Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:47:12
Lượt xem: 41
Dũng khí của người Triệu gia cũng không có đạt tới sự mong đợi của Hoa Chiêu, một một tuần lễ sau cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Nghe nói sạp hàng tiếp tục mở, chỉ có điều đã đổi sang chỗ khác, cũng không dám gọi là thịt kho Sơn Tiền nữa rồi.
Tấm bảng này lại để cho bọn hắn nện đến không sai biệt lắm, đặc biệt là Từ Mai đại náo một hồi về sau, kêu ngược lại không bán chạy.
Hoa Chiêu cùng Từ Mai cũng không có thời gian và công sức mà nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Từ Mai bận rộn việc buôn bán của cô ấy, Hoa Chiêu bận rộn tìm cha dượng.
Động tác của Miêu Lan Chi rất nhanh, đã sắp xếp ổn thoả.
"Con xem người này như thế nào?"
Miêu Lan Chi lại kéo một bàn khách nhân đến, lúc này đem Hoa Chiêu kéo qua một bên, chỉ vào một người đàn ông trên bàn nói ra.
Người đàn ông hơn 40 tuổi, mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn chỉnh tề, dáng người vừa phải, đeo kính mắt, thoạt nhìn hào hoa phong nhã đấy, ngũ quan cũng không tệ.
"Những điều kiện khác đều phù hợp sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Nói đến chuyện này Miêu Lan Chi cũng có chút buồn: "Những điều kiện con đề ra kia theo lý thuyết cũng không hà khắc, đều phù hợp, nhưng khi tìm mới phát hiện là không dễ dàng! Đặc biệt là trên phương diện cha mẹ, con phải biết, mẹ chồng và mẹ ruột không giống nhau, có một số người làm mẹ là ngàn tốt vạn tốt, nhưng một khi trở thành mẹ chồng, liền biến thành người khác. Cho nên mẹ cũng không dám cam đoan những người đàn ông này đều đến từ những gia đình đơn giản."
Miêu Lan Chi nói rất tự nhiên, hiển nhiên đã quên mình cũng là một người mẹ chồng.
Bởi vì bà một chút cũng không chột dạ, lúc trước đối với Hoa Chiêu bà vẫn khó xử một chút, nhưng hiện tại hai người giống như mẹ con vậy, bà sớm đã quên mất chính mình lúc trước như thế nào rồi.
Hoa Chiêu gật gật đầu, những điều mẹ chồng nói cô hoàn toàn đồng ý, điểm này rất khó nắm chắc, dù là trước hôn nhân có tiếp xúc cũng không nhất định nhìn ra được, có một số người sau khi kết hôn mới trở mặt.
"Vậy người này tình huống như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Hứa Tri Minh, 45 tuổi, bây giờ đang là chủ nhiệm của một đơn vị lớn, mất vợ hơn 10 năm, có một trai một gái, con trai 20, con gái 18, đều đang học đại học. Gia đình dòng dõi thư hương, tổ tiên là lão Hàn Lâm, bất quá hiện tại cũng xuống dốc rồi, nhà bọn hắn hiện tại chỉ còn lại hai anh em và mẹ bọn họ, ông ta là con thứ hai, cùng sống với mẹ." Miêu Lan Chi nói.
Hoa Chiêu gật đầu, từ chối cho ý kiến, trước cứ tiếp xúc một chút xem sao.
Cô gọi Trương Quế Lan từ phòng bếp ra, để cho bà ấy đi gặp bàn khách kia.
Xét cho cùng, nhà hàng tư nhân này của bà ấy có chút đặc biệt, ông chủ cũng đặc biệt, người đến đây cũng đặc biệt, cho nên khách cũ tới ăn, bà ấy đi ra ngoài xa giao một chút cũng nên làm đấy.
Hứa Tri Minh cũng biết mình hôm nay vì sao mà đến, Miêu Lan Chi nói đã nói cho ông ấy biết rồi.
Thành thì thành, không thành cũng không sao, nếu nhìn không trúng..., liền cho một câu trả lời chắc chắn, cũng không chậm trễ thời gian của nhau.
Chỉ có điều hiện tại Hoa Chiêu còn chưa nói với Trương Quế Lan, nói ra sợ bà ấy mất tự nhiên.
Hứa Tri Minh thấy Trương Quế Lan rõ ràng ngây ra một lúc.
Miêu Lan Chi cũng nói cho ông ấy biết một chút tình huống của Trương Quế Lan, nghe nói năm nay 40 tuổi, kết quả thoạt nhìn giống như 30 vậy.
Nếu như bà ấy ăn mặc theo kiểu nhỏ tuổi hơn một chút, nói hơn 20 ông ấy cũng tin.
Đây cũng không phải là điều quan trọng đấy, quan trọng là khí chất trên người Trương Quế Lan làm cho ông ấy rất thoả mãn, nhiệt tình, lại không quá phận, cởi mở, lại vừa đúng mực.
Ông tự nhận mình nhìn người tương đối chính xác, đây không phải là người khéo léo thích giao tiếp, tính cách cũng không háo thắng, bên trong lộ ra là người hiền lành và tốt bụng.
Hứa Tri Minh hướng Trương Quế Lan cười cười.
Trương Quế Lan vừa hay nhìn thấy, đáp trả bằng một nụ cười ôn hòa, sau đó chào mọi người đến phòng bếp làm việc tiếp.
Hoa Chiêu lúc này mới đem bà ấy kéo qua một bên, chỉ vào Hứa Tri Minh nói: "Mẹ xem người này như thế nào?"
"Cái gì mà như thế nào?" Trương Quế Lan không hiểu. Cái người này như thế nào, cần bà đánh giá sao?
"Đây là đối tượng mà mẹ chồng con giới thiệu cho mẹ." Hoa Chiêu nói thẳng.
"Nha. . ." Trương Quế Lan hiểu rồi, lập tức mặt liền đỏ thẫm.
Miêu Lan Chi cùng Hoa Chiêu gần đây luôn nói bên tai bà cái gì mà thân cận, kết hôn, bà tuy không có đáp ứng, nhưng cũng biết không thể ngăn cản được hai người này.
Quả nhiên, động tác của hai người này ngược lại rất nhanh. . .
Trương Quế Lan lại liếc nhìn Hứa Tri Minh, lập tức lắc đầu: "Không nên không nên, người này vừa nhìn đã biết là một lãnh đạo, mẹ nào có xứng đôi với người ta!"
Miêu Lan Chi đi tới, nghe thấy lời này liền không vui: "Có cái gì không xứng hay sao? Tôi đã nói với bà, hiện tại toàn bộ thủ đô, người xứng với bà cũng không có mấy người! Bất kể là gia thế hay là bộ dạng, hắn còn chưa đủ tư cách đây này!"
Trương Quế Lan sửng sốt một chút, nhìn hai người cười. Ngược lại đã quên, bởi vì liên quan đến Hoa Chiêu, hiện tại bà ấy cũng không phải người bình thường rồi.
Nhưng thực chất bên trong bà ấy vẫn còn có chút nhát gan, đặc biệt là trên phương diện hôn nhân, nếu tìm thì bà ấy sẽ thành kết hôn lần ba rồi, lại để cho người ta biết sẽ chê cười c.h.ế.t bà!
"Không được không được." Trương Quế Lan liên tục khoát tay.
"Mẹ nói trước đi người này như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Không được tốt lắm, không được tốt lắm!" Trương Quế Lan nói xong, lại vô thức mà liếc mắt nhìn Hứa Tri Minh.
Vô luận là bộ dáng hay khí chất, hai người chồng cũ của bà đều không thể so sánh đấy.
"Mẹ đi nấu cơm!" Trương Quế Lan giãy giụa khỏi tay Hoa Chiêu, quay người chạy.
"Mẹ thấy được!" Miêu Lan Chi nhìn bóng lưng của bà ấy cười: "Mẹ của con là đang thẹn thùng!"
"Được hay không được đấy, phải xem ý tứ của đối phương, lại ở chung một chút nhìn xem." Hoa Chiêu cũng không ép.
Kỳ thật cô cũng không nghĩ Trương Quế Lan sẽ lập tức kết hôn, cô muốn tìm thêm một chút hoa đào, làm phong phú thêm cuộc sống của bà ấy.
Bữa tối chấm dứt, mọi người tạm biệt nhau ở cửa ra vào, Hứa Tri Minh đi cuối cùng, chờ Miêu Lan Chi.
Miêu Lan Chi cẩn thận mà nhìn ông ta, chờ ông ta mở miệng trước.
"Cảm ơn chị Miêu, không biết cô ấy lúc nào có thời gian?" Hứa Tri Minh cũng hơi thẹn thùng: "Nếu như là người trẻ tuổi, lúc này có lẽ có thể đi xem phim điện ảnh, chúng ta ở cái tuổi này rồi. . . Không biết cô ấy có thích hay không?"
Trong lòng Miêu Lan Chi như nở hoa, trên mặt lại càng thận trọng: "Tôi sẽ hỏi bà ấy một chút, ông trở về đợi tin a."
Hứa Tri Minh cười cười, lại nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, quay người đi nha.
Miêu Lan Chi lập tức cao hứng mà tìm Trương Quế Lan: "Tôi đã nói, điều kiện của bà tốt như vậy, ai có thể không nhìn trúng! Ông ta muốn mời bà đi xem phim đây này!"
Mặt Trương Quế Lan lúc này thực sự đã chuyển sang màu đỏ: "Lớn tuổi rồi, xem phim điện ảnh cái gì!"
"Nếu bà thích cái khác, làm cái khác cũng được ah, đi dạo công viên? Chèo thuyền? Cái này hay! Đi thuyền một vòng trong hồ, xung quanh lại yên tĩnh, lãng mạn, đến lúc đó các người muốn nói cái gì cũng được."
Mặt Trương Quế Lan lại càng đỏ: "Có cái gì mà nói đấy, tôi không đi!"
"Đi thôi đi thôi, được hay không được trước cứ tìm hiểu một chút rồi nói sau." Miêu Lan Chi nói.
Hoa Chiêu chỉ ở một bên đứng đấy cười, không nói lời nào.
Cuối cùng Trương Quế Lan không từ chối nổi Miêu Lan Chi nhõng nhẽo, buổi chiều ngày hôm sau, bị bà ấy áp giải đẩy ra cửa, lên xe của Hứa Tri Minh.
Năm 80 năm, cán bộ có xe ngày càng nhiều rồi.
Buổi tối trước giờ mở cửa hàng một giờ, Hứa Tri Minh đã đưa người trở về.
Hoa Chiêu nhìn biểu cảm của Trương Quế Lan, trong bình tĩnh che dấu kích động và ngượng ngùng.
Xem ra có vẻ khá tốt.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Hứa Tri Minh đều lái xe tới đón Trương Quế Lan đi ra ngoài một hai giờ.
Có đôi khi là đi công viên, có đôi khi là đi tiệm cơm đặc sắc nào đó, có đôi khi là đi nghe nhạc. . . .
Dù sao các hoạt động đa dạng phong phú, rất là dụng tâm.
Nụ cười trên mặt Trương Quế Lan cũng ngày càng nhiều, càng ngày càng ngọt, người cũng càng ngày càng trẻ tuổi.
Lưu Hướng Tiền cùng Lưu Thông đứng ở đầu hẻm, lại một lần nữa nhìn Trương Quế Lan từ trên xe Hứa Tri Minh đi xuống, mỉm cười nói chuyện.
Lưu Hướng Tiền đứng ngồi không yên, nhanh chóng vọt tới.
"Anh là ai? Mỗi ngày mang vợ tôi đi nơi nào? !" Lưu Hướng Tiền quát lên với Hứa Tri Minh.
Hứa Tri Minh sững sờ, nhìn về phía Lưu Hướng Tiền.
Bất quá cũng chỉ là sững sờ, ông liền đoán được Lưu Hướng Tiền là ai.
Thân thế của Trương Quế Lan, Miêu Lan Chi cũng không gạt ông, thậm chí nói với ông chuyện Lưu Hướng Tiền đang dây dưa ở đây.
"Ai là vợ của anh! Chúng ta đã ly hôn rồi, vợ của anh chính là. . . Chu quả phụ!" Mặt Trương Quế Lan đen lên nói ra.
Bà đột nhiên nhớ tới, chính mình còn không biết tên của Chu quả.
"Tôi và cô ta đã ly hôn rồi!" Lưu Hướng Tiền quay sang, cầu khẩn nói: "Tôi vẫn không bỏ xuống được cô cùng 4 đứa bé, 4 đứa ah! Cô sinh cho tôi sinh bốn đứa bé ah! Bọn chúng đều là thịt trong lòng tôi, tôi không nỡ bỏ bọn chúng, cô cũng cam lòng để cho bọn chúng không có cha sao?"
