Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 256

Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:43:56
Lượt xem: 33

Không biết Lưu Tiền cùng Từ Mai đã nói chuyện như thế nào, nhưng ngày hôm sau, hai người dắt tay nhau tới, nói cho Hoa Chiêu, bọn họ đã lĩnh chứng nhận rồi.

Hoa Chiêu kinh ngạc nói: "Lúc nào? Nhanh như vậy!"

Từ Mai liếc Lưu Tiền, có chút vui mừng, có chút thẹn thùng nói: "Buổi sáng hôm nay, đôi đầu tiên."

Cô ấy không thể không biết xấu hổ mà nói, lúc trời chưa sáng Lưu Tiền đã gấp không thể chờ mà kéo cô ấy từ trong nhà đến xếp hàng rồi.

Được người như vậy thực sự nghĩ đến, trong lòng cô ấy cũng rất vui mừng.

Tuy đã từng kết hôn, tuy thanh danh đã từng xấu như vậy, nhưng cô ấy vẫn có một người thật lòng thật dạ yêu thương.

Trên mặt Từ Mai nổi lên nụ cười hạnh phúc.

"Ai ôi!!! Ai ôi!!!, người phụ nữ nhỏ hạnh phúc này là ai vậy? Nhìn bộ dạng rất xinh đẹp đấy, tôi cũng không nhận ra!" Diệp Thư ở một bên cười trêu nói.

Vốn tưởng rằng người vô tư như Từ Mai sẽ cởi mở mà đáp lại, không nghĩ tới cô ấy xấu hổ đỏ mặt, vậy mà trốn sau lưng Lưu Tiền.

Người đã đến 30 tuổi rồi, biểu hiện như một cô gái nhỏ 15 tuổi.

Diệp Thư nhìn thấy trong lòng không ngăn được mà cảm khái, đây là thần thái mà Từ Mai thường có từ lúc ban đầu cô ấy gặp.

Cô gái nhỏ trước kia đã trở về rồi.

Thật tốt.

"Giấy hôn thú đã nhận vậy lúc nào thì cử hành hôn lễ?" Hoa Chiêu hỏi.

"Chúng tôi định về quê trước, ở bên kia cử hành hôn lễ, bên này, sau khi trở về lại tổ chức thêm một lần." Lưu Tiền nói ra.

Họ hàng, gốc rễ của hắn đều ở quê, nếu không tổ chức đám cưới ở quê thì rất kỳ quái, bố mẹ hắn nhất định không đồng ý.

Hoa Chiêu nhìn Từ Mai, rất muốn hỏi cô ấy nếu tổ chức ở đây..., thì có mời người Từ gia tới không.

Vấn đề này thật sự rất khó trả lời.

Chuyện lớn như kết hôn sao có thể không mời bố mẹ tới? Nhưng nếu mời những người họ Từ kia đến dự, đến lúc đó không biết hôn lễ sẽ thành bộ dạng gì nữa.

Cho dù trong hôn lễ bọn hắn không gây sự..., nhưng sau khi kết hôn bị bọn hắn quấn lên, ngày ấy. . . .

Hoa Chiêu cũng không đành lòng mà hỏi ra miệng rồi.

Từ Mai cùng Hoa Chiêu có chút ăn ý rồi, vừa thấy nét mặt của cô đã đoán được cô muốn nói cái gì.

Cô ấy lắc đầu: "Tôi cũng chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi nói sau."

"Lúc nào cùng hắn đi? Quần áo, lễ vật đều chuẩn bị xong chưa?" Hoa Chiêu hỏi những thứ khác.

Nói đến cái này Từ Mai liền vui vẻ: "Quần áo không có! Nhưng tôi rất thích một bộ váy màu đỏ của cô, cho tôi đi!"

"Bộ nào vậy?" Hoa Chiêu hỏi.

Làn da cô trắng nõn, trắng như ngọc, có thể mặc bất cứ quần áo màu gì, Hoa Chiêu cũng đặc biệt thích màu đỏ, trông cô hoạt bát lại quyến rũ.

Cô có rất nhiều quần áo màu đỏ.

Từ Mai lôi kéo cô lấy ra một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, là Hoa Chiêu tự mình làm đấy.

Sau khi mặc nó không chỉ trông quyến rũ mà còn rất mê người.

Có thể là vì Từ Mai muốn bù đắp cho sự chờ đợi trong nhiều năm như vậy của Lưu Tiền.

"Nếu cô không chê tôi đã từng mặc qua..., vậy đưa cho cô đương nhiên không có vấn đề." Hoa Chiêu nói ra.

Từ Mai đương nhiên không chê.

Nhưng Lưu Tiền đột nhiên lên tiếng: "Không được!"

Mấy người đều nhìn về hắn.

Lưu Tiền gấp đến độ mặt đỏ rần: "Loại quần áo này sao có thể mặc đi ra ngoài! Lúc kết hôn, nhiều người nhìn như vậy!"

Từ Mai lườm hắn một cái: "Em chỉ mặc ở nhà mình! Lúc cử hành hôn lễ, em sẽ mua một bộ váy đỏ khác."

Quần áo xinh đẹp như vậy, là lời cảm ơn của cô ấy đối với hắn.

Lưu Tiền đã hiểu, sắc mặt lập tức đỏ hơn, ngượng ngùng nói: "Vật thì tùy em."

"Ha ha ha ha!"

Hoa Chiêu cùng Diệp Thư lập tức cười to.

Lưu Tiền rốt cuộc cũng xấu hổ không ở trong phòng nữa, quay người chạy.

...

Ngày hôm sau, hai người an vị trên xe đi về quê Lưu Tiền, một vùng nông thôn ở Tây Bắc.

Theo Lưu Tiền nói, vừa đi đã mất bảy ngày.

Cũng không phải do đường đi quá xa xôi, chủ yếu là xe lửa quá chậm, hơn nữa phải đổi xe, chuyển xe một lần cũng sẽ chậm trễ mất mấy giờ, đến mười mấy giờ chờ đợi.

Hết xe lửa sẽ chuyển sang ô tô, ô tô xong chuyển sang xe trâu, có xe trâu cũng không tệ lắm rồi, có đôi khi xe trâu cũng không có, phải dựa vào hai chân mà đi đến hai ngày, mới có thể tới nhà.

Cho nên hắn đơn giản không có thời gian trở về nhà.

Một lần vừa trở về chính là nửa tháng, quá chậm trễ hắn kiếm tiền.

Hai người đều đi rồi, chuyện nhà xưởng không thể không giao cho Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu qua tay liền quăng đi ra ngoài. . . .

Vung tay chưởng quầy nha, không vung không thực sự là chưởng quầy. . . .

Thời gian ở cữ này của cô thật sự là đủ chuyện vụn vặt rồi, cho nên dù ra tháng rồi Hoa Chiêu định tiếp tục bồi bổ, tiếp tục ngồi yên.

Lưu Nguyệt Quế lại ôm đứa nhỏ đến thăm rồi.

"Cháu nhìn thím xem, nhiều năm như vậy không chăm sóc trẻ con rồi, chăm như thế nào cũng đã quên." Bà ấy vẻ mặt khó xử nói: "Hơn nữa thời đại tại tiến bộ, nghe nói phương pháp chăm sóc cũ của chúng ta trước kia cũng đã lỗi thời rồi, rất nhiều thứ không đúng, thím đến học tập các cháu một chút, làm thế nào để chăm sóc đứa nhỏ."

Bà ấy ôm đứa nhỏ bướng bỉnh, vẻ mặt tội nghiệp mà nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thư.

Hoa Chiêu cùng Diệp Thư đều im lặng mà nhìn bà ấy.

Cũng không biết bà ấy nghĩ như thế nào đấy, vậy mà ôm đứa bé bướng bỉnh này đến thăm, không biết tình cảm của cả nhà đối với đứa bé kia cũng rất phức tạp sao?

