Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:46:41
Lượt xem: 72
"Nói bậy!"
Viện trưởng nổi giận đầu tiên, tối sầm mặt nhìn Tạ Xuyên: "Hoa Chiêu và chúng ta cùng nhau đi tới, hai tay trống trơn, trên người con bé có thể giấu được hai cây dâu tây lớn như vậy?"
Hiện tại đang là tháng 8, trời rất móng, hôm nay Hoa Chiêu mặc áo sơmi, quần dài, căn bản không có nơi để giấu đồ.
Tạ Xuyên nói xong cũng biết mình nói sai, nhưng hắn cũng biết là việc này do Hoa Chiêu giở trò quỷ.
Bởi vì hắn căn bản không trộm cây dâu tây đó làm gì!
"Tại sao tôi phải trộm cây dâu tây trở về? Tôi có bệnh sao?" Tạ Xuyên nói ra.
"Bởi vì anh nghĩ đến hạt giống a." Hoa Chiêu nói.
Lý do này rất đầy đủ, Tạ Xuyên nhất thời im lặng rồi, nhưng hắn rất nhanh đã hét lên: "Nhất định là cô đã phái người sớm giấu trong nhà chúng tôi đấy, để vu oan cho tôi!"
Hoa Chiêu thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn mấy thầy giáo, cái gì cũng chưa nói, xoè tay.
Viện trưởng nổi giận: "Đã có tang chứng vật chứng ở đây còn muốn nói xạo! Thật sự là sắp c.h.ế.t đến nơi còn không biết hối cải! Con bé vu oan cho anh? Con bé tại sao phải vu oan cho anh? Bởi vì anh không sánh bằng con bé?"
Chỉ có đạo lý Tạ Xuyên hại Hoa Chiêu, Hoa Chiêu không có lý do hại hắn.
"Tôi cùng cô ta có cừu oán." Phan Xảo Xảo đột nhiên đứng ra nói.
Ồ?
Mọi người sững sờ.
Hoa Chiêu cũng vẻ mặt mờ mịt: "Thù gì?"
"Cô cùng Tôn Thượng quan hệ không phải là nông cạn, mà tôi cùng Tôn Thượng có cừu oán. . . Cô cảm thấy bất bình cho anh ta? Cho nên gọi người sắp xếp tuồng vui này." Phan Xảo Xảo rơm rớm nước mắt mà nhìn Hoa Chiêu.
"Buổi sáng tôi cùng mẹ chồng đi ra ngoài mua thức ăn có một khoảng thời gian không ở nhà, nhà cô lại có thế lực cường đại, phái người vụng trộm đem những vật này bỏ vào nhà tôi rất dễ dàng.
"Có chuyện gì cô cứ nhắm vào tôi là tốt rồi, Tạ Xuyên với cô không oán không thù, cô phá hỏng tiền đồ anh ấy như vậy, có phải là hơi quá đáng không!"
Hoa Chiêu nhìn Phan Xảo Xảo, không thể không cảm thán người phụ nữ này rất nhanh trí, phản ứng nhanh nhẹn.
Cô ta thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra, lại có thể mơ hồ đi qua, trực chỉ chỗ hiểm.
"Thầy, hai người này quá lợi hại, nhân chứng vật chứng đều có, bọn họ còn có thể nói xạo thành như vậy, em không thể nói lại bọn họ." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng bọn họ lại vu oan cho em như bây giờ, em cũng hi vọng bọn họ có thể lấy ra chứng cớ."
Viện trưởng lập tức nặng nề mà nhìn hai người: "Các người có chứng cớ sao?"
Tạ Xuyên cùng Phan Xảo Xảo đều không lên tiếng rồi, đương nhiên là không có đấy.
"Gọi cảnh sát a." Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Để cho cảnh sát đến điều tra a."
Tròng mắt Tạ Xuyên hơi híp, hắn không muốn chuyện này nháo lớn.
Hắn không ăn trộm dâu tây, nhưng hắn lại làm một việc khác.
Hơn nữa Hoa Chiêu đã dám nói như vậy, đã nói lên cô ta thật sự nắm chắc, cảnh sát đến rồi đối với hắn lại càng không có lợi.
Viện trưởng cũng không muốn làm lớn chuyện, rốt cuộc cũng là chuyện của trường học bọn họ, sẽ rất mất mặt ah.
“Để bộ phận an ninh của trường kiểm tra trước. Nếu họ còn không thừa nhận thì gọi cảnh sát đến kiểm tra.” Viện trưởng nói với Hoa Chiêu.
"Được." Hoa Chiêu thống khoái nói.
Cảnh sát đến cũng vô ích, cô nói vậy chỉ để khiến cho Tạ Xuyên câm miệng mà thôi.
Nhìn xem, hiện tại hắn cùng Phan Xảo Xảo đều yên tĩnh, ngoan ngoãn đi theo đám bọn họ đến phòng an ninh của trường.
Thời buổi này mỗi xí nghiệp, cơ quan, đơn vị đều có bộ phận bảo vệ, quyền lợi còn rất lớn, bộ phận an ninh có thể giải quyết những chuyện vặt vãnh như trộm gà, trộm chó.
Một số bộ phận an ninh xí nghiệp quốc doanh lớn còn được trang bị s.ú.n.g lục đây này. Bộ phận an ninh của đại học Bắc Kinh cũng rất hùng hậu, trong nửa ngày bọn họ đã thực sự tra ra thứ gì đó.
Phan Xảo Xảo hầu như mỗi ngày đều vội tới đưa cơm trưa cho Tạ Xuyên, cô phải thể hiện thân phận, địa vị của mình trước vô số bạn học nữ của chồng.
Và mỗi lần cô ta đến và đi đều có một giờ cố định, và rất nhiều học sinh biết điều đó, đặc biệt là người gác cửa.
Nhưng ngày hôm qua, bảo vệ cổng phản hổi rằng Phan Xảo Xảo rời đi muộn hơn nửa tiếng so với thường lệ.
Điều này không nói lên được cái gì, có lẽ hôm qua hai vợ chồng đã nói thêm vài câu.
Nhưng đêm qua, người trong ký túc xá của Tạ Xuyên nói hắn bị tiêu chảy, có gần một giờ không ở trong ký túc xá!
Nhưng một người khác có mặt trong nhà vệ sinh lúc đó nói rằng không hề thấy Tạ Xuyên đến đó.
Còn có một người trông thấy hắn nửa đêm xuống lầu rồi.
Một người khác nhìn thấy hai ngày nay hắn đột nhiên chăm sóc con ch.ó hoang, cho nó ăn thức ăn thừa trong nhiều ngày liền.
Trong 3 năm qua, đều không gặp Tạ Xuyên làm việc này!
Hắn ít ăn cơm ở trường học, ở đâu ra cơm thừa?
Cuối cùng, miếng xương gà cũng được đặt lên bàn, có người nhận ra đó là đồ ăn thừa của mình tối hôm qua, bị Tạ Xuyên lấy đi, nói là muốn cho chó hoang ăn.
Nguyên một đám nhân chứng nhảy ra, Hoa Chiêu cũng không biết thật giả, bởi vì cô trông thấy Tôn Thượng nhảy nhót xung quanh rồi. . .
Nhưng trường học tin là được.
Tạ Xuyên hết đường chối cãi.
"Xảo Xảo!" Tạ Xuyên dốc sức liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Phan Xảo Xảo.
Phan Xảo Xảo nghe được nhiều người làm chứng như vậy.., đã im lặng.
Không giống như đã thương lượng lúc trước, nhảy ra gánh tội thay Tạ Xuyên.
Trước khác nay khác, hiện tại nhiều người trông thấy Tạ Xuyên đi ra ngoài buổi tối như vậy rồi, là hắn thả chó phá hư dâu tây đấy, cô ta căn bản không thể nhận tội thay được nữa.
Nhảy ra cứng đối cứng, chỉ có thể lại làm cho cô ta mất đi tư cách thi đại học.
Được không bù nổi mất.
Tạ Xuyên thoáng cái đã nghĩ đến tâm tư của cô ta, trầm mặc xuống.
Nguyên lai hắn trong lòng cô ta cũng không quan trọng đến như vậy, chờ hắn về sau. . .
Hắn không có về sau rồi!
Kết quả của trường học ngày hôm sau đã được đưa ra, điều chỉnh công việc của đàn anh kia, hóa ra cơ sở mà anh ta bị phái đến cũng là cơ sở của thủ đô, là nông thôn ở vùng ngoại thành.
Hiện tại tốt rồi, bị phân phối đến nông thôn ở miền tây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Xuyên, đã bị đuổi học.
Chỉ như vậy thôi.
Tạ Xuyên được xem "Người có nhiều mối quan hệ tốt" cũng không cứu được hắn, gia thế của hắn cũng không cứu được hắn.
