Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 204

Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:35:06
Lượt xem: 70

Hoa Chiêu cùng Diệp Thư trở về nhà, lập tức cùng Miêu Lan Chi nói chuyện của Văn Tịnh.

Miêu Lan Chi lập tức thổn thức không thôi.

"Cô ta là cùng nhà chúng ta không có duyên phận." Miêu Lan Chi nói ra: "May mà trước kia cô ta không mang thai, bằng không thì về sau cũng rất phiền toái."

Bà cũng đã nhìn thấu con người Văn Tịnh rồi, tâm tư bất chính, nhất thời che giấu được, không có nghĩa là cả đời che giấu được.

Cũng giống như Chu Lệ Hoa.

Lúc trẻ thì nhìn ra tật xấu gì hả? Làm một người đặc biệt nhanh nhẹn, đi ra ngoài ai cũng nói là

Tuổi trẻ thời điểm nhìn ra cái gì tật xấu rồi hả? Đặc biệt lanh lẹ một người, đi ra ngoài ai không nói là con dâu tốt của nhà họ Diệp?

Kết quả càng già càng hồ đồ, xem những gì cô ta đã làm đi, thanh danh của Diệp gia cũng thiếu chút nữa bị cô ta hủy!

Theo như bà thấy, Văn Tịnh chính là Chu Lệ Hoa thứ ai, có thể sớm đuổi được cô ta ra ngoài là tốt nhất, tránh khỏi đến khi cô ta sinh con dưỡng cái hơn 20 năm muốn nhổ cũng không nhổ ra được.

"Nguy hiểm thật!" Càng nghĩ là sẽ có chuyện như vậy, Miêu Lan Chi vỗ n.g.ự.c cảm thấy may mắn, quyết định hôm nay ăn một bữa ngon để an ủi.

Bà đem bọn nhỏ giao cho Hoa Chiêu cùng Diệp Thư, chính mình gọi Trương Quế Lan cùng đi phòng bếp.

Mọi người thực sự có thể thay đổi khi họ già đi, bà bây giờ lại thích già đi rồi.

Mỗi ngày chăm sóc bọn nhỏ, làm cơm, cùng t Trương Quế Lan tâm sự, đã cảm thấy cuộc sống yên tĩnh lại hạnh phúc.

Ah, điều duy nhất để cho bà quan tâm là hôn sự của con trai con gái rồi.

Ngày đó bà nói nhà bọn họ không có người vừa độ tuổi cần kết hôn là nói sai rồi, nhà bà có hai vấn đề nan giải đây này!

Không được, bà phải thu xếp một chút.

Cơm nước xong xuôi, Miêu Lan Chi liền về nhà, chuẩn bị mời mấy người chị em tốt về nhà ngồi một chút.

Kết quả chị em tốt lại mang đến một tin đồn đáng giận làm cho bà tâm can phổi đau.

"Bên ngoài đều nói là Tiểu Danh nhà bà có vấn đề, thật hay giả?" Người bạn thẳng thắn hỏi thẳng.

"Làm sao có thể? Hai người bọn họ trước kia chưa khám qua 100 cái bệnh viện thì cũng khám qua 50 cái rồi, nhà ai nói là con của tôi có bệnh rồi hả?" Miêu Lan Chi đương nhiên phủ nhận.

"Vậy Văn Tịnh làm thế nào mà vừa ra khỏi nhà bà thì có?"

"Mấy kẻ có ý muốn làm xấu mặt bà nói là bà chướng mắt cô ta nên đã dùng thủ đoạn!"

Đây cũng là một trong những lời đồn đãi, Diệp gia đã cay nghiệt, Miêu Lan Chi lại càng cay nghiệt hơn.

Bằng không thì chuyện Văn Tịnh 10 năm không thể mang thai, vừa ra khỏi Diệp gia liền có thai sẽ rất khó giải thích.

"Tôi cay nghiệt? Tôi cay nghiệt đến nỗi để cho con mình tuyệt hậu?" Miêu Lan Chi tức giận nói.

Mọi người khự lại, điều này cũng đúng.

Lập tức không ai nói đến chuyện của Văn Tịnh nữa rồi, vội vàng hỏi Miêu Lan Chi tìm bọn họ đến có chuyện gì, có phải hay là giống như các bà đoán không.

Miêu Lan Chi bình thường không hay mời khách, bà thường ra ngoài dự tiệc của người khác.

Miêu Lan Chi liếc bọn họ trắng mắt: "Vốn là muốn nhờ mọi người hỗ trợ giới thiệu mấy người, cùng con trai con gái tôi nhìn mặt một chút đấy, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa, tôi là một bà mẹ chồng độc ác như vậy, chắc hẳn các bà cũng chướng mắt."

Mọi người lập tức kinh ngạc và vui vẻ: "Đừng ah! Bên ngoài đều là lời đồn! Chúng tôi không tin đấy!"

"Đúng đúng đúng, người khác cùng tôi lúc nói, lúc ấy tôi còn mắng trở về!"

"Chúng tôi cũng vậy, hiện tại nói với bà những điều này, chính là vì muốn nói cho bà biết chuyện bên ngoài đồn đãi."

Miêu Lan Chi trước kia xác thực luôn giúp Diệp Thư cùng Diệp Danh xem xét đối tượng, nhưng đều là chính bà lặng lẽ nghe ngóng, nhưng chưa từng nói ra bên ngoài, bằng không thì chuyện không thành lại đắc tội với người ta.

Nhưng là hiện tại bà đã đợi không kịp, bà biết rõ sẽ có lời đồn đãi hiện tại!

Vậy mà nói con trai bà có vấn đề mới không sinh được con đấy!

Không cần vài ngày, đồn đãi nhất định sẽ biến thành con trai bà "Không được".

Loại lời này đối với đàn ông đả kích quá lớn, bà kiên quyết không thể nhẫn, cho nên Diệp Danh cũng nhất định phải mau chóng kết hôn, sinh đứa bé!

Năng lực hành động của Miêu Lan Chi rất mạnh, bạn bè của bà cũng không kém, tối hôm đó đã có một người mang theo con gái đến thăm rồi.

Đợi Diệp Danh về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.

Sau đó ngày hôm sau lại thay đổi một người.

Ngày thứ ba. . .

Chưa được vài ngày, Diệp Danh liền mang theo hành lý đến tứ hợp viện, hỏi Hoa Chiêu mình có thê ở nhờ hay không.

Đương nhiên không phải ở nơi này, anh ở nơi này không thích hợp.

"Mùa đông rồi, căn nhà bên cạnh Bắc Hải gần nước, không đốt phòng không được, anh đến đó tiện thể đốt phòng sưởi ấm nhà giúp em." Diệp Danh cười nói.

Hoa Chiêu cùng Diệp Thư đều cười toe toét mà nhìn hắn cười.

Hoa Chiêu nói ra: "Hiếm khi thấy anh cả chật vật như vậy, nhưng em đã nghe mẹ nói, mấy cô gái đến trong nhà làm khách mỗi người đều rất xinh đẹp hiền lành, anh không chọn trúng một người nào sao?"

"Nếu liếc cái đã có thể chọn trúng đấy, vậy đó là duyên phận gì?" Diệp Danh cười nói: "Anh không yêu cầu xa vời. Hơn nữa anh sợ mắt mình không tốt."

Đối với việc tìm kiếm kiểu này, anh kỳ thật cũng không còn tin tưởng rồi.

Anh thật sự cảm giác mắt mình có vấn đề.

"Nhưng tình cảnh hiện tại của anh có chút xấu hổ ah." Diệp Thư nói ra: "Bên ngoài nghe đồn. . . Anh tự mình biết sao?"

"Anh biết rõ." Diệp Danh tùy ý gật đầu, một chút cũng không thẹn thùng.

"Vậy anh còn không tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp chứng minh cho mình? Lại để cho bọn hắn đồn loạn?" Diệp Thư hô.

"Miệng ở trên thân người khác, chỉ cần không ảnh hưởng đến công tác của anh, bọn hắn thích nói cái gì thì nói cái nấy." Diệp Danh cười nói.

Anh hiện tại rất bận, nào có công phu đi giải thích những chuyện như này.

Anh cũng không muốn giải thích, anh có phải là đàn ông hay không, không cần chứng minh cho ai xem.

"Nhưng là anh cả. . ." Hoa Chiêu có chút do dự nói: "Anh không muốn kết hôn, sinh con sao?"

Vẻ tuỳ ý trên mặt Diệp Danh rốt cuộc cũng biến mất.

Anh rất thích trẻ con.

Nhưng rất nhanh đã vừa cười vừa nói: "Kỳ thật trước kia, trong lòng anh cũng không thể vượt qua rào cản này, cũng không muốn nhắc tới cái đề tài này, trong lòng cảm thấy nặng nề. Nhưng từ sau khi ly hôn, loại cảm giác này đã không còn. Trước kia có thể là bởi vì cô ta đặc biệt để ý, anh mới để ý a.”

