Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 218

Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:46:58
Lượt xem: 54

Hoa Chiêu vẫn không nói gì, Triệu Thúy Thúy lại không chịu thua, lập tức đứng lên chống nạnh chỉ vào Từ Mai hét lên: "Cô ngậm m.á.u phun người! Tôi cũng không có tiết lộ công thức gì cả! Đều là chính bọn hắn nghiên cứu ra đấy."

Cô ta nhìn Hoa Chiêu, phân rõ phải trái nói: "Thịt kho ấy ư, tổng cộng chỉ có những loại đồ gia vị kia, người nếm qua, nghiên cứu một chút đã có thể biết không sai biệt lắm, hiện ở bên ngoài có rất nhiều người bán thịt kho, hơn nữa em trai tôi, cách điều chế của bọn hắn tôi đã xem qua, không giống với nhà chúng ta, hương vị cũng không giống!"

"Có phải như vậy không?" Cô ta lại hỏi Từ Mai, rất hùng hồn đấy.

Từ Mai tức đến đỏ mặt, thịt kho của anh em Triệu gia làm cô ấy đã thử qua, hương vị thật sự có chút khác nhau, nhưng tuyệt đối là loại giống nhất trên thị trường đấy!

Nói Triệu Thúy Thúy không tiết lộ cách điều chế, đánh c.h.ế.t cô ấy cũng không tin, nhiều lắm thì anh em Triệu gia cố ý cho ít đi một hai loại gia vị mà thôi.

Còn có một việc càng quá phận.

"Vậy thì cô giải thích thế nào về số gia vị mà chúng ta đã mất? Ngày đó đúng lúc cô xem nhà kho!" Từ Mai hô.

Thịt kho đã làm rất nhiều lần, Từ Mai cũng đã nhìn ra, thịt kho nhà bọn họ có hương vị tốt nhất, có quan hệ rất lớn với các loại gia vị mà Hoa Chiêu mua về.

Đồ gia vị trên thị thường cô ấy cũng đã thử qua, hương vị căn bản không cách nào so sánh được.

Mà Hoa Chiêu trước khi đi, lưu lại đầy đủ đồ gia vị có thể dùng trong 2 năm.

"Công việc kinh doanh của chúng ta rất tệ trong sáu tháng qua vì chúng ta đã mất rất nhiều gia vị! Nhiều loại gia vị không đủ nên tôi đã mua một số loại thay thế trên thị trường, mà mùi vị còn tệ hơn" Từ Mai giải thích với Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lại nhìn Triệu Thúy Thúy.

Triệu Thúy Thúy vẫn hùng hồn: "Ngày đó tôi trông nhà kho làm mất đồ, khẳng định là do đối với phương đã sớm theo dõi chúng ta, biết rõ ngày đó chỉ có một người phụ nữ như tôi giữ nhà, dễ ra tay!"

“Ngày đó vì sao cô chỉ ở một mình? Là vì cô đã đem những người khác điều đi hết rồi!” Từ Mai hô.

Vốn dĩ nhà kho không cần canh gác, nó nằm trong sân xưởng chế biến, xưởng chế biến còn có ký túc xá, quanh năm ở đó luôn có hơn mười mấy người đàn ông, không thể để mất đồ.

Đó là năm trước, Triệu Thúy Thúy đột nhiên thu xếp cho mọi người một ngày nghỉ, để cho bọn hắn đi ra ngoài đặt mua đồ tết, nên về nhà thì về nhà, nên gửi cho người trong nhà đồ đạc qua bưu điện thì đi gửi, cô ta ở lại giữ nhà.

Giữa ban ngày ai cũng không nghĩ nhiều, liền đi ra ngoài.

Ai biết lúc trở lại, liền phát hiện Triệu Thúy Thúy ngã xuống đất ngất đi, mà nhà kho lại để cho người ta lấy đi một nửa.

Nếu không phải mấy người trở về kịp thời, nhà kho đã trống rỗng rồi.

"Tôi không có! Cô ngậm m.á.u phun người! Tôi ngày đó cũng thiếu chút nữa là mất mạng!" Triệu Thúy Thúy đột nhiên giống như phát điên cởi bỏ mái tóc, ngả vào trước mặt Hoa Chiêu cho cô xem.

“Đầu tôi cũng bị đánh thành một cái hố luôn rổi! Lúc ấy còn sưng lên như một quả trứng gà, một mặt đầy máu! Nếu không phải mọi người trở về kịp thời tôi cũng đã c.h.ế.t rồi!”

Từ Mai tức giận đến n.g.ự.c phập phồng: "Khổ nhục kế mà thôi!"

Bất quá cô ấy phải thừa nhận Triệu Thúy Thúy xác thực hung ác, đối với chính mình cũng ra tay được!

Lúc ấy khi xảy ra tai nạn cô ấy cũng rất sợ hãi, còn an ủi Triệu Thúy Thúy một phen.

Nếu không phải mùi vị thịt kho của Triệu gia càng ngày càng giống bọn họ, lại dùng bảng hiệu của họ gây tai nạn, cô ấy thật sự không nghĩ tới phương diện kia.

"Tốt, những chuyện khác tôi đều không nói, chỉ nói đến em trai cô bán thịt kho gặp chuyện không may, vì sai lại đổ lên đầu chúng ta? Để cho chúng ta bồi thường tiền?" Từ Mai chỉ vào Triệu Thúy Thúy hét lên.

Lúc này Triệu Thúy Thúy không có lý rồi, có chút chột dạ mà nhỏ giọng nói: "Cái kia đều là hiểu lầm, chính bọn hắn tưởng rằng đã mua của chúng ta đấy, tìm đến chỗ chúng ta, không liên quan đến bọn hắn, không phải bọn hắn chỉ cho đến đây đấy. . ."

"Đưng ở đây nói xạo! Tôi còn không biết cô? Chúng ta là thịt kho Sơn Tiền, các người cũng nói mình là thịt kho Sơn Tiền, xảy ra chuyện liền trốn mất không thấy bóng người, đối phương đương nhiên sẽ tới tìm chúng ta!" Từ Mai hét.

Cô ấy thật sự giận điên lên, nói chuyện đều hét lên.

"Thịt kho Sơn Tiền?" Hoa Chiêu có chút kỳ quái mà hỏi thăm, thịt kho của bọn họ lấy cái tên này?

Trước kia vì ít xuất hiện, bán thịt kho căn bản không dám đề bảng hiệu của mình, đây không phải là cây to đón gió sao?

Dù là thịt kho, không nổi danh.

"Là khi cô đi rồi, chúng ta trên cơ bản không cần đi xa, chúng ta bán ở trước núi. Người mua cũng đã xếp hàng ở đó từ sáng sớm. Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người đã đặt cho chúng ta cái tên này." Từ Mai nói.

Nhà máy chế biến của họ ở ngoại ô, ngay cạnh núi, và có một ngôi làng tên là Sơn Tiền cách nhà máy không xa.

Anh em nhà họ Triệu tuy không bán trước núi, nhưng họ lại nói với người mua rằng họ cùng với thịt kho Sơn Tiền là một nhà!

Kết quả người ăn bị ngộ độc, bọn hắn nghe được tiếng gió, lúc ấy liền trốn mất một bóng người cũng không có.

Đối phương tất nhiên sẽ tìm đến mấy người Từ Mai tính sổ, khiến cho bọn họ thiếu chút nữa không có cách nào tiếp tục buôn bán.

"Mấu chốt là loại chuyện này không phải lần một lần hai, là ba lần rồi!" Từ Mai giận điên lên, chỉ vào Triệu Thúy Thúy hét to: "Mấy người Triệu gia các người thật tang lương tâm! Mua chút thịt heo bệnh chết, trời rất nóng cũng không bỏ được tiền mua tủ lạnh, đem thịt để hư mất còn tiếp tục bán! Các người nên bị bắt lại!"

Cô ấy hét xong nhìn Hoa Chiêu, chờ cô xử lý.

Triệu Thúy Thúy lập tức sợ hãi: "Không phải, không phải chúng tôi! Đừng bắt chúng tôi!"

Cô ta tin tưởng Hoa Chiêu tuyệt đối có năng lực như thế.

Hoa Chiêu nghe rõ, trầm mặc mà nhìn chằm chằm vào Triệu Thúy Thúy.

Cô đương nhiên tin tưởng Từ Mai.

Hơn nữa ánh mắt lập loè Triệu Thúy Thúy, mặt Lý Tiểu Giang đỏ bừng, cũng nói rõ hết thảy.

Triệu Thúy Thúy người này rất thông minh, thoáng một cái liền hiểu ánh mắt Hoa Chiêu, biết rõ nói dối vô dụng.

Cô ta cũng không cố cãi nữa, mà đột nhiên ôm lấy con trai bắt đầu khóc: "Thực sự chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng đã khuyên nhủ bọn hắn bao nhiêu lần, nhưng con gái đã gả ra ngoài giống như bát nước hất đi, bọn hắn không nghe tôi còn có biện pháp nào.”

"Còn có những loại đồ gia vị kia, tôi thật sự không biết là ai đã trộm đấy, lúc ấy tôi thực bị đánh đến ngất luôn, thiếu chút nữa c.h.ế.t rồi!”

"Còn có tên Sơn Tiền, cũng không phải tôi nói bọn hắn gọi đấy, bọn hắn cứ gọi như vậy, tôi không cho bọn hắn cũng không nghe tôi ah! ~ "

Dù sao chính là không liên quan gì đến cô ta.

Từ Mai tức giận đến không chịu nổi, cô ấy cũng không hét nữa, chỉ nhìn Hoa Chiêu, đợi cô quyết định.

Hoa Chiêu nhìn Lý Tiểu Giang, nói ra: "Giải thể a."

"Không được!" Triệu Thúy Thúy hô to: "Không thể giải thể! Dựa vào cái gì mà giải thể! Tôi thật sự không tiết lộ cách điều chế! Chúng ta không có làm trái với ước định!"