Hoa Chiêu nhìn về phía đứa nhỏ trong n.g.ự.c Lưu Nguyệt Quế.

Thằng bé cũng hơn một tháng rồi, cũng có da có thịt rồi.

Nhưng làn da vẫn không trắng, con mắt cũng vẫn nhỏ, miệng vẫn lớn như vậy, thật sự không tính là đứa nhỏ xinh đẹp.

Nhưng Hoa Chiêu gặp lại thằng bé cũng không có chút không thoải mái nào.

Hiện tại, tiểu Thận an an ổn ổn mà nằm trong n.g.ự.c cô rồi, tâm tình của cô cũng trở nên bình thản rồi.

Lưu Nguyệt Quế cũng nhìn đứa nhỏ trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, lập tức cười: "Vài ngày không thấy, sao lại khác như vậy, càng ngày càng giống cháu, thật đẹp mắt!!!."

Hoa Chiêu biết đây là người không có ý xấu, cho nên cũng không thể làm gì được.

"Đứa nhỏ của Tiểu Thư cũng thế, hình như lại mập hơn? Vừa nhìn đã biết có phúc khí!" Bà ấy nhìn đại bảo nói.

Diệp Thư vỗ vỗ đứa nhỏ không lên tiếng, hiện tại ai khen con nhà cô ấy béo, cô ấy sẽ buồn.

Hoa Chiêu đưa ra một số phương pháp giảm béo mặc dù có dùng, nhưng đứa nhỏ này thiếu ăn một miếng sẽ khóc đến tê tâm liệt phế, làm cô ấy đau lòng chết.

Nhưng vì giảm béo, lại không thể không khống chế, cho nên đại bảo mỗi ngày đều khóc, cô ấy mỗi ngày đều buồn.

Lưu Nguyệt Quế không biết phiền não của Diệp Thư, bà cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, đứa nhỏ này đủ cho bà đau lòng rồi.

"Đứa nhỏ bướng bỉnh này lại không có bao nhiêu thịt, cho ăn như thế nào thím đã cố ý hỏi cô nhỏ của các cháu, kết quả đứa nhỏ này ăn được không ít, nhưng mỗi ngày đều tiêu chảy, sao cũng không béo nổi, các cháu có biện pháp gì tốt không?" Bà ấy chờ mong mà nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thư.

"Thím đừng nhìn cháu, cháu cũng là người mới, không biết trị tiêu chảy của trẻ con như thế nào." Diệp Thư nói.

Lưu Nguyệt Quế lại nhìn Hoa Chiêu.

"Thím cũng đừng nhìn cháu, cháu tuy đã sinh mấy đứa, nhưng bọn chúng từ nhỏ đến lớn hình như chưa từng bị đau bụng, cháu cũng không biết làm sao bây giờ, hay là thím đi hỏi bác sĩ a." Hoa Chiêu nói.

"Ai." Lưu Nguyệt Quế thở dài: "Thím đương nhiên đã hỏi, thuốc cũng đã uống, phương pháp cũng dùng, chỉ là không có tác dụng ah. . . Nếu không. . ."

Bà ấy ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, có chút xấu hổ nói: "Vậy cháu còn có ... rượu thuốc hay không. . . Cho nó uống một ngụm nhỏ?"

"Rượu thuốc cháu mặc dù có, nhưng đứa bé còn nhỏ như vậy ngàn vạn lần không thể đụng vào rượu cồn." Hoa Chiêu nói ra.

"Chỉ một chút một, một thìa nhỏ là được rồi.” Lưu Nguyệt Quế lại không từ bỏ.

Hoa Chiêu vẫn lắc đầu.

Cô không biết uống một chút chút rượu đối với đứa nhỏ mơi lớn như vậy có sao không, cô chưa từng thử qua.

Đương nhiên tinh hoa không trộn lẫn rượu cồn, cô cũng có, khả năng đối với đứa nhỏ này hữu hiệu.

Nhưng cô là không muốn cho.

Cô dám khẳng định, lần này cho, về sau đứa nhỏ này phàm là có một chút đau đầu nhức óc đấy, Lưu Nguyệt Quế liền ôm nó đến.

Quan tâm được một lần sẽ phải quan tâm vô số lần về sau.

Tuy cô nhìn thằng bé không có gì không thoải mái, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh kia, trong lòng vẫn khó chịu.

Cô cũng không phải mẹ ruột của thằng bé!

Nhớ tới mẹ ruột của nó cô liền tức giận.

"Tiểu Hoa, cháu hãy thương xót. . . ." Lưu Nguyệt Quế đột nhiên mở miệng cầu xin.

Thái độ phi thường hèn mọn, vẻ mặt khẩn cầu.

Bà cảm thấy Hoa Chiêu nhất định có biện pháp, lúc trước Diệp Thâm bị thương nặng như vậy con bé cũng chữa hết, chút tiêu chảy này tính toán là gì?

Con bé chính là không muốn cứu.

Hoa Chiêu thật sự không chịu nổi bà ấy.

Nhưng muốn cho cô ra tay, vẫn chưa cần thiết.

Huống chi, bệnh của đứa nhỏ này cũng không cần uống tinh hoa gì.

"Thằng bé có thể là không dung nạp được lactose." Hoa Chiêu nói ra: "Cháu ở nước ngoài đã đọc qua tin này, cháu sẽ giúp thím hỏi một chút có thể mua được lactose hay không, rồi nhờ anh họ cháu mang tới."

Tại thời điểm này, ở trong nước không có khái niệm không dung nạp được lactose, muốn mua được lactose thì phải ra nước ngoài.

Mua đồ từ nước ngoài về, Lưu Nguyệt Quế có thể tự mình giải quyết chuyện này, nếu không giải quyết được thì đi tìm Diệp Thư ...Đừng đến tìm cô ~

Nghe nói có thể trị, Lưu Nguyệt Quế lập tức vui vẻ: "Tốt tốt tốt, vậy để hắn mua thuốc mang tới, bao nhiêu tiền thím ra! Tốt nhất là nhanh một chút. . ."

Diệp Thư há mồm, muốn nói không cần, nhưng dưới bàn đột nhiên bị Hoa Chiêu đá một cước.

Cô ấy lập tức ngậm miệng lại rồi.

Hoa Chiêu cười với Lưu Nguyệt Quế: "Thuốc kia có thể không rẻ."

Lưu Nguyệt Quế dừng lại một chút hỏi: "Không rẻ là bao nhiêu tiền?"

"Hơn mười đồng một hộp a."

Hơn mười đồng vào lúc này, xác thực không rẻ.

Nhưng Lưu Nguyệt Quế cũng không nháy mắt lập tức nói: "Không có việc gì, mua!"

Hoa Chiêu lại nhìn đứa nhỏ bướng bỉnh trong n.g.ự.c bà ấy, đứa nhỏ này thật sự tốt số ah, có thể thoát khỏi cha mẹ ruột như vậy, đi vào nhà Lưu Nguyệt Quế, được bà ấy nuôi như cháu trai ruột.

Hi vọng hắn trưởng thành, có thể giữ được cuộc sống tốt đẹp này.

Hoa Chiêu đã đáp ứng, Diệp Thư lập tức cầm lấy điện thoại bàn bên cạnh gọi cho Diêu Khôn, hắn mấy ngày nay sẽ tới, vừa vặn mang hộ đến.

Lưu Nguyệt Quế nghe được chuyện đã được giải quyết, lập tức cao hứng vô cùng.

Sau đó bà an vị trong nhà không đi.

Từ buổi sáng đến buổi tối, trước khi trời tối mới lưu luyến mà về nhà.

Hoa Chiêu thở phào.

Mấy ngày nay Miêu Lan Chi đi quay phim, không ở nhà, nghe nói cuối tuần cũng không chắc sẽ được nghỉ.

