Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:33
Lượt xem: 83
Ngày hôm sau, Diệp Danh quả nhiên trở về rồi.
Anh tính thời gian một chút, lúc này Văn Tịnh có lẽ còn đang làm việc, vậy anh về nhà cũng vô dụng, cho nên anh vui sướng mà xách hành lý đi thẳng tới nhà Hoa Chiêu bên này.
"Đại Bảo Tiểu Bảo, xem bác cả mua gì về cho các cháu này?" Diệp Danh nhìn thấy hai đứa nhỏ vui vẻ mà hô.
Về phần hai đứa bé, đã có vô số nhũ danh, cơ hồ mỗi người đều đặt cho bọn hắn một cái nhủ danh, còn không chỉ một cái, mọi người chính mình gọi đấy.
Cái gì mà Đại Quai Tiểu Quai, Đại Mỹ Tiểu Mỹ, Đại Đào Khí Tiểu Đào Khí, Đại Khả Ái Tiểu Khả Ái. . . . .
Hai tiểu gia hỏa đang ở trong phòng chính phơi nắng, nghe thấy thanh âm của anh đều quay đầu xem, hai mắt thật to vừa sáng vừa tròn, trong mắt tất cả đều là anh.
Lòng Diệp Danh thoáng cái như bị hòa tan, chạy tới theo chân bọn chúng chơi.
Hoa Chiêu lại nhìn Diệp Danh lấy ra một đống lễ vật, có món đồ chơi, còn đặc biệt "Cao cấp", có búp bê, ô tô nhỏ, còn có các loại quần áo mới, thậm chí còn có một cặp xe đẩy đôi có thể đẩy cùng nhau.
Cùng giống như kiểu dáng của vài thập niên sau không sai biệt lắm, cái này vào lúc này tuyệt đối là hiếm có.
Hơn nữa những vật này ở trong nước đều rất ít gặp.
"Nhập khẩu hay sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Không hẳn." Diệp Danh ôm Thúy Vi nói ra.
Thúy Vi thật sự là quá thông minh quá tri kỷ rồi, anh vừa rồi cũng chưa nghĩ ra sẽ ôm đứa bé nào trước, kết quả Thúy Vi liền cười toe toét, cái miệng nhỏ nhắn hướng anh cười cười, còn vươn cánh tay ra để cho anh ôm, anh sao có thể cự tuyệt được?
"Phía nam phát triển nhanh hơn so với chúng ta tưởng tượng, bọn hắn đã vụng trộm chính mình phát triển…Thứ tốt còn nhiều, đương nhiên thị trường cũng rất loạn, cần kiểm soát rồi." Diệp Danh nói ra.
Hoa Chiêu gật đầu, chỗ đó dựa vào cảng, loại chuyện này từ xưa đã có, không có khả năng chấm dứt.
Những người có đầu óc ở trong nước, lại có chút tiền rồi, mà tiền này ở trong nước không có phiếu vé sẽ không thể tiêu, cũng giống như không có vậy, mấy năm này mâu thuẫn cũng càng ngày càng lợi hại.
Bất quá tất cả những điều này đều sẽ thúc đẩy cho đặc khu kinh tế mau chóng xuất hiện.
Thấy Hoa Chiêu, Diệp Danh liền nhớ lại một chuyện khác: "Đã nói trong 3 ngày có thể giúp em tìm được người đấy, kết quả anh cả đột nhiên có công tác rồi, đã gần 3 tháng rồi, em có vội không? Đợi hai ngày nữa, anh cả tự mình đi gặp mấy người kia, sẽ giới thiệu cho em."
Năm trước anh đã nói sẽ giúp Hoa Chiêu tìm mấy người bán thịt kho, vốn khoe khoang khoác lác 3 ngày liền có thể tìm được, kết quả nuốt lời rồi, mặc kệ nguyên nhân gì, anh cũng có chút xấu hổ.
"Đó là một vụ mua bán kiếm tiền lâu dài, không kém mấy ngày này." Hoa Chiêu ngược lại cũng không có để ý.
Cô thích kiếm tiền, lại không nóng lòng.
Nóng vội chỉ có Từ Mai, cô ấy đã chính mình tìm mấy người bắt đầu hỗ trợ bán rồi, theo chính cô ấy nói mấy người kia trước mắt cũng có chút tin cậy được, bất quá Hoa Chiêu cũng chưa thấy qua.
Đối người ngoài, cô cũng không thích hợp để lộ thân phận. Còn không phải lúc, đợi thêm một năm nữa a.
Diệp Danh cũng biết cô đại khái sẽ không để ý.
Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư đều ở đây, chờ anh ôm lần lượt cả hai đứa bé, lại cơm nước xong xuôi, Miêu Lan Chi liền đem Diệp Danh kêu lên nói chuyện cả buổi.
Lúc đi ra, sắc mặt Diệp Danh ngược lại là nhìn không ra cái gì.
"Công lực của anh cả càng ngày càng sâu rồi." Diệp Thư liếc trộm, nói ra.
Hoa Chiêu gật đầu: "Hoặc là, anh cả đã sớm dự liệu được rồi."
Chuyện Văn Tịnh không đáng tin cậy cũng không phải mới chỉ xử lý một hai lần rồi, nhiều hơn nữa một lần, anh cả còn có thể tỏ thái độ gì ra bên ngoài?
Diệp Danh xác thực không biểu hiện ra bên ngoài, anh chỉ là có chút khổ sở. Một khi suy nghĩ của một người đã đi đường vòng quanh co, thì dường như kéo như thế nào cũng không trở lại được.
Đối với suy nghĩ của Văn Tịnh, anh cũng không biết nên bắt đầu khuyên nhủ từ nơi nào mới tốt rồi.
Bất quá chuyện này đối với anh có ảnh hưởng đấy, anh buổi tối cũng không thể lại tới dùng cơm, mà phải mang theo hành lý về nhà.
