Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:30
Lượt xem: 76
Diệp Thư tiễn khách đi ra ngoài, trở về khẩn trương mà nói với Hoa Chiêu nói: "Chị đi ra ngoài một chuyến để nói cho người trong nhà một tiếng."
Hoa Chiêu gật đầu: "Dạ, chị mau đi đi."
Tuy cô không sợ, nhưng cô biết rõ đằng sau ánh mắt kia nhất định là cực kỳ bất mãn, thậm chí là hận.
Mã Đại Cường có thể sẽ làm ra chút chuyện gì đó.
"Chị cũng sẽ thông báo cho mấy người Lưu Minh một tiếng, để cho bọn họ gần đây cẩn thận một chút." Diệp Thư nói ra.
"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu.
Không sợ không có nghĩa là ngu ngốc mà giơ cổ chờ người khác tới tổn thương mình.
Diệp Thư vội vàng đi tìm cha.
Diệp Mậu sau khi nghe chuyện cũng nhíu mày, phong cách hành sự của Mã gia thật sự không tốt.
"Cha đã biết, gần đây đừng để Hoa Chiêu ra ngoài, bên ngoài cha cũng sẽ phái thêm người trông coi." Diệp Mậu nói.
Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Nhưng mà hai ngày sau khi Diệp gia bày sẵn trận địa đón quân địch lại gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng không phát sinh.
Mã Đại Cường ngây người hai ngày liền trở về tỉnh Lâm, chăm sóc con trai mình.
Mẹ của Mã Thành Công thấy ông ta tay không mà quay về, nước mắt lập tức chảy ra rồi: "Bọn hắn có thể nhẫn tâm như vậy? Thấy c.h.ế.t mà không cứu? !"
Mã Đại Cường nhìn con trai đang hấp hối trên giường bệnh, gật đầu.
"Để cho anh cả đi nói một chút?" Bà Mã chờ mong nói.
"Anh cả hiện tại có nhiệm vụ, không đi được, hơn nữa anh cả đã sớm gọi điện thoại cho Diệp gia rồi, vô dụng." Mã Đại Cường cười lạnh một tiếng: "Hiện tại trong mắt người Diệp gia làm gì có vị trí của anh cả?"
"Cái kia vậy Hạ Kiến Ninh thì sao? Ông không phải đã nói hắn nhất định có biện pháp sao? !" Bà Mã truy hỏi.
Mã Đại Cường nhìn con trai trên giường bệnh sắc mặt nhăn nhó, nói ra uy h.i.ế.p của Hạ Kiến Ninh.
Bà Mã vừa tức vừa hận.
Những người này sao có thể vô tình như vậy! Mặc kệ sống c.h.ế.t của con trai bà ta? !
"Vậy làm sao bây giờ?" Bà Mã khóc hai tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, vui vẻ nói: "Quốc Khánh nhà anh hai không phải đang theo đuổi Diệp Thư sao? Nghe nói lập tức làm việc vui rồi hả? Lại để cho hắn tranh thủ thời gian xử lý! Trở thành con rể Diệp gia, chúng ta sẽ là người một nhà nha? Cái rượu thuốc kia liền có thể uống thoải mái nha? !"
Mã Đại Cường cười lạnh một tiếng, nếu không phải thấy tận mắt thái độ của Diệp Thư, ông ta cũng bị Mã Quốc Khánh lừa dối rồi.
"Bà đừng nghe hắn khoác loác về chuyện đó nữa, tôi thấy hắn đời này cũng không làm được cái việc vui này." Mã Đại Cường nói.
Hi vọng cuối cùng tan vỡ rồi, bà Mã nhất thời tâm như tro tàn, hận ý ngập trời.
Vì cái gì mà bọn hắn rõ ràng có thể cứu, lại hết lần này tới lần khác không cứu con trai bà ta? Dựa vào cái gì!
Nếu con trai bà ta không tốt rồi, ai cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt!
Con trai…
Tiếng khóc của bà Mã lại ngừng lại, uy h.i.ế.p phụ nữ, tất nhiên là là đứa con…Hoa Chiêu cũng có con…
"Ông già, mềm không được, chúng ta sẽ tới cứng rắn a…" Bà Mã lẩm bẩm nói.
Mã Đại Cường trừng mắt liếc bà ta: "Bà cho là tôi không nghĩ tới sao? Nhưng là Diệp gia trông coi chỗ ở của Hoa Chiêu như một cái thùng sắt vậy, trong ngõ hẻm thỉnh thoảng có tuần tra đấy, tôi cũng không phải anh cả, không ai có thể vượt qua bọn hắn leo tường đi vào trộm đồ."
Đây là kết quả ông ta tìm người quan sát hai ngày qua.
Đều do lúc ấy ông ta thiếu kiên nhẫn, làm cho Diệp Thư nhìn ra sơ hở! Hiện tại muốn ra tay lại càng khó khăn.
"Chúng ta không ăn trộm, chúng ta đổi một loại phương pháp khác…Đồ trộm được, ai biết là giải dược hay là độc dược?" Bà Mã lẩm bẩm nói.
"Biện pháp gì?" Mã Đại Cường hỏi.
"Chúng ta cầm đồ để đổi, làm cho cô ta chủ động đem thuốc đưa tới, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Bà Mã nói.
Mã Đại Cường lập tức thất vọng mà lắc đầu: "Ta nói một vạn một lọ cũng không được, đồ?, nhà chúng ta cũng không có đồ tốt gì còn đáng giá hơn 1 vạn, quyền lợi, chúng ta bây giờ lại càng không thể so với Diệp gia, mặt khác…"
"Đứa nhỏ…" Bà Mã đánh gãy lời ông ta.
"Đứa bé? Đứa bé nào? Đứa bé đang ở trong bụng Hạ Lan Lan kia? Cái kia không được." Mã Đại Cường nói ra: "Chúng ta nói, Diệp gia sẽ đem đứa nhỏ trong bụng Hạ Lan Lan làm rớt mất, vì cảm tạ chúng ta, cho chúng ta một, hai bình ngược lại còn có khả năng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đó là không có khả năng, đứa bé kia không đáng nhiều tiền như vậy, vẫn có thể bị người ta làm cho mất đấy."