Cái công thức kia Triệu Thúy Thúy thật sự không "Nói" ra ngoài, cô ta chính là làm, ở nhà làm thịt kho, để cho người nhà xem. . . .

Mọi người học xong, kết quả lúc nếm thử, hương vị không phải như vậy, kiếm tiền có thể, nhưng lại không thể kiếm được nhiều tiền như mấy người Từ Mai bán thịt kho như vậy.

Vậy mới có chuyện trộm gia vị sau đó.

Hoa Chiêu căn bản không nhìn Triệu Thúy Thúy, cô chỉ nhìn Lý Tiểu Giang: "Giải thể, hoặc là tôi sẽ cho người truy cứu chuyện bị ngộ độc đồ ăn một lần nữa."

Triệu Thúy Thúy thoáng cái như bị người nắm ở cổ, không lên tiếng rồi.

Mặt Lý Tiểu Giang cũng màu đỏ thẫm rồi, hắn gật đầu: "Tốt, giải thể. Nói thật. . . Tôi cũng không có mặt mũi để gặp cô rồi, hôm nay cô không đề cập tới, tôi cũng muốn đề giải thể đấy."

Triệu Thúy Thúy nghe xong, lửa giận đột nhiên như tìm được lối ra, đều đổ lên đầu Lý Tiểu Giang.

"Anh đáng g.i.ế.c ngàn đao đấy! Sau này phải sống thế nào hả? ! Không có tiền sao anh có thể nuôi gia đình chăm sóc con cái? Anh để cho mấy mẹ con chúng tôi ăn không khí sao? !" Mắng xong thò tay cào cấu Lý Tiểu Giang.

Lý Tiểu Giang lo lắng bụng của cô ta, cũng không dám đánh lại cô ta, đảo mắt đã bị cào đến mặt mũi nở đầy hoa.

Từ Mai hiện tại đã vui vẻ cười hì hì, lúc này là lúc xem cuộc vui, ngồi bên cạnh Hoa Chiêu vừa cười vừa nói: "Còn nuôi mấy mẹ con cô ta? Tô nói với cô, là hơn mấy chục người!

"Cô không biết a? Sau khi kết hôn Lý Tiểu Giang mua nhà, tất cả mọi người Triệu gia đều đến nhà hắn ở rồi!" Từ Mai nhìn có chút hả hê nói: "Hơn nữa hai năm qua Lý Tiểu Giang có tiền rồi, mấy an hem Triệu gia liền có tiền cưới vợ rồi, hiện tại 5 người đều đã kết hôn, vẫn còn ở lại nhà hắn!

"Khá lắm, một căn nhà lớn, bổng chốc trở thành đại tạp viện! Ở hơn mấy chục miệng ăn! Hơn nữa những người này đều dựa vào Lý Tiểu Giang nuôi! Chậc chậc chậc."

Tuy anh em Triệu gia cũng bắt đầu kiếm tiền, nhưng người ta chính là một phần tiền sinh hoạt cũng không ra, chính là ăn Lý Tiểu Giang uống Lý Tiểu Giang đấy.

Nói đến chuyện này, Từ Mai cũng không biết là chán ghét Lý Tiểu Giang hay là thương hại Lý Tiểu Giang mới tốt.

Sắc mặt Lý Tiểu Giang cũng khó coi.

Triệu Thúy Thúy lập tức quay đầu chửi bới Từ Mai: "Chuyện nhà chúng tôi, không cần một người ngoài như cô lắm miệng! Hơn nữa tiền nhà chúng tôi không phải chỉ mình Lý Tiểu Giang kiếm được đấy! Tôi cũng có phần!"

"Cô có phần?" Từ Mai cầm lấy hạt dướng dương trên bàn vừa gặm vừa nói: "Cô nói một chút hai năm qua cô đã làm những gì rồi hả? Giống như người giám sát vậy, mỗi ngày chỉ đứng ở bên cạnh chống nạnh nhìn, dùng tròng mắt ra lực?"

Hạt hướng dương cũng muốn phun đến trên mặt Triệu Thúy Thúy.

"Tôi mang thai sinh con, không thể làm việc!" Triệu Thúy Thúy liếc nhìn Hoa Chiêu, rất hùng hồn.

Lúc Hoa Chiêu mang thai cũng không làm việc, đều đem việc buôn bán ném cho bọn hắn, chính mình một đầu ngón tay cũng không động, lại lên mặt sao.

Trong lòng cô ta cảm thấy không công bằng rồi.

"Hơn nữa, đây là chuyện nhà chúng tôi! Tôi dù có không xuất lực, nhưng đã sinh con dưỡng cái cho Tiểu Giang, hắn kiếm được tiền tôi cũng có phần!"

Triệu Thúy Thúy quét mắt liếc Từ Mai, đột nhiên nói ra: "Cô không thể sinh con nên không hiểu, một đứa bé đối với đàn ông mà nói, quan trọng đến bao nhiêu."

Vậy thì quá mức rồi, còn chọc vào vết sẹo của người khác.

Từ Mai thoáng cái liền cười không nổi, mặt cũng xanh mét rồi.

Hoa Chiêu cũng chịu đủ Triệu Thúy Thúy rồi, cô đứng lên, nói với Lý Tiểu Giang nói: "Đã muốn giải thể, anh trở về chuẩn bị một chút, chúng ta ngày mai hạ sổ sách."

Cô đây là đang tiễn khách.

Lý Tiểu Giang lại không có mặt mũi mà ở lại, lôi kéo Triệu Thúy Thúy liền đi.

Triệu Thúy Thúy rốt cuộc cũng là phụ nữ, không chống lại được khí lực của Lý Tiểu Giang, bị hắn kéo đi.

Nhưng cô ta đột nhiên trông thấy trên bàn có ba tập lì xì cô ta chuẩn bị trước đó, lập tức dốc sức liều mạng giãy dụa, muốn đem nó cầm lại.

Lý Tiểu Giang thật sự mất hết mặt mũi, cũng mặc kệ cô ta có phải là phụ nữ có thai hay không, dùng sức kéo cô ta.

Hoa Chiêu thật sự là. . . .

Triệu Thúy Thúy đưa tiền lì xì, nhìn chiều dài, bên trong vừa nhìn đã biết cũng không phải là tiền mặt giá trị 10 đồng đấy.

"Chờ một chút." Cô đột nhiên nói ra.

Lý Tiểu Giang cùng Triệu Thúy Thúy đều đứng lại.

Hoa Chiêu tiến lên mở bao tiền lì xì trên bàn, quả nhiên, một xấp 5 mao dày và mới tinh. . . . .

Đến 1 đồng cũng không phải.

Bất quá cũng được a, một xấp này, cũng là 50 rồi.

Nhưng nó không thể so sánh với những gì Hoa Chiêu đưa ra.

Cô đưa tiền mặt mệnh giá 10 đồng đấy, tổng cộng 1000.

Trước đây cô cho rằng Lý Tiểu Giang vì cô kiếm tiền trong 2 năm lại làm việc chăm chỉ nên mới hào phóng.

Nhưng ai nghĩ đến loại kết quả này.

“Tôi trả lại cho cô.” Hoa Chiêu nói.

Còn có câu nói cô chưa nói, nhưng Từ Mai đã hiểu được, lập tức vui vẻ, nhanh chóng từ trong túi quần của Triệu Thúy Thúy móc ra bao lì xì Hoa Chiêu cho lúc trước.

Triệu Thúy Thúy nóng nảy, bao tiền lì xì kia ở bên trong có bao nhiêu tiền cô ta vừa sờ đã biết.

"Nào có chuyện tặng đồ cho người ta rồi lại thu lại đấy!" Cô ta hét lên.

"Thật không biết xấu hổ!" Từ Mai mắng: "Chính mình thu lại thì có thể, người khác thu lại không được. Thói quen này là tật xấu!"

Hoa Chiêu cũng có ý tứ này, cô tiến lên đem ba bao lì xì của Triệu Thúy Thúy đưa cho Lý Tiểu Giang: "Gặp lại."

Lý Tiểu Giang không còn một chút mặt mũi nào nữa, không dám nhìn Hoa Chiêu, đưa tay tiếp nhận bao tiền lì xì dắt lấy Triệu Thúy Thúy liền đi.

Trong sân trở nên an tĩnh.

Mấy người Lưu Minh yên lặng mà nhìn bên này, thấy Hoa Chiêu lại ngồi xuống, một bộ không sao cả, bọn hắn lúc này mới yên tâm, tiếp tục như không có việc gì nói chuyện phiếm.

Thuận tiện nghe ngóng một chút hai năm qua bọn hắn đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lưu Tiền lo lắng nhìn Từ Mai, nhưng hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, hắn cũng không thể đi qua nói cái gì.

Hoa Chiêu cũng không phải là không sao cả, cô hiện tại cảm giác như ăn phải ruồi bọ rất khó chịu.

"Triệu Thúy Thúy làm những chuyện này, Lý Tiểu Giang đều mặc kệ sao?" Cô trước kia mặc dù biết Triệu Thúy Thúy không ổn, nhưng cô cho là Lý Tiểu Giang quản được đấy, cảm thấy hắn có thể khống chế được cô ta.

"Quản." Từ Mai ngược lại vẫn nói câu lời công đạo: "Ngay từ đầu Triệu Thúy Thúy có dấu hiệu không đúng, Lý Tiểu Giang đã nói cô ta, nhưng khi đó Triệu Thúy Thúy đang mang thai, Lý Tiểu Giang lại không thể đánh cô ta, nói thì cô ta không đau không ngứa đấy, cô ta có thể sợ sao?”

"Tôi đã nói Triệu Thúy Thúy này, tâm tư xấu rất nhiều, cô ta chính là sau khi mình mang thai phình bụng, mới dám làm trò đấy, trước kia căn bản không dám." Từ Mai nói: "Hơn nữa sau khi sinh đứa thứ nhất, sau đó lập tức có thai đứa thứ hai, cô ta chính là muốn đem con cái ra để uy h.i.ế.p Lý Tiểu Giang."