Về đến nhà về sau, anh liền gặp được Văn Tịnh với khuôn mặt sưng phồng lên.
Anh sững sờ, ánh mắt lập tức trầm xuống: "Em lại ăn cái gì bậy bạ? !"
Loại tình huống này, khuôn mặt sưng phồng này, Văn Tịnh toàn thân đều khó động, mấy năm trước anh đã gặp nhiều lắm, cho nên thoáng cái liền nhận ra được, cô lại loạn ăn cái gì.
"Em không có ăn loạn cái gì, chỉ là gần đây cùng đồng nghiệp đi ra ngoài ăn cơm, ăn lẩu hơi nhiều rồi." Văn Tịnh nói ra.
"Nói thật." Diệp Danh lạnh lùng nói. Văn Tịnh một sốt ruột, nói dối lại không dùng đầu óc, cô cũng đã quên chính mình không ăn cay sao?
Văn Tịnh cúi đầu, vẫn là tìm lí do thoái thác. Cô không thể thừa nhận, nếu thừa nhận, Diệp Danh sẽ nói cái gì trong lòng cô cũng biết, cuối cùng anh nhất định buộc cô phải từ bỏ.
Nhưng lần này, cô không thể lại từ bỏ. Cô cũng hơn 30 rồi, lại từ bỏ, đời này cũng sẽ không có con của mình rồi.
Chẳng lẽ chân tướng sẽ giống như Khâu Mai nói, Diệp gia cuối cùng sẽ để cho cô nhận một đứa con của Hoa Chiêu làm con thừa tự đến nuôi dưỡng? Lại để cho con của Hoa Chiêu chiếm nhà của cô ta, người đàn ông của cô ta, tài sản của cô ta, hết thảy tất cả mọi thứ của cô ta?
Cô ta vất vất vả vả cả đời, đều là cống hiến cho mấy đứa con nhà Hoa Chiêu?
Nằm mơ!
Diệp Danh nhìn nét mặt của cô đã biết rõ lần này nói cái gì cũng không dùng được rồi, chợt cảm thấy tâm thật mệt mỏi.
Anh cái gì cũng chưa nói, quay người trở về phòng sửa sang lại hành lý, sau đó rửa mặt đi ngủ.
Văn Tịnh vốn là thở dài một hơi, sau đó liền nóng nảy.
Cô ta đem thân thể của mình điều trị tốt rồi, kết quả Diệp Danh không động vào cô ta, vậy đứa bé kia làm sao tới?
Cô ta lập tức cũng rửa mặt sạch sẽ, sau đó dán tới.
"Anh gần đây quá mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi." Diệp Danh đẩy cô ta ra, trở mình. Anh thật sự quá mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, tâm lại càng mệt mỏi.
Lại bị anh đẩy ra…
Trong bóng tối Văn Tịnh xấu hổ giống như lửa, trong lòng lại lạnh giống như băng, cô ta không bao giờ muốn sống ở chỗ này nữa, đứng dậy liền chạy đi.
Diệp Danh nghe bên ngoài, cô không rời nhà, chỉ là đi thư phòng, lại đợi cả buổi, xác định cô sẽ không rời đi rồi, anh mới yên lòng nhắm mắt lại ngủ.
...
Ngày hôm sau là cuối tuần, lại liên tục đi công tác thời gian dài như vậy, Diệp Danh có 1 ngày nghỉ.
Văn Tịnh lại lấy cớ tăng ca đi ra ngoài.
Cô thì có lớp gì có thể dạy thêm….Diệp Danh cũng không vạch trần cô chỉ nói một tiếng đã biết.
Văn Tịnh hầm hừ mà thẳng bước đi.
Vậy mà không dỗ dành cô ta...
Văn Tịnh vừa đi không lâu, đã có người tới gõ cửa.
Diệp Danh tưởng rằng hàng xóm, kết quả mở cửa xem xét, lại là Khâu Mai.
Khâu Mai nhìn thấy anh lập tức vẻ mặt vui vẻ: "Anh cả, anh đã về rồi!"
Cái này giọng anh cả này gọi được thực thân, bất quá cô ta gọi anh cả cũng là nên làm đấy.
Diệp Danh gật gật đầu, mời cô ta vào trong.
"Anh cả, anh trở về lúc nào vậy? Em cũng không có nghe nói!" Khâu Mai vui vẻ mà vào nhà nói, tự nhiên mà ngồi ở trên ghế sa lon.
Cái thái độ kia, hiển nhiên không là lần đầu tiên đến rồi.
Diệp Danh trên mặt lại không cười mặt, anh cũng không phải không biết cô ta muốn cái gì…Lại nhìn hiện tại, cô ta cũng là người sắp kết hôn rồi, trông thấy anh hai mắt còn sáng lên, anh thầm nghĩ đã nhăn lông mày.
"Cô là tới tìm chị dâu sao? Cô ấy hôm nay tăng ca không ở nhà." Diệp Danh không ngồi vào trên ghế sa lon, chỉ đứng ở cửa ra vào nói ra, một bộ tùy thời có thể mở cửa tiễn cô ta đi.
Khâu Mai lại như không phát hiện, vừa cười vừa nói: "Đều nói anh cả là người thông minh nhất trong nhà, quả nhiên là vậy! Em thật đúng là đến tìm chị dâu đấy, người nhà của em sắp đến rồi, em muốn mời chị ấy cùng đi nhà ga đón người, một mình em tìm không thấy đường, trong nhà lại không có những người khác."
Diệp Danh ngày hôm qua đã biết rõ tin tức một nhà Khâu Mai muốn tới.
Người Khâu gia muốn tới, người Diệp gia xác thực nên phái người đi đón, lúc này mới lễ phép.
