Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 180

Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:27
Lượt xem: 74

Từ Mai không có nhiều tâm tư như vậy, bán xong số lượng hàng buổi sáng, cô lập tức trở về nhà xưởng nấu đồ cho buổi chiều đấy, phân phối đi ra ngoài, sau đó liền đi tìm Hoa Chiêu.

"Sao Phùng Long có thể tìm được thôi? Theo lý không thể ah." Từ Mai lo lắng nói.

Đổi nhà xưởng thật ra đã sớm lên kế hoạch rồi, đá ra mấy người không đáng tin cậy, bọn hắn đi ra ngoài không chừng sẽ làm mấy chuyện xấu đối với bọn họ.

Quả nhiên mấy chuyện xấu đã tới rồi!

Nhưng nhà xưởng mới bọn họ làm sao mà biết được? Bị theo dõi rồi hả? Bọn hắn còn có chủ ý xấu khác? Nói ví dụ như báo cáo bọn họ?

Cô rất lo lắng, cảm thấy chuyện này rất lớn, phải nói cho Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới phiền phức đầu tiên sẽ là Phùng Long, cô cũng tưởng rằng có người đỏ mắt đã báo cáo.

Một ngày kiếm được bao nhiêu tiền, mấy người làm việc cùng sẽ tính toán được, muốn nhịn xuống không đỏ mắt, cần tố chất tâm lý cực cao.

Lúc này, mọi người không có chuyện đầu tư với người làm chủ, vừa mạo hiểm, vừa lo lắng, nghĩ đến việc ông chủ kiếm được nhiều tiền hơn, bọn hắn sẽ cảm thấy không công bằng, là ông chủ đang bóc lột bọn hắn.

Cũng may hầu hết đều là người Diệp Thâm cùng Diệp Danh tìm đến đấy, không có cái tâm tư này, nhưng người Từ Mai tìm được, lại bị loại bỏ hơn phân nửa.

"Hắn tìm cô, muốn làm gì? Đánh nhau?" Hoa Chiêu lo lắng nhìn Từ Mai, cho rằng cô ấy bị đánh rồi.

"Hắn dám!" Từ Mai chưa từng có tính tình tốt, trước kia ở Phùng gia, cũng đã cùng Phùng Long đối nghịch đấy, chỉ có điều đánh không lại mà thôi.

Hiện tại mỗi ngày làm việc tốn thể lực, lại ăn ngon uống tốt, cô cảm giác sức lực của mình lớn hơn rồi, mà Phùng Long ăn không ngon uống không tốt, suy nhược không ít, hiện tại ai đánh ai còn không chắc đây này!

Cô đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi không thử xem.

Lần sau đấy.

"Hắn muốn cùng tôi hoà giải." Từ Mai cười nói.

"Cô sẽ không tin chứ?" Hoa Chiêu hỏi.

Từ Mai trừng mắt: "Ở trong lòng cô, tôi chính là người ngu ngốc như vậy sao?"

Hoa Chiêu thành khẩn gật đầu: "Là rất ngốc đấy." Bằng không thì vì cái gì biết rõ là hố lửa, còn muốn nhảy vào bên trong.

Từ Mai cũng nghĩ đến rồi, lập tức có chút xấu hổ, lúc trước chính mình thật sự quá ngốc quá không hiểu chuyện…Nhớ tới cũng mất mặt.

"Khục, Từ Mai trước kia đã chết, hiện tại là một Từ Mai mới tinh đấy! Không ngốc rồi!"

Nói xong nhìn Hoa Chiêu, hai người nhìn qua nhìn lại, đột nhiên cười rộ lên.

Hiện tại Từ Mai xác thực rất tốt. Trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn có thể sáng lạn mà cười.

"Chuyện Phùng Long cô đừng lo lắng, nếu hắn lại đến, cô nhờ mấy người Lưu Tiền hỗ trợ, đánh hắn, đánh tới khi hắn không dám tới mới thôi!" Hoa Chiêu cười xong nói ra.

Từ Mai gật đầu: "Tôi cũng không sợ hắn lại đến, tôi sợ hắn sau khi bị đánh lại đi ra ngoài báo cáo chúng ta."

Không cần làm phiền Lưu Tiền, Phùng Long nếu lại đến, cô liền tự mình thử ra tay!

"Cái này cũng không sợ, tôi đã nhờ Diệp Thư hỗ trợ ra ngoài chào hỏi rồi, huống chi, những người được mời đến, Diệp Danh trước kia cũng đã nói tốt rồi." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thâm mỗi ngày vội vàng làm chuyện đại sự, Diệp Danh vội vàng chuyện quốc gia đại sự, Diệp Thư rất rảnh rồi. Phiền toái cô ất là vừa vặn.

Rốt cuộc cũng là đại tiểu thư Diệp gia, tìm người nhắn nhủ trước, phi thường có tác dụng.

Hơn nữa bây giờ đã là năm 77, bán chút đồ ăn của nhà mình làm được, cơ bản sẽ không có người nắm chặt không thả.

Những người trong toàn bộ hệ thống đều cảm thấy sóng gió sắp ập đến, họ đều bận rộn với những việc lớn, không có tâm tư để ý đến những việc nhỏ nhặt như vậy.

"Cô nói không có việc gì chính là không có việc gì, chuyện ở tầng lớp bên trên kia, dù sao tôi cũng không có biện pháp." Từ Mai buông tay.

Vấn đề đã được giải quyết, cô lại ngồi trong chốc lát liền về nhà.

Ngày hôm sau, cô vẫn đụng phải Phùng Long.

Bất quá lần này không phải ở cửa ra vào nhà xưởng, Phùng Long là theo dõi cô một đoạn đường rất dài, đi đến khu cư dân rất xa rồi mới đột nhiên xuất hiện đấy.

Hắn sợ bị đánh, những lời uy h.i.ế.p của Lưu Tiền hắn nghe lọt được.

"Tiểu Mai…"

"Ngừng." Từ Mai đánh gãy lời hắn: "Đừng đem vẻ mặt cầu xin nói chuyện với tôi, cha mẹ của anh c.h.ế.t cũng đừng ở đây khóc lóc, không liên quan tới tôi."

Cái miệng này quả thực tổn hại ah.

Biểu cảm của Phùng Long lập tức cương cứng lại rồi.

"Tìm được công tác?" Từ Mai lại hỏi.

Thêm một chút muối.

Bất quá hắn hiện tại đã kịp phản ứng, cô ta đối với hắn vẫn rất chú ý đấy, còn biết hắn đã bị đuổi việc.

Đương nhiên chú ý rồi, hắn trôi qua không tốt, cô mới vui vẻ.

