Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:56
Lượt xem: 58
Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm về nhà, hai người đều có chút trầm mặc.
"Mấy người này, anh sẽ điều tra." Diệp Thâm nói ra: "Địa chỉ ở nước ngoài này, anh cũng điều tra thêm." Vừa vặn, nhiệm vụ của anh ở nước ngoài, cùng với địa chỉ này, lại thuộc một châu.
Hoa Chiêu không yên lòng gật đầu, vốn cô chỉ muốn kiểm tra xem người trên tấm ảnh này có phải là bà nội không, hoàn toàn hiếu kỳ, muốn biết bà ấy là ai, nhà ở nơi nào, đã từng phát sinh chuyện gì.
Chỉ muốn tìm hiểu gốc rễ.
Thật sự cũng không quá chấp nhất, nếu biết sẽ biết, không biết vậy thì thôi, dù sao người này đến cùng có phải bà nội cô hay không, đã không thể nào xác định.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước.
Nếu như người kia thật sự là bà nội, nếu như trận hỏa hoạn kia không phải ngoài ý muốn…
Vậy thì quá tàn nhẫn!
Cho dù người này không phải là bà nội của cô, việc này cũng chưa xong rồi, cô nhất định phải tra một chút, biết rõ chân tướng của trận hoả năm đó, nếu như là do con người làm ra, cô nhất định sẽ báo thù cho bà ấy!
Hoa Chiêu cầm tay phải, cái "Cây Sinh Mệnh" này là của người ta đấy, cô hiện tại đã nhận được chỗ tốt, muốn làm chút gì đó.
Hơn nữa cô cũng tò mò, các phần khác của cùng một bộ trang sức này thực sự tồn tại, có thể có năng lực khác hay không?
"Vất vả cho anh rồi." Hoa Chiêu lấy lại tinh thần nói với Diệp Thâm.
"Ừ." Diệp Thâm gật đầu.
Hai người lúc này mới cùng nhau đi hậu viện xem bọn nhóc.
Chuyện này quá phức tạp, khả năng còn kèm theo cừu hận với Tề Hiếu Hiền, trước khi chưa có gì xác định, Hoa Chiêu không tìm thêm manh mối ở chỗ Hoa Cường.
"Đi thôi, đi ra ngoài dạo chơi." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.
"Dạ?" Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn, Diệp Thâm không phải là người thích dạo phố.
"Em thích." Diệp Thâm nói ra: "Hơn nữa còn để cho bọn nhỏ gặp gỡ nhiều người hơn."
Hai tiểu gia hỏa rất ít đi ra ngoài, chưa thấy qua các mặt của xã hội, thật vất vả đi ra ngoài một lần còn thiếu chút bị bắt cóc, Diệp Thâm ngẫm lại liền có chút đau lòng.
Nghĩ đến lần tiếp theo được dẫn bọn nhỏ đi dạo phố lại không biết đến lúc nào nữa, anh đột nhiên rất muốn dẫn bọn nhỏ ra ngoài.
Dạo phố Hoa Chiêu thật sự rất thích đấy, đặc biệt là đường phố những năm 77, rất có màu sắc thời đại rồi, kiếp trước muốn cũng không thể thấy, kiếp này có cơ hội nhất định phải nhìn nhiều hơn một chút.
Hai người lái xe đi ra ngoài.
Diệp Thâm hiện tại đối với kỹ thuật lái xe của Hoa Chiêu rất yên tâm, toàn bộ hành trình đều là cô lái.
Có xe, có thể đi xa một chút, đến những nơi ít người hơn, dù sao trẻ nhỏ không có nhiều sức đề kháng, Hoa Chiêu không muốn dẫn bọn nhóc đi dạo mà phải lách người vào những cửa hàng đông đúc, lại để cho bọn nhóc xem đùi.
Nghĩ đến còn muốn mua thêm một ít hoa cỏ cùng cây ăn quả cho nhà ở trên núi, Hoa Chiêu lái xe đến vườm ươm.
Đột nhiên, ngoài của sổ xe có một thân ảnh hấp dẫn tầm mắt của cô.
"Anh xem, đấy có phải là chị…Văn Tịnh?" Hoa Chiêu hỏi.
Cô chỉ có thấy được bóng lưng, tuy rất giống, nhưng cô có chút không dám nhận.
Bởi vì cách ăn mặc chênh lệch quá xa.
Trước kia Văn Tịnh rất quy củ đấy, mấy lần gặp mặt, ăn mặc cơ hồ đều là trang phục chuyên nghiệp, áo sơmi tây quần, đồ vét, đồ Lenin, kiểu áo Tôn Trung Sơn, màu sắc cũng là màu xanh, màu đen, màu xám, so với Miêu Lan Chi ăn mặc còn cũ kỹ đứng đắn hơn.
Hoa Chiêu chưa thấy qua cô ta mặc váy.
Nhưng cái bóng lưng này không giống với lúc trước, mặc một bộ vái hoa dài màu xanh da trời, kỳ thật cũng không phải rất dài, vừa mới qua đầu gối.
Hơn nữa kiểu dáng có chút quen mắt, chiếc váy bồng bềnh rất giống váy của Hoa Chiêu cả về chất liệu và kiểu dáng.
Khoan hãy nói, mặc ở trên người cô ta còn rất đẹp mắt đấy.
Dáng người Văn Tịnh kỳ thật cũng không tệ, cao gầy cân xứng, lại phối hợp với một thân váy, trên đường đi hấp dẫn không ít lần quay đầu.
Văn Tịnh ngẩng cao đầu bước đi.
Dù ánh mắt của mọi người khiến cô ta cảm thấy hơi lo lắng, có chút khẩn trương nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ, tự tin.
Cô ta cũng xinh đẹp đấy, chỉ cần không cùng Hoa Chiêu so sánh, cô ta so với những người bình thường còn xinh đẹp hơn! Dù cô ta ngoài 30, dù cô ta ly hôn rồi, cô ta vẫn có vốn liếng!
"Là cô ta." Diệp Thâm nói ra.
Ánh mắt nhìn người của anh là chuyên nghiệp đấy, cái bóng lưng này, chắc chắn là Văn Tịnh.
"Cô ta đang…" Hoa Chiêu đang nói đột nhiên dừng lại.
Bởi vì cô trông thấy Văn Tịnh rẽ ngang, tiến vào một nhà vườm ươm.
Văn Tịnh ăn mặc ngon lành cành đào đấy, đến chỗ đào viên của Hạ Kiến Ninh.