Nhưng lại thực sự có tác dụng.

"Hơn nữa, đánh người Lý Tiểu Giang cũng đánh không lại, Triệu Thúy Thúy người ta có tận bảy tám anh em ở bên cạnh đấy, một mình Lý Tiểu Giang có thể đánh lại sao?" Từ Mai nói.

Hoa Chiêu vẫn lắc đầu, đây cũng không phải là nguyên nhân khiến Lý Tiểu Giang không làm gì cả. Cô cảm thấy với trí thông minh của Lý Tiểu Giang, muốn thu thập người Triệu gia, cũng không phải là một chút biện pháp đều không có.

Đáng tiếc.

Vốn cô muốn đưa cho Lý Tiểu Giang cả một sự nghiệp đấy, cảm tạ hắn cứu được Trương Quế Lan.

Nhưng hiện tại xem ra, hắn không có cái mệnh kia, mỗi lần đều có người nhà đến phá hư.

"Cứ như vậy thả bọn họ đi hả?" Từ Mai đột nhiên có chút không yên lòng nói: "Bọn hắn về sau tiếp tục dùng biển hiệu của chúng ta thì làm sao bây giờ? Chúng ta mỗi lần đều phải chịu tiếng xấu thay cho người khác sao?"

"Đương nhiên không." Hoa Chiêu nói: "Theo như cô nói, người Triệu gia khẩu vị cũng quá lớn, những đồ gia vị kia của chúng ta, cũng không phải sẽ ăn ngon như vậy đấy."

Người cô thiếu nợ nhân tình chính là Lý Tiểu Giang, cũng không phải Triệu gia đấy, ăn được những gì, đều phải nhổ ra!

"Làm thế nào, làm thế nào?" Từ Mai hưng phấn mà hỏi.

Hai năm qua, cô ấy thật sự đã xem đủ sắc mặt của Triệu Thúy Thúy rồi, thực sự muốn thấy cô ta gặp chuyện không may.

"Năm 80, chúng ta có thể đăng ký thương hiệu của riêng mình và chúng ta có thể bán mọi thứ một cách công khai rồi.” Hoa Chiêu nói ra.

Tuy có chút bất mãn Hoa Chiêu đột nhiên thay đổi chủ đề, nhưng Từ Mai vẫn có chút kinh ngạc cùng vui vẻ: "Thật sự?"

Cô ấy đã nhìn thấy một số thương hiệu tư nhân nhỏ rải rác trên thị trường, nên thực sự có ý tưởng này trong đầu.

Tuy nhiên, những ông chủ của doanh nghiệp tư nhân kỳ thật trong lòng cũng không nắm chắc, mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngày nào đó hướng gió đột nhiên thay đổi, bọn hắn lại nhớ tới thời kỳ trước giải phóng.

Mất cả chì lẫn chài không nói, còn phải vào tù.

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng xảy ra, nghe nói có ai đó đã bị vào tù!

Cho nên Từ Mai kỳ thật có chút sợ.

Hoa Chiêu cũng nhớ là thời điểm này có rất nhiều quy củ, một trong số đó là các ông chủ tư nhân không được thuê quá 8 người.

Cụ thể cái chính sách này áp dụng lúc nào cô cũng không nhớ rõ, cô định ngày mai sẽ hỏi Diệp Danh một chút.

Nhưng hướng chung sẽ không thay đổi, xây dựng thương hiệu riêng và thành lập nhà máy sản xuất thực phẩm lớn, tất cả thực phẩm sẽ không bán lẻ nữa mà sẽ được đóng gói để bán buôn.

Từ mấy câu nói của bọn họ lúc nãy đã có thể đoán được, người Triệu gia vừa tham lại ác, khẳng định sẽ không nhịn được mà giả mạo một lần nữa, đến lúc đó nợ mới nợ cũ có thể cùng tính một lượt rồi!

Hoa Chiêu nói làm liền làm, ngày hôm sau đã tìm Diệp Danh, nói mình có ý định xây nhà xưởng.

"Xây nhà xưởng? Bước chân có phải có chút quá lớn không?" Diệp Danh thận trọng nói.

Dù sao vừa mới mở cửa hơn một năm, đường đi vẫn còn mù mờ, đối với nhà xưởng tư nhân có thể thuê bao nhiêu người, quy mô lớn bao nhiêu, chuyện này bên trên còn chưa xác định tốt, chính sách có chút trùng lặp và thất thường.

"Việc kinh tế cá thể được phép tồn tại sẽ không thay đổi chứ? Điểm gây tranh cãi duy nhất là quy mô của doanh nghiệp" Hoa Chiêu nói ra.

"Đúng." Diệp Danh gật đầu, những lời này tổng kết vô cùng đúng chỗ, câu này tóm tắt lại rất tốt, xem ra mấy ngày sau trở về, con bé đã hiểu rõ tình hình trong nước.

Anh lại muốn đem người kéo về dưới trướng rồi. . . .

“Anh nghe nói em từ chối công tác được trường phân phối?” Anh hỏi.

"Dạ." Hoa Chiêu tùy ý mà gật đầu một cái, tiếp tục nói tới đề tài đang nói: "Nhà xưởng của em quy mô cũng không lớn, em chỉ thuê 7 người."

Cô nói ra: "Nhưng bảy người này đều là những người cũng tự kinh doanh, mỗi người bọn họ cũng thuê thêm 7 người khác dưới quyền, sau đó 7 người đó lại thuê thêm 7 người khác nữa…”

Cô muốn xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, phát triển ngoại tuyến. . . Tương đương với trong tay cô sẽ có 7 người quản lý, 7 người quản lý này có 49 người tổ trưởng, dưới 49 người tổ trưởng này có thể có 343 người.

“Như vậy cũng có chút nhiều rồi,

"Cái này đều hơi nhiều rồi, 49 ông chủ tư nhân này chỉ thuê ba hoặc hai người dưới quyền của mỗi người là tốt rồi." Hoa Chiêu nói.

Trước mắt, xây dựng một nhà máy nhỏ với 180 người, là được rồi.

Mà trên nguyên tắc, chỉ thuê tầm hai ba người, cái này hoàn toàn là quy mô nhỏ, phải không?

"Chỉ có điều để cho tiện quản lý, em sẽ thuê địa điểm lớn và tập hợp mọi người lại với nhau, mà trùng hợp chính là, bọn em đều kinh doanh giống nhau.” Hoa Chiêu nháy nháy mắt nói.

Diệp Danh nghe đến ngây người, như vậy cũng có thể?

Bất quá hình như, thật đúng là không có vấn đề gì.

Cái đầu này rốt cuộc sao mà lớn lên được vậy?

"Được a, em cứ thả tay mà làm, chuyện khác cứ giao cho anh." Anh cười nói.

"Cám ơn anh cả!" Hoa Chiêu vui vẻ nói, lại nghĩ tới một chuyện khác: "Đúng rồi, em ở nước Mỹ mua một ít máy móc mấy ngày nay có lẽ là đã đến, anh hãy cử người đưa em đến chỗ hải quan lấy hàng."

Cô từ lâu đã muốn kinh doanh một nhà máy thực phẩm, và trong nước là một thị trường rộng lớn nên cô không thể bỏ lỡ.

Vì vậy, trước khi trở về nước, cô đã mua vài chiếc máy rồi mang về, đi đường biển mất vài tháng, mới đến nơi.

Cô thật sự định mang theo Lý Tiểu Giang làm giàu đấy, đáng tiếc hắn không có cái mệnh kia.

"Không có vấn đề." Diệp Danh nói ra.

Ngày hôm sau anh không rảnh, nên đã phái một người trong văn phòng mang Hoa Chiêu đến hải quan nhận hàng.

Việc lấy hàng tại hải quan rất phiền phức và thủ tục sẽ rất chậm

Kết quả có người đi cùng cũng không dùng được, bọn hắn không đưa hàng ra.

Không có hàng.

"Cái gì gọi là không có hàng? Mất? Mất dưới biển rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi nhân viên công tác đang phớt lờ bọn họ: "Một thuyền hàng đều đến rồi, hàng của tôi lại rơi xuống biển rồi hả?"

Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh Hoa Chiêu, hắn đã xem qua chứng minh công tác của người này rồi, cũng không phải là người có thể tùy tiện nói qua loa.

Vậy hắn liền nói một câu: "Hàng đã bị người ta lấy đi nha."

Trong lòng Hoa Chiêu rơi lộp bộp, cô nói Diệp Danh gọi người đến, kỳ thật không phải là sợ thủ tục phiền toái, phiền toái cô cũng có thể đợi, cô sợ đúng là chuyện này, bị người ta cướp mất hàng.

Hiện tại đồ nhập khẩu, đều là đồ tốt, đặc biệt là khi các máy sản xuất đang bị thiếu hụt ở trong nước.

Mỗi máy móc đều tồn tại giống như máy in tiền vậy! Phàm là bị người thật tinh mắt, có tâm tư, có năng lực trông thấy, sẽ xảy ra vấn đề.

Quả nhiên.

"Bị ai lấy đi rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.

Nhân viên công tác hờ hững lạnh lẽo mà nhìn Hoa Chiêu, cuối cùng nể mặt thì thấy cô rất đẹp nên nói ra: "Tôi không biết."

Hoa Chiêu nổi giận: "Đây là công việc của các người! Anh không biết thì ai biết?"

Nhân viên công tác lại không tức giận: "Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến lấy hàng, chúng tôi chỉ có mười mấy người quản việc này, cái kiện hàng kia của cô không phải qua tay tôi đấy, tôi đương nhiên không biết."

"Vậy nó đã qua tay ai?" Hoa Chiêu hỏi.

"Không biết."

"Anh. . ." Hoa Chiêu còn muốn nói nữa, cấp dưới của Diệp Danh đã ngăn cản cô.

"Nói với hắn cũng vô dụng, đứng trước Diêm Vương thì dễ, nhưng những con quỷ nhỏ hơn thì rất khó đối phó, chúng ta trực tiếp đi tìm lãnh đạo của hắn." Cấp dưới chỉ chỉ nhân viên công tác: "Tôi nhớ kỹ anh rồi."