Diệp Thâm cũng không ở nhà.

Hoa Chiêu làm chủ nhà, đương nhiên phải ở bên cạnh cả ngày.

Nhưng mà cô cùng Lưu Nguyệt Quế thật sự không có chuyện gì mà nói.

Lưu Nguyệt Quế vô cùng nhiều suy nghĩ, cô thật sự không dám gật bừa.

"Cuối cùng đã đi." Diệp Thư duỗi eo nói ra.

Ngày hôm nay cũng làm cô ấy mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Cô ấy nhìn ra Hoa Chiêu cùng thím hai không có chuyện gì mà nói rồi, nếu cô ấy không bổ sung, không khí liền xấu hổ rồi.

Dù sao cũng là một người lớn trong nhà đối với các cô cũng tốt.

"Đi rồi, chị muốn đi ngủ, ngày mai chị muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao, tự nhiên tỉnh!" Diệp Thư nói ra.

Hoa Chiêu nhìn cô ấy ha ha một tiếng: "Nguyện vọng của chị sợ là không thể thực hiện được."

"Vì sao? Ngày mai em muốn đưa chị đi đâu sao?" Diệp Thư hiếu kỳ nói.

Hoa Chiêu đột nhiên không muốn nói nữa, cười nói: "Ngày mai chị sẽ biết."

Diệp Thư tràn ngập chờ mong mà quay trở về đi ngủ.

Kết quả sáng sớm hôm sau, liền bị tiếng chơi đùa của trẻ con đánh thức.

Không biết là ai, vừa nhảy dây vừa thét lên.

Vui vẻ vô cùng đấy.

Nhưng cũng rất ầm ĩ!

"Ai vậy?"

Khẳng định không phải mấy đứa Vân Phi, ba đứa bé được dạy dỗ đặc biệt tốt, cho tới bây giờ cũng biết không làm ầm ĩ, quấy rầy người khác nghỉ ngơi.

Diệp Thư nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng cũng chỉ mới bảy giờ.

Cách thời gian cô ấy rời giường còn sớm.

Cô ấy đầu ông ông mà đứng lên, chạy đến bên cửa sổ nhìn xem, bốn năm đứa bé đang chơi trong cái sân nhỏ Hoa Chiêu làm riêng cho ba đứa nhỏ.

Hai đứa đang nhảy dây, hai đứa đang ngồi cầu bập bênh đấy.

Là con của Diệp Đan cùng Diệp Anh.

Vân Phi cùng Thúy Vi đứng ở trước mặt mấy đứa nhỏ kia, không ngừng nói "Nói nhỏ chút", "Làm ầm ĩ đến mẹ em rồi" "Làm ầm ĩ đến cô cô rồi" "Làm ầm ĩ đến em trai nhỏ của em rồi".

Nhưng cũng không có tác dụng, mấy đứa bé kia còn nói lớn tiếng hơn.

Lưu Nguyệt Quế đang ôm đứa bé bướng bỉnh đứng ở một bên, nói ra: "Nào có ai làm mẹ như vậy? Nắng đã chiếu đến đ.í.t còn chưa chịu rời giường, so với bọn nhỏ còn lười hơn, như vậy sao được? Mấy đứa ầm ĩ thêm chút!"

Mấy đứa nhỏ kia đã nhận được mệnh lệnh của bà ngoại, lập tức càng gào to.

Diệp Thư rốt cuộc cũng biết câu nói ngày hôm qua của Hoa Chiêu nói là có ý gì rồi.

Nhưng mà chính Hoa Chiêu cũng không biết.

Cô chỉ nhìn ra Lưu Nguyệt Quế có ý còn muốn đến thăm.

Người ta ngày hôm qua vào cửa đã nói, chính mình không biết chăm sóc đứa nhỏ, tới cùng các cô học tập làm sao để chăm đứa nhỏ đấy.

Mà một ngày thì học được hết hay sao?

Nhưng Hoa Chiêu hoàn toàn không ngờ, hôm nay bà ấy không chỉ dẫn theo đứa bé bướng bỉnh, còn dẫn theo 4 đứa nhỏ sáu bảy tuổi tới.

Tới coi như xong, còn hò hét giống như sói tru vậy.

Tiểu Thận cũng bị sợ hãi mà khóc!

Hoa Chiêu vội vàng dỗ tiểu Thận..., nhưng tiếng hét bên ngoài quá dọa người rồi, mấy đứa bé không hiểu chuyện kia tạo ra động tĩnh không tốt.

Tiểu Thận đã bao giờ nghe được âm thanh này? Trong ánh mắt mang theo hoảng sợ, nhìn Hoa Chiêu rồi khóc.

Hoa Chiêu lập tức vừa đau lòng lại tức giận.

"Vân Phi! Em trai khóc! Hãy để cho bọn chúng câm miệng!" Hoa Chiêu ở trong phòng hô.

Cô tin là Vân Phi có thể nghe thấy tiếng cô..., cũng có thể nghe hiểu.

Vân Phi kỳ thật đã sớm nghe thấy tiếng khóc của em trai, mặt cũng tức giận đến đỏ lên.

Hiện tại có mệnh lệnh của mẹ, thằng bé lập tức giống như quả pháo nhỏ lao ra, một tay một người đem hai đứa nhỏ thù bàn đu dây túm xuống dưới.

Sau đó cho một người hai chân, để cho bọn chúng câm miệng.

Bên kia, động tác của Thúy Vi cũng không thể chậm hơn, đã túm một đứa bé trên một bên bập bênh, đang đè xuống đất đánh.

Đứa khác bị Vân Phi tiếp nhận rồi, cũng đem đối phương kéo xuống trên đất, mặc kệ có phải là bé gái hay không.

Không khí rốt cuộc cũng an tĩnh.

Nhưng một giây sau, bốn đứa bé đều khóc lên.

Hai đứa bé gái chỉ biết khóc, hai bé trai lại vừa khóc vừa nhào về phía Vân Phi cùng Thúy Vi.

Bốn đứa bé lập tức đánh thành một đoàn.

Nhưng bọn chúng sao có thể là đối thủ của Vân Phi cùng Thúy Vi?

Hai tiểu gia hỏa từ lúc ba tuổi đã bắt đầu học võ, khí lực tuy không phải là thần lực như Hoa Chiêu, nhưng tuyệt đối khá hơn người bình thường.

Hơn nữa có người chuyên nghiệp chỉ điểm, đánh nhau với người bình thường, bọn nhỏ vừa có sức lực lại có tốc độ, chưa chắc sẽ thua.

Đánh nhau với mấy đứa trẻ, quả thực là bắt nạt người.

Chỉ chốc lát sau, hai đứa bé trai đã bị đánh ngã, cũng ngồi dưới đất khóc.

"Câm miệng!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phi kéo căng, trầm giọng nói.

Tiếng khóc lập tức không còn.

Bị doạ sợ.

Lưu Nguyệt Quế lúc này mới kịp phản ứng, mắt trợn trừng mà nhìn Vân Phi cùng Thúy Vi: "Các cháu sao lại đánh người vậy? Bọn chúng là anh chị của các cháu ah! Tuy không phải ruột thịt đấy, nhưng cũng là anh chị họ ah!"

"Cháu đã sớm nói bọn hắn câm miệng rồi, bọn hắn không nghe, hù đến em trai nhỏ của cháu, cháu chỉ có thể động thủ." Vân Phi ngửa đầu nhìn Lưu Nguyệt Quế, chân thành nói.

Tuổi còn nhỏ, tướng mạo cực giống Diệp Thâm, khí chất cũng cực giống Diệp Thâm. Mà ngay cả bây giờ đang nói chuyện, ánh mắt cùng ngữ khí cũng giống.

Lưu Nguyệt Quế nhìn thằng bé, lập tức không biết nói gì cho phải.

