Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:57:45
Lượt xem: 182
Lúc này, Lưu Hướng Tiền nhìn Trương Quế Lan và tức giận.
Trước kia, chính hắn ta không để ý đến sự phản đối của gia đình, kiên quyết dùng một số tiền lớn để cưới được mỹ nhân về nhà. Kết quả người đẹp nhanh như vậy đã trở thành một bà già, nhìn so với hắn 45 tuổi còn muốn lớn hơn. Còn trở thành người liên luỵ cho cả nhà, làm hắn trở thành một chuyện cười trong mắt người thân, bạn bè, về sau còn có người trực tiếp hỏi hắn có hối hận không.
Đương nhiên là hối hận…
Lưu Hướng Tiền càng nghĩ càng tức giận, liền từ trên ghế bật dậy đến trước mặt Trương Quế Lan, cho cô một cái tát.
“Bây giờ còn học nói láo rồi hả? Nói! Hôm nay cô đã đi đâu?”
Trương Quế Lan bị đánh, trước mắt nổi đom đóm, cô trầm mặc nâng tay lên, lau đi vết m.á.u nơi khoé miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói con gái lớn của tôi đã kết hôn, hôm nay đã đi thăm nó.”
Cô không dám nói dỗi, không nghĩ tới Lưu Hướng Tiền lại cho cô thêm một cái tát bên má khác.
“Nói! Cô lại cho nó bao nhiêu tiền? Nói! Cô nhiều năm như vậy đã vụng trộm cho nó bao nhiêu tiền? Những cái kia…đều là của nhà họ Lưu chúng tôi! Cô lại dám lấy đi nuôi một người ngoài! Xem tôi có đánh c.h.ế.t tôi không?” Lưu Hướng Tiền cũng không đợi cô trả lời, đã một trận đánh không dứt.
Trương Quế Lan lấy tiền riêng ở đâu ra? Bất quá chỉ là tiết kiệm từ mỗi bữa cơm trưa, có thể được bao nhiêu? Hơn nữa mỗi tháng cũng bị mấy đứa trẻ bên này lấy đi không ít, thực tế cho Hoa Chiêu cũng chỉ có một chút, bọn họ cũng không phải là quá đau lòng.
Dù sao số tiền kia cũng là tiền cơm của Trương Quế Lan, ăn hay không là chuyện của cô, nhà bọn họ cũng không thể nói cô đừng ăn, cũng không thể lấy đi tiền cơm này của cô, bằng không sẽ bị mang tiếng cay nghiệt, để cho người ta nói chết.
Cho nên, Lưu Hướng Tiền chẳng qua chỉ lấy cớ đánh người.
Trương Quế Lan gắt gao ôm lấy đầu, chỉ mong hắn ta nhanh dừng tay.
Mười phút sau ông lão Lưu mở miệng.
“Được rồi, nấu cơm, ăn cơm.” Ông ta nói ra.
Lưu Hướng Tiền thở hồng hộc mà dừng lại: “Còn không mau đi!”
Trương Quế Lan vật lộn đứng lên, tiếp tục rửa chén, sau đó nấu cơm. Bằng không thì cô có thể làm gì? Phản kháng sao? Cô một Lưu Hướng Tiền còn đánh không lại, còn có thể đánh thắng được cả nhà hắn sao? Toàn thân đau quá, cô thật sự muốn rời khỏi đây. Trước đây không có cơ hội, nhưng hiện tại cơ hội đã tới rồi. Nghĩ đến điều này, Trương Quế Lan không còn để ý đến những đau đớn trên người, chân tay nhanh nhẹn mà làm cơm. Sau đó trốn ở trong phòng, Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, Đại Cần, Tiểu Cần cũng đi ra, trầm mặc mà ngồi vào bàn ăn cơm. Trương Quế Lan đứng một bên nhìn người nhà họ Lưu ăn cơm. Làm người phải biết nhìn sắc mặt…nếu lúc này cô còn muốn ăn cơm, chờ cô sẽ là một trận đánh nữa.