Nếu như loại chuyện này phát sinh ở trên người bọn họ, bọn hắn sẽ đem uy h.i.ế.p này xử lý, thậm chí sẽ không cho đối phương một chỗ tốt gì!
Chuyện xấu đều làm được qua tay bọn hắn, sẽ thu thập bọn hắn cho dù bọn hắn lấy công chuộc tội rồi!
"Tôi nói là con của Hoa Chiêu…" Bà Mã nói ra.
Mã Đại Cường thoáng cái đã hiểu.
Dùng con của Hoa Chiêu đổi thuốc, vậy khẳng định là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nhưng là, sau nửa ngày ông ta vẫn lắc đầu: "Chúng ta cũng không thể đưa chúng ra được.”
Bà Mã quay đầu nhìn con trai trên giường bệnh: "Bác sĩ nói, hắn gần đây rất ổn định, đoán chừng về sau cứ như vậy ổn định đi xuống…Chúng ta có thể đợi được rất tốt! Trừ phi hai thằng nhãi con cả đời của cô ta cả đời không ra khỏi cửa!"
Mã Đại Cường nghĩ nghĩ, gật đầu.
Diệp gia đoán chừng cũng chỉ nâng cao cảnh giác một lúc, nếu như hắn bên này một mực không động, làm ra bộ dạng buông tha, bọn họ cũng không có khả năng sẽ phái người bảo vệ Hoa Chiêu cả đời.
"Chúng ta tốt nhất cũng không cần đích thân ra tay, bằng không thì, Mã gia chúng ta không chịu nổi Diệp gia trả thù." Mã Đại Cường nói ra.
Đến lúc đó Diệp gia quýnh lên, làm ra chuyện giống Hạ Kiến Ninh thì làm sao bây giờ?
Bọn hắn bên này đem con trai cứu sống rồi, kết quả đảo mắt lại để cho người ta g.i.ế.c chết?
"Vậy hãy để cho…Người Hoa gia tự mình động thủ!" Bà Mã đột nhiên nói ra.
"Người Hoa gia?" Lúc này Mã Đại Cường nghe không hiểu.
Là phụ nữ, bà Mã rất thích buôn chuyện.
Đặc biệt là sau khi nhà họ Diệp nổi đình nổi đám vì rượu thuốc, các loại tin đồn thất thiệt về gia tộc của họ đều bay đầy trời.
Chẳng những thân thế của Hoa Chiêu bị bới ra, mà ngay cả chuyện Diệp Thư ly hôn, Văn Tịnh mang thai giả đều không giấu nổi, những người phụ nữ ở trong tầng lớp này đều hiểu rất rõ.
Mấy người đàn ông tính mẫn cảm còn hơi kém hơn một điểm, niên đại này người ta vẫn không quá chú ý đến phụ nữ, cho nên Mã Đại Cường cũng không nghe nói nhiều về điều đó.
"Hoa Chiêu kia cùng người trong nhà không hợp! Nghe nói trước kia có một cô em họ đến tìm cô ta nương tựa, không biết tại sao lại làm cô ta mất hứng, lại bị đuổi trở lại quê quán rồi, và nhét vào người em họ một đối tượng mà cô ta không thích ! Cũng quá thất đức!" Bà Mã nói ra.
Nói đến bát quái, bi thương trên mặt bà ta cũng phai nhạt.
Trước kia nghe nói qua vô số phiên bản, bà ta cũng chọn lấy một cái hiện tại thích nghe nhất đấy.
"Còn có việc này?" Mã Đại Cường lại nhíu mày: "Vậy thì sao, vậy thì làm sao dùng?"
"Cái cô em họ này, tôi nghe nói rất lợi hại đấy, tự mình ngàn dặm xa xôi chạy đến thủ đô đấy, ngay từ đầu tìm nơi nương tựa cũng không phải cô ta mà là Diệp gia…Tâm nhãn rất nhiều! Cuối cùng nghe nói là Hoa Chiêu tìm người Diệp gia đem người áp giải đi đấy! Trong lòng cô ta có thể nguyện ý sao?
"Chúng ta tìm cô ta, cho thật nhiều lợi ích đấy, xem cô ta có làm hay không? Nếu không làm… Lại tìm cách khác khiến cho cô ta làm!"
Mã Đại Cường nghĩ nghĩ, nhìn con trai đang hấp hối trên giường liền gật đầu.
Ông ta lại cùng bạn già cẩn thận suy nghĩ cả buổi, sau đó lập tức hành động, phái người đi tìm Hoa Tiểu Ngọc.
Mà người này, cùng Mã gia bọn họ "Không có" quan hệ gì cả, những hành động sau đó đương nhiên cũng không liên quan đến Mã gia bọn họ.
Mà con của ông ta đến lúc đó tỉnh lại, đó cũng là kỳ tích!
...
Hoa Tiểu Ngọc hiện tại có thể nói là nước sôi lửa bỏng.
Cô ta trở về Đông Bắc, chưa có trở về thôn Kháo Sơn, mà trực tiếp ở lại chỗ đơn vị công tác ở An huyện, đây cũng là xưởng may, chỉ là quy mô nhỏ hơn so với thủ đô, máy móc cũng đã hư hỏng, công tác lại càng mệt mỏi.
Công tác một tháng, 10 ngón tay cô ta đã mất vài tầng da, đầu cũng ông ông đấy, cảm giác lỗ tai sắp không dùng được rồi.
Cũng may lúc này là công tác chính thức, tiền lương so với trước kia cao hơn, chừng 42 đồng.
Đáng tiếc, tiền lương vừa vào tay không được hai ngày, không đợi cô ta tiêu xong, một nhà Hoa Sơn đã tìm tới.
Cô ta căn bản chưa nói cho bọn hắn biết mình công tác ở đây…Là ai? !
Nhất định là Hoa Chiêu!
Cô ta (HC) chính là không muốn mình sống tốt!
Cái này cô ta đã oan uổng Hoa Chiêu rồi, khi đó Hoa chiêu đã sắp sinh, đâu còn tâm tư chú ý cô ta.