"Hiện tại anh cảm thấy, có con hay không kỳ thật sao cũng được, dù sao thì hiện tại anh đã có trẻ con để ôm."

Anh nói xong ôm lấy Thuý Vi đang tập tễnh đi tới phía anh, đem con bé nâng lên cao cao, chơi bay bay.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười thanh thuý hồn nhiên của Thúy Vi.

Vân Phi ngồi ở trên đùi Diệp Thư, nhìn hai người bọn họ khanh khách mà cười.

Sắp đến ngày sinh nhật của hai bảo bảo rồi, tròn một tuổi. Mấy ngày nay đã có thể chính mình bước đi vài bước mà không phải vịn cái gì rồi.

"Thế nhưng anh tránh cũng không thoát đấy, em thấy lúc này mẹ quyết tâm rất lớn." Diệp Thư nói ra.

Diệp Danh rút bớt thời giờ hướng cô ấy cười cười: "Em vẫn nên lo cho chính mình a, mẹ không bắt được anh, bà ấy sẽ quay đầu nhìn em đấy! Còn có, anh nghe nói Mã Quốc Khánh cũng khôi phục và trở lại thủ đô rồi, em coi chừng hắn đến tìm."

Mã đại soái tuy đã có vẻ buông tha, nhưng anh thấy Mã Quốc Khánh kia vậy mà còn chưa từ bỏ đâu.

Hắn lúc ấy cứu Diệp Thư, thật sự muốn bỏ mạng rồi.

Đương nhiên hắn có thể bệnh nặng, cũng liên quan đến điều kiện quá ác liệt lúc đó.

Cho dù hắn không giúp Diệp Thư, tự mặc quần áo của mình, ăn cơm của mình, hắn cũng chưa chắc có thể đợi được người cứu viện đến.

Bất quá sự cố chấp của người này anh thấy được, anh có chút lo lắng.

Liệt nữ sợ triền lang.

Diệp Thư nghe thấy lời Diệp Danh..., lập tức hầm hừ, chuyện cô bị phi lễ, cô không nói với bất kỳ người nào.

Chờ cô thích Mã Quốc Khánh? Kiếp sau hắn có thể thử xem a!

"Tốt rồi tốt rồi, hai ngươi ai cũng đừng quan tâm nhau nữa, tự lo liệu cho mình là được." Hoa Chiêu cười nói.

Diệp Danh cũng cười: "Chính là ý này, cho nên chìa khóa đâu rồi?"

Để tự chăm sóc tốt cho bản thân, anh không thể về nhà ở rồi!

Liệt nữ sợ triền lang, anh cũng sợ hãi những cô gái kia rồi. Nguyên một đám đấy, tìm đến đơn vị của anh rồi.

Không được, anh phải nói với mẹ một tiếng rồi, hiện tại mỗi ngày có ba bốn cô gái đi tìm anh, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của anh.

Miêu Lan Chi nghe anh nói như vậy, quả nhiên đem hạng mục xem mắt tạm dừng rồi.

Cũng đã nói chuyện với người lớn trong nhà mấy cô gái kia, quản tốt con gái của mình, thời gian địa điểm khác bà mặc kệ, nhưng kiên quyết không cho phép đến đơn vị tìm Diệp Danh nữa.

Diệp Danh rốt cuộc cũng có khoảng thời gian yên tĩnh, nhưng anh vẫn cầm chìa khoá nhà kia của Hoa Chiêu, đến ở căn nhà bên cạnh Bắc Hải, ở đây mới thật sự thanh tĩnh.

Hơn nữa đúng như anh dự liệu, tinh lực của mẹ lập tức tập trung vào trên người Diệp Thư.

Cũng may Diệp Thư hiện tại như cắm rễ ở tứ hợp viện rồi, kiên quyết không trở về nhà, không ra khỏi cửa, Miêu Lan Chi cũng không có cơ hội.

Bà cũng không thể để cho người ta đến tứ hợp viện gặp mặt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lập tức sắp bước sang năm mới rồi.

Một nhà Diệp Thượng ở xa cũng trở về rồi.

Miêu Lan Chi như tìm được tri âm, lôi kéo Lưu Nguyệt Quế muốn tố khổ một chầu, hoá ra con trai con gái không muốn kết hôn lại làm cho người ta buồn như vậy!

Trước kia ba đứa con của bà hôn sự đều là tự mình làm chủ đấy, không đợi bà thu xếp người ta đã tự mình tìm được, bà chưa cảm nhận được cái cảm giác này của Lưu Nguyệt Quế.

Hiện tại tốt rồi, cảm nhận được gấp đôi rồi.

Lưu Nguyệt Quế bây giờ lại không có tâm tư cùng bà thảo luận chuyện này, bà ấy hỏi chuyện ly hôn của Diệp Thành cùng Chu Lệ Hoa.

"Trong điện thoại cũng không thể nói rõ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Bà ấy hỏi.

Hiện tại điện thoại, nói một câu phải lặp lại 10 lượt, có thể giận điên người, cho nên Miêu Lan Chi cũng không thể giải thích rõ trong điện thoại được.

Bây giờ ngược lại đã có thể nói.

Chuyện này bắt đầu từ trước lễ mừng năm mới năm ngoái, Chu Lệ Hoa muốn cho Diệp Giai lên đại học. . . . .

Lúc ấy Lưu Nguyệt Quế cũng ở đó, tất nhiên biết rõ.

Sau đó bà ấy biết chuyện tiếp theo, lập tức thổn thức không thôi.

"Tại sao cô ta lại biến thành cái dạng này?"

"Không nói đến cô ta nữa, cô về sau thấy người thì đừng kêu sai là được! Cái gì mà em dâu đấy, đừng gọi như vậy, lại để cho cô ta đắc ý." Miêu Lan Chi nói.

"Ân, cái này em biết." Lưu Nguyệt Quế nói.

Không phải người Diệp gia, bà lại gọi em dâu, như vậy là cùng Diệp gia đối đầu rồi.

"Đúng rồi, vậy lễ mừng năm mới năm nay có mời cô ta không?" Hỏi xong Lưu Nguyệt Quế đã biết đáp án: "Khẳng định không mời, chỉ mời mấy người nhà lão tam?"

"Đó là đương nhiên." Miêu Lan Chi nói xong liền đi phòng bếp hỗ trợ sắp xếp đồ ăn.

Lưu Nguyệt Quế đuổi kịp, lúc này mới cùng bà nói đến việc làm thế nào để ép con trai đi xem mắt.

Hoa Chiêu nhìn một phòng náo nhiệt, trong lòng có chút nhàn nhạt phiền muộn.

Năm trước đúng lúc này, Diệp Thâm còn ở bên cô.

Hiện tại, không biết người ở nơi nào rồi, sống được không.

Cô phải cố gắng học tập! Tranh thủ được cô hội du học! Sớm chút sang bên kia bờ đại dương để tìm anh ấy!

. . .

30 tết, người Diệp gia miễn cưỡng xem như tề tụ một nơi.

Diệp Thâm không ở đây, mấy cô con gái đã lấy chồng cũng không ở đây, Diệp Mai không ở đây, đương nhiên Chu Lệ Hoa cũng tới.

Nhưng bà ta không tính là người Diệp gia nữa, nên không ở đây mới bình thường.

Nhưng Hoa Chiêu rốt cuộc đã gặp được chồng của cô cô Diệp Phương, Tần Hướng Đông, còn có con trai Diệp Phương, Tần Trác.

Hai mươi tuổi, đều rất giống cả Diệp Phương cùng Tần Hướng Đông, nhưng hắn lớn lên không giống khí khái hào hùng của mấy người đàn ông Diệp gia, có gương mặt em bé, trắng trắng mềm mềm đấy, kiểu người nếu mặc váy vào có thể giả trang thành nữ.

Có chút không giống với sự tưởng tượng của Hoa Chiêu, cô còn tưởng rằng một người tự mình ra khỏi nhà để học tập sẽ rất "ngang tàng", không nghĩ tới lại có một bộ dạng con ngoan trò giỏi đấy.

Tần Trác là bị cha tóm trở về, cho nên vẻ mặt không tình nguyện.

"Con còn có thí nghiệm chưa có làm xong đâu, đây là bài tập nghỉ đông, nếu không làm xong, đến ngày trở lại học giáo viên sẽ mắng chửi người đấy." Tần Trác cùng anh chị em lầm bầm nói.

Hoa Chiêu nghe thấy lại càng ngoài ý muốn, con ngoan trò giỏi còn là một người nghiên cứu?

