Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:46:46
Lượt xem: 24
"Tôi cho cô rượu thuốc, bất quá không phải là bị cô uống rồi sao? Miêu lão gia tử uống cái gì, không liên quan gì tới tôi." Hoa Chiêu nói.
"Cô nói dối! Cô rõ ràng cho tôi năm bình, tôi chỉ uống một lọ! Ông nội cũng uống loại cô cho đấy!" Diệp Giai hét.
"Không có, tôi chỉ cho cô một lọ, những thứ khác tôi không biết, không biết là ai làm thuốc giả giả mạo đồ của Diệp gia chúng tôi cho người khác uống, lại còn hãm hại tôi." Ánh mắt Hoa Chiêu dừng ở trên người mấy người Miêu gia.
"Không có con trai ngoan ngoãn ở trước giường bệnh trong một thời gian dài ~ Thật đáng sợ," Cô nói.
Người Miêu gia sững sờ, sau đó lập tức tức giận: "Cô có ý gì? !" Cô ta vậy mà dám ám chỉ bọn hắn hạ độc!
"Ai, tôi cũng hiểu được." Hoa Chiêu vẻ mặt đồng tình: "Bệnh này đến giai đoạn cuối sẽ quá thống khổ, sống không bằng chết, các người muốn sớm giải thoát cho người thân, làm ra chuyện khác người gì, cũng có thể lý giải.”
"Nhưng các người lại muốn hãm hại tôi, đến một ông già bênh tật sắp c.h.ế.t cũng muốn lợi dụng, vậy hơi quá đáng!" Cô tức giận nói.
Mấy câu làm cho người Miêu gia tức giận đến muốn tắc thở.
Từng gặp người không biết xấu hổ đấy, nhưng chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy đấy!
Thật sự là người không thể nhìn bề ngoài!
Bản lĩnh trợn mắt nói dối quả thực còn lợi hại hơn bọn họ!
"Cô vô sỉ như vậy, Diệp gia có biết không?" Miêu Anh Hoa hô.
"Tôi không muốn lắm chuyện với ông, trời chiều rồi, tôi còn muốn về nhà ngủ." Hoa Chiêu nói: "Nhân chứng của các người là họ hàng gần, kỳ thật nói chuyện không tính toán gì hết, có vật chứng gì thì lấy ra đi, không có thì tôi phải về nhà rồi."
Người Miêu gia không phản đối, bởi vì cô ta nói đúng, bọn hắn không phải đến để cãi nhau đấy, mau chóng định tội cô ta quan trọng hơn!
"Cái chai cầm tới rồi sao?" Miêu Anh Hoa hỏi Diệp Giai.
Diệp Giai lập tức từ trong n.g.ự.c móc ra một cái bình nhỏ, cẩn thận đưa cho ông ta.
Miêu Anh Hoa lại cầm cái túi của Hoa Chiêu, lấy ra một cái bình nhỏ giơ lên trước mặt cảnh sát: "Xem! Đây là cái chai Diệp gia chuyên môn đặt hàng! Bên ngoài căn bản không bán đấy! Cái chai này đã nói lên hết thảy!"
Hai cảnh sát tới, lấy chai và kiểm tra chúng cẩn thận.
Bọn hắn mỗi người cầm một cái, chỉ sợ nghĩ sai rồi oan uổng Hoa Chiêu. . . . .
Miêu gia là ai? Bọn hắn căn bản chưa nghe nói qua!
Nhưng Hoa Chiêu, bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng biết.
Cô ấy là người có danh tiếng, việc này nhất định phải thận trọng, bằng không thì ảnh hưởng sẽ quá ác liệt.
Đột nhiên, một người cảnh sát nói ra: "Hai cái chai này không giống nhau ah."
Một người cảnh sát khác nhìn theo chỗ ngón tay hắn ta chỉ, cũng phát hiện vấn đề, bình nhỏ bằng sắt, đáy bình đều có khắc một chữ diệp.
Nhưng trong tay một người là chữ "Diệp" thể Tống, một người là chữ Khải đấy.
Tuy khác nhau rất nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng là khác nhau.
"Đáy bình của Diệp gia đều là chữ Khải đấy." Hoa Chiêu nói ra: "Chữ này là anh cả chúng tôi viết đấy, không tin các người có thể tìm hắn so sánh kiểu chữ, về phần chữ in thể Tống này, đây là chữ in a? Ai cũng có thể viết."
Một người cảnh sát khác tiến lên, cầm lấy cái túi trong tay Miêu Anh Hoa đang ngẩn người, kiểm tra ba cái chai khác, quả nhiên đều là chữ "Diệp" in thể Tống.
"Đây tuyệt đối không phải là chai của Diệp gia chế tạo, không tin các người cũng có thể đến chỗ làm theo yêu cầu của chúng tôi nghe ngóng, chúng ta chỉ đặt hàng chữ Khải đấy." Hoa Chiêu nói.
Về phần mấy cái chữ in thể Tống này, là tự cô sửa đấy!
Cô vốn biết điêu khắc, kỹ thuật không phải là quá tốt, nhưng khắc chữ in vẫn không có vấn đề gì đấy. Hơn nữa đời này cô có khí lực tốt, dù là khắc trên sắt hay trên đá đều như đang khắc trên đậu hũ vậy, rất dễ làm.
Lo trước khỏi hoạ, cô đã sớm làm ra rất nhiều chai đựng "Rượu giả", vì dự phòng tình huống đột ngột phát sinh.
Miêu gia là người đầu tiên nếm thử đấy.
Diệp Danh từ bên ngoài tiến đến, nói tiếp: "Đúng, chính là như vậy."
Anh cũng không cần cảnh sát an bài, tự mình cầm giấy bút viết một chữ "Diệp", quả nhiên giống như đúc trên cái chai.
Cảnh sát đều nhìn về phía người Miêu gia, đây là muốn hãm hại người, lại không chuẩn bị tốt đạo cụ.
"Không, không phải như thế, cái này nhất định là cô ta đã sớm chuẩn bị để thoát tội đấy!" Miêu Anh Hoa nói.
"Thoát tội? Thoát tội gì? Tôi chỉ thấy Diệp Giai đáng thương đưa cho cô ta một lọ rượu thuốc để điều trị thân thể, những chuyện khác tôi không biết." Hoa Chiêu nhìn cái chai trong tay bọn họ nói.
"Tốt rồi, nhân chứng không thể tin, vật chứng không đáng tin, tôi có thể về nhà rồi chứ?" Hoa Chiêu hỏi cảnh sát.
Cảnh sát liếc nhau: "Chúng tôi đi xin chỉ thị một chút."
"Chờ một chút." Diệp Danh đột nhiên nói ra.
Tất cả mọi người nhìn về phía anh.
"Vật này đến cùng có độc hay không, có độc gì, tốt nhất nên tra rõ một chút, lão gia tử cũng không thể luôn chờ ở đây, thực sự có bệnh cần trị." Diệp Danh nói ra.
Trong mắt người Miêu gia lập tức tóe ra tia hi vọng, hắn còn quan tâm Miêu Cương?
"Tôi chỉ tin tưởng em dâu sẽ không hạ độc, hơn nữa nhìn bộ dạng Miêu lão gia tử, cũng không giống trúng độc, mọi người đừng gây rắc rối, chậm trễ con bé về nhà trông con." Diệp Danh nói.
Nhân chứng vật chứng đến cùng là đáng tin hay không đáng tin, cái chai rốt cuộc là Miêu gia làm hay là Hoa Chiêu làm, điều tra rất phức tạp, chậm trễ thời gian không nói, còn dễ dàng để cho người ta lợi dụng sơ hở.
Vạn nhất có người nhảy ra nói chai này chính là hắn đặt hàng cho Hoa Chiêu thì sao?
Vì vậy, vẫn giải quyết vấn đề một cách cơ bản trước.
Trong bình căn bản là không có độc! Náo cái. . . . !
Diệp Danh đem mấy từ bất nhã nuốt trở về, thúc giục cảnh sát nhanh chóng đi điều tra.
Chỉ chốc lát sau, đã có người tới mang tất cả cái chai đi.
Người Miêu gia không thả, nhất quyết không buông tay, chỉ cho bọn hắn lấy đi một tí mẫu vật trong bình.
Hoa Chiêu cùng Diệp Danh cũng không đi, ở chỗ này đợi kết quả, phòng ngừa chuyện có biến.
Miêu lão gia tử cũng được nâng lên đó không đi, chỉ ở chỗ này "Ai ôi!!!" "Ai ôi!!!", chờ lát nữa nhìn sắc mặt Diệp Danh.
Chính ông ta có trúng độc hay không ông ta không biết sao? Ông ta nhất định là trúng độc!
Mà Diệp Danh nói chắc chắn như vậy, nhất định là bị Hoa Chiêu lừa gạt, thực sự cho rằng cô ta là người ngây thơ thiện lương bị bọn hắn bắt nạt! Thật tình không biết độc nhất là lòng dạ đàn bà sao!
Kết quả đi ra hơi chậm, mọi người hết sức thận trọng, 12 giờ đêm mới có kết quả.
“Không có chất độc.” Cảnh sát ngán ngẩm bản báo cáo kết quả ở trên bàn, làm bọn hắn bận việc một ngày! Còn đi theo kích động! Kết quả cũng là bận rộn toi công!
“Bây giờ tôi có thể về nhà chưa?” Hoa Chiêu lập tức hỏi.
"Đi đi, không tiễn." Cảnh sát nói ra.
Cô nhấc chân liền đi.
"Không có khả năng! Các người làm việc gian lận! Bao che cô ta!" Miêu Anh Hoa hét lên.
Hoa Chiêu lập tức dừng lại, nói với cảnh sát: "Hiện tại, tôi muốn tố cáo bọn hắn vu oan."
"Vu oan cái gì mà vu oan? Rõ ràng chính là cô hạ độc! Các người làm việc bao che cho nhau! Cái kết quả kiểm tra này chúng tôi không tin! Chúng ta muốn tìm người giám sát, kiểm tra một lần nữa!" Miêu Anh Hoa nói.
"Tốt, tìm ai?" Diệp Danh nhìn ông ta.
Miêu Anh Hoa dừng lại một chầu.
Bọn hắn tìm người, nhất định là bọn hắn tin được đấy, cũng nguyện ý giúp bọn hắn đấy.
Là chỗ dựa hoặc là đồng minh của Miêu gia.
Mà chỗ dựa cùng đồng minh này chưa hẳn đã muốn lộ ra để bị Diệp gia biết rõ.
Bởi vì bại lộ chính là cùng Diệp gia đối nghịch rồi.
Nhưng hiện tại, không có người ra mặt nhìn chằm chằm vào Diệp gia, lại để cho bọn hắn tùy tiện sửa kết quả thì làm sao bây giờ?