Ông ta nói xong đắc ý nhìn Hứa Tri Minh, Trương Quế Lan sinh cho ông ta 4 đứa bé! 4 đứa!
Điểm này làm giảm bớt áp lực Hứa Tri Minh cho ông ta.
Đương nhiên, chuyện ông ta và Chu quả phụ ly hôn, là thuận miệng nói bậy đấy, bất quá ông ta xác thực có ý định cùng cô ta ly hôn, chỉ là chuyện sớm muộn.
Mặt Trương Quế Lan vừa đen vừa đỏ, liếc nhìn Hứa Tri Minh.
Hứa Tri Minh quay đầu nhìn về phía bà cười trấn an, lại nhìn về phía Lưu Hướng Tiền: "Có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, anh muốn cùng Quế Lan phục hôn, hiển nhiên là chuyện hoang đường viển vông."
Mấy ngày nay ông cũng nghĩ qua một vấn đề, người chồng đầu tiên của Trương Quế Lan đã mất coi như xong.
Vân Mộng Hạ Vũ
Về phần người thứ hai cùng bà ấy sinh và nuôi dưỡng 4 đứa bé, ông cũng có chút lo lắng đấy, đặc biệt là khi biết người này còn có ý muốn quay đầu.
Ông sợ Trương Quế Lan nhớ tình cũ lại mềm lòng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy người, ông đã triệt để yên tâm.
Người này tính toán cái gì, đều viết hết ở trên mặt, Trương Quế Lan cự tuyệt cũng rõ ràng trên mặt.
Hứa Tri Minh hướng Lưu Hướng Tiền cười cười, nói với Trương Quế Lan: "Chúng ta trở về đi, cơm tối đã sắp bắt đầu, không phải cô còn muốn dạy tôi cách làm thịt chiên giòn sao?"
Một chút cũng không đem những điều Lưu Hướng Tiền nói để vào mắt.
Đáy lòng Trương Quế Lan không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra, quay người tiến vào bên trong, Hứa Tri Minh đuổi kịp.
Lưu Hướng Tiền đương nhiên không có ý định cứ như vậy buông tha cho bọn họ, nhưng mấy người bảo vệ đã vọt ra, ông ta lập tức câm miệng.
Hoa Chiêu đi theo sau lưng bảo vệ đi ra, nhìn Lưu Hướng Tiền cười: "Tôi đưa cho ông một phần lễ vật, hi vọng ông sẽ thích."
"Cái gì…, lễ vật gì? Không không không, không cần đưa tôi lễ vật gì, cô cho tôi vào gặp mẹ cô là được. . ." Lưu Hướng Tiền có chút kinh ngạc cũng nghi hoặc mà nhìn Hoa Chiêu.
Cô ta khẳng định không có ý tốt gì. Ông ta không mong đợi món quà đó chút nào!
Hoa Chiêu chỉ cười: "Trong chốc lát ông sẽ biết, đưa ông ta trở lại nhà khách."
Câu cuối cùng là nói với bảo vệ.
Mấy người bảo vệ cao lớn vạm vỡ lập tức tiến lên, mang Lưu Hướng Tiền đi.
Đi ngang qua đầu hẻm còn tiện thể đem Lưu Thông cùng đi.
Trở về nhà khách, từ xa Lưu Hướng Tiền đã biết Hoa Chiêu đưa cho ông ta lễ vật gì, lập tức kêu rên.
"Họ Lưu kia! Ông đã ăn hết tim gấu gan báo sao! Cũng dám bội tình bạc nghĩa với chị tôi!"
Mấy người đàn ông lực lưỡng vừa gào thét vừa lao đến.
Là anh em Chu quả phụ.
Mà Chu quả phụ đang đứng chống nạnh ở cửa nhà khách, nhìn Lưu Hướng Tiền cười lạnh.
Đám người Triệu gia ở bên ngoài nhìn náo nhiệt hồi lâu, nhìn cha con Lưu Hướng Tiền bị đánh đến mặt mũi bầm dập, kéo về hướng nhà ga, lúc này vẫn chưa thỏa mãn mà rời đi.
"Chị cả, làm sao bây giờ? Lưu Hướng Tiền này không dùng được rồi." Anh em Triệu gia thất vọng nói.
"Thật là đồ phế vật!" Một người khác của Triệu gia nói.
"Cũng không đúng, là Hoa Chiêu kia gian kế quá nhiều! Nhóm người này nhất định là do cô ta gọi tới đấy!" Triệu Thúy Thúy nói ra.
Cô ta còn có chút đầu óc.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta còn tiếp tục báo thù sao?" Một đứa em trai cẩn thận từng li từng tí nói.
"Muốn chị nói, thôi được rồi. . . Chúng ta đã tổn thất nghiêm trọng rồi, làm không tốt, tổn thất càng lớn."
Anh em nhiều, muốn một lòng rất khó, hiện tại nội bộ Triệu gia khác nhau rất nhiều.
Chuyện lần trước, tưởng tượng cũng biết là Từ Mai cố ý khiêu khích, mà sau lưng Từ Mai là Hoa Chiêu.
Có thể đem bọn họ bắt vào tù giày vò như vậy đấy, chỉ có thể là Hoa Chiêu.
Triệu Thuý Thuý nuốt không trôi cơn tức này!
Mấu chốt, không phải chỉ chuyện này. Trong nhà Lý Tiểu Giang cũng tức giận cô ta!
Nguyên nhân đương nhiên đều là vì Hoa Chiêu!
Nhìn bộ dạng kia, trong lòng cũng nhớ thương Hoa Chiêu đấy, chỉ có điều biết rõ chính mình không xứng, nên không biểu hiện ra ngoài mà thôi, còn tưởng rằng cô ta không biết!
Lần này bị Hoa Chiêu quét một cái không còn mặt mũi, hắn ngay cả cô ta cũng hận lên.
Phi!
"Không có Lưu Hướng Tiền, còn có Lý lão nhị đây này!" Triệu Thúy Thúy túm mấy anh em qua dặn dò.
Mấy người tuy ý kiến bất đồng, nhưng đối với người chị cả này vẫn có cảm tình, cô ta nói bọn hắn đều nghe.
Cho nên mặc dù không phải rất tình nguyện, vẫn làm theo rồi.
Vài ngày sau, Hoa Chiêu liền phát hiện có gì đó không đúng.
Lúc đến tiệm cơm, gặp phải hàng xóm trong ngõ, ánh mắt của bọn họ rất khác.
Lén lén lút lút đấy.
Bị cô nhìn lại, lập tức ánh mắt né tránh mà chạy đi.
Hoa Chiêu để người đi nghe ngóng chuyện gì đã xảy ra.
Kết quả Từ Mai liền vọt vào.
"Người Lý gia hơi quá đáng! Bọn hắn làm sao dám làm vậy!"
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Cô còn không biết?" Từ Mai sững sờ, cũng không có gạt: "Bên ngoài đều đang lan truyền, dì Trương bị Lý lão nhị làm cái kia rồi. . . Nhất định là người Lý gia nói ra! Hoặc là, Lý Tiểu Giang?"
Cũng không biết là do chuyện gì xảy ra, cô ấy đối với Lý Tiểu Giang có ý kiến rất lớn.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút nói: "Cô nói đúng, người Lý gia làm sao dám? Gây ra việc này, mất mặt chính là bọn hắn."
Trong nhà có kẻ phạm tội lưu manh còn dám truyền ra sao? Con cháu Lý gia cũng không cần kết hôn nữa.
"Cho nên việc này không phải là người Lý gia nói, mà là người Triệu gia."
Việc này truyền đi, thanh danh bị tổn thất không chỉ là Lý lão nhị, còn có mẹ cô.
Thanh danh của mẹ cô bị tổn hại, sẽ liên quan đến cô.
Mà loại này thanh danh có tổn hại, cũng không thực sự có tính đả kích đối với cô. Cho nên cũng không thể nào là kẻ thù của Diệp gia làm ra.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có gần đây vừa mới phát sinh xung đột với người Triệu gia.
"Thật sự là ngoài dự đoán của mọi người ah. . ." Ánh mắt Hoa Chiêu có chút lạnh: "Còn cho là bọn họ sẽ “Quang minh chính đại” đọ việc kinh doanh với chúng ta, không nghĩ tới tâm tư đều dùng ở đây rồi."
Từ Mai nghĩ nghĩ, cũng hiểu được Hoa Chiêu nói đúng, rất có thể chính là người Triệu gia.
"Tôi đi gọi mấy người. . ." Từ Mai nói xong muốn đi.
Hoa Chiêu nhanh chóng ngăn cô ấy, buồn cười nói: "Sao cô lại trở nên bạo lực như vậy hả?"
Từ Mai đã gấp muốn khóc: "Vậy sao cô còn cười được?"
Thanh danh của Trương Quế Lan bị hao tổn, cô ấy cũng vội muốn chết.
"Khóc thì làm được cái gì? Phải co kẻ thù khóc mới đúng." Hoa Chiêu nói: "Cô đánh bọn hắn một trận thì làm được cái gì? Đau một hồi coi như xong, hơn nữa không chừng còn có thể bị bọn hắn nắm lấy cơ hội cắn ngược lại một cái, đem cô nắm chặt, còn muốn bồi thường."
Từ Mai yên tâm, Hoa Chiêu đây là đã có chủ ý!
"Cô muốn làm sao bây giờ?" Cô ấy hỏi.
Hoa Chiêu vẫn cười đến đẹp mắt: "Đương nhiên là để cho bọn hắn đau đến thấu xương, cả đời không thể quên được."
Hứa Tri Minh lại đến hẹn Trương Quế Lan, Trương Quế Lan lại không đi ra ngoài nữa.
"Chúng ta không thích hợp." Bà nói thẳng.
Bên ngoài có lời đồn đãi bà cũng nghe thấy được, bà cảm thấy rất xấu hổ.
Cũng sợ Hứa Tri Minh xem thường bà. . . . Cho nên không bằng trực tiếp cứ như vậy là được rồi!
Bà cũng không cần để ý thái độ của ông ấy rồi!
"Cô là vì lời đồn bên ngoài mới từ chối tôi sao?" Hứa Tri Minh hỏi.
Trương Quế Lan sững sờ, không nghĩ tới ông ấy mỗi ngày đến đi vội vàng, vậy mà cũng nghe thấy.
"Có người cố ý đến trước mặt tôi nói." Hứa Tri Minh nói.
Lúc ông đứng ở cửa đợi Trương Quế Lan, một người qua đường có "lòng tốt" cố ý đến nói với ông những lời đồn về Trương Quế Lan.
Không chỉ chuyện Lý lão nhị, còn có chuyện một nhà Trương Tiểu Ngũ trước kia phát sinh trong nhà Trương Quế Lan, cũng nói tất cả.
Người qua đường thấy ông không quan tâm, còn hảo tâm địa nhắc tới sao loại xấu xa này đều phát sinh xung quanh Trương Quế Lan? Bởi vì người này không đứng đắn!
"Anh cũng đã biết rồi. . . Cứ quyết định như vậy đi." Trương Quế Lan nói xong quay đầu muốn đi.
Hứa Tri Minh kéo bà lại: "Tôi không tin những lời đồn đãi kia, cô không phải loại người như vậy."
Trương Quế Lan không có phản ứng.
Hứa Tri Minh lại nói: "Tôi nói sai rồi, chuyện này không liên quan gì đến con người cô, mặc dù thực sự xảy ra chuyện gì, cô cũng là người bị hại, không phải do cô sai! Cho nên cô không cần xấu hổ tự trách!"
Trương Quế Lan lúc này mới quay đầu lại nhìn ông ấy, đáy mắt có chút cảm động.
Nếu như ông ấy thật sự rộng lượng như vậy, vậy thì thật hiếm có.
"Về sau hãy để tôi bảo vệ em được không?" Hứa Tri Minh nhìn Trương Quế Lan chân thành nói.
Lời này quá lớn mật, quá kích thích. . . . Mặt Trương Quế Lan thoáng cái đã ửng đỏ, giãy giụa khỏi tay ông nhanh chóng chạy.
Hoa Chiêu từ hành lang đi ra, đứng ở cửa ra vào nhìn Hứa Tri Minh cười.
Mẹ cùng ông ấy đã tiếp xúc hơn nửa tháng rồi, đây là lần đầu tiên cô trực tiếp gặp Hứa Tri Minh.
Trước kia cô nghĩ bây giờ còn quá sớm để gặp ông ấy, hai người mới quen mà thôi, một đứa con gái như cô lẫn vào không tốt.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp hiệu suất tình yêu và hôn nhân của người thời đại này.
Hơn nửa tháng đã có thể định chuyện cả đời rồi hả?