Trùng hợp? Hay có mục đích riêng?
Ô tô lái qua vườm ươm, Diệp Thâm đột nhiên nói ra: "Đỗ xe. Em ở nơi này chờ anh, anh vào xem."
Văn Tịnh đi tìm Hạ Kiến Ninh? Anh cảm thấy không ổn.
Hoa Chiêu dừng xe, Diệp Thâm lập tức nhảy xuống. Anh không đi cửa chính, mà là đi bộ bên ngoài vườm ươm.
Đây là địa bàn của Hạ Kiến Ninh, có lẽ người ở bên trong vườm ươm có biết Diệp Thâm, anh không muốn kinh động Hạ Kiến Ninh.
Hoa Chiêu ngồi trên xe, so với Diệp Thâm còn thấy rõ ràng hơn.
Văn Tịnh quả nhiên không phải đến mua hoa, cô ta trực tiếp hỏi nhân viên công tác, Hạ Kiến Ninh có ở đấy không.
"Tiên sinh không ở đây." Nhân viên công tác liếc nhìn Văn Tịnh, thuận miệng nói ra.
Trừ khi tiên sinh dặn dò hôm nay muốn gặp người nào, những người khác sẽ không thể đi vào.
Mà tiên sinh hôm nay không nói muốn gặp ai.
"Anh đi nói với anh ta, tôi là Văn Tịnh, anh ta sẽ gặp tôi đấy." Văn Tịnh chắc chắc nói.
Nhân viên công tác vẫn đứng yên. Có ít người vì gặp tiên sinh, nói khoác lác gì cũng nói được.
Hắn quét mắt nhìn Văn Tịnh từ trên xuống, lớn lên rất xinh đẹp đấy, ăn mặc lại không đứng đắn, đây là tới câu dẫn tiên sinh sao? A, tiên sinh nhà hắn không gần nữ sắc!
"Tôi là vợ của Diệp Danh, Văn Tịnh, tôi muốn gặp Hạ Kiến Ninh." Văn Tịnh lạnh lùng nói.
Nhân viên công tác lúc này mới sửng sốt.
Hắn không chỉ đơn thuần là người bán hoa đấy, hắn chính là người canh cổng cho Hạ Kiến Ninh đấy, xem như là một trong các trợ thủ của Hạ Kiến Ninh.
Hắn biết rõ Diệp gia, biết rõ Diệp Danh, cũng đã được nghe nói về Văn Tịnh.
Chuyện trước đó huyên náo lớn như vậy, người trong hội cũng biết rồi.
Vợ trước của Diệp Danh đến tìm tiên sinh ah…
"Cô chờ, tôi đi thông báo một tiếng." Nhân viên công tác xoay người rời đi.
Văn Tịnh ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c mà chờ.
Hạ Kiến Ninh nghe nói Văn Tịnh muốn gặp hắn, thật sự có chút ngoài ý muốn.
"Để cho cô ta đi vào." Hắn cảm thấy rất hứng thú nói.
Trực giác mách bảo, Văn Tịnh sẽ mang đến cho mình kinh ngạc cùng vui vẻ đấy.
Hắn tự mình đến cửa ra vào nghênh đón Văn Tịnh.
Phần đãi ngộ này, làm cho cái cằm của Văn Tịnh giơ lên rất cao, đồng thời cũng càng có tin tưởng.
Nhìn thấy trang phục của cô ta, Hạ Kiến Ninh cũng sửng sốt một chút. Hắn cũng đã quen với một Văn Tịnh màu xám.
Nhưng cũng lập tức khoa trương nói: "Văn tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp! Lại để cho người ta hai mắt tỏa sáng."
Văn Tịnh rụt rè cười cười, sự tự tin lại tăng thêm một phần. Đồng thời cảm thán Hạ Kiến Ninh rất biết nói chuyện, trước kia hắn cũng cùng cô ta bắt chuyện qua, bất quá đều là gọi cô ta là bà Diệp.
"Hạ tiên sinh vẫn có phong thái như trước." Văn Tịnh lại khen ngợi hắn.
Không nghĩ tới người từ trước đến nay trầm mặc như cái bóng là Văn Tịnh sẽ nói ra loại lời này, Hạ Kiến Ninh sửng sốt một chút sau đó lại cười ha ha.
"Văn tiểu thư khen trật rồi, mời vào." Hắn tự tay làm dấu mời, nho nhã lễ độ.
Trong lòng Văn Tịnh dừng lại một chút, luận tư thái, Hạ Kiến Ninh cùng Diệp Danh rất tương xứng. Khí chất của hai người cũng có chút giống, thoáng nhìn qua thì cũng là kiểu thư sinh nhã nhặn.
Nhưng Diệp Danh từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ ôn hòa, mà Hạ Kiến Ninh…Nói thật, người Diệp gia nói hắn âm hiểm xảo trá như thế nào, nhưng Văn Tịnh nhìn không ra.
Cô ta chỉ là cảm thấy, Hạ Kiến Ninh cùng Diệp Danh, rất giống.
Đồng thời, hắn cũng rất có năng lực.
"Mời uống trà." Hai người ngồi xuống, Hạ Kiến Ninh tư thái ưu nhã mà rót trà, đưa cho Văn Tịnh.
Đây cũng là đãi ngộ mà Văn Tịnh thật lâu chưa nhận được rồi, dù thân là con dâu trưởng của Diệp gia, cô ta đã đem mình làm người tàng hình cũng quá lâu.
"Cảm ơn." Cô ta có chút không khống chế nổi cảm xúc mà nói cảm ơn.
Hạ Kiến Ninh nhìn cô ta, ánh mắt lóe lóe.
Sau một ly trà, hắn hỏi: "Không biết Văn tiểu thư hôm nay tới có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo không dám nhận, tôi là tới. . ." Văn Tịnh cắn môi, tính toán bao nhiêu ngày rồi, đột nhiên có chút không nói nên lời.
Hạ Kiến Ninh không thúc dục, hắn yên lặng chờ lấy.
Mặt Văn Tịnh hết trắng rồi đỏ, có chút nói năng lộn xộn nói: "Chuyện của tôi, anh có lẽ đã nghe nói, Diệp gia…Hiện tại tôi và cha mẹ ở cùng một chỗ, bọn hắn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, nhưng những người kia tôi đều chướng mắt!"
Sau khi Văn Tịnh đem cháu trai cháu gái đều đuổi đi, cha mẹ Văn yên tĩnh hai ngày, lại bắt đầu làm trò.