"Mọi người đừng nghe nó nói mò!" Tần Hướng Đông lập tức vạch trần hắn: "Cái gì mà thí nghiệm? Đến, anh nói cho tôi nghe một chút thí nghiệm tên là cái gì? Bài tập nghỉ đông là gì? Không, anh nói cho tôi một chút giáo viên của anh tên gì a!”

"Nếu anh có thể nói thì tôi nhận thua!" Tần Hướng Đông chỉ vào hắn rống to.

Oa ~ những lời này lượng tin tức khá lớn rồi, Hoa Chiêu ngoài ý muốn mà nhìn Tần Trác, quả nhiên người không thể xem bề ngoài, đây không phải là con ngoan trò giỏi gì rồi.

Học đại học hơn hai năm rồi, còn không biết giáo viên tên gì?

Tần Trác xác thực không biết, hắn vẻ mặt chột dạ mà "Ha ha a", ôm cánh tay Diệp Danh tìm che chở.

Diệp Danh hiển nhiên biết rõ hắn đã làm chuyện gì, khuyên nhủ Tần Hướng Đông: "Dượng đừng nóng giận, thằng bé chỉ là. . . Ham chơi một tí, ở bên ngoài cũng không làm cái gì không tốt."

"Không làm chuyện gì không tốt?" Tần Hướng Đông chỉ vào Tần Trác, nhìn Diệp Danh, một bộ như anh đang trợn mắt nói lời bịa đặt vậy.

"Những việc nó làm không phải là chuyện xấu, vậy thì làm gì có chuyện xấu?"

Diệp Danh cười nói với ông ấy: "Trước kia, đó là chuyện xấu, nhưng rất nhanh sẽ không phải nữa rồi."

Tần Hướng Đông ngẩn người, không nói chuyện.

Hai người nói chuyện bí hiểm, những người khác nghe không hiểu rồi.

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Diệp An hỏi.

Diệp Danh nghĩ nghĩ nói ra: "Tần Trác đến trường học ở phía nam, sau khi học xong sẽ buôn bán một số thứ nhỏ trong thời gian rảnh rỗi. "

"Ngừng! Anh cả! Nhờ anh đem hai chữ “buôn bán” này xóa, em sợ hãi!" Tần Trác hô.

Tần Hướng Đông cũng có chút chột dạ.

Buôn bán, sẽ bị bắt lại nha.

Diệp Danh cười nói: "Rất nhanh cậu cũng không cần sợ hãi rồi."

"Có ý gì?" Tần Trác không hiểu ra mà hỏi thăm.

Hoa Chiêu cười cười, khả năng chỉ có cô biết rõ những lời này là có ý gì.

Chính thức mở cửa vào tháng 12 năm 1978.

Có thể nói thoáng cái đã thay đổi thói quen sinh hoạt hai ba mươi năm, quy định xã hội, tất cả mọi người đều cảm thấy rất đột ngột.

Chỉ ngoại trừ những người luôn vì lần mở cửa này mà chuẩn bị.

Bọn hắn hẳn là bắt đầu từ năm trước đã nghiên cứu cái này, hiện tại đã là đầu năm 78, trong lòng bọn hắn cũng xác định rồi, mới dám để lộ một chút xíu.

Nhưng Diệp Danh là người tương đối cẩn thận, anh chỉ nói một câu này, sau khi mọi người hỏi thì cũng không nói gì.

"Cũng đừng nói chuyện phiếm nữa, mau tới đây ăn cơm." Miêu Lan Chi dọn xong, mời mọi người đến khai tiệc.

Vân Phi cùng Thúy Vi hôm nay mặc một thân đỏ rực, Hoa Chiêu tự mình làm, đặc biệt có không khí vui mừng.

Giống như một em bé may mắn, ngồi bên cạnh Diệp Chấn Quốc.

Lão gia tử nhìn hai đứa bé, lại nhìn cả sảnh đường con cháu, cao hứng mà cười không ngậm miệng được.

Mọi người cũng chung vui, bắt đầu chúc mừng năm mới.

Một nhà Diệp Thành sắc mặt khẽ ảm đạm, trước kia, người đầu tiên bắt đầu chúc phúc đều là Chu Lệ Hoa.

Hiện tại Chu Lệ Hoa chỉ có thể tự mình ở nhà ăn cơm, vắng vẻ và hiu quạnh.

Chúc phúc hết mấy vị trưởng bối, Hoa Chiêu đứng lên, trịnh trọng rót chén rượu cho Tần Hướng Đông.

"Cảm ơn dượng năm đó đã vì cháu cùng Diệp Thâm tổ chức hôn lễ, bận trước bận sau, xử lý một đống đồ vật."

Tam đại kiện cùng tiền sinh lễ đều không nói, chỉ nói những đồ ăn kia, những bộ quần áo kia, người lớn trẻ nhỏ đấy, đều rất dụng tâm.

Ông ấy thật sự xem cô là người thân, cô sẽ trả ơn ông ấy giống như vậy.

Tần Hướng Đông nhìn Hoa Chiêu, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười to: "Ha ha ha ha, cái kiện áo lông chồn cháu bây giờ còn có thể mặc không? Mặc không được a? Lấy đưa ra tiệm thợ may sẽ sửa lại a, có lẽ có thể thay đổi thành hai bộ."

Ông đột nhiên nhớ tới, lúc trước Diệp Thâm ấp úng mà nói ông chuẩn bị một bộ cho người hơn 100 cân có thể ăn mặc, ông còn tưởng rằng là lo lắng Hoa Chiêu thời gian mang thai béo phì.

Về sau cùng Diệp Phương nói chuyện mới biết được, Hoa Chiêu lúc ấy thực sự hơn 100 cân.

Không nghĩ tới khẩu vị của Tiểu Thâm lại nặng như vậy. . . . .

Hoa Chiêu nghe thấy ông ấy nhắc tới áo khoác da chồn liền có chút đoán được, lập tức xấu hổ, đang muốn nói chút gì đó cho qua đi, cửa lớn đã bị gõ mấy tiếng.

Ít ai dám đập cửa nhà họ Diệp thế này.

Hoa Chiêu lập tức cùng cây tử kim đằng ở cửa ra vào trao đổi, sau đó nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhìn về phía Diệp Hưng.

Tên nhóc này cũng lợi hại đấy. . . . .

Ngoài cửa vậy mà là người Khâu gia, Khâu gia lúc này lại cả nhà cùng lên, hai ông bà Khâu, chú bác, mấy người anh em, đều đến rồi.

Mấu chốt nhất chính là, trong tay Khâu Mai ôm một cái tã lót, trong tã lót truyền ra tiếng khóc suy yếu.

Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, trận chiến này, nếu cô đoán không lầm, đứa nhỏ hẳn là thuộc về Diệp Hưng.

Lợi hại ah, cũng là một lần trúng thưởng.

Diệp Danh đã mang theo Diệp An Diệp Đào cùng đi mở cửa.

Thấy người Khâu gia, Diệp An Diệp Đào chỉ là ngoài ý muốn, Diệp Danh lại nhìn tã lót trong n.g.ự.c Khâu Mai, lập tức đoán được cái gì, sắc mặt trầm xuống.

Anh cái gì cũng chưa nói, quay người lại để cho mọi người tiến vào sân nhỏ.

"Thông gia, gần sang năm mới đột nhiên đến tìm, thất lễ, xin lỗi xin lỗi." Ông Khâu vào nhà liền cười nói với Diệp Chấn Quốc.

Diệp Chấn Quốc nhíu mày, không lên tiếng.

Những người khác của Diệp gia vậy mà cũng không lên tiếng, cũng chỉ trầm mặc mà nhìn mấy người Khâu gia.

Không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Hoa Chiêu liếc mắt một cái, được chứ, ngoại trừ mấy người trẻ tuổi còn nhỏ, nguyên một đám người lớn thật đúng là không thích nói chuyện đấy.

Mà Diệp Danh hiện tại còn đang nhìn chằm chằm vào cái bọc tã lót kia có chút trầm ngâm.

Cô đành phải đứng dậy, cười hỏi: "Ông Khâu nói một câu thông gia này, không quá phù hợp a? Hôn sự của Diệp Hưng cùng Khâu Mai đã sớm hết hiệu lực rồi."

Người nói chuyện lại là cô ta!

Biểu cảm của người Khâu gia đều không tốt, Hoa Chiêu nhanh mồm nhanh miệng đấy, lần trước bọn hắn một chút tiện nghi đều không chiếm được, cho nên đối với cô ta có chút kiêng kị.

Nhưng cô ta không nói lời nào, bên cạnh còn có Diệp Danh đấy, cũng rất khó đối phó.

Cho nên kỳ thật nói chuyện với ai cũng giống nhau.

Ông cụ Khâu cười nói: "Thế nhưng mà duyên phận của hai đứa là ông trời định ra đấy, Khâu Mai hiện tại đã sinh con cho Diệp Hưng, chúng ta không phải thông gia còn có thể là cái gì?"