Cũng không phải Diệp Danh thông báo đấy, dựa theo kế hoạch của Diệp Danh, anh định trước hết để cho Hoa Tiểu Ngọc ổn định công tác, tháng sau lại thông báo cho người nhà Hoa Sơn đến.
Hoá ra là vì Hoa Tiểu Ngọc thỉnh thoảng đi ra ngoài đã bị chồng trước của Trương Quế Lan người Lưu gia nhìn thấy.
Người Lưu gia tuy chỉ thấy qua cô ta một lần, nhưng đã khắc sâu ấn tượng, liếc cái liền nhận ra rồi.
Thấy cô ta mặc bộ trang phục của một công nhân dệt may thì có chút nghi hoặc, sau khi nghe ngóng còn thấy không ngờ hơn, cô ta vậy mà trở thành công nhân chính thức ở nội thành. Hộ khẩu cũng được chuyển lên rồi.
Sau khi nghe ngóng, càng làm cho tim gan tỳ phổi thận, toàn thân đều đau! Người xử lý công tác cho cô ta lại là đứa con gái lớn kia của Trương Quế Lan đấy!
Hơn nữa một nhà Trương Quế Lan đều đi theo người ta đến thủ đô hưởng phúc rồi! Ở căn phòng lớn, mỗi ngày cái gì cũng không cần làm, toàn được nhậu nhẹt ăn ngon.
Đây là Hoa Tiểu Ngọc khoe khoang với đồng nghiệp đấy, sự lợi hại của thân thích nhà cô ta.
Lưu Hướng Tiền đã vài ngày không ăn nổi cơm đấy.
Nếu như không cùng Trương Quế Lan ly hôn, hiện tại ông ta đã đến thủ đô hưởng phúc đấy, không phải sao?
Không thể nghĩ, vừa tưởng tượng đến đã muốn thổ huyết.
Bà Lưu cùng Lưu Thông đương nhiên cũng muốn ói máu.
Ai biết một đống rác rưởi làm người ta nhìn là thấy phiền như Trương Quế Lan lại có thể biến thành hạt vàng đây này!
"Ai nha, không đúng! Cha! Con còn có bốn đứa em đây này! Con phải đến thủ đô thăm bọn hắn!" Lưu thông đột nhiên hô.
Hai mắt của bà Lưu cùng Lưu Hướng Tiền đều sáng! Đúng a! Trương Quế Lan đã không liên quan gì đến bọn họ rồi, nhưng ông ta còn có 4 đứa bé với bà ta đây này! Bọn hắn nên thân cận một chút ah!
Kết quả bọn hắn đi tìm Hoa Tiểu Ngọc nghe ngóng địa chỉ nhà Hoa Chiêu, Hoa Tiểu Ngọc vậy mà không nói cho bọn hắn biết.
Năng lực của Hoa Chiêu cô ta đã thấy được, người Lưu gia vẻ mặt không có ý tốt gì cô ta đương nhiên cũng đã nhìn ra.
Trong lòng cô ta tuy một vạn lần muốn cho bọn hắn đến thủ đô làm cho Hoa Chiêu ngột ngạt, nhưng nếu sau này Hoa Chiêu biết chuyện, nhất định sẽ thu thập cô ta! Công việc của cô ta không còn, lại phải trở lại nông thôn trồng trọt, sau đó qua vài năm bị ông nội bán cho kẻ đần…
Hậu quả thật đáng sợ.
Cho nên người Lưu gia có thể biết Hoa Chiêu ở đâu, nhưng không thể là do cô ta nói được, cô ta phải ngậm chặt miệng lại.
Cái này lại làm cho người Lưu gia tức giận.
Cho nên thăm dò được thời gian phát lương của xưởng may, đợi 2 ngày không có thấy người một nhà Hoa Sơn ý tới Hoa Tiểu Ngọc đòi tiền, bà Lưu liền đoán được cái gì, nhà Hoa Sơn khả năng còn chưa biết Hoa Tiểu Ngọc công tác trong thành, bằng không thì không có khả năng không đến tống tiền.
Bà ta đã đến thôn Kháo Sơn mấy lần, đem chuyện của hai nhà Hoa Cường cùng Hoa Sơn đều hỏi một lần, biết đại khái cái người nhà kia có đức hạnh gì.
Cái này hay ah!
Bà Lưu quay đầu liền đem tin tức Hoa Tiểu Ngọc đi làm ở xưởng may nói cho một nhà Hoa Sơn.
Hoa Sơn cùng đôi vợ chồng Hoa Nhị Ngưu không nói hai lời, một khắc cũng không chậm trễ mà vào thành.
Kết quả ba người lôi kéo Hoa Tiểu Ngọc khóc lóc một trận, khóc trong nhà không dễ dàng, khóc rằng nuôi lớn cô ta như vậy không dễ dàng, khóc cô ta bất hiếu, vụng trộm bỏ chạy, làm cho người trong nhà lo lắng muốn chết, khóc cô ta…
Dù sao sau một chầu khóc lóc kể lể, đã đem tiền lương trong tay Hoa Tiểu Ngọc cầm đi 90%.
Hoa Tiểu Ngọc không muốn cho cũng không được, lúc này đang lưu hành quy tắc con cái chưa lập gia đình phải đem tiền lương toàn bộ nộp lên cho cha mẹ, cũng không nói gì cho mình giữ lại đấy, người khác biết được sẽ bị đ.â.m cột sống.
Chính là dù đã kết hôn, nam giao trong nhà, nữ giao nhà chồng, đều là bình thường đấy, không có khái niệm tiền tiêu vặt này.
Hoa Tiểu Ngọc có thể được giữ lại 10%, đã bị đồng nghiệp hâm mộ c.h.ế.t rồi.
Lúc này đến phiên Hoa Tiểu Ngọc muốn ói máu.
Người Lưu gia sau khi nhìn náo nhiệt, lại đến hỏi địa chỉ của Hoa Chiêu, Hoa Tiểu Ngọc thế mới biết là do bọn hắn giở trò quỷ, lại càng không nói cho bọn hắn rồi.
Dù sao về sau, có hay không có bọn hắn, người trong nhà vừa đến thời gian khẳng định vẫn sẽ tìm đến cô ta đòi tiền.