Bọn hắn muốn giới thiệu đối tượng cho Văn Tịnh!
Cô ta còn trẻ, mới 31 tuổi, đằng sau thời gian còn dài, không thể một mình vượt qua ah, quá đáng thương, phải tìm bạn.
Người như Diệp Danh tìm không ra rồi, nhưng Văn Tịnh ngoại trừ không thể sinh con, các phương diện điều kiện khác cũng không kém, gia thế cũng xem là tốt, bộ dáng cũng không tệ, vậy thì tìm cho cô ta một đối tượng đã có con chẳng phải là được sao.
Đàn ông lớn tuổi, sẽ biết đau lòng người, hơn nữa lớn tuổi, chức vị cũng sẽ không quá thấp, hay bởi vì lớn tuổi, chồng già vợ trẻ, lấy được Văn Tịnh, sẽ nhường Văn gia bọn hắn.
Hơn nữa, người như Diệp gia vừa thối lại vừa cứng cũng không nhiều lắm, bọn hắn có thể lấy được chỗ tốt, chưa hẳn sẽ ít hơn so với lấy được trên người Diệp gia.
Người Văn gia hợp lại mà tính, mấy người đàn ông bắt đầu đi tìm. Đương nhiên quá già cũng không được, già bảy tám mươi tuổi đấy, bọn hắn trên mặt mũi cũng khó gây khó dễ.
Nhưng đều là tầm 50, hơn 40, đầu 50, người đàn ông như vậy muốn có con cũng đã có, muốn chức vị có chức vị, lại đúng thời điểm thích phụ nữ trẻ tuổi…Song phương không mưu mà hợp.
Cho nên dù Văn Tịnh là con dâu trước của Diệp gia, lại làm ra chuyện như vậy bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng thị trường còn thật là tốt đấy, có mấy người đàn ông đều chọn trúng cô ta.
Thiên hạ này không phải là của Diệp gia đấy, kẻ thù của Diệp gia cũng có rất nhiều.
Văn Tịnh rất chán ghét mấy lão già đó! Một số nhỏ hơn cha cô ta hai hoặc ba tuổi! Một số lại có bộ răng giả trắng bóng khiến cô ta lạnh sống lưng.
Cô ta đã lưu lạc đến nước này rồi hả? Nếu cô ta gả cho mấy ông già hơn 50 tuổi, các đồng nghiệp sẽ chê cười c.h.ế.t cô ta đấy!
Không, cô ta không thể như vậy, cô ta muốn tìm người tốt hơn so với Diệp Danh đấy! Lại để cho tất cả mọi người đều há hốc mồm!
Nhưng người tốt hơn Diệp Danh, cô ta không biết ai, cô ta chỉ biết một người không sai biệt lắm đấy.
Chính là Hạ Kiến Ninh.
"Tôi, tôi muốn…" Văn Tịnh ấp úng, nói không nên lời.
Hạ Kiến Ninh "Không đành lòng" nhìn cô ta khó xử như vậy, thay cô ta nói ra: "Cô muốn tôi giúp cô giới thiệu đối tượng? Văn tiểu thư thật sự tìm đúng người! Luận về hiểu biết đối với người trong hội, tôi dám nói thứ hai, sẽ không ai dám nói thứ nhất, Văn tiểu thư muốn tìm dạng nào vậy? Cứ mở miệng, tôi cam đoan có thể cho cô chọn được người hợp ý đấy."
Mặt Văn Tịnh càng đỏ, nhắm mắt nói ra: "Hạ tiên sinh cảm thấy tôi thế nào?"
Hạ Kiến Ninh đang cầm chén trà, tay run lên, đem mình làm bỏng.
Hắn thật không nghĩ tới Văn Tịnh có ý tứ này, hắn làm sao lại lọt vào mắt cô ta vậy?
Cô ta không soi gương sao?
Hoa Chiêu trong xe vỗ tay lái cười ha ha, cô cảm thấy Văn Tịnh này lá gan thật lớn! Cô kỳ thật cũng không dám cùng Hạ Kiến Ninh nhiều lời, chỉ sợ nói nhiều hơn, không biết câu nào đã bị đào hố rồi.
Văn Tịnh lại muốn gả cho hắn? Xem ra ly hôn đối với cô ta tạo thành kích thích thật sự không nhỏ.
Hơn nữa, cô ta vậy mà chọn Hạ Kiến Ninh….Xem ra cô ta rất hận Diệp gia rồi.
"Văn tiểu thư, tất nhiên là rất tốt…." Hạ Kiến Ninh đã lớn như vậy, qua tuổi 30 rồi, kỳ thật cũng là lần đầu tiên bị nữ nhân hỏi loại lời này, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Vậy, vậy anh lấy tôi đi!" Văn Tịnh nhắm mắt lại nói ra.
Hạ Kiến Ninh đặt chén trà xuống, trên mặt còn mang theo nụ cười như tắm gió xuân, đáy mắt lại là một mảnh trào phúng.
Cô ta thì có cái gì đáng để hắn lấy?
Có một số người, cũng không biết chính mình có bao nhiêu cân lượng.
"Tôi biết rõ tất cả nội tình của Diệp gia!" Văn Tịnh mở mắt, sắc mặt đỏ bừng, vẫn không dám nhìn mặt Hạ Kiến Ninh, nhìn chằm chằm lên khay trà trước mặt nói ra: "Tôi biết rõ mạng lưới quan hệ của bọn hắn, còn có nhiều bí mật, anh muốn biết cái gì, tôi đều nói cho anh biết."
Cái này chính là vốn liếng của cô ta.
"Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng biết. . . Tôi không xứng." Văn Tịnh cắn răng nói: "Chúng ta có thể giả kết hôn! Anh không thích tôi cũng không sao, chúng ta có thể ở riêng, thậm chí tôi có thể không xuất hiện trước mặt anh! Tôi chỉ cần một thân phận."
Hạ Kiến Ninh giật mình, như vậy ah.
Bất quá, cô ta vẫn không xứng.
"Chút bí mật kia của Diệp gia, tôi cũng không phải rất muốn biết, tôi cùng Diệp gia cũng không phải là tử địch, tôi lại không muốn cạo c.h.ế.t bọn hắn, biết nhiều bí mật như vậy của bọn hắn làm gì?" Hạ Kiến Ninh cười nói.