Trong giọng nói lộ ra đắc ý nhàn nhạt.

Một câu nói này đã khiến cả nhà xôn xao, người nhà họ Diệp cũng không thể ngồi yên như cũ.

Tuy sau khi Khâu Mai vào cửa trong lòng bọn họ đã có chút suy đoán, nhưng khi thật sự nghe được, vẫn kinh ngạc vô cùng.

Diệp Danh đã giữ không được Diệp Hưng rồi, hắn "Đằng" một phát mà đứng lên, không thể tin mà nhìn Khâu Mai: "Đứa nhỏ này là của tôi sao?"

Khâu Mai ôm tã lót, ngẩng đầu cười nói với hắn: "Đương nhiên là của anh, là con trai, nó rất giống anh, mau đến xem thử đi."

Nói xong cô ta cười tủm tỉm mà ôm đứa nhỏ đi qua, mở ra tã lót cho Diệp Hưng xem.

Hoa Chiêu cũng đi tới.

Trong tã lót là đứa bé tầm một tháng, khoẻ mạnh kháu khỉnh đấy, về phần giống Diệp Hưng cô nhìn không ra.

Cô nhìn về phía Diệp Thành.

Diệp Thành nhíu mày lại, nhìn thấy đứa bé, khóe mắt nhảy lên.

Cái biểu cảm này cũng nhìn không ra ông ta đang suy nghĩ gì.

Hoa Chiêu quay đầu nhỏ giọng hỏi Miêu Lan Chi: "Giống Diệp Hưng khi còn bé sao?"

Miêu Lan Chi gật gật đầu, lại gật gật đầu.

Quá giống, quả thực là một cái khuôn khắc đi ra đấy, nếu nói đứa nhỏ không phải là của Diệp Hưng đấy, bà cũng không tin.

Đã có bà ấy khẳng định, Hoa Chiêu lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Chấn Quốc, nhỏ giọng hỏi: "Ông nội, làm sao bây giờ? Nhận sao?"

Mặt Diệp Chấn Quốc đã đen lại, ông không nghĩ tới, việc này vậy mà sẽ phát sinh ở nhà mình!

Cũng may đứa nhỏ này lúc ấy làm sao tới, bọn họ đều biết, không phải Diệp Hưng đi ra ngoài làm loạn.

Bằng không thì ông hiện tại sẽ đem Diệp Hưng chặt chân!

"Ông mặc kệ, dù sao cũng ở riêng rồi, đây là chuyện của một nhà lão tam, chính bọn hắn nhìn mà xử lý a!"

Giọng Diệp Chấn Quốc không lớn không nhỏ, Diệp Thành nghe thấy được, ông ta lập tức bừng tỉnh: "Cha, cha là gia trưởng, chuyện này cha có tiếng nói cuối cùng."

Ông ta vậy mà không muốn quản!

Việc này rất khó quyết định, Khâu gia đã lộ ra lòng muông dạ thú, lúc trước người bọn hắn sắp xếp thiết kế cũng là Diệp Danh, loại người không biết xấu hổ như vậy, ông ta mới không muốn theo chân bọn họ kết thông gia!

Lại để cho Khâu Mai vào cửa, phiền toái chất thành một đống.

Nhưng không cho cô ta vào cửa, đứa nhỏ cũng đã sinh ra, cũng rất phiền toái.

Ông ta lập tức đem nan đề này quăng ra ngoài.

Sắc mặt Diệp Chấn Quốc càng thêm đen, ông rốt cuộc đã xác nhận, quyết định đem đứa con trai út ra ngoài là sai lầm đấy, hắn bất tri bất giác đã phát triển lệch ra, một chút đảm đương đều không có, gặp chuyện chỉ muốn trốn tránh!

"Con của anh, anh lại muốn mặc kệ không quản!" Diệp Chấn Quốc tức giận nói.

Ai nghĩ Diệp Thành vậy mà sẽ tranh cãi: "Thế nhưng mà con cũng là con trai của cha ah, việc con ly hôn, về hưu cha đều có thể quản, lần này cha cũng hỗ trợ quản a!"

Ông ta đối với chuyện trước đó, trong lòng có oán khí rồi.

Diệp Chấn Quốc nhắm mắt, lại mở ra: "Tốt, ta quản."

Ông nhìn về phía ông cụ Khâu: "Các người muốn làm sao bây giờ?"

Ông cụ Khâu cười nói: "Mọi người đừng khẩn trương như vậy, chúng tôi không muốn làm gì, chỉ là đáng thương đứa nhỏ này không có cha, Khâu Mai tuổi còn trẻ chưa kết hôn mang theo đứa bé, hai người đều khổ, tương lai đứa nhỏ cũng sẽ bị người ta nghị luận. Rốt cuộc cũng là đứa bé của Diệp gia, các ngươi sẽ đau lòng a? Cho nên chúng tôi chỉ muốn đem hôn lễ lần trước bỏ giở xử lý cho xong ah."

"Không có những thứ khác rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.

"Đã không còn." Ông cụ Khâu trả lời rất dứt khoát.

Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng rằng sẽ bổ sung thêm một ít điều kiện, ví dụ như cho sắp xếp công tác cho Khâu Mai, sắp xếp cho một đại gia đình Khâu gia công tác, điều đến thủ đô.

Nhưng cô lại nghĩ đến, có lẽ chỉ là lúc này không có mà thôi.

Chỉ cần Khâu Mai gả vào Diệp gia, đứng vững gót chân, tự nhiên có thể chậm rãi giúp người nhà tìm cách.

Đến lúc đó cũng không cần người Khâu gia mở miệng, Khâu Mai đương nhiên có thể giúp gia đình của mình.

Hoa Chiêu không lên tiếng, cô chỉ là ở lúc mọi người tẻ ngắt có tác dụng xe chỉ luồn kim, còn đứa ra quyết định sẽ không tới phiên cô.

Nhưng mà Diệp Thành tránh né, không lên tiếng.

Diệp Chấn Quốc hình như nhất thời cũng chưa nghĩ ra, không lên tiếng.

Cục diện lại lạnh xuống.

Hoa Chiêu cảm thấy vấn đề hai người đang cân nhắc kỳ thật không đúng, cái gì mà con trai có vấn đề ông nội phải hỗ trợ giải quyết? Không phải là con trai tự mình giải quyết sao?

"Diệp Hưng, ý của cậu thì sao?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi Diệp Hưng đang ngẩn người: "Đây là chuyện hôn nhân đại sự của cậu, vợ của cậu, cuộc sống tương lai của cậu, người nên đưa ra quyết định nhất hẳn nên là cậu, mà không phải người khác."

Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Hưng.

Diệp Hưng ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn cha và ông nội, nhìn lại Khâu Mai cùng người Khâu gia phía sau cô ta.

Ánh mắt của hắn dần dần thanh minh, chậm rãi lắc đầu: "Tôi không đồng ý, tôi không lấy cô ta."

Một nụ cười vô hình hiện trên khuôn mặt Diệp Chấn Quốc.

Ông mới vừa rồi bị Diệp Thành là cho tức giận, ông cũng định đồng ý. Dù sao nhà bọn hắn đã đủ loạn rồi, lại loạn thêm một chút cũng không sao cả!

Nhưng ông trông thấy Diệp Hưng lại không hạ được quyết tâm, đây là cháu trai ông, nếu để cho hắn lấy một người vợ như vậy, chính là hại cả đời hắn, ông có chút không hạ thủ được.

Cũng may Hoa Chiêu nghĩ tới hỏi ý kiến của Diệp Hưng, cũng may Diệp Hưng cũng biết rõ nặng nhẹ.

Khâu Mai kinh ngạc sau đó mới kịp phản ứng, lập tức nhìn Diệp Hưng khóc lớn: "Vì cái gì? Anh là người đàn ông duy nhất của em! Em không làm chuyện gì phải xin lỗi anh! Đây chính là con của anh! Anh lại nhẫn tâm để cho nó tương lai bị nói là con hoang?"

Diệp Hưng nhìn đứa bé nói: "Tôi chỉ nói không cưới cô, nhưng đứa nhỏ có thể lưu lại."

Hoa Chiêu hai mắt sáng ngời, những lời này nói ra coi như có chút đảm đương.

Người Khâu gia không nghĩ tới hắn có thể chọn như vậy, lập tức ngẩn cả người.

"Không được!" Cha Khâu hô: "Con gái của tôi đã đem sự trong sạch của mình cho anh, sinh ra đứa bé, kết quả anh chỉ cần đứa bé không cần nó? Anh muốn con bé về sau sống thế nào? Anh muốn nó c.h.ế.t sao? !"

Diệp Hưng lập tức không biết nói gì rồi, hắn chỉ lắc đầu.

Khâu Mai lúc trước tính toán Diệp Danh, đó là điều mà hắn không thể chấp nhận dù thế nào đi nữa.