Bất quá, lại để cho một mình Văn Tịnh đi? Chủ ý này là ai nói ra vậy?
Văn Tịnh là một người chị dâu họ, không nói có không có tư cách, chỉ nhìn thân phận của cô, chính là đối với người Khâu gia lãnh đạm.
Đón nhà gái, là chuyện của thông gia, kết quả thông gia không đi, lại để cho một người chị dâu họ đi, đi cho Khâu gia khó chịu nổi sao?
"Cô ấy đã đáp ứng cùng đi với cô?" Diệp Danh hỏi.
"Đúng vậy a, chị dâu đã đáp ứng ah!" Khâu Mai cười đến vẻ mặt vui vẻ: "Chúng ta trước kia đã nói rồi, chị dâu thật là người tốt!"
"Chủ ý này là cô ra? Hay cô ấy nói?" Diệp Danh hỏi.
Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, Khâu Mai sửng sốt một chút, ăn ngay nói thật nói: "Là em nói ra đấy…"
Nhìn vào mắt Diệp Danh cô ta không dám nói dối.
Diệp Danh lại nhìn cô ta một cái, gật gật đầu. Cái kia chính là cô ta thiếu tâm nhãn rồi, hoặc là, có ý xấu.
"Ba mẹ cô hôm nay muốn tới, cha mẹ chồng của cô cùng Diệp Hưng biết không?" Diệp Danh lại hỏi.
Khâu Mai dừng thoáng một phát rồi nói ra: "Bọn hắn chỉ biết là gần đây muốn tới, nhưng là không biết cụ thể ngày nào, em cũng là ngày hôm qua nhận điện thoại mới biết được đấy…"
"Vậy cô đã nói cho cha mẹ chồng cô cùng Diệp Hưng sao?"
"Em, em vui quá, đã quên…" Khâu Mai cúi đầu.
Diệp Danh lại gật đầu, ngày hôm qua cho tới hôm nay, đầy đủ thời gian cho cô ta thông báo cho người Diệp gia, nhưng cô ta không làm, cô ta lựa chọn người dễ lôi kéo là Văn Tịnh đi cùng.
Đây cũng không phải là thiếu tâm nhãn rồi, đây là có ý xấu.
Tự mình đánh mặt người nhà mình? Hoặc là để cho người Khâu gia hiểu lầm Diệp gia muốn đánh mặt của bọn hắn, cô ta muốn làm gì?
"Bọn hắn khi nào đến?" Diệp Danh hỏi.
Khâu Mai thở phào một hơi, mấy vấn đề trước đều quá dọa người rồi, vẫn là cái này hay.
Cô ta vui vẻ ngẩng đầu lên: "Còn tầm 1 giờ đồng hồ là đến, anh cả, anh muốn cùng em cùng đi đón người sao?"
Diệp Danh cười nhẹ một cái: "Tôi cũng không phải Diệp Hưng, tôi với cô đi không thích hợp. Cô chờ, tôi gọi Diệp Hưng cùng đi với cô."
Nhà Diệp Danh hiện tại đã lắp điện thoại, anh liên tiếp đánh 3 cuộc điện thoại, thông báo cho Diệp Hưng, Diệp Thành cùng Chu Lệ Hoa.
Con dâu của mình, chính mình xử lý đi, đừng đến làm phiền anh!
Khâu Mai có chút cứng người rồi, ở trên ghế sô pha giật giật, vậy mà còn chưa từ bỏ ý định: "Anh cả, anh cũng không biết Diệp Hưng lúc nào thì có thể tới nhà ga, em muốn đi trước, bằng không thì mấy người bọn hắn đến rồi phát hiện không có người đón, quá lúng túng đấy, nếu không, anh đưa em đi qua trước?"
"Tôi là một người anh họ, không thích hợp." Diệp Danh trực tiếp cự tuyệt: "Tôi cho cô biết đi như thế nào, rất dễ tìm đấy."
"Anh họ cũng là anh nha, Diệp Hưng nói, hắn một mực xem anh là anh trai, anh chính là anh cả của tất cả mấy người trẻ đồng trang lứa của Diệp gia đấy." Khâu Mai thanh âm ngọt ngào nói.
Nhưng đã nghe quen Hoa Chiêu giọng ngọt tự nhiên, lại nghe cô ta tận lực đấy, Diệp Danh chỉ cảm thấy toàn thân rung mình.
"Diệp Hưng nói như vậy rất đúng." Diệp Danh nói ra.
Khâu Mai vừa muốn cười, chỉ nghe thấy Diệp Danh tiếp tục nói: "Nhưng người ngoài không biết chuyện riêng của gia đình chúng tôi, vì vậy tôi không thích hợp để đi. Hơn nữa nội bộ Diệp gia chúng tôi cũng không chú ý những thủ tục lễ nghi này, lúc Diệp Thâm kết hôn, chúng tôi ai cũng không đi, về sau chú hai chú ba biết tin, cũng chỉ phái thím hai thím ba trở về liếc mắt nhìn, những người khác cũng không có tới."
Cho nên anh quyết định, đợi đến lúc cô ta kết hôn, anh cũng không đi! Chẳng những là anh, Diệp Thư Hoa Chiêu cũng đừng đi rồi, để cho một mình mẹ đi là được.
Dù sao Diệp Thâm cưới vợ chính là như vậy, tam thẩm cưới vợ cũng như vậy, ai dám nói lý?
Khâu Mai có thể đã nghe ra ý tứ của Diệp Danh, mặt cũng muốn đông cứng mất.
Cô ta không dám ở lại nữa, vì sợ càng nói chuyện sẽ càng cứng người.
"Anh cả, vậy anh nói cho em biết nhà ga đi như thế nào đi, em sẽ đi đón ba mẹ trước." Khâu Mai nói ra.
