Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:36:53
Lượt xem: 27
"Xác thực đã về từ sớm rồi." Diệp Thâm nói ra: "Bất quá những vật kia phải trực tiếp bàn giao, cho nên làm trễ nãi một chút thời gian."
Khoảng thời gian này anh cũng không bị cách ly với thế giới bên ngoài, anh đã biết hết mọi tin tức.
Đặc biệt là tin tức của Diệp gia.
Diệp Hưng Diệp Đan vậy mà dám làm ra việc này!
Người bình an trở về rồi, Hoa Chiêu an tâm, mọi lo lắng trước đó đều biến mất trong tích tắc.
Cái gì mà Diệp Hưng, Diệp Đan đều…, đợi một tý, việc này còn chưa xong.
"Diệp Hưng nói hắn tiêu sạch 50 vạn rồi, rốt cuộc là thật hay giả?" Hoa Chiêu hỏi.
"Việc này em đừng quan tâm, anh sẽ làm cho hắn đem tiền nhổ ra." Diệp Thâm nói.
Để cho Diệp Hưng cầm số tiền phi nghĩa kia xoay người?
Anh không thể dễ dàng tha thứ.
Hoa Chiêu lập tức hiếu kỳ: "Biện pháp gì?"
Diệp Thâm cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng mê người của cô, hôn lên, mơ hồ nói: "Đừng quan tâm đến những người khác. . ." Trước mắt chỉ cần quan tâm đến anh a!
Cô ấy có biết, nhưng ngày này anh nhớ cô ấy biết bao nhiêu?
Chuyến hộ tống đồ trở về cũng không yên ổn, anh đã mấy lần gặp gỡ tử thần, mỗi lúc như vậy, trong đầu anh chỉ có Hoa Chiêu và bọn nhỏ.
Hoa Chiêu cảm nhận được sức nóng và sự vội vàng của anh, ôn nhu mà đáp lại.
...
Diệp Đan đuổi theo Diệp Hưng trở về nhà.
"50 vạn kia đâu rồi? Tôi mặc kệ cậu giấu ở đâu, cậu phải chia cho tôi phân nửa!" Trên đường đi cô ta cũng tỉnh táo rồi, Diệp Hưng đã không phải là Diệp Hưng trước kia rồi, trông cậy vào hắn nể mặt quan hệ chị em để nhường cho cô ta là không thể nào đấy.
Vậy cô ta phải lui một bước, chia một nửa.
"Tiêu hết rồi." Diệp Hưng vẫn câu nói đó.
"Làm sao có thể! Hiện tại mua cái gì mà có thể tiêu 50 vạn? Cậu bao trọn cửa hàng bách hóa sao?" Diệp Đan lớn tiếng chất vấn.
Người một nhà Diệp Hưng từ trong phòng đi ra, đứng xung quanh bọn họ vây xem.
Chu Lệ Hoa, Khâu Mai, mẹ con Khâu gia, Diệp Giai Diệp Lị đều nhìn chằm chằm vào Diệp Hưng, trong mắt mang theo ánh sáng.
Chu Lệ Hoa há hốc mồm, hỏi: "Ông nội con gọi con đi làm gì? Nếu bọn hắn muốn, con hãy đưa cho bọn hắn a."
Diệp Hưng có thể nguyên lành đi ra, bà ta đã rất cảm kích lão gia tử rồi, tiền tài. . . Sau này hãy nói.
Những người khác lại đồng loạt nhíu mày, không ủng hộ quan điểm này của bà ta.
"Thật sự không có nữa rồi." Diệp Hưng nói: "Tôi thua cược."
Lý do này có thể giải thích một cách hoàn mỹ tiền đã đi đâu.
Đừng nói 50 vạn, 500 vạn cũng có thể hết sạch.
"Không có khả năng! Cậu chưa bao giờ đánh bạc!" Diệp Đan hô.
"Tôi cũng chưa từng nghĩ qua chị sẽ trộm đồ." Diệp Hưng nói.
Hắn vậy mà châm chọc cô ta?
Diệp Đan không thể tin mà nhìn hắn, một giây sau, cô ta như phát điên rồi.
Cô ta có ngày hôm nay, không đều là hắn làm hại sao? Hắn vậy mà châm chọc cô ta!
"Ah! !" Cô ta lập tức hướng Diệp Hưng đánh tới.
Diệp gia xuất thân binh nghiệp, Diệp Thượng cũng coi như đáng tin cậy, Diệp Đan cùng chị gái từ nhỏ đã cùng Diệp Thư học võ thuật.
Cô ta cũng khá có bản lĩnh.
Trái lại Diệp Hưng, Diệp Thành lại không thế nào đáng tin cậy rồi, dưới sự khuyên bảo của Chu Lệ Hoa, đã không cho hai đứa con trai tòng quân, đừng nói con gái không biết vó, dù là con trai, cũng rất lơ là.
Đều là khi còn bé tự mình đuổi theo anh cả anh hai học một chút, lớn lên cũng đã quên sạch rồi.
Hai người lập tức đánh nhau người tám lạng kẻ nửa cân, hơn nữa rõ ràng Diệp Đan thắng thế.
Khâu gia có thể làm gì?
Diệp Hưng thế nhưng mà có 50 vạn! Không không không, Diệp Hưng thế nhưng mà là con rể nhà bọn hắn!
Ba người cùng xông lên, lập tức tạo thêm cho Diệp Đan không ít phiền toái.
Diệp Hưng thuận lợi thoát khỏi đó, lại không ham chiến nữa, hắn quay người vào nhà, từ trong ngăn kéo lấy ra 20 đồng cho vào trong túi quần, quay người lại đi ra.
Thẳng đến cửa lớn.
"Cậu không thể đi! Cậu muốn đi đâu?" Diệp Đan hô hào, muốn đuổi theo.
Kết quả lại bị người ngăn cản.
"Chuyện của đàn ông, mấy người phụ nữ như chúng ta tốt nhất đừng quan tâm." Bà Khâu nói.
"Hắn là tâm tình không tốt, đi ra ngoài giải sầu rồi." Khâu Mai nói ra.
Đợi buổi tối, cô ta sẽ hỏi một chút.
Kết quả buổi tối cô ta cũng không đợi được Diệp Hưng.
Diệp Hưng một đêm chưa về.
Không, liên tục ba ngày hắn đều không về nhà.
Khâu Mai tìm đến chỗ Diệp Chấn Quốc, mới biết chuyện Diệp Hưng bị Diệp gia xoá tên, còn nói cho cô ta biết, Diệp Hưng ngồi xe lửa xuôi nam rồi.
Về phần đi đâu, muốn làm gì, bọn hắn mặc kệ, cũng không xen vào rồi.
Lúc Diệp Hưng vẫn là người Diệp gia, Diệp gia sẽ quản. Hiện tại hắn không phải nữa, thiên hạ người họ Diệp rất nhiều, bọn hắn quản không được.
"Aaaaa ~" Trong nhà Diệp Hưng lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết của Khâu Mai.
Cô ta có dự cảm, Diệp Hưng sẽ không trở về nữa rồi, hoặc là, trong vòng vài năm tới hắn sẽ không trở về nữa.
Vứt bỏ ba mẹ con bọn họ!
Hắn thật ác độc ah!
...
"Đánh bạc chỉ là ngụy trang, hắn lưu lại 50 vạn chôn ở trong một cái hang ở vùng ngoại thành, trước khi rời đi đã tìm đến."
"Sau đó bị anh chặn lại." Diệp Thâm nói ra.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Hoa Chiêu hỏi: "Hắn trực tiếp đi lấy hả? Hắn ngốc sao? Không biết sẽ bị người khác theo dõi sao?"