Rõ ràng đã đầu độc lão gia tử rồi, lại để cho cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nghênh ngang mà đi ra ngoài?
Mọi người xem, cô ta còn cười? !
Nụ cười của Hoa Chiêu đã kích thích Miêu Anh Hoa: "Tìm ai không cần các người quan tâm! Nhưng lần kiểm tra này chúng ta cũng muốn ra người giám sát!"
"Được, hai bên chúng ta đều ra người giám sát, rất công bằng." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu tiến lên một bước: "Đã nói rồi đấy, nếu đúng là các người vu oan hãm hại tôi, tôi sẽ kiện các người."
Hoa Chiêu cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng như vậy làm cho Miêu Anh Hoa trong nháy mắt có chút nghi hoặc cùng không xác định.
Vì sao cô ta lại nói năng hùng hổ như vậy? Chẳng lẽ cô ta thật sự không hạ độc?
Không có khả năng! Ở trong túi có bốn lọ rượu thuốc, lúc trước ông ta tuỳ ý cầm lấy một lọ cho lão gia tử uống, không có khả năng độc chỉ có trong một chai kia, những chai khác đều không có độc.
Hơn nữa cái chai kia ông ta cũng đã mang đến, đến lúc đó cùng xét nghiệm là được!
Cô ta cho rằng Diệp gia có thể tiếp tục giúp cô ta làm giả sao?
Không có cửa đâu!
Việc đã đến nước này, xem ra cùng Diệp gia hoà giải là không có hi vọng rồi, vậy lại lần nữa vạch mặt a.
Bọn hắn phải nhờ ngoại lực rồi.
Khẳng định có người muốn đem Diệp gia kéo xuống ngựa, bọn hắn có thể đem đao đưa tới trong tay người khác.
"Cô cứ kiện đi! Chúng tôi phụng bồi đến cùng!" Miêu Anh Hoa quang minh chính đại nói.
"Vậy thì thật là ngượng ngùng." Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh nói.
Việc này nếu cô thật sự kiện cáo, thắng kiện rồi, người Miêu gia bị phạt, có phải là không tốt lắm?
"Em đi về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho anh." Diệp Danh trả lời.
Không có gì phải xấu hổ đấy, anh không muốn mạng của Miêu lão gia tử, nhưng thu thập những người khác của Miêu gia, anh không cảm thấy gì đấy.
Hoa Chiêu không tố cáo, anh cũng muốn tố cáo.
Ai cũng không thể vu oan hãm hại người nhà bọn hắn xong còn có thể bình yên trở ra.
Khục. . . .
Diệp Danh đột nhiên nhớ tới, hình như không phải vu oan hãm hại. . . . Chẳng qua là người ngoài kiểm tra không ra mà thôi.
Được rồi được rồi, chuyện này không quan trọng.
"Mau trở về đi." Diệp Danh cau mày nói.
"Ừ." Hoa Chiêu phất phất tay đi nha.
Không có người ngăn cản.
Trên thực tế, mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát, chuyện hạ độc căn bản không tồn tại.
Hai bên gia đình có nghi ngờ, có kiện thì ra tòa, bọn hắn không quan tâm.
Nhưng Diệp Danh nhìn chằm chằm vào Miêu Anh Hoa, bắt ông ta cầm chai ngồi ở đồn cảnh sát không cho phép đi.
"Hiện tại phải đề phòng các người cho thuốc độc vào trong bình." Diệp Danh nhìn ông ta cười nói.
"Về phần những người khác, nên đi bệnh viện thì đi bệnh viện, nên đi tìm người thì đi tìm người." Anh nói ra.
"Ai ôi!!!. . . Ai ôi!!!. . ." Miêu lão gia tử vẫn còn nằm trên cáng cứu thương ai ôi!!!.
Ông ta cố gắng chống đỡ chờ kết quả, đợi đến lúc ra kết quả lại như vậy, người đã tức giận đến sững sờ rồi.
Hơn nữa rất đau, ông ta hiện tại không ngất đi hoàn toàn là do ông ta có tố chất tâm tý cực kỳ cường đại.
Nhưng cũng đã là nỏ mạnh hết đà rồi, nếu không đưa đi bệnh viện, Diệp Danh sợ là hiện tại ông ta sẽ cáo biệt thế gian.
Người Miêu gia càng không hi vọng Miêu lão gia tử hiện tại có chuyện, Miêu Bân cùng chồng Miêu Phương nhanh chóng đẩy ông ta đi bệnh viện, Miêu Phương thì đi ra ngoài tìm người quan hệ.
Trong cục cảnh sát còn lại Miêu Anh Hoa cùng Diệp Giai đang mờ mịt không ai quan tâm.
Diệp Giai nhìn Miêu Bân cũng không thèm quay đầu lại đã rời đi, cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, lòng chua xót, nước mắt đã sắp rơi xuống.
Chuyện của cô ta cùng Miêu Bân mặc dù có chút đột ngột, tuy đều là ngoài ý muốn, nhưng cô ta cũng đã gả cho hắn rồi, cũng đã có con rồi, cô ta cũng có mong đợi với hắn đấy.
Hắn thỉnh thoảng sẽ đối với cô ta thật tốt, trong mắt chỉ có cô ta.
Nhưng cũng có lúc, sự thật lại hung hăng đem cô ta đánh tỉnh.
"Khóc cái gì mà khóc? Cút sang một bên!" Miêu Anh Hoa bây giờ nhìn đến cô ta sẽ tức giận.
Đồ phế vật, người khác đưa cho chai giả cô ta cũng không nhìn ra!
"A...!" Bị bố chồng không chút khách khí mà mắng, Diệp Giai che miệng khóc lên.
Cô ta vô thức mà nhìn về phía Diệp Danh.
Làm em gái của anh cả, khi cô ta bị bắt nạt, anh cả sẽ luôn vì cô ta mà ra mặt! Từ nhỏ đã vậy.
Nhưng hiện tại Diệp Danh ngồi ở chỗ kia thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Miêu Anh Hoa, nhìn cái chai trong tay ông ta, phòng ngừa ông ta giở trò.
Đến cái liếc mắt cũng không cho cô ta, giống như cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.
"A...!" Diệp Giai càng ủy khuất.
Sự thật lại một lần nữa đánh cho cô ta một cái tát, nói cho cô ta biết cô ta đã mất đi cái gì.
Tại sao phải như vậy? Không phải cô ta chỉ lừa dối thôi sao? Vì sao cả nhà đều nắm lấy không thả?
Mà Hoa Chiêu muốn hạ độc c.h.ế.t Miêu Cương anh cả còn giúp thoát tội!
Đến cùng ai mới là họ Diệp?
Dựa vào cái gì!
"Ai ôi!!!!" Diệp Giai đột nhiên ôm bụng kêu lên.
Diệp Danh nhíu mày nhìn về phía cô ta.
Kỳ thật anh luôn dùng ánh mắt còn lại quan sát Diệp Giai, thấy trong mắt cô ta chỉ có hận, lòng anh chỉ có thất vọng.
Cô ta vĩnh viễn không phân rõ…Được rồi, đối với cô ta mà nói, có lẽ bây giờ Miêu gia mới là người nhà của cô ta.
"Ai ôi!!!, tôi đau bụng. . . ." Diệp Giai khàn khàn giọng nói.
Diệp Danh thấy cô ta không giống giả bộ, lập tức nhờ cảnh sát hỗ trợ đưa cô ta đến bệnh viện.
Anh vẫn phải nhìn chằm chằm vào Miêu Anh Hoa, phòng ngừa hắn giở trò quỷ.
Cảnh sát cũng vui vẻ giúp người, nhanh chóng đẩy Diệp Giai đi nha.
Miêu Anh Hoa nhìn thấy cô ta là tức giận. Lúc trước không nên chọn cô ta làm mục tiêu! Bọn hắn lúc trước có lẽ. . . . . Cũng không biết Miêu Miêu bên kia thế nào rồi?
Bên này bận rộn thế nào, Hoa Chiêu đã không quan tâm rồi, cô muốn về nhà ngủ~
Tiểu Thận không có cô ở cùng, trong đêm quả nhiên ngủ không an ổn, thỉnh thoảng khóc tỉnh, không đợi được mẹ lại ủy ủy khuất khuất mà ngủ tiếp, lát sau lại mở to mắt nhìn xem, thấy không phải là mẹ, lại khóc một hồi.
Khóc đến Miêu Lan Chi lòng nóng như lửa đốt. . . . . Đương nhiên cũng do nghe nói Hoa Chiêu hạ độc Miêu Cương. . . .
"Con trở về rồi!" Miêu Lan Chi trông thấy Hoa Chiêu vội la lên.
Hoa Chiêu vội vàng rửa tay thay quần áo, ôm tiểu Thận, lập tức nói với Miêu Lan Chi: "Con không hạ độc! Miêu lão gia tử muốn lừa con!"
Cô dám thừa nhận với Diệp Danh, nhưng không dám thừa nhận với mẹ chồng.
Rốt cuộc cũng là cha ruột người ta. . . Mặc dù bà ấy hiểu được, đoán chừng trong lòng cũng có khúc mắc.
Hơn nữa giằng co cả đêm, lại vừa đau vừa vội vừa tức đấy, Miêu lão gia tử có thể vì vậy mà đi sớm hay không, cô cũng không xác định ~
Đến lúc đó để cho mẹ chồng lôi chuyện cũ ra sẽ không tốt.
Độc c.h.ế.t cha ruột người ta, việc này dù là mẹ ruột cũng phải chú ý, chứ đừng nói là mẹ chồng.
Cho nên vẫn nên nói dối.
Chắc chắn Diệp Danh cũng sẽ không bán cô ~
Nghe nói cô không hạ độc, Miêu Lan Chi quả nhiên thở phào, sau đó có chút xấu hổ, bà thật đúng là hiểu lầm Hoa Chiêu nha. . .
Miêu Lan Chi nói: "Mẹ chính là. . . Con không sao chứ? Bọn hắn không thành công chứ?"
"Đương nhiên sẽ không thành công, bằng không thì con cũng không về được rồi." Hoa Chiêu nói ra.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?" Miêu Lan Chi hỏi.
Hoa Chiêu kể lại thoáng qua mọi chuyện.
Đương nhiên ở trong miệng cô, cô chỉ cho Diệp Giai một lọ rượu thuốc.
Cái này Miêu Lan Chi tin, Hoa Chiêu như vậy, có thể cứu Diệp Giai đã là thiện lương, cho cô ta nhiều hơn hoàn toàn không có khả năng!
Mà Diệp gia bọn họ xác thực chỉ đặt chai làm theo yêu cầu ở một nơi.
Bà ấy hoàn toàn không ngờ Hoa Chiêu có khả năng thay đổi cái chai!
"Ông ấy, ông ấy còn tốt chứ? Mẹ hiện tại có cần tới bệnh viện hay không?" Miêu Lan Chi hỏi.