Sau khi ăn xong, người Lưu gia muốn nhấc chân rời đi.
Trương Quế Lan cố lấy dũng khí nói ra: “Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói.”
Điều này thật sự đúng là ngoài ý muốn? Trương Quế Lan gả vào nhà họ Lưu hơn 10 năm, rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ của mình rồi hả?
“Chuyện gì?” Lưu Thông tò mò hỏi.
“Tôi, tôi muốn trở về nông thôn…”
“Cái gì?” Lưu Hướng Tiền lập tức nổi giận. Cô ta có ý gì? Cô ta muốn ly hôn vơi hắn? Không cùng sống với hắn nữa? Hắn bị vứt bỏ?
Nếu truyền đi, hắn gánh không nổi mọi người chê cười a. Hắn đằng đằng sát khí mà đứng lên.
“Không phải không phải! Tôi nói là, tôi muốn trở về quê ủ giá đỗ để kiếm tiền! Hiện tại cung tiêu xã cũng đang bán loại giá đỗ kia!Tôi sẻ ủ! Tôi muốn trở về quê để kiếm tiền!” Trương Quế Lan tranh thủ thời gian nói ra.
Lưu Hướng Tiền đứng lại: “Giá đỗ? Loại giá mà cung tiêu xa đang bán? Cô ủ dược?”
“Đúng vậy đúng vậy” Trương Quế Lan gật đầu.
“Xuỳ..” Lưu Thông cười khẩy: “Dì Trương, chúng tôi chưa ăn giá đỗ của gì làm sao? Sao lai không giống với của cung tiêu xã? Dì nói dối? Hay đang che dấu điều gì?”
Thỉnh thoảng Trương Quế Lan sẽ ủ giá đỗ, cho cả nhà ăn vài ngày. Mọi người cũng biết là mùi vị không tệ, nhưng so với giá của cung tiêu xã thì lại không thể so sánh được đấy.
Lưu Hướng Tiền bàn tay lại giơ lên muốn đánh.
“Không phải không phải” Trương Quế Lan tranh thủ thời gian né tránh mà nói ra: “Tôi không ủ được như vậy vì nước ở đây không tốt. Nước trong thôn ử giá đỗ mới tốt như vậy.”
Điều này là trước khi đi thím Mã đã nói với cô đấy.
Kỳ thật cô cũng cảm thấy kỳ quái, phương pháp ủ giá của Hoa Chiêu là do cô dạy đấy, mà cô hồi ở thôn cũng ủ qua hơn 100 cân giá đỗ, mà vị cũng không thể so sánh với cung tiêu xã.
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, Trương Quế Lan cũng hiểu được, nhất định là con sông nhỏ bên trong thôn, hợp lại với một con suối nào đó không biết tên, làm cả biến chất của nước. Nếu không thì không có cách nào giải thích, cách lý giải này là hợp lý nhất.
Người nhà họ Lưu cũng tin.
“Giá đỗ kia, ủ từ trong thôn thật sao?” Ông Lưu hỏi.
“Tuyệt đối là sự thật! Con hôm nay đã thử rồi.” Hoa Chiêu lúc trưa đã làm cho cô một đĩa, cơ hồ đều bị chính cô ăn hết, hương vị kia, thật sự quá tuyệt vời.
Trương Quế Lan không phải là người có thể nói láo, điểm này mọi người trong nhà ai cũng biết.
“Vậy đội sản xuất của bọn họ bán giá đỗ này, làm sao chia tiền? Một người có thể được phân bao nhiêu tiền?” Ông Lưu hỏi.
Đây là tin tức nội bộ, bởi vì có Vương Mãnh dặn dò, người của cung tiêu xã căn bản không nói, bọn họ cũng không biết được.