Hắn nghĩ tới Văn Tịnh.
Nhưng Văn Tịnh đã từ chối không gặp rồi.
Đồ phế vật, quả thực là lãng phí thời gian của cô ta!
Chuyện sau đó, Hoa Chiêu không chú ý tới nữa, cô chỉ hỏi Tôn Thượng: "Những người làm nhân chứng kia là anh dò ra được sao?"
"Hắc hắc hắc hắc ~" Tôn Thượng chỉ cười ngây ngô.
Hoa Chiêu đã hiểu, nói chuyện khác: "Lúc tôi không có ở đây chính anh nên để tâm một chút, đừng bị Phan Xảo Xảo lừa gạt lần nữa, tự chăm sóc học tập thật tốt, tôi còn chờ tương lai anh lớn mạnh rồi báo đáp tôi đây này."
Tôn Thượng là người duy nhất biết rõ ràng mục đích của mình, vì vậy cô đã thẳng thắn nói ra.
"Sư phụ, cô yên tâm đi thôi, chờ lúc cô trở lại, tôi chắc chắn sẽ không làm cho cô thất vọng đấy!" Tôn Thượng vỗ n.g.ự.c nói.
Hoa Chiêu cũng không có tâm tư lo lắng cho hắn, hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều ở bên kia đại dương.
Lại qua hai ngày, toàn bộ danh ngạch du học sinh đều định ra rồi, hộ chiếu của bọn trẻ cũng đã xong.
Còn có Diệp Thư cùng hai bảo mẫu, còn có Lưu Minh cùng Chu Binh đấy.
Diệp Danh cảm thấy vẫn có chút thiếu, đặc biệt là bảo tiêu, nhưng nhóm đầu tiên chỉ có thể đưa mấy người đi qua, còn lại anh sẽ chậm rãi an bài.
"Hai vị này trước khi đã ở bên kia sống qua vài chục năm đấy, đối với quy củ bên kia rất quen thuộc, có gì không hiểu hãy hỏi bọn họ." Diệp Danh nói ra.
Hai bảo mẫu này tuổi cũng không nhỏ, tầm 50 tuổi, trên mặt mặc dù có chút tang thương, nhưng cũng có một loại khí chất rất khác, cô nhất thời không nghĩ ra.
Hoa Chiêu mới vừa rồi còn đang kỳ quái loại người này thấy thế nào cũng không giống bảo mẫu, tuổi này không thích hợp làm người trông trẻ.
Không nghĩ tới anh cả còn cân nhắc đến những chuyện này.
Thật sự quá quan tâm rồi.
"Cám ơn anh cả." Hoa Chiêu nói ra.
"Người một nhà, khách khí cái gì." Diệp Danh ôm Thúy Vi, không nỡ buông tay.
"Em nỗ thêm một chút, sớm chút hoàn thành học phần, sớm chút trở về." Anh hiếm khi mới đưa ra yêu cầu nói.
"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu.
Thời gian học tập của bọn họ lần này là 2 năm, nhưng cô muốn 1 năm sẽ trở lại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cũng mang Diệp Thâm trở về cùng.
Không thể cùng nhau trở về, cô cũng hi vọng đến lúc đó mình có thể khai thác được một số nhân mạch, có thể tự do đi tới đi lui giữa hai nơi.
"Anh biết em muốn đi làm gì." Diệp Danh đột nhiên nói ra: "Bất quá việc này, cưỡng cầu không được, em đừng bốn phía hỏi thăm nghe ngóng tung tích của hắn."
Hoa Chiêu sửng sốt một chút nói ra: "Em biết rõ, vậy cũng có thể mang đến nguy hiểm cho anh ấy."
Diệp Danh gật đầu: “Lần này công việc của hắn thật đặc biệt, có thể đã thay tên đổi họ. Cho dù ngày nào đó em có gặp hắn, cũng không được quen biết nhau."
Như vậy ah, cái này Hoa Chiêu thật đúng là không đoán được.
Cô gật gật đầu: "Em đã biết."
"Còn có, lần này chỉ đổi được như vậy, khi nào đổi được thêm nữa, anh sẽ gửi qua bưu điện cho em." Diệp Danh chỉ vào một cái túi to trên ghế sa lon nói ra.
Hoa Chiêu mở ra nhìn nhìn, bên trong chỉ có 10 nghìn Đô-la.
"Rất nhiều, không cần đổi thêm, chừng này là đủ rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Hiện dự trữ ngoại hối quốc gia chỉ còn hơn 100 triệu, đều cần được dùng vào những chỗ quan trọng, như mua các dụng cụ gì đấy.
Cá nhân có thể đổi được hơn mười ngàn cũng đã là cực hạn, nghe nói lần này bọn họ đi du học, trưởng nhóm phụ trách dẫn đoàn, cũng chỉ phê xuống 50 Đô-la. . .
Học phí và chi phí sinh hoạt họ cần sẽ được một người từ văn phòng liên lạc đưa sau khi họ đến nơi.
Diệp Danh lại đổi được 10 nghìn.
Chuyện này sau lưng không biết đã dùng bao nhiêu nhân tình.
Hoa Chiêu nhanh chóng cự tuyệt: "Chờ đến bên kia, kiếm tiền rất dễ dàng."
Diệp Danh lập tức cười: "Thật là, đến chỗ nào cũng không quên được chuyện kiếm tiền, nhưng tiền của người ngoại quốc dễ kiếm như vậy sao, nội tạng động vật bọn hắn không ăn, em cũng không có nơi để trồng hạt hướng dương rồi, còn bắp rang mà nói. . ."
"Anh sai rồi, tiền của người ngoại quốc mới dễ kiếm đây này." Hoa Chiêu cười nói: "Vì mấy đứa em của em còn nhỏ, không thể mang theo mẹ đi qua, bằng không thì lại để cho bà ấy đi qua đó mở một nhà hàng, lập tức kiếm được đầy bồn đầy bát (*đầy túi)!"
Trương Quế Lan đang ngồi ở bên cạnh, nghe đến đó vậy mà rất động tâm! Đáng tiếc, Hoa Chiêu nói đúng, bà còn có 4 đứa bé, không đi được.
Diệp Thư cũng động tâm rồi: "Dì Trương không đi, còn có chị đây này! Chị hiện tại đã học được rất nhiều món rồi! Không thể so với đầu bếp trong nước, đi ra ngoài lừa dối người ngoại quốc cũng có thể a?"
Hoa Chiêu hai mắt sáng ngời: "Thật đúng là có thể."
"Không được." Diệp Danh lập tức nói: "Nhiệm vụ của em là bảo hộ bọn nhỏ, mở tiệm cơm cái gì."
Diệp Thư lập tức ỉu xìu, cũng đúng.
Hoa Chiêu cười cười không lên tiếng, mở một nhà hàng cần quá nhiều người, quá nhiều việc, nhưng nếu mở quán ăn nhanh, một vài người trong số họ sẽ xử lý được.
Hơn nữa với dị năng của cô, nhất định sẽ kiếm được không ít.
"Đến bên kia bảo vệ mình, bảo vệ bọn nhỏ thật tốt, sớm chút trở về." Hoa Cường nói ra.
Trong những người này, ông mới là người cùng Hoa Chiêu có tình cảm sâu nhất, luyến tiếc cô nhất đấy.
Hoa Chiêu cũng luyết tiếc, không nỡ rời xa ông ấy nhất.
Ông cháu hai người nói chuyện một hồi, thẳng đến khi nếu không đi sẽ không kịp giờ lên máy bay, cô mới được mọi người đưa đến sân bay.
Miêu Lan Chi ôm Vân Phi, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi, bà cũng rất không nỡ ah
"Nghe nói trường đại học ở nước ngoài cũng có nghỉ đông và nghỉ hè, nếu được thì con hãy trở lại, đừng tiếc tiền vé máy bay!" Miêu Lan Chi nói xong chính mình cũng bật cười: "Con mới không biết tiếc tiền!"
"Tốt mẹ, đến kỳ nghỉ con nhất định trở về! Đi tới đi lui một chuyến, cũng không mất mấy tiếng đồng hồ." Hoa Chiêu nói.
Cô đã nghe ngóng kỹ, nếu như chuyến bay thuận lợi, 25 tiếng đồng hồ là đến.
Miêu Lan Chi lập tức nói: "Được! Vậy rảnh thì hãy trở lại!"
Dù luyến tiếc đến đâu thì vẫn phải chia tay, Hoa Chiêu vẫn vẫy tay chào tạm biệt mọi người và lên máy bay khi loa trong sân bay lại vang lên.
Họ phải bắt đầu từ thủ đô, sau đó chuyển máy bay ở Paris và đến New York.
Lên máy bay, thấy Hoa Chiêu lại mang theo con cùng đi du học, mọi người nhao nhao ghé mắt nhìn.