Hoa Chiêu đã ôm đứa nhỏ đi tới, nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt Quế.

"Thím hai, sáng sớm mà dắt bọn nhỏ đến thăm, ở nhà người ta gào khóc thảm thiết như vậy, không tốt lắm đâu?"

Lưu Nguyệt Quế hoàn hồn, vấn đề này hình như cho bà ấy một chút dũng khí.

Bà ấy nói ra: "Cái gì mà sáng sớm, cháu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, người bình thường bốn năm giờ đã dậy, người lười biếng nhất 6:30 cũng dậy rồi, cháu nhìn các cháu đi, bây giờ đã 7:30 rồi, không gọi cũng không dậy nổi, như vậy còn có bộ dáng gì nữa? Để cho người ngoài biết, sẽ bị chê cười c.h.ế.t rồi."

Bà càng nói càng có lý.

"Cháu khi nào rời giường, người ngoài làm sao biết? Trong nhà cháu chưa bao giờ có người ngoài." Hoa Chiêu nhìn bà ấy ám chỉ nói.

Lưu Nguyệt Quế không hiểu, ngược lại cảm thấy Hoa Chiêu nói bà không phải là người ngoài còn rất cao hưng đấy.

Bà lại nói: "Cho dù người ngoài không biết, mình cũng không thể lười như vậy. Các cháu không có thói quen tốt, bọn nhỏ cũng sẽ không có thói quen tốt. . ."

Hoa Chiêu ngắt lời bà: "Làm sao thím biết con cháu không có thói quen tốt?"

Cô cúi đầu nói với Vân Phi: "Nói cho bọn họ biết các con khi nào thì rời giường, và làm những gì đi?"

Vân Phi nói ra: "Chúng cháu thức dậy lúc 5 giờ mỗi ngày, sau đó chạy bộ vào buổi sáng, tắm rửa, tập luyện, đọc sách, ăn uống và đi học."

Hoa Chiêu lười, thích nằm ỳ, nhưng cô cũng biết đây không phải là thói quen tốt, cho nên nghiêm khắc dạy bảo mấy đứa nhỏ không được phép như vậy.

Lưu Nguyệt Quế nghe xong không lên tiếng rồi.

Lời Vân Phi nói bà tin.

Bởi vì buổi sáng hôm nay lúc đến nơi, chính Vân Phi tiếp bọn họ, hơn nữa Vân Phi lúc ấy cùng Thúy Vi, Cẩm Văn đang xem sách.

Hôm nay là cuối tuần, bọn chúng cũng không lười biếng, không nằm ỳ.

Không giống mấy đứa cháu nhà bà, đều là bị bà kéo dậy từ trên giường..., nói là đi ăn mới lừa gạt được đến đấy.

Mặt của bà lập tức có chút hồng.

Bất quá nhìn Hoa Chiêu, bà vẫn còn cảm thấy mình có lý: "Vậy cháu cũng không thể dạy bọn nhỏ đánh người ah, lại là đánh thân thích! Nếu để cho người ngoài biết sẽ chê cười đấy!"

Hoa Chiêu vỗ vỗ tiểu Thân ở trong n.g.ự.c thỉnh thoảng còn nức nở hai tiếng: "Lý do đánh người con của cháu đã giải thích. Thím hai, tiểu Thận nhát gan, thím cũng biết? Thím lại để cho mấy đứa cháu hô hào như vậy, sẽ doạ đến nó thím không biết sao?"

"Bị tiếng hét doạ chút cũng tốt." Lưu Nguyệt Quế vỗ vỗ đứa bé trong lòng n.g.ự.c của mình thầm nói: "Hơn nữa quen rồi thì tốt rồi, còn luyện lá gan."

Cũng giống như bé bướng bỉnh.

Nhà Diệp Đan rời đi, lưu lại 6 đứa bé, đều ở nhà bà.

Diệp Anh cùng chồng cũng phải công tác, không rảnh, con của chúng cũng ở nhà bà

Mười mấy đứa nhỏ ở trong nhà mỗi ngày, làm cho nóc nhà cũng muốn lật ra, bé bướng bỉnh ngay từ đầu xác thực cũng bị sợ khóc, nhưng gần đây đã không khóc nữa, giống như không nghe thấy, tựa như vừa rồi.

Hoa Chiêu nhìn đứa nhỏ bướng bỉnh đang nặng nề ngủ, đột nhiên bó tay rồi, cũng không biết nói thế nào nữa rồi.

Được rồi, cùng Lưu Nguyệt Quế cãi nhau không có ý nghĩa.

"Thím hai hôm nay tới có chuyện gì?" Cô hỏi.

Lưu Nguyệt Quế cũng không xoắn xuýt chuyện đánh người nữa, bọn chúng đến cùng hù đến bé bướng bỉnh, việc này cho là huề nhau a.

Hơn nữa trẻ con cãi nhau ầm ĩ cũng bình thường, con của Diệp Đan cùng Diệp Anh cũng từng đánh nhau, bà cũng chỉ nói vài câu như vậy là xong việc.

"Thím không có việc gì, đây không phải là vì cuối tuần rồi, muốn mang bọn chúng tới cùng mấy đứa Vân Phi cùng nhau chơi đùa.

"Thím thấy bọn chúng không phải đến trường, cứ phải ở trong nhà, cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài cùng bạn nhỏ khác chơi, quá đáng thương đấy.

"Mà trong nhà lại có mấy anh chị cũng xấp xỉ tuổi bọn chúng, thím liền mang tới để cho bọn chúng cùng nhau chơi đùa." Lưu Nguyệt Quế nói ra.

Vẻ mặt thiệt tình.

Hoa Chiêu thở sâu, cô cũng tin tưởng Lưu Nguyệt Quế thật tình.

Theo lý ở thời đại này, mấy đứa bé cùng độ tuổi với Vân Phi, bất kể là trong thành phố hay là ở nông thôn, đều có thể đi ra ngoài cùng một đám bạn nhỏ chơi.

Nhưng xuất phát từ cân nhắc an toàn, Hoa Chiêu lại muốn bọn nhỏ ở nhà, ngoại trừ đến trường, không có cô đi cùng, không cho phép đi ra ngoài.

Thoạt nhìn quả thật có chút đáng thương.

Nhưng Lưu Nguyệt Quế người này, luôn có thể đem lòng tốt hoá thành chuyện xấu.

Hơn nữa cái lòng tốt này, cô cũng không muốn tiếp nhận.

Hoa Chiêu cúi đầu, nhìn bốn đứa bé ngồi dưới đất.

Hai nam hai nữ, trong đó hai bé trai là của nhà Diệp Đan đấy, lúc này đang ngửa đầu oán hận mà nhìn cô.

Ánh mắt kia, giống như lũ sói con vậy.

"Thím hai, ánh mắt của bọn chúng là có ý gì vậy? Thím có thấy không?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi.

Lưu Nguyệt Quế không cần cúi đầu đã biết chuyện gì xảy ra, bà lập tức thò tay gõ hai đứa bé trai: "Đây là thím hai của các cháu, thấy người tại sao không gọi? Nhanh, gọi thím hai."

Hai cậu bé ngẩng đầu, tiếp tục trừng mắt với Hoa Chiêu, ánh mắt càng hung ác rồi.

Đừng nhìn đây chỉ là đứa bé bảy tám tuổi, nhưng cũng có tình cảm, cũng sẽ hận.

"Bọn hắn đây là ý gì? Đem lỗi sai của ba mẹ tính toán lên đầu cháu rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.

"Không có, không có." Lưu Nguyệt Quế nhanh chóng nói: "Diệp Đan cùng Vương Kiến là tự mình làm sai, chẳng trách người khác, nếu quả thật muốn trách, cũng là oán thím, không dạy tốt bọn hắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-256.html.]

Bà thở dài, cũng muốn chảy nước mắt.

Bà thật sự nghĩ như vậy.