Lão gia tử là giả bộ bệnh hay là thật sự có chuyện? Muốn trước khi c.h.ế.t lừa gạt Hoa Chiêu một trận?
"Chuyện này con cũng không xác định." Hoa Chiêu nói.
"Con sẽ cho người tới đó nhìn chằm chằm vào, nếu không được mẹ hãy đi..., Mẹ cứ từ từ rồi lại đi, bằng không thì cũng bị bọn hắn quấn lên." Hoa Chiêu nói xong liền gọi Lưu Minh trở về, để cho hắn đi bệnh viện bên kia, có việc thì gọi điện thoại.
Cũng chỉ có thể như thế.
Miêu Lan Chi thúc giục Hoa Chiêu: "Con đi ngủ đi, mẹ trông điện thoại."
Rốt cuộc cũng là cha ruột, thật sự không được, bà phải tiễn đưa đoạn đường cuối cùng.
Một đêm trôi qua, Miêu lão gia tử bên kia tình huống ổn định.
Ông ta chỉ thỉnh thoảng "Ai ôi!!!" "Ai ôi!!!" Như vậy cũng làm người ta cho rằng là bệnh tình nghiêm trọng rồi, không ai nghĩ đến là trúng độc.
Hơn nữa kết quả kiểm tra m.á.u sơ bộ cũng đã có, căn bản là không trúng độc.
Nhận được tin tức, người mà Miêu gia bên này thật vất vả mới nhờ vả được liền quay đầu bước đi, trước khi đi còn trừng mắt liếc nhìn Miêu Anh Hoa.
Thật là đồ lừa gạt! Gài bẫy bọn hắn rồi!
Bọn hắn không sợ cùng Diệp gia đối chiến!
Nhưng cũng không phải là chưa đánh đã thua!
Không, chiến cái rắm mà chiến, chuyện này là một trò khôi hài!
Đối phương cũng xấu hổ mà nhìn Diệp Danh, cúi đầu vội vàng đi nha.
Được, thiếu nợ Miêu gia đấy, hắn xem như đã trả xong.
Về sau người nhà này giày vò thế nào, hắn cũng mặc kệ.
Miêu Anh Hoa cầm cái chai, vừa xấu hổ lại mờ mịt lại không tin.
Thật sự không trúng độc?
"Tôi không tin kết quả của bệnh viện. . . Cô cô của cậu lại làm việc ở bệnh viện. . ."
"Cứ thoải mái." Diệp Danh cười nói: "Ông cứ thoái mái mà cầm m.á.u của lão gia tử đến bất kỳ nơi nào khác mà kiểm tra."
Miêu Anh Hoa không lên tiếng rồi, thái độ này thật sự nói rõ một vấn đề, người ta không sợ điều tra.
Chẳng lẽ thật sự là lầm rồi hả?
Niết lấy cái chai đã bị nắm đến ấm lên trong tay, lòng Miêu Anh Hoa lại lắc đầu, tuyệt đối không thể!
Chẳng qua là bọn hắn cao hơn một bậc mà thôi!
"Xem như cậu lợi hại!" Ông ta nói ra.
Diệp Danh sờ sờ cái mũi, hung ác không phải anh ah, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ hạ độc lão gia tử.
Là Hoa Chiêu đoán được mục đích của Diệp Giai, lập tức đem độc dược ra rồi. . . .
Thật sự là quá nhanh quá hung ác.
Diệp Danh đứng dậy: "Chờ giấy triệu tập của tòa án, chúng tôi sẽ kiện các người tội vu cáo."
"Ah, đây đều là cái hiểu lầm." Miêu Anh Hoa nhanh chóng đứng lên, sắc mặt cứng đờ nói ra: "Hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết, không đến mức. . ."
"Đến mức." Diệp Danh bỏ lại hai chữ này rồi xoay người rời đi.
Đến nhà Hoa Chiêu vừa kịp ăn sáng.
"Bên kia thế nào rồi? Lại đi giám định sao?" Hoa Chiêu hỏi anh.
Diệp Danh ăn vừa ưu nhã lại nhanh chóng: "Kiểm tra cái gì? Đối phương chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ."
"Biết là người nào rồi chứ?" Cô hỏi.
Diệp Danh gật đầu: "Vẫn không nghĩ tới là hắn, Miêu lão gia tử quả nhiên lợi hại, quan hệ nhiều năm trước kia như vậy, bây giờ vẫn còn có thể sử dụng."
"Đúng rồi, chuyện vu oan, em nói xem kiện ai mới tốt?" Diệp Danh hỏi.
Kiện Miêu lão gia tử? Hay Miêu Bân? Miêu Phương? Miêu Anh Hoa?
"Cùng nhau a." Hoa Chiêu nói ra: "Bọn hắn muôn miệng một lời, đều oan uổng em."
Diệp Danh: ". . . . Được rồi."
Miêu Lan Chi ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nghe đến đó há hốc mồm nhưng cái gì cũng chưa nói.
Bên ngoài có ô tô trực tiếp tiến vào.
Hoa Chiêu còn tưởng rằng Diệp Thâm trở về rồi, liền kích động, sau đó phát hiện là Lưu Minh, lập tức thất vọng.
"Miêu lão gia tử không có việc gì, ăn sáng xong hoạt động một lát đã đi ngủ." Hắn liếc Miêu Lan Chi một cái rồi nói với Hoa Chiêu: "Bác sĩ nói sẽ mất một thời gian."
Miêu Lan Chi triệt để buông lỏng.
Hoa Chiêu cũng thở phào.
Lưu Minh nói xong lại đứng ở đó chưa đi.
"Làm sao vậy? Còn có chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Lưu Minh lúc này mới nói ra: "Còn có Diệp Giai, cô ta sảy thai."
Hoa Chiêu dừng đũa, tay có chút không nâng lên được rồi.
Trong lòng đột nhiên có chút khổ sở, đến cùng cũng không bảo vệ được.
Trong phòng yên tĩnh, tâm tình mỗi người đều rất phức tạp.
Đột nhiên, Chu Binh từ bên ngoài đi tới, nói: "Bảo vệ ở cổng gọi tới nói cho tôi biết, có người ở cổng khu cư xá làm loạn, là Diệp Giai, cô ta mang người, mang theo biểu ngữ, một bộ muốn c.h.ế.t muốn sống."
Hoa Chiêu cùng Diệp Danh đồng thời để đũa xuống đứng lên: "Tôi đi xem."
Hai người đồng thời nói ra.
"Để anh đi thôi, em cũng đừng đi." Diệp Danh nói.
"Không cần, cô ta tới tìm em đấy, sao em phải trốn?” Hoa Chiêu nói: "Ngày đó tuy em đẩy cô a, nhưng cô ta vốn không cần phải ngã, về sau em cũng giúp cô ta ổn định lại cái thai rồi, cứu không được, cũng là cô ta tự tìm đấy."
Nói xong, tâm tình của cô bình phục lại, biểu cảm lạnh lùng, bước đi ra ngoài.
Diệp Danh không nói, cùng đi sau lưng cô.
Miêu Lan Chi nghĩ nghĩ, bà sợ trưởng bối Diệp gia ra mặt làm cho chuyện càng phức tạp, nên ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
Được rồi, kỳ thật bà cũng biết dù mình đi ra ngoài cũng không có tác dụng, bà không thể mắng cũng không thể đánh, đi ra ngoài chỉ có thể bị người ta cho là mục tiêu.
Hơn nữa bà là nhân vật công chúng, đừng nên tham dự loại chuyện này.
Hoa Chiêu đến ngoài cửa, bước chân dừng lại một chầu.
Khá lắm, trận chiến thật lớn.
Trên đầu Diệp Giai quấn lấy vải trắng viết chữ bằng máu, tóc tai bù xù quần áo không chỉnh tề mà ngồi dưới đất thút thít nỉ non, bên cạnh có hai người phụ nữ không biết ở đâu ra, ngồi ở bên cạnh cô ta, khóc đến trầm bồng du dương, tiếng khóc rung trời.
Mấy người đằng sau còn kéo biểu ngữ bằng vải trắng, bên trên là chữ biết bằng m.á.u trả con lại cho tôi, g.i.ế.c người thì đền mạng.
Bên ngoài người xem náo nhiệt đã ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Nhưng rõ ràng là có ai đó đã dọn sạch bãi trống, tạo ra một sân bãi lớn cho mọi người đến tham gia náo nhiệt.
Hoa Chiêu không sợ hãi mà đi ra ngoài, đứng ở trước mặt Diệp Giai, hỏi người phụ nữ đang khóc đến hăng say bên cạnh cô ta: "Nghề khóc tang sao? Bao nhiêu tiền một ngày?"
Tiếng khóc của người phụ nữ kia lập tức dừng lại, há mồm liền nói: "10 đồng một ngày."
Nói xong tiếp tục khóc đến trầm bồng du dương.
Khóc xong một nhịp, tận dụng thời gian hít thở cô ta lại nói: "Tôi sống khu thứ ba của đại tạp viện ở Tây Tứ Hồ, có công việc gì cô cứ tìm tôi, cam đoan khóc tốt cho cô."
Sau đó tiếp tục khóc: "Ah! Con của tôi ah ~~~ "
Người bạn bên cạnh cô ta còn có lý trí, xấu hổ mà chọc chọc bạn mình, khóc cũng không ra nhịp điệu rồi.
Lần này họ không làm những công việc bình thường, sao có thể giới thiệu công việc như trước đây?
Các cô là đến để hỗ trợ bới móc!
Mà người phụ nữ hỏi câu hỏi này hiển nhiên chính là người mà các cô phải bới móc đấy!
"Nháo loạn cũng có tổ chức có kỷ luật có giúp đỡ, Diệp Giai, cô cũng rất có năng lực." Hoa Chiêu nói.
Diệp Giai suy yếu mà ngồi trên đất, gian nan ngẩng đầu, mặt trắng bệch chỉ còn lại ánh mắt đỏ hồng: "Tôi mặc kệ, con của tôi đã không còn, cô phải bồi thường cho tôi!"
Hoa Chiêu cười nhạo: "Bồi thường cho cô? Bồi cho cô cái gì? Rượu thuốc sao? Cô lấy tính mạng con mình ra kéo dài tính mạng cho người khác, Diệp Giai, cô thật đúng là một người tốt, rất hiếu thuận.”
"Miêu gia cưới được cô, thật đúng là phúc khí tích lũy tám đời!"
Hoa Chiêu ngắm nhìn bốn phía: "Ồ? Người nhà họ Miêu đâu? Sao một người đều không tới? Muốn kéo dài tính mạng cho Miêu lão gia tử, lại không xuất lực, chỉ dựa vào một mình cô?
"Ăn mày còn phải đút đến tận trong miệng, bữa cơm này cũng quá hổ thẹn rồi."