"Nếu hắn không trực tiếp đi lấy, hắn có thể phái người đi lấy sao? Hắn không thể tin tưởng bất luận kẻ nào." Diệp Thâm nói: "Và hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người nhìn chằm chằm vào mình, thái độ trước đó của Diệp gia đã làm cho hắn hiểu lầm rằng người trong nhà không quan tâm đến 50 vạn này, hoặc là người trong nhà cho hắn giữ lại 50 vạn này.”
"Ai cho hắn tự tin như vậy?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.
"Anh cả." Diệp Thâm nói.
Bên trên đương nhiên nhiều lần truy hỏi tung tích của 50 vạn kia, nhưng đều bị Diệp Danh ở trước mặt Diệp Hưng ngăn cản trở về.
Diệp Danh lại xuất tiền giúp hắn bù vào rồi, Diệp Hưng đương nhiên hiểu lầm.
Hoa Chiêu sững sờ trong chốc lát, gật gật đầu.
Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng Diệp gia cho Diệp Hưng.
Biết sai lầm có thể tạo ra sự khác biệt lớn, nếu như Diệp Hưng biết hối cải, hoặc biết cảm ơn, sau khi về đến nhà chủ động đem tiền nộp lên, Diệp gia có lẽ cũng không đem hắn trục xuất khỏi gia môn.
Dù có bị đuổi đi chăng nữa thì tràng diện cũng sẽ không khó coi như vậy.
Nhưng Diệp Hưng không nắm bắt cơ hội này.
Về phần lưu lại cho Diệp Đan cơ hội cuối cùng là cái gì, Hoa Chiêu không hiếu kỳ nữa.
Cô ở trong n.g.ự.c Diệp Thâm nói: "Mấy ngày nay quá kích thích rồi, thiếu chút nữa quên, chuyện quan trọng! Anh hộ tống vật phẩm nhiệm vụ trở về rồi, vậy những bảo bối kia thì sao?"
Chiếc chăn mỏng thực sự không thể ngăn được bất cứ thứ gì, đã sớm trở nên lỏng lẻo rồi.
Sáng sớm hôm sau. . . . Tất nhiên là dậy không nổi đấy, thẳng đến giữa trưa, Hoa Chiêu mới bị đói tỉnh, không thể không rời giường kiếm ăn.
Miêu Lan Chi đã chuẩn bị xong cơm trưa, vui vẻ mà bưng lên bàn, gọi Hoa Chiêu đến ăn cơm.
Hoa Chiêu kéo Diệp Thâm, một lát lại gắp cho anh cái này, một lát lại gắp cho anh cái kia, chiếc đũa còn thiếu nước đưa đến tận bên miệng Diệp Thâm đút cho anh ăn.
Diệp Thâm cũng đáp lại cô.
Chẳng những gắp rau cho cô, mà còn trực tiếp đút cho cô.
Miêu Lan Chi không chịu nổi hai người bọn họ, đỏ mặt mà rút lui.
Hiện tại người trẻ tuổi thật là. . . .
"Ọe ~ thật buồn nôn!" Diệp Thư ở bên cạnh che miệng nói.
"Ồ? Không phải là ghen tỵ sao?" Hoa Chiêu nhìn cô ấy, mắt lóe sáng.
Cô chính là cố ý đấy!
Cô đã ăn nhiều cẩu lương của cô ấy như vậy, rốt cuộc cũng có thể trả trở về rồi!
"Hừ, làm như chị đây không có vậy!" Diệp Thư đứng dậy đi gọi điện thoại cho Diêu Khôn, hỏi hắn lúc nào đến!
Nếu không về, vợ hắn sẽ bị nghẹn c.h.ế.t rồi!
"Ha ha ha!" Biểu cảm của Diệp Thư làm Hoa Chiêu bật cười, rốt cuộc cô đã đợi được đến ngày hôm nay rồi!
"Bướng bỉnh." Diệp Thâm nhìn cô lắc đầu bật cười: "Sao còn ngây thơ như mấy đứa nhỏ vậy."
"Không, ba ba, chúng con không ngây thơ!" Thúy Vi từ bên ngoài chạy tới, vừa chạy vừa nói.
Con bé nhào đầu về phía trước, liền ôm lấy chân trái của Diệp Thâm, ngẩng đầu trông mong mà nhìn anh.
"Không, ba ba, chúng con không phải trẻ con." Vân Phi đã chạy tới, đứng ở bên cạnh Diệp Thâm nói.
Thằng bé còn dắt theo Cẩm Văn.
Cẩm Văn ôm lấy đùi phải của Diệp Thâm, ngẩng đầu hướng Diệp Thâm mỉm cười: "Ba ba, con nhớ ba ba lắm."
Những lời này mấy ngày nay mỗi lần nhìn thấy Diệp Thâm đều muốn nói một lần.
Làm cho tim Diệp Thâm cũng trở nên mềm nhũn rồi.
Anh vươn tay vuốt vuốt đỉnh đầu Thúy Vi cùng Cẩm Văn, ôn nhu nói: "Ba ba cũng nhớ các con, các bảo bảo không ngây thơ."
Ba tiểu gia hỏa đều nở nụ cười.
Ai nói ba ba bọn chúng rất dọa người? Rõ ràng một chút cũng không dọa người được không!
"Ba ba, hôm nay chúng ta chơi cái gì?" Thúy Vi hỏi.
Nhiệm vụ của Diệp Thâm xem như triệt để hoàn thành, anh trở về mấy ngày nay, ngoại trừ buổi tối ở cùng Hoa Chiêu, ban ngày phần lớn thời gian đều cùng ba tiểu gia hỏa chạy chơi khắp nơi.
Cũng không đi nơi khác, chỉ ở trong sân nhà mình, một gốc cây, một hồ cá, một bãi cỏ, đều có thể làm cho bọn nhỏ vui sướng mà chơi đùa một ngày.
"Đuổi bắt, chúng ta chơi đuổi bắt!" Cẩm Văn vỗ tay nói ra.
Bé gần đây rất thích trò chơi này, được ba ba bế chạy rất kích thích!
Cẩm Văn rất ít nói, hiếm khi phát hiện một trò chơi làm cho bé hưng phấn, Diệp Thâm không đành lòng cự tuyệt.
Bất quá anh nói: "Hôm nay ba ba chỉ có thể cùng các con chơi đến 10 giờ trưa, lát nữa ba ba muốn cùng mẹ các con đi ra ngoài."
"Mang bọn con đi cùng nữa!" Ba tiểu gia hỏa đồng thời nói ra.
"Lần này không được, ba mẹ ra đi xử lý chuyện chính sự." Diệp Thâm nói ra.
Ba tiểu gia hỏa lập tức thất vọng mà rũ vai, nhưng cũng không kiên trì, càng không khóc rống quấn lên không cho đi.
Phi thường hiểu chuyện.
Diệp Thâm cảm động mà ôm Hoa Chiêu một cái, cảm tạ cô dạy dỗ bọn nhỏ tốt như vậy.
"Muốn đi đâu?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm im lặng mà nhìn cô.
Nói cô tham tiền a, phàm là những đồ vật đã vào mắt cô ấy, cô ấy sẽ không bỏ qua.
Nhưng kỳ thật lại không để ở trong lòng.
"Những bảo bối kia của em, muốn không?" Diệp Thâm nói ra.
"Ồ? Thật sự mang về sao?" Hoa Chiêu kinh ngạc cùng vui vẻ, ngày hôm qua Diệp Thâm tránh không đáp, cô còn tưởng rằng nhiệm vụ gian nan, anh không thể mang trở về đây này.
"Mau ăn đi, xế chiều đi xem." Diệp Thâm nói.
"Ừ!"