"Chuyện công tác đang tìm rồi, chỉ chờ thông báo." Phùng Long nói rồi đi tới nắm lấy tay lái xe đạp của cô: "Một xe đồ này, một mình em đẩy thật mệt mỏi a, anh giúp em đẩy!"

Một xe này thơm quá…Hắn có chút đói bụng, hắn đã bao lâu không được ăn thịt rồi hả?

Nghĩ đến đây Phùng Long cũng bắt đầu nuốt nước miếng rồi.

Nhưng làm Từ Mai cao hứng c.h.ế.t mất.

Đều đã thảm thành như vậy?

Cô có ý xấu mà đem cái nắp sau xe mở ra, mùi thơm nồng đậm lập tức bay ra, còn có những cục thịt đỏ rực, nhìn liền muốn ăn.

Phùng Long nước miếng lập tức tràn lan rồi.

Từ Mai lại BA~ một phát đóng cái nắp lại: "Không có tiền không xứng ăn cơm." Nói xong cô đẩy xe đạp nhanh chóng đạp chạy.

Phùng Long đứng nguyên tại chỗ vừa hận lại khó chịu nổi.

Hắn rơi cho tình trạng hôm nay đều là vì ai? ! Ngoại trừ Hạ Lan Lan, chính là Từ Mai! Lúc ấy sao cô ta không c.h.ế.t sớm một chút hả? Cần gì phải lưu lại tai họa cho hắn!

Nhưng là…Phùng Long lại nuốt một ngụm nước miếng.

Đến ngày thứ ba, hắn lại theo dõi Từ Mai để chặn cô.

Từ Mai ngày hôm qua thấy tình trạng khổ sở của hắn đã vui vẻ rồi, không có đánh hắn, hôm nay nghĩ tới, cô chờ đồ của buổi sáng bán hết, lúc rảnh rỗi liền đi lên đánh cho Phùng Long một trận.

Phùng Long cố kỵ chuyện "tương lai", không dám đánh trả, trên mặt trên cổ trên cánh tay đều chảy máu, m.á.u chảy đầm đìa đấy.

Ngày thứ tư, hắn lại đến.

Từ Mai châm chọc nói móc hắn, lại đánh hắn một trận.

Lần này Phùng Long đã không đè nén được tính tình tàn bạo của mình rồi, bắt đầu đánh trả.

Kết quả lại như Từ Mai dự liệu, đói bụng mấy tháng, hắn không còn khí lực rồi, đánh không lại Từ Mai, bị Từ Mai áp trên mặt đất đánh một chầu.

Lúc này cũng không ít người vây xem.

Nghe Từ Mai nói là vợ chồng đánh nhau, lập tức không có người hỗ trợ, tất cả đều chế giễu đấy.

Nhìn mọi người chỉ trỏ, nghe bọn hắn cười nhạo, Phùng Long nổi giận chưa từng có.

Nhưng hắn vẫn đánh không lại. . . . .

Từ Mai rốt cuộc đánh mệt mỏi, liền bỏ đi nha.

Phùng Long lảo đảo ra khỏi đám người, liền thấy được bên ngoài đám người là Hạ Lan Lan.

Cô ta cũng có vẻ mặt đang xem kịch vui, thấy tầm mắt của hắn, lập tức cười nhạo: "Thật sự là phế vật, tôi còn tưởng rằng mấy ngày anh đã có thể đem Từ Mai thu thập, kết quả là bị người ta thu thập, Xùy~~ ~ "

Phùng Long đỏ mặt tía tai, tức giận đến toàn thân run rẩy, hung hăng mà nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ như máu.

Hạ Lan Lan đột nhiên sợ, cô ta cảm giác mình khẳng định đánh không lại Phùng Long, hơn nữa hiện tại cô ta căn bản không thể đánh, cô ta đang mang thai đây này!

Đứa bé này nếu không còn, chú nhỏ cũng không thèm quan tâm đến cô ta nữa rồi…Cô ta kỳ thật rất tỉnh táo.

"Muốn thu thập Từ Mai còn không đơn giản? Tôi cho anh một biện pháp!" Hạ Lan Lan nói ra.

Một câu đè lại Phùng Long sắp bạo phát cơn thịnh nộ.

"Biện pháp gì?" Phùng Long hỏi.

Hắn hiện tại đối với Từ Mai có chút bó tay rồi, trực tiếp đánh cũng đánh không lại, hắn còn có thể như thế nào đây?

Báo cáo? Hắn không muốn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn làm như vậy, bằng không thì hắn dỗ dành Từ Mai còn có tác dụng gì? Cùng cô ta c.h.ế.t đói sao?

Tìm người hỗ trợ? Hiện ở bên cạnh hắn một người "bạn" cũng không có, Hạ Lan Lan là người đầu tiên biết quá khứ của hắn mà vẫn nói chuyện với hắn đấy.

"Anh không giải quyết được Từ Mai, vậy thì tìm người hỗ trợ." Hạ Lan Lan nói ra.

Phùng Long lập tức thất vọng, còn tưởng rằng cô ta có cái gì ý kiến hay, cũng đúng, Hạ Lan Lan chỉ có chủ ý cùi bắp!

"Không phải tìm mấy người bạn vớ vẩn của anh, tất cả bọn hắn cũng đã giải tán rồi đi?" Hạ Lan Lan cười nói: "Tôi nói là, đem tình huống của Từ Mai nói cho Từ gia, người Từ gia sẽ đi tra tấn cô ta, đến lúc đó cô ta có phiền toái, anh lại đi 'Hỗ trợ ", cô ta dĩ nhiên là sẽ thay đổi suy nghĩ đối với anh."

Phùng Long không lên tiếng rồi, cúi đầu trầm tư.

Cái chủ ý này, nghe cũng được.

Người Từ gia có đức hạnh gì hắn đã nghe nói, cũng thấy được.

Lúc trước hắn và Từ Mai vừa kết hôn, người Từ gia cũng đã đến tận cửa để kéo gần mối quan hệ, thậm chí để cho nhà bọn hắn an bài công tác cho thân thích, Xùy~!

Nhưng cho dù nhà bọn hắn không cho nét mặt hoà nhã, Từ gia cũng là mấy lần về sau mới không đến thăm đấy, hơn nữa cũng từ đó về sau, đối với Từ Mai chính là chẳng quan tâm.

Nhà mẹ đẻ như vậy, sau khi biết Từ Mai phát tài, nhất định sẽ tới đòi chỗ tốt.

Đến lúc đó, Từ Mai sẽ hắn tốt rồi.

Hạ Lan Lan thấy hắn nghe lọt được, người cũng bình tĩnh một chút liền nhanh chóng rời đi.

"Chờ một chút!" Phùng Long lại gọi cô ta.