Cô ta cùng hắn nói chuyện đã hơn một năm, cũng nghĩ đến kết hôn, kết quả mới thấy qua Diệp Danh mấy lần, đã quay đầu muốn đổi người rồi.

Giữa hai người còn nói chuyện tình cảm cái gì?

Lại để cho cô ta vào cửa, về sau làm sao có thể cùng Diệp Danh ở chung?

Lúc Diệp Danh chưa ly hôn cô ta còn nghĩ đến chuyện bò lên giường của hắn, bây giờ người ta đã ly hôn rồi, ai còn có thể quản được cô ta?

Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Diệp Hưng càng kiên định: "Hoặc là đem đứa nhỏ lưu lại, hoặc là các người tới như thế nào thì trở về như thế, muốn tôi kết hôn với cô, đó là chuyện không có khả năng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-204.html.]

"Nói thật cho cô biết, hiện tại tôi đã có đối tượng, qua mấy tháng muốn kết hôn đấy!"

Hoa Chiêu mí mắt lập tức nhảy dựng, thật hay giả? Sao cô lại không biết?

Được rồi, cô chưa bao giờ chú ý chuyện nhà bọn hắn.

Nhưng tên ngốc này, bây giờ nói ra lời này, không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao?

Quả nhiên, vốn người Khâu gia biểu cảm đều nhàn nhạt đấy, bọn hắn rất tự tin,

Nhưng Diệp Hưng vừa nói ra, tất cả mọi người đều nóng nảy.

"A! Anh đã làm con gái tôi có con rồi, anh còn muốn kết hôn với người khác? Tôi xem ai không biết xấu hổ như vậy mà dám gả cho anh!" Cha Khâu chỉ vào Diệp Hưng hô.

"Nếu anh không cưới con gái tôi, tôi liền đi báo cáo anh đùa nghịch lưu manh! Đứa bé chính là bằng chứng!"

Ông cụ Khâu trấn an con trai, quay đầu nói với người Diệp gia: "Lúc trước chuyện gì xảy ra, mọi người đều biết, đứa nhỏ này nhất định là của Diệp Hưng đấy, các người nếu không nhận, chúng tôi chỉ có thể tìm một chỗ nói lí lẽ. Chắc hẳn thiên hạ này không chỉ của họ Diệp, còn có chỗ cho chúng ta nói rõ lí lẽ."

Còn ly rượu mà Hoa Chiêu để lại, vật chứng ah, hẳn là không còn nữa, nếu có thì thuốc trên đó cũng không còn nữa, đúng không?

Mà lúc đó Diệp Danh không có chuyện gì! Chỉ là Diệp Hưng say rượu đùa nghịch lưu manh, phi lễ Khâu Mai!

Người Diệp gia không lên tiếng rồi.

Hoa Chiêu cũng chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.

Hiện tại pháp luật pháp quy đều quá đặc thù rồi.

Việc này nếu đặt ở vài thập niên về sau, sẽ có chuyện sao?

Đàn bà không thể làm gì đàn ông, thích tố cáo thì cứ tố cáo đi, cuối cùng người đàn ông ra một chút phí nuôi dưỡng đã không tệ rồi.

Và ngay cả khi tòa án quyết định, người đàn ông cũng có thể quỵt nợ không đưa, ai cũng không có cách.

Nhưng hiện tại phát sinh chuyện này, đủ cho Diệp Hưng ăn "Củ lạc".

Hoa Chiêu lại nhìn đứa bé trong n.g.ự.c Khâu Mai một chút, nghe mẹ chồng nói lớn lên rất giống, cô cũng nhìn thấy có điểm giống rồi.

Lại tính tính toán toán thời gian, Khâu Mai đây là vừa hết tháng đã đi ra.

Cũng đúng.

Vậy chính là xuất ngoại đi xét nghiệm DNA đều vô nghĩa, chỉ có thể càng chứng thực "Tội danh" của Diệp Hưng.

Xem ra chuyện này bọn họ chỉ có thể nhận.

Không, Diệp Hưng chỉ có thể nhận.

Ai bảo đứa bé thật sự là của hắn đấy, hắn không có chỗ để nói rõ lí lẽ rồi.

Diệp Chấn Quốc cũng nghĩ như vậy, bất quá nghe Hoa Chiêu nhắc nhở, anh cũng không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi.

"Các người về trước đi, lại để cho Diệp Hưng cân nhắc ba ngày, ba ngày sau đó, sẽ cho các người đáp án." Diệp Chấn Quốc nói với Khâu gia.

Chuyện này, chính là để cho Diệp Hưng tự mình quyết định a.

Ông cụ Khâu cười nói: "Tôi tin ngài! Vậy chúng tôi đây về nhà khách trước rồi, ba ngày sau lại đến!"

"Đừng tới chỗ này, đây là nhà đứa cháu trai thứ hai của tôi." Diệp Chấn Quốc nói: "Các người đến nhà Diệp Hưng mà tìm hắn."

Khâu Mai ẩn ý đưa tình nhìn Diệp Hưng một hồi, hai mắt đẫm lệ mịt mờ mà thẳng bước đi.

Trong phòng an tĩnh dị thường.

Cơm tất niên ăn thành như vậy, tất cả mọi người đều không nghĩ tới đấy.

Sắc mặt sắc mấy người lớn ngưng trọng, mấy người trẻ cũng không dám thở mạnh.

Tần Trác trộm liếc Hoa Chiêu, người chị dâu này thoạt nhìn so với hắn mặt còn trẻ hơn, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy.

Loại trường hợp này cũng dám chen vào nói, dù sao hắn là không dám. Hơn nữa tất cả mọi người đều một bộ đương nhiên.

Xem ra địa vị ở nhà không thấp ah.

Hơn nữa nghe nói rất có tiền!

Có nên tìm chị dâu thứ hai để xin đầu tư không ... Hắn đang muốn làm một dự án lớn ... nhưng đang thiếu tiền, và cũng thiếu người sẽ bảo vệ hắn ở nhà nếu chuyện phát sinh sự cố "

"Ông cố, ăn cơm." Vân Phi đột nhiên lên tiếng.

Diệp Chấn Quốc lập tức nở nụ cười: "Tốt tốt tốt, ông cố ăn cơm, ăn cơm, không nổi giận không đâu nữa."

Ông nói xong lại nói với Diệp Thành: "Cũng đã thành gia lập nghiệp, thành ông nội rồi, việc này các người trở về tự mình thương lượng đi thôi, mặc kệ kết quả gì, tôi đều không có ý kiến."

Còn có thể làm sao?

Diệp gia không phải là loại người tâm ngoan thủ lạt đấy, làm việc đều có nguyên tắc cùng điểm mấu chốt.

Đứa nhỏ này xem bộ dạng thật đúng là của Diệp Hưng đấy, vậy thì không thể vứt bỏ được.

Người một nhà cũng không còn tâm tư ăn cơm, vội vàng cáo từ về nhà tìm Chu Lệ Hoa.

Nhiều năm như vậy, chuyện nhà bọn họ, vô luận việc lớn việc nhỏ, kỳ thật đều là Chu Lệ Hoa làm chủ.

...

Chu Lệ Hoa ở nhà náo loạn như thế Hoa Chiêu không biết.

Sau loại sự việc này, nhà Diệp Thượng vốn định xem ở mặt mũi đi thăm nhà Diệp Thành một chút cũng không dám đi nữa.

Bất quá ba ngày sau đó, Hoa Chiêu nhận được thiệp mời Diệp Thần đưa tới.

Diệp Hưng quả nhiên kết hôn cùng với Khâu Mai.

"Nhanh như vậy đã nhận? Đứa bé đã xét nghiệm nhóm m.á.u sao?" Hoa Chiêu nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

Thử m.á.u tuy không thể xác định trăm phần trăm quan hệ ruột thịt, nhưng ít nhất có một vài nhóm có thể loại trừ ngay.

Ví dụ như, Diệp Hưng cùng Khâu Mai nếu như đều là nhóm m.á.u 0..., hai người chắc chắn sẽ không sinh ra con cái có nhóm m.á.u khác, nếu như là nhóm m.á.u khác đấy, vậy khẳng định không phải của Diệp Hưng đấy.

Nếu như Diệp Hưng là A, Khâu Mai là 0, vậy đứa bé nhóm B sinh ra cũng không phải là của Diệp Hưng đấy.

Diệp Thần gật đầu: "Đã xét nghiệm qua, đúng rồi. Anh trai nhóm m.á.u A, đứa bé cũng là nhóm m.á.u A."

Không thể loại trừ được nữa.

Hơn nữa bọn hắn đem ảnh chụp Diệp Hưng khi còn bé lấy ra so sánh với đứa bé, quả thực là từ một cái khuôn mẫu khắc ra đấy. . . . .