Lời đồn quả nhiên không giả, sau lưng người ta thực sự có thế lực!
Đám người lập tức phân thành hai phái, một phái khinh bỉ Hoa Chiêu, khinh thường nói chuyện với cô, nhất khác lại không ngừng bàn tán.
Hoa Chiêu đều không để ý, trong những người này, cuối cùng có mấy người trở về còn không biết đây này.
Chỉ là kiếp trước cô không để ý lắm đến vấn đề này, nhưng cô biết không phải ai cũng quay lại.
Và khi họ đến đó, họ cũng không học cùng trường.
Cô sắp vào trường đại học, và cô là sinh viên duy nhất trong nhóm này.
Một đường trằn trọc, 25 giờ sau, Hoa Chiêu rốt cuộc đặt chân lên mảnh đất nước Mỹ này.
Việc đầu tiên khi xuống máy bay chính là cẩn thận cảm ứng một chút, không phát hiện hạt giống cô để lại trên người Diệp Thâm.
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn nằm trong dự liệu, nước Mỹ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cứ chậm rãi tìm đi.
Đến nơi, sau khi làm thủ tục xong xuôi, bọn họ được chia làm 2 nhóm, đến hai trường học để tăng cường ngôn ngữ trong 3 tháng, sau đó sẽ phân phối đến các trường đại học khác nhau.
Hoa Chiêu lại đặc thù, không cần học ngôn ngữ. Thay vào đó, cô sẽ bay trực tiếp đến thành phố của trường đại học mà cô sẽ theo học trong tương lai.
California.
3 tháng sau nhập học là được.
Nói cách khác, cô có thời gian là 3 tháng để tìm kiếm Diệp Thâm, thuận tiện kiếm tiền.
Hoặc là, trước tiên cứ kiếm tiền đã.
10 nghìn đô-la, nhiều người như vậy, bọn họ sẽ c.h.ế.t đói đấy?
Cô chỉ ở trước mặt Diệp Danh mạnh miệng mà thôi, 10 nghìn đô-la, bọn họ 6 người lớn 3 đứa bé, muốn ăn muốn ở, thực không đủ sống.
Năm 1978, thu nhập bình quân đầu người của Mỹ là 7.200 đô la Mỹ.
Hơn nữa bọn họ còn phải mua xe, một cái khả năng còn chưa đủ, cần 2 chiếc.
Gần như không thể đi lại ở đây nếu không có xe hơi. Đặc biệt là vào năm 1978, khi có rất ít xe buýt và taxi.
Mà từ New York đến thành phố nơi cô học, California là một đông một tây, mấy người đã xài mấy trăm đô.
"Không có tiền chính là nửa bước cũng khó đi ah." Hoa Chiêu nghĩ thầm.
Dì Lưu một trong số các bảo mẫu, vừa xuống máy bay đã nhìn xung quanh trong đám đông, đột nhiên, mắt bà ấy sáng lên, chỉ vào đám đông và kích động nói: "Đây! Đây! Anh cả!"
Hoa Chiêu nhìn lại, là một người đàn ông hơn 50 tuổi, giơ một tấm bảng, trên đó viết "Lưu Di".
"Em gái! Là em gái! Thật sự là em gái!" Người đàn ông trông thấy Lưu Di kích động mà hô.
Lưu Di bước nhanh chạy tới, hai anh em ôm nhau khóc rống.
Hoa Chiêu đã biết gia đình Lưu Di di dân từ những năm 40 đấy, vào năm 66 Lưu Di đột nhiên muốn quay về thăm quê hương, người nhà cũng không phản đối, nên bà ấy đã trở lại.
Kết quả trở về liền không thể quay lại được rồi. . .
Lần từ biệt này chính là 12 năm, hai bên đều không có tin tức của nhau.
Nếu không phải Diệp Danh tìm được bà ấy, giúp bà ấy liên lạc với thân thích ở nước ngoài, cũng sắp xếp cho bà ấy trở về, bà còn cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại người thân nữa.
Lưu Di chỉ kích động trong chốc lát, sau bao nhiêu năm sống vất vả, bà đã học được cách kiềm chế bản thân.
Bà rất nhanh đã lau nước mắt giới thiệu với anh trai: "Đây chính là chủ thuê của em, Hoa Chiêu. Nhanh mang bọn em đi sắp xếp chỗ ở đã, chúng em đã ngồi máy bay liên tục hơn 30 tiếng rồi, bọn nhỏ cũng chịu không được rồi.
"Nhà ở đều đã tìm xong a?"
"Đã tìm xong, đã tìm xong." Lưu Xương lập tức nói.
Thấy bộ dạng của Hoa Chiêu, ông sửng sốt một chút, sau đó lập tức dời mắt đi, nhiệt tình dẫn mọi người đi ra ngoài.
Lưu xương lái xe tới đấy, nhưng xe của ông ấy không chứa nổi nhiều người như vậy, bọn họ lại gọi thêm một chiếc xe, một giờ sau, mọi người xuyên qua thành thị, đi tới vùng ngoại thành.
Ô tô đứng ở trước một ngôi biệt thự.
Ngôi nhà này là một biệt thự đúng nghĩa ở vùng quê.
Đó là một tòa nhà hai tầng rưỡi được xây dựng bằng gạch và gỗ, với diện tích xây dựng không đến 300 mét vuông và chỉ có hai khu vườn nhỏ ở phía trước và phía sau.
Hoa Chiêu lại biết căn nhà này không phải biệt thự cấp cao gì, mà là một nơi ở bình thường.
Diệp Thư không hiểu, kích động c.h.ế.t mất. . . .
Ngôi nhà này trông đẹp hơn nhà của bố mẹ cô ấy! Cha mẹ cô sống trong một ngôi nhà nhỏ lát gạch đỏ, không được đẹp đẽ.
"Chỗ này chỉ đẹp mắt mà thôi." Hoa Chiêu cười nói "Bàn về khí phái, vẫn không thể sánh bằng nhà của ba mẹ, càng không thể sánh bằng nhà của ông nội đấy, chúng ta có cổng bảo vệ rất khí phái."
Diệp Thư tùy tiện gật gật đầu, hiện tại cô ấy hai mắt cũng không đủ dùng, không ngừng dò xét thế giới mới lạ.
Cô ấy đối với thế giới bên ngoài thật sự quá hiếu kỳ rồi, hiện tại xem xét, quả nhiên không giống với trong nước.
Lưu Di nghe thấy lời Hoa Chiêu nói..., thân thể lại thấp xuống, cô ấy nói đúng. . . Cổng bảo vệ có cảnh vệ viên s.ú.n.g vác trên vai, đạn lên nòng, mới thật sự là khu nhà cấp cao.
Những thứ này thì tính là cái gì à? Cái gì cũng không phải.
Trái tim đang bay bổng mời vừa rồi vì rời quê trở về với gia đình ngay lập tức trấn tĩnh trở lại.
Lưu Xương lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng, mời mọi người đi vào.
"Căn nhà này là thuê phải không? Mỗi tháng tiền thuê nhà hết bao nhiêu?" Hoa Chiêu vừa đánh giá vừa nói.
Lưu Xương nhìn nét mặt của cô, thực bình tĩnh ah, một chút cũng không giống người xuất ngoại lần đầu đấy, lần đầu xuất ngoại đấy, có lẽ nên có biểu hiện như vị bên cạnh mới đúng.
Mà ngay cả mấy người đàn ông ở phía sau, trên mặt cũng có thể nhìn ra hiếu kỳ cùng kích động.
Hoa Chiêu cố ý đấy, bọn hắn đều kích động rồi, cô lại kích động, liền ép không được những người này rồi.
Diệp Danh cũng nói rằng anh ấy không biết quá nhiều về hai bảo mẫu này, và anh ấy đã nghe ngóng về họ từ nhiều phương diện khác nhau, người ta nói rằng họ khá đáng tin cậy, vì vậy cô nên dùng họ một cách cẩn thận.
Có thể dùng thì dùng, không thể dùng. . . Vậy cô trước cứ bảo vệ tốt chính mình, anh sẽ đến và giải quyết sau tháng 1.
Diệp gia ở nước ngoài cơ hồ không có thế lực, anh cũng rất sốt ruột.
Cũng may sau tháng 1, có thể quang minh chính đại mà ngoài thò tay ra phía ngoài rồi.
"Căn nhà này là thuê đấy, tiền thuê một tháng 300." Lưu Xương nói.
Diệp Thư lập tức kinh ngạc mà hô lên: "300? Tiền nhân dân tệ hay là đô-la? Cái này cũng quá mắc!"
Theo cô ấy, 300 nhân dân tệ đã là một cái giá trên trời rồi, nếu như là đô la, đổi ra là 500, lại chỉ là tiền thuê nhà một tháng! Quả thực điên rồi.