Cho nên nói, Hoa Chiêu không biết làm gì với bà ấy.

Người này không có ý xấu, nhưng vì tư tưởng không giống nhau, luôn làm chút chuyện mà cô không thích.

"Vương Đống, Vương Lương, trước kia bà ngoại dạy các cháu như thế nào? Thấy thím hai phải thân thiết. . . ."

"Chính bà ta đã hại ba mẹ cháu! Không có bà ta, ông cố đã đem chuyện của ba mẹ dọn dẹp rồi, ba ba cũng không cần đi tù, mẹ cũng không cần rời đi! Chúng cháu cũng sẽ không biến thành con hoang không ai muốn! Đều là vì bà ta!" Vương Đống lớn hơn một chút đột nhiên hô.

Lưu Nguyệt Quế lại càng hoảng sợ, hét lớn: "Loại lời này là ai nói cho các cháu vậy? Hắn đây là muốn châm ngòi ly gián ah!

"Ai nói các cháu không ai muốn rồi hả? Bà ngoại ông ngoại đây không phải rất thương các cháu đó sao? Bà mỗi ngày cho các cháu ăn ngon, đều vào bụng cẩu hết rồi sao?" Lưu Nguyệt Quế mắng.

Bà thật sự cảm thấy rất thương tâm.

Bởi vì thân phận của hai đứa cháu hiện tại khá đặc biệt, nên bà rất yêu thương hai người, cũng đã nhắc nhở mấy đứa con của Diệp Anh nhường nhịn con Diệp Đan một chút, đặc biệt là mấy đứa nhỏ nhất, chỉ sợ bọn chúng bị ủy khuất.

Kết quả ngược lại tốt rồi, bọn chúng còn cho là mình là con hoang?

Nhưng trẻ con thì biết cái gì, đây đều là người lớn dạy đấy!

"Nói! Những lời này là ai nói cho các cháu?" Lưu Nguyệt Quế hô.

Bà tuy bởi vì chuyện của Diệp Đan mà cùng một nhà Hoa Chiêu có ngăn cách rồi, tình cảm rất phức tạp, nhưng bên trong tuyệt đối không oán trách Hoa Chiêu.

Chuyện của Diệp Đan phải trách bà, trách lão công bà, thậm chí trách Diệp Hưng, nhưng trách ai cũng không trách đến Hoa Chiêu.

Cho dù không có Hoa Chiêu, việc này bị phát hiện rồi, lão gia tử cũng tuyệt đối không chấp nhận được.

Điểm ấy Lưu Nguyệt Quế rất rõ ràng, cũng đã cùng bọn nhỏ nói, nhưng bọn hắn hiển nhiên không tin.

Vương Đống Vương Lương không lên tiếng, Lưu Nguyệt Quế nóng nảy, đánh mấy cái.

Vài cái đánh cũng đã có đáp án.

"Là thím năm nói."

Diệp Hưng là cháu trai đứng thứ năm ở Diệp gia, Khâu Mai chính là thím năm.

"Hoá ra là cô ta!" Lưu Nguyệt Quế vén tay áo lên nói: "Cuộc sống của cô ta cũng sắp sống không nổi nữa, vậy mà còn dám tới châm ngòi ly gián! Cần phải để cho người ta đuổi ra cửa mới cam tâm sao? Thím đi tìm cô ta!"

Nói xong quay người muốn đi.

"Đem bọn chúng cùng mang đi." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.

Lưu Nguyệt Quế quay đầu, trông thấy Hoa Chiêu thò tay chỉ vào con của Diệp Đan, Vương Đống Vương Lương, còn có hai đứa con gái của Diệp Anh.

"Để cho bọn chúng chơi ở đây một chút a, thím đi đánh nhau đấy, mang theo bọn chúng bất tiện." Nói xong Lưu Nguyệt Quế nhớ tới đứa nhỏ trong n.g.ự.c của mình, liền muốn buông.

Kết quả trong tay Hoa Chiêu còn ôm đứa bé, không có cách nào nhận, những người khác. . . . Bà quay đầu nhìn thấy Diệp Thư đang đi tới, đáng tiếc trong n.g.ự.c Diệp Thư cũng có đứa bé.

Cuối cùng bà cắn răng một cái, muốn đem đứa nhỏ để trên bàn trong sân.

"Đừng để đó, đều mang đi." Hoa Chiêu nói: "Bọn hắn vừa đánh nhau xong, đoán chừng cũng không thể cùng chơi."

"Trẻ con cãi nhau ầm ĩ rất bình thường, đánh nhau mấy lần sẽ thân quen hơn." Lưu Nguyệt Quế vậy mà kiên trì muốn bọn nhỏ lưu lại.

Bà mang bọn chúng tới đây, không chỉ là muốn cho bọn hắn chơi đùa, bà còn muốn cho bọn chúng cùng một nhà Hoa Chiêu chữa trị tình cảm.

Tương lai vài chục năm sau của Diệp gia, phải dựa vào Diệp Danh cùng Diệp Thâm rồi, bọn hắn không thể cùng một nhà Diệp Mậu náo đến bất hòa.

Tốt nhất lợi dụng mấy đứa nhỏ hóa giải mâu thuẫn, gia tăng cảm tình.

Phương pháp tuy tốt, nhưng Hoa Chiêu hoàn toàn không tiếp nhận.

"Mấy đứa Vân Phi không có cuối tuần, mỗi giờ đều có chương trình học, sắp xếp thời gian đầy rồi, không có thời gian chơi, thím hai vẫn là mang người về a." Hoa Chiêu nói rất rõ ràng.

Chẳng những hôm nay không rảnh theo chân bọn họ chơi, về sau cũng không rảnh!

Mắt Lưu Nguyệt Quế lại sáng ngời: "Học nhiều như vậy sao? Vậy lại để cho bọn hắn cùng theo học một chút? Mọi người cùng nhau thi đua, sẽ càng thêm vui vẻ!"

Hoa Chiêu lần đầu tiên cảm thấy, Lưu Nguyệt Quế cũng rất khó chơi.

Nhịn xuống!

"Thím hai, cháu cùng đứa nhỏ đều cần nghỉ ngơi, không thích ồn ào. . ."

"Về sau thím sẽ không bao giờ để cho bọn hắn ồn ào nữa! Cam đoan im lặng, cháu thích ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu!"

Hoa Chiêu. . . . .

Diệp Thư đã nghe không nổi nữa, nói thẳng: "Thím hai, đây là cháu ngoại của thím, tự thím hãy trông chứng, đừng đến phiền toái người khác."

Lưu Nguyệt Quế còn muốn nói chuyện.

Diệp Thư có thể đoán được bà muốn nói cái gì, trực tiếp nói: "Thím cho rằng nuôi một đứa bé chỉ là cho một phần cơm ăn, đói không đến, khát không đến là được rồi sao? Tính cách không cần bồi dưỡng sao? Đạo lý không cần dạy sao? Chăm sóc một đứa bé cháu đã cảm thấy mệt mỏi phát sợ, không có tinh lực chăm con cho người khác."

Lưu Nguyệt Quế nhìn Hoa Chiêu, cùng ba đứa bé bên người cô.

Hoa Chiêu cũng đã sinh ba đứa rồi, cũng không thấy nói mệt mỏi.

Nói thẳng không được, Diệp Thư tức giận đến mắt trợn trắng, cô ấy liếc nhìn Hoa Chiêu, cô ấy mặc kệ, Hoa Chiêu thích nói như thế nào thì nói a.

Hoa Chiêu đã không còn gì để nói được rồi.

"Thím hai, nhanh đi tìm Khâu Mai tính sổ đi thôi, chuyện này thím không xử lý, cháu sẽ đi. Bọn hắn cô nhi quả mẫu quá đáng thương, không bằng để cho bọn hắn cùng Diệp Hưng đoàn tụ mới tốt." Hoa Chiêu nói ra.

