở lâu, mang người đi là được rồi.
Trong phòng, Diệp Danh cũng thở dài một hơi.
Anh cũng không ngốc, nhìn ra một chút… Nhưng là anh thật không nghĩ tới!
Người nào đây ah?
Chỉ có vẻ mặt Diệp Thư là bình thường, chỉ cảm thấy tính tình Khâu Mai cũng không phải ngại ngùng như vậy, cũng khá tốt.
"Chị, chị tin không, về sau cô ta sẽ đem chị trở thành chị em tốt, mỗi ngày tìm đến chị nói chuyện phiếm, từ chị sẽ nghe ngóng tình huống của tất cả mọi người chúng ta." Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Thư mờ mịt, không biết cô cười cái gì: "Cái này rất bình thường a? Cũng là đối tượng đã đưa đến cửa, đoán chừng muốn kết hôn, cô ta muốn tìm hiểu tình huống thân thích trước một chút, nên làm đấy?"
Hoa Chiêu cười đến như tên trộm, nhỏ giọng nói: "Chị tin hay không, cô ta sẽ nghe ngóng chuyện của anh cả nhiều nhất?"
"Ồ?" Diệp Thư lập tức trừng lớn mắt.
Diệp Danh cũng liếc nhìn Hoa Chiêu, lại đã biết! Trách không được vừa rồi hai mắt sáng lóng lánh, một bộ như muốn xem cuộc vui!
"Nhanh quản vợ của mình, đều muốn thành tinh rồi!" Diệp Danh nói với Diệp Thâm.
Diệp Thâm nhưng lại nói với Diệp Thư: "Chị tự mình biết là được rồi, đừng nói ra, cô ta cũng không nhất định sẽ làm gì."
Đây là đối tượng Diệp Hưng mang về nhà, cô ta còn muốn đi ăn máng khác? Cô ta nghĩ thật đẹp, cũng không hỏi xem Diệp gia có đồng ý hay không, Diệp Danh có nguyện ý hay không.
Hơn nữa, còn có Văn Tịnh đây này.
...
Lúc này Văn Tịnh sống cũng không tốt lắm.
Trước kia hai nhà náo thành như vậy, cô ta cũng đồng ý về nhà mẹ đẻ tránh, song phương đều yên tĩnh một chút.
Bằng không thì thực coi cô ta không tức giận rồi hả?
Cô ta cho rằng, hôm nay đầy tháng con của Hoa Chiêu, Diệp Danh sẽ đến đón cô ta, cô ta vừa vặn mượn cái thang này mà đi xuống.
Kết quả cơm trưa đã qua, cũng không có ai đến.
Chẳng lẽ buổi tối mới mời khách?
Nhưng việc tổ chức tiệc đầy tháng vào ban đêm không phổ biến ở thủ đô.
Văn Tịnh gấp đến độ ở trong phòng đi tới đi lui.
Văn Bình lập tức mắng: "Xem cái bộ dạng không có tiền đồ của cô, cách xa Diệp Danh cô không sống nổi rồi hả?"
Văn Tịnh lập tức tức giận lại xấu hổ.
Cha mẹ không phải đều ngóng trông vợ chồng của con cái sống hòa thuận sao? Sao cha mẹ của cô ta chỉ biết châm ngòi? !
Nhưng cô ta hiện tại cũng không có cách nào, Diệp Danh không đến đón cô ta, cô ta cũng không định tự mình trở về, như vậy thật xấu hổ c.h.ế.t người ta rồi, Hoa Chiêu nhìn thấy còn không biết sẽ cười cô ta như thế nào!
Văn Tịnh lo lắng chờ đến buổi tối, kết quả buổi tối Diệp Danh cũng không tới đón cô ta.
Diệp Danh vốn định là buổi tối hôm nay sẽ đón cô ta rồi tới dùng cơm đấy, cô ta là chị dâu cả, con dâu trưởng đấy, không đến thật sự không giải thích được rồi.
Nhưng là tiệc đầy tháng giữa trưa đã để cho Chu Lệ Hoa phá hủy sạch sẽ, buổi tối này, anh thật sự sợ giữa đường lại xảy ra chuyện gì, ngày trọng đại của cả hai bé đều bị người ta phá hư sạch sẽ? Anh sẽ tức chết.
Ngày mai lại đón Văn Tịnh a.
...
Buổi chiều, Diệp Mai ngàn dặm xa xôi cũng trở về, Diệp Phương cũng xin phép nghỉ trở về rồi, Diệp Thư cùng Diệp Danh đã tự mình mới hai nhà chú hai chú ba, người nhà Diệp gia lúc này mới xem như chính thức tề tụ một nơi rồi.