Cô ấy không biết thu nhập bình quân đầu người hàng năm ở đây, và cô ấy nghĩ rằng mọi thứ đều đắt đỏ.
Một người một tháng kiếm được sáu bảy trăm, tiêu 300 thuê căn nhà lớn như vậy, đây là mức giá bình thường.
Hoa Chiêu thậm chí cảm thấy 300 rất rẻ.
"Một lần giao 3 tháng đấy, còn có 2 tháng tiền đặt cọc." Lưu Xương từ trong túi quần móc ra một tờ hợp đồng đưa cho Hoa Chiêu.
Tiền đều là ông ta ứng ra đấy.
Hoa Chiêu nhìn kỹ hợp đồng một chút, không có gì sai sót.
"Lưu Minh, đem tiền cho ông ấy, 1600 đô-la." Hoa Chiêu nói ra.
Cô đưa thêm 100, đem làm tiền boa.
Nhập gia tùy tục, người Lưu gia ở chỗ này sinh sống vài thập niên, đoán chừng cũng có thói quen với sự tồn tại của tiền boa này, không cho sẽ không tốt.
Huống chi đối phương cũng bỏ ra khá nhiều thời giờ cùng tinh lực, nên được đấy, cô thậm chí cảm thấy có chút ít.
Bất quá cô cũng không giả bộ làm người giàu có mà cho nhiều hơn....
Điệu thấp, cúi đầu khiêm tốn một chút, huống chi bây giờ cô cũng không phải là người giàu có.
Lưu Xương quả nhiên một chút cũng không khách khí, cười ha hả mà nhận.
Lưu Di nhìn nhìn ông, lại nhìn Hoa Chiêu một chút, cái gì cũng chưa nói.
Hoa Chiêu nhìn kỹ căn nhà này, mới 80% đến 90%, có nội thất, 2 tầng, 8 phòng ngủ.
Có tầng áp mái bên trên và tầng hầm bên dưới nên khá thuận tiện sinh hoạt.
Rất tốt, xem như đã có chỗ đặt chân rồi.
"Ở đây không tệ, cám ơn ông." Hoa Chiêu khách khí nói.
Ngữ khí chân thành cảm kích, lại không hèn mọn, một chút cũng không có sự thấp thỏm không yên, bất an bàng hoàng bất lực của người mới đến, hoàn toàn khác với những người ông ta đã gặp trước kia.
Mấy năm gần đây hai nơi không đi lại được, nhưng không có nghĩa là không có người tới đây.
Có rất nhiều người thông qua đủ loại con đường mà vụng trộm đến Mỹ..., ông ta đã gặp rất nhiều vẻ mặt hèn mọn.
Người nhà này đến cùng là có địa vị gì? Ông nhìn về phía em gái.
Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Hiện tại ông sống ở đâu? Cách đây xa không?"
"Không xa, không xa." Lưu Xương nói ra: "Ngay tại làng bên cạnh, lái xe 5 phút là tới."
"Vậy Lưu Di, bà hãy cùng Lưu tiên sinh cùng nhau về nhà xem một chút đi, nhiều năm như vậy không trở về rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Lưu Di nhìn cô, lại nhìn bọn nhỏ một chút, cuối cùng vậy mà lắc đầu: "Chúng ta mới đến đấy, còn chưa sắp xếp xong, căn nhà này cần thu thập, hành lý cũng cần thu thập, còn phải làm cơm, cho bọn nhỏ rửa mặt, nhiều việc lắm, đợi lúc nào nghỉ lại về thăm nhà một chút cũng không muộn."
Bọn họ trước kia cũng đã nói rồi, hai người bảo mẫu một tuần nghỉ một ngày.
Đương nhiên là thay phiên nhau nghỉ ngơi, người thứ bảy, người chủ nhật.
Lưu Xương có chút ngoài ý muốn khi nghe câu trả lời của em gái, ông ta còn định khuyên nhủ, Lưu Di lại nói: "12 năm cũng chờ rồi, không kém mấy ngày nay."
“Như vậy cũng được, dù sao ngày mốt cũng là cuối tuần.” Hoa Chiêu nói.
Cô không phải là một chủ thuê quá hào phóng và chu đáo, lần lượt vì bọn họ mà suy nghĩ, sẽ cho bọn họ thói quen mắc lỗi đấy.
Một khi có một lần không hào phóng, sẽ trở thành kẻ xấu xa rồi.
Cuối cùng Lưu Xương tự mình đi nha.
Mấy người bắt đầu thu thập nhà mới.
Hoa Chiêu cũng rất bận rộn, làm việc mà cô thích nhất, nấu cơm.
Trước tiên cho 3 bảo bảo ăn no bụng, sau đó dỗ ngủ.
Bôn ba xa như vậy, mệt nhất chính là bọn nhỏ.
"Em cũng đi nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho bọn chị." Diệp Thư cởi áo khoác, mặc quần áo rộng thùng thình, vẻ mặt hào hứng bừng bừng.
Cô ấy cũng không biết, chính mình có một ngày sẽ đối với chuyện quét dọn vệ sinh cảm thấy hứng thú như vậy.
“Chị không mệt mỏi sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Không mệt, không mệt, em nhanh nghỉ ngơi đi! Thuận tiện trông bọn nhỏ, không có giường trẻ em, em nhìn bọn nhỏ, đừng để rơi xuống đất." Diệp Thư nói ra.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, không từ chối.
Vân Phi cùng Thúy Vi ngủ đều không thành thật một chút nào, hiện tại 3 đứa bé lại nằm trên một cái giường, cô thật lo lắng, lại đạp vào Tiểu Cẩm Văn.
. . .
Phải mất 3 ngày để dọn dẹp căn nhà mới, dọn dẹp từ trong ra ngoài, mua ga trải giường, xoong nồi mới, mua cũi mới, quần áo mới, xe đẩy mới cho các con và một vài món đồ chơi mới.
Cộng với tiền thuê nhà.
10 nghìn đô-la chỉ còn lại hơn 6000.
Bọn họ còn muốn dùng số tiền này sinh hoạt trong một năm, thậm chí là lâu hơn.
Hoa Chiêu đến trường còn cần dùng tiền, bằng không thì nghe nói chỉ dựa vào bên trên cho đấy, chỉ đủ miễn cưỡng sinh hoạt.
Diệp Thư lập tức cảm thấy khủng hoảng kinh tế.
Những thứ kia quá mắc! Quá nhiều thứ cần phải chi tiêu!
Hoa Chiêu lại không cảm thấy đắt, các cô mua đồ này nọ đều chọn chất lượng tốt, tổng cộng mới bỏ ra hơn 1000 đô.
Diệp Thư là đổi thành tiền nhân dân tệ rồi, xem cái gì cũng cảm thấy đắt.
Đương nhiên hiện giờ ở trong nước giá hàng cũng xác thực rất rẻ, cái gì cũng là mấy mao, mấy hào thì quả thực là rẻ hơn ở đây.
Thế nhưng về sau, giá cả hàng hoá trong nước sẽ đè bẹp các quốc gia trên thế giới. . . .
"Tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp kiếm tiền!" Diệp Thư nói ra: "Em lần trước nói mở tiệm cơm. . . Không biết có được hay không? Trong tay chúng ta có chút tiền ấy có đủ không?
"Đoán chừng đã đủ rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Đi, chúng ta hôm nay đến trường học nhìn xem."
"Đúng đúng, em đã đến vài ngày rồi còn chưa đi qua trường học đây này." Cô mới đến, đã một chầu mua mua mua, đã quên mất chuyện chính sự.
Hai người gọi xe, nửa giờ sau đã tới đại học Nông Nghiệp.
Trường này không nổi tiếng lắm ở nước Mỹ, dù sao cũng chủ yếu tập trung vào nông nghiệp, nhưng ở California, một bang chuyên về nông nghiệp, lại khá nổi tiếng.
Bất quá rốt cuộc chỉ là một trường chuyên khoa, kích thước không lớn, 1 giờ đồng hồ đã xong hết thủ tục, sau đó Hoa Chiêu dẫn Diệp Thư đến phố buôn bán bên ngoài trường học.
Cô phải tìm một cửa hàng ở chỗ này, mở một tiệm tạp hóa.
California bất kể là kinh tế hay là nông nghiệp lúc này đều rất phát triển, miệng người cũng nhiều.
Đặc biệt là thành phố nơi Hoa Chiêu ở hiện nay có các trường đại học tốt, kinh tế ngày càng phát triển.
Khu phố buôn bán bên ngoài trường học tuy không phải là trung tâm kinh tế của thành phố nhưng quy mô cũng không nhỏ, có đủ loại siêu thị, trung tâm mua sắm, nhà hàng ăn uống.