Diệp Thâm tuy nói cô ăn nhanh lên, nhưng khi cô ăn nhanh một chút, anh lại nhíu mày nói cô ăn như hổ đói, đối với dạ dày không tốt.
Vội vàng lại tinh tế mà ăn cơm trưa xong, lại cùng Diệp Thâm chơi đùa với bọn nhỏ, sau đó hai người mới đi ra ngoài.
Lần này lộ trình có chút xa, xe đi một mạch mấy giờ, trực tiếp chạy đến bờ biển, sau đó đi vào một doanh trại bộ đội.
"Quy cách có chút cao a? Được công khai?" Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi.
Tuy nói nhiệm vụ quy định, mặc kệ vật phẩm đoạt được bên ngoài đều quy cho Diệp Thâm.
Nhưng tiền tài động nhân tâm ah, đặc biệt là những thứ bằng vàng rất rực rỡ, sáng long lanh, ai thấy mà không thích?
Nếu cô là tiểu nhân, sợ sẽ bị giữ lại. . .
"Đã được quang minh chính đại mà lấy ra." Diệp Thâm nói ra: "Bằng không thì về sau em sẽ không thể đem những vật kia ra khoe khoang rồi, một nhà Địch Luân nhất định sẽ nghe thấy tiếng gió mà đến."
"Anh phát hiện một cuốn sổ, bên trên mỗi loại đồ đạc đều được đánh dấu kỹ càng, cái gì, thời gian nào, lấy được từ nơi nào." Diệp Thâm nói ra.
"Hơn nữa là bút tích của O'neill đấy, xem ra hắn cũng rất thích những vật này."
Cho nên những vật này một khi xuất hiện ra bên ngoài, nhất định sẽ bị một nhà Địch Luân phát hiện.
Diệp Thâm một bên mang theo cô đi qua tầng tầng cửa khẩu một bên nói.
Cuối cùng hai người đứng ở trước cửa một nhà kho, mở ra, đi vào.
"Qua đường sáng, cùng không bị một nhà Địch Luân phát hiện thì có quan hệ gì?" Hoa Chiêu không hiểu.
Thượng diện đã biết những vật này tồn tại, bọn hắn không sợ một nhà Địch Luân trả thù? Dường như không có mối quan hệ nhân quả nào ở đây.
"Ân. . . Làm như vậy cũng không biết em có thích hay không." Diệp Thâm đột nhiên có chút không xác định nói.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu nhìn những chiếc rương được chất thành núi nhỏ trước mắt có chút không yên lòng mà hỏi thăm.
"Khục, em nhìn xem sẽ biết." Diệp Thâm nói ra.
Ồ?
Hoa Chiêu nhìn nét mặt của anh, lại nhìn những rương hòm này.
Ngay lập tức, cô bước đến cái rương gần nhất và mở nắp đang bị đóng chặt bằng đinh ra.
Bên trong là nguyên một đám cuộn tranh.
Có chút quen mắt.
Đây là cuộn tranh thư pháp cổ điển Trung Quốc thường dùng ... Cô có rất nhiều ở nhà, mỗi ngày đều thấy!
Nhưng cô cơ hồ có thể khẳng định, lúc trước trong tầng hầm ngầm không có mấy món này.
Người ngoại quốc hiện tại còn chưa hiểu biết nhiều về cái này.
Hoa Chiêu đến những cái rương bên cạnh xốc lên.
Vẫn là các cuộn tranh.
Lại một rương khác, lần này là đồ sứ.
Mỗi một rương đều là tinh phẩm.
Lại một rương, vẫn là đồ sứ.
Lần này Hoa Chiêu có thể khẳng định, trong tầng hầm ngầm Địch Luân gia không có những thứ này.
"Vốn những vật kia quá chói mắt, một số đều là đồ vật nổi tiếng trên thế giới đã mất tích từ lâu, cho dù trí nhớ O'neill có kém, thì một khi phát hiện đồ đạc trong tay em, chúng ta sẽ bại lộ." Diệp Thâm nói ra.
Vấn đề trộm một ít tiền tài của Địch Luân gia có thể không quan trọng, nhưng anh đã chuyển sạch kho vũ khí của Mori rồi, đừng nói một nhà Địch Luân, sợ là chính phủ của đối phương hiện tại đã hận đến muốn uống m.á.u anh rồi.
Cho nên những vật kia quá phỏng tay, không bằng đổi thành đồ nhà mình cho an toàn.
Hơn nữa bởi vì anh lập công lớn, những vật phẩm được trao đổi lần này đều thuộc cấp sưu tập truyền thế, trước đây cũng không bán ra bên ngoài.
Hoa Chiêu nghe xong hưng phấn mà hôn Diệp Thâm một ngụm.
"Sao anh lại đáng yêu như thế!"
Diệp Thâm cười cười nói: "Bất quá anh thuận tiện phát hiện một tin tức kỳ lạ."
"Cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm nhìn nhìn rương hòm được chồng chất thành núi nhỏ trước mặt, tìm được một cái trong đó mang dấu hiệu đấy, mở ra, từ bên trong lấy ra một quyển sổ dày.
"Đây hình như đã viết lại rõ ràng chi tiết là những vật kia." Diệp Thâm nói ra: "Bất quá cũng không chỉ là rõ ràng chi tiết, em xem đi."
Anh đưa quyển sổ cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cẩn thận nhìn, phát hiện trong chẳng những ghi chép có đồ vật gì đó, còn ghi chép những vật này là làm sao mà có đấy.
Ví dụ như, năm nào tháng nào ngày nào, nhận được nhiệm vụ ám sát xx tiền thù lao 100 kg vàng.
Năm nào tháng nào ngày nào, nhận được nhiệm vụ xx, đạt được một bộ tác phẩm của Van Gogh.
Năm nào ngày nào, nhận được nhiệm vụ xx. . . .
"Những vật này đều là làm nhiệm vụ có được?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói: "Ta còn tưởng rằng là bọn hắn đoạt đấy, mua đấy, làm nhiệm vụ? Bọn họ là lính đánh thuê người của tổ chức sao?"
Kỳ thật trong thế giới ngầm, có rất nhiều tổ chức lính đánh thuê, nhận các loại nhiệm vụ kỳ quái trên đời, không riêng gì g.i.ế.c người, còn có điều tra, hộ tống, bảo vệ cái gì đấy.
"Bất quá những điều này không liên quan gì đến chúng ta a?" Hoa Chiêu nói ra: "Một nhà Địch Luân đã ra khỏi thế giới của chúng ta, rốt cuộc cũng không có quan hệ gì nữa.
"Nói đến đây em ngược lại hiếu kỳ rồi, cả nhà bọn họ hiện tại thế nào rồi? Đã lâu như vậy, bọn hắn chắc cũng đã biết mình mất đồ chứ?"
Diệp Thâm gật đầu: "Nửa tháng trước Mori ra viện về nhà, chuyện đầu tiên chính là đến tầng hầm ngầm xem xét. . . Sau đó nhà của hắn bị rất đông cảnh sát bao vây."
Đồ đã mất sạch rồi nên cũng không ngại tiết lộ với công chúng rằng nơi này đã từng rất đặc biệt.
Tuy nhiên, họ sợ gây chấn động xã hội, thực ra Địch Luân gia cũng sợ xấu hổ, mất mặt…Bọn hắn không nói rõ với bên ngoài là đã mất đi những gì, chỉ nói mất đi một thứ rất quan trọng cần điều tra.
"Tra ra cái gì không?" Hoa Chiêu hỏi.
"Cái này cũng không biết." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu gật đầu, dù sao cũng là năm 1981, vừa mở cửa, anh cũng có quá ít người ... tin tức sẽ không thông.