"Đừng đừng đừng, cháu cũng biết, bọn hắn cô nhi quả mẫu đấy, quá đáng thương, thím đi nói cô ta." Lưu Nguyệt Quế ôm đứa nhỏ bướng bỉnh, mang theo bốn đứa bé đi nha.

Hoa Chiêu đã biết sẽ như vậy.

Lưu Nguyệt Quế là người mềm lòng, đồng tình kẻ yếu đấy, mặc kệ kẻ yếu này lúc trước đáng hận bao nhiêu, hiện tại nhìn thấy người ta đáng thương, bà ấy đã lập tức rộng lượng mà tha thứ cho tất cả những lỗi lầm của người ta.

Khâu Mai bây giờ đang ở Diệp gia cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, người đàn ông trong nhà chạy, mẹ chồng không chào đón, mình cũng không có công tác, tiêu một phân tiền đều phải thò tay xin người khác, xem sắc mặt người khác, quá đáng thương.

Kỳ thật cô không muốn đi qua cùng Khâu Mai đánh nhau, cô muốn đi qua cùng cô ta giảng đạo lý, nói một chút phụ nữ phải làm như thế nào.

Người cuối cùng đã đi, trong sân rốt cuộc cũng an tĩnh, Diệp Thư vẫn cảm thấy nhức đầu.

"Thím ấy về sau còn đến hay không? Lại mang theo bọn nhóc đến? Mở cửa sao?" Cô ấy hỏi.

"Không mở cửa thì còn bộ dáng gì nữa?" Hoa Chiêu nói ra.

Lưu Nguyệt Quế là vợ của Diệp Thượng, nhị phu nhân của Diệp gia, là thím của Diệp Thâm, lại chưa làm qua chuyện gì thực có lỗi với cô, cũng bởi vì cô không thích nghe bà ấy nói chuyện, liền không làm cho người ta đến nhà rồi hả?

Còn có mấy đứa con của Diệp Đan Diệp Anh, về sau cũng không thể đến nhà thím hai này?

Vậy cũng quá không biết làm người rồi.

Truyền đi, nói toạc trời cũng là cô không đúng, trước kia cô cố gắng kiếm được những danh vọng kia, lập tức sẽ bị "Thanh danh cao ngạo" "Không hiểu đạo lí đối nhân xử thế" thay thế.

Loại người này bất cứ lúc nào cũng không được chào đón.

"Vậy làm sao bây giờ?" Diệp Thư cũng thay Hoa Chiêu buồn, cũng thay mình buồn, về sau cô còn có thể ngủ lấy lại sức hay không?

"Mẹ, không sợ!" Vân Phi đột nhiên nói ra: "Con có biện pháp!"

"Ah? Biện pháp gì?" Diệp Thư lập tức hỏi.

"Bọn hắn dám đến con liền dám đánh!" Vân Phi nói ra: "Như hôm nay vậy, tới một lần đánh một lần, đánh cho bọn hắn không dám đến cửa!"

Vốn tưởng rằng chủ ý này sẽ được mẹ cùng cô cô khen ngợi, nhưng mẹ cùng cô cô nghe xong lại cau mày.

Vân Phi lập tức cũng nhăn lông mày nhỏ lại, nghi hoặc mà hỏi thăm: "Làm sao vậy? Không đúng chỗ nào sao ạ?"

Hoa Chiêu cảm thấy phía sau lưng cũng ra một thân mồ hôi lạnh.

Không đúng chỗ nào?

Chỗ nào cũng không đúng!

Cô đột nhiên bừng tỉnh, chính mình hình như đã làm một tấm gương xấu.

Cô bình thường không phải ở trong sân nhà, thì là đi ra ngoài dạo phố, chơi đùa, cùng những thân thích khác của Diệp gia rất ít tiếp xúc.

Mà mỗi lần tiếp xúc này đều là những cuộc cãi vã hoặc đánh nhau, điều này có thể khiến cho ba đứa nhỏ kết luận rằng mấy người thân thích kia của Diệp gia đều là người đáng ghét, có thể đánh.

Như vậy sao được?

Hai nắm đ.ấ.m không thể đánh bại bốn tay, bất cứ lúc nào, mặc kệ lúc nào, hảo hán đều cần bạn bè hỗ trợ, bằng không thì sẽ c.h.ế.t rất nhanh!

Đặc biệt là loại người như Diệp gia, phải đoàn kết nhất trí, giúp đỡ lẫn nhau phát triển, cùng tiến cùng lùi mới được.

Bằng không thì, anh em họ hàng còn không giúp đỡ nhau, lại đi trông cậy vào người ngoài sao?

"Em sai rồi." Hoa Chiêu lập tức nói: "Mấy đứa Vân Phi xác thực cần cùng các anh chị em chơi đùa với nhau nhiều hơn, chỉ có khi còn bé tạo dựng được tình cảm, mới có thể bền vững."

Trưởng thành, thân tình cũng không còn tinh khiết nữa rồi.

"Bọn hắn muốn tới thì tới, không muốn tới, em phải đem bọn họ kéo tới!" Hoa Chiêu nói ra.

Có cái gì mâu thuẫn, thừa dịp bọn nhỏ còn nhỏ, tranh thủ thời gian hóa giải đi, tránh khỏi lớn rồi sẽ trở thành vấn đề không giải quyết được.

Đến lúc đó những người anh em bà con này, chẳng những không thành trợ lực cho Vân Phi, ngược lại còn trở thành chướng ngại vật?

Không nên không nên.

Vậy thì như Diệp Thâm Diệp Danh đụng phải Diệp Hưng Diệp Đan, bị liên lụy một trận.

Không biết việc Diệp Thâm phải liên tiếp ra ngoài, còn chưa xác định được việc làm mới có công lao của bọn hắn hay không, nhưng cô nghe nói Diệp Danh vốn sắp thăng chức lại bị người khác thế thân rồi, cũng bởi vì chuyện của Diệp Hưng Diệp Đan.

Ân, Diệp gia đời sau, cô phải nhìn kỹ một chút.

Diệp gia đời trước, tuyệt đối đoàn kết chặt chẽ.

Cho dù Diệp Thành bị buộc ly hôn rồi, con trai lại bị trục xuất khỏi gia môn, nhưng hiện tại Diệp Mậu nói ông ta làm gì, ông ta tuyệt đối sẽ đi làm.

Diệp gia thế hệ này, đã không được. . . .

Diệp Danh lúc trước khuyên nhủ rất nhiều, cũng không thể làm cho Diệp Hưng quay đầu lại.

Diệp gia đời sau, phải bắt đầu nuôi dưỡng từ nhỏ.

Cây con, phải uốn nắn từ nhỏ mới có thể lớn lên thẳng tắp.

"Còn có thế hệ này của chúng ta, em cũng phải làm ra tư thái chị dâu cả, không, chức trách chị dâu hai, phải đi đi lại lại thật tốt." Hoa Chiêu nói ra.

Đã đánh tan Diệp gia thế hệ này, cô hi vọng còn có chỗ cứu vớt.

Nhà chú hai, Diệp An Diệp Đào hẳn là không có vấn đề, Diệp Anh cũng không sai biệt lắm.

Nhà cô nhỏ, Tần Trác khẳng định cũng không thành vấn đề.

Nhà chú ba, Diệp Thần. . . . Cô phải tìm hiểu thêm.

Về phần Diệp Lị, cũng không trông cậy vào cô ta cùng cô tương thân tương ái, cô cũng không thích cùng Diệp Lị tương thân tương ái, nhưng cô phải xem chừng cô ta, không thể để cô ta giống như Diệp Đan Diệp Giai là được!

"Tổ chức một buổi tiệc ah, đem tất cả mọi người mời tới vui chơi giải trí." Hoa Chiêu nói ra.