Chu Lệ Hoa xem như không có gì xảy ra vào buổi trưa, đi theo bên cạnh Lưu Nguyệt Quế, nhìn bà trêu chọc đứa nhỏ.
Lưu Nguyệt Quế là người hiền lành, sẽ không coi nhẹ bà ta.
Mấy người con của Chu Lệ Hoa chỉ có thể chống đỡ khuôn mặt tươi cười, may mà quan hệ giữa anh em nhà họ Diệp luôn luôn hòa thuận, chuyện của người lớn cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ.
Tất cả mọi người cũng xem như không có việc gì, uống trà nói chuyện phiếm.
Hoa Chiêu cũng xem như không có việc gì ở một bên góp vui.
Mấy người con của Chu Lệ Hoa rốt cuộc cũng buông lỏng.
Như vậy xem ra, Hoa Chiêu cũng không giống như lời mẹ nói hùng hổ dọa người như vậy.
Cơm tối vẫn là 18 món ăn, hơn nữa cũng không giống với bữa trưa.
Đương nhiên giới hạn trong những nguyên liệu đã có sẵn, đều là bình mới rượu cũ, nói ví dụ như giữa trưa là khoai tây miếng, buổi tối lại là khoai tây thái sợi, giữa trưa là xào cải trắng, buổi tối chính là cải trắng hầm cách thủy.
Nhưng là mỗi người đều ăn được rất ngon.
Bọn họ không thường xuyên có cơ hội đến nhà hàng, dù có đến nhà hàng nhưng đồ ăn cũng không ngon bằng Trương Quế Lan làm.
Qua ba lần rượu, bầu không khí vừa vặn, Chu Lệ Hoa lại đứng lên.
Động tác của tất cả mọi người đều dừng lại, kẹp lấy chiếc đũa nhìn bà ta, trong phòng giống như đã nhấn nút tạm dừng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cô lại có chuyện muốn nói?" Diệp Chấn Quốc biểu cảm khó chịu mà nhìn bà ta.
Không đợi Chu Lệ Hoa nói chuyện, Diệp Thành đã nhanh chóng nói: "Không có không có, cô ấy uống nhiều quá! Bà nhanh ngồi xuống, có chuyện gì về nhà nói!"
"Tôi chính là muốn lại nói lời xin lỗi…" Chu Lệ Hoa cười nói.
"Không cần!" Diệp Chấn Quốc tức giận rồi, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm vào bà ta.
Chu Lệ Hoa có chút xấu hổ, nhưng là nghĩ đến những điều bà ta muốn nói, bà ta vẫn kiên trì mở miệng: "Vậy thì không xin lỗi nữa, tôi nói một chuyện khác."
Bà ta nhìn về phía Khâu Mai đang ngồi cùng một bàn: "Cha, đây là Khâu Mai, là đối tượng của Diệp Hưng, con cố ý mang về cho cha nhìn một cái."
Khâu Mai nhanh chóng nhổ ra miếng xương trong miệng, sờ soạng cái miệng một chút, xấu hổ mà đứng lên.
Trong lòng cô ta cũng muốn hận c.h.ế.t Chu Lệ Hoa rồi, trước đó bà ta đã làm cái gì rồi hả? Hiện tại mới nhớ tới chính thức giới thiệu cô ta!
Cái này thực sự phải trách Chu Lệ Hoa rồi, buổi sáng sau khi vào cửa bà ta bị hai đứa bé kia làm cho ghen ghét, liền quên luôn Khâu Mai.
Đợi đến khi nhớ ra, Diệp Chấn Quốc đã cùng Hoa Cường ở bên kia đánh cờ đến mê mẩn, ba con trai xem quân cờ cũng không dám lên tiếng, bà ta cũng không dám đi vào đó góp vui, nghĩ đến lúc ăn cơm sẽ giới thiệu.
Kết quả không ăn hết cơm lại để cho người ta đuổi đi nha…
Buổi chiều bà ta không đợi được cơ hội thích hợp, cũng không dám mở miệng.
Mà Diệp Chấn Quốc sớm phát hiện nhiều ra một người xa lạ này rồi, nhưng không có người nào giới thiệu với ông, ông coi như không biết.
Bây giờ người ta giới thiệu đây là đối tượng của Diệp Hưng, ông xem như mới gặp.
Diệp Chấn Quốc thu hồi sự thâm trầm trên mặt, cười ha hả mà hướng Khâu Mai gật đầu.