“Mỗi tháng chia một lần, theo số lượng mỗi nhà giao mà chia, đến cùng lợi nhuận bao nhiêu còn không biết, vì chưa hết một tháng” Trương Quế Lan nói: “Nhưng cung tiêu xã thu 2 mao tiền một cân từ bọn họ.”
Kỳ thật cô một chút cũng không ngốc, cô sẽ không cam đoan một tháng có thể kiếm được bao nhiêu, cô sẽ không tự suy đoán, như vậy sẽ bị đánh, để cho họ lại hiểu lầm cô giữ riêng.
Người Lưu gia hai mắt đều sáng lên, sổ sách này tính toán thật tốt, Trương Quế Lan mỗi lần ủ một chậu giá đỗ gần 10 cân, 2 mao tiền mỗi cân, vậy là được 2 đồng tiền, nếu như mỗi ngày không làm gì, chỉ ủ giá đỗ, đúng là rất nhiều tiền ah.
“Cung tiêu xã mỗi ngày chỉ lấy 2000 cân, bọn họ chia bình quân cho mỗi hộ gia đình, không thể giao nhiều hơn.” Trương Quế Lan nói một hạn mức cao nhất, mỗi gia đình giao 67 cân mỗi ngày, lợi nhuận 13 đồng 4 mao.”
Đây là quy định trong thôn, ngẫu nhiên sẽ có một hai ngày, Hoa Chiêu sẽ trao đổi năng lượng lỗi, toàn bộ thôn giá ủ được sẽ hơn 2000 cân, vì tranh cãi nên thu ai, sau đó đã định ra biện pháp này.
“Tuy nhiên sẽ có những ngày ủ không tốt, giá đỗ người ta sẽ không thu.” Trương Quế Lan đem tin tức mình thu được nói ra: “trên cơ bản ba bốn lần sẽ sai một lần.”
“Đồ ăn hại! Cái kia chính là 13 đồng tiền ah!” Lão Lưu lập tức đau lòng nói. Giống như ủ giá đỗ là ông ta, tiền cũng là của ông ta vậy.
Trương Quế Lan cúi đầu xuống không lên tiếng.
“Cô đi đi, nhưng tiền ủ giá đỗ phải gửi về cho nhà, nhiêu năm như vậy, bọn ta phải nuổi 4 đứa bé cho cô, tiền lương hưu của tôi và mẹ cô đều đã tiêu trên người bọn nó rồi, Lưu Thông cũng phụ cấp cho cô không ít.” Ông Lưu nói: “Hơn nữa tương lại Đại Vĩ, Tiểu Vĩ đến trường, kết hôn, Đại Cần, Tiểu Cần lập gia đình, cũng cần không ít tiền.”
“Vâng con biết rõ.” Trương Quế Lan dịu dàng ngoan ngoãn nói.
Lão Lưu gật đầu thoả mãn, đứa con dâu nông thôn này cái gì cũng không tốt, chỉ có điểm nghe lời này, cực kỳ tốt. nếu con dâu trên huyện cũng không thành thật như vậy để bọn họ gây khó dễ.
“Đại Cần, Tiểu Cần cô cũng mang về đi.” Bà lão Lưu im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Bọn nó không đến trường, đi theo cô cũng không chậm trễ gì, còn có thể giúp cô làm việc, rât tốt.”
Hai đứa bé rốt cuộc cũng có thể buông tay, bà cuối cùng cũng có thể hưởng thanh nhàn.
“Còn có, cô sau này trở về, sẽ có vườn rau cùng mấy mảnh đất riêng phải không? Trông thêm mấy loại rau quả, đến lúc đó nhớ đưa về nhà.”
Cảm ơn MêM92, anguyen128, 0963521389@, thanhkhau, Hangbibon, DuongAnhThoi đã ủng hộ KP cho truyện~
Tiễn bước Trương Quế Lan, Hoa Chiêu liền suy nghĩ vấn đề nhà cửa cho bà ấy.