Hoa Chiêu thậm chí đã nhìn thấy 2 nhà hàng Trung Quốc.
Vào thời điểm này, có rất nhiều người nhập cư sớm từ nước ngoài, có thể được bắt đầu từ thế kỷ trước.
Diệp Thư thấy được chữ Hán quen thuộc, cho dù là phồn thể đấy, cũng kích động c.h.ế.t mất.
"Ở đây thậm chí có người châu Á mở được tiệm cơm?" Cô ấy rất kinh ngạc.
"Chúng ta đi nếm thử?" Cô ấy nói xong cũng có chút hối hận, bọn họ không có nhiều tiền nữa. . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-208.html.]
"Đi, đi nếm thử." Hoa Chiêu lại kéo cô ấy tiến vào.
Nhà hàng không lớn, chỉ có 10 cái bàn nhỏ, bây giờ là giờ cơm, vậy mà đều đã kín chỗ.
Ông chủ là một cặp vợ chồng trung niên, chạy bàn cũng là một anh trai da vàng, không biết là thân thích hay là thuê đấy.
Hoa Chiêu đảo qua một vòng, rồi nhìn các món ăn.
Cơm rang trộn salad, sốt cà chua, mì xào, gà viên trong súp đặc, thêm một số thứ nữa mà cô không thể hình dung được, chẳng ra cái gì cả.
Diệp Thư nhìn thấy khóe miệng liền run rẩy, ngửi được trong không khí nhàn nhạt mùi kem chua chua, không khỏi có chút nhúc nhích muốn xoay người.
Hoa Chiêu đã sớm lĩnh giáo qua, cười cùng ông chủ hỏi thăm món ăn nổi tiếng của quán, và gọi hai món khác nhau.
Diệp Thư cố nén ăn xong.
"Ăn ngon không?" Ra khỏi tiệm cơm, Hoa Chiêu hỏi.
"Không thể ăn." Diệp Thư nhếch miệng nói ra.
Những người đã quen ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống, đã quen ăn đồ Hoa Chiêu nấu, bây giờ lại để cho cô ấy ăn mấy món này, cô ấy không nhổ ra cũng không tệ rồi.
"Nhưng kỳ thật cũng không khó ăn, chẳng qua là chị ăn không quen mà thôi." Hoa Chiêu bình luận.
Bằng không thì trong tiệm cũng sẽ không có nhiều người đến ăn như vậy, đương nhiên hầu hết đều là người ngoại quốc, người gốc châu Á đoán chừng không có mấy người thích ăn.
Hai người lại đến một quán khác, quán này bán rau xào.
Đồ ăn bưng lên, trông cũng giống như thế, nhưng bắt đầu ăn lại thấy vị rất khác, cũng có chút chẳng ra cái hương vị gì cả.
Hơn nữa cửa tiệm này khá vắng khách, 10 bàn lớn chỉ ngồi một nửa.
Diệp Thư đột nhiên không có chút lòng tin nào: "Chúng ta muốn mở tiệm, cũng mở loại này sao? Chị sẽ không làm ah! Em biết?”
"Không biết." Hoa Chiêu trung thực lắc đầu.
Cô biết làm rất nhiều món, nhưng loại này thực không biết.
"Vậy làm sao bây giờ? Làm đồ ăn chính thống? Được không?" Diệp Thư hỏi.
Vừa rồi cô ấy nhịn không được mà cùng ông chủ hàn huyên trò chuyện, biết rõ ông ta đã tới California 10 năm, liền hỏi ông ấy vì sao lại làm thành cái khẩu vị này.
Cô ấy không tin ông chủ hơn 40 tuổi chưa từng ăn qua đồ ăn chính thống trong nước.
Kết quả ông chủ nói cho cô ấy biết, ông ta cũng là bất đắc dĩ, ngay từ đầu ông ta cũng muốn mở nhà hàng đồ ăn Trung Quốc chính thống đấy, kết quả người địa phương không chấp nhận, chỉ khi ông ta thêm đường và tương cà vào thì công việc kinh doanh mới tốt lên.
Nghe vậy Diệp Thư cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.
"Thử xem a, người khác không được, không có nghĩa là chúng ta không được." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Chiêu tin tưởng, mỹ thực thật sự là chẳng phân biệt biên giới đấy, sẽ được tất cả mọi người tán thành.
Mà cô, am hiểu nhất là làm món ăn trở thành mỹ thực!
"Được rồi." Nhìn vẻ mặt tự tin của Hoa Chiêu, nghĩ đến tay nghề của con bé, Diệp Thư cũng tự tin rồi.
Hai người dạo quanh con phố chính và thấy một cửa hàng tạp hóa đang chuyển nhượng.
Vị trí không được tốt lắm, cuối phố, quán không lớn lắm, mấy chục mét vuông, trừ phòng bếp ra, chỉ có thể bày 5 bàn lớn.
Diệp Thư có chút mất hứng.
Chỉ có 5 bàn là quá chậm trễ việc kiếm tiền rồi!
Hoa Chiêu lại cùng ông chủ hơn 50 tuổi dăm ba câu đã xác định tốt tiền thuê.
Diệp Thư nghe không hiểu tiếng anh, nhưng cô ấy vừa đi dạo từ trong ra ngoài xong, Hoa Chiêu đã viết xong hợp đồng mà cô xem không hiểu, sau đó đưa tiền cho ông chủ rồi.
Diệp Thư ngốc nguyên tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
"Tình hình thế nào?"
Thẳng đến khi ông chủ vui vẻ mà khuân đồ lên xe, Diệp Thư cũng không kịp phản ứng.
“Ông ấy kinh doanh cửa hàng tạp hóa ở đây đã 30 năm, nhưng cách đây không lâu có một siêu thị lớn mở bên cạnh, công việc làm ăn không suôn sẻ nên ông ấy định đi du lịch để thư giãn.” Hoa Chiêu nói: "Và căn nhà này thuộc về ông ấy. Tài sản riêng, ông ấy có thể xử lý nó."
"Chị không hỏi em cái này! Chị nói là, chúng ta tại sao phải thuê ở đây? Ở đây nhỏ như vậy, thích hợp làm quán cơm sao?" Diệp Thư im lặng nói.
Hoa Chiêu thần bí cười cười: "Đương nhiên thích hợp rồi."
Diệp Thư nhìn biểu cảm của cô, lập tức không im lặng rồi.
Ông chủ hành động rất nhanh, ngày hôm đó đã dọn sạch cửa hàng, đồng thời cũng đồng ý yêu cầu của Hoa Chiêu giúp cô làm thủ tục mở tiệm đồ ăn.
Khi có mấy tên cò mồi địa phương, mọi chuyện đều rất dễ xử lý, sau vài ngày đã hoàn thành thủ tục.
Đương nhiên, đây là bởi vì Hoa Chiêu cũng đưa đầy đủ phí vất vả.
Mà lúc này cửa hàng đã hoàn tất lắp đặt thiết bị cơ bản, dọn dẹp, lau chùi và mua đồ dùng nhà bếp, bộ đồ nấu ăn và một vài món đồ nội thất.
Cộng với nhiều loại nguyên liệu.
Cuối cùng trong tay Hoa Chiêu chỉ còn lại mấy trăm đô tiền mặt.
Diệp Thư đã muốn khóc.
"Nếu cửa tiệm này không kiếm được tiền, chúng ta chỉ có thể thu dọn đồ đạc và về nhà, 10.000 đô la Mỹ cho chuyến du lịch 10 ngày đến đất nước Mỹ?"
Đặc biệt khi cô ấy quay đầu lại thì thấy cửa hàng “to như vậy”, rộng hơn chục mét vuông bây giờ chỉ là một gian bếp, không có cái bàn nào cả.
Mờ mịt lại bất lực.
Đây là tiệm cơm sao?
Hoa Chiêu cười ha ha: "Nhanh lên. Chuẩn bị làm việc, chị sắp không còn thời gian để khóc."
Cô không định cho khách hàng dùng bữa tại chỗ, cô đã mua đủ hộp cơm trưa và chỉ nhận đồ ăn mang về.
Ăn tại chỗ ngược lại sẽ giới hạn sự phát triển của cô.
Nhưng loại hình thức buôn bán này hiện tại hầu như không có, dù sao Diệp Thư cũng chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua, nên không có lòng tin.
Cô ấy thở dài, hai tay bắt đầu động, nhận mệnh mà băm nhân bánh.
Dao phay ở trong tay cô ấy c.h.é.m ra tàn ảnh.
Bên cạnh Lưu Minh cùng Chu Binh cũng như thế, ba người phụ trách băm nhân bánh, Hoa Chiêu phụ trách nhào bột, sau đó mọi người cùng nhau gói bánh.
Hai bảo mẫu ở trong khu vực đã được sửa sang lại chăm sóc bọn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ tới giúp một chút.