Hắn muốn Diệp Thâm, cũng là muốn Diệp gia sau lưng Diệp Thâm, cạo c.h.ế.t Diệp gia, Diệp Thâm tính là cái gì?
Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua muốn cùng Diệp gia cùng chết, hắn thầm nghĩ ở trong phạm vi dễ dàng tha thứ của Diệp gia, đạt được chỗ tốt.
Ví dụ như Diệp Thâm, ví dụ như nữ đầu bếp của hắn.
Vẻ mặt Văn Tịnh như tro tàn, đã xong, lá bài tẩy của cô ta vậy mà không dùng được.
Cô ta đã hơn 30 tuổi, không thể sinh con, đã ly hôn, cô ta biết chính mình có chút không xứng với Hạ Kiến Ninh, nhưng cô ta cho rằng mình có thẻ đánh bạc.
Hơn nữa Hạ Kiến Ninh là một con ma ốm bệnh liên tục tùy thời sẽ phải chết, như vậy còn bắt bẻ làm gì? !
"Diệp gia, không, dưới mặt đất nhà Hoa Chiêu chắc chắn có chôn đồ đạc! Lần trước là do người của anh không đào được, lần này anh lại đi, đào sâu hơn một chút, nhất định có thể đào được đấy!" Văn Tịnh nói ra.
Dưới mặt đất có cái gì đó, trên cơ bản người Diệp gia đều ngầm hiểu với nhau rồi, bất quá việc này bọn hắn đương nhiên sẽ không nói ra bên ngoài.
Trước kia Văn Tịnh cũng sẽ không, nhưng hiện tại tất nhiên không giống với lúc trước.
Sự trào phúng dưới đáy mắt Hạ Kiến Ninh càng rõ ràng, cười cười nói: "Văn tiểu thư sợ là đã hiểu lầm, lần trước chuyện Diệp gia bị đào, cùng tôi có liên quan gì sao?"
Chuyện hắn đã làm, hắn chưa bao giờ thừa nhận! Nhưng trong lòng mọi người biết rõ là tốt rồi.
Sắc mặt Văn Tịnh cứng lại rồi, đây là lần đầu tiêu cô ta trực tiếp cùng Hạ Kiến Ninh nói chuyện với nhau, hắn có chút không giống với trong suy nghĩ của cô ta. . .
"Cảm ơn Văn tiểu thư ưu ái, nhưng Hạ mỗ cơ thể suy nhược lại nhiều bệnh, sợ là vô phúc tiêu thụ, nếu như Văn tiểu thư chỉ muốn tìm người cùng Diệp Danh ganh đua cao thấp..., tôi có thể đề cử một người cho cô."
Văn Tịnh nhíu mày, sau nửa ngày mới hỏi: "Là ai?"
"Đỗ gia, cháu trai của ông Đỗ, Đỗ Hãn Lương, cô cảm thấy như thế nào?" Hạ Kiến Ninh nói.
Nghe được ông Đỗ của Đỗ gia, hai mắt Văn Tịnh liền sáng, đây chính là người có công lớn, một năm trước, có thể nói là ngang hàng với Diệp gia, thậm chí hơi cao hơn một bậc, bởi vì con cháu Đỗ gia cực kỳ nhiều, quan hệ thông gia cũng nhiều, gia tộc khổng lồ.
Diệp gia cùng Đỗ gia vừa so sánh với nhau liền lộ ra nhân khẩu đơn bạc rồi.
Nhưng hiện tại, Diệp gia đã có rượu thuốc, đã có mạng lưới quan hệ càng khổng lồ kiên cố, thế lực hai nhà liền có chút khó mà nói rồi.
Bất quá Đỗ gia là tuyệt đối có đẳng cấp, cô ta rất thoả mãn đấy.
Nhưng Đỗ Hãn Lương? Cô ta chưa nghe nói qua cái tên này, không phải là họ hàng bên ngoài chứ?
"Hắn là cháu ruột ông Đỗ, đứa con thứ ba nhà Đỗ lão tam. Đỗ lão tam với các người. . . Cùng Diệp lão tam giống nhau, trước kia luôn ở bên ngoài nhậm chức, mấy tháng trước mới trở lại thủ đô, Đỗ Hãn Lương lúc đó mới trở về đấy, cô chưa từng nghe qua cũng không kỳ quái." Hạ Kiến Ninh giới thiệu nói.
"Hắn năm nay 35 tuổi, công tác ở bộ ủy, có một trai một gái, vợ 5 năm trước bị bệnh chết, hiện tại độc thân, trong nhà đang sắp xếp đối tượng thân cận cho hắn, cô tới cũng vừa vặn rồi, nếu muộn vài ngày, không chừng đối tượng của hắn đã định ra rồi." Hạ Kiến Ninh nói.
Văn Tịnh nóng nảy, muốn nói cái gì lại không biết mở miệng như thế nào.
Thật sự tốt như vậy? Hơn nữa, hiện tại cô ta biết cũng chưa muộn? Bọn họ nhất định có thể thành? Hạ Kiến Ninh chịu giúp cô ta?
Hạ Kiến Ninh nâng chung trà lên uống một ngụm, buông ra nói: "Tôi cùng Diệp gia không có thù, có chút hiểu lầm trong quá khứ, hiện tại đang tìm cách hóa giải…Dù sao Diệp gia đang ngày càng lớn mạnh, hơn nữa, tôi còn cần sâm kéo dài tính mạng."
Văn Tịnh lạnh mặt: "Hiện tại tôi cùng Diệp gia không có nửa điểm quan hệ! Giúp tôi cũng không phải giúp Diệp gia! Diệp gia chẳng những sẽ không cảm kích, không chừng còn có thể giận chó đánh mèo lên anh đấy! Hạ tiên sinh vẫn nên suy nghĩ kỹ càng rồi nói sau."
"A." Hạ Kiến Ninh cười lạnh một tiếng, không che dấu sự trào phúng: "Cô vậy mà nghĩ Diệp gia…Được rồi, tôi không hiểu." Hắn đột nhiên hiểu được sự vô lực của Diệp Danh, không, hắn đột nhiên nghĩ mãi mà không rõ Diệp Danh làm thế nào mà có thể nhịn được nhiều năm như vậy!
Xét về lực nhẫn nại, xem ra hắn không sánh bằng Diệp Danh.
Chỉ cùng Văn Tịnh nói mấy câu, hắn liền hi vọng cô ta nhanh biến mất trước mặt mình! Tốt nhất là vĩnh viễn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-198.html.]