Nhân viên công tác trẻ tuổi này cuối cùng cũng có chút sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu trừng mắt liếc nhìn Hoa Chiêu cùng người đàn ông này, hầm hừ mà thẳng bước đi.

Bất quá hắn cũng không thật sự sợ, những kẻ chỉ biết nói lời doạ nạt hắn đã thấy rất nhiều, hơn nữa hắn có thể tới chỗ này công tác, cũng là người có bối cảnh đấy.

Mà đối phương, đã có thể bị người ta cướp đồ, vậy chứng minh thực lực không lớn.

Hoa Chiêu cũng biết bây giờ ở đây nói qua nói lại cũng vô ích, cô cũng không đi tìm lãnh đạo gì, cô trở về tìm Diệp Danh.

Diệp Danh nghe xong sững sờ hỏi: “Em nhập về thứ gì mà có thể khiến cho người ta ghen tị như vậy?”

Nói chung, muốn cướp đồ theo con đường “bình thường”, đầu tiên sẽ bới móc lỗi của người gửi hàng, cái này không được, cái kia không được, thiếu thủ tục này nọ, đồ buôn lậu đáng nghi gì đấy, sau đó “quang minh chính đại” mà lấy đi hàng hoá từ trong tay người đó.

Giống như Hoa Chiêu, trực tiếp lặng yên không một tiếng động trộm đi là vô cùng hiếm thấy.

“Nhập khẩu ba loại máy móc, một loại dùng để đóng hộp, một loại dùng cho xúc xích giăm bông, và một số máy đóng gói chân không.” Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh đã hiểu, đều là hàng bán chạy, đặc biệt là máy móc chế tác lạp xưởng hun khói, trong nước trước mắt chỉ có một đầu dây chuyền sản xuất, hơn nữa cũng là nhập khẩu đấy, loại này máy móc vẫn không thể tự chủ nghiên cứu phát minh.

Về phần máy đóng gói hút chân không, cái tên rất cao cấp, anh chưa từng nghe qua.

Có cả máy đóng hộp, trong nước cũng có nhưng đều là máy cũ từ lâu lắm rồi, 10 năm rồi đã không nhập gì cả.

Tưởng tượng đã biết mấy thứ Hoa Chiêu mua khẳng định rất tân tiến.

"Anh đi thăm dò một chút, em hãy chờ điện thoại." Diệp Danh nói ra.

"Được rồi." Giao cho anh cả, Hoa Chiêu cũng không nóng nảy nữa.

Động tác của Diệp Danh rất nhanh, cô vừa lái xe về đến nhà chưa được vài phút, Diệp Danh đã gọi điện thoại tới rồi.

"Em đoán là ai?" Anh hỏi.

"Anh đã hỏi như vậy rồi, nhất định là người quen mà em biết. . . Đỗ Hãn Lương?" Hoa Chiêu nói ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người cô biết mà lại quen thuộc, còn có lá gan cùng người Diệp gia đối nghịch, cô chỉ có thể nghĩ đến Đỗ Hãn Lương.

"Haizz." Diệp Danh vô thanh vô tức thở dài, lập tức bật cười: “Đúng vậy, em đoán đúng, là hắn.”

"Hắn không sợ sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Tuy Đỗ gia có năng lực cùng Diệp gia cứng đối cứng, nhưng cách hợp lý nhất đối với một gia tộc như bọn họ, chính là nước sông không phạm nước giếng, không nên khiêu khích ai, nếu không kết quả chắc chắn sẽ không phải là rất tốt.

"Vì mấy cái máy móc như vậy ư? Hắn nghèo đến điên rồi?" Hoa Chiêu lại hỏi.

Ánh mắt Diệp Danh trầm xuống, thấp giọng nói: "Đỗ Hãn Lương người này, em không hiểu. . . Em cũng không cần phải hiểu, em cứ coi như hắn làm một bệnh nhân tâm thần là tốt rồi, hắn lần này chính là tâm huyết dâng trào, muốn tìm cách làm phiền em."

Hoa Chiêu nhíu mày, cô nghe ra hình như Diệp Danh có ý khác? Bất quá cô cũng không nghĩ sâu.

"Vậy làm sao bây giờ? Hắn đã cố ý tìm em bới móc, nếu anh đi đòi, hắn cũng sẽ không dễ dàng trả lại đấy."

Diệp Danh còn chưa nói xong, Hoa Chiêu chỉ nghe thấy bên kia rối loạn một chút, có người tiến đến gọi anh, nói anh lập tức đi họp, có việc gấp.

"Em hãy chờ anh gọi điện thoại lại." Diệp Danh nói xong cũng vội vàng cúp điện thoại.

Kết quả đến trưa Hoa Chiêu cũng không đợi được điện thoại của anh cả, ngược lại đợi được tin tức Miêu Lan Chi mang đến, nói anh đã về nhà thu thập mấy bộ quần áo rồi đi ngay, chuyện của cô chờ anh đi công tác trở về lại nói sau.

Ngắn thì nửa tháng, lâu là một tháng.

Đỗ Hãn Lương bên kia, anh định tự mình xử lý.

Hoa Chiêu nhìn chính mình trong gương, 22 tuổi, trẻ trung xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều rất chói mắt. Cũng không còn là một cô gái nhỏ nữa.

Không thể mọi chuyện đều trốn ở sau lưng Diệp gia, chờ người ta giúp cô giải quyết tất cả mọi phiền toái.

Hơn nữa cô căn bản cũng không phải là một cô gái nhỏ!

Đến lúc để phát triển thế lực của mình rồi.

Chuyện này cô định tự mình giải quyết.

Đương nhiên lúc có thể mượn lực của Diệp gia cô nhất định sẽ mượn, không mượn mới là người ngu.

Bất quá về sau không thể bất cứ chuyện gì đều muốn Diệp Danh ra mặt.

Cô hi vọng sẽ có một ngày, cô đi ra ngoài, người khác sẽ không chỉ thấy cô là con dâu của Diệp gia.

Không gây sự với cô, cũng không phải vì cô là con dâu nhà họ Diệp.

Mà là vì, cô không dễ chọc.

Hoa Chiêu cũng không nói gì với Miêu Lan Chi, nhưng sáng sớm ngày hôm cô đã đi ra ngoài, lái xe ngang qua đầu hẻm nhà Đỗ Hãn Lương.

Phố nhỏ này vị trí cũng không tệ, nhưng cũng là ngư long hỗn tạp, có những căn nhà riêng cho một đại gia đình, cũng có đại tạp viện.

Hơn nữa rất trùng hợp, ở đây chỉ có Đỗ Hãn Lương có ô tô.

Hoa Chiêu ngăn ở đầu hẻm, xe đạp vẫn đi qua được, ô tô thì không được.

Đỗ Hãn Lương lái xe đi ra, trông thấy có người chắn đường, lập tức điên cuồng ấn còi.

Hoa Chiêu đem cửa sổ xe hạ xuống ra, tiếng còi liền im bặt.

Đỗ Hãn Lương kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn cô, không nghĩ tới cô nhanh như vậy đã đến thăm rồi!

Hơn nữa có vẻ như chỉ có một mình!

Không uổng công hắn tốn bao nhiêu công sức đem Diệp Danh điều đi!

"Đã lâu không gặp ah, trở về lúc nào vậy? Cũng không nói với tôi một tiếng, tôi bày tiệc đón gió tẩy trần cho cô."

Đỗ Hãn Lương xuống xe, đi đến bên cạnh ghế điều khiển của Hoa Chiêu cười chào hỏi, giọng điệu rất thân quen giống như hai người là bạn tốt.

"Thật sự là chưa từng thấy qua ai có da mặt dày như anh." Hoa Chiêu thuận miệng nói, không chút khách khí nào.

Đỗ Hãn Lương chỉ nhướn lông mày, cũng không tức giận.

Hoa Chiêu lại vượt qua hắn, nhìn về phía người trong xe, Văn Tịnh, còn có một đứa bé trai trong n.g.ự.c cô ta.

Xem bộ dáng cùng tuổi tác, hẳn là con của cô ta.

"Đã lâu không gặp ah đồng chí Văn." Hoa Chiêu cười nói: "Thật là một đứa nhỏ đáng yêu ah, thật xinh đẹp, lớn lên rất giống cô, chúc mừng cô ah, nhiều năm như vậy rốt cuộc đã đạt được ước muốn, đã có con trai rồi."

Văn Tịnh nhìn cô, biều cảm trên mặt cương cứng giống như một pho tượng, không chút sứt mẻ, trong mắt lại chứa đầy lửa giận muốn phun ra.

Thật sự là một đề tài nhắc tới lại khiến người ta tức giận!

Cô ta đã có con trai rồi, nhưng là đạt được ước muốn sao?

Năm đó cô ta hi vọng mình có thể sinh con cho Diệp Danh! Kết quả. . . .

Hai năm qua cô ta không có việc gì cũng ngồi cân nhắc lại, sao chính mình 10 năm không thể mang thai, vừa ly hôn lại có thai?

Diệp Danh không được? Cô ta không tin.

Diệp Danh sẽ không mua chuộc được nhiều bác sĩ như vậy chỉ vì che dấu chính mình vô sinh, hơn nữa hắn căn bản không phải là không được.

Vậy chính là, bệnh của cô ta đột nhiên khỏi rồi.

Cô ta nghĩ tới Hoa Chiêu đã điều phối rượu thuốc cho cô ta, thực sự có tác dụng, bệnh mà bệnh viện trị không hết, vài ngày thì khỏi rồi.

Có lẽ bệnh vô sinh của cô ta cũng được chữa khỏi lúc đó.

Hoa Chiêu khẳng định biết rõ điểm này, nhưng cô ta không đề cập tới để nhắc nhở cô ta, không nói cho cô ta.