Khâu Mai như trút được gánh nặng, vị lão gia tử của Diệp gia này, tính tình tuy không tốt, nhưng vẫn phân rõ phải trái, không phát giận lung tung.
Khâu Mai chào hỏi xong liền ngồi xuống.
Chu Lệ Hoa tiếp tục nói: "Chúng ta lần này mang con bé trở về, cũng là muốn cho con bé cùng tiểu Hưng cử hành hôn lễ, hai đưa tuổi cũng không còn nhỏ rồi, cũng đến lúc thành gia rồi."
Đây mới là tiếng người, Diệp Chấn Quốc nhìn về phía Diệp Thành: "Anh muốn xử lý như thế nào?"
Diệp Thành vừa muốn mở miệng, Chu Lệ Hoa đã nói: "Chúng ta đều chưa từng lấy vợ cho con, nhiều cái không hiểu, đây không phải điều cha cùng anh cả chị dâu hiểu rõ nhất sao, đều nhờ mọi người chỉ dạy nha."
Miêu Lan Chi nhìn bà ta một cái, thỉnh giáo là giả, tìm người hỗ trợ là thực a?
Theo lý khi người thân kết hôn, bọn hắn với tư cách bác trai bác gái đấy, hỗ trợ là nên làm đấy, nhưng là trong lòng bà tại sao lại không muốn như vậy chứ?
Cháu trai kết hôn, nhờ ông hỗ trợ, Diệp Chấn Quốc cũng không còn gì để nói đấy.
"Được rồi, ta đã biết, ăn cơm." Diệp Chấn Quốc chấm dứt chủ đề.
Chu Lệ Hoa còn muốn nói chuyện, bà ta cần trợ giúp gì còn chưa nói đây này.
"Mẹ, mẹ nhanh ăn cơm đi!" Diệp Giai trực tiếp đem Chu Lệ Hoa kéo ngồi xuống: "Có lời gì ăn xong rồi nói sau!"
Trực giác của cô ta nói rằng mẹ mình sẽ không nói được lời tốt đẹp.
Cô ta cũng không nhỏ nữa, đã 18 rồi, còn phải trông cậy vào một nhà bác cả cho cô ta một bức thư giới thiệu tới trường đại học ở thủ đô đây này! Mẹ cô ta nếu đem người ta làm mất lòng rồi, người ta còn có khả năng giúp đỡ cô ta sao?
Dưới cái nhìn chằm chằm của chồng, Chu Lệ Hoa rốt cuộc ngồi xuống.
Vậy thì cơm nước xong xuôi lại nói sau.
Sau bữa cơm chiều, một nhà Lưu Nguyệt Quế hỗ trợ thu thập bàn ghế xong xuôi, bờ m.ô.n.g cũng không có hướng trên ghế sô pha ngồi xuống mà muốn đi rồi.
Bọn họ là thực sự sợ hãi, nhà lão tam lại nói sau ra mấy thứ gì đó không nên nói..., bọn hắn nhìn cũng thấy xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-156.html.]
Miêu Lan Chi cũng không ngăn cản, kỳ thật bà cũng muốn đi, nhưng đã bị Chu Lệ Hoa ngăn cản.
"Chị dâu, quy củ của hôn lễ ở thủ đô em cái gì cũng không biết, vẫn chờ chị nói cho em biết một chút đây này."
Miêu Lan Chi ngược lại không thể đi rồi, nếu đi chính là không cho Diệp Hưng mặt mũi.
"Các con đều đi về trước đi, chuyện xử lý hôn lễ đều là của người lớn, trẻ con không nên tham gia vào ." Chu Lệ Hoa đuổi mấy đứa con gái.
Mấy người đứng lên liền đi, bọn họ cũng không muốn nghe, nụ cười của mẹ làm cho bọn hắn cảm thấy không ổn.
Chỉ có Diệp Hưng lúc ra đi có chút do dự.
Thật là thương lượng hôn lễ của hắn? Vậy hắn nên lưu lại a?
"Đi mau đi mau, còn sợ bác cả và bác gái không giải quyết tốt cho con sao?" Chu Lệ Hoa đuổi người: "Chính là làm không xong con cũng phải nhận lấy, người lớn cho cái gì liền đón lấy cái đó, con còn có ý kiến?"
Lời này sao lại nghe có chút không đúng?
Nhưng Diệp Hưng cũng thực sự không dám có ý kiến gì, lôi kéo Khâu Mai cùng mọi người chào hỏi rồi đi ra.
Chỉ là lúc Khâu Mai đi lại phi thường chậm, còn quay đầu lại liếc nhìn mọi người trong phòng.