Mấy câu đều làm cho Diệp Giai tái mặt, người cũng đứng ngồi không yên.
Cũng làm cho người xung quanh nghe hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Cô cưỡng từ đoạt lý, càn quấy! Ngày hôm qua chính là cô đẩy tôi đấy, rất nhiều người đều nhìn thấy, hiện tại con của tôi đã không còn, tôi phải tố cáo cô!" Diệp Giai hô.
Cô ta cảm thấy mình đang hét lên, nhưng chỉ là mấy câu nói đứt quãng, không có khí lực.
Nhưng nét mặt của cô ta lại rất đắc ý: "Nhân chứng tôi đã tìm xong, cảnh sát tôi cũng tìm tới, cô bây giờ phải theo chân bọn họ đi thôi!"
Không cứu được con tuy rất thất vọng, nhưng nếu như có thể bắt Hoa Chiêu vào tù cũng tốt! Cũng coi như đáng giá!
Mà Hoa Chiêu đến cùng cũng đã tạo thành tổn thương với cô ta, liền phải bồi thường tổn thất cho cô ta!
Diệp Giai dứt lời, một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở trước mặt, một số cảnh sát bước xuống không nói một lời.
Họ thực sự không muốn giải quyết các tranh chấp trong gia đình!
Nhưng hiện tại Diệp Giai tố cáo Hoa Chiêu đem cô ta đánh sảy thai, có nhân chứng có chứng minh của bệnh viện, bọn hắn phải làm đúng thủ tục.
Chuyện có chút khó giải quyết, Hoa Chiêu phải cùng đi theo một chuyến.
Ở đây hô to ta là người vô tội cũng không có tác dụng.
"Anh cả, lại chậm trễ công tác của anh rồi." Hoa Chiêu quay đầu lại, có chút xấu hổ mà nói với Diệp Danh.
Ngày hôm qua nếu không phải cô chủ quan, để cho Diệp Giai tới gần cô, cũng sẽ không có chỗ sơ hở này để cho cô ta bắt lấy, làm ra một loạt chuyện như vậy.
Chậm trễ Diệp Danh công tác.
"Không có việc gì, chuyện sớm muộn." Diệp Danh nói: "Không phải lần này sẽ là lần sau, dù sao cũng sẽ bị làm phiền. Không phải phiền em thì là phiền anh."
Anh cười cười: "Còn phải cám ơn bọn hắn trực tiếp tìm em, nếu như lại hướng về phía anh mà đến đấy, đó mới càng phiền toái."
"Ha ha, vậy anh còn phải cám ơn em." Hoa Chiêu cùng Diệp Danh tán gẫu, một bên đợi Lưu Minh lái xe tới đưa bọn họ đi cục cảnh sát.
Xe rất nhanh đã tới rồi, hai người lên xe đi, lưu lại Diệp Giai một mình ngồi trên đất.
Bây giờ còn là tháng giêng, lạnh vô cùng.
Hơn nữa năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, đã ngồi thời gian dài như vậy, Diệp Giai cảm giác nửa người dưới đã không phải là của mình rồi, mất đi tri giác.
Cô ta thấy ô tô đi xa, tay lại hung hăng mà véo người phụ nữ đang đỡ cô ta, hung ác nói: "Sao cô không làm loạn! Sao có thể để cho cô ta đi dễ dàng như vậy! "
Cô ta triển khai trận chiến này là để cho Hoa Chiêu mất mặt xấu hổ đấy!
Kết quả tại sao cô ta lại bị mắng một trận rồi để cho người đi rồi hả?
Cô ta cũng biết bây giờ thân thể mình suy yếu mắng không nổi, cho nên mới tìm người mà nghe nói rất lợi hại ah!
Kết quả, lợi hại cái rắm! Một câu nên mắng cũng không mắng!
"Ai ôi!!!!" Người phụ nữ kia bị véo đau, liền xô Diệp Giai, lớn giọng nói: "Cô nói nếu cô ta không nhận nợ thì tôi sẽ mắng, người ta không nhận nợ sao, cũng đã đi cục cảnh sát rồi, tôi muốn mắng cũng không tìm được chỗ xuống miệng ah!"
Kỳ thật mấu chốt là Diệp Danh sau lưng Hoa Chiêu, mỗi lúc bọn họ muốn há miệng, ánh mắt Diệp Danh lại rơi vào trên người bọn họ, hai người không hiểu sao không mở miệng nổi.
"Phế vật vô dụng! Nhờ các người đến thì làm được gì! Tiền cũng đừng mong nữa!" Diệp Giai tức giận nói.
"Cái gì? Cô không muốn trả thù lao?" Người phụ nữ kia lớn giọng mà thét lên, người cũng từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
"Cô nói không trả tiền thì có thể không trả tiền sao?"
Một người phụ nữ khác cũng nhảy dựng lên, chỉ vào biểu ngữ bằng vải trắng nói: "Chúng tôi hơn nửa đêm nhận việc, phải dậy sớm để chuẩn bị cái biểu ngữ chữ như gà bới này cho cô! Lãng phí mấy một khối vải trắng còn tốt của chúng tôi!"
"Còn lãng phí một con gà mái đang đẻ trứng của tôi!"
Một người nào đó trong đám đông đang xem cuộc vui lập tức hét lên: "Có chuyện gì với con gà mái vậy?"
Người phụ nữ chỉ vào biểu ngữ và hét lên: "Người ta muốn m.á.u tươi! Chúng tôi phải giết!"
Một người phụ nữ khác chỉ vào đỉnh đầu Diệp Giai nói: "Chúng tôi sáng sớm đã đến đây, khóc cho cô cả buổi, cô nói không trả tiền liền không trả tiền? Không trả tiền tôi sẽ đến trước cửa nhà cô khóc mỗi ngày!”
Đám người lập tức cười vang.
Trong thời buổi giải trí chưa phong phú, nhìn người khác cãi nhau cũng thật thú vị.
Diệp Giai chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hai lỗ tai ông ông.
Chuẩn bị tốt chính là muốn làm cho Hoa Chiêu mất mặt, sao cuối cùng người mất mặt lại chính là cô ta?
Cô ta muốn đứng lên, nhưng hiện tại càng không có khí lực rồi.
Cô ta nhìn quanh đám người, xung quanh không có một ai có thể trợ giúp cô ta
Miêu gia, một người cũng không tới.
Rõ ràng Miêu lão gia tử đã bình an rồi, bên cạnh ông ta còn có Miêu Anh Hoa, Miêu Phương, chồng Miêu Phương.
Miêu Bân lại nói hắn không đi được, hắn phải hầu hạ mấy vị trưởng bối, không rảnh cùng cô tới đòi công đạo cho đứa nhỏ.
Diệp Giai ngã xuống trên đất.
Hai người phụ nữ lập tức sợ, nếu người này c.h.ế.t bọn họ biết đòi tiền ai?
"Đồng chí cảnh sát, nhanh cứu người ah!"
Bên ngoài đám đông, hai cảnh sát vẫn chưa rời đi.
Hiện tại bọn hắn rốt cuộc cũng đi tới, muốn đưa Diệp Giai đi bệnh viện.
Diệp Giai cũng chưa hôn mê, cô ta kiên trì nói: "Không đi bệnh viện, đi cục cảnh sát, tôi muốn tố cáo Hoa Chiêu."
Đi bệnh viện làm gì? Cô ta không c.h.ế.t được, cô ta muốn Hoa Chiêu bồi mệnh!
Ở đồn cảnh sát khi nhìn thấy Hoa Chiêu, câu nói đầu tiên của Diệp Giai cũng là câu này, để cho Hoa Chiêu bồi mạng.
Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng: "Có vẻ như cô không có hiểu biết gì với pháp luật, cô bây giờ c.h.ế.t rồi, tôi cũng không cần bồi mạng."
Cho dù hết thảy chứng cớ đều bất lợi với cô, Diệp Giai bởi vì chảy nhiều m.á.u mà sinh non, cho dù nhận định lúc ấy là cô đẩy đấy, vậy cũng nhiều lắm vô ý gây tai nạn tử vong.
Không phải cố ý đấy, sẽ không c.h.ế.t được.
Huống chi, hiện tại người cố ý chính là Diệp Giai.
Tuy nhiên, thực tế hơi khác so với những gì cô nghĩ, một cảnh sát xa lạ đã đến đồn cảnh sát quen thuộc này để tiếp nhận vụ án.
Đi lên muốn tạm giam Hoa Chiêu.
"Một người sảy thai, mất nửa cái mạng, trước tạm giam mười lăm ngày!"
Sắc mặt Hoa Chiêu lập tức khó coi, tạm giam, nói ra cũng không dễ nghe.
Cô bị tạm giam Diệp gia cũng không có mặt mũi.
Hơn nữa ở bên trong có thể là nơi tốt lành gì sao? Rất loạn!
Huống chi hiện tại là lúc cái gì cũng chưa hoàn thiện.
Đánh người cô ngược lại không sợ, đoán chừng không có ai đánh thắng được cô, cô sợ bị cắt tóc.
Theo lý chỉ có giam giữ hình sự dài hạn mới bị cắt tóc, nhưng là đó là theo lý, nhìn hiện trạng bây giờ, ra bài có chút không theo lẽ thường rồi.
Người tiếp nhận này có biểu lộ không tốt lành gì.
Những thứ này chỉ là thứ yếu, cái chính là cô không muốn xa bọn trẻ nửa tháng.
Mấy đứa Vân Phi lớn rồi còn dễ nói, tiểu Thận rời cô nửa tháng sẽ khóc khàn cả cổ mất.
"Dựa vào cái gì mà tạm giam tôi?" Trong lòng Hoa Chiêu thận trọng, trên mặt lại không lộ ra, cô không nhanh không chậm nói: "Tôi phạm vào tội gì?"
"Cô cố ý làm người khác bị thương, còn gây thương tích nghiêm trọng cho người khác! Đừng nói mười lăm ngày, mười lăm năm nữa cô cũng sẽ không thể ra khỏi!" Miêu Anh Hoa từ bên ngoài bước vào nói.
Đằng sau ông ta là một đội từ đêm qua, ngoại trừ Miêu lão gia tử.
Vừa rồi, bọn họ nhận được thông báo Diệp Danh đã kiện bọn họ, bọn họ phải đến sở cảnh sát hợp tác điều tra.
Chỉ có Miêu lão gia tử đang ở bệnh viện giả c.h.ế.t không cần đến.
"Ông nói trọng thương thì là trọng thương sao?" Hoa Chiêu cười nhạo: "Người thiếu kiến thức pháp luật, rốt cuộc là vết thương nhẹ hay trọng thương, có tổn thương hay không, bệnh viện sẽ định đoạt."
Hoa Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Giai ngồi trên ghế.