Hoa Tiểu Ngọc hận c.h.ế.t Lưu gia, quay đầu liền đem chuyện của Lưu gia tuyên truyền ra ngoài.
Chuyện Lưu Hướng Tiền cũng không thế nào êm tai, bức tử vợ, ngoại tình bên ngoài..., lấy quả phụ…Hơn nữa Hoa Tiểu Ngọc thêm mắm dặm muối, người Lưu gia về sau mỗi một lần đến xưởng may, cửa lớn cũng không thể vào, còn bị người ta chỉ chỉ điểm điểm, khiến cho bọn hắn cũng không dám đến rồi.
Hoa Tiểu Ngọc lúc này mới thở dài một hơi, nhưng mà yên tĩnh không đến hai ngày, Trương Tiểu Ngũ rốt cuộc tìm tới cửa.
Đây mới thực sự bắt đầu ác mộng của cô ta.
Sau khi bà Trương cùng Trương Tiểu Ngũ đến Đông Bắc, cực kỳ không thích ứng, đặc biệt là mùa đông, hai người chuẩn bị không đủ, kinh nghiệm không đủ, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t cóng!
Liên tiếp bị bệnh hơn một tháng, Trương Tiểu Ngũ mới từ trên giường đứng lên, đến tìm Hoa Tiểu Ngọc.
Không tìm không được, hắn và mẹ đã sắp c.h.ế.t đói.
Vốn dĩ hai người không có tiền, đều nộp phạt, hôm đó lên đường đi Đông Bắc chỉ mang theo một số quần áo, chăn ga gối đệm và một ít ngũ cốc, kết quả đón đầu đã bị gió bấc thổi bị bệnh.
Bà Trương công tác cũng chưa đi, một ngày cũng chưa đi làm, đương nhiên không được phát tiền lương.
Nếu không phải trong xưởng đã phân ký túc xá cho bọn hắn, lại thấy bọn hắn đáng thương, tiếp tế một chút, bọn hắn thực sự bệnh chết, đói c.h.ế.t rồi.
Trương Tiểu Ngũ đến cùng tuổi vẫn còn trẻ, chống đỡ qua, lập tức đến tìm Hoa Tiểu Ngọc vay tiền.
Trong túi Hoa Tiểu Ngọc chỉ thừa 4 đồng tiền, chính mình ăn cơm cũng không đủ, nào có tiền cho hắn? Tất nhiên là một phần cũng không có.
Trương Tiểu Ngũ mặc kệ, liền quấn quít lấy cô ta, cùng người xung quanh trắng trợn tuyên truyền hai người là quan hệ đối tượng, bọn hắn cũng vì cô ta mà ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây công tác, cô ta vậy mà muốn trở mặt?
Hoa Tiểu Ngọc lập tức lại bị lên án công khai rồi.
Cô ta hết đường chối cãi, cô ta không thừa nhận, Trương Tiểu Ngũ có thể nói ra những chuyện càng khó nghe đấy, cô ta không dám không nhận.
Về sau đành phải xấu hổ mà vay mượn bốn phía ông nội nọ bà nội kia, mượn củi lửa mượn áo bông mượn lương thực, giúp bà Trương cùng Trương Tiểu Ngũ vượt qua mùa đông.
Nhưng rất nhanh, cô ta phát hiện làm như vậy có chỗ tốt.
Có Trương Tiểu Ngũ ở đó, ông nội cùng cha mẹ lại muốn thông qua cô ta lấy tiền sẽ không dễ dàng.
Hoa Sơn tất nhiên không đồng ý, lại chưa kết hôn, dựa vào cái gì mà đem tiền cho hắn? !
Trương Tiểu Ngũ thông minh, há miệng liền nói, trước kia Hoa Tiểu Ngọc ở thủ đô đã mượn nhà bọn hắn 1000 đồng! Hiện tại tiền lương đều phải chia cho hắn.
Cái sổ sách này, Hoa Tiểu Ngọc nhận…
Một nhà Hoa Sơn không có cách nào, cuối cùng chỉ lấy được một nửa, để cho trong nhà giúp đỡ "để dành" đấy, còn lại để cho chính cô ta xử trí.
Quay đầu, một tháng tiền lương của Hoa Tiểu Ngọc, một nửa bị trong nhà lấy đi, còn lại một nửa của một nửa lại bị Trương Tiểu Ngũ lấy đi, cuối cùng chỉ có 10 đồng lưu lại trong tay mình.
Cái này là nguyên nhân Hoa Tiểu Ngọc nhận nợ, bằng không thì cô ta đến 10 đồng cũng không có.
Nhưng nghĩ đến vô duyên vô cớ mất đi 30 đồng, cô ta vẫn hận.
Cô ta liền kéo lấy không kết hôn.
Trương Tiểu Ngũ ép, cô ta liền uy h.i.ế.p hắn muốn đi báo cáo hắn đùa nghịch lưu manh.
Trương Lão Tứ còn bị giam giữ đấy, Trương Tiểu Ngũ rất sợ chiêu thức này, chỉ có thể nhịn rồi.
Nhưng cũng nhanh sẽ nhịn không được.
Hắn muốn vợ rồi.
Đặc biệt là đến mùa hè, trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, không phơi nắng không quá vất vả, ăn coi như cũng được, Hoa Tiểu Ngọc lại đẹp lên một ít, hắn thấy vậy lòng càng ngứa ngáy rồi.
Phải nghĩ biện pháp. . .
Hoa Tiểu Ngọc cũng rất nóng vội.
Cô ta không muốn gả cho Trương Tiểu Ngũ.
Trương gia thất bại, không tiền không nhà, hiện tại đến hộ khẩu thủ đô cũng không phải rồi, Trương Lão Tứ còn đối với cô ta làm chuyện kia, bởi vì cô ta mà phải vào tù.
Chờ hắn đi ra, hắn sẽ bỏ qua cho cô ta sao…?
Còn có Trương Tiểu Ngũ, bản thân cũng không phải loại gì tốt, hiện tại càng không tìm được công tác, chơi bời lêu lổng.
Phải kết hôn với người đàn ông mà cô ta được mặc quần áo ăn cơm.
Nếu cô ta gả cho Trương Tiểu Ngũ, về sau cô ta còn phải nuôi hắn ăn, nuôi hắn mặc!