"Được, đến lúc đó nhớ rõ đứng ở cửa ra vào vân...vân, đợi một tý Diệp Hưng cùng cha mẹ chồng cô, bọn hắn cũng sẽ đi." Diệp Danh nói ra.
Người Diệp gia chưa bao giờ ở loại chuyện này khó xử người khác, nên cho mặt mũi đều cho.
Như Diệp Thâm, lúc trước chính mình không đi được, cũng phải đem hôn sự làm cho nở mày nở mặt, lễ hỏi cho một con số trên trời, cho vợ mặt mũi, cũng là cho người nhà mình mặt mũi.
Diệp Hưng biết rõ cha mẹ vợ muốn tới, nhất định sẽ đi đón đấy.
Diệp Thành cũng sẽ biểu hiện ra thành ý, không thế nào chỉ có mình Chu Lệ Hoa đi, nhưng bà ta nhất định sẽ đi. Chu Lệ Hoa đối với bên ngoài thật ra là rất hiểu chuyện, chỉ có điều đối nội, bởi vì nhiều năm ghen ghét, đã để cho bà ta có những cử chỉ điên rồ rồi.
Khâu Mai ngượng ngùng mà thẳng bước đi, đợi cô ta tìm được nhà ga, Diệp Hưng cùng cha mẹ đã chờ ở nơi đó.
"Ba mẹ cô hôm nay tới, sao cô không nói sớm!" Vừa thấy mặt, Chu Lệ Hoa liền oán giận nói.
"Con cũng là vừa biết rõ." Khâu Mai nhỏ giọng nói.
Chu Lệ Hoa lại không dễ bị lừa, liếc mắt nhìn cô ta: "Vừa biết rõ là lúc nào biết đến? Bọn hắn ở trên xe lửa gọi điện thoại cho cô sao?"
Đó là không có khả năng! Ít nhất là trước khi lên xe đã thông báo, mà Tây Kinh đến nơi đây, mất 2 ngày đi xe lửa. Cô ta sớm biết rồi đi?
"Con, đã quên. . ." Khâu Mai chỉ có thể nói như vậy.
Diệp Hưng nhìn không được cô ta bị bức đến bộ dáng, đối với Chu Lệ Hoa nói: "Tốt rồi mẹ, tiểu Mai chỉ là nhất thời sơ sẩy, mẹ cũng đừng mắng cô ấy nữa, dù sao hiện tại cũng tới kịp."
Chu Lệ Hoa lập tức hung hăng mà liếc Diệp Hưng , hiện tại nếu không phải ở bên ngoài, bà ta cần phải mang theo lỗ tai của hắn hảo hảo nói chuyện!
Thật sự là có vợ quên mẹ!
Diệp Hưng chột dạ mà hướng mẹ mình cười cười.
Đột nhiên, loa phát thanh bắt đầu thông báo, đoàn tàu từ Tây Kinh đã đến thủ đô.
"Đến rồi đến rồi!" Diệp Hưng lập tức kích động mà nhìn về phía cửa ra vào.
Bộ dáng này càng làm cho Chu Lệ Hoa khó chịu, lúc hắn đến đón mẹ ruột của mình cũng không có kích động như vậy!
Chỉ chốc lát sau, người Khâu gia liền đi ra.
Xa xa trông thấy, Chu Lệ Hoa lại bắt đầu nhíu mày.
Khá lắm, một mảng lớn, liếc qua cũng đếm không hết! Đây là tới bao nhiêu người? Không phải là mọi người Khâu gia ở Tây Kinh đều đến rồi a? Hơn nữa trong đó có mấy người bà ta nhận ra, căn bản không phải người Khâu gia, là họ hàng xa xôi nào đấy, có thậm chí nói thân thích cũng không đúng, đúng ra chỉ là bạn bè với Khâu gia.
Nhà bọn hắn như thế nào đều đến!
Khâu Mai nhanh nhạy mà nghĩ đến nguyên nhân Chu Lệ Hoa nhíu mày, lập tức nói ra: "Hoa Chiêu nói, thân thích nhà con đến, cô ấy cho an bài ở nhà khách tốt nhất thủ đô!"
Chu Lệ Hoa sững sờ: "Hoa Chiêu nói? Cô ta nói lúc nào?"
"Hoa Chiêu cùng Diệp Thư hôm trước đến trong nhà đã ngồi một hồi." Khâu Mai nhỏ giọng nói. Cô ta biết rõ Chu Lệ Hoa không thích Hoa Chiêu, đương nhiên sẽ không ở trước mặt bà ta nói đến những chuyện làm bà ta không vui.
Chu Lệ Hoa ngược lại là không có nhớ bao nhiêu, theo lý mà nói Hoa Chiêu cùng Diệp Thư đều là người thân của nhà bọn hắn, các cô lúc này mới lên cửa đã lộ ra có chút thất lễ.
Chỉ có điều xét thấy trước kia hai nhà huyên náo không thoải mái, bà không có so đo mà thôi, hiện tại Hoa Chiêu cùng Diệp Thư lại đến thăm rồi, cũng không có gì kỳ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-166.html.]
"Vậy thì tốt, trong chốc lát trực tiếp dẫn người đến nhà khách tốt nhất, tiểu Hưng, con trước tiên đem tiền thanh toán, Khâu Mai, cô qua vài ngày nhớ rõ tìm Hoa Chiêu lấy." Chu Lệ Hoa nói.
"Chuyện này không tốt." Diệp Hưng nhíu mày: "Tiền này chúng ta nên tự ra."
"Cái này có cái gì không tốt, người ta có rất nhiều tiền." Xem con trai cùng chồng đều nhíu mày, Chu Lệ Hoa thay đổi lí do thoái thác: "Hơn nữa cô ta là một tiểu bối sao có thể tự nói như vậy, không chừng là bác cả của con, hoặc là ông nội của con an bài đấy, cô ta chỉ truyền đạt thoáng một chút."