“Trước khi có kết quả chuẩn đoán thương tích, không ai có thể nói tôi có tội, cũng không ai có quyền tạm giam tôi.” Hoa Chiêu nói.
"Sự thật đều bày ở trước mắt cô còn muốn nói xạo!" Miêu Anh Hoa vừa nhìn thấy cô sẽ tức giận, Diệp gia sao lại cưới người phụ nữ khó chơi như vậy!
Nếu như không có cô ta, sẽ không có ai nắm chặt chuyện Diệp Giai gian lận, cũng không có ai đối nghịch với bọn họ, không có ai thổi gió vào tai Miêu Lan Chi, có lẽ hai nhà bọn họ hiện tại cũng hòa giải rồi!
Người phụ nữ này, nếu cần, có thể động vào ...
"Đừng nói nhảm, cứ làm đúng trình tự a." Hoa Chiêu nói ra.
Cô rất bình tĩnh, Diệp Giai đã uống một lọ rượu thuốc, nhiều lắm thì chỉ bị thương nhẹ.
Nếu không phải sảy thai, cô ta đến vết thương nhẹ cũng không tính.
Thẩm định, đây là bước không thể bỏ qua, mặc kệ vết thương nhẹ hay nặng đều phải được thẩm định.
"Chúng tôi cũng phải đi theo." Diệp Danh lên tiếng: "Để phòng ngừa có người ăn gian."
Anh nhìn chằm chằm vào người Miêu gia cùng mấy người cảnh sát nói.
Miêu gia lại tìm được người giúp đỡ khác rồi hả?
Hay là, cơ hội này đã bị người khác bắt được? Ví dụ như, người Uông gia?
"Tôi thậm chí hoài nghi tổn thương của Diệp Giai cũng có ẩn tình." Diệp Danh nói ra: "Rõ ràng ngày hôm qua bác sỹ đã nói bảo vệ được rồi, không có việc gì rồi, sao đến đêm lại không còn? Hay là trong đêm đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt của anh dừng ở trên người Diệp Giai.
Bây giờ vô luận là thế nào, cũng phải đem Hoa Chiêu cứu ra, không tiếc cưỡng từ đoạt lý.
Nhưng anh phát hiện Diệp Giai cúi đầu không nhìn mình, vậy mà không phản bác, hơn nữa ngón tay cô ta luôn vê góc áo.
Đây là thói quen của cô ta mỗi khi phạm sai lầm khi còn bé.
Ánh mắt Diệp Danh lập tức nhíu lại.
Vốn là anh nói mò đấy. . . .
"Đi bệnh viện! Hơn nữa phải đến bệnh viện ngày hôm qua!" Diệp Danh nói.
"Chúng tôi cũng muốn đi theo!" Miêu Anh Hoa nói ra.
Nhưng dù là bệnh viện nào, bọn hắn cũng không có ý kiến.
Ở bệnh viện nào cũng chưa bố trí người, nhưng cũng không cần sắp xếp, Diệp Giai sinh non là sự thật, Hoa Chiêu chạy không được!
Đi bệnh viện Diệp Phương, nếu như Diệp Phương hỗ trợ ăn gian thì càng tốt, bọn hắn có thể gậy ông đập lưng ông, cũng tố cáo Diệp gia vu oan hãm hại rồi!
Một đoàn người với quy mô lớn đi bệnh viện, gọi tới tất cả bác sỹ phụ khoa, ngoại khoa của bệnh viện tới hội chẩn, đồng thời xem xét vết thương cho Diệp Giai.
Ngoại khoa không có tổn thương, phụ khoa sinh non là sự thật.
Nhưng không có biến chứng khác, Diệp Giai bây giờ còn có thể đi ra ngoài giày vò một vòng lớn mà không té xỉu, thân thể rất tốt.
"Vậy thì xác định là vết thương nhẹ a." Viện trưởng nói ra.
Viện trưởng đồng thời cũng là chủ nhiệm khoa ngoại, tham dự vào chuyện này.
"Tôi không phục!" Miêu Anh Hoa hô: "Cháu trai của tôi không còn! Một cái mạng! Làm sao có thể chỉ là vết thương nhẹ? Công lý ở chỗ nào ah!"
Ông ta thực sự không phục, ông ta cũng thực không hiểu, ông ta vẫn cho là Diệp Giai sinh non thì có thể định Hoa Chiêu tội lớn.
Kết quả cuối cùng làm sao chỉ có thể là vết thương nhẹ?
Cháu trai của ông ta ah! Nếu như có thể đổi cho cha khỏi hẳn, không có thì thôi.
Nhưng cứ như vậy mà không còn, ông ta không cam lòng.
Người Miêu gia đương nhiên đều không phục, muốn náo.
Diệp Phương đột nhiên mở miệng: "Tôi cũng không đồng ý."
Lời của bà làm cho trong phòng trở nên yên tĩnh.
Các đồng nghiệp đều nhìn bà, sự thật đều bày ở chỗ này, bà ấy còn muốn vì thân thích nói chuyện, có chút không thích hợp a.
Nhiều người như vậy nhìn xem, bọn hắn cũng không thể trợn mắt nói lời bịa đặt ah.
"Diệp Giai sinh non không phải do Hoa Chiêu làm, con bé không cần phụ trách." Diệp Phương nói.
"Cô cô!" Diệp Giai đột nhiên hô to, phẫn nộ hoảng sợ mà nhìn bà: "Cô cô! Người là cô cô của cháu ah! Cháu đã gọi tiếng cô cô này hơn 20 năm rồi! Cô cô thật sự một chút tình cảm đều không nghĩ tới sao?"
Diệp Phương nhìn cô ta, đau lòng mà thở dài: "Diệp gia không giữ những người vi phạm pháp luật, cũng không dễ dàng tha thứ cho người vi phạm pháp luật, cô gọi tôi là cô cô cũng vô dụng, đã làm sai chuyện, phải gánh chịu hậu quả."
"Cái gì mà vi phạm pháp luật! Cháu không có!" Diệp Giai hô.
Diệp Phương gật gật đầu: "Nói cô vi phạm pháp luật quả thật có chút quá lời, cô chẳng qua là cố ý hãm hại người khác, để cho người ta gánh tội trên lưng, lần nữa đến bồi thường, đồng thời che dấu sự thật cô đã sớm bị thai lưu."
Vốn mọi người nghe thấy như lọt vào trong sương mù, nhưng câu nói sau cùng các bác sĩ ở đây đều nghe hiểu rồi.
"Cô ta đã sớm bị thai lưu?" Có người hỏi.
"Xác thực." Diệp Phương gật đầu: "Đêm qua tôi đã kiểm tra dịch thể, kết hợp với thời gian cô ta mang thai đã kết luận, cô ta đã bị lưu thai khoảng 4, ngày hôm qua thật sự không giữ được nữa, tự nhiên tróc ra."
Có một số phôi thai bởi vì các loại nguyên nhân mà ngừng phát triển.
Cái thai của Diệp Giai đã không phát triển được một tháng, thần tiên cũng không cứu được, không thể trách Hoa Chiêu đẩy cô ta đến sảy thai được. Dù không có người đẩy, cô ta cũng không giữ được cái thai.
"Ah ~" Hoa Chiêu bừng tỉnh mà nhìn Diệp Giai.
Trách không được.
Kỳ thật ngày hôm qua cô cũng có chút kỳ quái, Diệp Giai chỉ ngồi trên mặt đất một cái liền sảy thai.
Theo lý phôi thai sẽ không yếu ớt như vậy đấy.
Lòng cô lập tức khoan khoái, buông xuống chút áy náy cuối cùng.
"Không phải như thế! Con tôi trước đó vẫn còn tốt đấy! Không có lưu thai! Là Hoa Chiêu đẩy mới không còn!" Diệp Giai hô.
"Trước đây cô không có khám thai ở bệnh viện chúng tôi, khám sản ở đâu vậy? Đi điều tra một chút sẽ biết.” Diệp Phương nói ra.
Một câu làm cho Diệp Giai đang kêu gào liền im bặt.
Sau khi Diệp Giai mang thai đã không có tìm Diệp Phương kiểm tra thai sản, khi đó cô ta vẫn còn tức giận, không muốn nhìn thấy cô cô bất công.
Sau đó mang thai hơn một tháng liền phát hiện vấn đề, thai nhi đã dừng phát triển rồi.
Cô ta cũng không dám nói với ai.
Cô ta nhìn ra được Miêu gia rất xem trọng đứa bé này. Cô ta cũng muốn cứu đứa bé này.
Hoa Chiêu không phải là không gì không làm được sao? Rượu thuốc của cô ta không phải là bệnh gì cũng có thể trị sao? Vậy hãy để cho Hoa Chiêu cứu con của cô ta!
Đang lúc cô ta nghĩ biện pháp, Miêu Phương lại đến ám chỉ với cô ta là Miêu lão gia tử cần, lúc ấy cô ta đã đáp ứng.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, không, ba con nên vì cái gì mà không làm?
Lấy được rượu thuốc, có thể cứu con cô ta, có thể cứu Miêu lão gia tử, còn có thể bắt Hoa Chiêu lại! Chuyện thật tốt?
Cô cô sao có thể nhìn ra được?
"Con của tôi luôn rất tốt đấy, bà nói bậy! Bà luôn thay Hoa Chiêu nói chuyện!" Diệp Giai hét lên với Diệp Phương.
Với sự thiếu hiểu biết về y học của mình, cô ta không hề biết rằng loại chuyện như vậy sẽ bị nhìn ra.
Diệp Phương thở dài, bà cũng không phải là cố ý muốn xem đấy, bà cũng chưa từng nghĩ tới phương diện kia, là sau khi Diệp Giai gặp chuyện không may y tá giúp cô ta xử lý, lúc xử lý đã thuận miệng nói một câu, kích thước cái thai không phù hợp với số tháng mang thai.
Bà mới nghĩ đến loại khả năng này, cố ý kiểm tra một chút.
Vốn, cô ta không náo loạn, Diệp Phương cũng không muốn nói ra, cho cô ta chút thể diện cuối cùng.
Không nghĩ tới cô ta còn lấy việc này gây khó dễ với Hoa Chiêu, vậy thì không được.
Đừng nói là Diệp Giai, nếu là con gái ruột của bà..., dám làm loại chuyện hãm hại người khác này, bà cũng không đồng ý.
"Dịch thể tôi đã lưu lại, có thể tiến hành kiểm tra tư pháp." Diệp Phương nói ra.
"Đây không phải là của tôi đấy!" Diệp Giai lập tức nói.
"Kỹ thuật DNA, người khác không hiểu, cô nên biết đấy." Diệp Phương nói ra.
Kỹ thuật DNA còn chưa phát triển rộng rãi, nhưng Diệp Hưng mấy năm trước đã dùng qua rồi, Diệp Giai khẳng định biết chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Giai im lặng rồi.