Hoa Chiêu là cố ý đấy! Muốn cô ta tiếp tục bị dày vò, lại để cho cô ta cùng Diệp Danh náo loạn đến mâu thuẫn, ly hôn, lại để cho cô ta cùng người khác sinh con!

Cô ta nhìn Hoa Chiêu đầy hận thù.

Hoa Chiêu cười đến rất vui vẻ, sáng sớm cô đã đến đây, chính là muốn chọc giận người ta đấy. Văn Tịnh càng tức giận, cô lại càng vui vẻ.

Cô còn chưa xong đâu, Hoa Chiêu nhìn Văn Tịnh, quan tâm mà hỏi thăm: "Hai năm không thấy, cô sống thế nào rồi? Cha mẹ chồng đối với cô có tốt? Đỗ Hãn Lương đối với cô có tốt không? Cha mẹ anh em cô còn thường xuyên đến nhà cô ăn cơm sao?"

Quả thực đều là những câu làm nhói tim.

"Cô không nên quá phận." Văn Tịnh ngồi ở trong xe nói ra: "Tôi sống thế nào, không liên quan gì đến cô!"

"Đừng như vậy ah, mọi người tuy không phải thân thích nữa rồi, nhưng vẫn là người quen, tôi quan tâm cô một chút. . . Cũng là xuất phát từ lòng hiếu kỳ." Hoa Chiêu cười nói: "Nghe nói cô sống không tốt, tôi liền vui vẻ rồi."

"Cô!" Văn Tịnh chưa từng nghĩ tới, Hoa Chiêu sẽ "Không biết xấu hổ" như vậy!

Hoa Chiêu thật sự rất vui vẻ đấy, sau khi cô về nước nhất thời không nghe ngóng được Văn Tịnh sống thế nào, nhưng Diệp Thư đã nghe xong.

So với Hoa Chiêu cô ấy còn hiếu kỳ Văn Tịnh sống thế nào hơn.

Kết quả là đã nghe được một đống bát quái.

Văn Tịnh sau khi kết hôn đã bị Đỗ Hãn Lương bỏ mặt, ném tới ký túc xá của đơn vị mặc kệ, để cho cô ta tự sống một mình.

Chỉ là thỉnh thoáng mới đến ở mấy đêm rồi, để cho mọi người biết hai người không ly hôn.

Thẳng đến khi Văn Tịnh sinh con, còn là một bé trai, mỗi ngày cô ta ôm con đến nhà cha mẹ Đỗ Hãn Lương ăn nhờ ở đậu, bà Đỗ vì đứa nhỏ, mới cho cô ta một sắc mặt tốt.

Về sau giữa hai người Văn Tịnh cùng Đỗ Hãn Lương xảy ra chuyện gì người ngoài không biết được, bất quá Văn Tịnh đến sống cùng Đỗ Hãn Lương trong căn nhà mua ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-218.html.]

Nhưng theo như lời hàng xóm của Đỗ Hãn Lương nói, thường xuyên có thể nghe thấy Đỗ Hãn Lương đánh vợ trong nhà.

Ngay từ đầu Văn Tịnh còn kêu to, về sau đã không có âm thanh gì rồi.

Bất quá Văn Tịnh một tháng hình như luôn có một nửa thời gian ở nhà dưỡng bệnh không đi làm.

Thấy Văn Tịnh không nói lời nào, Hoa Chiêu thất vọng mà đưa mắt nhìn thẳng vào Đỗ Hãn Lương.

"Nghe nói máy móc của tôi bị anh cầm đi?" Hoa Chiêu nói.

"Máy móc gì? Tôi chưa thấy qua. Tôi sao có thể lấy đồ của cô?" Đỗ Hãn Lương vẻ mặt khoa trương mà phủ nhận, trên mặt còn cười hì hì.

Hắn biết động tác của mình không thể gạt được Diệp gia, hắn cũng không muốn dấu diếm, còn muốn cho bọn họ biết rõ.

Bằng không thì sao có thể câu cá?

"Trộm đồ là phạm pháp đấy, biết không?" Hoa Chiêu nói.

Đỗ Hãn Lương vẫn cười hì hì: "Người khác phạm pháp đâu có liên quan tới tôi?"

Chuyện hắn muốn làm, sao có thể tự mình làm? Đều là qua tay người khác làm đấy, Diệp gia muốn truy cứu, cũng chỉ có thể truy cứu bọn hắn.

Tuy Diệp gia sẽ biết hắn là người ở phía sau màn sai sử, nhưng bọn hắn không có chứng cớ, không thể làm gì hắn cả.

"Được, anh lợi hại, lần này tôi thua, đồ của tôi coi như cho chó ăn rồi, chúc ngon miệng." Hoa Chiêu nói xong, nhấn ga lái đi nha.

Mặt Đỗ Hãn Lương rốt cuộc cũng trầm xuống.

Cô gái nhỏ điêu ngoa đanh đá chút cũng có thể, nhưng lời nói cũng quá khó nghe rồi! Chưa từng có người nào dám cùng hắn nói chuyện như vậy!

Đỗ Hãn Lương tức giận, quay đầu lái xe trở về nhà.

Văn Tịnh như cảm nhận được cái gì, ôm thật chặt đứa nhỏ trong n.g.ự.c không buông tay.

Đứa bé trong n.g.ự.c hình như cũng cảm nhận được cái gì, lập tức bị doạ khóc.

"Câm miệng." Đỗ Hãn Lương chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ, đứa bé 2 tuổi lập tức câm miệng rồi, một tiếng cũng không dám phát ra.

Về đến nhà, Đỗ Hãn Lương ném đứa trẻ vào phòng, sau đó kéo Văn Tịnh trở về phòng ngủ.

Một giờ sau, đại chiến chấm dứt.

Văn Tịnh gian nan mà đứng lên, tìm được thuốc trong tủ rồi tự mình xử lý miệng vết thương, sau đó mặc quần áo, che hết vết xanh tím trên cơ thể.

Đỗ Hãn Lương dường như thở ra một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt lại trở về giống như một con người.

Văn Tịnh cúi đầu, lúc này trong lòng cô ta hận nhất lại không phải là Hoa Chiêu, mà là Hạ Kiến Ninh.

Là Hạ Kiến Ninh tự tay đem cô ta đẩy cho tên mặt người dạ thú này!

Đợi cô ta có cơ hội. . . . Đợi cô ta có tiền đấy. . . . .

"Những cái máy móc kia, cho em trai của tôi a." Văn Tịnh đột nhiên mở miệng.

Đỗ Hãn Lương lập tức nghiêng qua liếc cô ta cười nói: "Cô đối với em trai của mình thật là tốt ~ "

Giọng điệu này rất quái lạ, cũng mang theo cười nhạo và khinh bỉ.

Sau khi hắn và Văn Tịnh kết hôn, Văn gia cũng giống như đối với Diệp gia trước kia, đến thăm nhà, không có chuyện gì sẽ ăn nhờ ở đậu.

Thật sự là mất mặt xấu hổ.

Hắn không quen như vậy! Nên đã đuổi hết ra ngoài.

Cũng may bọn hắn còn điểm yếu, từ đó về sau rốt cuộc cũng chưa từng tới.

Hắn nhìn Văn Tịnh cũng không giống trong lời đồn "Hiếu thuận" như vậy, nghe nói Văn gia đòi cô ta muốn chỗ tốt cô ta đều không đáp ứng.

Chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi?

Văn Tịnh biết chuyện Đỗ Hãn Lương cướp đi máy móc của Hoa Chiêu.

Đỗ Hãn Lương có một số việc sẽ không lừa cô ta, đặc biệt là lúc ở trên giường, những suy nghĩ bẩn thỉu, xấu xa, những tâm tư âm u thâm trầm kia. Hắn đều nói.

Cô ta làm như không nghe thấy, vừa mặc quần áo vừa nói: “ Anh đừng đem máy móc bán đi, đó là một thỏa thuận một lần và không đáng giá."

"Ah? Vậy cô nói, như thế nào mới có lợi?" Đỗ Hãn Lương cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm.

Hắn một lần nữa ở cùng Văn Tịnh, một là cô ta rất đẹp, hắn cần, hai là hắn phát hiện, người phụ nữ này rất biết tính toán, hắn thỉnh thoảng cũng cần.

“Không bằng anh đưa máy móc đem đi đầu tư, tìm người hùn vốn kinh doanh, như vậy hàng tháng đều có thể có tiền, hơn nữa là rất nhiều tiền." Văn Tịnh nói: "Đặc biệt là cái lạp xưởng hun khói kia, nghe nói đặc biệt có thể kiếm tiền!"

Lạp xưởng hun khói hiện tại rất đắt, 1 đồng 5 một cái, hơn nữa có thể để lâu rất nhiều năm.

Đây là 80 năm, nguyên liệu đều rẻ, giá thành phần của một chiếc lạp xưởng hun khói là cực thấp đấy, có đến 1mao 5 không? Nhưng lại muốn bán 1 đồng 5!

Quả thực là món lợi kếch sù.

Văn Tịnh hiện tại cần tiền gấp, trong lòng cô ta cũng chỉ có tiền, cho nên sau khi cải cách mở cửa, cô ta đặc biệt chú ý những tin tức có thể kiếm tiền này, nên có chỗ hiểu rõ.

Hiện tại nói cho Đỗ Hãn Lương một chút, hắn cũng động tâm rồi.

Văn Tịnh nói đúng, bán máy móc chính là mổ gà lấy trứng, không bằng đem cái con gà đẻ trứng vàng này lưu lại.

Về phần kế hoạch ban đầu của hắn, cầm những vật này câu cá, cũng không chậm trễ, dù sao đồ vẫn còn trong tay hắn!

"Em trai của cô có thể làm?" Đỗ Hãn Lương không chắc chắn hỏi.

"Văn Đạt người này, làm cái khác không được, kiếm tiền hắn nhất được. Nếu anh lo lắng..., còn có thể tự mình tìm người, cùng hắn làm một trận." Văn Tịnh nói.