Bọn họ sẽ bán sủi cảo.
Sủi cảo chính thống.
Có 3 loại, bánh sủi cảo, sủi cảo hấp, sủi cảo chiên.
Cộng thêm thịt kho sở trường của Hoa Chiêu. Lúc này không phải là nội tạng rồi, lúc này là thịt nguyên chất đấy.
Nội tạng..., quá khiêu chiến thần kinh của người bản địa rồi.
Hơn nữa cô cũng không có ý định tập trung bán thịt kho, giá thịt quá rõ ràng, không dễ kiếm tiền. . .
Mỗi ngày cô chỉ làm một nồi, định dùng mùi thơm của nó hấp dẫn khách hàng tới.
Hương thơm của sủi cảo cũng sợ ngõ nhỏ sâu khách sẽ không biết tới, chỗ này có vị trí ở cuối phố, cần mùi thơm hơn, để hấp dẫn người tới.
Mà sủi cảo làm không được điểm ấy, chỉ có thể dựa vào thịt kho.
Vì thế Hoa Chiêu bỏ xuống "Vốn gốc", các loại đồ gia vị đều là loại đã được tối ưu hóa đấy.
Cho nên vừa mở nồi, tất cả mọi người đều say mê rồi.
Người xung quanh lập tức bị hấp dẫn tới.
Mùi thơm bay rất xa, người tới cũng rất nhiều.
Thịt kho bị cắt thành khối nhỏ, đựng ở trong hộp cơm, 2 lượng gồm súp và thịt mang đi giá vốn bán ra 40 cent, rất rẻ.
Mà thịt kho cùng bánh sủi cảo là phối hợp tuyệt vời đấy, muốn mua thịt kho, phải mua một hộp bánh sủi cảo.
1 hộp 10 cái bánh sủi cảo, 1 đô-la, không rẻ không đắt.
Vì vậy, bất cứ ai đến đây đều sẵn sàng thử.
Kết quả một lần nếm thử này đã lọt hố rồi.
"Bánh sủi cảo Hoa gia " cứ yên lặng như vậy đấy, không có pháo cùng hoa tươi, "Nóng sốt" mà khai trương rồi.
6 người làm tất bật từ sáng đến tối, món thịt kho tàu nhanh chóng được bán hết nhưng việc kinh doanh bánh sủi cảo vẫn phất lên như diều gặp gió.
Khi đến gần còn ngửi thấy mùi thơm của bánh sủi cảo khiến người ta muốn dừng lại.
Bữa tối còn không chấm dứt, trời còn chưa tối, nguyên liệu chuẩn bị đã bán hết sạch.
Trong sự tiếc nuối và hỏi thăm của mọi người, Hoa Chiêu kiên quyết mà đóng cửa hàng.
Nghe nói ở đây buổi tối không yên ổn, không nên đi ra ngoài.
Mấy người vội vàng về nhà, mặc dù ai cũng không nhấc nổi tay, nhưng ai cũng còn chút sức lực cuối cùng để đếm tiền.
"Thật hay giả? Chúng ta không đếm sai chứ?" Diệp Thư kinh ngạc nói: "Chúng ta một ngày vậy mà bán được hơn 600?"
Tất cả mọi người ngoại trừ Hoa Chiêu, nghe thấy cô báo con số này, con mắt đều trừng lớn.
Mặc kệ ở nơi nào, một ngày đã kiếm được một tháng tiền lương của người bình thường, đều là chuyện làm cho người ta kinh ngạc lại vui vẻ.
"Bình tĩnh nào, chị cũng không phải là chưa từng thấy qua tiền, trước kia một ngày chị có thể kiếm được bằng một năm của người ta đây này." Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Thư cũng cười: "Cái kia không giống, đó là ở trong nước, con đường kiếm tiền nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, cho dù không có tiền, chị vẫn tự tin là mình có thể sống được.”
"Nhưng ở chỗ này thì không giống ah." Cô ấy nói xong cũng bật cười: "Ở chỗ này, chị cảm giác mình luôn nơm nớp lo sợ, không có tương lai, không có tiền, chính là sống hôm nay không có ngày mai."
Một chút nắm chắc cũng không có.
Có chút khoa trương, nhưng là ý tứ này.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Bọn hắn cũng có loại cảm giác này.
Trước kia ở nhà mình, sống thế nào cũng được. Nhưng ở nhà người ta sẽ không giống với lúc trước, một phân tiền cũng có thể làm khó anh hùng.
Không có tiền không có cơm ăn, không có nhà ở, thậm chí không mua được vé máy bay về nhà, thảm nhất là có khả năng ngủ ở đầu đường, hoặc là làm việc trong bóng tốt, trở thành một sự tồn tại không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Cái cảnh ngộ này quả thực là một trời một vực, bọn hắn nhất thời không cách nào tiếp nhận được.
Nhưng hiện tại, bọn hắn lại có tiền rồi.
Vấn đề sinh tồn đã được giải quyết, bọn hắn cũng cảm giác có thể thở phào rồi.
"Chi phí nguyên liệu của chúng ta hôm nay là bao nhiêu?" Diệp Thư tuy là người hỏi, nhưng cô ấy lại lấy quyển vở trên người mở ra xem.
Cô ấy xem như là kế toán của tiệm cơm, và cô ấy chịu trách nhiệm về tất cả các hóa đơn mua hàng.
"Tiền thuê nhà nhân công đồ gia vị trước không tính, chính là rau quả, bột mì cùng thịt, là 55 đô . . Rẻ như vậy?" Tính toán xong chính cô cũng sửng sốt.
Hoa Chiêu gật đầu, chi phí này khá phù hợp.
Nghe nói California cung ứng cho cả nước 50% hoa quả cùng 31% rau quả, mặt khác sản lượng lúa mì, lúa nước đều đứng đầu trong danh sách.
Cho nên ở chỗ này mua bột mì cùng rau quả sẽ rẻ hơn một ít.
"Ngày mai chúng ta làm nhiều một ít! Tất cả chi phí sẽ được thu hồi trong vài ngày nữa! Sau đó chúng ta sẽ đi mua ô tô!" Diệp Thư hưng phấn nói.
"Mua xe trước, các chi phí khác không gấp." Hoa Chiêu cố gắng thay đổi tư tưởng bảo thủ của cô ấy.
"Mỗi ngày gọi xe taxi, rất nguy hiểm." Hoa Chiêu nói ra.
"Đúng." Lưu Minh lập tức nói: "Hôm nay ánh mắt của người lái xe có chút không tốt."
"Vậy được rồi." Diệp Thư lập tức thỏa hiệp rồi.
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của bọn trẻ.
"Hơn nữa ngày mai chị còn có thể giơ tay lên sao?" Hoa Chiêu cười nói.
Hôm nay bán được hơn 600 đô, số lẻ đều là tiền thịt, còn lại đều là tiền lời bánh sủi cảo.
Điều này cho thấy mấy người bọn hắn một ngày gói hết 6000 cái sủi cảo!
Bình quân một người 1000 cái.
Khí lực của cô lớn, một chút cũng không cảm thấy mệt, nhưng những người khác, cô hoài nghi họ chưa bao giờ làm nhiều bánh sủi cảo như vậy trong đời.
"Có chút đau.” Diệp Thư xoa bóp cánh tay, cô đã băm rất nhiều thit, dù cô là người luyện võ, cũng chịu không được rồi.
Lưu Minh cùng Chu Binh cười cười không thể không biết xấu hổ mà nói chuyện, bọn hắn cũng như thế, hơn nữa bọn hắn làm sủi cảo không thuần thục, gói được ít hơn.
Hai người bảo mẫu xác thực có chút chịu không được rồi. Các bà đều là người bình thường, cho dù làm được ít, nhưng một ngày cũng chưa dừng lại.
“Tôi quyết định tăng lương cho mọi người.” Hoa Chiêu nói:
"Ta quyết định cho mọi người trướng tiền lương." Hoa Chiêu nói ra: "Trước kia mọi người một tháng chỉ có hơn mấy chục đồng nhân dân tệ, hiện tại chúng ta nhập gia tùy tục, mỗi người dựa theo tiêu chuẩn địa phương, mỗi tháng 600 đô-la, cộng thêm tiền thưởng."
Diệp Thư lập tức đau lòng mà há miệng, bất quá cái gì cũng chưa nói.
Đều đến nơi đây rồi, lại trả cho người ta hơn mấy chục đồng tiền lương thì có chút đùa giỡn rồi.
Mấy người đều thật cao hứng, kể cả Lưu Minh cùng Chu Binh.
Trước kia nhìn các anh em đi theo Hoa Chiêu đều phát đại tài, bọn hắn lại không có cơ hội, trong lòng không phải không có chút vội.
Ai không thích tiền?