Còn có bà mẹ chồng cực phẩm.
Nếu cô ta gả vào Trương gia, cả đời này cũng xong rồi.
Nhưng cô ta nhìn ra Trương Tiểu Ngũ rất bức thiết, biết rõ hắn lại đánh mưu ma chước quỷ, rất sợ hãi.
Đúng lúc này người Mã gia đã tìm được cô ta.
"Anh có thể mang tôi đi thủ đô?" Hoa Tiểu Ngọc kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt này.
Bộ dạng hơn 30 tuổi, bộ dáng coi như đoan chính, khí chất cũng đứng đắn hơn so với Trương Tiểu Ngũ, giống một bộ cán, xem ra là có công tác đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-182.html.]
Vừa ý cô ta?
Triệu Cương gật đầu: "Tôi có thể đưa cô đến thủ đô, thậm chí cho cô tiền, chỉ cần cô có thể giúp tôi làm một chuyện."
Làm một chuyện ah…Không phải như cô ta nghĩ sao.
Hoa Tiểu Ngọc có chút thất vọng, cũng có chút sợ hãi.
Chuyện gì có thể đổi chỗ tối lớn như vậy?
Nhưng cô ta hỏi trước: "Cho tôi bao nhiêu tiền?"
Triệu Cương nở nụ cười, xem ra nhiệm vụ rất dễ dàng hoàn thành.
"Cô muốn bao nhiêu?" Hắn hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc cắn cắn môi, lúc này mới hỏi: "Cái kia phải xem anh muốn tôi làm chuyện gì."
Cô ta đúng là có chút hiếu kỳ, cái người này một bộ dạng như cán bộ, lại nói giọng thủ đô, cô ta có khả năng giúp đỡ hắn làm gì
"Chị họ cô Hoa Chiêu sinh ra một đôi long phượng, cô có biết?" Triệu Cương hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc lắc đầu, cô ta thật sự không biết. Nhưng tính toán thời gian cũng nên sinh rồi, đứa nhỏ cũng khá lớn rồi.
Lúc trước cũng biết trong bụng là hai đứa, chỉ là không biết là long phượng thai.
Cô ta đúng là tốt số!
Nhưng chuyện này cùng Hoa Chiêu có liên quan gì ah…
"Anh muốn tôi làm gì? Có quan hệ gì với Hoa Chiêu, cũng không dễ xử lý."
Triệu Cương vừa cười nhẹ một cái: "Cô yên tâm, chỉ là làm việc nhỏ. Tôi rất thích hai đứa trẻ kia, muốn cùng Diệp gia kết thành thông gia, nhưng tôi có chút không đủ tư cách, Diệp gia khả năng chướng mắt tôi, cho nên muốn nhờ cô giúp một việc?"
"Giúp cái gì?" Hoa Tiểu Ngọc hỏi.
"Đơn giản, địa vị không ngang bằng, vậy thì phải có ân với bọn hắn, giống như chị họ cô gả vào Diệp gia. Đến lúc đó cô tìm cơ hội đem hai đứa bé kia ôm ra, tôi lại sắp xếp mấy tên lưu manh, cuối cùng lại cứu các cô, nhất định có thể được Diệp gia cảm kích, về sau là sẽ dễ dàng đến thăm rồi." Triệu Cương nói ra.
Đương nhiên đây đều là lừa cô ta đấy.
Nếu hắn dám nói để cho cô ta đem đứa nhỏ bắt cóc, đoán chừng cô ta cũng không dám, thậm chí sẽ đi mật báo. Hoặc là sau khi trở lại thủ đô ở trước mặt Hoa Chiêu lộ ra sơ hở, những đều này có thể làm cho kế hoạch thất bại.
Cho nên hắn phải đổi lại cách thuyết phục.
Bọn hắn muốn nhờ, cũng chỉ là để cho cô ta đem hai đưa bé kia mang ra khỏi cổng đại viện mà thôi, những chuyện còn lại đấy, sẽ có người khác an bài.
Hoa Tiểu Ngọc nhưng vẫn cự tuyệt: "Tôi không thể ôm hai đứa bé kia ra đấy, Hoa Chiêu sẽ không để cho tôi mang đứa nhỏ đi ra ngoài."
Chút tự mình hiểu lấy ấy cô ta vẫn phải có.
Thậm chí Hoa Chiêu có thể cho cô ta vào cửa không, cô ta còn không chắc đấy.
Triệu Cương không nghĩ tới quan hệ của các cô lại ác liệt như vậy, không phải là từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn sao? Ngay cả đưa cháu trai đi ra ngoài chơi một chút cũng không thể?
"Quan hệ giữa các người sao lại kém như vậy?" Triệu Cương hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc bĩu môi: "Người ta phát đạt, chướng mắt thân thích như tôi làm mất mặt chứ sao."
Triệu Cương từ chối cho ý kiến, hắn cũng không biết Hoa Chiêu, không thể đánh giá.
"Tóm lại, cô phải nghĩ biện pháp, khi chuyện thành, có rất nhiều chỗ tốt." Hắn nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc không tiếp tục lắc đầu, nghĩ nghĩ hỏi: "Có chỗ tốt gì?"
Triệu Cương cười cười, cho nên nói, hắn không thể cứ nghe cô ta nói mình sẽ không làm được, chỉ cần đủ lợi ích thì cô ta sẽ tìm mọi cách để làm.
"Tiền cùng công tác, cũng có thể." Triệu Cương hỏi: "Cô nghĩ muốn công tác dạng gì? Bao nhiêu tiền?"
Hoa Tiểu Ngọc nhéo nhéo những ngón tay cứng ngắc và chai sạn của cô ta, cảm thấy tai ù đi, nói ra: "Tôi muốn đổi sang một công việc ở văn phòng, lương không thể ít hơn 50."
"Có thể." Triệu Cương nói ra.
"Cũng không thể là thủ đô đấy, là một công tác ở thành phố Thượng Hải!" Hoa Tiểu Ngọc nói.
Cái này thật ra đã khiến Triệu Cương sững sờ.
Nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ đến ý tứ của Hoa Tiểu Ngọc, cô ta cùng Hoa Chiêu quan hệ không tốt, trước kia ở thủ đô đều bị người ta đưa về đây rồi, lại đến đó, khả năng vẫn bị đưa về, cho nên thủ đô đối với cô ta mà nói không phải nơi tốt.
Thành phố Thượng Hải, không chênh lệch nhiều so với thủ đô, còn trời cao hoàng đế xa, Diệp gia tay còn không có dài như vậy.
Cô ta ngược lại thông minh.
Nhưng cái này cũng phù hợp mục đích của bọn hắn.
Bọn hắn không thể để cho Diệp gia biết rõ việc này cùng Mã gia có quan hệ, thậm chí hắn, cũng không được trồi lên mặt nước, chuyện này sau Hoa Tiểu Ngọc tốt nhất là ẩn núp đi mới an toàn.
"Tốt." Triệu Cương đáp ứng nói.
Không nghĩ tới hắn đồng ý thống khoái như vậy…
Hoa Tiểu Ngọc nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Còn có tiền, tôi muốn…5 vạn."
"Bao nhiêu?" Triệu Cương hoài nghi giọng cô ta quá nhỏ chính mình không nghe rõ.
Hoa Tiểu Ngọc nói lại một lần lá gan lại lớn rồi: "5 vạn! Ở thủ đô tùy tiện mua cái sân nhỏ đã mấy vạn, nghe nói thành phố Thượng Hải còn đắt hơn! Tôi ngàn dặm xa xôi mà đến, dù sao cũng phải có một nơi để yên phận a? Tôi làm chuyện nguy hiểm như vậy, cũng không thể chỉ đổi được một cái túp lều ở a? Tôi muốn mua một phòng ở thì sai sao?"
Triệu Cương nhìn cô ta, mấy cô gái Hoa gia có cái miệng đều rất lớn ah, há miệng liền là 5 vạn 10 vạn đấy, quả nhiên là hai chị em.
Hắn vốn cho rằng mấy ngàn đã có thể hoàn thành.
Thù lao lần này của hắn, cũng mới 2 vạn mà thôi! Cộng thêm một ít chỗ tốt ẩn hình nữa.
"Tôi không có nhiều tiền như vậy, nếu tôi có nhiều tiền như vậy, tôi còn ngàn dặm xa xôi tới tìm cô? Tôi chỉ cần mua một người thân ở thủ đô là có thể vào nhà họ Diệp rồi, cũng không phải chuyện lớn gì." Triệu Cương nói ra: "5 vạn không có, tối đa 1 vạn."
Mã gia cho hắn 2 vạn tài chính để hoạt động, bọn hắn cũng sợ thiếu tiền sẽ không dễ làm việc. Nhưng đến cùng cho bao nhiêu, vẫn là do hắn và Hoa Tiểu Ngọc thảo luận, thảo luận tốt rồi, phần còn lại đều là của hắn đấy.
"1 vạn khẳng định không được!"
Hoa Tiểu Ngọc cùng hắn cò kè mặc cả.
Cuối cùng giá tiền quyết định ở 1 vạn 5, Hoa Tiểu Ngọc cắn răng đồng ý.
Triệu Cương cũng cắn răng rồi, nếu không phải thật sự cần, hắn hiện tại đã sớm bỏ đi rồi!
"Đưa tiền trước cho tôi, công tác cũng phải chứng thực tốt, sau đó tôi mới có thể làm việc, bằng không thì không bàn nữa!" Hoa Tiểu Ngọc nói.
Cô ta đã nhìn ra, cái người này kỳ thật rất cần cô ta, nếu như hắn nói được, nếu hắn thật sự có thể tìm được người khác, cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đến tìm cô ta.
"Vậy không được, cô phải làm việc trước." Triệu Cương nói ra.
"Không có khả năng! Chuyện của tôi xong xuôi các người quay đầu không nhận nợ rồi, tôi tìm ai đây? Tiên sinh họ gì? Nhà ở đâu? Công tác chỗ nào?" Hoa Tiểu Ngọc hỏi.
Triệu Cương dừng lại.
"Thế nhưng đưa trước cho cô rồi, cô không làm việc làm sao bây giờ?" Triệu Cương hỏi.
"Các người là những người có quyền thế, một câu có thể cho tôi có công tác, một câu cũng có thể làm cho tôi không có công tác! Tôi thì có gì đáng sợ đâu, anh sợ cái gì?" Nói đến cái này, trong lòng cô ta liền hận, cho nên tiền phải đến tay đấy.
Đến lúc đó cho dù thất nghiệp, cô ta còn có tiền.
"Nhưng anh tốt nhất đừng làm như vậy, nếu anh có ý định qua sông đoạn cầu, tá ma g.i.ế.c lừa, cũng đừng trách tôi không khách khí, đến lúc đó tôi nói cho chị họ tôi biết!" Hoa Tiểu Ngọc uy h.i.ế.p nói.
Triệu Cương nhìn cô ta, lòng cũng rất nhiều, nhưng như vậy mới tốt, có thể hoàn thành tốt mọi chuyện.
Chỉ cần xong việc, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
"Được." Triệu Cương đáp ứng.
Hai ngày sau đó Hoa Tiểu Ngọc xin nghỉ bệnh dài ngày.
Ngay từ đầu đơn vị không đồng ý, cũng không phải sinh con, sao có thể nghỉ liền một tháng?
Nhưng Hoa Tiểu Ngọc cố ý phải đi, làm cho lãnh đạo mất hứng cô ta cũng không quan tâm.
1 vạn 5 đã tới tay rồi, công tác ở Thượng Hải đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi đến khi cô ta đi qua, cô ta mới không ở lại cái địa phương rách nát này ngây người đâu!
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói là xin phép nghỉ, không bằng nói là thông báo với đơn vị một tiếng, từ văn phòng lãnh đạo đi ra, Hoa Tiểu Ngọc không dám trì hoãn, cõng trên người một cái ba lô lập tức đến nhà ga.
20 phút đồng hồ sau, đã lên đoàn tàu đến thủ đô.
Thời gian cô ta đã căn tốt, chỉ sợ gặp phải Trương Tiểu Ngũ.
Bị hắn quấn lên, cô ta có thể không đi được.