Muốn gia đình đoàn kết, làm thể nào để đoàn kết khi mà chỉ có lễ mừng năm mới cả nhà với ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm? Phải đi lại nhiều mới có thể đoàn kết.

"Bắt đầu hành động!" Hoa Chiêu suy nghĩ cẩn thận rồi, lập tức toàn thân đều tràn đầy nhiệt tình.

Tất cả mọi người Diệp gia đều nhận được lời mời, từ Diệp Chấn Quốc, đến Khâu Mai cùng con của cô ta.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

"Muốn tự mình tổ chức lễ đầy tháng?" Diệp Danh đi tới hỏi.

Anh ôm lấy tiểu Thận từ Hoa Chiêu.

Tiểu gia hỏa nhăn nhíu mày nhìn anh, không lên tiếng.

Diệp Danh lập tức cười đến đắc ý, xem, tên tiểu tử này cũng thích anh! Anh chính là người vạn người mê!

"Không có, không phải đầy tháng của thằng bé." Diệp Thư nói ra.

Cô ấy biết Diệp Danh là đang hỏi mình.

Nhà Hoa Chiêu đã không làm tiệc đầy tháng rồi, mà đại bảo nhà cô ấy cũng đã sớm qua ngày đầy tháng rồi.

Nhưng Diêu gia bên kia đột nhiên có việc không đến được, kéo vài ngày.

Bất quá đoán chừng hai ngày nữa thế nào cũng qua nhà tổ bên kia tổ chức một bữa đầy tháng.

Người còn chưa tới, cô ấy làm sao có thể tự mình làm rồi hả?

"Vậy đang làm gì? Buổi tiệc mời khách lớn như vậy?" Diệp Danh kỳ quái nói.

Diệp Thư đoán được một chút tâm tư của Hoa Chiêu, nhưng cô ấy không nói, chỉ cười hắc hắc.

Cười đến Diệp Danh cũng không hiểu thấu.

Diệp Thư liền nâng cằm ra hiệu cho anh, để anh nhìn Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu đang theo Diệp Anh nói chuyện phiếm, không biết trò chuyện cái gì, làm cho Diệp Anh cười ha hả.

Mấy đứa bé bên cạnh Diệp Anh cũng cười, vốn có chút câu nệ, hiện tại cũng không còn.

Chuyện này cũng hiếm có rồi.

Diệp Anh đoán chừng đã rất lâu không cười lớn như vậy, lại là đối với Hoa Chiêu..

Vân Phi cùng Thúy Vi cũng chạy tới, một người lôi kéo nhóm bé trai, một người lôi kéo nhóm bé gái, phân thành hai tốp chơi đùa.

Cẩm Văn đang theo Gia Khánh nói chuyện phiếm.

Khuôn mặt ngơ ngác của Gia Khánh cũng sống động hơn, đã có bộ dạng tươi cười.

Người lớn bên này, có Trương Quế Lan cùng Miêu Lan Chi chiếu cố, cũng là một mảnh vui vẻ hòa thuận.

Diệp Danh cũng xem đến ngây người, lễ mừng năm mới năm trước, cũng không có không khí như vậy.

Đây là làm sao vậy?

"Hoa Chiêu gặp được việc vui gì rồi hả?" Ánh mắt Diệp Danh đảo qua một chuyến, không thể tưởng tượng nổi nói: "Lại có?"

Vậy thật đúng là việc vui.

Diệp Thư đang uống nước, lập tức phun ra.

"Anh nói cái gì đó? Sao có thể nhanh như vậy!" Diệp Thư nói.

"Cũng không tính là nhanh." Đối với Diệp Thâm mà nói.

Lại xem xét, trong sân lúc này lại thiếu Diệp Thâm.

Bất quá anh biết rõ Diệp Thâm gần đây đang bận cái gì, cũng không nói gì.

"Vậy rốt cuộc là làm sao vậy?" Diệp Danh hỏi.

"Chính anh xem đi." Đại bảo đói bụng, Diệp Thư không rảnh nhiều lời, ôm thằng bé đi nha.

Diệp Danh ngày hôm nay, cũng không có cơ hội tới gần Hoa Chiêu hỏi một câu.

Cô bận quá rồi.

Cùng Diệp Anh nói chuyện phiếm xong, vậy mà cùng Diệp Lị nói chuyện.

Diệp Lị hiện tại cũng không biết nên có biểu cảm gì cho tốt rồi.

... .

Liên tiếp ba ngày, Hoa Chiêu đều bận rộn nhiều việc.

Mỗi ngày đều có tiệc.

Những cũng không phải là bữa tiệc lớn mời người cả nhà, cô một mình mời ai đó đến nhà ăn cơm.

Diệp Danh quá hiếu kỳ rồi, rút chút thời giờ tới hai bữa tiệc, rốt cuộc cũng có thể nhìn ra.

Anh nhất thời không biết nên nói cái gì, ý cười trong mắt sắp tràn ra, rất nhanh toàn thân liền thả lỏng.

Không thể không nói, từ khi Hoa Chiêu vào cửa, vận làm quan của Diệp gia không ngừng tiến lên.

Nhưng trong nội bộ gia tộc, khoảng cách sụp đổ khả năng cũng chỉ còn vài bước.

Trong này hoặc nhiều hoặc ít đều có bóng dáng của Hoa Chiêu.

Khục, anh tuyệt đối không có ý oán trách Hoa Chiêu, gia tộc phân tách cũng không phải do sai lầm của Hoa Chiêu.

Chỉ là với tính tình trong mắt không chứa được một hạt cát của con bé đã làm cho mối quan hệ của nhà bọn họ cùng một nhà chú hai, chú ba có chút khẩn trương.

Nếu như Hoa Chiêu là người hiền lành, người khác nói cái gì con bé đều nghe theo, người khác muốn chiếm chút tiện nghi con bé cũng không cự tuyệt, nói như vậy, Diệp gia hiện tại khẳng định càng đoàn kết. . . .

Đương nhiên anh hoàn toàn không hi vọng nhìn thấy loại đoàn kết như vậy, đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối, Diệp Đan, Diệp Hưng rồi đến Diệp Giai, đã làm ra chuyện trái pháp luật, đây là vấn đề nhân tính, sẽ không bởi vì người khác là mì dễ vắt mà thay đổi.

Bọn hắn bị vạch trần và loại bỏ khi vẫn chưa đủ mạnh để d.a.o động đến Diệp gia là chuyện tốt, rất đúng thời điểm.

"Em như vậy, làm cho trọng trách trên vai anh và Diệp Thâm trở nên nhẹ nhàng hơn." Diệp Danh nhìn Hoa Chiêu, cười nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Hoa Chiêu hào phóng mà nhận.

Diệp Danh từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người nối nghiệp, chính anh cũng nguyện ý gánh vác phần trách nhiệm này, anh cũng biết phần trách nhiệm này phải gánh vác như thế nào.

Anh có lẽ nên có một người vợ khéo léo, giúp mình đoàn kết nội bộ, trông giữ nội bộ, phòng ngừa bọn hắn làm ra chuyện tổn hại đến gia tộc.

Như vậy chuyện của Diệp Giai, Diệp Đan có lẽ sẽ bị bóp c.h.ế.t trong trứng nước.

Đáng tiếc anh cả không có.

Anh không có, Diệp Thâm có, theo lý cũng giống nhau.

Nhưng anh đã nhìn ra, Hoa Chiêu tuy khéo léo, nhưng con bé không đem phần công phu này dùng ở trên người Diệp gia.

"Hiện tại sao lại muốn làm như vậy rồi hả?" Diệp Danh tò mò hỏi.

"Trước kia em quá lười biếng rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Cũng là do tầm mắt hạn hẹp, không tỉnh táo mà ý thức được thân phận của mình."