Vậy cô cũng không quan tâm nữa, cô tiếp tục cúi đầu nhìn quyển sổ, Diệp Thâm đã cho cô xem, vậy trong này khẳng định có chỗ đặc biệt.
Sổ quá dày, như vậy phải xem một ngày.
Diệp Thâm trực tiếp giở đến tờ cuối cùng.
Vào một ngày nọ trong năm nọ, nhận được nhiệm vụ giữ lại Tô Hằng. . . . Tiền thù lao 1 triệu đô.
"Ồ?" Hoa Chiêu lập tức kinh ngạc lên tiếng: "Có người ra 1 triệu đô muốn giữ lại anh, mà không phải g.i.ế.c anh, đây là nhiệm vụ gì vậy?"
Đây không phải là một bản ghi chép nhiệm vụ, đây chỉ là bản ghi chép vật phẩm, trọng điểm là ở vật phẩm, đối với các nhiệm vụ để đạt được vật phẩm, khả năng đã được ghi chép kỹ càng ở nơi khác, nhưng ở đây cũng chỉ là một câu hoặc mấy chữ tình hình chung.
Nhưng "giữ lại" cùng "Giết chết" khác nhau là rất lớn.
Phía trước có mấy nhiệm vụ ám sát, g.i.ế.c c.h.ế.t chính là g.i.ế.c chết, không phải giữ lại.
Giữ lại là giữ người sống.
"Anh đại khái đã đoán ra chuyện này." Diệp Thâm nói ra: "Mấy ngày cuối cùng theo chân bọn họ quần nhau, có lần Suzanna cùng O'neill ở phòng bên cạnh đàm luận, bị anh nghe thấy được.”
"Hình như có người nói cho bọn hắn biết anh là thành viên hoàng thất nào đó, trong tay có bản đồ giấu bảo tàng, lại có người xuất tiền để cho bọn hắn giữ anh lại, hắn muốn ở trong nước an tâm đào bảo."
"Làm sao có thể?" Hoa Chiêu buồn cười không giải thích được.
Tổ tiên tám đời của Diệp Chấn Quốc cũng đã tra rõ ràng, tuyệt nhiên không có liên quan gì đến hoàng thất.
Bằng không thì đồ được chôn dưới đất nhà cô cũng không phải chỉ là một chút đồ như vậy rồi.
"Có người nói bừa, chỉ vì muốn giữ anh lại, ai nhàm chán như vậy?" Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thâm nhìn cô vợ nhỏ càng ngày càng xinh đẹp.
Ở trong phòng tối, cô lại như đang phát sáng vậy, chiếu sáng rạng rỡ.
Anh thật sự hiểu được một câu tục ngữ do tổ tiên lưu lại, "Vẻ vang cho kẻ hèn này", có một sô người chính là có loại ma lực này.
"Anh cảm thấy nhiệm vụ này, không phải nhằm vào anh, mà là em." Diệp Thâm nói ra.
Giữ anh ở nước ngoài làm gì? Kiếm tiền sao?
Mục đích của đối phương là muốn anh ở lại nước ngoài, là không muốn cho anh về nước.
Anh không về nước, có chỗ tốt gì?
Trong tất cả các lời nói dối này, đối phương khả năng đã nói thật một câu, hắn muốn lưu ở trong nước đào bảo.
Mà bảo bối của hắn, là cô.
Hoa Chiêu chớp chớp mắt, đầu óc dạo qua một vòng cũng nghĩ đến vấn đề này, lập tức có chút xấu hổ.
Trước kia đều là cô công kích kẻ địch tiềm ẩn, hiện tại rốt cuộc cũng đến phiên cô?
Nghiệp chướng chính là cô căn bản không biết đối phương là ai!
Thật oan.
Bất quá, người ra 1 triệu dô muốn giữ Diệp Thâm lại. . . . 1 triệu đô. . . .
"Hạ Kiến Ninh?" Hoa Chiêu thở phào, không phải kẻ địch tiềm ẩn nào của Diệp Thâm, mà là người có mục đích khác đấy.
Diệp Thâm gật đầu: "Trừ hắn ra anh không thể nghĩ được người nào khác."
"Hắn muốn làm gì? Em sẽ bán nhân sâm cho hắn nếu anh bị giữ lại bên kia sao? Có phải nói giữ được anh, hắn liền cảm thấy mình có thể bắt nạt em rồi hả? Diệp gia cũng không phải ăn chay đấy, anh cả đang đào hố cho hắn đây này!"
Hoa Chiêu không hiểu.
Diệp Thâm nhìn cô.
Nha đầu ngốc thật sự không hiểu.
Rất tốt.
"Ừ."
Diệp Thâm tiện tay ném quyển sổ trở về trong rương.
Anh không muốn nhắc đến cái tên đó nữa, anh sẽ giải quyết đấy.
"Những thứ này, để cho người kéo đến nơi nào?" Diệp Thâm hỏi.
Tuy vợ anh rất am hiểu giấu đồ đạc, nhưng nhiều như vậy, không có anh hỗ trợ vận chuyển sẽ không thể giấu đi được.
Hơn nữa nhiều đồ như vậy, phải tìm một chỗ ẩn dấu.
Căn nhà bên cạnh Bắc Hải cùng khu nhà cũ, đều không có tầng hầm lớn như vậy.
Mà chôn ở dưới đất cũng không thích hợp.
Ở đây có rất nhiều tranh vẽ và thư pháp, tốt nhất là không nên chôn.
"Dưới mặt đất không chứa được, vậy thì để trên mặt đất!" Hoa Chiêu nói: "Để trong căn nhà bên cạnh Bắc Hải, đem dãy nhà sau lấy ra mấy gian là đủ rồi."
Đều là bảo vật lưu truyền, không được cách cô quá xa, bằng không, nếu như mất đi cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất!
"Nhưng không thể mang nhiều như vậy một lúc được. Quá bắt mắt. Hãy vận chuyển theo từng đợt." Hoa Chiêu nói: "Mỗi lần chuyển vài rương, đặt xuống rồi rời đi."
Cô lần nữa cảm thấy may mắn khi mình nhịn đau mà san bằng một vườn hoa, phá bỏ một bức tường khác, và làm một bãi đậu xe trong sân.
Theo cách này, mọi người lên xuống xe trong sân, không ai có thể nhìn thấy những gì từ bên ngoài mang vào.
“Được.” Diệp Thâm đi ra ngoài thu xếp, không lâu sau lại đi vào.
Hoa Chiêu đã tiện tay chọn lấy mấy thứ ưa thích, hiện tại muốn mang về.
"Đi mau đi mau." Hoa Chiêu cắn răng thúc giục anh.
Thật sự là nhìn cái gì cũng thích, nếu như không đi, sợ rằng mấy ngày nữa cô sẽ không thể rời khỏi cái sân này.
Diệp Thâm nhìn cô cười cười: "Vẫn là tiểu tham tiền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-243.html.]
Hai người về nhà, xa xa đã nghe thấy trong nhà rất náo nhiệt.
Bốn đứa em của cô trở về rồi, Trương Quế Lan cũng trở về.
Bốn đứa em đang cùng ba bảo bảo chơi trò chơi.
Trương Quế Lan đang cùng Hoa Cường cùng Miêu Lan Chi nói chuyện phiếm.
"Sao bây giờ đã trở lại rồi?" Hoa Chiêu vào cửa hỏi: "Lại chưa tới thời gian nghỉ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ bắc đến nam đi đi về về ít nhất bốn năm ngày mà bốn đứa nhỏ không đi học đã trở về rồi, làm sao vậy?
Trương Quế Lan trông thấy cô, cao hứng mà đứng lên, trông thấy Diệp Thâm trở về rồi, bà lại càng cao hứng.