Khâu Mai lập tức nói: "Đúng, Hoa Chiêu nói, tiền này là Diệp gia ra." Hoa Chiêu lúc trước nói xác thực là "Tiền này Diệp gia chúng ta ra", không phải chính cô ta ra.
Hoa Chiêu xác thực không có ý định chính mình ra, cô xuất tiền chiêu đãi một nhà Khâu Mai? Cô bị mất não à?
Bất quá lúc ấy cô chỉ là thuận miệng nói, tuy Khâu Mai đã cướp lời mà đáp ứng, nhưng cô cho rằng đến tai Diệp Hưng, Diệp Thành này sẽ bị bác bỏ.
Nhưng cô nghĩ lầm rồi, Diệp Hưng cùng Diệp Thành vừa nghe nói là Diệp gia ra, cũng liền đồng ý.
Người Khâu gia đã đến gần, mọi người một phen hàn huyên chào hỏi, liền quy mô lớn mà ngồi xe buýt đi nhà khách.
Lên xe, ánh mắt người Khâu gia đều có chút lập loè.
Diệp gia lợi hại như vậy rồi, bọn hắn vốn là thông gia của Diệp gia đến thăm, vậy mà Diệp gia không sắp xếp cho bọn hắn một chuyến xe đặc biệt tới đón!
Vân Mộng Hạ Vũ
Khâu gia bọn hắn cũng không đãi khách như vậy đấy! Có bạn bè từ phương xa tới đương nhiên sẽ có xe đón xe đưa!
Cho dù bọn hắn hiện tại có hơi nhiều người một chút, có hơn 50 người, sắp xếp 10 chiếc xe con đến đối với Diệp gia mà nói cũng không phải việc gì khó a? Cho dù không có nhiều xe con như vậy, sắp xếp một chiếc xe buýt cũng được a?
Trong đám người ông nội cùng cha mẹ Khâu Mai là có sắc mặt khó xem nhất.
Bọn hắn cảm thấy thật mất mặt.
Khâu Mai là người Khâu gia, không cần nhìn cô ta đã biết rõ bọn hắn đang suy nghĩ gì. Trong lòng cô ta ủy khuất muốn chết, đến thủ đô rồi mới biết được cái gì gọi là thủ đô đấy, tại đây không phải là nơi mà một người có thể một tay che trời.
Hơn nữa dù hiện tại Diệp gia có thực lực này, người ta cũng sẽ không làm loại chuyện này, càng sẽ không vì cô ta!
Chỉ biết rõ oán trách cô ta, cũng không xem chính mình có thân phận gì! Nếu bọn hắn có thể cho cô ta một thân phận cao quý, hiện tại mọi người cũng có thể ngồi trên xe con ah!
Khâu Mai có đôi khi cũng rất tự hiểu rõ bản thân.
Người Khâu gia cũng không phải là cao thủ che dấu biểu cảm, điểm tâm tư này ba người Diệp gia đều nhìn thấy.
Diệp Hưng cùng Diệp Thành không nói gì nhưng nụ cười trên mặt Chu Lệ Hoa đã lạnh xuống ba phần.
Thật sự là cóc ngồi đáy giếng, còn tưởng nhà bà ta là một bàn đồ ăn thịnh soạn đấy! Hiện tại nhà bọn họ cũng chỉ có Diệp Thành ra vào có xe, bà ta còn không có! Hiện tại mỗi ngày đi làm phải đạp xe đạp đây này!
Cũng may đường rất gần, không qua mấy trạm đã đến nhà khách mà Chu Lệ Hoa chọn.
Ở trên phố Trường An.
Cái nhà khách này tuy không phải là tốt nhất thủ đô, cũng là nơi tốt nhất cho người bên ngoài đến ở, rất cao cấp.
Những chỗ này là nơi rất tốt để chiêu đãi khách từ bên ngoài đến hoặc là những người có địa vị cao, người Khâu gia phải đầu thai một lần nữa mới có thể tự mình vào ở đấy.
Nhìn thấy nhà khách sang trọng này, sắc mặt của mấy người đến từ Tây Kinh lúc này mới tốt hơn.
Đại sảnh cao rộng như cung điện, ngọn đèn pha lê huyền thoại và tấm thảm dài vài chục mét, những điều này đều không có ở Tây Kinh đấy, vừa nhìn đã biết rõ nơi này tuyệt đối cao cấp, Diệp gia còn là phi thường nhìn trúng bọn hắn đấy.
Cũng có thực lực như trong truyền thuyết.
Thật sự rất có thực lực đấy, vốn nhà khách nói không có nhiều phòng trống như vậy, nhưng sau khi nghe là người Diệp gia, nhân viên trước sảnh lập tức đi tìm quản lý, quản lý lập tức cho sắp xếp lại, đơn giản chỉ cần bố trí lại cho mọi người, hơn nữa cũng không phải chen chúc.
Hai người ba người một phòng, hoặc là một nhà một phòng.
Người Khâu gia lại càng hài lòng.
Khâu Mai cũng thở dài một hơi.
Nhưng kế hoạch hôm may của chính mình đã triệt để thất bại.
Cô ta xác thực muốn mượn người Diệp gia đánh mặt Khâu gia, mục đích cũng không phải là vì muốn cho Khâu gia đau mặt, mà là muốn cho bọn hắn biết rõ, Diệp gia tuy lợi hại, nhưng một nhà Diệp Hưng lại không được coi trọng, cái gì cũng không phải.
Điều này có lợi cho những suy nghĩ điên cuồng trong lòng cô ta.
Nhưng khi làm điều đó, cô ta cũng có chút sợ hãi.
Cô ta là bị Khâu gia "giáo dục" mà lớn lên đấy, hết thảy đều phải lấy lợi ích Khâu gia làm đầu, đánh mặt cha mẹ như vậy, lại để cho bọn hắn trước mặt người thân và bạn bè mất mặt, cô ta có chút chột dạ.