Chu Lệ Hoa lập tức không kêu gào được nữa rồi.

Hoa Chiêu nhìn thiệp mời trong tay, chính là tiệm cơm trước kia Văn Tịnh kết hôn đấy.

Trong lòng cô thở phào, trước đó cô còn sợ có người lại tới mượn nhà của cô để cho cô ta chuẩn bị yến hội đây này!

Kỳ thật cô đã đoán đúng, Chu Lệ Hoa xác thực có cái tâm tư này.

Hơn nữa bà ta biết rõ chính mình không tiện mở miệng, nhưng bà ta có thể sai người tới cầu ah.

Bà ta nắm đến Lưu Nguyệt Quế.

Không nghĩ tới người hiền lành như Lưu Nguyệt Quế làm thế nào cũng không thèm quan tâm đến bà ta, còn đem chuyện chọc đến lão gia tử bên kia.

Kết quả là hôm đó ông già đã gọi điện cho Diệp Thành mắng đến m.á.u chó xối đầu, Diệp Thành về nhà lại cùng bà ta bộc phát tính tình, bà ta mới trung thực lại.

Đi ra ngoài và đặt một tiệm cơm.

Cũng may lần này không bày yến tiệc rồi, còn chưa cưới gả đã có con cái, thực ra hai nhà cũng không vừa mắt nhau nên cũng không mời ai, chỉ có hai nhà ăn bữa cơm.

Chu Lệ Hoa là chẳng muốn tự mình xuống bếp hầu hạ bọn hắn, bằng không thì tiệm cơm cũng không cần định, làm trong sân nhà mình cũng được.

"Anh trai của cậu trước đó đã nói hắn có đối tượng, thật hay giả?" Hoa Chiêu tò mò hỏi Diệp Thần.

Diệp Thần ít nói, là ngại ngùng, nhưng chị dâu hai đã hỏi, hắn cũng không thể không nói.

"Là có người như vậy, bất quá chỉ mới 3 tháng, em ngược lại là không có nghe nói anh ấy chuẩn bị kết hôn." Diệp Thần nói ra.

Nhưng lúc này nếu có thể nói chuyện yêu đương 3 tháng, cơ bản là đã định.

Tình hình chung chính là gặp mặt 3 lần, có thể kết hôn.

Hoa Chiêu có chút thổn thức, không biết là vì cô gái kia may mắn, hay là đáng thương.

Ba ngày sau đó, hôn lễ đúng hạn cử hành.

Kỳ thật cũng không có nghi thức gì, chỉ là Khâu Mai mặc thân phục màu đỏ, hai nhà cùng một chỗ ăn xong bữa cơm.

Hoa Chiêu không tham gia, Diệp gia ngược lại không có quy củ phụ nữ có thai không thể tới tham gia hôn lễ, nhưng cô không muốn đi.

Chu Lệ Hoa nhìn thấy cô khẳng định không hoà nhã, cô sợ hai người gặp nhau lại bắt đầu xé mặt..., mất mặt xấu hổ.

Kết quả buổi chiều, Khâu Mai lại ôm đứa bé đến nhà rồi.

Trời đang rất lạnh, đứa bé còn nhỏ, mới một tháng.

Xem bộ dạng của Khâu Mai, có vẻ như đã đi một chặng đường dài mới tới.

Hoa Chiêu mở cửa để cho hai người đi vào.

Cô cũng có chút hiếu kỳ, ngày đầu tiêu sau tân hôn, Khâu Mai không tranh thủ thời gian đi dỗ dành người đàn ông của mình, sao lại còn đến nhà cô.

Không có Diệp Thâm thời gian trôi qua thật quá nhàm chán rồi. . . Cô muốn tìm chút niềm vui cho bản thân.

Vào phòng, Khâu Mai cũng không khách khí, lập tức xốc áo lên cho đứa bé b.ú sữa.

Sau đó ngẩng đầu cười nói với Hoa Chiêu: "Vẫn là ở chỗ chị dây hai ấm áp."

Hoa Chiêu cười cười: "Cô về nhà cũng lắp một cái lò sưởi trong phòng, nhà cô cũng sẽ ấm áp rồi."

Khâu Mai cười khổ một tiếng: "Nhà thuê, đoán chừng chủ thuê nhà không cho sửa loạn."

Vậy cho nên?

Hoa Chiêu yên lặng chờ cô ta tiếp tục.

Đây là kế thừa ý tưởng của mẹ chồng, cũng tới chỗ cô đánh gió thu hay sao?

Không nghĩ tới Khâu Mai lại xoay chuyển, cười ha hả mà hỏi thăm Hoa Chiêu: "Chị dâu hai sao lại không đi qua uống chén rượu mừng? Em còn muốn tự mình mời chị dâu hai một chén rượu để cám ơn đây này."

"Thật vậy sao a? Cô cám ơn tôi vì cái gì? Cảm ơn tôi lúc đầu đã làm hư mất chuyện tốt của cô?" Hoa Chiêu nói thẳng.

Không nghĩ tới cô lại không nể tình như vậy, quả thực cái đề tài này không nên nhấc lên, Khâu Mai ngẩn người.

Cô ta cho rằng mình hiện tại vào cửa rồi, lại khuôn mặt tươi cười đón chào, chuyện quá khứ mọi người sẽ lưu lại mặt mũi cũng không nhắc lại rồi.

Nếu như là người khác, Hoa Chiêu có lẽ sẽ không nhắc đến, nhưng Khâu Mai ấy ư, hiện tại một bộ dạng cái gì cũng chưa phát sinh ngồi ở đây cùng cô nói chuyện, cô liền có loại dự cảm không ổn.

Cô ta muốn thường xuyên đến.

Cũng đừng như vậy ah!

Cô không chào đón.

"Chuyện quá khứ đều là hiểu lầm, chị dâu hai cũng đừng có nói ra." Khâu Mai vẻ mặt lúng túng nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cô hôm nay đến đây có chuyện gì không?" Hoa Chiêu hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là tới ngồi một chút." Khâu Mai nói: "Nhà chị nhiều trẻ con, rất náo nhiệt, em muốn cho Hưng Bảo ở chung cùng anh chị nhiều hơn một chút, tương lai cảm tình cũng tốt."

Cô ta đặt nhũ danh cho con là Hưng Bảo, tên còn chưa đặt, chờ người Diệp gia đặt cho.

Cô ta quả nhiên là muốn thường xuyên đến.

Hoa Chiêu lập tức nói: "Hai đứa bé nhà tôi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cũng chưa tới thời điểm thích trẻ nhỏ, chơi đùa cũng không nhẹ không nặng, lại làm bị thương con của cô, cho nên cô vẫn nên đừng đến nữa."

Mặt Khâu Mai cứng đờ.

Hiện tại nhìn Hoa Chiêu có chút khác biệt so với những gì cô ta thấy trước đây? Trước kia cô ta có thể đồng ý dùng nơi ở của mình chiêu đãi khách quý, bày ra yến tiệc, hiện tại còn không cho mang theo con đến thăm cửa?

Cô ta hiện tại thế nhưng đã là vợ Diệp Hưng, là người Diệp gia! Các cô là chị em dâu!

"Bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ cũng là bình thường đấy, có quan hệ gì? Hơn nữa em cũng là lần đầu tiên đem làm mẹ, không có kinh nghiệm, muốn tới đây tìm chị học hỏi một chút." Khâu Mai kiên trì nói.

Hoa Chiêu từ chối lại càng triệt để: "Đừng đến, tôi không chào đón, tôi với mẹ chồng cô vừa náo loạn rất lớn, đã cả đời không qua lại với nhau, nhìn thấy tôi và cô ngồi với nhau, tâm tình sẽ không tốt lại ầm ĩ, đừng ảnh hưởng tới đứa bé thứ ba nhà tôi."

"Đó là mâu thuẫn của chị và người lớn trong nhà, không ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta a. . ." Khâu Mai vậy mà vẫn còn rất kiên trì.

Hoa Chiêu thực sợ, liền: "Tôi với cô cũng không có tình cảm gì, nói thật, tôi cũng không nhìn trúng những chuyện cô đã làm, cho nên về sau cô đừng đến đến nhà. . .Ồ? Cô đến chỗ này không phải là muốn gặp lại Diệp Danh chứ? Vậy cô nên sớm c.h.ế.t cái tâm tư này đi, cô lại đến tôi cũng sẽ không mở cửa đấy!"

Lời này là một cái tát tát thẳng vào mặt.

Dù da mặt Khâu Mai rất dày cũng đỏ lên.

Hoa Chiêu nói xong đứng lên, tư thế muốn tiễn khách.

Khâu Mai không còn mặt mũi mà ở lại, vội vàng đi nha.

Về sau cô ta không còn đến nữa.

Hoa Chiêu thở phào, tính ra cô ta còn biết mất mặt.