"Hiện tại còn muốn tạm giam tôi sao?" Hoa Chiêu quay đầu lại hỏi người cảnh sát cùng tới.
Hai người mặt không biểu tình, không trả lời, cũng không nhìn cô.
"Tôi có việc, phải đi trước rồi." Hoa Chiêu cũng không muốn cùng bọn họ ồn ào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-273.html.]
Hai người này chỉ là binh sĩ mà thôi, ồn ào với bọn họ thì làm được gì, nên tìm người đứng sau lưng bọn hắn.
Hoa Chiêu đi ra không xa, đã nghe thấy sau lưng bắt đầu náo nhiệt.
Miêu Phương đang mắng Diệp Giai.
Bọn hắn cũng bị Diệp Giai lừa, vốn cho là mình từ bỏ cháu trai, náo loạn cũng chiếm lý, kết quả là tiền mất tật mang!
Hiện tại rượu thuốc cũng không tới tay, Hoa Chiêu cũng không có chuyện gì, ngược lại bọn hắn bởi vì vu cáo lại bị Hoa Chiêu tố cáo, phiền toái quấn thân.
Hoa Chiêu cười cười, không chú ý đến bọn hắn nữa.
Tố cáo bọn hắn, nhiều lắm cũng là giày vò một chút mà thôi, bọn hắn vu oan hãm hại cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì với cô, nếu cô là người bình thường, nhiều lắm là phê bình giáo dục là xong việc.
Hiện tại dính ánh sáng của Diệp gia, chuyện có chút nghiêm trọng, Miêu gia cũng không phải là không có biện pháp thoát thân.
Chỉ có điều lại tiêu hao một ít nhân tình mà thôi.
Tạm giam, đối với người Miêu gia chính là chuyện vô cùng nhục nhã! Bọn hắn nếu phải vào tù, cảm giác như cấp bậc sẽ bị tụt giảm, cũng không đứng dậy nổi.
Cho nên người Miêu gia sẽ không tiếc hết thảy mà dọn dẹp chuyện lần này.
Nhân mạch lại tiêu hao một đống.
Hoa Chiêu nghe được Ngũ Lạc báo cáo lại chuyện sau đó trong lòng liền thoả mãn.
"Diệp Giai hiện tại thế nào rồi?" Cô hỏi.
Người Miêu gia cho cô ta quả ngon để ăn không vậy?
Vân Mộng Hạ Vũ
"Miêu gia thuê cho cô ta cùng Miêu Bân một phòng ở để ra ở riêng, bất quá Miêu Bân nếu không phải ở đơn vị, thì là đến nhà Miêu Phương, hoặc là đến nhà ở nông thôn thăm Miêu lão gia tử cùng cha, chưa từng gặp lại cô ta."
Ngũ Lạc có chút thổn thức, đường đường là đại tiểu thư Diệp gia, lăn lộn tới tình trạng này, đều là do mình đấy. . . .Lúc trước Hoa Chiêu đã ngăn cản không cho cô ta gả như vậy, cũng không có tác dụng, chính cô ta lại nhảy vào trong hố lửa.
"Mặt khác, chuyện lần trước còn chưa tính toán sổ sách, bị người ta mỗi ngày tìm tới cửa khóc tang, hàng xóm đã rất có ý kiến, Miêu Phương lại bắt đầu tìm phòng ở nông thôn, hình như định đưa cô ta đến nông thôn." Ngũ Lạc nói.
"Sao vậy? Bọn hắn định triệt để phế đi Diệp Giai sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đoán chừng là vậy." Ngũ Lạc gật đầu: "Ngày đó cô đi rồi, chưa đến vài ngày Diệp Giai lại vào bệnh viện, bác sỹ đã kiểm tra và kết luận tương lai cô ta rất ít có khả năng mang thai."
Hoa Chiêu nhớ tới Chu Lệ Hoa trước đó đã cằn nhằn, nói Diệp Giai từ nhỏ chu kỳ kinh nguyệt đã không đều, bác sỹ đã nói sợ ảnh hưởng đến khả năng mang thai.
Lần này thật vất vả mới có, lại bị lưu thai, sau đó lại giày vò một trận, không lưu mầm bệnh mới là lạ.
"Anh tiếp tục phái người nhìn chằm chằm vào cô ta." Hoa Chiêu nói.
Cô cảm thấy hiện tại Diệp Giai đã rơi vào đường cùng, như vậy sẽ rất dễ dàng làm ra chuyện ngu xuẩn, không phải đến tìm phiền toái cho cô, sẽ là tìm phiền toái cho chính mình.
Tìm phiền toái cho cô, cô không sợ, cô sợ là Diệp Giai tìm phiền toái cho chính mình, nghĩ quẩn.
Diệp gia nếu có con gái tự sát, thật đúng là gia môn bất hạnh có tiếng rồi, lại bị người ta đem ra làm đề tài nói chuyện.
Ngũ Lạc gật đầu: "Tôi sẽ trông chừng cô ta."
"Được." Hoa Chiêu buông Diệp Giai, hỏi Diệp Lị: "Cô ta thế nào rồi?"
"Tôi an bài một người đến trường học của bọn họ làm công tác hậu cần." Ngũ Lạc nói ra: "Diệp Lị gần đây ở trong trường học biểu hiện không tệ, tiến vào hội học sinh, học tập cũng chăm chú, cùng Đào Lam kia quan hệ vẫn như trước, không xa không gần."
Hoa Chiêu gật đầu, đã vài tháng rồi, cô ta còn có thể nhịn được không lộ ra, rất tốt.
Bất quá biểu cảm của Ngũ Lạc ngược lại có chút do dự.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Cô hỏi, Ngũ Lạc liền đem chút hoài nghi trong lòng nói ra: "Mấy tháng này tôi cũng tự mình đến trường học quan sát mấy lần, tôi phát hiện thái độ của Đào Lam kia ngược lại có chút thay đổi, vốn chỉ là Diệp Lị chủ động tiếp cận hắn, nhưng hiện tại hắn hình như có ý muốn đáp lại.
"Cũng may có hai lần, Diệp Lị đã né tránh." Ngũ Lạc nói ra: "Tôi cảm thấy cô nên cẩn thận, Diệp Lị không gây chuyện, đối phương lại gây chuyện, vậy càng không được."
Hoa Chiêu trầm mặc.
Diệp Lị rốt cuộc cũng làm hắn rung động rồi hả?
"Tôi đã biết." Hoa Chiêu nói ra.
Việc này không thể kéo dài, kéo một ngày khả năng sẽ gặp chuyện không may.
Tối hôm đó, cô lại tổ chức một buổi tụ tập gia đình.
Phàm là người có thời gian đều đến trong nhà ăn cơm.
Hoa Chiêu làm cơm ăn rất ngon. . . .
Diệp Lị đương nhiên cũng tới.
Mấy tháng qua, Hoa Chiêu không đi tìm cô ta phiền toái, cô ta cũng không đi tìm Hoa Chiêu phiền toái. . . Sau đó phát hiện ở chung với Hoa Chiêu kỳ thật rất nhẹ nhàng.
Cô ta nói chuyện không cần cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần đừng nói chuyện khó nghe…Hoa Chiêu cũng không trách mắng gì cô ta cả.
Chỉ cần không làm chuyện tổn hại đến gia tộc, Hoa Chiêu cũng mặc kệ cô ta làm cái gì, ngày nghỉ cô ta đi ra ngoài cùng bạn học đi du lịch, Hoa Chiêu cũng mặc kệ, còn đưa cho cô ta một rương hành lý, còn đem máy chụp ảnh cho cô ta dùng.
Diệp Lị quả thực thụ sủng nhược kinh.
Hiện tại gặp Hoa Chiêu cô ta cũng không khẩn trương nữa, hơn nữa cô ta đã hơn 20 tuổi, bắt đầu hiểu chuyện rồi.
Tuy không bỏ xuống được mặt mũi mà đến nịnh bợ Hoa Chiêu, nhưng cô ta phát hiện chỉ cần cô ta không làm chuyện gì chán ghét, Hoa Chiêu đối với người trong nhà đều rất tốt.
Cho nên hiện tại cô ta có thể trò chuyện với Hoa Chiêu rất nhẹ nhàng.
"Lúc nào thì khai giảng?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ngày 1 tháng 3." Diệp Lị nói.
"Vậy còn sớm, những ngày còn lại có muốn đi nơi nào chơi không?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Lị dừng một chút nói: "Những nơi ở xa không muốn đi nữa, sợ trên đường có việc về không kịp, chỉ là mấy bạn học bản địa hẹn ngày mai cùng đi Vạn Lý Trường Thành."
Người thủ đô không phải ai cũng đã đi Vạy Lý Trường Thành, Vạn Lý Trường Thành cách xa 100 dặm nên giao thông rất bất tiện.
Nhưng sinh viên đại học bình thường không có việc gì làm trong ngày nghỉ, không ngại xa xôi, chỉ là vui chơi.
Nói xong lời này, Diệp Lị lại nói: "Chị có thể cho em mượn máy ảnh được không?"
Năm trước sau khi trở về, cô ta đã lập tức trả lại máy ảnh.
"Không có vấn đề." Hoa Chiêu thoải mái nói, sau đó thuận miệng hỏi: “Lớp em có nhiều học sinh bản địa không? Ngày mai có bao nhiêu người đi cùng?”
"Lớp chúng em sinh viên bản địa rất nhiều, mười người, bất quá ngày mai không chỉ sinh liên chúng em đi, hoạt động là do phụ đạo viên tổ chức, hắn liên kết mấy lớp, mọi người cùng nhau đi, nghe nói có 50~60 người."
Lúc nói đến "Phụ đạo viên", giọng Diệp Lị nhẹ hơn một chút, nếu không phải cố ý từ trước, cô sẽ không thể nghe thấy.
Hoa Chiêu cười cười: "Nói mới nhớ, chị đã lâu không tới Vạn Lý Trường Thành, hơn nữa chưa từng đến vào mùa đông, Vạn Lý Trường Thành tràn ngập màu trắng chắc chắn sẽ là một cảnh tượng rất khác. Các em có thể mang người nhà đi theo không?”
"Chúng tôi cũng chưa nói là không thể mang theo người nhà, bất quá giao tiền xe khẳng định là được a!" Cô ta lập tức nói: "Nếu chị muốn cùng đi thì ngày mai hãy đi cùng em! Em cam đoan chị có thể lên xe!"
Ngày mai người dẫn đội chính là Đào Lam, cô ta cảm thấy chút mặt mũi kia mình nhất định sẽ có. . . .
Hơn nữa Hoa Chiêu cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, các sinh viên khác cũng không có gì mà không chào đón.
Nếu không chào đón, cũng bởi vì đẳng cấp của Hoa Chiêu quá cao, hoàn toàn nghiền áp bọn hắn, bọn hắn không được tự nhiên. . .