Con gái lớn của bà nửa đời đầu không nhắc đến, nửa đời sau thực sự rơi vào tổ phúc, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là con rể thường xuyên không ở nhà.
Thấy Diệp Thâm trở về, bà cũng mừng thay Hoa Chiêu.
"Không có chuyện gì, mẹ chỉ trở lại xem một chút." Trương Quế Lan nói ra.
"Không có khả năng." Hoa Chiêu lập tức nói: "Thật sự chỉ là về thăm, chờ một tháng nữa bọn nhỏ nghỉ rồi trở về cũng được, mẹ lại không chờ được, bây giờ đã mang theo bọn nhỏ trở về rồi. . ."
Hoa Chiêu nhìn Trương Quế Lan, thấy trong nụ cười của bà ấy tuy khẩn trương lại có chút ngượng ngùng, lập tức hiểu rồi.
Thiếu chút nữa đã quên rồi, bà ấy không chỉ đơn thuần đi phía nam mở chi nhánh, bà ấy là đi nói yêu thương đấy.
Không có người Hứa gia quấy nhiễu, không có cô quấy nhiễu, không biết chuyện yêu đương của bà ấy thế nào rồi.
Xem ra rất tốt.
"Hai người đã định ngày kết hôn rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
Trương Quế Lan thở phào, như vậy thật tốt, bà không biết mở miệng thế nào.
Con gái nói chuyện với mẹ về ngày cưới là chuyện bình thường, nhưng mẹ nói với con gái về ngày cưới, bà luôn cảm thấy là lạ.
"Ngày vào vậy ạ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Một tuần lễ sau. . ." Trương Quế Lan có chút xấu hổ nói.
Bà cảm thấy thời gian định ra có chút vội vàng.
Hoa Chiêu cũng thấy như thế, cô lập tức nhìn lướt qua bụng Trương Quế Lan, không phải chứ?
Bất quá đang ở trước mặ mọi người, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi.
Trương Quế Lan sửng sốt cả buổi mới kịp phản ứng, lập tức mắng Hoa Chiêu: "Nhìn loạn cái gì? Không thể nào! Không có khả năng có! Là mẹ ông ấy bị bệnh, muốn thấy bọn mẹ kết hôn sớm một chút, bọn mẹ cũng nghĩ chỉ là chuyện sớm muộn. . . nên đã định vào cuối tuần."
"Bà Hứa bị bệnh? Rất nghiêm trọng sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Nghiêm trọng ngược lại cũng không phải quá nghiêm trọng." Trương Quế Lan nói: "Hình như là tâm bệnh, không nhìn thấy Hứa Tri Minh kết hôn thì toàn thân khó chịu, không dậy nổi."
"Bà ta rõ ràng đang giả bộ bệnh ah, mẹ liền đi vào khuôn khổ?" Hoa Chiêu nói.
Trương Quế Lan nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng là chuyện sớm muộn. . ."
Được rồi, Hoa Chiêu đã hiểu rồi.
Cũng đúng, bằng tuổi nhau, nho nhã lễ độ, ôn nhu săn sóc, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn bộ dáng có bộ dáng, là người mà Trương Quế Lan trước kia muốn trèo cao cũng trèo lên không nổi.
Bà ấy rất muốn nắm bắt lấy.
Dù sao đã hèn mọn hơn 30 năm rồi, kiên cường mới vài năm, vẫn không thể triệt để rửa sạch bản chất tự ti bên trong của bà ấy.
Có lẽ nửa đêm nằm mơ, bà vẫn còn có thể thường xuyên mơ thấy thời gian mình bị Lưu Hướng Tiền bạo hành.
Gả cho Hứa Tri Minh, có lẽ có thể làm cho bà ấy tự tin hơn.
Nghĩ đến điểm này, Hoa Chiêu cũng không có gì không đồng ý.
"Vậy thì hãy kết hôn a." Cô nói ra.
Trương Quế Lan lập tức nở nụ cười.
Nụ cười này xinh đẹp lại tràn ngập sức sống.
Miêu Lan Chi cũng hâm mộ: "Quế Lan nhìn thật sự là càng ngày càng trẻ rồi, cũng không giống thông gia của tôi nữa, giống con gái lớn của tôi rồi! Hoa Chiêu ngày đó đã từng nói qua từ kia gọi là cái gì nhỉ? Ah, hâm mộ muốn c.h.ế.t ah!"
"Cái gì mà con gái, bớt chiếm tiện nghi của tôi đi." Trương Quế Lan quay đầu lại ngồi ở bên cạnh cười nói với bà ấy: "Chúng ta bây giờ nhiều lắm là như chị em, chính bà cũng rất trẻ bà không phát hiện ra sao?"
Xác thực là như vậy, Miêu Lan Chi đã hơn 50 tuổi, trước kia nhìn như một bác gái, hiện tại nhiều lắm là như một chị gái.
Nếu như lại để cho Hoa Chiêu trang điểm, làm tóc, lại ăn mặc trẻ hơn một chút, bà ấy sẽ giống như 40 tuổi.
Thêm vào đó là ngoại hình và khí chất, nếu để cho mấy cậu thanh niên đời sau trong thấy, sợ là sẽ ngọt ngào mà gọi một tiếng "chị".
Miêu Lan Chi cũng biết mình đã trở nên trẻ đẹp hơn rồi, đám chị em mỗi ngày đều ghen ghét bà!
"Ha ha ha." Bà vui vẻ mà cười, lại nói với Trương Quế Lan: "Hôn sự của cô, hãy để tôi xử lý! Tôi có kinh nghiệm!"
"Không cần, không cần, không cần." Trương Quế Lan lập tức cự tuyệt: "Đều là người đã kết hôn rồi, tổ chức cái gì? Không cần!"
Quá xấu hổ đấy.
"Người đã kết hôn thì làm sao vậy." Diệp Thư lập tức nói ra: "Phụ nữ đã kết hôn càng tuyệt vời hơn, chẳng những phải làm, còn phải làm thật lớn!"
Trương Quế Lan nghe vậy mặt đỏ rần, tuyệt cái gì mà tuyệt?
Bất quá lời này Diệp Thư nói, bà lại không dám phản bác.
Miêu Lan Chi quay đầu lại vỗ Diệp Thư một cái: "Đi ra ngoài vài năm miệng đã không thể ngăn được rồi! Về sau nói chuyện chú ý một chút!"
"Bất quá phụ nữ ly hôn lại kết hôn vì sao không thể tổ chức? Tuy không đến mức tổ chức quá lớn, nhưng tổ chức thì vẫn phải tổ chức." Miêu Lan Chi lại nói với Trương Quế Lan: "Bằng không thì chẳng những người ngoài xem nhẹ, nhà chồng cũng xem nhẹ."
"Như vậy ah. . ." Trương Quế Lan nói: "Tri Minh cũng nói muốn tổ chức, vậy thì tổ chức a."
Nghe được Hứa Tri Minh cũng muốn tổ chức lễ kết hôn, sắc mặt của mọi người đều càng tốt hơn rồi.
Nếu phải nói, hiện tại Hứa Tri Minh ngoại trừ bị người nhà cản trở, mặt khác biểu hiện cũng không tệ.
"Ông ấy hiện tại đang ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi.
Bất quá hôm nay ông ấy không ở đây với Trương Quế Lan nên sẽ bị trừ điểm."Về nhà thăm mẹ, cứ dăm ba ngày, không phải gọi điện thoại thì là viết thư cho Hứa Tri Minh, thậm chí sai người mang lời nhắn cho hắn, nói nhớ hắn rồi, bị bệnh, không thấy hắn kết hôn sẽ không tốt hơn."
Giọng của Trương Quế Lan có chút là lạ nói.