Nhưng trong lòng cô ta nghĩ cách này vẫn là có thể cùng cha mẹ nói đấy.
Tiến vào nhà khách, nhiều người như vậy lại cùng nhau ăn bữa cơm, Chu Lệ Hoa đem Khâu Mai lưu lại, để cô ta tự nói chuyện với người trong nhà, sau đó đem chồng cùng con trai mang đi.
Diệp Hưng không muốn đi.
Chu Lệ Hoa lập tức nói: "Con mới làm việc được vài ngày, lại luôn xin nghỉ phép, thép tốt được sử dụng trên lưỡi d.a.o con không biết sao? Nghĩ tới vài ngày nữa còn phải xin nghỉ phép kết hôn nhiều ngày, hiện tại nên xin nghỉ phép ít đi. Hơn nữa, theo lý các con hiện tại không nên gặp mặt, phải đợi lúc kết hôn mới có thể gặp lại!"
Lời bà ta nói ngược lại có vài phần đạo lý, Diệp Hưng cũng không kiên trì, cùng Khâu Mai thì thầm vài câu rồi đi ra.
Điểm ấy người Khâu gia lại không chú ý, bọn họ là tới tham gia hôn lễ đấy, cũng chỉ có mấy ngày, chú rể xác thực không gặp mặt vợ sắp cưới.
Mọi người đã một đường dài bôn ba, đều rất mệt nhọc, nhao nhao trở về phòng nghỉ ngơi.
Khâu Mai lại bị ông bà nội cùng cha mẹ gọi vào phòng, hỏi công tác được sắp xếp cho một nhà Diệp Thành sau khi trở về.
Cha Khâu nghe xong nhíu mày, mấy cái chức vị này đều cùng tưởng tượng lúc trước của bọn hắn chênh lệch không nhỏ.
"Địa vị của Diệp gia ở thủ đô đến cùng là như thế nào đây? Lợi hại hay không?" cha Khâu hỏi.
"Lợi hại cực kỳ! So với chúng ta ở Tây Kinh nghe ngóng được còn muốn lợi hại hơn rất nhiều lần!" Khâu Mai khẳng định nói: "Lễ mừng năm mới con ở nhà Diệp lão gia tử kia, gặp thật nhiều lãnh đạo lớn!"
Vẻ mặt cô ta sáng lên nói.
Trong phòng bốn người nghe cô ta nói đến mấy người mà bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy ở trên TV, cũng kích động đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Diệp lão gia tử vậy mà có thể khiến những người này chủ động đến thăm chúc tết? Thật sự so với tưởng tượng lúc trước của bọn hắn còn cao hơn nhiều!
"Ông cụ Diệp kia hôm nay cũng không có tới." Ông cụ Khâu có chút tiếc nuối nói.
"Ông nội, ông đang nghĩ cái gì vậy, người ta là nhân vậy lớn như vậy!" Khâu Mai oán giận nói.
"Hắn lợi hại thì làm sao vậy? Đã sắp kết hôn với cháu trai ruột của hắn, không phải sao? Dù là nhân vật lợi hại cũng phải nói chuyện thân tình, ở trước mặt con cháu, hắn cái gì cũng không phải, hắn chính là một người ông, còn kiêu ngạo cái gì?" Ông cụ Khâu hùng hồn nói.
Nói ra cái này Khâu Mai lại chớp mắt, vẻ mặt đau khổ nói: "Cháu trai ngược lại là không giả, nhưng chúng ta nhìn lầm rồi một điểm, Diệp Thành ở Diệp gia căn bản không được coi trọng, con của ông ta tất nhiên cũng không được coi trọng, còn lâu mới có thể so với cháu trai trưởng của Diệp gia."
"Cái gì? Diệp Thành không được coi trọng? Chu Lệ Hoa cũng không nói như vậy ah!" Mẹ Khâu vội la lên.
Lúc còn trẻ Chu Lệ Hoa còn thấy Diệp Thành được coi trọng, nhưng từ khi đi Tây Kinh, cái quan niệm này liền d.a.o động, đến bây giờ thì một chút cũng không còn.
Nhưng bà ta đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, đối với bên ngoại, Diệp Thành nhà bọn họ luôn là đứa con út được ông cụ yêu thương nhất.
"Hắn không được coi trọng, lễ mừng năm mới con còn được ở nhà ông cụ Diệp sao? Anh cả Diệp gia coi như xong, là người bản địa rồi nhưng nghe nói một nhà lão nhị đều không cùng ông ta ở một chỗ." Cha Khâu truy vấn.
Lễ mừng năm mới hai tháng này, Khâu Mai cũng đã cùng người trong nhà gọi điện thoại, nói tình huống bên này, chỉ có điều trong điện thoại nói không quá chi tiết.
"Đừng nói nữa, bọn hắn là do không có chỗ ở, ông cụ Diệp nếu không chứa chấp một nhà Diệp Thành, bọn hắn liền phải đi ra ngoài ở nhà khách rồi, cho nên ông cụ mới thu lưu đấy, kết quả một nhà Diệp Thành sắp trở lại thủ đô rồi, ông ấy liền để cho Diệp Danh thuê phòng ở cho bọn hắn, phòng ở vừa thu thập xong, đã đem một nhà Diệp Thành đều đuổi ra ngoài." Khâu Mai nói ra.
Đối với Diệp Hưng, cô ta thế luôn mở miệng đóng miệng một tiếng chúng ta, đối với cha mẹ, chính là bọn họ rồi.