...

Thời gian thoáng cái trôi qua, đảo mắt đã đến cuối tháng 3, Hoa Chiêu phải đi học.

Lứa sinh viên đại học đầu tiên năm 1977 bắt đầu từ tháng 2 đến tháng 3 năm 1978.

Hoa Chiêu đeo một cái balo nhỏ tự tay may, nâng cao cái bụng lớn muốn đi ra ngoài.

Người một nhà đều nhìn cô mà nhíu mày.

Ngày dự sinh của cô là vào tháng tới, và thực tế cũng chỉ còn vài ngày nữa.

"Nếu không, chúng ta sinh xong lại đến trường a?" Trương Quế Lan nói ra: "Trường học nhiều người, chén chúc đấy, sẽ đụng phải con!"

Miêu Lan Chi ở một bên gật đầu.

Hoa Chiêu lúc này tuy mang thai một đứa bé, nhưng bụng nhìn cũng không nhỏ, cô cũng hoài nghi mấy ngày tới sẽ sinh.

"Ít nhất con cũng nên đi thêm mấy ngày, làm quen bạn học cùng giáo viên." Hoa Chiêu cười nói.

Lần đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học đấy, thời khắc có ý nghĩa đến cỡ nào, cô phải trải qua.

Nói xong cô và Diệp Thư cùng nhau đi ra ngoài rồi, cô định để cho Diệp Thư chụp mấy tấm hình, lưu lại làm kỷ niệm.

Cái này chẳng những là kỷ niệm của một mình cô, tương lai, cái này cũng có thể được cho là kỷ niệm của thời đại này.

Hơn nữa, không cho Diệp Thư cùng đi ra ngoài cũng không được, người nhà đều lo lắng.

Hôm nay người lái xe chính là Diệp Thư.

Ở nhà mấy tháng này, Hoa Chiêu bắt cô ấy học lái xe, để có thể làm lái xe cho cô. . .

Cũng may Diệp Thư cũng là người luyện võ, tay chân linh hoạt, chưa đến vài ngày đã học xong, hơn nữa nhìn bộ dáng sẽ không phát sinh chuyện xem chân ga là phanh khi hốt hoảng, Hoa Chiêu ngồi cũng yên tâm.

Hoa Chiêu để cho Diệp Thư đem xe đứng ở chỗ rất xa, hai người đi bộ đến cổng trường.

Cô muốn làm cho thời đại học của mình càng bình thường càng tốt, vì vậy cô không muốn phô trương sự giàu có của mình.

Đến cổng lớn trường đại học thì không khí nhộn nhịp hẳn lên, xung quanh là những học sinh đang hối hả, tinh thần phấn chấn, không phân biệt lứa tuổi, trên mặt ai cũng tràn đầy vẻ phấn khích không thể kiềm chế được.

Lúc này, nếu có thể được nhận vào một trường đại học, đã có thể cá chép hoá rồng rồi, chứ đừng nói là được nhận vào đại học Bắc Kinh.

Có thể nói tất cả mọi người đến trường ở đây đều có một tương lai tươi sáng.

Hoa Chiêu ở cửa ra vào đã thấy ba học sinh của cô, Tôn Thượng, Phương Vũ, Lôi Xuân.

Hai người khác đã đến đại học Thanh Hoa, không ở chỗ này.

"Cô rốt cuộc đã tới! Chúng tôi còn tưởng rằng cô không tới nữa!" Phương Vũ nói ra.

Đã qua năm cô ấy hẳn là 23 tuổi, là thời điểm trẻ trung và xinh đẹp nhất của một cô gái, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp không phù hợp để nói Phương Vũ, cô ấy chính là thoạt nhìn. . . Rất chất phác.

Không xấu, người bình thường, quá bình thường.

Mấy tháng trước, lần đầu tiên Hoa Chiêu nhìn thấy cô ấy lại càng giống như, …giống như một cô gái nông thôn không mấy nổi bật.

Hiện tại cô ấy đã là sinh viên đại học Bắc Kinh rồi, khí chất đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cả người đều tự tin, cũng mắt sáng hơn một tí.

"Tôi sao có thể không đến? Thật vất vả mới thi đậu đấy." Hoa Chiêu cười nói.

"Cô thì thôi ah, chúng tôi mới thật vất vả, cô khổ ở đâu rồi hả?" Lôi Xuân ở một bên cười nói: "Mỗi lần chúng tôi làm bài tậo, cô đều ở một bên gặm hạt hướng dương!"

Lôi Xuân cũng là một cô gái, so với Phương Vũ lớn hơn hai tuổi, tuy gia cảnh cũng bình thường, nhưng lớn lên đẹp mắt hơn Phương Vũ một chút, tính cách cũng hoạt bát hơn, hiện tại cười đến càng tự tin tươi sáng.

“Đó là do mọi người không gặp tôi khổ sở hơn mười năm trước.” Hoa Chiêu cười nói.

Đối với bọn họ, cô cũng không nói mình chỉ từ mới học được một hai năm, trình độ như vậy quá đả kích người rồi. . . .

Hơn nữa cô cũng xác thực không phải chỉ học được hai năm đã có cái thành tích này, cô thật sự học tập gian khổ hơn mười năm đấy! Chẳng qua là ở đời trước.

"Chúng ta là nghĩ cô sắp sinh ra." Tôn Thượng nhìn bụng của cô nói ra.

Tháng 3 thủ đô cũng có chút lạnh, Hoa Chiêu mặc hơi nhiều, bụng nhìn lại càng lớn.

Cô ngược lại là không lạnh đấy, nhưng cô lại có hai bà mẹ luôn cảm thấy cô lạnh. . . . Kiên trì để cho cô mặc nhiều như vậy.

Nói như vậy cũng có thể để cho người ta nhìn ra cô là phụ nữ có thai, cách xa cô ra một chút!

Điểm ấy đã thuyết phục Hoa Chiêu, cho nên cô ngoan ngoãn đem mình mặc thành một quả cầu.

"Tới tới tới, chụp ảnh." Hoa Chiêu nói ra.

Nghe nói cô đưa theo máy ảnh, mấy người lập tức cao hứng, bọn hắn cũng không có điều kiện này.

Đương nhiên Tôn Thượng có, nhưng lại không nghĩ tới, đã quên.

Hơn nữa hắn hiện tại đều tập trung tinh thần muốn đi vào tìm kẻ địch để báo thù, ở đâu còn nhớ rõ loại chuyện nhỏ nhặt như chụp ảnh này.

.

Mấy người đã chụp một vài bức ảnh nhóm và ảnh đơn trước cửa, lập tức bị người ta vây xem rồi.

Có người hướng ngoại sáng sủa lập tức tiến đến hỏi thăm, có thể giúp bọn hắn chụp một tấm không, bọn hắn sẽ trả tiền.

Hiện tại phim chụp ảnh rất quý đấy, hơn mấy chục đồng một cuộn, một tháng tiền lương của một người.

Hơn nữa phim của Hoa Chiêu còn đắt hơn, bởi vì là phim màu có màu sắc rất rực rỡ đấy, còn không phải có tiền là có thể mua được.

Nhứng người đi lên hỏi thăm đều có chút ngượng ngùng, cũng rất chờ mong.

Hoa Chiêu ai đến cũng không có từ chối, muốn chụp sẽ chụp cho bọn hắn, hôm nay cô đã sớm có chuẩn bị, đã chuẩn bị hơn mười cuộn, tận lực lưu lại những kỷ niệm đẹp cho những người bạn học này.

Nhưng cũng thu phí, 3 đồng một tấm.

Phim rất đắt, rửa phim cũng đắt, giấy ảnh cũng đắt, cô thật sự không có kiếm tiền.

Cô không có tâm tư kiếm chút tiền này, nếu không mấy ngày nay cô mua vài chiếc máy ảnh, đứng ở cổng các trường học lớn, chẳng những tiền máy ảnh có thể kiếm lại, mà còn có thể kiếm được một ít tiền.

Đương nhiên thu phí chụp ảnh đều là bạn của cô.. Diệp Thư còn cô không liên quan gì. . . Cô cũng là một trong những người trả tiền để chụp ảnh ~

Tạm biệt Diệp Thư, Hoa Chiêu đi theo ba người kia tiến vào cổng trường, tiến hành thủ tục nhập học.

Thủ tục tiến hành vô cùng thuận lợi, Hoa Chiêu không chọn trọ ở trường.

Lúc này ký túc xá đều chưa đủ đấy, học sinh bản địa có thể học ngoại trú.

Xong xuôi hết các thủ tục, mấy người quay đi quay lại trong khuôn viên của trường.

Phương Vũ cùng Lôi Xuân đều rất kích động, nhìn cái gì cũng rất mới lạ, trông thấy cây cổ thụ bị mọc lệch đi cũng có thể líu ríu thảo luận cả buổi.