Tha thứ cho cô, kiếp trước cô cũng chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, chưa từng làm con dâu nhà giàu, chưa từng quản lý qua một gia tộc, không có phần ý thức này.

Sau khi trọng sinh đến bây giờ, cô cho rằng đời này mình đã chiến thắng nhân sinh.

Mỗi ngày chỉ cần nghiên cứu một chút kiếm ít tiền, thực hiện tự do tài chính là được rồi.

Nhưng cô đã có bọn nhỏ.

“Em phải cho bọn nhỏ một hậu phương an toàn và hài hòa”. Hoa Chiêu nói ra.

Cũng không thể chờ bọn chúng trưởng thành, chẳng những phải đi ra ngoài làm việc, còn phải cùng thân thích nhà mình c.h.é.m giết, như vậy quá khó khăn.

"Rất tốt, anh yên tâm." Diệp Danh cười nói.

Nếu Hoa Chiêu đột nhiên nói mình đã giác ngộ, anh sẽ không yên tâm lắm. Chỉ sợ sự mới lạ này qua đi, cục diện rối rắm hỗn độn này vẫn là của anh đấy.

Hiện tại tốt rồi, động lực là bọn nhỏ, cái này là động cơ vĩnh cửu rồi.

"Vậy anh nói qua cho em một chút, Diệp Thần gần đây có manh mối đang nói chuyện yêu đương, nhà gái đuổi đến rất nhanh, hắn hình như cũng rất ưng ý, nhưng vì chuyện trong nhà nên hắn vẫn còn do do dự dự đấy.”

"Nhà gái tình huống thế nào, lát nữa anh sẽ đưa tư liệu cho em, có cơ hội em nên xem qua người thật một chút, chỉ xem tư liệu cũng không chuẩn.”

"Trạng thái gần đây của Diệp Lị cũng không đúng, hình như cô ya có chút suy nghĩ về người phụ đạo viên hiện tại…Em chú ý một chút.”

"Bên Diệp An, cấp trên của hắn muốn đem con gái gả cho hắn, đã tìm anh hai lần, anh đã đẩy đi, lần sau hắn tìm anh, anh sẽ đổ sang cho em, được hay không được đấy, em cũng nên gặp gỡ mọi người. . ."

Được chứ, Hoa Chiêu càng nghe con mắt càng mở lớn, đây thật đúng là một cục diện rối rắm!

Trách không được Diệp Danh cao hứng như vậy!

Đổi lại là cô, có người hỗ trợ xử lý những chuyện lộn xộn này, cô có thể cười to ba ngày ba đêm!

"Còn có Miêu gia, gần đây luôn phái mấy đứa nhỏ đến dò xét anh, em. . . ."

"Ngừng!" Hoa Chiêu nói ra: "Từng bước từng bước đến."

Đầu cô cũng to ra rồi.

Diệp Danh cười đến như con hồ ly: "Như vậy sao được, chuyện không đợi người, nếu em lười biếng, chờ một chút, hoặc là không nhìn kỹ, có lẽ lần liếc mắt tiếp theo sẽ xảy ra chuyện, cho nên phải thời khắc nhìn chằm chằm vào, hơn nữa là chằm chằm vào tất cả mọi chuyện."

Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh, đột nhiên nói ra: "Anh cả, anh quá vất vả rồi."

Cô chỉ nghe một chút đã cảm thấy không chịu được, mà Diệp Danh không biết đã xử lý những chuyện này bao lâu rồi.

Có thể là từ lúc Văn Tịnh xử lý không tốt?

Mà Văn Tịnh kia, vừa nhìn đã biết là chưa từng xử lý qua loại chuyện này, trên người cô ta không có cái khí chất giỏi giang này.

Hoa Chiêu lắc đầu, quên mất người này không nên nhắc tới.

"Được rồi, những chuyện này về sau đều giao cho em." Hoa Chiêu cắn răng nói.

"Ha ha ha ha!" Diệp Danh thật sự cười ha hả, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

"Ngày mai Tôn gia cưới vợ, anh không đi, em nghĩ xem nên đi một mình hay mang thêm người trong nhà đi.

"Thứ hai bà cụ Chu gia mừng thọ, em cũng đến dự một chút.

"Thứ ba tới là đầy tháng đứa nhỏ nhà Vương gia, quan hệ giũa chúng ta và bọn hắn vẫn chưa tới mức kia, em có thể không đi, nhưng lễ vật phải chuẩn bị, chính em nhìn xem mà xử lý a.”

"Trước mắt chỉ có vậy, về sau nếu có anh lại. . . . Anh trực tiếp đem thư ký cho em đi!"

Diệp Danh càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này tốt.

Người thư ký này cũng không phải do đơn vị cấp cho, mà là thế lực của Diệp gia, nhân tài đã được bồi dưỡng nhiều năm trước.

Từ lúc Diệp Danh quản gia, người này đã ở bên cạnh phụ tá.

Những chuyện nội bộ của Diệp gia, kỳ thật đều là hắn ở một bên nhìn chằm chằm vào, sau đó báo cáo cho Diệp Danh, lúc sau Diệp Danh định đoạt.

Bằng không thì một mình anh, nào có tinh lực quản chút tâm tư này của Diệp Lị!

Hoa Chiêu xác thực cần loại người này, bằng không thì cô cũng không có tâm tư không có tinh lực lần lượt nhìn chằm chằm vào mỗi người Diệp gia.

"Đưa người đó cho em đi." Hoa Chiêu nói ra.

"Tốt, vậy anh tự mình gọi hắn tới, ha ha ha ha!" Diệp Danh quả thực là cười lớn rời đi.

Hoa Chiêu có thể nghe thấy sau khi anh cả đi ra ngoài còn thỉnh thoảng cười một tiếng.

Chỉ cần đừng quá vui mừng.

Cười đến Hoa Chiêu cũng vui vẻ rồi.

Có khả năng giúp đỡ Diệp Danh chút ít, cô cũng cao hứng.

Từ khi tiến vào cái nhà này, Diệp Danh đối với cô cũng chiếu cố rất nhiều, cô rốt cuộc cũng có thể báo đáp lại một chút rồi.

Ngũ Lạc rất nhanh đã tới, gặp ông chủ mới.

Người khác đến tuổi trung niên, hơn ba mươi tuổi, bộ dáng bình thường, cao thấp mập ốm cũng bình thường.

Biểu lộ nhưng lại hay thay đổi, khi thì trung thực, khi thì khôn khéo.

Đối với người nào, biểu hiện ra trạng thái gì, nói cái gì.

Hoa Chiêu biết rõ, đó là một người khôn ngoan.

"Anh Ngũ, đã lâu không gặp ah, về sau còn mong anh Ngũ chiếu cố nhiều hơn ah." Hoa Chiêu cười nói.

"Không dám không dám!" Ngũ Lạc khoa trương mà kinh sợ nói: "Có thể làm việc cho cô Hoa, tôi cao hứng đến muốn nhảy dựng lên, về sau kính xin cô chiếu cố nhiều hơn!"

Hoa Chiêu ha ha cười, biết rõ hắn là đang nói đùa.

Ngũ gia mấy đời vì Diệp gia làm việc, nếu Hoa Chiêu không phải là vợ Diệp Thâm, dù cô trả giá cao cũng không đào được người.

"Anh Ngũ, hiện tại có chuyện gì khó giải quyết nhất, cần xử lý đầu tiên?" Hoa Chiêu hỏi.

Cô vừa tiếp nhận, quả thực là hai mắt đen thui.

Mấy ngày hôm trước cô còn cảm thấy nhân khẩu Diệp gia đơn giản, bắt đầu quản lý khẳng định cũng đơn giản, nhưng vừa rồi nghe Diệp Danh nói, cô đã biết rõ mình sai rồi.

Nơi cô không thể nhìn thấy, còn không biết ẩn chứa bao nhiêu điều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngũ Lạc cười hắc hắc.

Loading...