Hạ Lan Lan dừng bước chân, cô ta là phụ nữ có thai, không dám chạy mau, nhưng không chạy khẳng định cũng sẽ bị Phùng Long bắt lấy, xung quanh nhiều người như vậy, cô ta không muốn xấu hổ, chỉ có thể đứng lại.

"Anh muốn làm gì?" Hạ Lan Lan có chút khẩn trương mà hỏi thăm.

Phùng Long nhìn cô ta, đột nhiên nở nụ cười, cô ta sợ hắn…Cô ta đánh nhau khẳng định không lợi hại như Từ Mai, hắn ngược lại có thể…Được rồi, có Hạ Kiến Ninh ở đó, hắn không dám.

"Từ gia bên kia, cô đưa tin đi, tôi tự mình đi sẽ không tốt." Hắn nói ra.

Đến lúc đó lại để cho Từ Mai biết, người Từ gia là hắn tìm đi đấy, hắn còn thế nào giả bộ làm người tốt?

Hạ Lan Lan cũng nghĩ đến điểm này, gật gật đầu: "Tôi đã biết."

Phùng Long lại nhìn cô ta một cái, quay người rời đi.

Hạ Lan Lan lúc này mới thở dài một hơi, về sau, trò hay cứ nghe ngóng là được, cô ta cũng không muốn lại nhìn thấy Phùng Long!

Ánh mắt vừa rồi của hắn, làm cô ta sợ hãi.

...

Người Từ gia xế chiều hôm đó đã biết tin tức của Từ Mai, ở nơi nào, làm gì, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, đã làm mấy tháng này, có thể tích lũy bao nhiêu tiền.

Từ gia bùng nổ rồi.

Từ Mai từ lúc rời bệnh viện đi, ngoại trừ bà Từ đi ra ngoài hỏi thăm một chút, những người khác không quan tâm, bọn hắn cũng không biết bà Từ đến cùng thăm dò được tình huống gì.

Bọn hắn thậm chí nghĩ đến, Từ Mai rốt cuộc đã cảm thấy mất mặt, nghĩ không ra rồi, giải thoát rồi.

Không nghĩ tới người ta đi kiếm thật nhiều tiền rồi!

"Cũng đã hơn mấy tháng rồi, em gái của chồng trong tay đẫ có 1000 đồng tiền đi à nha?" Chị dâu cả của Từ Mai ngạc nhiên mà hỏi thăm.

Không có Từ Mai, bọn hắn cũng không sống tốt hơn được, trực tiếp nhất là thức ăn bị hạ thấp!

Trước kia trong nhà không nói bữa bữa ăn thịt, nhưng gà vịt thịt cá luôn thay đổi, một tháng 80 đồng tiền thức ăn, đủ cho bọn hắn ăn đến miệng đầy mỡ.

Nhưng Từ Mai đi rồi, ai cũng không muốn ra số tiền này, cuối cùng bà cụ vừa khóc lại náo mà lên tiếng, cha mẹ cùng hai anh Từ Mai, mỗi nhà mới giao 10 đồng phí nấu ăn đi ra.

Ông bà Từ không giao tiền đấy.

Hiện tại tốt rồi, một nhà tầm mười miệng ăn một tháng chỉ ăn 30 đồng, chỉ có thể ăn rau cỏ rồi, một tháng có thể ăn một miếng thịt cũng không tệ rồi.

Hiện tại, ngày tốt lành lại trở về rồi hả? Còn có thể so trước kia tốt hơn?

"Cô, ngày mai đi tìm cô ta, đòi tiền đi." Bà cụ Từ nói với mẹ Từ Mai, Triệu Đại Ni.

Triệu Đại Ni há hốc mồm, muốn nói lại thôi.

Ngày hôm sau, quả nhiên đi tìm Từ Mai rồi.

Từ Mai hôm nay đi ra ngoài với một cây gậy.

Ngày hôm qua đánh Phùng Long, cô cũng không phải là hoàn toàn không hại chịu thiệt, cũng đã trúng vài cái, rất đau, hôm nay cô muốn báo thù!

Kết quả thịt cũng bán xong lại không phát hiện Phùng Long, ngược lại lúc trở về, gặp được mẹ mình đang chờ ở cửa ra vào nhà xưởng.

Từ Mai vui vẻ, sau đó liền nhíu mày: "Mẹ, làm sao mẹ lại biết nơi này mà tới tìm con? Ai nói với mẹ hay sao?"

Triệu Đại Ni không nghĩ nhiều, nói ra: "Con cái của Tôn gia dưới lầu trông thấy con đã nói cho chúng ta biết đấy."

Từ Mai không tin.

Trước kia bị hàng xóm nhìn thấy, bọn hắn đều biết cô đang làm gì đó, lại sẽ không biết biết rõ cô đang ở đâu.

Bất quá, cái này có thể là thủ đoạn của Phùng Long.

Từ Mai thực sự không ngốc, hôm nay không phát hiện Phùng Long, cô đã thấy kỳ quái rồi, hoá ra là chờ cô ở đây.

"Mẹ…" Từ Mai kêu một tiếng, rồi lại không biết nói cái gì.

Trong lòng me có cô đấy, nhưng vị trí cũng có hạn.

Tâm trạng của Triệu Đại Ni cũng phức tạp, biết con gái còn sống, có ăn có uống có tiền lợi nhuận, bà ta cũng vui vẻ, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, bà ta lại cười không nổi.

Từ Mai rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thậm chí có chút ít đoán được.

"Mẹ, ai bảo mẹ đến hay sao? Tới làm gì?"

Bị hỏi, Triệu Đại Ni cũng không biết mở miệng như thế nào, nhỏ giọng nói: "à nội nói mẹ tới đấy, nói mẹ… Nói con đem tiền kiếm được giao về trong nhà…Còn có về sau mỗi tháng tiền lương, cũng giao về trong nhà."

Từ Mai sững sờ, sau đó tức giận đến nở nụ cười, lớn tiếng châm chọc nói: "Dựa vào cái gì?"

Triệu Đại Ni há hốc mồm, nhỏ giọng nói: "Bà ấy nói, con làm cho thanh danh trong nhà càng không dễ nghe rồi…" Cho nên phải đền bù tổn thất cho mọi người.

Trước kia nộp lên tất cả tiền lương, cũng là lý do này.

Hiện tại Từ Mai cùng Phùng Long phân phân hợp hợp, gây ra động tĩnh lớn như vậy, Từ gia cũng thật sự nổi danh rồi.

Nhưng hiện tại Từ Mai đã thay đổi.