Đỗ Hãn Lương gật gật đầu, cái chủ ý này cũng không tệ, như vậy hắn cũng không sợ Văn Đạt lừa gạt tiền của hắn rồi.

"Tốt, cứ như vậy đi!" Đỗ Hãn Lương cũng là người dứt khoát, lập tức đáp ứng.

Văn Tịnh rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, mặc quần áo tử tế, đi tìm Văn Đạt.

Hoa Chiêu nghe xong, cũng lái ô tô đi nha.

Cô đương nhiên sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, đơn giản mà buông tha cho đồ của cô.

Ba loại máy móc, vài đầu dây chuyền sản xuất, cô bỏ ra hơn 100 ngàn Đô-la!

Lại dễ dàng cho Đỗ Hãn Lương như vậy?

Hắn không xứng.

Cô chỉ mắng hắn một câu cho hả giận và chọc tức hắn mà thôi.

Đồ của cô có thể cho chó ăn, nhưng cô định sẽ nghẹn c.h.ế.t con ch.ó này, lại lôi đi làm thịt.

Văn Tịnh bên kia nói chuyện thế nào với Văn Đạt, Hoa Chiêu cũng không hiếu kỳ nữa, cô biết đồ ở đâu là được.

Mấy ngày sau đó, cô nói mấy người Lưu Tiền nhìn chằm chằm vào Văn Đạt.

Tin tức liên tục không ngừng mà truyền về, Văn Đạt ở đơn vị xin nghỉ dài hạn, sau đó thông qua quan hệ với Đỗ Hãn Lương, tiếp nhận một nhà máy thực phẩm nhỏ vừa đóng cửa.

Như vậy sân bãi đã có, công nhân cũng có, dây chuyền sản xuất được kéo đến nhà máy thực phẩm ở tỉnh này trong một đêm.

Văn gia đều làm trong hệ thống giáo dục đấy, mấu chốt là họ không có tiền.

Muốn đem nhà máy vào hoạt động..., kiếm nhiều tiền, chủ yếu vẫn phải dựa vào Đỗ Hãn Lương.

Đây cũng là nguyên nhân Văn Tịnh kéo hắn xuống nước, trước tiên dùng lợi ích cực lớn ôm lấy hắn, làm cho hắn xuất tiền xuất lực.

Như vậy cô ta cùng em trai mới có thể từ đó hưởng lợi.

Văn Tịnh đã cùng Văn Đạt nói chuyện tốt rồi, phân cho Đỗ Hãn Lương 6, Văn Tịnh 2, Văn Đạt 2.

Nhưng 2 phần của cô a, Văn Đạt không được nói cho bất luận kẻ nào, kể cả Đỗ Hãn Lương.

Cô ta muốn tích lũy chút ít tiền riêng.

Mọi thứ đều là Đỗ Hãn Lương ra đấy, Văn Đạt chỉ ra lực, hắn cũng không có bất mãn gì, đã đáp ứng.

Mà Đỗ Hãn Lương cũng khá thận trọng, nhà máy không được mở ở thủ đô mà ở tỉnh lân cận nơi có quan hệ họ hàng với hắn, như vậy sẽ an toàn hơn.

"Làm sao bây giờ?" Lưu Tiền hỏi Hoa Chiêu.

Hắn đã biết, những máy móc kia vốn là của Hoa Chiêu đấy.

Bọn hắn đã cùng Lý Tiểu Giang giải thể rồi, Hoa Chiêu gần đây không cho bọn hắn làm thịt kho nữa, vốn đang chuẩn bị mở nhà máy, kết quả máy móc bị người đoạt!

"Chúng ta lại mang thứ đó cướp về?" Lưu Tiền nói ra: "Chúng ta bây giờ có 20 mấy anh em, đã đủ rồi. Nếu không đủ, còn có thể đưa tới mấy chục người!"

"Không cần." Hoa Chiêu đột nhiên cười như một tên trộm: "Vẫn chưa tới thời điểm."

Hiện tại đem máy móc cướp về, Đỗ Hãn Lương không đau không ngứa, hắn nhiều lắm là phải bận rộn mộ hồi.

Hoa Chiêu muốn hắn đau đến tâm can đều chảy máu.

"Chúng ta có người nào can đảm lại có thể diễn xuất không?” Hoa Chiêu hỏi Lưu Tiền.

“Mấy người anh em luôn theo chúng ta làm việc này không được.” Cô nói ra.

Nếu Đỗ gia cố tình điều tra một chút, sẽ biết bọn họ là người của cô.

Lưu Tiền nghĩ nghĩ nói ra: "Đúng là có hai người, mấy năm trước đến thủ đô bán bắp rang đấy, đều là anh em người nhà, tuyệt đối tin cậy."

Trước kia Hoa Chiêu đem việc buôn bán bắp rang buông tay, đã có thể ban ơn cho không ít người.

Có một số người cầm cách điều chế trở về quê rồi, có người lưu lại ở thủ đô.

Hai năm qua cũng buôn bán lời chút ít tiền, ở thủ đô an cư lạc nghiệp rồi.

Mấy người Lưu Tiền thỉnh thoảng được mời qua ăn cơm, đối với mấy gia đình này có chút hiểu rõ.

Chưa kể, có hai người đặc biệt có thể nói chuyện, lúc khoe khoang, khoác loác có thể mặt không đỏ thở không gấp, nói chuyện giống như thật vậy! Có phải là kiểu diễn xuất Hoa Chiêu nói không?

"Mang đến gặp tôi." Hoa Chiêu nói.

"Được!"

Một giờ sau, 2 người đàn ông này đã đứng ở trước mặt Hoa Chiêu.

Đều là hơn ba mươi tuổi, một người ngũ quan đoan chính, vẻ mặt chính khí. Một người hơi gầy một chút, ánh mắt rất nhanh nhẹn.

Hai người nhìn thấy Hoa Chiêu, đều có chút câu nệ.

Không biết vị "chị dâu" này đột nhiên tìm bọn hắn có chuyện gì.

"Tất cả mọi người đều là người một nhà, chớ khẩn trương, tôi hôm nay mời các anh đến đây, là có chuyện muốn nhờ các anh hỗ trợ." Hoa Chiêu nói.

Người đàn ông có đôi mắt thông minh lập tức nói: "Có chuyện gì cô cứ việc nói, cô chính là ân nhân của chúng tôi, chuyện của cô chính là chuyện của chúng tôi! Bất kể là lên núi đao xuống biển lửa, chúng tôi tuyệt không nói hai lời!"

Hắn dám nói như vậy, là vì mấy năm này đã từ mấy người Lưu Tiền hiểu rõ, chị dâu là người rất tốt, chưa bao giờ để cho bọn hắn làm chuyện không nên làm.

Vậy hắn liền nịnh nọt một chút ~

Hoa Chiêu nhìn hắn cười, người này xác thực biết ăn nói. Có thể làm được hay không không nói trước, lời nói là đủ rộng rãi.

"Anh tên là gì?" Cô hỏi.

"Trương Lượng." Người có đôi mắt thông minh nói ra, thuận tiện giới thiệu người bên cạnh: "Đây là Ngô Nam."

Hoa Chiêu gật đầu, đi thẳng vào vấn đề nói: "Chuyện là như thế này. . . ."

Hai người càng nghe, con mắt càng sáng, đặc biệt là Trương Lượng, cảm thấy chị dâu này thật thú vị!

Còn ngoan độc. . . . Về sau tuyệt đối không thể làm kẻ thù của chị ấy!

Ba người ngồi cùng một chỗ thương lượng hơn hai giờ, cuối cùng định ra tất cả mọi chi tiết, tỉ mĩ, sau đó hai người cầm 10 vạn 5 Hoa Chiêu đưa rồi đi ra.

Trương Lượng che ngực, cảm động nói: "Vì chị dâu tín nhiệm, tôi nhất định. . ."

"Được rồi, ở đây lại không có người, nhanh đừng diễn nữa." Ngô Nam cắt đứt lời hắn.

Nhưng nhìn biểu cảm đã biết, hắn kỳ thật cũng rất kích động.

Hơn 10 vạn, tuyệt đối là một khoản tiền lớn, Hoa Chiêu cứ như vậy giao cho bọn họ, không có biên lai không có phiếu nợ, không có cái gì.

Phần tín nhiệm này, giữa cha con đôi khi còn không nhất định sẽ có.

"Chúng ta nhất định phải đem chuyện này làm được ngon lành cành đào." Hắn nói ra.

"Đúng!" Trương Lượng gật đầu thật mạnh.

Sau đó cả hai đến cửa hàng để mua những bộ quần áo và những đôi giày đắt tiền nhất, cả một đống lớn trang phục và đạo cụ, sau đó lái chiếc xe mà Lưu Tiền mượn được của ai đó, bắt đầu xuất phát.

Trong 10 vạn 5, có 5000 là kinh phí hoạt động của bọn họ.

Hai người đi thẳng tới tỉnh Lâm, sau đó bắt đầu tham quan các nhà máy sản xuất thực phẩm để tìm kiếm "nguồn hàng".

Đi tới đi lui, rồi tới “Nhà máy thực phẩm Văn Đạt” vừa mới mở.

"Ai nha! Chúng tôi chạy bao nhiêu tỉnh, tiền xăng cũng đã bỏ ra vài ngàn, rốt cuộc cũng tìm được chỗ bán lạp xưởng hun khói được rồi!" Trương Lượng khoa trương mà bắt tay Văn Đạt: "Anh chính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi ah!"

"Ha ha ~" Văn Đạt cười đến vui vẻ, bất quá cũng không hiểu sao mà hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Là như thế này, công ty của chúng tôi đã tiếp nhận một đơn hàng lạp xưởng hun khói lớn, ai biết khi đi đặt hàng, người ta đã tiếp nhận một đơn hàng lớn khác của bên trên, 3 tháng gần đây đều sản xuất cho bên trên, chúng tôi căn bản sẽ phải xếp hàng phía sau!"