"Vậy được, ngày mai khi nào xuất phát? Tập hợp ở chỗ nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Buổi sáng ngày mai 5 giờ, ở bến xe buýt." Diệp Lị nói ra: "Chúng ta đến khu phế tích của Vạn Lý Trường Thành, không phải Bát Đạt Lĩnh, xa hơn, cho nên phải đi sớm một chút. Hơn nữa bọn em định ở đó ba ngày, để trải nghiệm thêm kiến thức về Vạn Lý Trường Thành rồi mới trở về."
"Được." Hoa Chiêu nói ra.
"Mẹ mẹ! Muốn đi Vạn Lý Trường Thành sao? Con cũng muốn đi!" Vân Phi lập tức nói ra.
Hoa Chiêu cùng Diệp Lị nói chuyện cũng không tránh mọi người, chỉ ở một góc của phòng khách, ai thính tai đều có thể nghe thấy.
Không chỉ Vân Phi nghe thấy được, mấy đứa trẻ khác cũng nghe thấy rồi, lập tức vây quanh Hoa Chiêu.
"Đó là phế tích của Vạn Lý Trường Thành, quá nguy hiểm." Hoa Chiêu nói.
Phế tích của Trường Thành, chính là phần Trường thành bị tàn phá, không có đường, dù là đã từng có đường hiện tại cũng hoang phế.
Mà Trường Thành từ trước đến nay đều xây ở đỉnh núi, nơi hiểm trở nhất.
"Nhưng phải đi ba ngày ạ! Mẹ không mang theo Điềm Điềm?" Vân Phi nói.
Hoa Chiêu lập tức điểm cái mũi nhỏ của thằng bé: "Con cũng nhanh đấy!"
Cô xác thực định mang theo tiểu Thận.
Ba ngày, khẳng định phải mang theo rồi.
"Mẹ phải chăm sóc một mình em trai là đủ rồi, thêm mấy đứa các con, mẹ chiếu cố không đến." Hoa Chiêu nói.
"Có chú Lưu Minh ở đây! Bọn họ đều có thể chăm sóc bọn con!" Vân Phi nói ra.
"Hơn nữa chúng con cũng lớn rồi, biết chiếu cố tốt chính mình!" Thúy Vi nói ra.
"Mẹ đi ra ngoài chơi sao có thể không mang theo con. . ." Cẩm Văn nói ra.
Cô bé chạy tới ôm đùi Hoa Chiêu, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hoa Chiêu.
Ai có thể chịu được ánh mắt này? Dù sao Hoa Chiêu cũng không chịu được.
"Vậy thì như vậy đi, tự chúng ta lái xe đi, tập kết tại địa điểm đã hẹn, mọi người cùng nhau chơi đùa, càng thêm náo nhiệt.” Hoa Chiêu nói với Diệp Lị.
"Vậy càng không có vấn đề rồi." Diệp Lị nói ra.
Đường cũng không phải là của cô ta, núi cũng không phải là của cô ta, cô ta có thể xen vào sao.
Đừng nói Hoa Chiêu hiện tại đã sớm cùng cô ta chào hỏi, dù là không chào hỏi mà đuổi theo, cô ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
"Chúng cháu thì sao?" Con trai trưởng của Diệp Anh, Tôn Hàn hỏi.
"Các cháu cũng muốn đi?" Hoa Chiêu hỏi bọn nhỏ.
"Muốn đi muốn đi!" Mấy đứa đều cùng trả lời.
Trên mặt đều tràn đầy hưng phấn.
Mà ngay cả mấy đứa con của Diệp Đan, bây giờ nhìn thấy cô, thù hận dưới đáy mắt cũng đã dần biến mất.
Không có ai ở bên tai bọn hắn châm ngòi ly gián, Lưu Nguyệt Quế lại thường xuyên tận tình khuyên bảo, Diệp Danh cũng sẽ đúng giờ mở các lớp giáo dục tư tưởng cho mấy đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ cũng bắt đầu thiết lập lại tam quan, phân biệt rõ đúng sai.
Dần dần đã bớt hận thù Hoa Chiêu rồi.
Là do mẹ làm chuyện phạm pháp, mới bị trục xuất khỏi gia tộc, không liên quan gì đến mợ hai, cũng không phải mợ hai ép buộc mẹ làm chuyện phạm pháp đấy, muốn trách cũng phải trách cậu Diệp Hưng. . . .
Hơn nữa mấy tháng này, bọn hắn ăn ngon uống tốt, cùng một đám anh chị em ở cùng một chỗ cũng rất vui vẻ, cũng không có thời gian nhớ cha mẹ.
Lịch trình mỗi ngày đều đã kín, từ sáng sớm bận đến tối, ngã đầu đã ngủ, ai cũng nhớ không nổi.
"Không được." Lần này Hoa Chiêu cự tuyệt vô cùng dứt khoát: "Mười mấy người mợ không thể chăm sóc được hết, mấy người Lưu Minh Chu Binh cũng chiếu cố không đến, các cháu không biết Trường Thành bỏ hoang sẽ nguy hiểm thế nào."
Cô sờ sờ đầu một đứa bé gần nhất, tiểu gia hỏa này lớn hơn Vân Phi một tuổi, còn chưa cao bằng Vân Phi.
"Cháu còn chưa cao như một tảng đá lớn, sao có thể leo nổi Trường Thành."
"Ai." Mọi người lập tức thở dài.
"Bất quá muốn đi Trường Thành cũng không phải không được." Hoa Chiêu cười nói: "Như vậy đi, để cho chú Lưu Minh mang mấy đứa đi Trường Thành Bát Đại Lĩnh, còn mợ đã hẹn mấy người bạn đi xem phần bỏ hoang của Vạn Lý Trường Thành. Vân Phi cùng Thúy Vi sẽ đi với các cháu."
Bát Đại Lĩnh bên kia đã được trùng tu tốt rồi, tương đối an toàn.
"Dạ!" Một đám trẻ con lập tức lại cao hứng rồi.
Có thể đi ra ngoài leo Trường Thành, có thể cùng nhau đi chơi đã rất vui vẻ rồi, bọn hắn cũng không để ý là có phải là Trường Thành bỏ hoang hay không.
Chỉ có Vân Phi cùng Thúy Vy hơi có chút thất vọng, không thể cùng mẹ đi chơi.
Nhưng hiện tại bọn chúng cũng hiểu chuyện rồi, biết mẹ muốn cố gắng đối xử với tất cả thật công bằng, nên bọn chúng sẽ đi cùng các anh chị của mình.
Bất quá cùng các anh chị chơi đùa xác thực cũng rất vui.
Hai đứa nhỏ cũng không phản đối nữa.
Chỉ có Cẩm Văn còn nháy mắt ôm lấy chân Hoa Chiêu không buông tay.
Hoa Chiêu nhìn về phía Thúy Vi nháy mắt mấy cái, Thúy Vi lập tức chạy tới nắm tay của con bé: "Đi, sang bên kia cùng chị chơi nào."
Cẩm Văn lắc đầu.
"Vậy chơi trốn tìm?"
Cẩm Văn có chút do dự.
"Chúng ta chơi đuổi bắt a!"
Trò này hay, rất kích thích, Cẩm Văn vui vẻ mà buông tay, đi theo chị gái đi chơi.
Hoa Chiêu cười thầm, vẫn là trẻ con dỗ dành trẻ con là tốt nhất.
Đứa nhỏ giải tán, đứa lớn đi thu thập hành lý, chuẩn bị ngày mai leo núi.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền đến tiếng cười đùa.
Hoa Chiêu đứng dậy rời đi, đi gọi điện thoại cho Từ Mai.
Chỉ mình cô đột nhiên muốn đi theo Diệp Lị đến Trường Thành, có chút kỳ quái, không bằng gọi thêm mấy người đi cùng, như vậy sẽ giống như cô muốn ra ngoài đi chơi rồi.
Mà mấy người bạn cô có thể gọi, gần thì chỉ có Từ Mai, còn có Phương Vũ cùng Lôi Xuân.
Hai người bạn học này đã mấy hôm không liên hệ rồi, hiện tại cũng đã qua năm, không biết bọn họ có thời gian đi chơi không.
Hoa Chiêu gọi điện thoại hỏi, vốn hai người cũng không có thời gian, họ phải bắt đầu công việc ngay sau năm.
Nhưng Hoa Chiêu hiếm khi hẹn các cô ra ngoài một lần, hai người lập tức đồng ý, dù sao mới bắt đầu cũng không có việc gì.
Hiện tại bọn họ đều đang làm việc trong cơ quan, đây là nơi coi trọng thâm niên, dù là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh cũng phải xếp sau người tiền nhiệm.
Nói một cách khác chính là không được làm việc lớn gì, đều phải bắt đầu với những công việc cơ bản.
Hẹn sáng ngày mai đến ký túc xá đón bọn họ, Hoa Chiêu mới gọi cho Từ Mai.
Điện thoại vừa kết nối, Hoa Chiêu đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên kia.
"Thế nào rồi?" Hoa Chiêu có chút vô lực mà hỏi thăm, cô cũng thấy phiền thay cho Từ Mai rồi.
"Không có việc gì, Lưu Tiền đang cãi nhau với bọn họ, tôi không quan tâm." Từ Mai nói.
Nhưng ở trong nhà cô ấy la hét chỉ có người Lưu gia, bọn hắn tuy đã chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng luôn trở về tìm phiền toái, lúc này Từ Mai sẽ ở trong phòng khoá trái cửa, không cùng bọn họ xung đột chính diện, cứ để cho bọn hắn tìm Lưu Tiền.
"Chuyện gì?" Từ Mai hỏi Hoa Chiêu.
"Ngày mai tôi muốn đi tham quan Vạn Lý Trường Thành, có thể sẽ ở đó hai ba ngày, cô có đi không?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đi, đi chứ!" Từ Mai lập tức nói: "Cô không nói tôi cũng đã quên, đã bao nhiêu năm không đi ra ngoài chơi đùa rồi. . . Ngày mai khi nào?"
Hoa Chiêu hẹn thời gian với cô ấy.
Lúc tắt điện thoại còn nghe thấy bên kia có tiếng đồ vật bị ném vỡ.
Cô còn nghe thấy có người hé: "Hoá ra cô ta là một người phụ nữ đã từng kết hôn! Mày còn xem cô ta như bảo bối! Ly. . ."
Để điện thoại xuống, Hoa Chiêu thở dài.
Xem ra người Lưu gia thăm dò được quá khứ của Từ Mai rồi, phản ứng lớn như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu đến đón Từ Mai, phát hiện ánh mắt của cô ấy sưng đỏ, rõ ràng đêm hôm qua đã khóc rất nhiều.
"Cô ổn chứ. . ." Cô hỏi.