"Hứa tiên sinh bây giờ nói những lời này có phải là quá sớm hay không? Không cần phải tìm hiểu thêm một chút sao?" Hoa Chiêu nói ra.
Cô vừa xuất hiện, Hứa Tri Minh liền đoán được thân phận của cô, dù sao lớn lên rất đặc biệt.
Đầu tiên là sắc đẹp của Hoa Chiêu đã lan truyền khắp vòng tròn luẩn quẩn này đấy, sau đó là tài lực, cuối cùng là tài học.
Hứa Tri Minh cười một cái rồi nói: "Có ít người tóc trắng vẫn như mới, có ít người mới gặp đã như quen biết lâu năm, tôi cảm thấy tôi và mẹ cháu rất có duyên, hơn nữa chúng ta về sau có thời gian cả đời để hiểu rõ nhau."
Mấy câu nói đó cũng không thể đả động Hoa Chiêu, những lời dỗ ngon dỗ ngọt hơn cô đều nghe qua, chút công lực này của Hứa Tri Minh, căn bản đẳng cấp cũng không cao.
Hơn nữa cô phát hiện kỳ thật ông ấy cũng không phải là người am hiểu chuyện này, mấy câu đã đem mặt mình đỏ lên.
Chuyện này ngược lại lại làm cho Hoa Chiêu yên tâm hơn, nếu ông ấy là người dẻo miệng đấy, cô còn phải nhìn lại rồi.
"Tôi không thích nghe ông nói cái gì, tôi chỉ muốn nhìn xem ông sẽ làm cái gì." Hoa Chiêu nói ra: "Hiện tại có người cố ý làm hỏng thanh danh của mẹ tôi, ông định làm như thế nào?"
"Đem những người kia nói cho tôi biết." Hứa Tri Minh lập tức nói.
Hoa Chiêu nhướn mày, ông ấy trả lời không chút do dự, như thế lại làm cho cô rất hài lòng.
Cô nói đơn giản về tình huống người Triệu gia.
Hứa Tri Minh trầm mặc vài giây, nhìn nhìn xung quanh.
Hai người bây giờ còn đang ở cửa ra vào, đầu hẻm thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, đều muốn nhìn bọn họ vài lần.
Trong đó còn có người có “ý tốt” lúc trước chỉ điểm cho ông một con đường.
Hoa Chiêu cười quay người: "Mời vào bên trong."
Hứa Tri Minh cũng cười, ông rốt cuộc cũng có thể lần nữa đến nhà rồi, hơn nữa có vẻ cũng đã nhận được sự tán thành của Hoa Chiêu.
Ngay từ đầu ông đã biết, muốn kết hôn với Trương Quế Lan, nhất định phải qua cửa ải Hoa Chiêu này.
Hoa Chiêu trực tiếp dẫn ông đến phòng riêng để tiếp người trong nhà.
Gian phòng này càng lịch sự tao nhã hơn, bàn cũng không lớn, chỉ là bàn bốn người, người thường sử dụng nhất là Diệp Danh.
Từ khi tiệm cơm khai trương, Diệp Danh ngoại trừ giới thiệu đồng nghiệp tới, lúc rảnh anh cũng sẽ tự mình tới dùng cơm.
Anh cảm thấy tiệm cơm này mở ra thật quá tốt, đã có nó, anh cũng không cần đến nhà Hoa Chiêu ăn chực rồi.
Nếu như bọn nhỏ cũng có thể thường xuyên đến đây, vậy thì càng tốt hơn.
"Hứa tiên sinh có ý kiến gì không?" Hoa Chiêu mời Hứa Tri Minh ngồi xuống, tự mình rót cho ông ấy một chén trà.
Hứa Tri Minh nhìn động tác ưu nhã tự nhiên của cô cũng sửng sốt trong giây lát, bật thốt lên nói: "Cháu cùng mẹ cháu, thật sự không giống nhau."
Khí chất này, một chút cũng không giống mẹ con.
May mà Trương Quế Lan không có loại khí chất này, bằng không thì ông cũng sớm lui lại rồi.
Ông cũng tự mình hiểu lấy, năng lực của mình có hạn, nuôi không nổi người phụ nữ yêu kiều quý báu.
Hoa Chiêu chỉ nhìn ông cười, không giải thích.
Hứa Tri Minh hoàn hồn, nói ra: " Người Triệu gia bên kia tôi sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm vào, chỉ cần bọn hắn phạm sai lầm, tôi sẽ nắm chặt điểm yếu này của bọn hắn."
"Không đủ." Hoa Chiêu nói ra.
Hứa Tri Minh sững sờ, nói ra: "Tôi đây, tạo cho bọn hắn chút phiền toái."
Vệ sinh ah, công thương ah, giữ trật tự đô thị ah, tóm lại muốn tìm phiền toái cho tiểu thương, người bán hàng rong thật sự rất dễ dàng đấy.
Cam đoan để cho bọn hắn không làm nổi nữa!
Hoa Chiêu vẫn lắc đầu: "Không đủ."
Như vậy cũng không được. . . Với hiểu biết của Hứa Tri Minh cũng không nghĩ ra biện pháp gì nữa rồi.
"Cháu có ý kiến gì không? Nói chút xem?" Hứa Tri Minh hỏi: "Cần tôi phối hợp sao?"
Hoa Chiêu cũng cười, trước mắt câu trả lời của Hứa Tri Minh khiến cô thấy tương đối hài lòng.
"Tìm một chút vấn đề vệ sinh cũng không thể tổn thương gân cốt, không có ý nghĩa." Hoa Chiêu nói: "Tôi muốn nhiều hơn đấy, để cho bọn hắn cả đời này đều không thể lật người."
Hứa Tri Minh trên mặt không lộ ra, nhưng trong lòng lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Tính tình này, không khỏi có chút hung dữ. . . .
"Không được sao? Bọn hắn phá huỷ thanh danh của mẹ tôi. Vốn mẹ tôi là người bao dung, còn có thể sống được, nếu như đặt ở trên thân người khác, vậy họ có thể sống thế nào?"
Cái này ngược lại đúng.
Hứa Tri Minh gật đầu: "Tôi cũng không phải cảm thấy cháu làm như vậy là quá phận, chỉ là. . ."
Con bé có khuôn mặt của một con thỏ trắng nhỏ lại nói ra lời của một con sói xám, để cho ông nhất thời có chút không tiếp thụ được mà thôi.
"Cháu nói xem, nên làm như thế nào?" Hứa Tri Minh hỏi.
"Tôi cần một người có hứng thú đối với việc kinh doanh thực phẩm, nhưng hắn chỉ muốn xuất tiền, không muốn góp phần, cần tìm người có kinh nghiệm hợp tác. . ."
Hoa Chiêu nói lời êm tai.
Hứa Tri Minh nghe, im lặng suốt một buổi. . . .
Tính tình này, không phải là có chút hung, đây là quá dữ tợn!
Ông nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, có chút hiểu ra, có lẽ đây cũng là ra oai phủ đẩu ông.
"Loại người này, Hứa tiên sinh có thể cung cấp không?" Nói kế hoạch xong, Hoa Chiêu hỏi.
Hứa Tri Minh đoán được gần đúng, cô đem kế hoạch nói cho ông ấy nghe, không chỉ là muốn hù dọa ông ấy, cô còn muốn ông ấy tham dự vào.
Đừng chỉ nói suông về sự thấu hiểu, ngoài miệng nói ủng hộ, trong lòng lại rất phản cảm cách làm này của cô
Người như vậy, cũng không phải là người cùng một đường với bọn họ, vẫn nên mỗi người đi một ngả sớm thì tốt hơn.
Trái lại, nếu như ông ấy phối hợp không tệ, vậy mọi người về sau còn có thể tiếp tục chơi đùa.
Hứa Tri Minh nghĩ nghĩ nói ra: "Người như vậy, tôi có thể tìm đến."
Hoa Chiêu cười: "Tốt, vậy chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu."
Người Triệu gia gần đây đi đại vận, gặp quý nhân. Có người muốn đầu tư cho bọn hắn mở nhà máy, bán thịt kho.
Đối phương xuất tiền, bọn hắn ra người, về việc phân chia lợi nhuận, đương nhiên là người ta tám, bọn hắn hai.
Hơn nữa bọn hắn cũng không phải một phần cũng không ra, để tỏ lòng thành ý, bọn hắn cũng phải ra 10 vạn.
"Chị cả, 10 vạn có phải là hơi nhiều hay không?" Em trai lớn của Triệu gia có chút do dự.
"Người ta ra 200 vạn! Chúng ta mới ra 10 vạn, rất ít rồi." Triệu Thúy Thúy nói.
"Đúng rồi! Bằng không thì chỉ bằng chút tiền ấy của chúng ta, đâu đủ mua máy móc tân tiến như vậy, mở nhà máy lớn như vậy, kiếm được nhiều tiền như vậy!" mấy đứa em khác nói.
Đối phương nói có quan hệ mua được máy móc tiên tiến nhất, nghe nói là giống như nhà máy thực phẩm Từ Mai đang nổi tiếng hiện tại.
Đây là điều đã đả động đến Triệu Thúy Thúy nhất.
Cô ta cũng muốn kiếm nhiều tiền, cô ta muốn đem Từ Mai đè xuống dưới!
"Nhưng là, đối phương vì sao lại tìm chúng ta. . . Thanh danh của chúng ta không thật sự tốt. . ."
Còn có người có chút tự hiểu lấy mình.
"Mặc kệ nó, dù sao chúng ta không nhìn thấy con thỏ sẽ không tung đại bàng." Triệu Thúy Thúy nói.
Đối phương không đem tiền mặt nhập vào, cô ta sẽ không lấy tiền đi ra đấy.
Muốn lừa gạt cô ta, không có cửa đâu!
Kết quả quý nhân này thực sự là quý nhân rồi, người ta là chân tâm thật ý theo chân bọn họ hợp tác.
Mấy ngày thời gian, nhà xưởng cũng đã tìm xong, máy móc cũng kéo tới rồi, công ty cũng đăng kí tốt rồi, chỉ đợi đến khi bọn hắn cầm 10 vạn đi ra, mua nguyên liệu đã có thể bắt đầu sản xuất rồi.
Triệu Thúy Thúy lúc này mới đem tiền cả nhà gom góp được lấy ra.
10 vạn, đối với bọn họ mà nói là một khoản tiền lớn, từ khi Triệu Thúy Thúy gả cho Lý Tiểu Giang, mang theo anh em cả nhà bận rộn mấy năm này, mới kiếm đủ 10 vạn.
Thậm chí không đủ 10 vạn, bọn hắn còn đi ra ngoài mượn thêm một chút.
Nhóm thịt kho đầu tiên thuận lợi sản xuất xong, dán lên nhãn hiệu "Thực phẩm Từ Mai".
Vô luận là đóng gói cùng thành phẩm, cơ hồ đều giống như đúc với thực phẩm Từ Mai.
"Cháu nói đúng, điểm ấy căn bản không cần người của chúng ta dạy, chính cô ta đã làm như vậy." Hứa Tri Minh cầm hàng mẫu cảm thán nói.
Ông đột nhiên có chút bội phục, đối với việc hiểu rõ nhân tính thế thái, ông thậm chí còn không bằng người mới hơn 20 tuổi đầu, Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cười cười: "Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình, cô ta có thói quen đoạt đồ của người khác. Đi lên con đường của người khác, để cho người ta không còn đường có thể đi."
Triệu gia đã từng rất nghèo, anh em lại nhiều, muốn ăn phải tranh dành, Triệu Thúy Thúy tuy bề ngoài nhìn không ra, thực chất bên trong cũng rất bá đạo.
Sau mấy lần tiếp xúc Hoa Chiêu đã phát hiện ra điểm ấy.
Vốn cho rằng sau chuyện của Từ Mai, bọn hắn sẽ tự mình bỏ tiền bắt chước xây dựng nhà xưởng "Thực phẩm Từ Mai ", không nghĩ tới còn vòng vèo phức tạp như vậy.
Đã như vầy, Hoa Chiêu liền giúp đỡ bọn hắn một tay.
"Chờ đến đạt đủ quy mô, có thể thu lưới rồi." Hoa Chiêu nói.
Một tuần lễ sau, 10 vạn tiền nguyên liệu đều sản xuất xong, bắt đầu tiến vào thị trường.
Người Triệu gia quang minh chính đại mà nói đồ của mình chính là "Thực phẩm Từ Mai ", bán đi với giá cao.
10 vạn đảo mắt đã sắp biến thành 40 vạn.
Tuy số tiền thuộc về bọn hắn chỉ có hơn 8 vạn, nhưng một tuần lễ đã kiếm được số tiền mà cả nhà mất vài năm mới kiếm được, anh em Triệu gia vui mừng đến điên rồi.