"Tôi hẹn Đỗ Hãn Lương rồi sẽ thông báo cho cô, tôi tận lực thúc đẩy chuyện này, tìm cho cô một nhà thật tốt, Diệp gia tự nhiên sẽ nhớ ân tình của tôi." Hạ Kiến Ninh nói: "Nhưng nếu như hắn chướng mắt cô, tôi cũng không có biện pháp, cô vẫn nên mời cao nhân khác a."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Kiến Ninh đứng dậy, có ý tiễn khách.
Văn Tịnh đâu thể không biết xấu hổ mà ngồi lại, cái gì cũng không nói quay người liền đi nha.
Hạ Kiến Ninh nhìn bóng lưng của cô ta, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu, tìm cho cô ta một nhà tốt? Hắn trở thành Bồ Tát sống từ lúc nào vậy?
"Học vấn" của Đỗ Hãn Lương kia rất lớn đây này.
Về phần để cho Diệp gia cảm kích, đó là chuyện không có khả năng. Diệp gia hiện tại mới không để ý Văn Tịnh sẽ đi về đâu đâu, sau khi bị đuổi ra khỏi cửa, Diệp gia sẽ không chú ý đến cô ta nữa.
Chỉ ngoại trừ Hoa Chiêu, cô nhất định sẽ lưu ý hướng đi của Văn Tịnh.
Nếu hắn thực sự tìm cho Văn Tịnh một nhà tốt, Hoa Chiêu nhất định sẽ giận chó đánh mèo hắn. Hắn cũng không thể lại làm cho cô ấy tức giận, hắn muốn nhân sâm kéo dài tính mạng.
Chị dâu Lý đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, nói với Hạ Kiến Ninh: "Tiên sinh, ăn cơm thôi."
Hạ Kiến Ninh ngửi thấy từ phòng bếp bay tới nhàn nhạt vị thuốc, thở dài, hắn còn muốn người nấu ăn.
Sau khi Văn Tịnh đi ra, Diệp Thâm rất nhanh cũng quay trở lại.
"Như thế nào rồi? Đã nghe được cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm đột nhiên cười một cái: "Cô ta muốn gả cho Hạ Kiến Ninh."
Nụ cười này có chút phức tạp.
Văn Tịnh sau khi ly hôn lại tái giá, không có gì đáng giá lên án, nhưng cô ta vậy mà muốn gả cho Hạ Kiến Ninh? Còn muốn đem tất cả bí mật của Diệp gia đều nói cho đối phương biết, vậy thì quá trơ trẽn rồi.
Anh cảm thấy không đáng thay anh cả.
Cũng may hai người hiện tại đã ly hôn rồi.
Cũng may Văn Tịnh kỳ thật cũng không biết cái gì.
Mạng lưới quan hệ của Diệp gia, không có gì là không thể cho người biết đấy, cho dù có, cô ta cũng không biết.
Đối với những thứ dưới lòng đất.
“Những thứ chúng ta chôn dưới đất có ổn không? Em muốn đổi một chỗ khác không?” Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu gật đầu: "Những cái kia giao cho em, anh cứ yên tâm đi."
Diệp Thâm không biết cô sẽ làm gì, dù sao anh phát hiện vợ mình rất biết cất giấu đồ đạc, nếu cô ấy muốn giấu anh cũng tìm không thấy.
"Đi thôi, tiếp tục dạo phố." Diệp Thâm nói ra.
Hiện tại không có gì quan trọng hơn việc ở bên vợ con, anh không đến vài ngày nữa đã phải đi rồi…Chuyện của Văn Tịnh, quay đầu lại cùng anh cả nói một tiếng là được.
Hai người tiếp tục dạo phố, Hoa Chiêu mua một đống hạt giống hoa cỏ, còn có cây ăn quả.
Đợi cây ăn quả lớn lên, các bảo bảo cũng đã đến thời điểm có thể ăn trái cây thoải mái rồi.
Cô còn mua một đống màng nhựa plastic cùng ống trúc, dự định xây dựng một nhà kính nhỏ.
Trời thu đến rồi, mùa đông cũng không còn xa, nếu không bắt đầu sẽ không kịp rồi.
Người một nhà đi dạo rất vui vẻ, cái rương không lớn ở phía sau bị nhét đến tràn đầy, thẳng đến khi thật sự chứa không nổi mới quay trở lại tứ hợp viện.
Buông đồ đạc xuống, Diệp Thâm lái xe đi tìm Diệp Danh.
Nghe được chuyện của Văn Tịnh, Diệp Danh từ chối cho ý kiến.
Anh thực ra là một người rất lạnh lùng, và nụ cười chẳng qua chỉ là một chiếc mặt nạ mà thôi. Quyết định buông tay Văn Tịnh, vậy thì triệt để buông xuống.
"Đỗ Hãn Lương? Người này anh không quen, bất quá, hi vọng cô ta về sau hạnh phúc a." Diệp Danh thuận miệng nói, một chút cũng không để vào trong lòng.
Anh cũng không muốn điều tra thêm Đỗ gia thế nào, không lo lắng Văn Tịnh gả cho Đỗ gia có thể tạo thành tổn thất gì đối với Diệp gia bọn họ hay không.
Những chuyện không nên nói cho cô ta biết đấy, cái gì anh cũng chưa nói. Có thể cho cô ta biết, sẽ không sợ người ngoài biết rõ.
Nữ quyến Diệp gia đều có chũng đãi ngộ này, chỉ Hoa Chiêu là có một chút khác biệt. Cũng chỉ là một chút mà thôi, bản thân Hoa Chiêu đối với bí mật của Diệp gia cũng không quan tâm, không phải bọn họ không muốn nói cho cô đấy, chỉ là cô chưa bao giờ chủ động nghe ngóng.
( Chuyện này là đương nhiên, nên nghe hay không nên nghe đấy, cô đều nghe thấy được, cho nên chưa bao giờ hiếu kỳ. )
"Đừng quan tâm đến anh." Diệp Danh nhíu mày thúc giục Diệp Thâm: "Em nhanh về nhà a, mặc kệ vụ này, khi nào thì đi?"
"Chín ngày sau." Cũng chính là lúc kỳ nghỉ bệnh của anh chấm dứt, liền phải đi.
Diệp Danh thở dài, hướng anh phất phất tay.
Diệp Thâm quay người đi ra.
Về đến nhà, phát hiện cô cô cũng tới.