Nếu như là trước kia, Diệp Thư sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng đã được người khác nhắc nhở rồi, cô không thể không nghĩ nhiều. Cô cảm thấy Khâu Mai trước khi đi lại thật đúng là đang nhìn Diệp Danh.
Cô thật muốn đem Khâu Mai gọi lại, hỏi một chút cô ta đến cùng là nghĩ như thế nào vậy? Cô ta dám ở chỗ này từ hôn? Cũng không ai muốn cô ta ah!
"Em nói xem đầu óc cô ta có phải là không bình thường?" Diệp Thư ghé vào bên tai Hoa Chiêu nhỏ giọng nói.
"Không nhất định." Hoa Chiêu cũng nhỏ giọng trả lời: "Không chừng người ta chỉ là quay đầu lại nhìn trai đẹp thôi, không có ý khác." Có cũng phải nghẹn lấy, cô thấy Khâu Mai cũng không ngốc.
Cô cảm thấy Diệp Thâm còn đẹp trai hơn so với Diệp Danh, nhưng Khâu Mai người ta đến một ánh mắt dư thừa cũng chưa cho Diệp Thâm, toàn bộ hành trình chỉ chú ý Diệp Danh.
Về sau phát hiện anh cả không phải độc thân, sự chú ý rõ ràng đã giảm bớt, cũng chỉ là ngẫu nhiên nhịn không được mà liếc mắt nhìn.
Đoán chừng trong lòng có bao nhiêu tiếc nuối a.
"Nếu như anh cả còn độc thân, có lẽ cô ta thực sự có can đảm thử xem." Hoa Chiêu nhỏ giọng nói. Dù sao lúc nào cũng không thiếu mấy cô gái điên cuồng vì yêu.
"Có đạo lý." Diệp Thư vô cùng đồng ý.
Diệp Thâm cùng Diệp Danh đều nhìn hai người bọn họ, một ánh mắt sủng nịch, một ánh mắt bất đắc dĩ.
Miêu Lan Chi tiễn khách trở về, trong phòng chỉ còn lại Diệp Chấn Quốc, hai nhà lão đại lão và lão tam.
Mà ngay cả Diệp Mai cũng đã lôi kéo Diệp Phương đi nha. Bà buổi tối ở lại nhà Diệp Phương, hai chị em tính cách tuy là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng quan hệ lại thân mật nhất.
Hoa Chiêu còn nghe thấy lúc Diệp Mai kéo Diệp Phương ra đi nhỏ giọng nói một câu: "Đi mau, chị dâu ba lại muốn làm trò, chúng ta không thể xem, quá buồn nôn."
Bà sợ bà nhịn không được mắng chửi người.
Hoa Chiêu lập tức cảm thấy người cô cả này cũng thật đáng yêu rồi.
Diệp Thư lại ngồi yên không nhúc nhích, cô giống như bị Hoa Chiêu lây bệnh rồi, thích xem trò vui. Hơn nữa cùng Hoa Chiêu xem, còn có thể thảo luận, còn có thể giúp uy.
Cô cảm giác, thím ba có chuyện gì, đều sẽ dính vào Hoa Chiêu.
Diệp Thư tìm kiếm nhân vật chính, lại không có tìm được bóng dáng Chu Lệ Hoa.
Diệp Thành đem Chu Lệ Hoa lặng lẽ kéo đến một góc hẻo lánh trong sân, hạ thấp giọng hỏi: "Bà lại muốn làm gì? Bà về sau muốn nói cái gì, điều kiện tiên quyết là cùng tôi thương lượng một chút được hay không?"
"Tôi có thể nói cái gì? Tôi không phải mới vừa nói sao? Chính là chuyện kết hôn của tiểu Hưng. Chuyện lớn như vậy không nên cùng cha cùng anh cả chị dâu thương lượng một chút sao?"
"Thật sự chỉ là như vậy?" Diệp Thành lo lắng mà hỏi thăm.
"Còn có thể làm gì? Ngoại trừ việc này, nhà chúng ta còn có chuyện gì?" Chu Lệ Hoa đẩy ông ta vào nhà: "Đi mau, bên ngoài đông lạnh c.h.ế.t rồi."
Vào phòng, Chu Lệ Hoa đi thẳng vào vấn đề nói: "Cha, công tác của tiểu Hưng đã điều đến thủ đô rồi, năm sau có thể đi làm rồi, chúng ta muốn tổ chức hôn lễ cho tiểu Hưng ở thủ đô."