Trương Lượng chỉ vào miệng của mình: "Anh xem, gấp đến độ miệng tôi đã mọc đầy mụn nước, bây giờ nếu đến thời gian mà không có hàng để giao cho bên kia, chúng tôi sẽ phải bồi thường cho người mua hơn mười vạn!"

Mắt Văn Đạt đã sáng rực lên, riêng tiền bồi thường đã hơn mười vạn, đây là đơn hàng lớn ah.

"Các ngươi cần bao nhiêu lạp xưởng hun khói?" Văn Đạt hỏi.

Trương Lượng duỗi ra một ngón tay: "100 vạn cái."

"Híz-khà-zzz ~" Văn Đạt lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Một cái lạp xưởng hun khói kiếm được bốn năm mao tiền, 100 vạn cái, chính là bốn mươi năm mươi vạn!

Sao năm nay vận khí của hắn lại tốt như vậy!

Tim Văn Đạt đập càng ngày càng nhanh rồi.

"Tôi, tôi có thể. . . ."

Ngô Nam lại vẻ mặt nghiêm túc mà nói với hắn: "Hiện tại cách thời gian giao hàng của chúng tôi đã rất gần, chỉ còn 30 ngày nữa, các anh có làm được không? Sản lượng có thể đủ sao?"

Hắn nhìn cái nhà máy nhỏ đổ nát này bằng ánh mắt ngờ vực.

Văn Đạt không chút do dự nói: "Không có vấn đề! Đừng thấy nhà máy của chúng tôi khá cũ nát, nhưng máy móc đều là loại tiên tiến nhất thế giới đấy!"

Hơn nữa hắn đã thử qua máy móc rồi, đối với sản lượng rất có lòng tin.

Đỗ Hãn Lương không chỉ tìm nhà máy và công nhân cho hắn mà còn thuê những chuyên gia chuyên nghiệp về lắp ráp máy móc và hướng dẫn sản xuất.

Hai ngày này bọn hắn đã thử qua sản lượng, một ngày gia công 5 tấn nguyên liệu, sản xuất 5 vạn cái không có vấn đề.

Đây là bởi vì công nhân thao tác không thuần thục, nếu như thuần thục, sản lượng có thể tăng lên gấp đôi, thậm chí thêm nữa....

"Vậy thì được." Ngô Nam miễn cưỡng yên tâm nói.

Sau đó song phương bắt đầu kịch liệt cò kè mặc cả, cuối cùng giá cả định ở mức 5 mao một cái.

"Các người phải giao trước tiền đặt cọc." Văn Đạt nói.

Hắn cũng không phải quá ngốc.

"Không thành vấn đề, chúng ta theo như luật lệ giao 10% tiền đặt cọc." Ngô Nam ra hiệu Trương Lượng giao tiền.

Trương Lượng thống khoái mà đi theo Văn Đạt đến văn phòng, giao 5 vạn.

Mà trong túi của hắn vẫn còn 5 vạn chưa động vào.

Năm 1980, mệnh giá tối đa có giá trị là 10 đồng đấy, 5 vạn, sẽ là một đống tiền lớn, trông rất hấp dẫn.

Văn Đạt đã nhìn thấy, lập tức càng yên tâm, hơn nữa tâm tư cũng bắt đầu tính toán rồi.

"Hai người có muốn xem những thứ khác không? Nhà máy thực phẩm của chúng tôi cũng có thể sản xuất đồ hộp với mức chiết khấu lớn!" Văn Đạt chào hàng nói.

"Đồ hộp ah, chúng tôi hiện tại chưa cần." Trương Lượng có chút không để ý nói.

"Đừng ah, trước cứ nếm thử rồi nói sau. Tôi đã nói với anh, máy móc sản xuất đồ hộp này của chúng tôi là loại tiên tiến nhất trên thế giới đấy! Đồ được sản xuất ra hương vị đặc biệt tốt, không chỗ nào có thể so sánh với, anh mua về, tuyệt đối bán chạy!" Văn Đạt cực lực chào hàng nói.

"Vậy được a, chúng tôi nếm thử trước." Trương Lượng nói.

"Được rồi!" Văn Đạt nhiệt tình mà mời hai người đến căng tin của đơn vị, lấy ra bốn năm loại đồ hộp.

Có hộp thịt bò, hộp thịt heo, còn có 3 hộp cá lớn.

Hoa Chiêu định làm mạnh tay, cho nên máy móc đều chọn loại tốt nhất, thực sự đẳng cấp quốc tế, như vậy không những có thể làm ra nhiều, hơn nữa hương vị còn rất tốt.

Sau khi Ngô Nam cùng Trương Lượng thử qua tất nhiên cảm thấy thoả mãn, thống khoái mà xuống đơn đặt hàng.

Thịt heo đóng hộp 2 đồng một hộp, đặt trước 5 vạn hộp, thịt bò đóng hộp khá đắt, 3 đồng 5 một hôp, đặt 10 vạn hộp, cá đóng hộp đắt tiền nhất, 4 đồng một hộp, dù sao cũng là hải sản, vận chuyển không tiện.

Nhưng hai người Ngô Nam muốn tối đa, đặt 20 vạn hộp.

Văn Đạt có chút không muốn đáp ứng, hiện tại thời tiết còn có chút nóng, tuy bọn hắn cách bờ biển chỉ có mấy trăm km, nhưng nếu vận chuyển không tốt, sẽ bị hỏng mất.

Hắn vốn cũng không có ý định bán cá đóng hộp vào mùa hè đấy.

Nhưng cái này lại kiếm lợi nhiều nhất, một hộp cá đóng hộp hắn có thể kiếm được 2 đồng, 20 vạn hộp chính là 40 vạn, hắn không nỡ.

"Được rồi!" Văn Đạt cắn răng đã đáp ứng.

Chẳng qua hắn cần nhiều đá lạnh hơn, tốn thêm ít tiền! Cho dù phải bồi thường một hai xe nguyên liệu hắn cũng gánh được.

Ngô Nam cùng Trương Lượng liếc nhau, đè xuống ánh mắt hưng phấn nói: "Tiền đặt cọc của mấy loại đồ hộp này, tôi chỉ có thể đưa cho anh 5 vạn, chúng tôi đi ra ngoài không mang nhiều tiền mặt như vậy. Nhưng anh yên tâm, chỉ cần hàng của anh không có vấn đề, tiền của chúng tôi cũng không có vấn đề, tôi sẽ nói công ty cho người gửi tiền cho anh."

"Được." Văn Đạt thống khoái nói.

Ngô Nam lại cùng Trương Lượng liếc nhau, không nghĩ tới hắn thật sự đã đáp ứng!

Bọn hắn còn tưởng rằng hắn sẽ không đồng ý,

Dù sao việc này rất mạo hiểm, 10 vạn tiền đặt cọc, có thể đặt trước hơn 200 vạn hàng hoá?

Người cẩn thận một chút sẽ không làm

Nhưng Hoa Chiêu nói, chỉ cần để cho Văn Đạt thấy bọn hắn còn tiền, chỉ cần để cho Văn Đạt tự mình mở miệng mời bọn hắn, chuyện có thể thành.

Quả nhiên.

Trương Lượng hướng Văn Đạt dựng thẳng ngón tay cái: "Ông chủ Văn rất sảng khoái! Nhưng anh không sợ chúng tôi là lừa đảo sao?"

Văn Đạt ha ha cười, vốn trong lòng vẫn có một chút không chắc đấy, nhưng bọn hắn hỏi như vậy, thì hắn càng yên tâm.

Sợ cái gì? Đến lúc đó đồ sản xuất ra vẫn còn trong tay hắn, không thấy tiền không đưa hàng, hai người kia còn có thể cướp đi?

Mặc dù đối phương đổi ý không lấy nữa, những mặt hàng này hắn cũng không lo không bán được.

Hiện tại mấy thứ đó đều hút hàng, là đồ có thể bán đi.

"Nhưng các anh nếu đổi ý, tiền đặt cọc này tôi sẽ không trả lại!" Văn Đạt nói.

"Không có vấn đề gì." Ngô Nam vẻ mặt tài đại khí thô, căn bản khinh thường 10 vạn này.

"Bây giờ nói những cái này cũng vô dụng!" Trương Lượng cắt đứt lời hai người: "Hiện tại nhanh đi chuẩn bị nguyên vật liệu để sản xuất ah! Thời gian của chúng ta đang rất gấp gáp đây này!"

Hai người tự mình cùng Văn Đạt đi nhập hàng.

Bởi vì cần gấp, lại nhiều, Ngô Nam cùng Trương Lượng còn một bộ không thiếu tiền, người bán nguyên vật liệu cũng rất biết nhìn sắc mặt, lập tức bắt đầu tăng giá.

Làm Văn Đạt tức giận. . . Nhưng cũng không có biện pháp, hắn xác thực có nhu cầu cấp bách, bằng không thì không bột đố gột nên hồ, không có nguyên vật liệu đến lúc đó hắn cũng không thể giao hàng.

Hắn không làm trái với thoả thuận, nhưng nếu quá hạn giao hàng, người ta cũng không cần nữa, hắn cũng không nhận được tiền ngay rồi.

Sẽ tìm được người khác mua nhưng đến cùng vẫn chậm trễ thời gian.

3 ngày sau, Văn Đạt cuối cùng cũng mua đủ tất cả các liệu, so với dự toán thì nhiều hơn một ít, tổng cộng bỏ ra 80 vạn.

Thành phần của lạp xưởng hun khói không nhiều, nguyên liệu của 100 vạn cái ước chừng khoảng 10 vạn.

Trọng điểm đều là đống đồ hộp kia.

Năm 80, thịt heo rất đắt, tám chín mao một cân, thịt bò còn đắt hơn, một đồng bốn, hải sản thì không đắt như vậy nhưng phí vận chuyển rất đắt ah!

Nguyên liệu của 35 vạn hộp đồ đóng hộp đã hơn 60 vạn.

Văn Đạt đương nhiên không có nhiều tiền như vậy.

Cũng may hắn có Đỗ Hãn Lương.