Để bà ấy ở đây thì thật sự không thích hợp, nếu như cô chỉ sống một mình thì không vấn đề gì, nhưng còn có Hoa Cường, là bố chồng trước của bà ấy, cho nên như vậy thì quá không thích hợp rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-25.html.]
Nhưng không sao cả, bà ấy cũng có nhà của mình.
“Ông nội, cháu muốn giúp mẹ đem nhà Tam Ngưu đang ở lấy lại.” Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Cường nghĩ nghĩ rồi nói: “Đừng đánh nhau, cháu còn có thai đấy.”
“Yên tâm” Hoa Chiêu cười nói: “Cháu theo bọn họ giảng đạo lý.”
“Ông đi tìm tiểu đội trưởng, để bọn họ đi cùng chúng ta.” Hoa Cường nói xong liền đi đến văn phòng đại đội, tìm Triệu Lương Tài, cùng ông ta nói chuyện, Triệu Lương Tài lập tức trở về nhà, tìm hiệp nghị năm đó, sau đó mấy người cùng đi nhà Hoa Tam Ngưu.
Đi ra cửa Triệu Lương Tài đột nhiên lo lắng, quay trở về gọi mấy người dân binh cùng đi.
……
Vừa ăn cơm xong, mọi người đang ở trong nhà.
Hoa Chiêu cũng không vào nhà, đứng ở trong sân gọi lớn: “Chú ba, thím a, cháu muốn lấy nhà.”
Hoa Tam Ngưu cùng Khương Cần còn chưa đi ra, ngược lại hàng xóm đã ra.
Muốn nhà? Muốn nhà gì?
Bất quá mọi người rất nhanh liền nhớ lại, cái nhà này lúc trước là nhà Hoa Chiêu, mười một năm trước tại sao lại biến thành nhà Hoa Tam Ngưu, bọn họ cũng biết.
Ngày hôm nay rốt cuộc cũng tới…
Cả xóm tức tốc báo tin cho nhau, toàn bộ thôn mọi người đều qua đây xem náo nhiệt.
Hoa Tam Ngưu cũng Khương Cần cuối cùng cũng phản ứng kịp, cùng nhau đi ra.
“Muốn nhà gì?” Hoa Tam Ngưu hung ác mà hô.
Kỳ thật muốn nói đến sắc mặt hung ác, nguyên chủ đều là học từ người một nhà Hoa Sơn đấy, nhưng cô ấy chỉ học được một chút da lông, trong lòng thật ra lại mà một người ngu xuẩn, người Hoa Sơn gia mới thật sự hung dữ.
“Nhà của các người hiện tại, trước kia là nhà của tôi, chú ba sẽ không quên rồi chứ?” Hoa Chiêu nói ra: “Hiện tại tôi muốn lấy lại nhà.”
“Phi!” Hoa Tam Ngưu lập tức nhổ một bãi nước miếng: “ Mày cũng biết là trước đây, năm đó mẹ của mày đã đem cái nhà này cho tao. Giờ nó là của tao!”
“Năm đó cho chú là có điều kiện đấy, các người phải chăm sóc tôi cho tốt đến khi trưởng thành, cái nhà này mới là của các người, nhưng mấy người chiếu cố tôi như thế nào? Nếu không phải ông nội tôi đúng lúc trở về, tôi đã bị mấy người chiếu cố c.h.ế.t rồi.” Hoa Chiêu hét lớn.
Giờ khắc này, trong lòng cô rơi lệ đầy mặt…Đây là lần đầu tiên cô không thích cái giọng mềm mại nhỏ bé này, khi tranh cãi làm ầm lên, quả thực không có khí thế rồi, giống như làm nũng vậy. Đối diện cũng không phải là cha cô, cô mới không muốn theo chân bọn họ làm nũng.