Câu nói đầu tiên đã khiến người khác kinh ngạc.
Ngoại trừ Diệp Thành, mấy người đàn ông Diệp gia đều nhíu mày.
"Chuyện lớn như vậy, các ngươi tại sao không cùng ta thương lượng một chút!" Diệp Chấn Quốc lập tức quát.
Chu Lệ Hoa không nói chuyện, nhưng là trong lòng đã sớm trợn trắng mắt.
Bọn họ nói với ông ta còn ít sao? Bọn họ cầu ông ta bao nhiêu lần? Mỗi năm viết thư xin ông ta, mỗi năm đến lễ mừng năm mới đều về nhà cầu ông ta, ông ta đều dùng các loại lý do mà đẩy đi! Chính là không thay Diệp Hưng an bài công tác!
Tốt, ông ta không xử lý, bọn họ liền chính mình xử lý!
Chuyện lần này cũng khiến cho Chu Lệ Hoa bạo phát, một nhà anh cả ở thủ đô, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, mắt thấy cả nhà đều phát đạt, bà ta chính là đập nồi bán sắt cũng phải đem con trai đưa về đến!
Cho nên bà ta bỏ ra 5000 đồng, đi quan hệ, rốt cuộc đã tìm được cho Diệp Hưng một công tác ở thủ đô.
Tâm tư của bà ta đều bày ở trên mặt, bà ta cũng không che giấu, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Diệp Thành chỉ là cúi đầu.
Trong lòng ông ta cũng có chút nghĩ như vậy.
Diệp Chấn Quốc lập tức thất vọng mà dựa vào ghế.
Chẳng lẽ ông đã làm sai rồi hả? Nhiều năm như vậy, ông đem lão tam đưa tới cơ sở, là muốn cho hắn làm đến nơi đến chốn, từng bước một ổn định để làm một phen sự nghiệp, sau đó chuẩn bị thật tốt để phát triển!
Đã thật sự có công lao, ở vị trí cao cũng ngồi được ổn định, lại có không gian để phát triển hơn nữa.
Kết quả, sự nghiệp không phát hiện bao nhiêu, cuộc sống ở cơ sở ngược lại đã đem ánh mắt của hắn cùng phẩm cách đều mài sạch rồi.
Hắn cũng đã ngoài 50 rồi, ở cái tuổi này cũng chỉ có chút giác ngộ như vậy.
Diệp Chấn Quốc đột nhiên thất vọng, lão tam, sợ là phế đi.
Diệp Mậu hiểu được tâm tình của cha, ông cũng hiểu cha vì cái gì mà làm như vậy, năm đó ông cũng là từng bước một đi tới đấy. Mà Diệp Danh nhà ông, cũng được bồi dưỡng như vậy, hơn 30 tuổi còn làm giáo viên bọn hắn nhìn không thấy sao?
Lão tam vì sao lại không hiểu?
Không khí có chút nặng nề.
Diệp Danh mở miệng giảm bớt xấu hổ: "Tiểu Hưng tìm được công tác gì rồi?"
Nói ra cái này Chu Lệ Hoa chính là không thế nào hài lòng, 5000 đồng chỉ đủ Diệp Hưng từ Tây Kinh điều đến thủ đô, không đủ cho hắn tìm được công tác tốt như Diệp Danh.
"Hắn ở bộ đường sắt, phụ trách điều hành." Chu Lệ Hoa nói.
Cái công tác này vào lúc này cũng không tính là quá kém, hiện tại đường sắt cơ hồ là mạch m.á.u giao thông duy nhất, phụ trách điều hành đấy, quyền lợi cũng không nhỏ.
Đương nhiên hiện tại còn chưa có mở cửa, vận chuyển hàng hóa đều là do quốc gia điều hành, chất béo ít. Đợi về sau kinh doanh tư nhân, xí nghiệp phát triển, nhu cầu vật chất càng nhiều hơn, người cầu xin họ sắp xếp một toa xe có thể xếp hàng ngoài cửa qua đêm.
Khi đó mới phong quang.
Nhưng hiện tại, cũng chỉ như vậy. Hơn nữa so với gia thế của Diệp gia, thật sự là không được tốt lắm. Cho nên Chu Lệ Hoa bất mãn, nghĩ đến Diệp Chấn Quốc ra tay, đổi cho hắn một công tác tốt hơn đấy, nếu có thể vào được một bộ phận nào đó thì tốt nhất.
"Diệp Danh, đơn vị của các người có còn tuyển người không? Đã có chuyện tốt cần phải nghĩ đến anh em của ngươi ah! Đến lúc đó hai người các ngươi cùng một chỗ, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Chu Lệ Hoa nói.