"Hay là mở nhà máy mới có thể kiếm nhiều tiền hơn!"
"Chuyện này cũng phải cám ơn quý nhân!"
"Ồ, quý nhân đâu rồi? Mấy ngày nay sao không gặp?"
"Quý nhân bận rộn nhiều việc, đã trở lại quê quán rồi." Triệu Thúy Thúy hồ đồ không để ý nói.
Dù sao nhà máy ở chỗ này, máy móc ở chỗ này, tiền kiếm được cũng ở trong tay bọn họ, cô ta không có bất kỳ lo lắng nào.
Quý nhân không ở đây, vừa vặn!
"Hãy nghĩ xem làm thế nào để…” Triệu Thúy Thúy nói.
Còn chưa nói xong, cửa lớn đột nhiên bị phá ra, một đám người vọt vào.
. . . . .
Anh em Triệu gia bởi vì sản xuất chế tạo đồ giả, vụ án liên quan đến số tiền cực lớn, đã bị bắt lại.
Tịch thu toàn bộ tài sản không nói, còn bị phạt tiền, còn phải nhận hình phạt.
Lý Tiểu Giang tìm Hoa Chiêu, hi vọng cô giơ cao đánh khẽ.
"Cô ấy. . . ." Nhưng Lý Tiểu Giang không tìm được lý do để cầu tình cho Triệu Thúy Thúy.
"Cô ấy còn đang mang thai. . ." Hắn chỉ có thể yếu ớt nói, không đợi Hoa Chiêu nói chuyện, hắn lập tức bổ sung nói: "Tôi nguyện ý đem tất cả gia sản ra! Bồi thường tổn thất cho cô!"
Hoa Chiêu nhìn Lý Tiểu Giang trở nên hốc hác và già nua, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lúc đó hắn tuy đen gầy, ánh mắt lại linh hoạt, cả người đều tràn ngập sức sống.
Gặp phải cô đối với hắn mà nói, có thể là bất hạnh.
"Anh yên tâm, cô ta là phụ nữ có thai, có thể tìm người bảo lãnh đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Người Triệu gia chỉ là đoạt việc buôn bán của cô, đập phá bảng hiệu của cô, cô trả trở về thì tốt rồi.
Không đến mức muốn mạng người, còn là một phụ nữ có thai.
Đương nhiên, để cho người Triệu gia táng gia bại sản, như bị trở lại thời kỳ trước giải phóng, còn cho tất cả người nhà đều vào tù, đối với Triệu Thúy Thúy mà nói khả năng so với lấy mạng cô ta còn kích thích hơn, chuyện này cô muốn nhúng tay vào cũng không được nữa.
Nghe nói Triệu Thúy Thúy không cần vào tù chịu khổ, Lý Tiểu Giang thở phào: "Cảm ơn cám ơn! . . . Tôi cũng không phải còn yêu thương gì, chỉ không nỡ nhìn cô ấy bị trừng phạt. . . Tôi sợ con mình không chịu được."
Lý Tiểu Giang cúi đầu, tâm tình vô cùng phức tạp, vạn phần hối hận lúc trước đã cưới Triệu Thúy Thúy.
Hiện tại vợ chồng bọn hắn đã thành như vậy, về sau chỉ có thể khổ cho hai đứa nhỏ.
Nhưng việc này nói với Hoa Chiêu làm gì? Người ta khẳng định không muốn nghe.
"Tôi đi đây." Lý Tiểu Giang đem ba lô trên người thả xuống, xoay người rời đi.
Nhìn hình dạng bên ngoài, bên trong hình như đều là tiền.
Hắn đã mang theo tất cả gia sản vội tới chỗ Hoa Chiêu chịu tội đấy.
Không cần thiết phải làm vậy.
Hoa Chiêu gọi Lưu Minh đang đứng một bên, để hắn đem tiền đưa về cho Lý Tiểu Giang.
Xem ở việc lúc trước Lý Tiểu Giang cứu được Trương Quế Lan, cô có thể lại tha thứ cho hắn thêm một lần.
Hơn nữa cô cũng biết, chuyện lần này Lý Tiểu Giang hoàn toàn không tham dự, thậm chí không biết.
Hắn đã dời khỏi căn nhà bị người Triệu gia chiếm rồi, chính mình đi ra ngoài ở, cũng đã thật lâu chưa gặp Triệu Thúy Thúy rồi.
"Hừ!" Từ Mai từ gian phòng bên cạnh đi tới, hừ lạnh một tiếng: "Coi như hắn thức thời."
Thái độ Lý Tiểu Giang bồi thường, cô ấy vẫn có chút thoả mãn đấy, bất quá cô ấy cũng chướng mắt chút tiền kia.
"Được rồi, buông tha cho hắn a, đoán chừng về sau, cũng sẽ không gặp lại hắn rồi." Hoa Chiêu thở dài.
Về sau các cô cũng không có khả năng gặp lại Lý Tiểu Giang rồi.
"Hừ." Từ Mai lại hừ một tiếng, triệt để buông xuống người này.
"Cô gần đây như thế nào rồi? Có khỏe không?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Nghe nói cô lại bị người ta ngăn ở cửa rồi hả?"
Nói đến chuyện này, Từ Mai đổi thành thở dài.
"Đừng nói nữa, buồn."
Lúc ấy Hoa Chiêu nói nhà máy thực phẩm cô ấy phải chịu trách nhiệm, hơn nữa đã gọi là "Thực phẩm Từ Mai " Cô ấy kích động liền đáp ứng.
Kết quả cô ấy đã trở nên nổi tiếng.
Mấy người thân thích, bạn bè, đồng nghiệp đều đang nghe ngóng chuyện của cô ấy coi như xong, mấu chốt là người Từ gia lại tìm tới cửa.
"May mà tôi hiện tại nhiều nhà ở, ở đâu bọn hắn cũng không biết!" Từ Mai đột nhiên đắc ý nói.
Hoa Chiêu cười cười, không hỏi chuyện tiếp sau, người nhà của cô ấy, hãy để cho chính cô ấy xử lý tốt, cô không tham dự.
Cô bây giờ còn có chuyện khác phải làm.
Người theo dõi đã mang đến tin tức, người Đỗ gia chuẩn bị đào bảo rồi.
Cô muốn đi cướp đồ!
Không có tiền sẽ rất khó sống.
Đặc biệt là những gia đình lớn, phải giao tiếp nhiều, ở đâu không cần tiền?
Chưa kể tới tặng lễ, chỉ nói trong nhà có khách đến thăm, bọn hắn đến trà ngon cũng không thể cầm ra, chỉ điểm này, đã đủ cho người khác ở sau lưng phỏng đoán rồi.
Dù sao người Đỗ gia cũng là loại người muốn giữ mặt mũi, tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho người khác ở sau lưng cười bọn hắn nghèo kiết hủ lậu, cười nhà bọn hắn suy tàn rồi.
Cho nên, đã đến lúc vận dụng của cải rồi.
Ba đứa con trai của ông Đỗ gần đây đều xin nghỉ phép, lại chọn đúng một ngày nghỉ.
Người nhạy cảm lập tức ngửi được sự bất thường liền thông báo cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lập tức hành động.
Cô không cần xin nghỉ phép, chỉ cần nhấc chân liền đi, trong ngày đã đến cái thôn nhỏ ở vùng ngoại ô thủ đô kia.
Cô dừng xe ở bên ngoài thôn, đi bộ vào trong thôn trang nhỏ, dựa theo bản đồ đã tìm được căn nhà bỏ hoang này.
Quả nhiên phát hiện ở dưới lòng đất có mấy cái rương.
Mà mấy cái rương này được chôn xuống rất phân tán, trong sân, trong hầm ngầm, thậm chí dưới lòng đất bên ngoài căn nhà cũng có.
Xem ra bọn họ là không muốn đem tất cả trứng gà đặt chung vào một cái giỏ.
Bất quá vận khí của bọn hắn quá không tốt rồi, đã gặp phải Hoa Chiêu.
Cây cối rất nhiều, và cô không cần tốn nhiều công sức để biết dưới mặt đất toàn bộ thôn trang này có cái gì.
Không chỉ có những thứ được chôn ở đây, mà còn có một số thứ được mấy gia đình giấu trong sân.
Bất quá cũng chỉ là một chút đồ, một cái bình, một cái lọ, chút tiền, đồng bạc, một chút đồ trang sức gì đấy.
Đây có thể là đồ được tích luỹ mấy đời người của nhà họ, cô không động vào.
Về phần những món đồ của Đỗ gia, cô liền không khách khí.
Hoa Chiêu đem rương hòm kéo ra, mang hết đồ chuyển lên trên xe Jeep.
Sau đó đem hòm rỗng chứa đầy đá lại chôn trở về.
Đến lúc đó người Đỗ gia mở rương hòm ra, khẳng định rất kinh ngạc và vui vẻ đấy.
Hoa Chiêu vui vẻ mà về nhà.
"Muộn như vậy, đã đi đâu?"
Vừa xuống xe đã nhìn thấy Diệp Danh.
Hoa Chiêu lập tức có chút chột dạ. . . . Sợ anh cả nói cho Diệp Thâm.
"Đi ra ngoài hóng gió. . . Ngược lại anh cả, thật hiếm khi đã trễ như vậy vẫn còn đến thăm, chờ em sao? Có việc?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh nhìn thoáng qua xe Jeep, trời tối, anh không nhìn thấy trong xe có cái gì, nhưng trực giác của anh mách bảo nhất định không chỉ đơn giản là đi hóng mát bằng xe như vậy.
Bất quá Hoa Chiêu đã không nói, anh cũng không hỏi.
"Lúc Tiểu Thâm ra đi đã nói với anh, em có hứng thú với mấy bảo vật của Đỗ gia, anh cảm thấy bọn hắn gần đây muốn hành động, tới hỏi em còn muốn hay không." Diệp Danh nói ra.
Hoa Chiêu. . . . .
Được, hiện tại lại gạt, chính là cô không đúng.
Cô mở cửa xe Jeep ra, ngọn đèn chiếu vào, vàng bạc lóe sáng, đồ gốm, sứ hiện lên trước mắt Diệp Danh.
". . . Anh biết ngay có thể như vậy." Sau nửa ngày, anh thở dài nói ra.
"Ha ha." Hoa Chiêu lúng túng cười một tiếng.
"Em lại tìm những người tài ba dị sĩ kia hỗ trợ?" Diệp Danh hỏi.
"Đúng! Anh cả thật thông minh!" Hoa Chiêu lập tức nói.
Diệp Danh cảm thấy giọng điệu này của con bé có chút chột dạ. Bất quá ngoại trừ điểm ấy, anh cũng không nghĩ ra được đáp án khác.
Cũng không thể là Hoa Chiêu tự mình tay không đào đấy, tuy khí lực con bé rất lớn, nhưng vậy cũng cần phải có thời gian.
Tính tính toán toán thời gian đi qua đi lại của con bé, chỉ đủ đến nơi kéo đồ lên xe rồi đi.
"Lần sau không thể làm như thế này nữa! Về sau loại chuyện này không cần đích thân làm, gọi người đi kéo về là tốt rồi, tình huống thân thể em bây giờ thế nào chính mình không biết sao? Vạn nhất xảy ra sơ xuất. . . ."
Diệp Danh blah blah blah mắng người.
Miêu Lan Chi vốn muốn tới, nghe xong vài câu liền ôm đứa nhỏ rút lui.
Bà biết nếu bây giờ đi qua, con trai khẳng định sẽ tiện thể mắng bà luôn, mắng bà không quản người cho tốt.
Hoa Chiêu khiêm tốn nghe, đoán chừng sau này cô cũng không còn cơ hội đi đào bảo bối nhà người ta nữa rồi.
Ngoại trừ nhà kẻ thù đấy, cô không có ý định động vào nhà người khác, mà cô cũng không thể có nhiều kẻ thù có tiền như vậy ah . . .
"Anh cả, uống nước." Hoa Chiêu nịnh nọt mà rót chén trà cho Diệp Danh.
Anh ấy có nói nhiều hơn nữa, cũng là quan tâm cô.
Diệp Danh nâng chung trà lên, nhìn cô một cái, tạm thời im miệng.
Hoa Chiêu lập tức nói: "Anh cả, chuyện Hứa Khiết anh đã xử lý rồi sao?"
Diệp Danh lập tức trừng mắt liếc cô: "Không phải nói em giúp anh xử lý sao? Hôm nay tới, vừa vặn muốn hỏi em, cũng đã lâu như vậy, nếu em còn không hành động, không chừng sẽ phải gọi cô ta là chị dâu rồi."