Bọn hắn hiện tại mặc dù không phải nuôi vợ con, nhưng bọn hắn đều có cha mẹ anh em.
Hiện tại chuyện tốt rốt cuộc cũng đến phiên bọn hắn rồi, đi theo Hoa Chiêu quả nhiên có thể phát tài!
600, lại là đô-la, còn bao ăn ở, hai năm trôi qua là bao nhiêu tiền? Chờ bọn hắn về nhà, cũng không dám tưởng tượng cái loại cảm giác áo gấm về làng này!
“Ngoài ra, cửa hàng còn phải tuyển người.” Hoa Chiêu nói: “Đương nhiên, chỉ tuyển người Hoa.”
Người Hoa có thể có một số kiến thức cơ bản trong cách làm bánh sủi cảo và mì. Ngay cả khi họ không biết làm, cũng có thể bắt đầu học rất nhanh chóng.
Nhưng lại để cho bọn họ dạy người ngoại quốc làm sủi cảo, Hoa Chiêu cảm thấy có chút khó.
“Không cần thiết phải tuyển người ah.” Diệp Thư lại bắt đầu đau lòng tiền: "Một người lại là 600 đô."
Theo cách này, một người sẽ chiếm một ngày thu nhập, cộng với chi phí, nếu tuyển thêm một vài người thì số tiền họ kiếm được mỗi tháng sẽ thu hẹp lại đáng kể.
"Sổ sách phải tính toán như vậy, nhiều người, tiền lời sẽ nhiều hơn đấy." Hoa Chiêu nói ra: "Hôm nay chúng ta là mới mở hàng, người tới không nhiều lắm, về sau sẽ ngày càng nhiều, chúng ta muốn đem bánh sủi cảo Hoa gia thành một chuỗi. . . . Chế tạo thành một cửa hàng nổi tiếng.”
"Số lượng bán hàng mỗi ngày không được quyết định bởi số lượng khách hàng mà bởi sản lượng của chúng ta. Chúng ta gói bao nhiêu có thể bán được bấy nhiêu. Ban ngày bán xong, buổi tối không buôn bán."
Một khi kích động, thiếu chút nữa nói lộ ra miệng.
Trên thực tế, Hoa Chiêu cũng là lần đầu tiên mở cửa hàng, cô biết rất rõ món ăn Trung Hoa chính thống khó được tiếp nhận như thế nào.
Chỉ vài thập kỷ sau, hầu hết các nhà hàng người Hoa chính thống đều được hỗ trợ và ủng hộ bởi người Hoa.
Người nước ngoài vẫn ưa thích những món ăn đã "Cải tiến" qua đấy, và không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào!
Cũng may, cuối cùng cô vẫn dựa vào dị năng để thành công rồi.
Hoa Chiêu biết rõ, nếu như không có cô "Ăn gian", muốn có tràng diện nóng sốt ngày hôm nay, căn bản là không thể nào đấy.
"Được rồi. . ." Diệp Thư lại bị thuyết phục rồi. Hiện tại Hoa Chiêu nói cái gì, cô ấy đều nghe.
Ngày hôm sau, việc buôn bán quả nhiên càng nóng hổi, chỉ cần nửa buổi chiều, số lượng nguyên liệu như ngày hôm qua đã được bán hết.
Thông báo tuyển dụng cũng được đăng bằng tiếng Trung giản thể, và năm hoặc sáu người đã nộp đơn xin việc vào ngày hôm đó.
California là bang có nhiều người Hoa nhất.
Hoa Chiêu sắp đi học đại học Nông Nghiệp, mặc dù không có du học sinh trong nước đến học, nhưng là có con cái của người Hoa bản địa.
Đến nộp hồ sơ không chỉ có bạn học tương lại của Hoa Chiêu, còn có người lớn trong nhà của bạn học.
Hoa Chiêu đã tiến hành đánh giá đơn giản về họ, những người có thể làm việc chăm chỉ, chịu khó và siêng năng đều được nhận.
Trong vài ngày, cửa hàng đã phát triển đến quy mô 20 người, và căn bếp trống rỗng lập tức tràn đầy.
Ở đây không bao gồm Hoa Chiêu và hai người bảo mẫu.
Các bà đã tách ra, chăm sóc bọn trẻ mới là công việc chính của họ.
Còn có Lưu Minh, cũng đi ra, chuyên môn làm lái xe cho mấy người Hoa Chiêu.
Diệp Thư cùng Chu Binh ở lại trong cửa hàng làm quản lý, cuối cùng cũng thoát khỏi công việc băm thịt và nhồi bột hàng ngày rồi.
Thu nhập của bánh sủi cảo Hoa gia cũng đang tăng lên từng ngày, đúng như kỳ vọng của Hoa Chiêu.
Vẫn nhờ vào dân số khổng lồ của thành phố, và mô hình tiếp thị của họ.
Ngay cả khi đã tăng lên 20 người, tất cả các nguyên liệu sẽ được bán hết trước khi kết thúc giờ ăn tối.
Mỗi ngày luôn có một số người không ăn được và đến xếp hàng sớm vào ngày hôm sau. Và bởi vì không có ăn tối, luôn có những người xếp hàng ở cửa.
Điều này đã làm tăng thêm sự hấp dẫn của món ăn, tạo cho mọi người cảm giác thèm ăn, và nó rất thành công.
Ngoài ra, Hoa Chiêu cũng sử dụng một số phương tiện thông thường, chẳng hạn như phiếu giảm giá, tờ rơi, quảng cáo trên báo, v.v.
Tóm lại, thu nhập hàng ngày ổn định ở mức đầu ra của họ, 3.000 đô mỗi ngày.
Nếu là thợ lành nghề, mỗi người có thể làm hai ba nghìn chiếc bánh sủi cảo mỗi ngày.
Hơn nữa Hoa Chiêu cho bọn hắn "Tính theo sản phẩm" để tính toán tiền, không có ai là không làm việc chăm chỉ đấy!
Gần hai tháng sau, Hoa Chiêu đem tiền lời thuộc về cô đều lấy ra, mua một cái xe ô tô có khả năng chống đạn.
Cô thực sự có chút sợ hãi về nơi được hợp pháp mang súng, đặc biệt là vì cô sợ làm tổn thương bọn trẻ.
Số tiền còn lại, cô trang bị cho mình và Lưu Minh.
Cô sẽ bắt đầu đi lại xung quanh, trường học sẽ bắt đầu sau một tháng nữa, vì vậy đã đến lúc đi ra ngoài và tìm xem cha của bọn trẻ đang ở đâu.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu liền thu thập tốt hành lí, nói cho mọi người cô muốn đi ra ngoài du lịch.
Buổi sáng đi ra ngoài, buổi tối trở về.
Tiểu Cẩm Văn còn chưa dứt sữa đâu, cô cũng không muốn cai sữa cho con bé sớm như vậy.
"Em thực đúng là tự làm khổ mình." Diệp Thư co quắp trên giường nói ra.
"Đã không cần mỗi ngày băm nhân bánh rồi, sao chị còn mệt mỏi như vậy?" Hoa Chiêu kỳ quái nói.
Diệp Thư lập tức trừng mắt liếc cô: "Em thật là một chút cũng không quan tâm đến chị, hiện tại chị đang bận rộn làm gì em đã quên sao? So với lúc trước còn mệt mỏi hơn 10 lần!"
Hoa Chiêu lập tức nghĩ tới, Diệp Thư tuy không băm nhân bánh nữa rồi, nhưng hiện tại đang điều chế nhân bánh.
Sủi cảo làm tốt, không hoàn toàn là do rau quả cực phẩm, mà chủ yếu liên quan đến tỉ lệ điều phối nhân của Hoa Chiêu.
Mà với tư cách là "Bí phương" của bọn họ, hiện tại chỉ do Diệp Thư cùng Chu Binh ở trong phòng một mình hoàn thành.
Hiện tại lượng tiêu thụ lại lớn, khối lượng công việc của Diệp Thư mỗi ngày cũng không ít.
“Nếu chị nghĩ về số tiền mình kiếm được, sẽ không mệt mỏi nữa.” Hoa Chiêu nói.
Cô phân ra một nửa lợi nhuận cho Diệp Thư.
Cô hiện tại chính là vung tay làm chưởng quầy, về sau ngoại trừ việc chỉ đạo, cũng không có ý định làm gì nữa, phân cho Diệp Thư một nửa là nên làm đấy.
Diệp Thư ngẫm lại tiền dưới đáy giường, lập tức cười, thoải mái mà nằm ở trên giường.
"Em muốn đi ra ngoài chơi, mang theo bọn nhỏ đi cùng chứ sao." Cô ấy nói ra: "Mang không được 3 đứa, mang một đứa cũng được ah, lần lượt để cho bọn nhỏ đi ra ngoài biết thêm kiến thức."