Chính là nói lão gia tử bất công! Diệp Danh tiến vào bộ phận lớn, là trợ lý đi ra ngoài cũng tài trí hơn người, kết quả cùng là cháu trai Diệp gia, con trai bà ta mỗi ngày tiếp xúc với xe lửa!
Diệp Danh cười cười: "Phần công tác của cháu cũng không phải trong nhà tìm đấy, là thấy bộ ủy nhận người, chính mình thi được vào."
Anh là giảng viên đại học, đầu tiên là văn bằng đủ, hơn nữa anh là giáo viên triết học đấy, trình độ cũng đủ, hắn còn có thể nói ba ngoại ngữ, đúng là nhân tài mà bộ ủy cần, cho nên qua một cuộc thi liền có thể vào.
Diệp Hưng…Diệp Danh trong lòng lắc đầu, Diệp Hưng từ nhỏ hiếu động không thích học tập, vốn hắn là tưởng sẽ giống những người Diệp gia khác đều tòng quân đấy, nhưng là Chu Lệ Hoa c.h.ế.t sống không cho, Diệp Hưng không làm được gì, liền đi theo công tác trong nhà an bài.
Hơn nữa hắn chỉ tốt nghiệp trung học.
Lúc này bộ ủy nhận người cũng muốn tốt nghiệp đại học, trừ phi là mấy loại công tác như bảo an hậu cần.
Chu Lệ Hoa cũng không để ý những cái này, chỉ cảm thấy người Diệp gia không chịu hỗ trợ, sắc mặt cũng có chút lúng túng.
"Chuyện công tác cũng đã định rồi, cũng không thể một ngày không đi liền đổi." Miêu Lan Chi nói ra: "Chúng ta vẫn là nói về nói chuyện kết hôn trước a, cô gái Khâu Mai này tôi còn chưa kịp hỏi, lớn bao nhiêu? Trong nhà đang làm gì?"
Làm sao lại lại để cho con gái một mình đến nhà chồng tương lai thăm người thân? Cũng quá không rụt rè rồi.
Dù sao bà tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Thư làm việc này đấy, Diệp Thư nếu như dám một mình làm, bà sẽ c.h.ặ.t c.h.â.n con bé!
Nói lên Khâu gia, Chu Lệ Hoa càng tức giận, càng không muốn nói nhiều rồi.
Còn không phải bọn họ sống c.h.ế.t không kéo bọn hắn trở lại thủ đô, bọn hắn mới có thể cùng loại người như Khâu gia kết thân!
"Chính là một gia tộc nhỏ ở Tây Kinh, ông nội của con bé đã nghỉ hưu, còn cha và chú đang phụ trách một số phòng ban." Chu Lệ Hoa nói: "Con bé năm nay cũng 20 rồi, cùng tiểu Hưng nhận thức đã 2 năm, cũng nên kết hôn."
Nhưng thật ra là không thể không kết được.
Đã là đối tượng được hai năm rồi, là khoảng thời gian dài từ trước tới nay chưa từng có, hơn nữa mọi người đều biết.
Hai năm không kết hôn thì là cái gì? Là đùa giỡn lưu manh!
Hơn nữa bà ta cảm thấy rất oan đấy, con trai nếu là thật "Đùa giỡn lưu manh" rồi, bà ta chắc chắn sẽ biết, kết quả con trai đánh c.h.ế.t đều nói không tới một bước kia.
Bà ta tin con của mình.
Nhưng là không tới một bước kia bà ta cũng phải chấp nhận đứa con dâu mình chướng mắt kia, bà ta tức giận ah! Luôn cảm giác như mình bị lừa rồi.
"Muốn ở thủ đô tổ chức hôn lễ ah." Miêu Lan Chi hỏi: "Cái kia phòng ở của tiểu Hưng được phân rồi hả?"
Chu Lệ Hoa lập tức cười đến nịnh nọt: "Hắn thay đổi đơn vị, lại là người mới, nào có phòng ở được phân? Chúng ta là nghĩ đến, mượn một chỗ cho hắn kết hôn."
Ah ~~ Diệp Thư lập tức có loại cảm giác, thì ra là thế.
Miêu Lan Chi cũng có cảm giác quả là thế , Chu Lệ Hoa nếu không chiếm tiện nghi, vậy cũng không phải là cô ta.
"Mượn phòng ở ah. . ." Miêu Lan Chi nhìn về phía Hoa Chiêu, đây là lại nhìn chằm chằm vào con dâu bà rồi!