Hoa Chiêu kinh ngạc: "Nhanh như vậy! Cô ta lợi hại như vậy sao? Xảy ra chuyện gì?"
Diệp Danh thở dài, nói thật, anh cũng không biết sao chuyện có thể phát triển tới một bước ngày hôm nay.
Ở trong mắt anh, anh chỉ là cùng Hứa Khiết tiếp xúc nhiều hơn một chút thôi, hơn nữa đều là Hứa Khiết không có việc gì đều chạy đến văn phòng anh.
Mỗi lần anh đều mở cửa!
Nhưng trong mắt người ngoài, không biết vì sao lại trở thành loại quan hệ như vậy, thân thiết đến mức sắp định ngày cưới rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-226.html.]
Người phụ nữ kia dùng chút ít thủ đoạn nhỏ, anh thật sự không hiểu thấu lại không chống đỡ được.
"Hiện tại có mấy biện pháp." Hoa Chiêu nói ra: "Một, anh lập tức tìm đối tượng, công bố ra ngoài, để cho Hứa Khiết biết khó mà lui."
"Không được." Diệp Danh lập tức nói: "Kế tiếp."
"Hai, anh tuyên bố với bên ngoài là mình không liên quan gì đến cô ta, chính mình cũng không có ý định tìm đối tượng."
Diệp Danh nhíu mày, sau nửa ngày lắc đầu nói: "Chuyện này cũng không dễ, anh cảm thấy nếu anh nói vậy kết quả ngược lại sẽ càng bất lợi."
Ví dụ như anh bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm gì đấy.
"Ba, để cho mẹ ra mặt, nói không nhìn trúng cô ta, tuyệt đối không cho phép cô ta trở thành con dâu Diệp gia." Hoa Chiêu nói.
Hai mắt Diệp Danh sáng ngời, nhìn về phía Miêu Lan Chi cách đó không xa, anh cảm thấy cách này có thể thực hiện.
"Tình huống như thế nào?" Miêu Lan Chi tò mò đi tới.
Diệp Danh chỉ có thể đem tình huống nói với bà ấy.
Mắt Miêu Lan Chi lập tức trừng lên: "Đời này mẹ ghét nhất là mấy cô gái đùa nghịch tâm cơ! Muốn dựa vào thủ đoạn để gả vào Diệp gia, không có cửa đâu! Con yên tâm, cô ta hãy để cho mẹ!"
...
Ngày hôm sau, Miêu Lan Chi cùng Hoa Chiêu đến đơn vị của Diệp Danh.
Đúng thời gian ăn cơm trưa, Diệp Danh đang ăn cơm ở căn tin.
Hứa Khiết ngồi ở đối diện anh, cười cười nói nói đấy.
Diệp Danh không ngẩng đầu lên, không trả lời, cô ta cũng dương dương tự đắc, cười cười nói nói.
Mặc cho ai liếc mắt nhìn, đều cảm thấy đây chính là hình thức ở chung thông thường của bọn họ, đàn ông trầm mặc, phụ nữ nói nhiều, ấm áp lại tự nhiên.
Bước chân Miêu Lan Chi dừng lại một chầu, trên mặt hiện lên tia do dự.
Nói thật, hình tượng này có chút đẹp mắt.
Tuấn nam mỹ nữ đấy.
Hứa Khiết xinh đẹp, nhưng là nét xinh đẹp này còn có thể vượt qua Hoa Chiêu sao?
Cho nên ở trong mắt Miêu Lan Chi, Hứa Khiết xinh đẹp không quá phận, bộ dạng bà có thể tiếp nhận.
Cô gái nhỏ tầm 20 tuổi xinh đẹp, rất xứng với đứa con trai đã hơn 30 lại ly hôn của bà.
. .
Hoa Chiêu. . . . Đã biết rõ có thể như vậy! Cho nên cô theo tới là đúng.
Hứa Khiết biết ăn nói, da mặt còn dày, cô chỉ sợ mẹ chồng không có tâm nhãn gì chơi không lại người ta.
Nhưng cô không nghĩ tới, lúc này mới vừa đối mặt một cái, mẹ chồng đã muốn đào ngũ.
"Mẹ, anh cả một chút cũng không thích cô ta, cô ta còn dùng cách ép anh cả cưới cô ta. Bây giờ ai cũng nghĩ họ là một đôi, nhưng thật ra anh cả sẽ không lấy cô ta, vậy cuối cùng anh cả sẽ có thanh danh gì?” Hoa Chiêu nói ra.
Đùa nghịch lưu manh!
Năm 80, tội lưu manh vẫn là trọng tội, làm không tốt sẽ bị xử bắn, đây là chuyện rất nghiêm túc.
Mặt Miêu Lan Chi trầm xuống, tiếp tục hùng hổ mà đi qua.
Diệp Danh ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Chiêu, anh tai thính mắt tinh, nhìn thấy cũng nghe thấy rồi.
May mà Hoa Chiêu theo tới rồi, bằng không thì anh cũng bị mẹ bán đi.
"Ăn cơm ở đây à." Miêu Lan Chi đi đến trước mặt Diệp Danh gọi.
Diệp Danh giả bộ như vừa phát hiện các bà, kinh ngạc nói: "Mẹ, làm sao lại tới đây vậy?"
Miêu Lan Chi đứng đấy, nheo mắt nhìn về phía Hứa Khiết bên cạnh: "Ngày hôm qua mẹ nghe mấy người chị em nói, con có đối tượng muốn kết hôn? Cùng với ai? Chuyện lớn như vậy mà người làm mẹ đây một chút cũng không biết? Hôm nay cố ý tới hỏi con một chút."
Xung quanh đều yên tĩnh lại, nhìn bọn hắn.
Miêu Lan Chi còn không biết sự tồn tại của Hứa Khiết?
Việc này cùng điều Hứa Khiết nói người hai nhà còn thiếu chuyện thương lượng thời gian có chút không giống rồi.
Hứa Khiết bình tĩnh mà đứng lên: "Dì, dì tới rồi, đã ăn cơm chưa? Lúc này có lẽ còn không gì ah, cháu đi lấy cho dì một phần sườn kho tàu mà dì thích nhất, mọi người cứ trò chuyện trước."
Nói xong cô ta nhẹ nhàng quay người, thật sự đi mua cơm rồi.
Ánh mắt quần chúng đang xem cuộc vui tràn đầy nghi hoặc, còn biết Miêu Lan Chi thích ăn gì? Đây rốt cuộc là biết hay không biết?
Miêu Lan Chi cũng có chút nghi ngờ, món ăn bà thích nhất xác thực là sườn kho tàu.
Bà nhìn về phía Diệp Danh: Con nói cho cô ta biết sao?
Diệp Danh lắc đầu.
Hoa Chiêu nhỏ giọng nói: "Bốn phía nghe ngóng đấy chứ, có thể thấy được thật có lòng."
Một câu đã làm cho Miêu Lan Chi càng không vui với Hứa Khiết.
Hoa Chiêu vụng trộm cười cười, đột nhiên cảm giác mình giống như nữ phụ ác độc.
"Tiếp tục!" Cô khẽ đẩy đẩy Miêu Lan Chi.
Miêu Lan Chi lập tức lớn tiếng hỏi Diệp Danh: "Đây là ai vậy?"
"Một đồng nghiệp, không quen, mẹ không cần phải biết tên." Diệp Danh nói ra.
Giọng không lớn không nhỏ, biểu cảm cùng ngữ khí đều rất lạnh, rất chân thành.
Mấy người đang xem cuộc vui liền hít một miệng khí lạnh.
Hiện tại thật sự toàn bộ mọi người trong đơn vị đều cho rằng Hứa Khiết đang cùng Diệp Danh nói chuyện yêu đương, mặc dù có tiếng gió nói Diệp Danh đã phủ nhận, nhưng Hứa Khiết nói đó là hôn kỳ chưa định, Diệp Danh vì thanh danh của cô ta mà cân nhắc.
Tất cả mọi người đều tin.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, còn có trước mặt mẹ mình, Diệp Danh bày tỏ thái độ như vậy rồi, đây cũng không phải là vì thanh danh của Hứa Khiết mà cân nhắc, đây là đánh vào mặt cô ta rồi!
Bước chân Hứa Khiết dừng lại, quay đầu lại rưng rưng trừng mắt liếc Diệp Danh, giống như oán trách anh vô tình.
Sau đó cô ta quay đầu tiếp tục đi mua cơm.
Tuy anh ấy vô tình, nhưng cô ta vẫn hiểu cho anh ấy. . . . .
Diệp Danh thấy không hiểu thấu lại bực bội.
Hoa Chiêu lại hiểu rồi, cái thủ đoạn này thật sự là rất cao.
"Anh cả, hôm nay mẹ tới tìm anh còn có chuyện khác, bà ấy đă sắp xếp cho anh xem mắt mấy đối tượng, buổi tối hôm nay anh cả có rảnh không? Trước tiên hãy gặp những người anh thấy hợp ý nhất đã, những chuyện khác, sẽ tiếp tục sắp xếp." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh không muốn tìm đối tượng, có thể, vậy hãy để cho anh ấy luôn đi xem mắt! Thể hiện trạng thái độc thân, cũng không có hiềm nghi đùa nghịch lưu manh.
Đi xem mắt, ăn một bữa cơm, hiện tại lại là một chuyện quá bình thường.
Về việc xem mắt 100 người cũng không nhìn trúng ai, vậy chính là do ánh mắt Diệp Danh cao.
Diệp Danh một giây đã hiểu ý cô, lập tức gật đầu: "Có thể, buổi tối anh có thời gian, đối phương là ai?"
Miêu Lan Chi nháy mắt mấy cái, trước kia không nhắc tới chuyện này ah, bà nào biết người nào!
"Chính là người lần trước mẹ đã nói cho anh, cô gái Trương gia." Hoa Chiêu nói ra.
Ở thủ đô người họ Trương đặc biệt nhiều, nói như vậy không ai có thể định vị.
Diệp Danh gật đầu: "Ah, anh nhớ ra rồi, là cô ấy, được, buổi tối gặp."
Người xung quanh lập tức đưa mắt nhìn Hứa Khiết, ở đây, thật sự không có chuyện gì liên quan đến cô ta ah, người ta cũng phải đi xem mắt rồi!
Hứa Khiết lúc này cơm cũng không đi mua nổi nữa, quay người trực tiếp ra khỏi căn tin.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, cô ta mới quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc người trong căn tin.
Hoa Chiêu sao? Cô ta nhớ kỹ!
Miêu Lan Chi còn hướng bóng lưng của cô ta hừ một tiếng, minh xác việc bà không thích cô ta.
Diệp Danh thu thập xong hộp cơm, tiễn hai người rời đi.
Ra cửa đơn vị, Miêu Lan Chi lập tức hỏi: "Thế là xong à?"
"Có lẽ không còn vấn đề gì nữa rồi." Diệp Danh nhẹ nhõm nói: "Cho dù có vấn đề, cũng là vấn đề nhỏ, cô ta cũng không thể lại kéo con vào một chỗ rồi."
Nhiều lắm là còn nói chút gì đó hợp lý..., để tìm lối thoát cho chính cô ta.
"Vậy thì được." Miêu Lan Chi nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Thân phận của Hứa Khiết này là gì? Sao mẹ nghe có chút quen tai?"
Diệp Danh liếc nhìn Hoa Chiêu nói ra: "Cô ta là con gái Hứa Tri Đức, cháu gái của Hứa Tri Minh."
Hoa Chiêu sững sờ, còn liên quan đến chỗ này rồi hả?
Nói ra chuyện này, Diệp Danh lại hỏi: "Dì Trương cùng Hứa Tri Minh ở chung thế nào rồi?"
Nếu như tương lai hai người có thể ở bên nhau, vậy anh còn phải lo lắng.
Hoa Chiêu dừng một chút rồi nói: "Hứa Tri Minh đã bày tỏ, mẹ em đã cự tuyệt, Hứa Tri Minh vẫn tiếp tục theo đuổi, mẹ em vẫn chưa cự tuyệt. Hai người trước mắt coi như là quan hệ yêu đương, về phần chuyện sau này, em cũng không thể nói rõ được."
Bất quá cô vốn không ý định sớm như vậy đã gặp người nhà Hứa Tri Minh đấy, hiện tại xem ra phải nói trước.
Hoa Chiêu về nhà tìm Trương Quế Lan.
"Mẹ, mẹ cảm thấy chú Hứa như thế nào?"
Trương Quế Lan lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng Hoa Chiêu muốn bà phải quyết định, nói tốt liền kết hôn, không tốt thì chia tay.
"Không có việc gì, con chỉ hỏi một chút thôi." Hoa Chiêu nói.