Hoa Chiêu im lặng, cảm thây muốn giảng đạo lý mà không nói được thành lời, hay là cô động thủ trước a.
Hoa Tam Ngưu là một người quê mùa, hắn ta không nghe ra được cái gì làm nũng hay không làm nũng, hắn ta chỉ biết Hoa Chiêu muôn tới đòi nhà, điều này là không thể.
“Sao lại chăm sóc không tốt? Mày bây giờ không rất tốt sao? Cũng đã trưởng thành, thế là xong! Cái nhà này chính là của bọn tao rồi!” Hoa Tam Ngưu quay người quơ lấy cái cuốc bên tường, chỉ vào Hoa Chiêu nói: “Mau cút! Bằng không đừng trách tao không khách khí!”.
Hắn gần đây hoả khí đặc biệt vượng.
Toàn bộ thôn nhà nào cũng muốn phát tài, mỗi ngày kiếm được nhiều hơn 10 đồng, nhà bọn họ đậu xanh cũng lãng phí hết 10 đồng rồi, mà một ủ giá đỗ cũng không ủ ra nổi, quả thực tức đến c.h.ế.t người mà. Hắn ta hiện tại gặp ai cũng đánh một trận.
“Bác Triệu, ông ta không nói đạo lý.” Hoa Chiêu quay đầu nói với Triệu Lương Tài: “Bác nói đi.”
Triệu Lương Tài gật đầu, nói với Khương Cần: “Cái phòng này lúc trước có ước định như thế nào, cô là người rõ ràng nhất, việc này phải giải quyết thế nào, cô cũng biết rõ, nhanh đem nhà trả cho người ta đi.”
Trong nhà Hoa Tam Ngưu, Khương Cần làm chủ, cái này ông hiểu rõ.
Khương Cần cười cười, né tránh vấn đề này, hỏi Triệu Lương Tài: “Đội trưởng, thôn chúng ta, mỗi gia đình chỉ được phân có một nền nhà, dựa vào cái gì Hoa Chiêu cùng ông nội có thể ở hai nơi? Nền nhà thôn chúng ta chính là dựa theo đầu người chia sao? Mỗi người một chỗ? Vậy nhà tôi có thể xin vài chỗ đây này?”
Cô ta lại hỏi Hoa Chiêu: “Ngươi nếu ở phòng này cũng được, vậy chỗ kia của hai ông cháu các người không ở được rồi hả? Vậy vừa vặn, nhà chúng tôi không có nền nhà, chúng tôi sẽ qua đó ở.”
“Nghĩ khá lắm!” Hoa Chiêu cười nói: “ Thím cũng nghĩ lầm rồi, cái nhà này tôi không lấy cho mình, đây là cho mẹ tôi, bà ấy sẽ về trong thôn an cư lạc nghiệp, ở chỗ này. Nhà của bà ấy là của bà ấy, nhà của tôi là của tôi, không ngại.”
Khương Cần sững sờ, những người xem náo nhiệt cũng sửng sốt. Trương Quế Lan ở trong huyện thì không ở, còn muốn trở về?
Khương Cần quên luôn chuyện nhà cửa, ngạc nhiên mà hỏi thăm: “Mẹ của cô bị bỏ sao? Cái người đàn ông trong huyện không cần nữa sao?”
“Không có a, mẹ tôi sẽ trở lại thôn ủ giá đỗ, cái này so với làm nhân viên tạm thời trong huyện còn tốt hơn.” Hoa Chiêu nói.
Khương Cần lập tức thấy hận rồi, người bên ngoài cũng muốn tới thôn ủ giá rồi! Nhưng nhà cô ta còn chưa ủ được giá đỗ đạt tiêu chuẩn.
“Đừng ngắt lời, cái nhà này vốn dĩ của mẹ tôi, hiện tại cũng là mẹ tôi đứng tên, bà ấy trở về là điều đương nhiên, các người tranh thủ dọn nhà đi.” Hoa Chiêu nói ra.