Hoa Chiêu lắc đầu: "Em muốn cho bản thân nghỉ một tháng, hưởng thụ thời gian rảnh rỗi. Từ khi làm mẹ, em đã không có thời gian cho bản thân."
Đương nhiên đều là lấy cớ, cô không mang theo bọn nhỏ, là sợ nhìn thấy Diệp Thâm vào thời điểm có chuyện gì ngoài ý muốn, cô mang theo bọn nhỏ sẽ rất bất tiện.
"Được a, em mới 20 tuổi, đã là mẹ 3 đứa bé rồi." Diệp Thư mím miệng: "Có đôi khi ngẫm lại, cũng thấy rất đáng sợ đấy, lúc chị 20 tuổi, cái gì cũng không biết, chơi bời bốn phía đây này."
"Trong nhà phải giao cho chị rồi." Hoa Chiêu nói xong, lưng đeo một túi hành lý đơn giản rồi xuất phát.
Cô cũng không mang theo Lưu Minh, mua xe và s.ú.n.g lục, đều là để cho hắn ở lại bảo hộ bọn nhỏ đấy.
Đem bọn nhỏ giao cho hai người bảo mẫu còn chưa quá quen thuộc, còn không có giá trị vũ lực chiếu cố, cô lo lắng.
Lưu Minh ở trong nhà, cô yên tâm hơn.
Hoa Chiêu đi sân bay, mua một vé máy bay đi Washington.
Cô định dựa theo bản đồ, đem 50 bang lần lượt quét qua một lần, trước cứ từ góc trái trên cùng là Washington mà bắt đầu.
Rồi đến Oregon, Idaho, Montana….
Đều không có.
Thẳng đến khi Hoa Chiêu đến Nevada.
Vừa xuống máy bay, cô đã cảm giác được sóng năng lượng d.a.o động nhàn nhạt.
Cô đè nén kích động, cẩn thận cảm ứng, sau nửa ngày, xác định phương hướng, sau đó một đường hướng nam.
Cuối cùng đi tới Las Vegas.
Lúc này sắc trời đã biến thành màu đen, Hoa Chiêu nhanh chóng gọi điện thoại về nhà, nói cô phát hiện một nơi rất thú vị, có thể sẽ ở thêm hai ngày.
Ở nhà có đủ sữa mẹ trữ đông nên cô có thể yên tâm ở lại thêm hai ngày nữa.
Chỉ là mấy người Diệp Thư lo lắng, một cô gái trẻ tuổi như cô một mình ở bên ngoài!
Đến đây đã hơn hai tháng, bọn họ đã có chút hiểu nơi đây rồi, cũng không phải là thiên đường như người trong nước tưởng tượng.
Trị an quả thực rất đáng lo, còn kém xa ở nhà.
Nhưng Hoa Chiêu cố ý muốn ngủ lại, cũng không nói cho bọn hắn biết người đang ở đâu liền cúp điện thoại, Diệp Thư cũng không có biện pháp.
Chỉ có thể chờ cô trở lại sẽ mắng một trận!
Hoa Chiêu không dám nói mình đang ở Las Vegas, nói ra đoán chừng Diệp Thư sẽ g.i.ế.c qua ngay trong đêm. . . .
Đêm đã tối, cô nhìn thành phố rực rỡ sắc màu này, trong lòng dần dần nâng lên.
Vào những năm 1950, các ngành công nghiệp “đặc biệt” rất phát triển ở thành phố này, và bây giờ thậm chí còn thịnh vượng hơn.
Nhưng trị an cũng không tốt như đời sau.
Cô đi ra khỏi bốt điện thoại và chỉ trong một phút sau hàng tá ánh nhìn ác ý đổ dồn lên người cô.
Hơn nữa có người đã đi về phía cô.
Hoa Chiêu giả bộ như vô tình đem "Trang bị" dắt trên thắt lưng làm rớt xuống, sau đó nhặt lên kiểm tra xem có hư hỏng gì không, sau đó mới rời đi.
Những bước chân đang đi về phía cô liền dừng lại, ánh mắt cũng đông cứng lại.
Mặc dù trang bị này là hợp pháp và không quá đắt nhưng nó không dành cho tất cả mọi người. Mà dù mỗi người đều có cũng chưa chắc sẽ mang ra ngoài đường dạo phố.
Tóm lại, lực uy h.i.ế.p rất lớn.
Hoa Chiêu sửa sang lại áo khoác, đeo mũ lên, bước nhanh về hướng cảm ứng mạnh nhất.
Cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà với quy mô kiến trúc khổng lồ, không có gì bất ngờ xảy ta thì đây là một sòng bạc.
Cũng không biết người đàn ông của cô ở trong này làm cái gì đấy.
Rất có thể sẽ sớm gặp lại Diệp Thâm, Hoa Chiêu có chút hưng phấn, hít sâu một hơi, bình tĩnh thong dong mà đi qua một hàng nhân viên bảo vệ mặc áo đen, đi vào cổng sòng bạc.
Nếu lúc này nếu còn rụt rè bảo vệ cửa sẽ không cho vào, trước tiên sẽ kiểm tra xem cô đã đủ 21 tuổi chưa.
Cũng may sau khi Hoa Chiêu đoán được điểm đến có thể ở đây, lập tức hoá trang một cách tinh xảo, để cho cô thoạt nhìn không giống trẻ vị thành niên, lại rất xinh đẹp.
Đợi mấy người bảo vệ kịp phản ứng, suy đoán mỹ nữ này ở đâu ra, Hoa Chiêu đã biến mất trong đám người rồi.
Cô không lập tức đi tìm Diệp Thâm, mà xuyên thẳng vào trong đám người bắt đầu đánh giá.
Sòng bạc năm 1978 có vẻ tương tự như khi cô mới 18 tuổi.
Dùng một từ để hình dung chính là bình mới rượu cũ, song bạc đời sau lắp đặt thiết bị nội thất càng xa hoa, máy móc càng tiên tiến.
Nhưng bầu không khí ở đây hoàn toàn giống nhau, thinh thần và diện mạo của mấy vị khách cũng giống như đúc đấy.
Mỗi người đều rất hưng phấn, đáy mắt đều mang theo ánh sáng.
Hoa Chiêu đi đổi chip đánh bạc trước, 10 nghìn đô.
Khi quẹt thẻ rất bất tiện, cô có thói quen mang theo tiền mặt.
Đương nhiên, cô không có tiền rồi, đây đều mượn từ Diệp Thư ~ cuối tháng chia hoa hồng sẽ trả lại chị ấy.
Mặc dù ở đây là sòng bạc lớn, đánh bạc mấy chục triệu thậm chí hơn, nhưng 10 nghìn đô cũng không phải là số tiền nhỏ.
Hầu hết những người đến đây chơi đều là những người bình thường.
Hoa Chiêu cầm thẻ đánh bạc, chậm rãi đi đến chỗ có cảm ứng mạnh nhất.
Đi ngang qua sảnh lớn đầy máy đánh bạc và qua một số sảnh nhỏ, cô đến một sảnh dành riêng để chơi 21 điểm.
21 điểm đơn giản lại kích thích, người chơi rất nhiều, cái đại sảnh này rộng hàng trăm mét vuông, hàng chục bàn, chật cứng người.
Hoa Chiêu liếc nhìn thì không thấy Diệp Thâm, nhưng cô biết anh ấy đang ở chỗ này.
Thật kích động ~~
Cô đến chỗ cái bàn cách mình gần nhất, tùy tiện chơi, lần thứ nhất thắng, lần thứ hai thua.
Cô há mồm một câu vận khí không tốt, liền đổi một bàn khác.
Thắng liền ở lại tiếp tục chơi, thẳng đến thua, thua liền lập tức đổi cái bàn khác.
Rất nhiều người đều thích như vậy, tìm cái bàn may mắn nhất đối với mình, không có gì kỳ quái.
Đổi hơn 20 cái bàn lớn, Hoa Chiêu rốt cuộc đổi đến cái bàn mà cô muốn.
Cô quay người, ngẩng đầu lên, ngồi vào vị trí vừa được bỏ trống, quét qua một vòng những người trên bàn.
Sau đó ánh mắt liền trầm xuống.
Diệp Thâm giống như trở thành một người khác, đeo một cặp kính gọng bạc, đôi mắt dưới tròng kính lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Cùng với bộ vest xám được cắt may vừa vặn thoạt nhìn rất đắt tiền, khiến anh trông như một công tử kiêu ngạo.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là bên cạnh anh có một người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ đó kéo cánh tay anh, liên tiếp cọ cọ đấy. . .
Hoa Chiêu lập tức làm như không quen, chỉ liếc mắt đi chỗ khác.
Diệp Thâm đã cứng ngắc rồi, tầm mắt của anh giữ nguyên trên người Hoa Chiêu, không cách nào dời đi.