"Con không nợ Từ gia đấy! Không nợ bất luận kẻ nào đấy! Đều là người khác thiếu nợ con! Dựa vào cái gì con phải cho các người tiền? Con cùng Từ gia đã không có bất cứ quan hệ nào rồi! Lúc trước không phải đã sớm nói mà!" Từ Mai có chút giận chó đánh mèo rồi, đến mẹ mình cũng tính cả rồi.

Bà Từ lại thở dài: "Tiểu Mai, phụ nữ vẫn phải có nhà mẹ đẻ, đặc biệt là loại tình huống này của con, về sau còn phải lập gia đình? Không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì làm sao bây giờ?"

"A!" Từ Mai châm chọc mà nở nụ cười: "Con vẫn luôn có nhà mẹ đẻ, nhưng bọn hắn lúc nào đã làm chỗ dựa của con hả? Con không sao, đều chạy tới muốn dính chỗ tốt, con có việc, nguyên một đám chạy trốn so với cái gì đều nhanh hơn! Lúc con bệnh sắp c.h.ế.t ở nằm bệnh viện, bọn hắn không biết sao? Ai đến liếc qua con? !"

Cái này bà Từ không có lời nào để nói rồi, xác thực là…

"Còn có, con về sau cũng không có ý định tái giá, cho nên không cần nhà mẹ đẻ!" Từ Mai đã không muốn cùng mẹ nói cái gì nữa, đẩy xe đạp muốn đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Đại Ni lại nói: "Con mới hơn 20, con đường sau này còn rất dài, không lấy chồng sao được? Già rồi ai chăm sóc cho con?"

Từ Mai trong lòng đau xót: "Không có người nào chăm sóc…Con cũng không cần, già rồi không thể động, sẽ chờ c.h.ế.t là tốt rồi, dù sao sống như vậy cũng không có ý gì rồi."

Triệu Đại Ni cũng thay cô khổ sở: "Không có chuyện gì nữa, không có chuyện gì nữa, chính con không sinh được con, tìm người kết hôn lần hai đã có con đấy, đứa bé còn nhỏ, đến lúc đó con đích thân sinh nuôi lớn, già rồi cũng có người chăm sóc cho con!"

Từ Mai lại không ủng hộ điểm ấy: "Con vất vất vả vả cả đời, hầu hạ con cái nhà người ta, lại xuất tiền lại quan tâm, chính vì đánh bạc mấy ngày cuối đời như vậy? Con cảm thấy không đáng, hơn nữa nguy hiểm quá lớn."

Triệu Đại Ni lại nói: "Vậy con hãy đối tốt với mấy đứa cháu trai cháu gái của con, đến lúc đó bọn hắn cũng có thể chăm sóc con lúc về già!"

Đây cũng là nguyên nhân bà ấy chịu đến tìm Từ Mai, bà hi vọng con gái cùng người trong nhà chữa trị mối quan hệ, tương lai già rồi cũng không trở nên thê lương.

"A." Lý do này càng làm cho Từ Mai buồn cười.

Các cháu trai và cháu gái của cô tuy bây giờ còn trẻ, nhưng đều là lòng lang dạ sói, đều coi thường cô, làm sao còn có thể chăm sóc cô lúc về già? Hãy mơ đi.

Sợ là lúc cô có tiền, từng người khuôn mặt tươi cười đón chào hỏi han ân cần, đợi cô già rồi không thể động, không có tiền rồi, lập tức sẽ đem cô ném đến bên lề đường.

Cô có tiền, còn không bằng đối với con cái của Hoa Chiêu tốt hơn một chút!

Con của Hoa Chiêu chắc chắn sẽ không bị nuôi đến lệch lạc, người ta được nuôi dạy rất tốt, tương lai đối với người "Dì" này có lẽ còn có thể xem là thân thích đi đi lại lại, già rồi còn có thể chiếu cố cô thoáng một phát.

"Mẹ, mẹ trở về đi, con cùng Từ gia đã không có bất cứ quan hệ nào rồi, bọn hắn muốn tiền của con, là nằm mơ. Về sau, mẹ đừng nghĩ tới con nữa, tới thăm con nhưng lại đòi tiền mà nói..., cũng đừng tới nữa. Từ Mai kìm nước mắt nói xong, không để ý Triệu Đại Ni gọi, cưỡi xe đi.

Triệu Đại Ni thấy cô tiến vào cửa nhà xưởng cũng không đuổi theo vào.

Người Từ gia đến cùng dựa vào cũng không đáng tin cậy, tương lai có thể chăm sóc cho Từ Mai hay không, bà cũng không nắm chắc, vậy hãy để cho chính con bé tích lũy ít tiền phòng thân a.

Triệu Đại Ni về nhà.

Người cả nhà đều ở đây dài cổ chờ, cơm cũng không ăn, bọn hắn chờ Triệu Đại Ni cầm tiền về, đi ra ngoài ăn bữa ngon.

Kết quả thấy Triệu Đại Ni ủ rũ lại chột dạ, bọn hắn đã biết bà ta không lấy được tiền rồi.

"Như thế nào? Không tìm được người?" Bà cụ Từ hỏi.

"Đã tìm được…" Triệu Đại Ni không dám nói dối: "Nhưng con bé không cho."

"Phản rồi!" Ông cụ Từ một vỗ bàn lên tiếng: "Từ Cương, Từ Phú, ngày mai các ngươi cùng đi tìm cô ta!" Ông ta nói với cha Từ Mai.

"Dạ!" Từ cường cùng Từ Phú lập tức lớn tiếng đáp ứng.

"Cha…" Triệu Đại Ni nhỏ giọng nói: "Từ Mai nói con bé cùng Từ gia không có quan hệ gì rồi…" Những lời này người Từ gia đã từng nói qua không chỉ một lần, kỳ thật mọi người đều biết hai phe quan hệ ác liệt đến nỗi còn không bằng không có.

"Phóng cái rắm!" Ông cụ Từ nổi giận: "Nó họ Từ, trong thân thể chảy m.á.u Từ gia! Muốn cùng Từ gia đoạn tuyệt quan hệ, lại để cho nó đổ hết m.á.u ra rồi nói sau!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-180.html.]

Ngày hôm sau, ba cha con Từ gia sáng sớm đã xuất phát, tìm được nhà xưởng bánh bích quy.

Từ Mai lúc này còn chưa đi, đang phân phối nhiệm vụ hôm nay cho mọi người.

"Loảng xoảng loảng xoảng" Cửa lớn bị nện tiếng nổ.

Nghe thanh âm đã cảm thấy không tốt.

Rốt cuộc đã có người đến bới móc rồi hả? Là ai?

Lưu Tiền cùng mấy anh em đi mở cửa.

Kết quả ngoài cửa là ba người mà ai cũng không nhận ra, bọn hắn còn tưởng rằng sẽ là Phùng Long.