Hoa Chiêu đang bận trước bận sau mà chiêu đãi bà ấy.
"Cô nhỏ làm sao lại tới rồi hả?" Diệp Thâm tò mò hỏi.
Diệp Phương là người rất bận rộn, đơn giản là không có thời gian rảnh.
"Cô cô không đến, các ngươi cũng không biết đi thăm." Diệp Phương ôm bọn nhỏ giả vờ tức giận nói, nói xong chính mình cũng cười: "Được rồi, cô cũng thường xuyên không ở nhà, các ngươi đi cũng không gặp được."
Bà ấy gần đây luôn chạy bên ngoài, đến những vùng sâu, vùng xa để khám bệnh miễn phí, vừa đi là một tháng nửa tháng đấy, trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, bà cũng là sau đó mới biết đến.
"Cô đến thăm bọn nhỏ, còn vợ cháu nữa." Bà đã rất lâu không gặp hai bảo bảo rồi, nghĩ mà sợ. Đợi đến lúc chính bà có thể bế cháu trai, còn không biết ngày tháng năm nào đây này.
Đừng nói cháu, con trai hiện tại cũng không thấy rồi, đi ra nước ngoài học đại học, giống như ra khỏi tam giới vậy, xa ngút ngàn dặm không có chút tin tức.
Đương nhiên chỉ là con trai không đưa tin cho người trong nhà, bà vẫn có thể thông qua bạn bè thăm dò được mọi chuyện của nó đều tốt đấy, bằng không thì đã sớm nóng nảy.
"Còn có, chuyện kỳ thi đại học sắp khôi phục, các cháu đều nghe nói a?" Diệp Phương hỏi.
"Đến cô cô cũng biết rồi." Hoa Chiêu cảm thán nói.
Kiếp trước, nhận thức của cô về "Khôi phục kỳ thi Đại Học", tất cả đều trên tư liệu, sau khi công bố tin tức, cả nước sôi trào.
Nhưng khi thật sự ở trong thời đại này sẽ phát hiện, từ trước khi tin tức được công bố, trên xã hội cũng đã có chút sôi trào, đặc biệt là trung tâm đất nước, thành phố thủ đô.
Hiện tại cơ hồ phố lớn ngõ nhỏ đều đang truyền đi tin tức này, giáo viên và học sinh trong trường đều kích động như đánh m.á.u gà vậy.
Mà ngay cả bốn đứa nhỏ đều đã chạy tới hỏi cô cái gì là kỳ thi đại học. Nói cách khác, những vùng núi xa xôi sẽ đợi báo chí công bố vào ngày 21/10.
"Chính giáo viên từ trường trung học số 6 đã tìm cô cô và hỏi về tình huống của cháu. Cháu có muốn đến lớp không?" Diệp Phương nói ra.
Trước kia bà đã ghi danh cho Hoa Chiêu ở trường cấp 3 bên cạnh nhà, không nghĩ tới đối phương còn nhớ rõ, khi biết sắp khôi phục kỳ thi đại học còn cố ý tới hỏi thân thích của bà có định đi học không. Họ tổ chức một lớp học chạy nước rút trước kỳ thi.
Diệp Phương cảm thấy việc này nên tới hỏi Hoa Chiêu.
Bất quá bà nhìn bụng Hoa Chiêu, lúc này lại có, còn có thể đến trường sao?
"Lên!" Hoa Chiêu lập tức nói: "Trước kia vốn không có chuyện tốt này, hiện tại vừa mới khôi phục kỳ thi đại học, chính sách còn mở rộng, hầu hết mọi người đều có thể đi thi, mặc kệ đã sinh con hay chưa, chưa kết hôn hay đã kết hôn, cũng có thể. Đợi về sau, không chắc sẽ còn chuyện tốt này nữa rồi."
Xác thực là như thế, cô nhớ rằng chính sách này dường như kéo dài trong 3 năm, sau 3 năm, chỉ những học sinh trung học nghiêm chỉnh mới được thi vào đại học, còn những người đã kết hôn thì không thể.
"Vậy cháu cẩn thận một chút." Diệp Phương lo lắng mà nhìn bụng của cô.
Trường học nhiều người, sẽ có va va chạm chạm đấy, bà có chút lo lắng.
"Không được thì mời giáo viên đến nhà giảng bài, đừng đến trường học nữa." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.
Anh cũng lo lắng.
Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn anh cười ngọt ngào: "Em còn chưa từng được đi học đâu, muốn cùng bạn học đồng lứa tuổi đến trường, trải nghiệm không khí một chút."
Cô mới chỉ là học sinh tiểu học vài ngày lúc 18 tuổi, nên cũng không cần nhắc lại làm gì.
Lần này học, nhưng lại phải đi ra ngoài đấy, bởi vì ánh mắt của Chu Lệ Hoa ngày đó.
Chu Lệ Hoa coi cô là mù chữ, nếu cô thi đậu đại học, làm con gái bà ta không so bằng, bà ta nhất định cho rằng Diệp gia giúp cô ăn gian rồi.
Khi đó, sẽ có những lời chua ngoa từ miệng Chu Lệ Hoa, con dâu nhà họ Diệp truyền ra chính là bằng chứng.
Cô không hi vọng chính mình vất vất vả vả thi lên đại học, lại mang thanh danh ăn gian trên lưng. Cho nên trường cấp 3 nhất định phải đi, còn phải bỗng nhiên nổi tiếng.
Vài ngày sau, Hoa Chiêu cũng không đi đâu, luôn ở nhà đọc sách, thuận tiện mài Diệp Thâm.
Nhưng miệng của anh cũng thực kín ah, các kiểu kỹ năng đều lên một lượt rồi, anh cái gì cũng đáp ứng cô…Nhưng vừa đến nhiệm vụ kia, anh lại để cho cô "Câm miệng".
Cô co tức giận cũng không có cách nào, cũng không thể để anh ấy biết cô có tật xấu thích "Nghe lén", lỗ tai còn dài đến quá phận.
Ngày nghỉ còn lại hai ngày, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm trở về trên núi, nhiều gia cầm như vậy cũng không thể luôn để cho người khác giúp đỡ nuôi dưỡng, còn có vườn rau cũng nên dọn dẹp một chút rồi, còn có nhà kính nhỏ, thừa dịp Diệp Thâm ở nhà cũng nên làm luôn.
Một đống việc vặt.
Lúc trở lại trên núi là buổi sáng, từ thật xa Hoa Chiêu đã nhìn thấy chị dâu Vương đứng ở cửa nhà mình cùng Tô Nguyệt nói chuyện phiếm.