Lời này thật giả không nói, chỉ nói cách làm của bà Hứa, đã làm cho bà đau đầu.
Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới, bà Hứa tuy không đi, nhưng bước chân vẫn rất nhanh đấy.
Cuối cùng thật đúng là lại để cho bà ta đạt được ước muốn rồi.
Bà lão này rất lợi hại ah.
"Con đi xem bà ta bệnh thành cái dạng gì rồi." Hoa Chiêu vén tay áo lên nói ra.
"Đừng đừng đừng." Trương Quế Lan lập tức giữ chặt cô: "Mẹ thấy con như là đi đánh nhau vậy?"
"Không có, con chính là nóng lên." Hoa Chiêu nói dối một cách rất không chân thành.
Hiện tại đã biết bà Hứa giả bộ bệnh rồi, đoán chừng bà ta đã nghiên cứu rất rõ mấy trò như một khóc hai náo ba thắt cổ, có lẽ về sau sẽ vận dụng rất linh hoạt.
Cô phải đi cho bà ta một châm!
Trị một thân tật xấu này của bà ta!
Trương Quế Lan không ngăn được Hoa Chiêu, cô một lòng muốn đi.
"Đừng đi." Diệp Thâm mở miệng nói.
Vẫn là con rể có thể nói được Hoa Chiêu, Trương Quế Lan rất vui mừng.
"Để cho bà ta tới." Diệp Thâm lại nói.
Trương Quế Lan. . . . .
Hoa Chiêu cười ha ha: "Đúng, để cho bà ta tới!"
Nếu ở chính nhà mình, trong nhà một đống người, sẽ không để cho Hoa Chiêu chịu thiệt. Dù là thực sự đánh nhau, cũng không thể động đến cô.
Trương Quế Lan cũng không phản đối rồi, đi gọi điện thoại cho Hứa Tri Minh.
Nghe nói Hoa Chiêu mời bọn hắn đi thương lượng chuyện kết hôn, bà Hứa cùng Hứa Tri Đức lập tức hoan hô.
Tôn Hiểu Quyên cũng rất cao hưng đấy.
Bà ta hiện tại đã chỉnh đốn lại tâm tính, nhìn Trương Quế Lan cũng không còn không vừa mắt nữa.
Trương Quế Lan không quan trọng, địa vị trong mắt mẹ chồng cũng không quan trọng, có thể giẫm Trương Quế Lan một cước hay không càng không quan trọng.
Quan trọng là ... Bà ta có thể giữ được thân phận là vợ của Hứa Tri Đức hay không!
Mấy tháng này bà ta đã phát hiện manh mối, Hứa Tri Đức bên ngoài khả năng có người mới rồi.
Mỗi ngày đi sớm về trễ, trên người còn thường xuyên dính mùi nước hoa!
Và bà ta cũng đã lần lượt gặp những đồng nghiệp nữ mà ông ta có thể tiếp xúc, hình như là một nữ sinh viên mới vào đại học.
Bà ta đã náo qua, đổi lấy lại là một trận đòn.
Bà ta cũng không có biện pháp nào nữa rồi, bà ta muốn đến hỏi Hoa Chiêu, cô đã từng nói sẽ giúp bà ta đấy.
“Cô không được phép đi vào một ngày quan trọng như vậy.” Bà Hứa lại lên tiếng.
Bà Hứa véo Tôn Hiểu Quyên, mấy tháng này, ở chung dưới một mái nhà, bà ta càng không ưa cô con dâu này.
Mỗi ngày đều nói con trai xử lý cô ta.
Con trai coi như nghe lời.
Tôn Hiểu Quyên sau khi bị đánh cũng có chút khó coi. . . Ngoại trừ khuôn mặt còn có thể nhìn, những chỗ khác đã không còn nguyên vẹn rồi.
Vào mùa hè, ngay cả khi cô ta mặc áo dài tay đi ra ngoài, lộ ra chút xanh tím bọn hắn cũng mất mặt.
"Cô ở nhà đó." Bà Hứa giải quyết dứt khoát.
Tôn Hiểu Quyên không dám phản bác.
Trước kia bà cụ không ở trong nhà, bà ta thực sự đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Hứa Tri Đức này, chỉ cần thuận theo tính tình của hắn, sẽ rất dễ nói chuyện. Nhiều năm như vậy bà ta cũng không chịu qua mấy lần đánh.
Mẹ chồng con dâu ở xa, quan hệ vẫn tốt, trên mặt mũi không có trở ngại.
Nhưng kể từ khi có mẹ chồng sống chung, cuộc sống của bà ta dường như thay đổi hẳn.
Nghe nói bà ta không được phép đi, Tôn Hiểu Quyên ừ ừ không dám lên tiếng.
Nhưng đợi hai người đi rồi, bà ta do dự cả buổi, cuối cùng cắn răng tìm tới.
Hoa Chiêu thật sự sợ hôm nay nói chuyện không thuận, lại động thủ, cho nên địa điểm vẫn ở bên cạnh Bắc Hải này.
Ở đây hoang vắng, mấy lãnh đạo luôn bận rộn, không có ai rảnh rỗi xem náo nhiệt.
Hoa Chiêu thậm chí vụng trộm xem xét rồi, xung quanh căn nhà cô thật sự không có ai.
Các chủ nhà xung quanh đều là mười ngày nửa tháng mới tới nghỉ ngơi một chút.
"Chú có bao nhiêu tiền gởi ngân hàng." Hoa Chiêu hỏi Hứa Tri Minh.
Sáng sớm ông ấy đã tới rồi.
"Chỉ có hơn 2000 đồng." Hứa Tri Minh có chút xấu hổ nói.
"Sau khi kết hôn ai quản tiền?" Hoa Chiêu lại hỏi.
"Tự mình quản đấy." Trương Quế Lan nói ra.
Bà kiếm được nhiều hơn Hứa Tri Minh không biết bao nhiêu lần, không cần chút tiền kia.
Hoa Chiêu nhìn Hứa Tri Minh nói ra: "Như vậy không được, đàn ông không có cảm giác thuộc về gia đình.”
"Hơn nữa hơn 2000 kỳ thật không ít, tiền lương của chú Hứa cũng không ít, đều để trong tay mình, là tai hoạ ngầm, không chừng ngày nào đó liền đi ra ngoài thương hương tiếc ngọc."
Rất nhiều đàn ông có tiền liền đồi bại, không có tiền, có thể trung thực ở nhà làm đàn ông tốt.
Bên ngoài oanh oanh yến yến cũng căn bản chướng mắt bọn hắn, không để cho bọn hắn có cơ hội.
Hoa Chiêu nói rất trực tiếp.
Hứa Tri Minh cùng Trương Quế Lan đều sững sờ trước những gì cô ấy nói.
"Cháu yên tâm, chú không phải loại người như vậy!" Hứa Tri Minh nói.
Trương Quế Lan lại không lên tiếng, đang suy nghĩ quay đầu lại sẽ nói Hứa Tri Minh nộp lên để quản lý tài chính.
"Hai người một tháng có bao nhiêu tiền sinh hoạt?" Hoa Chiêu quay đầu hỏi Hứa Thải Nguyệt cùng Hứa Viễn Hàng.
Với tư cách là con riêng kế nữ tương lai, Hoa Chiêu cũng mời bọn hắn đến cùng nhau thương lượng chuyện hôn sự.
"Hừ." Hứa Thải Nguyệt lập tức hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng thầm nói: "Quả nhiên càng có tiền càng keo kiệt."
Trương Quế Lan có bao nhiêu tiền bọn hắn không rõ ràng lắm, nhưng khẳng định rất nhiều rất nhiều, cha một tháng mấy trăm đồng tiền lương căn bản không cách nào so sánh được.