Trương Quế Lan thở phào, dừng một chút rồi nói ra: "Người này trước mắt xem ra rất tốt, về phần sau này, ai cũng không thể nói chính xác được."
Đối với việc nhìn người, đặc biệt là đàn ông, Trương Quế Lan cực kỳ không có tự tin.
Chỉ là nhìn trước mắt, Hứa Tri Minh rất tốt, đã cho bà cảm nhận được sự nâng niu, chăm sóc và tôn trọng hơn bao giờ hết.
Bà không nỡ lập tức nói chia tay. . . Nhưng để cho bà quyết định ngay bây giờ, Bà lại cảm thấy quá nhanh.
Hoa Chiêu biết ý tứ của bà ấy, không hỏi gì thêm, định trực tiếp tiếp xúc với người nhà Hứa Tri Minh.
. . .
Hứa Tri Minh về đến nhà, thấy căn nhà hôm nay rất náo nhiệt, anh cả và gia đình đều ở đây, còn mẹ thì đang bận bịu trong bếp.
Bên kia cửa, ông đã có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô cháu gái Hứa Khiết bên trong.
Hứa Tri Minh cười nhẹ, bàn về việc chọc cho mẹ ông vui, ai cũng không sánh bằng Hứa Khiết.
"Chú hai đã về rồi!" Hứa Khiết bưng chén đĩa đi ra, ngọt ngào cười với Hứa Tri Minh.
Hứa Tri Minh cười ôn hòa: "Đến đây lúc nào?"
"Tan tầm đã tới rồi, ngược lại chú hai về trễ rồi, sao vậy hôm nay lại đi hẹn hò sao?" Hứa Khiết nói xong, nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái.
Hứa Tri Minh cười cười: "Không có, hôm nay cô ấy không rảnh."
"Thật là không rảnh sao?" Bà cụ Hứa bưng chén đĩa đi ra, để xuống trên bàn "Lạch cạch" một tiếng.
"Một đầu bếp, lại còn kiêu ngạo." Bà cụ Hứa nói xoáy.
Mặt Hứa Tri Minh lạnh xuống.
Hứa Khiết lập tức nói: "Bà nội! Tiệm cơm của bà ấy rất nổi tiếng đấy, nghe nói đều là bà ấy tự mình xuống bếp, mỗi ngày đều làm hơn mười bàn bàn tiệc, người ta là thật sự không rảnh!"
"Hừ, chỉ là một người đầu bếp." Bà cụ Hứa vẫn bất mãn.
Hứa Khiết đong đưa cánh tay của bà ta cười: "Người ta là đầu bếp! Tay nghề rất tốt! Có cơ hội nói chú hai mang chúng ta đi nếm thử bà sẽ biết!"
"Hừ!"
Bà cụ Hứa tuy vẫn bất mãn, nhưng thái độ đã mềm hơn rất nhiều.
Hứa Tri Minh hướng cháu gái cười cười, cho nên nói, trong nhà con bé là tri kỷ nhất.
Hứa Khiết lại cười càng ngọt.
Cô ta hi vọng Hứa Tri Minh cùng Trương Quế Lan có thể thành, như vậy cô ta cùng Hoa Chiêu chính là người một nhà rồi, cùng Diệp Danh cũng thế.
Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, thân phận đồng nghiệp đã không thành, vậy cô ta sẽ đổi lại một thân phận mà anh ấy không thể thoát được!
Tóm lại để cho cô ta buông tha đó là chuyện không có khả năng.
"Chú hai, lúc nào mang bọn cháu đi nếm thử tay nghề của người ta?" Hứa Khiết truy hỏi.
Hứa Tri Minh nhìn mẹ, cảm thấy là thời điểm để cho bà ấy trông thấy Trương Quế Lan rồi, nếu như bà ấy thấy người, khẳng định cũng sẽ thích đấy.
"Ngày mai a, chú hỏi một chút." Ông nói ra.
Hứa Tri Minh trực tiếp tìm Hoa Chiêu, để cho cô an bài bữa tiệc.
"Nói cho mẹ cháu biết, chú sợ cô ấy không đồng ý." Ông nói ra.
Hoa Chiêu gật đầu: "Giao cho cháu, nghe nói chú còn có mẹ cùng một nhà anh trai? Đem bọn họ đều mời đến, nếm thử tay nghề của mẹ cháu."
Hứa Tri Minh cười nói được.
Nếu như Hoa Chiêu không "Hung dữ" như vậy mà nói..., kỳ thật có thể tri kỷ giống như Hứa Khiết.
"Đúng rồi, còn có Hứa Khiết, cũng mời cô ấy đến ah."
"Cháu biết Hứa Khiết?" Hứa Tri Minh có chút ngoài ý muốn.
Hoa Chiêu nhìn chăm chú nét mặt của ông ấy, là thật sự bất ngờ.
"Cô ấy cùng anh chồng cháu là đồng nghiệp, cháu đã thấy mấy lần." Hoa Chiêu nói ra.
"Ah đúng, con bé công tác ở đó." Hứa Tri Minh gật đầu, không hỏi lại cái gì.
Hứa gia cùng Diệp gia có chút quen biết sâu xa, cho nên có "Chuyện tốt", Miêu Lan Chi nghĩ tới Hứa Tri Minh đầu tiên.
Mà chuyện Hứa Khiết theo đuổi Diệp Danh, không nói với người trong nhà.
Vào buổi tối, cả nhà Hứa gia đều đến.
Trương Quế Lan có chút trở tay không kịp.
"Mẹ coi như cái gì cũng không biết, như thường lệ đi ra ngoài chào hỏi là được." Hoa Chiêu nói ra.
"Không tốt lắm đâu. . ." Trương Quế Lan: "Đến cùng cũng không phải là không biết, sẽ bị người chú ý."
"Vậy chính mẹ nhìn xem mà xử lý." Hoa Chiêu nói.
Cô cũng không thể chỉ đạo mẹ mình yêu đương như thế nào nha.
Trương Quế Lan do do dự dự mà đi phòng bếp.
Hoa Chiêu đi ra ngoài đãi khách.
"Chào mọi người, hoan nghênh đến thăm." Cô đem đĩa trái cây để trên bàn.
Giữa mùa đông đấy, một đĩa dâu tây trong veo như nước, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Nhưng dù sáng cũng không sánh bằng Hoa Chiêu.
Người Hứa gia đều không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, đoán được thân phận của cô.
Hứa Viễn Hàng có chút ngây người, Hứa Thải Nguyệt lại nhíu mày.
Bà cụ Hứa quét mắt nhìn Hoa Chiêu từ tren xuống dưới, sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình nói: "Cô gái nhỏ lớn lên thật xinh đẹp! Tên là gì? Có đối tượng chưa?"
Kỳ thật bà ta đã đoán được thân phận Hoa Chiêu, nhưng lại giả bộ như không biết.
"Cháu gọi là Hoa Chiêu." Hoa Chiêu hướng bà cụ Hứa cười cười, nhìn cả bàn người Hứa gia.
Bà cụ Hứa mới nhìn khá phúc hậu, trắng trắng mập mập đấy, nếp nhăn không nhiều lắm, nhưng mặt dài, mắt híp, nhìn không thế nào là người hiền lành.
Anh trai Hứa Tri Minh, Hứa Tri Đức có chút giống ông ấy, nhưng không có khí chất tao nhã của Hứa Tri Minh, gặp người ba phần cười, một đôi mắt rất linh hoạt.
Trên người có vài phần kiêu ngạo.
Hoa Chiêu nghe nói, ông ta là xưởng trưởng của một nhà máy lớn.
Bất quá sự kiêu ngạo của ông ta khi nhìn thấy Hoa Chiêu cũng được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn xem Hoa Chiêu cười đến hòa ái dễ gần.
Người vợ bên cạnh ông ta mỉm cười có chút miễn cưỡng, một đôi mắt tam giác cẩn thận nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, thấy Hoa Chiêu nhìn lại, cố gắng rặn ra một nụ cười.
Bên cạnh chính là Hứa Khiết, còn có một trai một gái của Hứa Tri Minh, Hứa Viễn Hàng cùng Hứa Thải Nguyệt.
Đều là những người trẻ tuổi xinh đẹp.
Hứa Viễn Hàng còn đang ngẩn người, Hứa Thải Nguyệt lại không khách khí mà trắng mắt liếc Hoa Chiêu, Hứa Khiết hướng Hoa Chiêu cười ngọt ngào.
Nhìn hết một lượt, Hoa Chiêu lại hướng mọi người cười cười, trả lời câu hỏi của bà cụ Hứa: "Bà muốn giới thiệu đối tượng cho cháu sao?"
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, nhưng bà cụ Hứa vẫn gật đầu: "Cháu xinh đẹp như vậy, bà vừa thấy đã rất thích! Tương lai không biết tiện nghi cho tên nhóc nhà ai, bà có mấy người thân thích của bạn bè, trong nhà cũng có mấy người trẻ tuổi. . ."
Hoa Chiêu liếc nhìn Hứa Khiết, cười nói: "Nhà những người bạn của bà có mấy người trẻ tuổi rất tốt sao?"
Hứa Khiết trực giác cảm thấy không ổn, nhưng cô ta cùng bà Hứa cách nhau có chút xa, không ngăn cản được.
Bà cụ Hứa gật đầu: "Đúng vậy a, nếu cháu không phản đối..., bà sẽ giới thiệu cho các cháu làm quen."
"Cháu đã có đối tượng." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá nếu bà có người thích hợp, vẫn nên quan tâm Hứa Khiết trước, cô ấy còn chưa có đối tượng đây này."
Người Hứa gia đều sững sờ, nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn Hứa Khiết.
Đáy mắt Hứa Khiết trầm xuống, trên mặt lại cười nói với Hoa Chiêu: "Tôi không nóng nảy."
"Cô không nóng nảy? Tôi còn tưởng rằng cô rất gấp, trước kia không phải đã nói với đồng nghiệp, đang cùng anh chồng tôi thương lượng chuyện kết hôn?" Hoa Chiêu cười nói.
Hôm nay cô không phải đến để lấy lòng đấy, lại càng không tới nịnh nọt người Hứa gia.
Cô chỉ là muốn gặp một chút, nếu như ấn tượng đầu tiên để cho cô thoả mãn, cô sẽ khách khí, nếu như không được, vậy thì sẽ ra oai phủ đầu bọn hắn.
Bằng không thì, với thân phận kết hôn lần ba của mẹ cô, tại nhà chồng sẽ không thể đứng vững gót chân.
Đến làm cho người Hứa gia nhân ngay từ đầu đã biết rõ, mẹ cô không dễ bắt nạt, phía sau bà ấy còn có cô.
Đương nhiên, nếu như có thể thuận tiện triệt để giải quyết vấn đề Hứa Khiết sẽ tốt hơn.
Hứa Tri Minh nhìn Hoa Chiêu, hoá ra gọi Hứa Khiết ra, là vì chuyện này. . .
"Có ý gì? Định thời gian? Con gái tôi là một cô gái trong sạch, cô đừng ngậm m.á.u phun người!" Tôn Hiểu Quyên đứng lên không khách khí mà chỉ vào Hoa Chiêu.
Người cả nhà đều cảm thấy chú em (*em trai của chồng) cùng Trương Quế Lan có thể thành là chuyện tốt, chỉ ngoại trừ bà ta.
Gia thế nhà bà ta không tốt, không sánh bằng Trương Quế Lan, nếu như Trương Quế Lan vào cửa rồi, chẳng phải là sẽ thấp hơn cô ta một cái đầu? Vậy mẹ chồng càng chướng mắt bà ta!
"Ngồi xuống! La lối cái gì?" Bà cụ Hứa hung hăng trừng mắt Tôn Hiểu Quyên.
Trong lòng Tôn Hiểu Quyên càng tức giận, xem đi, hiện tại đã chướng mắt bà ta.
Bà ta càng không phục: "Cô nói rõ! Ai cùng ai định thời gian? !"
"Cái này phải hỏi con gái bà, là cô ta muốn cùng người ta định thời gian, cũng không phải tôi." Hoa Chiêu nhìn Hứa Khiết nói.
Hứa Khiết không lên tiếng, Tôn Hiểu Quyên muốn tiếp tục làm loạn, Hứa Tri Đức mở miệng: "Tiểu Khiết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Nét mặt cùng ngữ khí của ông ta đều rất nghiêm khắc, con gái vậy mà trong lúc ông ta không biết lại đắc tội với Hoa Chiêu? Sao lại không hiểu chuyện như vậy!
"Chuyện gì cũng không có, mọi người đã hiểu lầm mà thôi." Hứa Khiết nhìn Hoa Chiêu nói: "Cô khẳng định cũng là nghe người khác đồn đãi, đã hiểu lầm."