"Từ Mai có ở đây không?" Từ Cương hỏi.

Vẫn là đến tìm Từ Mai hay sao?

"Các người là ai?" Lưu Tiền nhíu mày hỏi.

"Tôi là cha nó!" Từ Cương nói ra.

Lưu Tiền lông mày càng nhăn, những người khác biểu cảm cũng lúng túng.

Cha ruột đến tìm con gái, nhưng giọng điệu này, giống như không phải tìm con gái mà là kẻ thù.

Từ Mai cái mệnh này ah…So với trong lời đồn còn tệ hơn rất nhiều!

Bọn hắn biết nhiều nhất là cô không gặp được nhà chồng tốt, thiếu chút nữa đem mạng cũng bồi vào, hoá ra nhà mẹ đẻ cũng là cái đức hạnh này.

Nhưng là cha ruột, Lưu Tiền không thể mắng cũng không thể đánh rồi, hắn nhìn vào trong phòng.

Động tĩnh lớn như vậy Từ Mai có lẽ nghe thấy được.

Từ Mai xác thực nghe thấy được, nhanh chóng phân phối hết cho mấy người còn lại rồi mới đi tới.

Cô có dự cảm, không đem thịt phân phối xong, ngày hôm nay cô cũng không rảnh rồi.

"Cha, sao cha lại tới đây?" Từ Mai đứng ở trước mặt Từ Cương hỏi.

Từ Cương nhướng mày, âm dương quái khí mà nói: "Mày còn biết tao là cha của mày sao? Nghe nói mày không còn quan hệ gì với nhà họ Từ, còn tưởng rằng mày không nhận ra cha mình nữa!"

Từ Mai nhíu mày, không trả lời câu hỏi này, cha cô không phải là người có thể lý luận, cùng ông ta nói dóc là vô dụng.

"Cha, các người hôm nay tới là muốn làm gì?"

Nói ra cái này, Từ Cương dừng lại thoáng một phát, nhất thời không thể không biết xấu hổ mà mở miệng… Bất quá ông ta lấy lại bình tĩnh, nói ra: "Cha tới đón con về nhà ở, con là một cô gái trẻ lại một mình ở bên ngoài, chúng ta lo lắng."

Ồ? Đó là một người cha ruột mặt lạnh tim nóng? Người xem náo nhiệt đều sững sờ.

Đã có chuyện ngày hôm qua, Từ Mai ngược lại có thể đoán được ông ta vì sao nói như vậy. Ông ta ngược lại rất biết nói chuyện.

"Cha, hai lần con nằm viện, hai lần bệnh tình nguy kịch, bệnh viện đều thông báo cho các người rồi, nhưng các người không ai đến xem qua con, nếu không phải y tá mua cơm cho con, con đã c.h.ế.t đói, hiện tại, cha lại nói sợ con ở bên ngoài một mình nên lo lắng? A."

Giọng của cô quá châm chọc, làm cho Từ Cương sượng mặt, ông ta vừa muốn nói chuyện, chợt nghe Từ Mai tiếp tục nói: "Ngày hôm qua mẹ đã tới đi tìm con rồi, nói các người muốn con đem hết tiền kiếm được đều phải giao cho các người, còn có về sau tiền lương mỗi tháng cũng phải nộp lên, cha hôm nay cũng vì việc này mà đến a?"

Xung quanh lập tức vang lên một mảnh âm thanh hút không khí, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn Từ Cương.

Kỳ thật bọn hắn kiếm được tiền, hầu hết mọi người đều giao cho trong nhà đấy, thậm chí có mấy người thật sự ngoại trừ lưu lại mấy đồng tiền chính mình cần dùng gấp, còn lại toàn bộ đều giao cho trong nhà.

Nhưng đó là bởi vì chính bọn hắn cam tâm tình nguyện, mọi người vui vẻ hòa thuận với người một nhà, bọn hắn có thể vi gia đình mà cống hiến, bọn hắn rất vui vẻ.

Lại nhìn Từ Mai, tình huống như thế nào? Bệnh tình nguy kịch người nhà đều không đến liếc mắt nhìn? Có tiền lập tức đi tới, nói là "Lo lắng" ?

Làm cho lòng người lạnh ngắt ah.

Nếu như là loại người nhà này, bọn hắn cũng sẽ không giao một phân tiền đấy.

Trên mặt Từ Cương thực sự không nhịn được rồi, ông ta cũng không lấy cớ nói xạo, nói mình không phải là vì tiền mà đến hay sao? Cái kia không có khả năng.

Ông ta đưa tay liền đánh, vừa nhanh lại hung ác, những người khác không kịp phản ứng.

"BA~" mà một tiếng giòn vang, mặt Từ Mai lập tức sưng lên, khóe miệng cũng có m.á.u chảy xuống, người cũng ngã về phía sau.

"Từ Mai!" Lưu Tiền quát to một tiếng, tiến lên đỡ lấy Từ Mai.

Hắn không ngờ rằng một người cha lại động thủ với đứa con gái lớn như vậy.

Từ Mai nhưng lại đoán được, cha đánh cô đó là chuyện thường ngày, từ nhỏ đã vậy, từ khi cô gặp chuyện không may về sau, càng như vậy.

Trước kia cô có thể trốn liền trốn, nhưng hôm nay cô không muốn trốn.

Cô né, đằng sau chính là những trận cãi nhau không dứt …Còn nhao nhao không ra kết quả gì ra, không bằng cô…

Từ Mai hai mắt khẽ đảo, ngất luôn.

"Từ Mai!" Lưu Tiền kinh hãi, lại vừa lay động vừa ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, đều không có tác dụng.

( nhưng làm Từ Mai đau c.h.ế.t mất. . . )

Lưu Tiền đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Từ Cương: "Ông đem người đánh chết. . . Các anh em, bắt ông ta đi đồn công an!"

“Được!” Bảy tám người phía sau lập tức đồng ý mà vây quanh ba người ông Từ, bọn họ bị bắt trong gang tấc, sau đó thật sự đẩy đến đồn cảnh sát.

Lưu Tiền lúc này đã ôm Từ Mai chạy đến bệnh viện.

Cảm giác được cha cùng những người kia đều đi xa, Từ Mai mở mắt: "Thả tôi xuống, tôi không sao."

Lưu Tiền sững sờ một lúc mới kịp phản ứng, chậm rãi đem cô thả trên mặt đất, trong lòng cũng thở phào một hơi, không có việc gì là tốt rồi.

Từ Mai đứng ở trên mặt đất, vụng trộm nhìn theo phương hướng của cha.

Lưu Tiền lập tức có chút xấu hổ: "Nếu không đem bọn họ gọi về?"