Đã như vậy Hoa Chiêu còn băn khoăn chút tiền trong tay cha cô ta, cùng chút tiền sinh hoạt kia của bọn họ!
"Chú cấp cho bọn họ mỗi người 20 đồng một tháng." Hứa Tri Minh nói.
Hứa Thải Nguyệt cùng Hứa Viễn Hàng hiện tại cũng đã lên đại học, hiện tại đại học chẳng những không thu học phí, còn hàng tháng phát tiền cho sinh viên.
Không phải học bổng, là trợ cấp sinh hoạt, mỗi người đều có, cũng chia đẳng cấp, người càng nghèo thì càng cao.
Trường học khác nhau cũng có trợ cấp khác nhau, mấy đồng hoặc là hơn mười đồng, ăn cơm là đủ rồi. Ăn ít một chút còn có thể tiết kiệm tiền cho trong nhà.
Hứa Tri Minh lại cho thêm mỗi người 20, cuộc sống của bọn hắn trôi qua tuyệt đối không khó khăn, nếu như bọn hắn không muốn mua xa xỉ phẩm mà nói.
"20 quá ít, một tháng 50 a." Hoa Chiêu nói ra: "Hơn nữa hàng năm tăng 50, cho đến khi các người kết hôn, có thể chứ?"
Ba cha con Hứa gia đều sửng sốt.
Không phải xuống mà là lên?
Hoa Chiêu gật đầu, chính là như vậy.
Hứa Tri Minh đang công tác ở Bằng thành, tiền lương tăng, hiện tại một tháng đã hơn 300, xuất ra một phần ba nuôi hai đứa con, là nên làm đấy.
Cô ngược lại không đến nỗi ngay cả điểm ấy cũng trách móc nặng nề.
"Tiền cha cho chúng tôi tiêu, cho bao nhiêu cũng do chính ông ấy định đoạt, cô quản thật nhiều." Hứa Thải Nguyệt nói: "Nếu tôi quản. . . dì Trương, không cho bà ấy cho cô tiền, cô cảm thấy phù hợp không?"
Cô ta biết rõ là không thể, nhưng Hoa Chiêu quản cũng quá rộng rồi!
Bất quá thái độ hôm nay của Hứa Thải Nguyệt so với trước kia coi như bình thản, đối với Hoa Chiêu cùng Trương Quế Lan cũng không hô to gọi nhỏ nữa.
Tuy vẫn không được tự nhiên, nhưng chẳng phải kiên quyết phản đối.
Xem ra Hứa Tri Minh đã sắp xếp được công việc của cô ta rồi.
"Không phải tôi quản rộng, tôi chỉ là muốn cuộc sống của bọn họ sau này trôi qua thái bình chút ít, cho nên trước tiên đem một số việc xác định tốt, tránh khỏi về sau có mâu thuẫn."
Hoa Chiêu nói ra: “Cũng giúp cô không phải lo lắng về tiền sinh hoạt trong tương lai, một lần lại một lần đòi cha mình, trong lòng không thoải mái."
Trương Quế Lan đây là có tiền không để ý, nhưng chuyện không chỉ có như vậy, con riêng kế nữ luôn muốn thêm tiền sinh hoạt, lần một lần hai, nhiều lần đấy, không để ý cũng phiền rồi.
Mà giá hàng là càng ngày càng cao đấy, thậm chí có một thời kỳ bỗng nhiên tăng mạnh, rất nhanh 20 đồng đã không đủ tiền ăn cơm rồi.
Không tăng tiền sinh hoạt, trong lòng Hứa Thải Nguyệt cùng Hứa Viễn Hàng sẽ không thoải mái.
Trong lúc vô hình mâu thuẫn đã tới rồi.
Vì hơn mười đồng, không đến mức.
Cho nên Hoa Chiêu sớm an bài tốt.
Hiện tại cho bọn hắn tiền sinh hoạt "Giá trên trời", về sau tốc độ tăng cũng khả quan, bọn hắn cao hứng, nhìn Trương Quế Lan cũng thuận mắt hơn một chút.
Trong lòng Hoa Chiêu cảm thán, sao cô giống như gả con gái vậy? Cái gì cũng vì Trương Quế Lan mà nghĩ đến, không thể ngừng lo lắng!
"Tiền lương về sau của chú Hứa hãy giữ lại một phần ba, giữ lại cho hai người bọn họ làm lễ hỏi cùng đồ cưới, có vấn đề gì không?" Hoa Chiêu lại nói.
Ba cha con nhìn Hoa Chiêu, lần này Hứa Thải Nguyệt há hốc mồm, cũng không nói được gì rồi.
Tiền lương của Hứa Tri Minh cao, một phần ba, trước mắt một năm chính là 1000 đồng.
Bọn hắn còn chưa tốt nghiệp đại học, cho dù tốt nghiệp đến kết hôn, mỗi tháng mọi người có 2000 đồng đồ cưới hoặc là lễ hỏi.
Con số này truyệt đối cao hơn bình quân đầu người rồi, bọn hắn trước kia chưa từng nghĩ qua.
Bởi vì lúc trước tiền của cha đền bị bà nội véo lấy, bọn hắn mỗi tháng nhiều hơn một phần cũng không có.
Đồ cưới cùng lễ hỏi, bà nội đã từng nói, một người nhiều nhất 500.
Hiện tại, cha cưới Trương Quế Lan, cuộc sống của bọn hắn quả nhiên sống khá tốt hơn nhiều. . . . Mặc dù cái tốt này, cùng với những gì người lớn nói không giống nhau.
Tiền lương sắp xếp xong xuôi, lại bắt đầu nói về vấn đề lễ mừng năm mới.
Đây chính là vấn đề lớn, phải xử lý tốt, về sau, một năm ở nhà trai, một năm ở nhà gái, bằng không thì đời này cô cũng không thể cùng Trương Quế Lan cùng nhau bước sang năm mới rồi hả?
Khó mà làm được.
Bất quá vấn đề này là bà Hứa đến nói chuyện.
Vừa vặn bà Hứa cùng Hứa Tri Đức đã tới rồi, nghe xong Hoa Chiêu nói..., bà Hứa cắn răng một cái mà đáp ứng.
Chỉ cần Trương Quế Lan chịu gả, hiện tại để cho bà ta quỳ xuống dập đầu hai cái, bà ta cũng đông ý!
Thái độ của người Hứa gia đều rất tích cực, cô nói cái gì bọn hắn đều đáp ứng.
"Hiện tại có thể thương lượng một chút chuyện kết hôn à nha?" Bà Hứa nói.
Hứa Tri Minh cùng Trương Quế Lan định thời gian, chỉ là đại khái, họ cũng không xem ngày hoàng đạo.
Thật muốn định rồi, còn muốn tổ chức, sẽ phải chọn một ngày tốt lành rồi, bằng không nếu chọn trúng một ngày không nên gả, các tân khách sẽ xì xào bàn tán.
Đại khái nghe qua ý kiến của người Hứa gia…chính là bọn hắn hiện tại không có bất kỳ ý kiến gì, hiện tại cái gì cũng là bên này định đoạt.
Hoa Chiêu nói cái gì thì là cái đó, muốn tổ chức thế nào thì tổ chức.
"Vậy được, chờ chúng tôi bên này sắp xếp xong xuôi, sẽ thông báo cho mọi người." Hoa Chiêu tiễn khách.
Nhanh như vậy đã bị tiễn khách rồi. . . .
Bà Hứa đứng dậy, Hoa Chiêu định đoạt!
Bà ta dứt khoát mà dẫn con trai trưởng đi nha.
"Thái độ này không bình thường." Tránh đi Trương Quế Lan, Miêu Lan Chi tìm Hoa Chiêu nói.