Nhà bà chỉ có Hoa Chiêu trong tay có nhiều phòng ở, không nói đến hậu viện phía sau, chỉ nói bên ngoài còn có một căn nhàn rỗi đây này.
Cũng không biết Chu Lệ Hoa coi trọng cái nào.
Miêu Lan Chi vừa muốn nói chuyện, chợt nghe Diệp Danh nói: "Mượn phòng ở không phải là kế lâu dài, hắn về sau còn phải tới thủ đô công tác, đơn vị trong thời gian ngắn lại không thể phân phòng ở, thời gian dài ở nhờ nhà người ta cũng không tốt. Vừa vặn cháu trước kia nhìn mấy cái phòng ở, đều là mấy căn nhà riêng, có thể thuê, rất phù hợp."
Chu Lệ Hoa lập tức nghẹn lại!
"Vậy sao? Cháu cũng nói tốt rồi, cái kia khẳng định tốt!" Diệp Thành lập tức nói: "Ngày mai sẽ để thím ba cháu đi xem, phù hợp liền thuê!"
Hoá ra vợ mình lại đánh cái chủ ý này!
Đẫ nói với bà ấy đừng nhớ thương khu nhà cũ, cũng không được nhớ thương khu nhà cũ, xem ra bà ấy một điểm cũng không để vào trong lòng.
Chu Lệ Hoa trừng mắt liếc Diệp Thành, bà ta vẫn là nhớ thương đấy, thì làm sao?
Năm đó tất cả mọi người đều ở chỗ này đấy, cái căn nhà này là của mẹ chồng đấy, hiện tại mẹ chồng đã không còn, theo lý là phải có một phần cho nhà bọn hắn!
Di chúc?
Năm đó lúc mẹ chồng đi rồi, sự tình phát đột nhiên, một nhà lão nhị cùng cả nhà bọn họ đều không trở về kịp, không nghe thấy cái di chúc gì! Phần lớn là một nhà lão đại nói cái gì chính là cái đó.
Không chừng chính là một nhà anh cả nói dối đấy! Mà lão gia tử cũng giúp đỡ bọn hắn!
Trước kia bà ta không đề cập tới, đó là bà ta rộng lượng, nhưng bà ta nhịn nhiều năm như vậy đổi lấy cái gì? Con trai con gái lập tức cũng không bằng người ta rồi, bà ta không thể nhịn nữa rồi!
"Thuê phòng làm gì? Quá phiền toái đấy, còn phải thu dọn, ba ngày hai ngày cũng thu dọn không hết, nào có ai lại kết hôn vào tháng giêng? Người ta nói lấy con dâu cả năm sống tốt, tôi định trong năm liền đem hôn sự của bọn hắn xử lý rồi."
Vậy thì thật sự chỉ còn mấy ngày.
Chu Lệ Hoa cười nói: "Hơn nữa thuê phòng ở nào có thể diện như căn tứ hợp viện này của Diệp gia chúng ta? Tôi cũng không ở nhà giữa, cũng không có mặt mũi lớn như vậy, tôi chỉ muốn ở cái sương phòng năm đó đã ở, cho tiểu Hưng làm cái phòng cưới là được.”
"Hơn nữa, thật sự là ở nhờ, chờ bọn hắn kết hôn xong, thời tiết ấm áp rồi, lại để cho bọn hắn tìm phòng ở dọn ra ngoài!" Chu Lệ Hoa nói được lời thề son sắt.
Về phần ý định ấy ư, đương nhiên không phải như vậy.
Đợi thời tiết ấm lên cũng phải 3 tháng, trong 3 tháng này, Khâu Mai không thể tranh giành khẩu khí một chút mà mang thai? Hoa Chiêu người ta một lần thì có, cô ta có 3 tháng thời gian cũng có thể à nha? !
Mang thai cũng không thể dọn nhà, động thai khí ai bồi thường được?
Không mang thai được, cũng có lý do. Kỳ thật đơn vị của tiểu Hưng đang muốn phân phòng ở, còn có mấy tháng là có chỗ rồi.
Bọn hắn có thể đợi, chờ lớn bụng rồi, liền phải sinh, sau đó ở cữ, cũng không thể động. Sau đó đứa nhỏ lớn hơn, vừa vặn cùng con cái của Hoa Chiêu chơi một chỗ, mấy đứa nhỏ sẽ không nỡ xa nhau, vậy thì càng không cần đi ~
Chu Lệ Hoa ngoài miệng nói đến bao nhiêu đẹp, liền bị đánh tỉnh.