Cô ta dám đáp ứng chuyện của người đàn ông lạ lẫm này cũng vì một nguyên nhân khác, chính là Trương Tiểu Ngũ.
Người đàn ông kia cho cô ta một cơ hội chạy trốn, bằng không thì, chờ đợi cô ta còn không biết là cái gì, có lẽ là cùng thủ đoạn như Trương Lão Tứ.
Mà một mình cô ta, không có Hoa Chiêu…Cô ta không thu thập được Trương Lão Tứ đấy, cũng sẽ không thu thập được Trương Tiểu Ngũ, vậy cô ta cũng chỉ có thể gả cho hắn rồi.
Cô ta thật sự không muốn.
...
Bên này, Hoa Tiểu Ngọc vừa đi không lâu lắm, trong chốc lát sau Trương Tiểu Ngũ đã tìm tới.
Hắn không có việc làm, muốn đến lúc nào liền đến lúc đó.
Lúc trước còn cho rằng sẽ nhanh thôi là có thể sắp xếp một công việc cho hắn, cũng không khó khăn gì, về sau khi đến Đông Bắc, hắn mới biết cái gì gọi là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Hắn lúc này mới kịp phản ứng, đã bị đối phương đùa nghịch rồi.
Đây không phải là chuyện gì tốt rồi. Đây nhất định là Hoa Chiêu ngại bọn hắn phiền, đem bọn họ đuổi đi!
Đáng hận hắn lại không có biện pháp gì, bà Trương mỗi tháng 50 đồng tiền công, bọn hắn không bỏ nổi.
Bằng không thì trở lại thủ đô, mấy người anh kia cũng sẽ không quan tâm cái khỉ gió gì đấy, còn không bằng ở đây tiêu diêu tự tại.
Hơn nữa dù là muốn đi, cũng phải đem Hoa Tiểu Ngọc lấy về tay rồi lại đi.
Kết quả hắn lại được cho biết Hoa Tiểu Ngọc xin nghỉ dài hạn, người không ở ký túc xá nữa.
Quay trở lại quê quán rồi hả?
Chắc có lẽ không, Hoa Tiểu Ngọc cùng người trong nhà quan hệ rất ác liệt còn vượt quá sự tưởng tượng của hắn, không có gì chuyện lớn gì cô ta sẽ không trở về đấy.
Nhưng sau khi đợi nửa ngày, vẫn không gặp người, Trương Tiểu Ngũ liền đi thôn Kháo Sơn.
Hắn sợ Hoa Tiểu Ngọc là bị lừa về nhà, sau đó bị một nhà Hoa Sơn bán đi.
Người một nhà Hoa Sơn nghe nói Hoa Tiểu Ngọc lại mất tích, cũng gấp.
Con gà biết đẻ trứng lại chạy? Như vậy sao được?
Một nhà Hoa Sơn lập tức chạy đến xưởng may uy hiếp, bọn hắn mặc kệ mọi việc, dù sao người vốn đang ở đây liền biến mất đấy, bọn hắn chỉ được trả lời là, xin nghỉ phép? Xin nghỉ phép ở chỗ nào? Ai nhìn thấy?
Người có phải đã bị bọn hắn g.i.ế.c chết? !
Đây là muốn lừa bịp người ah.
Sự tình huyên náo rất lớn, lãnh đạo cũng nổi giận, lập tức phát động quần chúng hỗ trợ tìm kiếm Hoa Tiểu Ngọc, hoặc là cung cấp manh mối.
Còn thực sự có người nhìn thấy.
Cuối cùng mục tiêu chỉ hướng thủ đô.
"Đến thủ đô nữa à, nó đến thủ đô làm gì?" Vợ Nhị Ngưu nghi ngờ nói.
"Còn có thể làm gì, tìm Hoa Chiêu chứ sao." Vợ Tam Ngưu nói ra, nói xong bĩu môi, rốt cuộc là từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, quan hệ vẫn rất tốt.
Hoa Tiểu Ngọc mất tích đột nhiên xuất hiện, lại được công tác chính thức ở trong thành, Hoa Tiểu Ngọc giải thích là, Hoa Chiêu an bài đấy.
Cái này cũng xác thực.
Về phần Hoa Tiểu Ngọc cùng Hoa Chiêu quan hệ thật sự là gì, kỳ thật Trương Tiểu Ngũ cũng không biết, hắn lại không phát hiện.
Hắn cho rằng quan hệ của hai người tuy có khả năng không tốt như Hoa Tiểu Ngọc nói, nhưng có lẽ cũng không tệ lắm, lại cho cô ta phòng ở, lại an bài công tác, còn đem anh trai hắn bắt vào tù.
Chị gái ruột cũng chỉ có như vậy.
"Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, đi thủ đô thế nào lại không mang theo tôi đây này!" Vợ Nhị Ngưu nóng nảy, trước đó bà ta đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, nói nó khi nào đến thủ đô phải mang theo bà ta, nó đã đáp ứng rất tốt đấy, đảo mắt liền chính mình chạy!
Người một nhà Hoa Sơn hình như đã quên ban đầu ở trong thôn, người hai nhà thủy hỏa bất dung như thế nào rồi.
Trước kia thấy Hoa Chiêu sắp xếp công tác cho Hoa Tiểu Ngọc, bọn hắn cho rằng đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi, mấy người trẻ nhà Hoa Sơn đều đang chờ đợi Hoa Chiêu sắp xếp công tác cho đây này!
Đáng tiếc lúc trước Hoa Tiểu Ngọc không động đậy, khẽ động một cái, liền không thấy rồi.
"Con nhóc chêt tiệt không có lương tâm kia! Có lợi ích thì chỉ nghĩ đến bản thân! Cha mẹ cũng không để ý, lúc trước thế nào lại không bóp c.h.ế.t nó đi!" Vợ Nhị Ngưu một chút cũng không giống mẹ ruột, người khác dù tức giận trong lòng ngoài miệng cũng chưa nói, bà ta ngược lại đã mắng lên rồi, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, là thực sự hận ah.
Lúc trước Hoa Tiểu Ngọc chạy, cũng đã gài bà ta một trận rồi, phía dưới mấy đứa con trai không có người chiếu cố không nói, những công việc trong nhà bà ta còn phải làm nhiều hơn người khác, bà ta gần như kiệt sức trong mấy tháng nay.