Tô Nguyệt thấy Hoa Chiêu trở về, mắt sáng rực lên, lập tức ôm đứa bé tới chào hỏi.
Hoa Chiêu chỉ là cùng cô ta gật đầu, liền đi theo chị dâu Vương hàn huyên.
"Mấy ngày nay vất vả chị dâu rồi." Hoa Chiêu nói xong lấy ra một túi hoa quả nhét vào trong tay cô ấy: "Cây trong nhà mình kết quả đấy, chị dâu đừng khách khí, lấy về nếm thử."
Chị dâu Vương vốn đang muốn từ chối, nghe nói trên cây của nhà kết đấy, tay liền dừng lại: "Nhà cô còn trồng cây ăn quả rồi hả?"
"Nhà chồng có một tiểu viện tử, trong nhà trồng vài cây đấy, quả táo, lê, quả đào đều có." Hoa Chiêu nói ra.
"Thật sự? Vậy tôi sẽ nhận nó!" Chị dâu Vương nói ra.
"Chắc chắn 100%, chị không thể mua được trái cây ngon như của nhà em ở trong chợ đâu." Hoa Chiêu nói.
Chị dâu Vương cúi đầu xem xét, hoa quả ở bên trong túi xác thực mỗi quả đều rất tươi ngon mọng nước, ở cửa hàng đồ ăn chưa từng thấy qua loại này.
Vào thời điểm này, trái cây có thể bán có rất ít dù là về chất lượng hay số lượng. Mấy loại quả khó vân chuyển như đào lại càng ít, mà những quả bên trong túi đều rất tốt, không bị dập hay sâu, vừa nhìn đã biết mới được hái từ trên cây xuống đấy, nhất định là từ cây nhà mình, bằng không thì qua một lần vận chuyển liền hư.
Chị dâu Vương cao hứng: "Tôi đây liền không khách khí nữa!"
Hoa Chiêu đưa hoa quả xong, mà bắt đầu chuyển đồ đạc từ trên xe trên xuống.
Tô Nguyệt lại không mời mà tới, ôm đứa bé tiến vào rồi, chỉ ở bên cạnh nhìn xem.
Cô ta cũng không chịu khó như lần đầu tiên gặp mặt nữa, cái gì mà em giúp chị làm việc, việc gì cũng có thể làm…
Có lẽ cũng bởi vì Hoa Chiêu không đồng ý cho cháu trai cô ta uống sữa, cô ta cảm thấy không cần làm.
Hoa Chiêu cũng làm như không thấy cô ta, tự mình bận rộn.
Chị dâu Vương đưa hoa quả về nhà, vừa đi ra liền trông thấy cũng nhìn không được rồi, đứng ở chân tường gọi cô ta: "Tô Nguyệt ah, sắp đến giờ cơm rồi, cô không trở về nhà nấu cơm à?"
Tô Nguyệt vừa cười vừa nói: "Lúc này mới hơn 10 giờ, còn sớm, hơn nữa cơm trưa em làm rất đơn giản, làm nóng cái lương khô, trộn lẫn rau trộn là được, vài phút là tốt rồi."
"Tôi nói cô này, người lớn ăn như vậy cũng được, nhưng đứa nhỏ có thể ăn như vậy sao? Răng Tô Hạo đủ dài để ăn sao? Ăn lạnh như vậy được sao? Không phải nói đứa nhỏ hay bị tiêu chảy sao? Cô không thể tự mình là cho thằng bé chút đồ ăn hay sao?" Chị dâu Vương không khách khí nói.
Mặt Tô Nguyệt có chút đỏ lên, xấu hổ nói: "Em thật đúng là không biết làm cái gì, cũng không có tay nghề tốt như chị dâu Diệp."
"Có nhiều thứ không cần tay nghề, canh trứng gà có thể làm hay không? Nếu không biết cô về nhà cầm hai quả trứng gà tới, tôi dạy cho cô làm!" Chị dâu Vương liếc cô ta nói ra.
Mặt Tô Nguyệt càng đỏ hơn, nhưng vẫn không lên tiếng, cũng chưa đi.
Chị dâu Vương tức đến độ có chút đỏ mặt, người này thật đúng là kẻ lưu manh, muốn dựa vào Hoa Chiêu luôn rồi hả?
Hoa Chiêu đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đi tới cười nói: "Bảo bảo nhà tôi hôm nay đã ăn xong rồi, nên không giữ cô lại rồi. Còn có, rau quả nghiền không làm được, canh trứng gà chắc chắn sẽ biết làm, cô là người nông thôn, nhất định biết a? Trong nhà lại không phải là không có trứng gà, lúc trước còn có thể một tháng xuất ra 30 trứng, cô không cần lấy ra cho ai, chính mình chưng lên cho thằng bé ăn, đối với thân thể của hắn mới có lợi."
Những câu đằng sau Tô Nguyệt đều không nghe thấy, cô ta chỉ nghe thấy câu đầu tiên, hôm nay không làm đồ ăn rồi, liền không giữ cô ta…Giống như cô ta đến đây chính là vì đồ ăn vậy!
Được rồi, tuy là thật sự như vậy, nhưng cô ta cũng không cần cố ý nói ra làm cho người ta khó chịu nổi ah!
Tô Nguyệt xấu hổ đến nhỏ máu, ấp úng không biết nói gì, ôm Tô Hạo rời đi rồi.
Hoa Chiêu thở phào, rất tốt, mới như vậy đã rời đi, bằng không thì cô lập tức nói càng khó nghe hơn, như vậy mặt mũi sẽ thật khó coi.
Chị dâu Vương cũng nói: "Cũng may cô ta còn muốn mặt mũi, bằng không thì cái người này, chịu bó tay."
Hoa Chiêu cười cười, quay đầu lại thật vui vẻ mà đi làm đồ ăn cho các bảo bảo.
Còn chưa tới giờ ăn đâu, ăn cái gì mà ăn?
Tô Nguyệt mới vừa vặn ra cửa sân chưa đi xa.
Hoa Chiêu cũng không sợ cô ta trông thấy, chính là cố ý cho cô ta xem, lại để cho cô ta biết rõ, cô không hi vọng cô ta lại đến ăn chực.
Trên đời những đứa bé đáng thương còn rất nhiều, như Tô Hạo có cha, có người thân, có tiền có lương thực lại không để cho nó ăn…Cô đồng tình cũng chỉ có hạn đấy, hiện tại sự đồng tình này đã bị Tô Nguyệt tiêu hao hết.