"Là hiểu lầm? Cô không cùng anh chồng của tôi nói chuyện yêu đương?" Hoa Chiêu hỏi.
Hứa Khiết nhìn cô, cắn răng nói: "Không có!"
Cô ta từ trước đến nay đều thích nói mấy lời lập lờ nước đôi, để cho người ta tự mình đoán, bình thường sẽ không nói rõ ra. Nhưng hiện tại không nói không được, Hoa Chiêu một bộ không chiếm được đáp án thoả mãn sẽ không bỏ qua.
Bất quá không sao, dù sao ở đây đều là người nhà. . . .
Diệp Danh đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, anh liếc nhìn Hứa Khiết, cười nói với mấy người đồng nghiệp bên cạnh: "Trước khi tôi cũng đã nói chúng tôi không phải loại quan hệ này, các ngươi không tin, hiện tại tin chưa?"
Mọi người nhao nhao gật đầu, biểu cảm rất cổ quái.
Có thể cùng Diệp Danh làm ở một đơn vị đều không phải người ngu, trước kia mọi người bị Hứa Khiết đùa nghịch xoay quanh, không ngờ dưới khuôn mặt xinh đẹp và vô hại của cô ta lại có nhiều tâm tư nhỏ như vậy.
"Hiểu lầm" ? Bọn họ có thể vô duyên vô cớ hiểu lầm sao? Không phải do cô ta ám chỉ sao!
Hoá ra cô ta coi bọn họ là kẻ đần.
"Đi đi, cũng không có gì quan trọng, quan tâm cô ta nhiều như vậy làm gì, ăn cơm đi."
Mọi người đẩy Diệp Danh đi nha.
Diệp Danh trước khi rời đi, hướng Hoa Chiêu cười nhẹ một cái.
Lúc Hoa Chiêu nói anh mang đồng nghiệp tới, cũng không nói gì thêm, chỉ nói để cho anh xem tình huống rồi tự mình xử lý, không nghĩ tới sẽ là loại chuyện kinh ngạc cùng vui vẻ này.
Vừa rồi Tôn Hiểu Quyên nói cũng đã cho thấy anh cùng Hứa Khiết không nói yêu đương, Hứa Khiết lại chính miệng thừa nhận, vậy bọn họ liền triệt để không liên quan gì rồi.
Sắc mặt Hứa Khiết trắng bệch, tức giận mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Tôn Hiểu Quyên nghĩ mãi mà không rõ tình hình cụ thể trong đó, nhưng bà ta đã nhìn ra, con gái có cảm tình với Diệp Danh, hình như còn làm cái gì đó, nhưng mặc kệ là làm cái gì, hiện tại cũng bởi vì mấy câu của Hoa Chiêu đã bị phá hủy!
Nhận Diệp Danh làm con rể, đương nhiên sẽ có lợi so với việc nhận Trương Quế Lan làm em dâu.
"Cô sao lại nhiều ý xấu như vậy!" Tôn Hiểu Quyên giơ ly nước ấm trước mặt lên muốn hất vào Hoa Chiêu.
"Dừng tay!" Hứa Tri Minh hô to, người cũng lao về phía Hoa Chiêu.
Nhưng ông ở quá xa, căn bản không kịp.
"Bác gái!" Hứa Viễn Hàng không ngẩn người nữa rồi, trực tiếp đụng phải Hứa Khiết bên cạnh một cái, Hứa Khiết liền ngã đụng vào mẹ mình.
Nhưng nước đã hất ra ngoài, chỉ thay đổi một chút góc độ, nhưng cũng không có gì khác biệt.
Hoa Chiêu không lo lắng, vì cân nhắc đến sự an toàn của khách hàng, nước ấm bọn họ bưng lên cũng không phải 100 độ đấy, đại khái tầm 70°.
Hơn nữa cũng đã đổ vào trong ly nửa ngày, nên ly nước này có tính vũ nhục hơn là làm người bị thương.
Hơn nữa, cô có thể né tránh.
Nhưng cô vừa muốn động, đã bị người đằng sau kéo mạnh một cái, một thân ảnh chắn trước người cô.
Một ly nước nóng rơi vào trên người Trương Quế Lan.
Hứa Tri Minh đã chạy đến trước mặt, khẩn trương mà hỏi thăm: "Quế Lan, em thế nào rồi?"
Trong tay Trương Quế Lan đang cầm một bát rau trộn, ngăn lại một cái, nói không sao cả.
Nhưng bà đã bị chọc tức!
Con gái bà bây giờ đang là phụ nữ có thai! Mặc dù không phải, nhưng con bé làm chuyện thương thiên hại lý gì sao? Vừa gặp mặt đã lấy nước ấm hất lên người!
Ly nước này cũng có chút độ ấm đấy, hất lên trên mặt sẽ gây tổn thương mắt!
Trương Quế Lan không hề nghĩ ngợi, bát rau trộn trong tay liền ném tới, thoáng cái đã nện ở trên đầu Tôn Hiểu Quyên.
Tôn Hiểu Quyên cũng không phải người tốt tính gì, vén tay áo lên tiến lên muốn đánh nhau.
Bà cụ Hứa cùng Hứa Tri Đức nhanh chóng ngăn cản.
"Thả tôi ra! Tôi bị người ta đánh các người nhìn không thấy sao? Tôi sẽ không tha cho người đàn bà chanh chua này!" Tôn Hiểu Quyên hô hào.
Trong mắt đều là hưng phấn, không nghĩ tới Trương Quế Lan lại là một Trương Quế Lan như vậy, cơ hội này bà ta không thể bỏ qua!
Bà ta muốn đánh cho Trương Quế Lan không dám vào cửa!
Hoa Chiêu cũng không muốn buông tha cơ hội này, hoặc là đánh cho Tôn Hiểu Quyên về sau thấy cô liền sợ hãi, hoặc là không có về sau, đánh trước hôm nay rồi nói sau!
Khoảng cách một bàn có xa lắm không? Hoa Chiêu vài bước đã vọt tới trước mặt Tôn Hiểu Quyên, đem bà ta từ trong tay bà cụ Hứa cùng Hứa Tri Đức kéo ra, đưa đến trước mặt Trương Quế Lan.
Cô không dám chính mình ra tay, sợ thoáng cái sẽ đem người này đánh c.h.ế.t hoặc đánh cho tàn phế, sẽ không tốt.
Cô giữ lấy, Trương Quế Lan động thủ, vừa vặn.
Trương Quế Lan một hơi vẫn còn trong ngực, cũng không bỏ qua cho bà ta, đi tát hai cái thật mạnh trên mặt bà ta.
Đánh cho Tôn Hiểu Quyên choáng váng, cũng làm cho người Hứa gia choáng váng.
Tôn Hiểu Quyên cũng không phải là người thường xuyên có cơ hội khóc lóc om sòm như vậy đấy, thực tế nhiều năm như vậy, bà ta cũng chưa từng hất nước vào người ai, hôm nay là đầu đấy.
Kết quả còn bị đánh rồi.
Bà cụ Hứa vừa nghĩ tới trong nhà sẽ có một cô con dâu như vậy, hai người lại mỗi ngày đánh nhau như vậy, bà ta liền không thở nổi.
"Ai nha tôi sắp không được." Bà cụ Hứa tựa ở trên người con trai rồi trượt xuống dưới đất.
Trương Quế Lan lại đánh vài cái mới dừng tay.
Bà vẫn còn có lý trí, bà biết mình đang đánh ai, bà cụ sắp "Không được" này là ai.
Bà liếc nhìn Hứa Tri Minh, trong mắt có chút tiếc nuối.
Bọn họ đoán chừng là không được rồi.
Bất quá loại gia đình này, bà không thèm!
Hoa Chiêu lại nắm lấy Tôn Hiểu Quyên, đem bà ta nhét vào trong tay Hứa Tri Đức, nhìn về phía bà cụ trên mặt đất.
Sắc mặt vẫn còn trắng trắng mập mập hồng nhuận phơn phớt đấy, đang từ khóe mắt mà nhìn cô.
"Trên mặt đất mát, đừng ngồi trên mặt đất mãi như vậy, mau đứng lên, lập tức có thể ăn cơm." Hoa Chiêu nói.
Mọi người. . . .
Đều lúc này rồi còn ăn cơm?
Ngoài cửa mấy nhân viên bảo vệ đang trong tư thế định kéo người đuổi ra ngoài cũng trợn tròn mắt, tiếp tục ăn cơm?
Ăn ah, vì sao lại không ăn? Dù sao cô lại không ăn thiệt thòi, liền cam lòng cho bọn hắn ăn cơm.
Hơn nữa, người ta cũng không phải không tốn tiền.
Nhưng người Hứa gia hiển nhiên không có tâm tư ăn cơm rồi.
"Hôm nay không thích hợp, mẹ tôi thân thể không thoải mái, hôm nào a." Hứa Tri Đức miễn cưỡng nói.
Đôi mắt linh hoạt hiện tại cũng có chút ít ủ dột, Hoa Chiêu không khách khí như vậy, về sau mặc dù trở thành thông gia, bọn hắn đoán chừng cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
"Đi thôi! Còn nhìn cái gì!" Hứa Thải Nguyệt đẩy Hứa Viễn Hàng đang ngẩn người một cái: "Mau dìu bà nội đi!"
Hứa Viễn Hàng ngơ ngác mà đi qua, kéo bà cụ Hứa từ dưới đất lên, đi ra ngoài.
Hứa Khiết cũng đỡ mẹ đi ra ngoài rồi.
Tôn Hiểu Quyên vẫn còn choáng váng, căn bản không phản ứng kịp.
Hứa Khiết đi tới cửa, liếc nhìn Diệp Danh ở một bên xem trò vui, có chút tức giận, nhưng không nói gì.
Hứa Tri Minh đi cuối cùng.
"Chuyện vừa rồi, thực xin lỗi, chú thay chị ấy xin lỗi cháu." Ông ấy nói với Hoa Chiêu.
"Việc xin lỗi này, chưa bao giờ cần chú làm thay, bà ta lại không phải là không có miệng." Hoa Chiêu nói ra: "Hơn nữa cũng không cần nói xin lỗi, chúng cháu không chịu thiệt thòi, xem như huề nhau."
Hứa Tri Minh nhìn cô cười hì hì liền thở dài, lại nói với Trương Quế Lan: "Người nhà tôi kỳ thật rất dễ gần đấy, chị dâu hôm nay là có chút ngoài ý muốn. . . Có lẽ chị ấy có chuyện gì đó nên tâm tình không tốt. . ."
Ông cũng không nghĩ tới Tôn Hiểu Quyên hôm nay lại nổi điên, cũng nghĩ không ra là vì cái gì.
"Anh không cần phải nói nữa, nhanh đi xem mẹ anh đi thôi, thân thể bà ấy không thoải mái." Trương Quế Lan nhìn dưới đất nói ra.
Hứa Tri Minh kỳ thật không muốn đi, mẹ ông chưa từng có bênh đau ngực, vừa rồi bị như vậy, cũng không giống thực sự bị đau.
Ông cúi đầu, đột nhiên trông thấy tay Trương Quế Lan đỏ bừng: "Em bị phỏng rồi! Nhanh xử lý một chút!"
Ông vội vàng lôi kéo Trương Quế Lan đi tìm chậu nước.
Ngoài cửa bà cụ Hứa kỳ thật cũng chưa đi xa, n.g.ự.c đau nha, đi không khoái.
Thấy bộ dạng sốt ruột như vậy của con trai út, trong lòng lập tức tức giận.
Mẹ hắn cũng sắp c.h.ế.t rồi! Hắn còn băn khoăn tiểu yêu tinh kia bị phỏng? Chưa vào cửa đã như vậy, vào cửa rồi, bà ta sẽ bị đuổi ra khỏi cửa rồi!
Ấn tượng đầu tiên của bà cụ Hứa đối với Trương Quế Lan quả thực xấu vô cùng, cũng không phải nói Trương Quế Lan tính tình lớn, mà là bộ dáng bà ấy "Không tốt" .
Đã 40 tuổi rồi mà Trương Quế Lan còn nhìn như chỉ mới tầm 30, vừa nhìn đã biết bình thường thích trang điểm đấy, không phải là người đứng đắn!
Hiện tại còn nắm con trai bà ta trong lòng bàn tay.
"Ai ôi!!! ~ tôi sắp không được rồi!" Bà cụ Hứa lại nằm trên mặt đất.
Nhưng Hứa Viễn Hàng tuổi trẻ hữu lực, đem bà ta đỡ lên.
Loại thủ đoạn này Trương Quế Lan đã gặp rất nhiều, lúc trước bà cùng Lưu Hướng Tiền đang tốt đẹp, bà Lưu cũng thường xuyên đau ngực.