Hắn vừa rồi tuy không có cho rằng Từ Mai bị một cái tát đánh chết, nhưng cũng đánh ngất xỉu rồi, vậy lại không được! Tuy là cha ruột, cũng phải trả giá thật nhiều!

Từ Mai nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Lúc này nếu đem bọn họ gọi về, lại không dứt ra được rồi."

Nhưng về sau làm sao bây giờ? Cô không biết.

Cô lại không c.h.ế.t thật, cha vào đồn bị cảnh sát điều tra một chút, bọn hắn lại được thả đi ra.

"Đi, đưa tôi đến nhà Hoa Chiêu." Từ Mai nói ra.

Hoa Chiêu thông minh, khẳng định biết xử lý ra sao.

Cô thật đúng là có chút chóng mặt, hơn nữa hôm trước cùng Phùng Long đánh nhau một trận, hôm nay cảm giác trên người càng đau, cho nên hãy để cho người ta đưa đi thì tốt hơn.

Lưu Tiền không nói hai lời, trở về đạp xe đạp liền mang theo Từ Mai đến nhà Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu nghe bọn họ nói chuyện đã xảy ra, nhịn không được cười ha ha.

"Cô còn cười! Quá không phúc hậu rồi!" Từ Mai cả giận nói.

"Thật có lỗi thật có lỗi, tôi không phải cười cô, lại càng không hả hê, tôi chỉ cảm thán, cô thật thông minh, một chiêu khổ nhục kế liền giải quyết tất cả phiền toái." Hoa Chiêu nói ra.

"Ở đâu ra thông minh, chuyện phía sau làm sao bây giờ tôi còn không biết đâu rồi, giải quyết tất cả? Giải quyết như thế nào?" Từ Mai khiêm tốn hỏi.

"Cô bây giờ đi bệnh viện, hãy nói mình đau đầu, giả bộ bất tỉnh, xem bệnh tốn thật nhiều tiền…Cha cô đánh cô, liền phải trả giá thật nhiều, anh trai cô ngược lại không có việc gì, nhưng cô chóng mặt phải ở trong bệnh viện, bọn hắn nếu dám đi, lại để cho bác sĩ đòi tiền bọn hắn." Hoa Chiêu nói ra.

Từ Mai gật đầu, như vậy ngược lại có thể tạm thời giải quyết một phần phiền toái.

"Nhưng tôi cũng không thể luôn ở trong bệnh viện, tôi còn phải kiếm tiền! Còn có, cha tôi cũng không thể thực sự vào tù, bằng không thì ông bà nội sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi."

Hoa Chiêu gật đầu: "Đi đến bệnh viện của cô cô tôi làm, có người quen xử lý, đến lúc đó cô giả vờ giả vịt vụng trộm đi ra là được. Mặt khác cha cô tất nhiên sẽ không giữ thật lâu, vài ngày là được rồi. Hắn về sau nếu còn chưa từ bỏ ý định…"

Cô cũng không có biện pháp gì tốt rồi, rốt cuộc là cha mẹ, trừng phạt không được chửi bới cũng không được…

"Bất quá binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, giả bộ một lần không được liền giả bộ hai lần, bọn hắn dám đến, dám động tay, cô liền chóng mặt ngất xỉu cho bọn hắn xem! Ai động thủ thì bắt người đó!" Hoa Chiêu cười nói: "Nhiều hơn mấy lần bọn hắn cũng không dám rồi."

"Tôi chỉ sợ bọn họ không động thủ, mỗi ngày đến chặn tôi, chậm trễ việc tôi kiếm tiền." Từ Mai hiện tại trong lòng không có cái gì, không có người thân, không có đàn ông, chỉ có tiền.

“Việc này cũng dễ xử lý.” Hoa Chiêu nói.

"Làm sao bây giờ?" Từ Mai lập tức hỏi.

"Chuyện buôn bán bắp rang kỳ thật không thể so với thịt kho, bên kia có thể giảm bớt, hơn nữa hiện tại làm bắp rang nhiều người, cũng lãng phí, cô về sau không cần chính mình đi ra ngoài bán nữa, mỗi ngày làm thêm chút thịt kho, lại để cho năm người mới tới cũng đi ra ngoài bán, lợi nhuận dĩ nhiên là nhiều hơn."

Năm người mới tới chủ yếu là đi đưa hàng cho những mối trước kia của Lý Tiểu Giang, đưa xong chính mình trở về hỗ trợ đảo bắp rang tiếp.

Nhưng bắp rang rốt cuộc chỉ là đồ ăn vặt, còn quý, không có ai mỗi ngày đều ăn. Thị trường rộng lớn như vậy, nếu năm người này hoạt động hết công suất thì cung sẽ vượt cầu, và họ sẽ phải bỏ ra ngoài. mở ra thị trường mới.

Cho nên năm người này kỳ thật đều rất rảnh rỗi.

Nhưng thịt kho đã không giống với lúc trước, chỉ cần có tiền, cơ hồ tất cả mọi người hận không thể mỗi ngày đều ăn.

Người đi ra ngoài bán thịt kho, cơ hồ là một cái cư xá đi không hết đã bán xong rồi, thời gian đều chậm trễ trên đường rồi.

Đây là thập niên mà một mỗi người đều muốn ăn thịt, nhiều hơn nữa cũng có thể ăn.

Chỉ sợ Từ Mai làm không nổi.

"Ai nha! Kỳ thật tôi đã sớm nhìn chằm chằm vào 5 người kia!" Từ Mai khoa trương cười cười: "Chỉ là không thể không biết xấu hổ mà mở miệng."

Người làm việc cho Hoa Chiêu đều là Diệp Thâm tìm đến đấy, tính kỷ luật kia, làm cô hâm mộ c.h.ế.t rồi.

Cô thấy mấy người kia nhàn rỗi đến khó chịu, liền muốn tìm cơ hội gọi tới giúp cô bán thịt kho đây này.

"Quyết định vậy nha, cô cũng không thể đổi ý!" Từ Mai nói ra: "Trực tiếp đem 5 người kia phân sang bên tôi a, bắp rang cô sẽ bị ít đi, thật sự không được, tôi nhượng một phần."

Chiếm được sức lao động của người ta, lại làm cho người ta kiếm ít tiền một chút, phải có đền bù tổn thất.

"Cũng được." Hoa Chiêu nói ra.

Lúc trước quyết định đảo bắp rang, chính là thấy mẹ bán xong liền sầu muộn, nên đã tìm cho bà ấy việc để làm. Hiện tại có việc buôn bán khác càng có thể kiếm tiền rồi, cô lại bận không quản nổi, có thể thay đổi trọng tâm.