Tô Nguyệt đi ra thật xa, mới dám vụng trộm quay đầu lại nhìn về hướng nhà Hoa Chiêu, âm thanh Hoa Chiêu gõ gõ nấu cơm cũng nghe thấy được, cô ta sao có thể hống hách như vậy?
"Ôi!!!, hôm nay trở về rất sớm nha." Lý Mỹ Quyên ở trong công viên nhỏ, trông thấy Tô Nguyệt trở về lập tức cùng cô ta chào hỏi: "Tôi vừa mới nhìn thấy Hoa Chiêu trở về rồi, cô sao không đến nhà cô ta ngồi thêm một chút?"
Cô ta chính là miệng thiếu nợ, muốn xỉ nhục Tô Nguyệt.
Trên mặt Tô Nguyệt lập tức treo lên một nụ cười nước chảy mây trôi, nói với Lý Mỹ Quyên: "Hoa Chiêu vừa về đến rồi, nhưng mua một đống lớn đồ đạc muốn sửa sang lại, em mang theo đứa nhỏ cũng không giúp đỡ gì được, liền không để cho cô ấy thêm phiền rồi. Có xe thật là tốt, mua một xe đồ như vậy lại có thể đi thẳng đến cửa nhà, không giống chúng ta đi ra ngoài mua đồ ăn, xuống xe còn phải đi thật xa."
Tâm tư Lý Mỹ Quyên lập tức bay xa rồi, cô ta buồn nhất đúng là vào thành mua thức ăn.
Miệng cô ta thèm, đàn ông nhà cô ta lại không rảnh, lại lo lắng người khác chiếm tiện nghi, cô ta liền tự mình vào thành mua, đi xa lại là xe tuyến đấy, cô ta phải đổi xe nhiều lần xe.
Mang theo một đống lớn đồ đạc chuyển xe, cái tư vị kia, làm cho người phụ nữ có thai như cô ta mệt c.h.ế.t rồi.
Còn có lúc về đến nhà mẹ đẻ, bao lớn bao nhỏ, cũng rất mệt mỏi.
Ngày mai cô ta lại muốn vào thành. . . .
Lý Mỹ Quyên không có tâm tư nói xéo Tô Nguyệt rồi, đang suy nghĩ tự mình trực tiếp đến tìm Hoa Chiêu được không, cô ta có thể đồng ý hay không.
Tâm tình Tô Nguyệt rốt cuộc cũng khoan khoái dễ chịu rồi, ôm đứa nhỏ lên lầu.
Về đến nhà, cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng lấy ra một quả trứng và làm món canh trứng ga cho Tô Hạo.
Không để cho nó không ăn gì được, thân thể Tô Hạo lại không có khởi sắc, cô ta sẽ bị đưa về nhà.
Mà đến nhà Hoa Chiêu cọ vài ngày cơm, cô ta phát hiện tinh thần Tô Hạo hơi có chút tốt lên, xem ra canh trứng gà này thực có tác dụng.
"Đúng là sĩ diện cãi láo, khi còn bé tôi cũng không ăn qua trứng gà, không làm được tốt đấy." Tô Nguyệt tức giận mà nói thầm.
Một quả trứng gà, 1 một mao 5 đây này!
Một ngày một cái, một tháng chính là 4 đồng 5, mà những số tiền này đều từ tiền sinh hoạt ra đấy, mà tiền sinh hoạt, đều là của cô ta đấy. . . .
Một tháng 4 đồng 5, một năm chính là 50 đồng! Trời ạ, quá đau lòng!
Không được, cô ta vẫn phải nghĩ biện pháp.
. . . . .
Hoa Chiêu trồng rau củ và trồng cây ăn quả, Diệp Thâm một mình làm xong nhà kính rồi.
Vốn cũng không nhiều lắm, hơn mười mét vuông, trồng chút cây ăn lá mà thôi.
Vào mùa đông, các bé tròn một tuổi có thể ăn uống bình thường, đừng chỉ ăn củ cải, khoai tây, bắp cải và dưa chua.
Chế độ dinh dưỡng không cân đối sẽ dễ tạo ấn tượng không tốt cho bọn nhỏ về món ăn.
Thấy Hoa Chiêu trồng cây ăn quả, chị dâu Vương mới vỗ trán một cái: "Cô xem đầu óc tôi này, sao trước đây không nghĩ tới trước sân trồng mấy cây ăn quả! Thế này khi muốn ăn cũng không phải ra ngoài mua!”
Lúc cô ấy ở nhà mẹ đẻ cũng chưa từng trồng qua, nên về sau cũng không nhớ ra được.
Mà những người khác không biết xuất phát từ tâm lý gì, cũng không trồng, mọi người đều không trồng.
Hoa Chiêu xem như là người đi tiên phong.
"Lúc này trồng có thể sống sao?" Chị dâu Vương hỏi Hoa Chiêu: "Không phải đều nói mùa xuân trồng cây sao?"
"Mùa xuân trồng sẽ dễ sống, nhưng hiện tại trồng cũng không sao." Hoa Chiêu nói.
"Cô mua những giống cây ăn quả này ở đâu? Nói cho tôi một chút, ngày mai tôi sẽ mua vài cây." Chị dâu Vương nói.
Cô ấy cũng là người sảng khoái đấy, nói làm liền làm.
Hoa Chiêu nói kỹ càng với cô ấy địa chỉ, chị dâu Vương lo lắng, còn để cho Hoa Chiêu cầm bút viết xuống cho mình.
Cô ấy không biết chữ. Nhưng ngày mai nếu lạc đường, có thể để cho người ta nhìn tờ giấy chỉ đường.
Chị dâu Vương còn rất nhiệt tình, có chuyện tốt như vậy liền báo cho mấy người hàng xóm cùng đi.
Kết quả là ai cũng bày tỏ mong muốn được mua mấy cây ăn quả.
Cũng không thể nhà của ngươi ta trồng, nhà mình lại không trồng, đến lúc đó ngươi ta ăn mình chỉ có nhìn.
Hơn nữa chủng loại và số lượng đều giống nhau, giống nhà Hoa Chiêu là được.
"Thật náo nhiệt ah, mọi người đang thương lượng cái gì vậy?" Lý Mỹ Quyên mang theo một cái túi nhựa chậm rãi đi tới, cười hỏi.