Tôn Thượng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh như tìm cái gì trong đám người.

"Tìm được người rồi, anh định làm như thế nào?" Hoa Chiêu đi qua lặng lẽ hỏi.

Chuyện này hắn chỉ nói qua với cô, đối với 4 người có quan hệ không tệ khác hắn chưa nói.

Bị phụ nữ bỏ rơi. . . Hắn cảm thấy có chút mất mặt.

Tôn Thượng nghiến răng nghiến lợi.

"Sao vậy? Muốn đánh người? Vừa khai giảng đã bị đuổi học?" Hoa Chiêu cười nói.

Tôn Thượng lập tức nhụt chí rồi, đánh người là không được.

"Tôi sẽ theo dõi hắn! Tên kia không phải loại tốt lành gì! Tôi sẽ đợi đến khi hắn phạm sai lầm! Đến lúc đó, hừ hừ." Dùng năng lực của nhà hắn, chỉ cần có thể bắt lấy nhược điểm của đối phương, sẽ có thể làm cho đối phương xéo đi.

"Cái chủ ý này cũng không tệ lắm." Hoa Chiêu nói ra.

Đột nhiên, ánh mắt Tôn Thượng ngưng tụ, cả người đều cứng lại rồi.

Hoa Chiêu theo tầm mắt của hắn nhìn lại, chỉ nhìn thấy một cô gái.

Tầm 20 tuổi, tóc tết hai bên, bộ dáng thanh tú, điềm đạm nho nhã.

Khí chất ôn hòa, là một cô gái dễ gây thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cả người Tôn Thượng đều có chút run lên.

"Không phải chứ, bạn gái trước của anh?" Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi.

Tôn Thượng gian nan gật đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trong tay cô ta.

Từ khi sau khi tách ra, hắn không gặp qua Phan Xảo Xảo, cô ta vẫn là như cũ, giống như một chút cũng không thay đổi, hay là em gái nhỏ nhà bên của hắn. . . .

Nhưng cô ta là "em gái" của hắn nhiều năm như vậy, mười ngón tay không dính nước mùa xuân! Chưa một lần làm cơm cho hắn, nấu qua một lần nước, chính hắn hay nói giỡn nói muốn nếm thử thủ nghệ của cô ta, cô ta cũng không làm, nói mình không biết.

Hiện tại đây là đã học xong?

Tôn Thượng nhấc chân đi tới.

Hoa Chiêu sợ hắn xúc động, còn chưa vào học đã bị đuổi, nhanh chóng cùng đi qua.

Tôn Thượng đi hùng hổ, Phan Xảo Xảo rất nhanh liền phát hiện hắn, lập tức đứng nguyên tại chỗ.

Tôn Thượng rốt cuộc cũng đứng ở trước mặt cô ta, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào cô ta, rồi lại không nói lời nào.

Sau khi chuyện đó xảy ra, hắn cũng không kịp hỏi cô ta một câu "Vì cái gì” thì cô ta đã bỏ đi.

Về sau hắn trở về thành phố, cũng khẩn trương học tập, không đi tìm cô ta hỏi vì cái gì.

Hiện tại, hắn đột nhiên không muốn hỏi nữa.

"Anh Tôn Thượng. . ." Phan Xảo Xảo liếc nhìn Tôn Thượng, sau đó cúi đầu xuống, nước mắt lạch cạch mà rơi xuống, nước mắt dàn dụa nói không nên lời, điềm đạm đáng yêu.

Hơn nữa hồn nhiên tự nhiên, một chút cũng không lộ vẻ kệch cỡm.

Sự tức giận của Tôn Thượng từng chút một suy yếu.

Hoa Chiêu trong lòng lập tức thán phục, cái kỹ năng khóc này cô không có ah!

Phải học!

Đến lúc đó khuôn mặt này, lại phối hợp kỹ năng khóc, oa ~~ vô địch thiên hạ rồi!

"Tôn Thượng, người này chính là?" Hoa Chiêu đột nhiên lên tiếng, hiện tại cô không lo lắng Tôn Thượng bị đuổi học, cô bắt đầu lo lắng tên ngốc này bị gạt.

Tôn Thượng giật mình tỉnh lại, cau mày nói: "Đây là, Phan Xảo Xảo."

Nước mắt Phan Xảo Xảo đã sâu kín dừng lại, hai mắt đẫm lệ mịt mờ mà nhìn về phía Hoa Chiêu, sau đó rõ ràng sững sờ.

Sau đó, trên mặt cô ta nở một nụ cười nhạt, bảy điểm ngạc nhiên và ba điểm chua xót: "Anh Tôn Thượng, anh có vợ rồi sao? Anh sắp làm cha rồi, chúc mừng anh."

"Không đúng không đúng! Đây là bạn học của tôi!" Tôn Thượng lập tức phủ nhận, cái chuyện xấu này cũng không thể có! Truyền đi không chừng sẽ bị chồng Hoa Chiêu đánh chết?

Hắn về nhà đã nghe ngóng Hoa Chiêu rồi, sau đó cúng biết cô là con dâu Diệp gia. Hắn còn tìm hiểu một chút về Diệp Thâm. . . . Sau đó bị doạ sợ rồi.

Về sau thật lâu hắn cũng không dám nhìn thẳng vào Hoa Chiêu, chỉ sợ người khác hiểu lầm!

Hắn vội vàng phủ nhận hình như lại để cho Phan Xảo Xảo hiểu lầm, khóe miệng của cô ta có chút cong lên, lộ ra một nụ cười sâu kín.

Nụ cười này lóe lên rồi biến mất, nhưng sẽ không qua mắt được những người cẩn thận.

Tôn Thượng rõ ràng thấy được, tâm tình lập tức càng thêm phức tạp.

Hoa Chiêu ở một bên thấy xem thế là đủ rồi, mấy cái biểu cảm này sẽ đem người đàn ông "Thù sâu như biển" này vuốt lên rồi, còn đùa nghịch xoay quanh.

Không được, cô phải bái sư, đó là một đại sư!

"Phan Xảo Xảo đúng không? Cô đang học ở đây sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Trước khi chỉ nghe nói người đàn ông kia vào đại học Bắc Kinh, ngược lại không có nghe nói cô ta đến trường.

"Tôi không có." Nhắc tới cái này, Phan Xảo Xảo chột dạ mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

"Vậy sao cô lại đến trường?" Hoa Chiêu hỏi.

Cô cảm thấy cô gái này nhất định đã học một chút gì đó, học còn phải là tâm lý học, bằng không thì cô không phục ah!

Tự học đã thành như vậy, quá yêu nghiệt rồi.

Phan Xảo Xảo giống như xấu hổ mà không ngẩng đầu lên, chỉ là lắc.

Tôn Thượng lập tức nói: "Cô ấy không lên đại học, năm nay cũng không thi đậu."

Hắn không gặp lại qua cô ta, nhưng vẫn chú ý tin tức của cô ta.

Hoa Chiêu lập tức lườm hắn một cái, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện! Thật là kẻ đần! Trách không được bị bỏ!

Tôn Thượng bị lườm ngơ ngác không hiểu.

Hoa Chiêu lại nói: "Vậy cô đến đây làm gì? Còn cầm hộp cơm, đưa cơm cho đối tượng sao? Đối tượng của cô thật hạnh phúc ah, bữa sáng cũng có người đưa, trời lạnh như vậy, tôi thấy tay cô đã đông lạnh đỏ lên."

Tôn Thượng lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, chính mình tới đây làm gì đấy!

Tạ Xuyên! ! !

Phan Xảo Xảo chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, sau đó quay đầu nói với Tôn Thượng: "Anh Tôn Thượng, các người là tới tìm em sao? Nhiều năm như vậy, anh rốt cuộc đã tới."

Cô lộ ra một nụ cười buồn bã: "Bất quá nhìn thấy anh, lòng em rốt cuộc cũng an tâm rồi, anh đánh em đi, đánh mạnh vào! Năm đó em thực sự xin lỗi anh! Em đã vì Tạ Xuyên mà báo cáo anh, lấy đi danh ngạch sinh viên của anh, làm anh không thể thành sinh viên đại học! Anh đánh em đi!"

Nắm đ.ấ.m của Tôn Thượng lập tức nắm lại.

Hoa Chiêu lại cười: "Thật là một cô gái vừa thông minh lại ngoan độc, có phải cô đã biết những người hôm nay vào cồng trường có thể đều là tân sinh viên?

"Hơn nữa Tôn Thượng vừa rồi nói một câu 'bạn học’ cô đã đoán được Tôn Thượng cũng thi vào trường này, sau đó chọc giận hắn, lại để cho hắn ra tay, như vậy hắn có thể bị đuổi học, cô cùng Tạ Xuyên của mình, lại bình yên rồi."

Loading...