Hoa Chiêu nghĩ nghĩ rồi nói với mẹ đang ngồi bên cạnh xem đứa nhỏ: "Nếu không chuyện bán bắp rang trực tiếp ngừng a, trời rất nóng đấy, một mực luôn ở cạnh bếp lò không ngừng trở mình đảo, cũng chỉ có mấy người Lưu Tiền có thể chịu được cực khổ."

Trương Quế Lan nghĩ nghĩ.

Buôn bán bắp rang tuy một cân kiếm được 5 đồng, mà thịt kho một cân kiếm không được một đồng, nhưng bắp rang ra hàng ít hơn, cũng bị tội, cho dù là mùa đông, mọi người phải luôn xoay người đảo, vừa bận rộn lại mệt mỏi.

Thịt kho đã không giống với lúc trước, chỉ cần xào vài lần rồi cho nước vào hầm, sau này phân công thêm vài người làm, bán bao nhiêu cũng có.

"Cậu có thể mua được nhiều nội tạng heo như vậy sao?" Trương Quế Lan hỏi Lưu Tiền.

Lưu Tiền chất phác cười cười: "Bao nhiêu cũng được."

Đã hơn mấy tháng rồi, nếu hắn lại không làm được chút việc ấy, hắn liền quá vô dụng. Hơn nữa hắn muốn cũng không phải là loại thịt hút hàng gì, hắn muốn mấy bộ lòng, còn có thể không cho?

Đừng nói một ngày mấy trăm cân, nếu hơn một ngàn cân, chính là đem tất cả nội tạng heo đều lấy cũng không có vấn đề.

Vấn đề là bọn hắn không dùng được nhiều như vậy.

Hơn nữa hắn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, chẳng những cùng một cái lò sát sinh này làm tốt quan hệ, hắn còn đem tất cả mấy lò mổ xung quanh thủ đô đều làm tốt quan hệ rồi.

Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thực không phải là nói bốc nói phét.

Trương Quế Lan nói ra: "Vậy thì đều làm thịt kho a."

Từ Mai lập tức nở nụ cười. Tuy lợi ích sẽ nhượng lại 1 phần, nhưng cô bây giờ không phải là lúc trước rồi, lúc trước bán thịt cơ hồ toàn bộ đều tập trung vào cô, hầu hết là cô bỏ sức.

Nhưng hiện tại, cô cảm giác mình xuất lực ít đi, chỉ có một phần mười, lại chiếm 3 phần tiền lời, cô cảm thấy hơi áy náy.

Đây là lý do khiến cô không bị mô hình kinh doanh của các thế hệ sau này vùi dập, suy nghĩ của cô vẫn có phần “đơn giản”.

Hoa Chiêu lại không nhận 1 phần lợi nhuận này của cô: "Đã nói 3 phần chính là 3 thành, bằng không thì về sau kiêu ngạo rồi, chúng ta mướn 100 người đến hỗ trợ, cô còn chỉ lấy có một phần mười sao? Bà chủ chính là bà chủ, sổ sách không phải tính toán như vậy."

"Phi phi phi!" Từ Mai sợ hãi, hận không thể đi qua che miệng của cô ấy: "Cái gì thuê với không thuê đấy! Chúng ta cái kia gọi là mời người hỗ trợ….Còn có cái gì mà bà chủ ! Đây là lời mà cô dám nói sao? Cô không muốn sống nữa sao!"

"Ah, tôi sai rồi, tôi sai rồi." Hoa Chiêu lập tức nhận sai: "Một lần mang thai ngốc ba năm, gần đây đầu óc tôi có chút không dùng được." Vốn cũng có thể giữ miệng, hiện tại lại quá thoải mái rồi.

"Không thèm nghe cô nói nữa, tôi phải về nhà rồi, thịt buổi chiều còn chưa làm đâu rồi, trời nóng không thể giữ lâu." Từ Mai đứng lên muốn đi: "Lại nói với cô, sẽ bị cô hù chết!"

Hoa Chiêu cũng hiểu được vấn đề của mùa hè: "Nếu không mua cái tủ lạnh a, một cái còn chưa đủ, tốt nhất ba bốn."

Nghe xong lời này Từ Mai thiếu chút nữa đau lòng chết, một cái tủ lạnh đã 2000~3000! Ba bốn? Hơn mấy tháng làm không công rồi.

Nhưng tủ lạnh thực sự cần, thỉnh thoảng thời tiết không tốt, làm nhiều hơn, người lại không đi được, thịt kho cũng phải để xuống.

Cũng có hàng được chuyển vào buổi sáng, được làm vào buổi sáng và buổi chiều, thực sự rất nguy hiểm nếu để nó nửa ngày trong một ngày nắng nóng như vậy.

"Tối đa mua một cái." Từ Mai đau lòng nói.

Hoa Chiêu cười nói: "Được."

Sắp phải đi rồi, Lưu Tiền vốn luôn im lặng đột nhiên xấu hổ mà mở miệng: "Tôi có thể nói hai câu được không?"

"Anh cứ nói." Hoa Chiêu làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe.

Lưu Tiền xấu hổ cười cười, nói ra: "Tôi cảm thấy nếu dừng toàn bộ việc buôn bán bắp rang vẫn là quá đáng tiếc đấy, một cân không sai biệt lắm kiếm được 5 đồng tiền, rất cao rất cao, hơn nữa chúng tôi không sợ chịu khổ.

"Nhưng việc buôn bán thịt kho rất tốt, nhiều thêm mấy người làm việc cũng nên làm đấy. Cho nên, chúng ta có thể tìm mấy người đảo bắp rang không, hoặc là đem việc buôn bán bắp rang chuyển nhượng?"

Hiện tại nhiều người, bọn hắn một ngày đảo hơn 100 cân, kiếm được vài trăm đồng, ở trong mắt hắn xem ra đây là khoản tiền lớn.

Tuy hắn hiện tại rất có tiền rồi.

Bởi vì một bộ nội tạng heo, hắn liền có 1 đồng phí vất vả, nếu buôn bán thịt kho càng ngày càng tốt, hắn ngược lại trở thành người có tiền nhất trong mấy người.

Hoa Chiêu cũng cùng hắn đề nghị lại để cho hắn ở mua phòng ốc ở thủ đô rồi…

"Anh đã chọn được người thích hợp để đề cử sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Lưu Tiền càng ngượng ngùng, hắn kỳ thật chính là ý tứ này…

Diệp Thâm có chiến hữu, có bạn bè. Tất nhiên, một số người trong số những người này cũng có một vài mối quan hệ bạn bè mà hiện tại cũng sống không tốt.

Mặt khác, còn có một chút người thân. Cha mẹ anh em,chị em cái gì đấy.