Đỗ Hãn Lương nghe nói là có thể kiếm được hơn mười vạn, rất thận trọng, phái người điều tra Ngô Nam cùng Trương Lượng.

Cẩn thận thẩm tra đối chiếu qua thân phận của bọn hắn, lại kiểm tra con dấu của bọn hắn, lại kiểm tra 10 vạn kia, dường như tất cả thoạt nhìn đều rất đáng tin cậy.

Cuối cùng Đỗ Hãn Lương cũng không nhịn được sự hấp dẫn của hơn mười vạn, về nhà đã đưa tiền đến.

80 vạn, xóa 10 vạn tiền đặt cọc, Đỗ Hãn Lương lấy ra 70 vạn.

Cái này đối với Đỗ gia mà nói cũng không phải số lượng nhỏ, Đỗ gia còn chưa có tiền như Hạ gia.

Những số tiền này đều là toàn bộ gia tộc gom góp đi ra đấy, đã nói rõ kiếm được tiền mọi người cùng nhau chia.

Đỗ gia cũng phái mấy người ra, nhìn chằm chằm vào chuyện này.

Biểu hiện của Ngô Nam cùng Trương Lượng hết thảy đều bình thường, mỗi ngày luôn đ.â.m đầu vào trong nhà xưởng, gấp gáp mà nhìn chằm chằm bọn hắn sản xuất, giống như sợ rằng họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Và các phiếu chuyển tiền cũng được gửi đến từng tờ một, nơi gửi tiền là Băng Trình.

Tuy mỗi lần tiền đều rất ít, chỉ có mấy vạn, nhưng cách vài ngày lại có một tờ.

Trương Lượng cầm lấy tờ gửi tiền nói với Văn Đạt nói: "Chúng tôi bây giờ không thể đem hết tiền ra, nhiều tiền mặt như vậy để ở bên người, chúng tôi chưa quen cuộc sống nơi đây nên có chút lo lắng!"

"Tôi hiểu tôi hiểu!" Văn Đạt gật đầu, đừng nói bọn hắn lo lắng, hắn cũng lo lắng!

"Bất quá anh yên tâm, chờ đến lúc giao hàng, những tờ chuyển tiền này đều là của anh!" Trương Lượng nói ra.

Cái này Văn Đạt rất yên tâm, mỗi tờ đơn gửi tiền đều là từ bưu cục tới, hắn đi theo đám bọn hắn tự mình lấy đấy, không phải giả.

Hắn hiện tại mỗi ngày đều lâng lâng.

Cải cách mở cửa thật sự quá tốt, làm kinh doanh thật sự quá dễ dàng, một tháng, kiến được mười vạn một cách dễ dàng!

Chuyện này nếu là quá khứ thì nằm mơ cũng không mơ đến.

Tuy mười vạn này hắn chỉ được chia 20%, nhưng trước mắt hắn đã thấy đủ.

. . . . .

Thời gian trôi qua rất nhanh, công nhân làm quen với chiếc máy mới nhanh chóng, chỉ mất 20 ngày là có thể sản xuất xong mọi thứ.

Hơn nữa đã chất đủ lên xe rồi, chuẩn bị kéo đi.

Hiện tại xe tải có tải trọng thấp, bình thường chỉ có bốn năm tấn, một dãy hơn mười chiếc xe tải lớn xếp thành đội, rất có khí thế.

Văn Đạt nhìn thấy mà tâm tình kích động, hàng đưa ra ngoài, là hắn có thể nhìn thấy tiền rồi.

"Hiện tại tôi không thể đưa tiền cho anh." Ngô Nam đột nhiên nói ra.

Văn Đạt cùng mấy người Đỗ gia phía sau hắn đều cứng đờ.

"Mọi người chớ khẩn trương, quản lý của chúng tôi không biết nói chuyện. Là như thế này. . ." Trương Lượng ở một bên giải thích nói: "Chúng tôi đã ở đây cũng tầm một tháng, thật sự đã thấy được sự lợi hại của ông chủ Văn, ở nơi này anh chính là cái này."

Hắn dựng thẳng ngón tay cái lên.

Biểu cảm của mấy người Văn Đạt thả lỏng một ít.

"Nhưng khu vực này cũng không yên ổn, xe ngựa chạy bên ngoài thường xuyên đụng phải người cản đường đấy, anh cũng biết." Trương Lượng nói.

Mấy người Văn Đạt gật đầu, cái này xác thực đúng. Cùng với sự mở cửa mà có đấy, là trị an không ổn định.

Mà bọn hắn ở chỗ này, người dân khá hung hãn, đặc biệt không ổn định. . .

Những tài xế xe tải lớn “có tiền” thường bị coi là những con dê béo.

"Cho nên chúng tôi hi vọng anh có thể hộ tống chúng tôi ra tỉnh, đến tỉnh bên cạnh, bên kia sẽ có anh em tới đón chúng tôi, chúng tôi tất nhiên sẽ không sợ hãi nữa." Trương Lượng nói.

Yêu cầu này, có thể nói là hợp tình hợp lý.

Thế lực của Đỗ gia ở chỗ này tuy không phải là một tay che trời, nhưng thả ra tiếng gió là muốn bảo vệ đồ của mình thì vẫn không có vấn đề gì đấy.

"Đợi ra khỏi đây, tôi lại cùng anh trở về, đem tờ đơn đổi ra, tự mình giao cho anh." Trương Lượng vỗ n.g.ự.c nói.

Nơi đó là một chồng dày đặc đơn gửi tiền.

Văn Đạt cùng người Đỗ gia thương lượng một chút, đều cảm thấy có thể thực hiện được. Chỉ là hộ tống ra khỏi tỉnh, một ngày là đủ rồi, không phiền toái.

"Được, tôi sẽ đi theo anh một chuyến." Văn Đạt nói.

"Được rồi, lên xe!" Trương Lượng hét lớn, hai người kéo Văn Đạt lên một chiếc xe vận tải.

Toàn bộ đoàn xe khởi động.

Thời gian xuất phát của bọn họ hơi muộn, đã gần trưa, khi trời tối vẫn chưa ra khỏi tỉnh.

Và phải dừng lại và nghỉ ngơi.

Vào thời điểm này không có đường cao tốc và đường cao tốc đầu tiên được xây dựng vào năm 1984.

Đường quốc lộ tình hình giao thông không tốt, đường không bằng phẳng, không có đèn đường, không có định vị, người lái xe chỉ dựa vào bản đồ và miệng khi ra đường.

Đêm hôm khuya khoắt không có cách nào nhìn đường, cũng không cách nào hỏi người, chỉ có thể nghỉ ngơi.

Đoàn xe dừng trước một quán ăn nhỏ ven đường.

Quán nhỏ này gần đường quốc lộ, chủ quán kinh doanh rất tốt, quán tuy không lớn nhưng chỗ đất trống ngay cổng vào rất rộng, đậu được nhiều ô tô lớn.

Vì vậy, nó nhanh chóng phát triển, và các xe hàng qua đây nghỉ ngơi ở đây vào giờ ăn hoặc ban đêm.

"Ông chủ? Có cái gì ăn ngon không? Tới trước 10 món đã, chọn món ngon đưa lên! Lại thêm một thùng rượu nữa!" Trương Lượng vừa vào cửa đã hô.

Tại thời điểm này, không có ai kiểm tra việc lái xe trong tình trạng say rượu, và uống rượu vào ban đêm và lái xe vào ban ngày không phải là vấn đề lớn trong mắt các tài xế lúc này.

Các tài xế rất vui vì Trương Lượng rộng rãi.

Ông chủ càng cao hứng, thức ăn và rượu ngon rất nhanh đã được bưng lên.

"Tôi hôm nay là thật cao hứng! Đơn đặt hàng rốt cuộc cũng có thể đúng hạn hoàn thành, chẳng những không cần bồi thường tiền, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền!"

Trương Lượng ôm bả vai Văn Đạt: “Chuyện này còn phải cảm ơn anh Văn ah, anh chính là quý nhân của tôi, hi vọng về sau mọi người có thể tiếp tục hợp tác! Cùng nhau kiếm thật nhiều tiền!"

Nói xong hắn mời Văn Đạt một chén rượu.

Văn Đạt thống khoái mà nhận.

Trương Lượng nói rất đúng, hắn là nhà máy thực phẩm, giá bán cho Trương Lượng đều giá bán sỉ, mà Trương Lượng ra bên ngoài bán, một cái lạp xưởng hun khói có thể kiếm được 1 đồng! Một hộp đồ ăn đóng hộp ít nhất cũng kiếm được một đồng, thậm chí thêm nữa....

Tính toán xuống Trương Lượng kiếm được còn nhiều hơn gấp mấy lần so với hắn!

Văn Đạt nghĩ đến cũng đỏ mắt, nhưng rượu chỉ uống một ly, hắn liền không uống nữa.

Hắn còn phải trông hàng, hắn vẫn còn có đầu óc.

Trương Lượng thấy hắn không uống, cũng không khuyên nữa, bắt đầu cùng Ngô Nam uống.

Hai người xem ra rất cao hứng, một ly tiếp một ly, rất nhanh đã say đến bất tỉnh nhân sự, bị người ta khiêng đến giường ở sân sau.

Bọn họ là say sớm nhất đấy, những người khác còn ở bên ngoài ăn cơm.

Cho nên trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hai người đồng thời mở to mắt.

Trong bóng tối ánh mắt kia vẫn thanh tỉnh và lóe sáng.

"Chị dâu đến cùng là định làm gì? Tôi đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra." Trương Lượng dùng âm mũi nhỏ giọng nói.

Nhiệm vụ của bọn họ chỉ đến đây thôi, đem đoàn xe kéo ra, không cần quan tâm xem bọn hắn ngừng ở nơi nào, bọn họ chỉ để ý tự mình thoát thân là tốt rồi.

"Chị dâu, sẽ không, cứng rắn cướp đoạt chứ?" Trương Lượng lại nói: "Chúng ta có cần ở lại hỗ trợ không?"

Loading...