Cũng may về sau Hoa Tiểu Ngọc xoay người rồi, một tháng bao nhiêu cũng cống hiến cho trong nhà 20 đồng, cuộc sống của bà ta lúc này mới tốt hơn một chút.
Hiện tại lại xảy ra chuyện này!
"Tôi phải đến thủ đô tìm nó!" Vợ Nhị Ngưu nói.
Bà ta cũng muốn chạy…Nhớ tới mấy tháng khổ sở kia, toàn thân bà ta liền đau.
"Ông nhà, ông cho tôi một chú lộ phí…"
Hoa Nhị Ngưu liếc bà ta trắng mắt: "Bà biết sau đến thủ đô sẽ đi đâu tìm nó sao? Bà biết địa chỉ nhà Hoa Chiêu sao?"
Vợ Nhị Ngưu lập tức không lên tiếng rồi.
Trương Tiểu Ngũ bên cạnh di chuyển từ từ mà muốn đi.
Hoa Sơn trừng mắt: "Ngăn hắn lại!"
"Làm gì làm gì? Các người ngăn cản tôi làm gì?" Trương Tiểu Ngũ nhìn một nhà Hoa Sơn, năm sáu người đàn ông cao lớn vạm vỡ, chân cũng run lên rồi.
"Anh muốn đi đâu?" Hoa Sơn hỏi.
"Tôi, tôi về nhà! Các người cũng quản?"
"Anh muốn trở lại thủ đô?" Hoa Sơn lại hỏi.
Lão nhân này rất gian, hắn xác thực có ý tứ này. Hắn không biết Hoa Chiêu ở đâu, nhưng hắn biết rõ Trương Quế Lan ở đâu, Hoa Tiểu Ngọc sau khi trở về, khả năng lớn vẫn là ở chỗ kia.
"Tôi, tôi không trở lại thủ đô!" Hắn cũng biết dẫn bọn họ trở về, còn thêm phiền đấy.
"Vậy anh biết Tiểu Ngọc nhà tôi trở lại thủ đô sẽ ở đâu sao?" Hoa Sơn hoài nghi là đến nhà hắn ta đấy.
Nhà Trương Tiểu Ngũ ở thủ đô có phòng ở, hắn lại là đối tượng của Hoa Tiểu Ngọc, theo lý Hoa Tiểu Ngọc ở nhà hắn, hoặc là ở nhà thân thích của hắn, cũng không phải không được.
Chỉ là Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên đi rồi, vì sao không thông báo cho Trương Tiểu Ngũ, còn để cho hắn về trong thôn tìm người? Cái này ông ta nhất thời còn nghĩ mãi mà không rõ.
Bọn hắn chính là lúc phát tiền lương mỗi tháng sẽ vào thành đến đòi tiền, lúc khác căn bản không đến, trong thôn bận rộn, đường còn xa, kỳ thật một nhà Hoa Sơn đối với Trương Tiểu Ngũ hiểu biết rất có hạn.
"Tôi không biết." Trương Tiểu Ngũ nói ra.
"Không biết? Anh không phải là đối tượng của Tiểu Ngọc sao? Tôi thấy anh không nói thật!" Hoa Sơn nhìn thoáng qua mấy con trai cháu trai của mình.
Mấy đầu Ngưu nhà Hoa Sơn, cộng thêm Long Hổ Báo, lập tức đem Trương Tiểu Ngũ vây lại.
"Làm gì làm gì? Các người làm phản rồi! Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh! Nơi này là văn phòng!"
Trước kia người ở xưởng may xem náo nhiệt không ra, mắt thấy đối phương đã muốn đánh nhau, tranh thủ thời gian ngăn lại.
Bằng không thì cả hai phe không biết xấu hổ này, mặc kệ ai bị thương đều sẽ lừa bịp trên đầu bọn hắn.
Một nhà Hoa Sơn lúc này mới kịp phản ứng, xô đẩy Trương Tiểu Ngũ ra khỏi xưởng may.
"Làm gì, các người thả ta ra! Mẹ tôi còn chờ tôi về nhà ăn cơm!" Trương Tiểu Ngũ hét lên.
Đúng lúc tan việc, cửa ra vào xưởng may người đến người đi, mà trước cửa chính là đường chính đi thị trấn, người ở các nhà máy xung quanh cũng đi ngang qua.
Nghe thấy bên cạnh có náo nhiệt đều đi qua.
Cha con Lưu gia thấy người một nhà Hoa Sơn, lập tức dừng bước lại, hỏi thăm một chút.
Xưởng may hôm nay thiếu chút nữa không đi làm được, đều đi ra ngoài tìm Hoa Tiểu Ngọc rồi, việc này dấu diếm không nổi, tin tưởng ngày mai toàn bộ thị trấn đều có thể biết.
Một cô gái chưa lập gia đình, công tác lại không cần rồi, gia đình cũng không cần, đối tượng cũng không cần, lén trốn đi!
Có ít người tin tưởng cô ta đi tìm chị họ, có ít người lại cảm thấy cô ta bỏ trốn!
Nhưng lại có người nói, trông thấy Hoa Tiểu Ngọc theo chân một người đàn ông đi đấy…
Lưu gia người nhíu mày nghe, bọn hắn mặc kệ Hoa Tiểu Ngọc vì cái gì mà bỏ đi, đi cùng với ai, bọn hắn quan tâm chính là Hoa Tiểu Ngọc đi đâu thôi!
Địa chỉ Hoa Chiêu còn chưa hỏi được đâu, cô ta sao có thể đi!
Bên kia, Trương Tiểu Ngũ rốt cuộc bị nhà Hoa Sơn cùng Long Hổ Báo vây quanh, đánh cho tê người.
Hắn rốt cuộc không chịu nổi, hô: "Tôi biết rõ tôi biết rõ, tôi biết rõ cô ta ở nhà Trương Quế Lan!"
Người một Hoa Sơn còn không có phản ứng gì, Lưu gia đứng ở bên ngoài đã sáng mắt lên!
Tìm hoài thì không thấy tự nhiên lại chui tới cửa ah!