"Có thể kéo về nhà…” Lưu Tiền nói ra.

Hoa Chiêu đã hiểu: "Vậy tôi trực tiếp đem việc buôn bán bắp rang chuyển nhượng đi, anh tìm người tiếp nhận a."

Thực sự có thể chiên bỏng ngô ngon bằng cách thêm một ít đường, tất nhiên là thêm bơ sẽ tốt hơn, nhưng đây thực sự không phải là công thức bí mật cần kỹ thuật cao. Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.

Hoa Chiêu không có ý định giữ lấy cái bí phương này để kiếm được nhiều tiền hơn, cô đã có thể để cho mấy người Lưu Tiền biết rõ, sẽ không sợ càng có thêm nhiều người nữa biết rõ.

"Cô xem tìm mấy nhà đến sẽ phù hợp?" Lưu Tiền cùng cô thương lượng.

Thị trường bắp rang vẫn còn rộng lớn, ở đây chỉ tìm hai vợ chồng sẽ quá ít người, hắn lại đông anh em, thiên vị người này hơn người kia là không tốt.

Hơn nữa trừ hắn ra, Tôn Hữu cùng Triệu Học Binh khả năng cũng muốn tiến cử người đến.

"Tùy ý anh, anh cảm thấy cái thị trường này có thể chứa được bao nhiêu người, tìm bấy nhiêu người đến." Hoa Chiêu nói ra.

"Cái kia, công thức chuyển nhượng, không thể chuyển nhượng không như vậy, cô xem bọn hắn giao bao nhiêu tiền thì phù hợp." Lưu Tiền lại hỏi.

Người biết ăn nói sẽ biết cách đối nhân xử thế, Hoa Chiêu hào phóng, không để ý cái công thức này, lại để cho hắn tùy tiện tìm người, đã là trượng nghĩa rồi, hắn không thể lấy không.

Tuy hắn không phải tìm chỗ tốt cho mình, nhưng việc này là hắn dẫn đầu, hắn phải làm tốt.

"Chuyển nhượng phí ah, một nhà 200 a." Hoa Chiêu nói ra.

Đã muốn thả tay, vậy hãy buông bỏ hoàn toàn, cô có rất nhiều ý tưởng kiếm tiền.

Lưu Tiền rất ngoài ý muốn, 200, đối với người bình thường mà nói đó là không ít, có ít nhà một năm tích lũy không được 200 đồng tiền, hắn muốn tìm đều là dân quê, của cải cả đời khả năng đều không có 200.

Nhưng đối với cách điều chế này mà nói, thật sự là con số rất thấp, 40 cân bắp rang! Hai người có thể kiếm được nó trong nhiều nhất là 2 ngày!

"Chị dâu, quá ít, tôi cảm thấy 2000 là phù hợp." Lưu Tiền nói ra.

2000, chính là 20 ngày, 20 ngày sau là cả đời, tiền kiếm được đều là của mình!

"Không cần đâu." Hoa Chiêu nói ra: “Bí mật này có rất nhiều người biết. Có thể một ngày nào đó, vô tình hay cố ý truyền ra, vậy bắp rang cũng không thể đáng giá như vậy rồi, thu nhiều hơn bọn hắn lại oán trách tôi, vì chút tiền này, không đáng."

Lưu Tiền khuyên nữa, thấy thế nào 200 cũng quá ít, nhưng Hoa Chiêu kiên trì, hắn cũng nói không được Hoa Chiêu, chuyện cứ quyết định như vậy đi.

Trở về được cùng các anh em nói chuyện, phải nhớ ân tình của chị dâu!

“Nhưng có một điều, tôi đã chuyển nhượng buôn bán rồi, và tôi sẽ không chịu trách nhiệm về thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại của họ.” Hoa Chiêu nói.

Cô không biết Lưu Tiền sẽ tìm đến bao nhiêu người, nhưng những người này về sau có lẽ còn có thể tìm người khác nữa, giống như quả cầu tuyết vậy, cô không thể quản hết được.

"Cái này nên như vậy đấy! Chỗ ở tôi sẽ giúp bọn hắn tìm được, sinh hoạt, phải dựa vào chính bọn hắn sắp xếp." Lưu Tiền nói ra.

"Còn có chỗ bọn hắn làm việc, cũng không thể ở cùng một chỗ với chúng ta, nhiều người, chứa không nổi, cũng dễ dàng có phiền toái." Hoa Chiêu nói ra.

Xưởng bánh quy đó là xưởng sản xuất bánh quy của một xã, nhưng thực chất chỉ là một xưởng nhỏ trong khuôn viên nông thôn. Hiện tại nhiều người như vậy đã vừa vặn, nhiều hơn nữa không thể đủ rồi.

Lưu Tiền gật gật đầu: "Tôi sẽ giúp bọn hắn tìm."

"Còn có, anh không cần nói việc buôn bán bắp rang là của tôi, anh không cần nhắc tới tôi, để cho bọn hắn nhớ kỹ nhân tình của anh là tốt rồi." Hoa Chiêu nói.

Cô không yên tâm vì đó không phải là người mà Diệp Thâm đích thân tìm đến.

Chắc sẽ có một vài người ăn thịt xong bỏ bát xuống chửi người chủ.

Cô không cần bất luận kẻ nào mang ơn, cô chỉ cần sống cuộc sống của mình trong yên bình.

"Được rồi…" Lưu Tiền thấy Hoa Chiêu kiên trì, cũng chỉ có thể như thế.

Cùng Từ Mai rời khỏi, hắn liền bận rộn, một bên viết thư cho mấy người thân và bạn tốt, một bên tăng lượng cung ứng nội tạng heo.

Hiện tại một mình hắn đã bận không làm nổi rồi, phải thêm mấy người anh em cùng hắn đạp xe đi kéo hàng mới được.

Việc nấu thịt, ba người Lưu Tiền cũng nhúng tay rồi, bằng không thì một mình cô căn bản bận không kịp làm.

Việc này kỳ thật ba người Lưu Tiền đã sớm thấy rồi, Từ Mai lại thông báo một chút, thấy bọn hắn tự mình làm, cũng làm được xấp xỉ như vậy, liền tranh thủ thời gian để cho Lưu Tiền đưa cô đi bệnh viện rồi.

Còn phải giả vờ giả vịt đây này.

Kết quả mới vừa ở nằm bệnh viện, đã thấy bà Từ mang theo bà cụ Từ, còn có hai người chị dâu, vừa khóc lại gào thét mà xông vào phòng bệnh.

Từ Mai thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật, con mắt khép lại, đã hôn mê.

Cô phát hiện chiêu này dùng thật tốt, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

Loading...