"Hơn nữa chỉ thuê một căn nhà cấp bốn nho nhỏ, người một nhà ở cùng một chỗ, cũng không trở nổi người!" Khâu Mai nói ra: "Mà nhà anh cả Diệp gia sống trong căn nhà hai tầng lầu, Diệp Danh ở bên ngoài cũng có phòng ở, Diệp Thâm lại càng ở trong một căn tứ hợp viện to như vậy, hơn mấy chục gian phòng, trong sân đình đài lầu các đấy, giống như hoàng cung vậy."
Nói đến căn nhà kia, cô ta cũng hâm mộ. Đáng tiếc Chu Lệ Hoa không có năng lực, không đòi được cái hậu viện kia.
"Tại sao có thể như vậy?" Người Khâu gia không thể tin.
Mẹ Khâu phản ứng nhanh nhất, tức giận nói: "Còn có thể chuyện gì xảy ra? Chính là Chu Lệ Hoa dát vàng lên mặt mình mà! Đã lừa gạt con gái lớn của tôi rồi!"
Bà cụ Khâu không nói chuyện, Khâu Mai lớn lên xác thực xinh đẹp, là mỹ nhân trong trong trăm người mới có một, nhưng là lừa gạt lại không phải.
"Bất kể thế nào cũng phải lấy, Diệp Hưng cũng là cháu trai của Diệp gia. Khâu Mai nếu ở Tây Kinh tìm, cũng không thể tìm được người như vậy đấy." Bà cụ Khâu nói.
Bọn hắn đây là vận khí tốt, trước kia Diệp Thành lưu lạc đến Tây Kinh, bằng không thì chuyện tốt này cũng không tới phiên nhà bọn hắn.
Cũng đúng.
"Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy." Cha Khâu oán trách mà nhìn con gái: "Chuyện lớn như vậy sao con không nói sớm? Diệp gia còn có những cháu trai khác chưa có kết hôn hay không? Chắc lễ mừng năm mới con cũng đã gặp à nha?"
Khâu Mai cúi đầu, ánh mắt lại là sáng ngời. Vẫn là cha con một lòng!
Mẹ Khâu nhưng lại càng hoảng sợ: "Ông muốn làm cái gì? Đều lúc này rồi! Thời gian cũng đã định rồi ông còn muốn thay người?...Dù là chúng ta đồng ý, Diệp gia người ta cũng không làm ah!"
Bà ta ngược lại là rất tỉnh táo.
Cha Khâu cũng biết điểm này: "Cho nên tôi nói nếu con bé sớm chút cùng người trong nhà nói, sớm hành động, không chừng còn kịp thay người! Hiện tại người cũng biết rồi, ngược lại là không được."
Khâu Mai cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Diệp gia còn chưa có thông báo cho người thân bạn bè, nói là qua vài ngày đấy, trong nhà còn có nhiều chỗ cần dọn dẹp, thời gian kỳ thật chưa có định ra."
Thời gian này định chính là có chút nhanh rồi, Chu Lệ Hoa xác thực lại kéo dài hai ngày ý muốn đem sân nhỏ dọn dẹp thật tốt.
Vốn cũng rất nhỏ, đủ mất mặt rồi, lại rất tồi tàn, bà ta thấy xấu hổ được không hả? Đến lúc đó người tới dùng cơm sẽ thấy thế nào về một nhà bà ta?
Năm 77 còn chưa lưu hành đi tiệm cơm mời tiệc cưới, như vậy sẽ quá khoa trương, mặc kệ người nhà nào, đều là ở nhà mình mở tiệc mời khách.
Qua hai năm nữa là tốt rồi, kết hôn có thể mời khách rồi, hiện tại sớm hơn vài năm mời khách đều không được.
Căn bản không có lương thực để cho bọn hắn mời.
Cho nên nói, Khâu gia thoáng cái đến hơn 50 người, đối với Diệp gia kỳ thật cũng là gánh nặng không nhỏ.
Bây giờ không có đặc biệt cấp thực phẩm cho ai mời khách cưới hỏi, mỗi người đều ăn khẩu phần của mình, đúng thời gian phát đúng số lượng, muốn đãi khách thì phải tìm cách giải quyết vấn đề lương thực.
Đương nhiên cái này đối với Diệp gia mà nói không phải là vấn đề.
Nhưng Khâu gia lại không cân nhắc vấn đề này, đây là vấn đề lớn. Ngoại trừ anh em ruột thịt của Khâu Mai, những người khác hoàn toàn thuộc về nhóm người không mời mà tới.
Người Khâu gia lại rất yên tĩnh, bọn hắn mới mặc kệ Diệp gia mời khách như thế nào, hiện tại bọn hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Khâu Mai.
Mẹ Khâu nhỏ giọng hỏi: "Con nói lời này, có ý tứ gì?"
"Đúng đấy, Diệp Hưng thật sự là không có tiềm lực, lễ mừng năm mới Chu Lệ Hoa còn chọc giận ông cụ Diệp, ông ấy lên tiếng, công tác của Diệp Hưng sẽ không nhúng tay vào, đó là do mẹ ruột của người ta thật vất vả mới cầu đến đấy."
Khâu Mai một mực cúi đầu, nhưng nói chuyện lại rất rõ ràng.
"Về phần mấy người cháu trai khác của Diệp gia, một nhà lão nhị cũng có hai đứa con trai chưa kết hôn, nhưng bọn hắn so Diệp Hưng cũng không khá hơn là bao." Cô ta giơ ngón tay nói ra: " Một nhà lão đại cũng có hai đứa con trai, nhưng đều đã kết hôn, con thứ hai năm trước vừa sinh được một đôi long phượng”
Cha Khâu nóng vội, đánh gãy lời cô ta: "Con đến cùng là có ý gì?"
Khâu Mai tiếp tục nhỏ giọng nói ra: "Cháu trai trưởng của Diệp gia, con trai trưởng của Diệp Mậu, Diệp Danh năm nay 33 tuổi, đã kết hôn 10 năm cũng không có con, vợ hắn vừa già lại xấu, tính tình còn không tốt, người cũng không thông minh…."