Khương Cần lập tức nổi cáu: “Cha của mày đã c.h.ế.t bao nhiêu năm, mẹ của mày là người Trương gia thôn, hoặc là người trong huyện, có quan hệ gì với thôn chúng ta, dựa vào cái gì mà trở về.”
Sắc mặt Hoa Cường lập tức trầm xuống.
Hoa Chiêu lại không tức giận: “Hộ khẩu mẹ tôi chính là ở trong thôn này, không có rời đi, bà ấy chính là người thôn chúng ta, đây là chính sách, không phục có thể đi báo cáo , có thể đi bất cứ chỗ nào mà báo.”
“Hiện tại, thím nên đem nhà giao ra. Bằng không tôi sẽ đi báo cáo mấy người.” Hoa Chiêu nhìn Khương Cần nói: “ Tôi đã nói với thím, chỉ cần tôi đi báo, thì đến lúc đó không những thím phải giao nhà ra mà còn đem vị trí công tác dán vào đấy.”
Khương Cần lập tức sợ rồi, cô ta sợ nhất là điều này.
Trở thành kế toán đại đội bao nhiêu năm nay, uy phong bao nhiêu năm nay, hiện tại lại để cho cô ta xuống đất làm việc? Chẳng những mệt mỏi còn mất mặt, cô ta sẽ không sống nổi mất!
Hoa Tam Ngưu thấy vợ không nói lại Hoa Chiêu, lập tức giơ cuốc lên muốn xông ra ngoài, kết quả bị Khương Cần gắt gao kéo lại. Cái người ngu ngốc này, sợ cô ta mất việc không đủ nhanh sao?
“Muốn nhà chúng tôi cũng được, tôi có một điều kiện.” Khương Cần hét to.
“Thím nói đi” Hoa Chiêu nói ra.
“Cô sẽ phải dạy bọn tôi ủ giá đỗ.” Khương Cần nói ra.
Ủ được giá đỗ, một tháng kiếm được 300 đồng tiền, hai tháng có thể làm được một căn nhà mới. Cô ta mới không thèm cái nhà từ dưới đất chui lên này.
Hoa Chiêu sững sờ, thoải mái mà cự tuyệt: “Không được.”
Không đợi Khương Cần nổi bão, cô còn nói thêm: “Ủ giá đỗ là chuyện đơn giản cỡ nào, hiện tại nhà nhà đều biết, hơn nữa đa số cũng không phải là cô dạy, người ta nghe một chút người khác nói liền có thể làm được, chẳng lẽ thím không làm được, do thím quá ngu ngốc, tôi không dạy được.”
Khương Cần càng tức giận, vậy mà dám nói cô ta đần.
“Tôi mặc kệ, cô phải dạy tôi đến khi làm được mới thôi, bằng không thì cái nhà này, đừng mơ lấy lại.”
Hoa Chiêu ngừng cười, mặt lạnh xuống: “Thím không có tư cách cùng tôi nói điều kiện, công việc cũng không muốn?”
Âm thanh của cô tuy ôn nhu, nhưng ánh mắt, khí thế một chút cũng không ôn nhu, một cỗ áp lực vô hình bao quanh Khương Cần, làm cô ta lập tức không dám càn quấy.
Nhưng cứ như vậy mà đem nhà ở nhường đi, không cam lòng ah.
“Được! Cháu nói đúng, cái nhà này là của mẹ cháu đấy.” Khương Cần đột nhiên quay đầu, chỉ vào căn nhà phía sau lưng: “Hơn mười năm rồi, chúng ta giúp cháu bảo quản đấy, mỗi năm đổi một nóc nhà, không khiến nó mưa dột, không khiến nó sụp đổ, cũng không để lại một cái vườn khô cằn, không có chúng ta, nơi đây đã sớm bị phế đi, nên cháu đã cho chúng ta phí vất vả!”