Hiện tại hết thảy những gì nói không tốt về Hứa gia đều phải dừng lại, không thể để cho Trương Quế Lan nghe thấy.
Cũng đã như vậy, làm bà ấy có khúc mắc với người Hứa gia sẽ không tốt.
"Đơn giản là nghĩ đến dỗ vào cửa trước rồi lại thu thập." Hoa Chiêu không để ý nói: "Nhưng cũng phải nhìn xem bọn hắn có thể thu thập được hay không, cũng không biết bọn hắn ở đâu ra cái tự tin đó."
Sau khi kết hôn mà đánh Trương Quế Lan đánh, bọn hắn không sợ bị Diệp gia dọn dẹp sao?
Không động tay động chân, dựa vào miệng?
"Con biết rõ là tốt rồi." Miêu Lan Chi nói: "Mẹ có chút hối hận, càng xem càng cảm thấy bà Hứa này có chút khó chơi. Lúc ấy con đã nói mẹ tìm một mẹ chồng dễ ở chung kia mà. . ."
"Hối hận vô dụng, cũng đã như vậy rồi mẹ." Hoa Chiêu nói: "Cũng may trước mặt Hứa Tri Minh nhìn cũng không tệ lắm, nếu ông ấy có thể luôn như vậy, thì sao cũng được."
Hoa Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Quế Lan đang cùng Hứa Tri Minh thương lượng menu, nụ cười rực rỡ lại hạnh phúc.
"Mẹ, chú Hứa." Hoa Chiêu kêu.
Hứa Tri Minh cùng Trương Quế Lan lập tức đã đi tới.
"Làm sao vậy?" Trương Quế Lan hỏi.
"Mẹ, về sau mẹ còn ý định muốn có em bé không?" Hoa Chiêu hỏi.
Mặt Trương Quế Lan lập tức đỏ bừng.
Hứa Tri Minh cũng không sai biệt lắm.
Ông đã hơn 40 tuổi rồi, con trai trưởng cũng 21 rồi, chưa đến hai năm cũng có thể ôm cháu, còn muốn có con?
Trương Quế Lan đã có rất nhiều cháu ngoại rồi, chính mình còn sinh một đứa?
"Không, không, không!" Bà nói ngay lập tức: "Còn chưa đủ xấu hổ sao!"
Hứa Tri Minh nghe xong lời này, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Vốn là chưa từng nghĩ qua vấn đề này đấy, nhưng Hoa Chiêu hỏi tới, ông đột nhiên suy nghĩ. . .
"Mẹ mới 41, sinh đứa bé cũng rất bình thường, ở nông thôn, hơn 40 tuổi vẫn sinh con không phải có rất nhiều sao? Con dâu cùng mẹ chồng cùng nhau làm đầy tháng đấy, có cái gì mất mặt."
Hoa Chiêu nói ra: "Lúc già có đứa con là việc vui."
Đương nhiên là có cô ở đây hộ giá hộ tống, cô mới dám nói như vậy. Bằng không thì sản phụ cao tuổi rẩt hiểm, nàng không khuyên giải người khác đi bốc lên.
"Không được a. . ." Trương Quế Lan trước kia cũng không nghĩ qua vấn đề này.
Hoa Chiêu nói có chút khoa trương, ở nông thôn bọn họ, một thôn cũng chỉ có một hai người phụ nữ sinh con ở độ tuổi 40 tuổi, ở đâu mà rất nhiều.
Hơn nữa cũng sẽ bị mọi người ở sau lưng vụng trộm cười chê, già mà không đứng đắn…
Bất quá, bà nhìn thoáng qua Hứa Tri Minh, ở đáy mắt ông ấy rõ ràng đã thấy được hi vọng.
Ông ấy muốn đứa bé.
Đứa con của hai người bọn họ.
Trương Quế Lan cũng động tâm rồi.
Bà cũng muốn.
Người xưa không phải nói, vợ chồng không có con chỉ là vợ chồng hờ…
"Chuyện này, thuận theo tự nhiên a." Hoa Chiêu nói ra.
Vốn dĩ, nếu hai người họ nhất trí sẽ không có con nữa, cô sẽ dạy Trương Quế Lan tránh thai như thế nào.
Vấn đề này khẳng định bà ấy không hiểu.
Nhưng hiện tại, vậy thì thuận theo tự nhiên a.
Cô cũng chỉ hỏi một chút, cũng hiếu kỳ về sau mình có em trai em gái gì nữa hay không…
Trương Quế Lan cùng Hứa Tri Minh xấu hổ mà thẳng bước đi, lại đi thương lượng menu, Hoa Chiêu phát hiện bọn họ đã có chút không yên lòng rồi.
Hơn nữa không dám nhìn đối phương.
Hai người trước mắt chỉ mới nắm tay, thoáng cái đã thảo luận muốn có con hay không, có chút quá kích thích rồi.
"Tốt rồi, con thật sự quá lo lắng rồi!" Miêu Lan Chi kéo Hoa Chiêu, đem tầm mắt của cô túm trở về, có chút buồn cười nói: "Nào có con gái quan tâm mẹ lại sinh con nữa hay không đấy."
Cô cùng Trương Quế Lan giống như bị tráo đổi thân phân, Miêu Lan Chi thấy rất buồn cười.
Rõ ràng mới hơn 20, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như mười bảy mười tám tuổi, lại như một người mẹ già.
"Đúng rồi, Trương gia bên kia, có thông báo không?"
"Không cần." Hoa Chiêu nói thẳng: "Tái giá theo mình, huống chi mẹ của con cũng đã gả ba lần, chính bà ấy định đoạt."
Gọi người Trương gia ra, thật sự là không có việc gì lại tìm việc cho mình.
"Vậy kỳ thật cũng không có việc gì rồi, còn lại chỉ là mua đồ dùng kết hôn." Miêu Lan Chi nói xong, liền kéo Hoa Chiêu đi ra ngoài.
Hoa Chiêu vui vẻ mà ra phía sau viện tìm Diệp Thâm, cô rốt cục có thể hiện thực ý định ban đầu,, treo ở trên người Diệp Thâm, không sợ đi ra ngoài nữa!
Diệp Thâm cũng vui vẻ làm lái xe cho cô.
Kết quả ra cửa, xe vừa rẽ vào đường lớn đã bị người ngăn cản.
Tôn Hiểu Quyên đứng ở bên cạnh xe, vẻ mặt khẩn cầu mà ghé vào cửa sổ xe, nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu thiếu chút nữa không nhận ra bà ta.
Lần đầu tiên gặp, người này là phu nhân giám đốc xưởng, cách ăn mặc thể diện, người cũng ngạo mạn.
Hiện tại chị dâu Tường Lâm này là ai?
"Hoa Chiêu, chúng ta đã nói. . . Tôi cũng làm được, lần này cô phải giúp tôi. . . ."
Tôn Hiểu Quyên không còn hung hăng càn quấy như lúc mới gặp nữa, ngữ khí hèn mọn nói.
Hoa Chiêu nhìn cổ tay xanh tím lộ ra trên cửa kính xe.
Nhìn lại bà ta biến hóa nghiêng trời lệch đất, Hoa Chiêu cảm thấy trong này có câu chuyện, khẳng định sẽ thú vị hơn so đi ra ngoài mua đồ.
"Mẹ, mẹ cùng chị đi dạo phố a, con về nhà." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm lập tức nói Lưu Minh đang đi theo phía sau lái xe cá nhân tới, anh cũng muốn đi theo vợ về nhà.
Miêu Lan Chi lập tức trừng mắt liếc anh một cái, thật sự là có vợ quên mẹ, làm lái xe cho mẹ ruột cũng không được!