Người Khâu gia đã hiểu.
"Cháu trai trưởng của Diệp gia ah, Diệp Danh, ta nghe nói qua người này, nghe nói là người nối nghiệp của Diệp gia, cả nhà đều đang bồi dưỡng hắn." Cha Khâu hỏi: "Vợ hắn đã c.h.ế.t rồi sao?"
Khâu Mai khự lại, lắc đầu: "Không có."
"Vậy không được ah!" Mẹ Khâu lập tức nói: "Người ta đã có vợ, bất kể cô ta xấu hay đẹp, chỉ cần chưa chết, liền không liên quan gì đến chúng ta! Nhanh bỏ suy nghĩ đó đi." Bà ta khuyên nhủ, tính toán của bọn hắn quá không đáng tin cậy rồi!
Bà cụ Khâu cũng nói: "Bây giờ không phải là trước kia rồi, không thể làm vợ bé rồi, người chưa c.h.ế.t lại càng không được."
"Có thể ly hôn." Ông cụ Khâu nói ra.
Trong phòng yên tĩnh.
Ông Khâu nói ra: "Đúng thôi, hắn cũng đã kết hôn hơn mười năm mà vợ lại một đứa bé cũng không sinh được, hiện tại còn không ly hôn, đoán chừng cũng nhanh thôi, huống chi vừa già lại xấu."
Điểm ấy tất cả mọi người đồng ý, loại gia đình như Diệp gia làm sao có thể để cho con trai tuyệt hậu? Cũng không phải nghèo không lấy nổi vợ, đổi một người là được.
10 năm không đổi, cái kia nói rõ Diệp gia phúc hậu, hoặc là gia đình đối phương không tầm thường.
"Tình huống nhà mẹ đẻ của vợ hắn như thế nào?" Khâu phụ hỏi.
Mẹ Khâu há hốc mồm, lúc này cũng không phản bác nữa.
"So với người bình thường thì mạnh hơn một điểm, kỳ thật cái gì cũng không phải, còn không bằng địa vị của chúng ta ở Tây Kinh đâu, hơn nữa Diệp Danh cùng bên ngoại cũng muốn vạch mặt rồi, người nhà kia không hiểu chuyện, muốn chiếm lợi của Diệp gia." Khâu Mai nói ra.
Hoặc là cô ta xem thường Văn Tịnh, ở chung vài ngày, điểm mấu chốt của Văn Tịnh đều bị cô ta thăm dò rồi. Đương nhiên những chuyện này cũng không phải Văn Tịnh nói thẳng đấy, đều là Khâu Mai nói bóng nói gió đi ra đấy.
Vậy cũng nói rõ Văn Tịnh ngu ngốc.
Cha Khâu vỗ tay một cái: "Như vậy quá tốt rồi!"
"Vậy cũng không còn kịp rồi a…" Mẹ Khâu nói ra: "Bên này cũng bắt đầu xem ngày rồi, chúng ta cũng đến rồi, đoán chừng cũng không cần vài ngày đã chuẩn bị xong hôn lễ rồi."
"Chưa vào động phòng liền không tính toán gì hết!" Cha Khâu vung tay lên, hỏi Khâu Mai: "Con có ý kiến gì không?"
Con gái cái gì cũng nghe ngóng rõ ràng, hơn nữa chính mình cũng hứng thú, khẳng định cũng có kế hoạch.
Khâu Mai chịu đựng xấu hổ, ấp úng nói.
Cha Khâu lập tức đồng ý, hai người còn thảo luận chi tiết, tỉ mĩ.
Mẹ Khâu ở một bên lo lắng, muốn nói lại thôi, bà ta cảm thấy không ổn. Nhưng cũng biết là hai cha con quyết tâm rồi, bà ta khuyên nhủ cũng vô dụng.
Hơn nữa nếu quả thật trở thành, cũng là chuyện tốt...
Ông cụ và bà cụ Khâu ngồi ở một bên không lên tiếng, chỉ nghe lấy.
Khâu Mai ở trong phòng ngốc đến nửa đêm, vấn đề đã được thống nhất.
Ngày hôm sau, người Khâu gia lập tức hành động.
Cha Khâu đem hai người anh của Khâu Mai gọi đến, một phen thì thầm.
Khâu Mai đến nhà Hoa Chiêu.
Thấy cô ta đến thăm một mình, Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn đem người mời vào.
"Là như thế này, người nhà em ngày hôm qua đều đến rồi." Khâu Mai có chút xấu hổ nói.
"Thông gia đều đến á." Hoa Chiêu cười hàn huyên, nhưng lại không biết sự bối rối của cô ta đến từ đâu.
Cô sớm đã quên chính mình lúc trước từng nói qua chuyện ở nhà khách, cô lại không có ý định tự mình xuất tiền, việc này không nên tìm cô.
Khâu Mai cũng không phải nhắc tới việc này đấy, cùng Diệp Danh so với, chút tiền ấy tính toán cái gì.
"Em hôm nay là có chuyện đến nhờ chị dâu giúp đỡ đấy." Khâu Mai xấu hổ hồng nói: "Vốn việc này không nên là em tự mình tới nói, nhưng em sợ Diệp Hưng xấu hổ, mà nói với mẹ chồng, em sợ…" Bà ta lại không đồng ý.
Nửa câu sau cô ta chưa nói, nhưng cô ta tin tưởng Hoa Chiêu có thể nghe hiểu.
Hoa Chiêu xác thực nghe hiểu rồi, cô vốn định trực tiếp cự tuyệt, vừa nghe đã biết cũng không phải là chuyện gì tốt, nhưng cô lại rất tò mò: "Chuyện gì?"
Không được lại cự tuyệt ah, cô cũng không sĩ diện.