"Không được." Diệp Chấn Quốc lên tiếng.
Ông tuy không đoán được tất cả tâm tư nhỏ của Chu Lệ Hoa nhưng là ông thấy bà ta rất phiền ah!
Ông hiện tại còn ở chỗ này đấy, nơi này có Hoa Cường, có chắt của ông, ông định thường ở nơi này rồi!
Nếu Diệp Hưng ở chỗ này, không phải mỗi ngày cô ta đều đến? Phiền c.h.ế.t ông rồi!
Mười ngón tay còn có dài ngắn, ông thừa nhận chính mình bất công, đặc biệt là đối với mấy đứa cháu trai, ông thừa nhận chính mình thích nhất chỉ có hai đứa cháu ở dưới mí mắt lớn lên Diệp Danh cùng Diệp Thâm.
Tiếp theo là hai tên tiểu tử nhà lão nhị.
Đứa con trai út mình thương nhất lại sinh ra đươc mấy đứa con mà ông thật đúng là không thích nổi.
"Vì sao không được?" Chu Lệ Hoa lớn mật hỏi.
"Đây là nhà tiểu Thâm, hắn qua một thời gian nữa liền về đơn vị rồi, ở đây chỉ có một mình vợ nó, một nhà chú em chông đòi vào ở, làm sao được?" Miêu Lan Chi nói ra.
Bà cũng tức giận.
Diệp Danh còn chưa vào ở đâu, Diệp Hưng đã vào đến rồi? Còn nói mặt mình không lớn, bà thấy mặt cô ta so với người khác đều lớn hơn nhiều đấy!
"Cái này thì có gì?" Chu Lệ Hoa nói: "Năm đó chúng ta một đại gia đình đều ở đây cũng không có việc gì, nhìn các đại viện kác, chú em cùng chị dâu ở trong một phòng đều có, bọn hắn lại còn tách ra ở hai cái sân rộng đây này!"
Năm đó bà ta ở hậu viện chính là chỗ Hoa Cường hiện tại đang ở.
"Như vậy, nếu các người sợ người khác chú ý, chỉ cần chặn bức tường giữa sân trước và sân sau, như vậy hai nhà đi hai cửa, chính là hai cái sân nhỏ, ai cũng không thể nói cái gì rồi." Chu Lệ Hoa nói.
Hoa Chiêu hỏa khí cũng nổi lên, bà ta nghĩ cũng thật là đẹp, có thể trực tiếp chiếm nửa cái sân nhỏ của cô? Còn là danh chính ngôn thuận thuộc về cô đấy, cô để cho ông nội của mình ở thì sao?
Người phụ nữ này thật sự không có trí nhớ lâu!
"Thím à, thím nói muốn phong tỏa sân trước và sau, còn ông nội của tôi thì sao? Ông ấy mỗi ngày đều đến tìm tôi, là đi qua ngõ hay là vượt tường?" Hoa Chiêu hỏi.
Cô nói chuyện, Diệp Danh liền câm miệng rồi, tựa ở trên ghế chờ xem cuộc vui.
"Ông nội của cô chỉ có một mình, còn không thể sắp xếp?" Chu Lệ Hoa cười nói: "Tiền viện so hậu viện còn lớn hơn đấy, còn nhiều gian phòng như vậy, lấy ra một gian cho ông nội của cô ở chẳng phải là được rồi? Đến lúc đó ông ấy thăm cháu trai dễ dàng hơn rồi, cũng không cần đi qua ngõ cũng không cần leo tường, cũng không cần đi vài bước đường, mở cửa là có thể nhìn thấy."
"Vậy không phải là tôi đem toàn bộ hậu viện đều cho Diệp Hưng rồi hả? Tôi chỉ là chị dâu họ của hắn, cũng không phải mẹ hắn, hắn kết hôn tôi đưa lễ lớn như vậy? Không thích hợp a?" Hoa Chiêu nói ra.
Chu Lệ Hoa thoáng cái liền nổi giận, đứng lên chỉ vào Hoa Chiêu: "Cô còn dám nói như vậy sao? Cô cũng dám nói mình là mẹ Diệp Hưng! Cô có được dạy dỗ không vậy!"
"Đã đủ rồi!" Diệp Chấn Quốc hung hăng vỗ bàn: "Nhìn xem những chuyện cô làm kia, cô thực sự có giáo dưỡng! Ở đây không phải là nơi cô có thể giương oai, nhanh cút cho tôi!"
Diệp Chấn Quốc lại nhìn về phía con trai út: "Mày cũng cút luôn đi!"