Thấy một màn tương tự này ngc bà cũng đau.
"Mau đi xem mẹ anh một chút a!" Trương Quế Lan đẩy Hứa Tri Minh ra.
Dù sao cũng không có tương lai rồi, bà nói chuyện cũng không khách khí: "Bác gái, bác cũng không cần giả bộ bệnh, mọi người nói giả bộ bệnh gì sẽ bị bệnh đó, bác đã lớn tuổi như vậy rồi, cẩn thận một chút!"
Hiếm khi thấy bà cay nghiệt như vậy, Hứa Tri Minh sững sờ.
Trương Quế Lan trừng mắt liếc ông: "Anh thấy chưa, tôi chính là người cay nghiệt như vậy, không tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh, về sau đừng tới tìm tôi nữa."
Nói xong quay đầu bước đi.
"Ai ôi!!!, ai ôi!!! ~" Bà cụ Hứa lúc này thật sự là bị làm cho tức c.h.ế.t rồi.
"Đi thôi!" Hứa Thải Nguyệt quay trở lại, đẩy Hứa Tri Minh đi ra ngoài.
Hứa Tri Minh quay đầu lại nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu xoè tay với ông ấy.
Hôm nay người Hứa gia cho cô ấn tượng quá kém, chỉ ngoại trừ Hứa Thải Nguyệt này còn hơi chút "Đáng yêu".
Cô gái nhỏ này, có tâm tư gì đều bày ở trên mặt, không thích chính là không thích.
Những người khác lại không giống như vậy.
Mọi người đã đi ra, những ánh mắt xem cuộc vui của tất cả các gian phòng kia đều thu trở về.
Hiện tại đúng vào giờ cao điểm, đã đầy khách.
Bất quá “chuyện cười” của Trương Quế Lan, không ai dám cười, xem xong rồi thôi.
"Đã xong?" Diệp Danh đi tới nhỏ giọng hỏi Hoa Chiêu.
Anh hỏi quan hệ của Trương Quế Lan cùng Hứa Tri Minh.
"Em thấy còn phải dây dưa một hồi." Hoa Chiêu nói: "Hứa Tri Minh không giống người dễ bỏ cuộc như vậy."
Diệp Danh từ chối cho ý kiến, anh không khuyên chia tay cũng không khuyên giải hòa, chuyện tình cảm này, anh cũng không muốn dính vào, quá phiền toái.
"Cám ơn! ~" Diệp Danh cười nói với Hoa, vui vẻ mà trở về liên hoan cùng các đồng nghiệp.
Hoa Chiêu muốn trở vào nhìn mẹ, đã nhìn thấy bảo vệ ở cửa ra vào tiến đến, biểu cảm im lặng nhìn cô.
Biểu cảm này cô rất quen thuộc.
"Người Trương gia lại tới nữa?" Cô hỏi: "Lúc này là ai?"
"Là bà cụ cùng Trương Đại Toàn." Bảo vệ nói.
Người Trương gia thường đến, nhưng dưới tình huống bình thường đều bị bảo vệ dùng lý do đã đầy khách ngăn lại ở ngoài cửa.
Đầy khách rồi, mặc kệ ai đến cũng không thể vào, mẹ ruột cũng không được.
Nhưng rốt cuộc cũng là mẹ ruột, bọn hắn cũng không thể quá thô bạo.
Cũng may người Trương gia cũng không muốn mạnh bạo đấy, không khóc lóc om sòm.
Hoa Chiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười cười, nói với bảo vệ: "Gọi bọn hắn vào."
Đáp án này làm cho người bảo vệ rất ngạc nhiên, nhưng hắn cung không nói gì, quay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bà Trương cùng Trương Đại Toàn cũng vẻ mặt ngạc nhiên mà bước vào.
Bọn hắn không nghĩ tới sẽ được mời vào, còn tưởng rằng lại phải ở ngoài cửa đợi đến lúc Trương Quế Lan tan làm.
Trương Quế Lan mềm lòng rồi hả?
Hai người đang nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Chiêu, lập tức đem cái suy nghĩ không đáng tin cậy kia ném đi.
Không phải Trương Quế Lan mềm lòng mà là Hoa Chiêu tìm bọn hắn.
Bước chân của hai người liền đứng sững lại, lập tức không muốn vào nữa.
Hoa Chiêu cười cười, hướng bọn hắn ngoắc: "Ngồi bên này."
Cô quay người mang hai người đi vào phòng riêng.
Đầy khách cái gì đấy, đương nhiên là không thể nào đấy, cô không chỉ dành một phòng riêng tư mà còn dành ra hai phòng đơn cơ động để chuẩn bị cho bất cứ trường hợp khẩn cấp nào.
Mặc dù căn phòng riêng này không xa hoa như căn phòng ngày đầu tiên họ đã vào, nhưng vừa nhìn đã cảm thấy cao cấp hơn.
Bà Trương cùng con trai liếc nhau, có chút thấp thỏm không yên mà ngồi xuống.
Tình cảnh lúc cha con Lưu Hướng Tiền bị người Chu gia túm đi bọn hắn đều nhìn thấy, đối với thủ đoạn của Hoa Chiêu lại càng không dám khinh thường.
Ai biết ngày nào đó bọn hắn cũng sẽ bị tiểu yêu tinh này dùng thủ đoạn gì bắt đi!
Cho nên bọn hắn hiện tại một chút cũng không dám cùng Hoa Chiêu mạnh bạo đấy.
Sau khi ngồi xuống, không đợi Hoa Chiêu nói chuyện, Trương Đại Toàn đã chủ động nịnh nọt nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy người đàn ông kia đi ra ngoài rồi, những người đi cùng hắn đều là người nhà hắn sao? Sao lại thấy hùng hùng hổ hổ như vậy? Nghe nói còn cùng chị tôi đánh nhau?"
Trương Đại Toàn xắn tay áo: "Ai đánh chị tôi? Tôi sẽ đi đánh cho bọn họ một trận!"
Trong lòng Hoa Chiêu cười thầm, nhưng vẫn nói.
"Các người biết Hứa Tri Minh?" Cô hỏi.
Hoá ra gọi là Hứa Tri Minh?
Trương Đại Toàn gật đầu.
Bọn hắn trước kia tuy không biết tên Hứa Tri Minh, nhưng biết sự tồn tại của người này.
Mỗi ngày vây quanh Trương Quế Lan, bọn hắn muốn không nhìn thấy cũng không được.
Bởi vì bọn hắn mấy lần muốn tìm Trương Quế Lan, đều bị tên kia "cướp mất" cơ hội rồi!
Thấy thái độ của Hoa Chiêu vẫn bình thường, Trương Đại Toàn đánh bạo hỏi: "Hắn có địa vị? Hôm nay có chuyện gì vậy hả?"
"Địa vị nha, Hứa Tri Minh các người không cần phải biết, nhưng anh trai Hứa Tri Minh, Hứa Tri Đức, là xưởng trưởng của nhà máy may số 1." Hoa Chiêu nói.
Hứa Tri Minh là người thuộc tầng lớp phía trên đấy, bọn hắn dù biết cũng không dám náo loạn, mà có làm loạn cũng không được.
Hứa Tri Đức lại kém hơn một chút, chỉ là một xưởng trưởng, làm ồn ào cũng không có vấn đề.
"Hôm nay Hứa Tri Minh mang người nhà tới gặp mẹ tôi, ai nghĩ đến bọn hắn chẳng những không nhìn trúng mẹ tôi, vợ của Hứa Tri Đức còn hất nước nóng vào người mẹ tôi."
Trương Đại Toàn nghe vậy, con mắt sáng ngời: "Còn dám hất nước nóng vào người chị tôi! Hứa Tri Đức, tôi nhớ kỹ rồi! Ngày mai tôi sẽ đi tìm hắn tính sổ!"
"Đúng đấy, dám bắt nạt con gái tôi, tôi sẽ không tha cho hắn!" Bà Trương trừng mắt nói.
Hoa Chiêu cười cười: "Tiền ở trọ còn nữa không?"
Trương Đại Toàn càng an tâm: "Đã không còn, hôm nay nếu không giao tiền, ông chủ sẽ đuổi chúng tôi đi ra, chúng tôi cũng không có biện pháp khác, mới đến tìm chị ấy…"
"Tôi sẽ giúp các người giao 3 ngày tiền." Hoa Chiêu nói.
Chỉ giao 3 ngày ah. . . .
Hai người đều có chút thất vọng.
Bất quá Trương Đại Toàn đã nhìn ra, Hoa Chiêu đây là đang chờ hắn làm việc, nếu như xử lý không thành, ngày mai bọn hắn sẽ phải ngủ ngoài đường, nhưng nếu như làm thành. . . Cũng khó mà nói!
Nhưng so với không có gì còn tốt hơn.
"Tôi đợi tin tức tốt của các người." Hoa Chiêu tiễn khách.
Hai người đã có hi vọng, cũng không dây dưa nữa, thống khoái mà đi nha.
Hoa Chiêu nhìn bóng lưng hai người cười, cô đã thấy người Hứa gia rồi, cũng nên để cho người Hứa gia có thêm kiến thức về người Trương gia, lúc này mới công bằng.
Tiến bước bà Trương cùng Trương Đại Toàn, Hoa Chiêu mới về phía sau phòng bếp tìm mẹ.
Trương Quế Lan đang chăm chú xào rau, biểu hiện nhìn không ra cái gì bất thường.
Chỉ có điều trong phòng bếp yên tĩnh dị thường, không có ai nói chuyện, động tác trên tay mọi người đều cẩn thận từng li từng tí.
Hoa Chiêu lại nhìn một hồi, thấy Trương Quế Lan phát huy bình thường, không cho quá nhiều muối hoặc là quá ít đường.
Như vậy cô an tâm.
Cô xoay người đi ra ngoài, có một số vết thương cần phải tự mình l.i.ế.m láp, để người khác an ủi, sẽ giống như rắc thêm muối vào.
...
Người Hứa gia về đến nhà, người cả nhà cũng rất yên tĩnh.
Hứa Tri Đức lên tiếng đầu tiên: "Hoa Chiêu này tính tình không tốt, về sau sợ là khó ở chung."
"Còn có về sau?" Tôn Hiểu Quyên lập tức hô.
"BA~"một tiếng, Hứa Tri Đức đã tát một cái trên mặt Tôn Hiểu Quyên.
Tôn Hiểu Quyên lập tức ỉu xìu, ôm mặt núp ở trên ghế sô pha, nửa chữ cũng không dám nhiều lời.
Hôm nay thật sự có chút xúc động rồi, đã quên người đàn ông nhà mình có tính tình gì rồi.
"Đều do bà làm hỏng mất chuyện tốt!" Hứa Tri Đức hung dữ mà trừng mắt nhìn Tôn Hiểu Quyên.
Ông ta hi vọng em trai cùng Trương Quế Lan có thể thành.
Với gia thế nhà ông ta, và thân phận của em trai, muốn kết hôn với mấy người nhà cao cửa rộng là không thể nào, có thể nhặt được người có thân phận như Trương Quế Lan này, đã rất hiếm có.
Hiện tại, đều bị bà vợ ngu xuẩn của ông ta hủy!
"Trương Quế Lan kia có cái gì không tốt? Cô ta có tài có sắc, sau lưng còn có Diệp gia, cô ta vào cửa, đối với nhà chúng ta sẽ có rất nhiều chỗ tốt! Cô nổi điên vì cái gì?" Hứa Tri Đức quát.
Ông ta cũng không hiểu chút tâm tư này của phụ nữ.
Chồng đã hỏi câu đó phải trả lời, không trả lời sẽ bị đánh.
Tôn Hiểu Quyên nhỏ giọng nói: "Cô ta tính tình không tốt. . . Dám đánh tôi, dám đối với mẹ bất kính, cô ta có tiền cũng chưa chắc sẽ cho chúng ta. . ."
"Không cho chúng ta, cho Tri Minh là được! Nếu Tri Minh tốt rồi, nhà chúng ta cũng sẽ tốt!" Hứa Tri Đức nói.
Hứa Tri Minh nhíu mày, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng nghĩ qua sẽ lấy tiền Trương Quế Lan tiền, vậy sẽ thành bộ dáng gì rồi?
Hứa Thải Nguyệt nghe tới nghe lui liền nóng nảy.
Bác cả vậy mà đồng ý cho người phụ nữ kia vào cửa?
"Bà nội! Bà nội hãy nói chuyện ah! Nhanh để cho ba ba của cháu vứt bỏ người phụ nữ kia, cháu không cần mẹ kế!"
Bà cụ Hứa thở một ngụm, lại nói: "Người phụ nữ kia khá tốt. . ."
Người Hứa gia đều trừng lớn mắt, chuyện gì vậy?