Từ Mai xấu hổ nhìn cô, tùy tiện nói: "Không có việc gì! So với những chuyện trước kia thì chuyện này tính là gì chứ!"
Nói như vậy, tâm tình cô ấy thật sự tốt hơn một chút.
Bất quá, thực sự không thể cùng bọn họ ở chung một chỗ, cha mẹ Phùng là nghĩ biện pháp vụng trộm hành hạ c.h.ế.t cô ấy, còn người Lưu gia là muốn trực tiếp đánh c.h.ế.t cô ấy!
"Không được tôi cũng đi phía nam mở chi nhánh mới a, ở đây giao cho Lưu Tiền, tôi đi Bằng Thành, không phải cô đã nói Bằng Thành môi trường phát triển tốt, khắp nơi đều là vàng sao? Tôi giúp cô đi nhặt vàng." Từ Mai nói.
"Ai." Hoa Chiêu lần này cũng không từ chối giống lần trước nữa.
Lần trước đến làm loạn chính là cha mẹ của Từ Mai, bọn hắn chỉ muốn chiếm chút tiện nghi, vô luận thế nào cũng sẽ không đánh c.h.ế.t Từ Mai.
Lần này là người ngoài, thật đúng là không dễ nói rồi.
Mấu chốt là Từ Mai cùng cha mẹ ruột đã sớm cách lòng, dù có náo loạn cũng sẽ không tổn thương cảm tình, đã không còn tình cảm sao có thể bị thương.
Hiện tại Từ Mai cùng cha mẹ Lưu Tiền đánh nhau sống chế..., sẽ có chút tổn thương tình cảm rồi, tình cảm với Lưu Tiền.
Không thể trêu vào, chỉ có thể trốn.
"Nếu không, cho cô cùng Lưu Tiền đi phía nam?" Hoa Chiêu nói.
"Đừng đừng!" Từ Mai lập tức nói: "Lưu Tiền ở đâu, bọn hắn sẽ đuổi tới đó, tôi không thể trêu vào, mắt không thấy tâm không phiền."
Vốn tưởng rằng đuổi được bọn họ ra ngoài sẽ thanh tĩnh, kết quả đã quên người ta có chân!
Muốn đi đâu thì đi đó, muốn đến nhà cô ấy thì sẽ đến.
Cô ấ cũng không thể trốn ở văn phòng cả đời, vì cái gì mà không thể trở về nhà? Nơi đó là nhà của cô ấy!
Kết quả vừa trở về đã có người đến náo loạn, nhất định là bị người ta theo dõi rồi!
Có mấy lần cô ấy thậm chí còn gặp người Lưu gia trên đường.
May mà hiện tại đã học lái ô tô! Lái thẳng xe về nhà, bằng không thì sẽ cảm thấy mình bị đánh trên đường lớn rồi.
Hiện tại cô ấy gánh không nổi những người này rồi, cô ấy đường đường là một giám đốc xưởng lại bị người ta đánh ở trên đường cái, cô ấy sao có thể không biết xấu hổ mà gặp mặt những giám đốc xưởng khác?
"Tôi muốn đi phía nam." Từ Mai kiên trì nói, nói xong trong mắt đã có nước mắt.
"Đi đi, đi." Hoa Chiêu nói: "Đến lúc đó tôi sẽ mở một chi nhánh lớn khác. . . Không, tôi sẽ mở một nhà máy thực phẩm khác, quy mô siêu cấp đấy, thị trường buôn bán sẽ lớn hơn hiện tại gấp 10 lần, gấp trăm lần, để cô bận rộn mỗi ngày không có thời gian rảnh mà nghĩ đến chuyện khác."
Mắt Từ Mai đã sáng lên, đáy mắt đều là tiền.
"Tôi muốn nhập cổ phần! Tất cả tiền của tôi đều quăng vào đó! Một phần cũng không giữ lại!" Cô ấy nói ra.
Một là không muốn chiếm tiện nghi của Hoa Chiêu, một phần cũng không ra lại muốn chia hồng? Cô ấy cũng không có mặt mũi kia.
Hai là sợ tiền bị cướp đi. . . .
Mặc dù biết loại khả năng này tính ra rất nhỏ, nhưng vẫn sợ.
"Được." Hoa Chiêu nói.
Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, cô lại hỏi: "Lưu Tiền có ý gì? Cô muốn đi hắn có biết không? Hai người ở riêng quá lâu, cô cảm thấy thích hợp sao. . ."
"Tôi không nói với hắn." Từ Mai nói: "Nhưng tôi đã muốn đi thì ai cũng không giữ được, có thích hợp hay không, dù sao hiện tại rất không thích hợp!
"Lúc nào hắn thực sự giải quyết được người nhà mình rồi, hoặc là, mấy người già kia đều c.h.ế.t hết! Lại nói sau."
Từ Mai từ trước đến nay nói chuyện đều cay nghiệt, cô cảm thấy hiện tại cô ấy nói như vậy cũng đã rất khắc chế rồi.
Hoa Chiêu cũng không khuyên nhủ cô ấy hướng thiện, mà nói: "Có lẽ không cần quá lâu, ông bà nội hắn cũng đã hơn 80, cha mẹ của hắn cũng hơn 60. . ."
Từ Mai "Phốc phốc" một tiếng liền bật cười, rốt cuộc cũng ngượng ngùng quay đầu nhìn cô, rồi lại sững sờ.
"Sao cô lại mang thằng bé đến? Nó còn nhỏ như vậy! Bên ngoài lại lạnh! Cô còn mang nó leo Trường Thành! Cô điên rồi ư!" Từ Mai sợ hãi kêu lên.
Cô ấy nhìn thấy tiểu Thận ngồi trên chiếc ghế an toàn bên cạnh Hoa Chiêu.
Vừa rồi không chú ý, cô ấ còn tưởng rằng bên kia là hành lý, tiểu Thận cũng ngoan ngoãn nằm im, nên cô ấy không phát hiện.
"Ai nha ai nha! Cháu ngoan của dì! Mẹ của cháu thật sự quá ẩu tả!" Từ Mai hận không thể đem Hoa Chiêu vứt qua một bên để mình ôm tiểu Thận.
Tiểu Thận đi nhìn cô ấy, nhếch miệng cười cười, lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ, làm tim Từ Mai cũng mềm nhũn rồi.
"Bên ngoài quá lạnh rồi! Chúng ta trở về đi!" Cô ấy lập tức nói.
"Không có việc gì, thằng bé mặc đủ đồ rồi." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa nó chắc nịch, rèn luyện một chút mới có lợi."
Đã qua đầu xuân, Từ Mai nói được quá lạnh cũng không phải là cái lạnh của mùa đông, đứa nhỏ đi ra ngoài cũng không phải là không thể được.
Hơn nữa mấy tháng nay Hoa Chiêu tỉ mỉ nuôi nấng, thể chất của tiểu Thận đã đặc biệt tốt, rất ít sinh bệnh.
Sinh bệnh cũng không sợ, Hoa Chiêu cảm giác mình có thể xử lý được, đặc biệt là mấy bệnh vặt, chỉ cần một chút tinh hoa, cho nên cô mới dám mang theo tiểu Thận đi cùng.
Từ Mai nhưng lại không biết những điều này, chỉ cảm thấy Hoa Chiêu không đáng tin cậy, liếc cô một cái! Sau đó cứng rắn cùng Hoa Chiêu đổi vị trí để chơi với đứa nhỏ.
Thấy tiểu Thận cười "Ha ha ha ha" với mình, cô ấy cảm thấy phiền não gì cũng không còn.
Còn muốn ở bên Lưu Tiền nữa hay không cô ấy vẫn chưa nghĩ thông, nhưng cô ấy rất muốn có một đứa con.
"Chuyện lúc trước cô nói, ở nước ngoài đã nghiên cứu thế nào rồi?" Từ Mai cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.
Cô ấy nói đến chuyện mang thai hộ…
"Có lẽ không sai biệt lắm." Hoa Chiêu nói: "Trở về tôi sẽ nói Diệp Thư đến bệnh viện kia chứng thực lại một chút."
Cô luôn nhớ đến chuyện này, đến bệnh viện cũng đã tìm xong.
Diệp Thư cũng rất để bụng, chạy trước chạy sau, đã quen mặt rồi, đối phương nói nếu như Từ Mai có thể lấy trứng..., vấn đề cũng không lớn.
Từ Mai hai tay ôm ngực, kích động đến ngừng thở.
Ô tô dừng lại, Phương Vũ cùng Lôi Xuân đã đợi ở ven đường.
Từ Mai lập tức im miệng không nói nữa, cô ấy tuy quen biết Phương Vũ cùng Lôi Xuân, nhưng không phải quá quen thuộc, còn chưa tới mức cùng bọn họ tâm sự chuyện đáy lòng.
Hai người lách vào xe, cũng may đều không mập, cùng ngồi vào chỗ tay lái phụ.
Nếu như hôm nay Hoa Chiêu tự mình lái xe..., thì sẽ đủ cho bọn họ ngồi rồi, nhưng hôm nay Lưu Minh lái xe, xe của bọn nhỏ bên kia có vài người khác đi cùng, Hoa Chiêu bên này chỉ có mình hắn.
Phương Vũ cùng Lôi Xuân sau khi lên xe liền bắt đầu ríu rít, các cô ấy cũng đã lâu không gặp Hoa Chiêu rồi.
Mấy người một đường cười cười nhốn nháo.
Hoa Chiêu cảm giác như đang hẹn hò với mấy cô bạn thân ra ngoài du lịch, rất vui vẻ. Lại mang theo tiểu Thận mềm mại đáng yêu luôn tươi cười như vậy, càng vui vẻ hơn rồi.
Địa điểm hẹn trước là một thôn nhỏ dưới chân núi, đều là những ngôi nhà bằng đá, trong ánh mắt người đời sau, cái thôn cổ này cũng đã là một nơi đặc sắc để du ngoại rồi.
Bất quá hiện tại cần gấp nhất chính là dàn xếp chỗ ở xong xuôi.
Mấy người đi đến nhà trưởng thôn.
Diệp Lị nói giáo viên Đào đã liên hệ với thôn trưởng của thôn này rồi, đã sắp xếp xong xuôi chỗ dừng chân.
Mà mấy người Diệp Lị không đi bằng xe cá nhân, hiện tại còn chưa tới.
Thôn trưởng cũng đang đợi những sinh viên ăn no không có chuyện gì làm này, nghe nói Hoa Chiêu cùng nhóm cũng không hoài nghi, chỉ nghĩ các cô là giáo viên nên ngồi xe con tới trước.
Ông ta dẫn người đi vào một căn nhà đá lớn.
Sân khá rộng, rộng hơn hai mẫu, xây hai dãy nhà bằng đá.
"Đây là trường tiểu học trong thôn sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Đào Lam này quan hệ cũng không có lực ah, cô còn tưởng rằng hắn có thể liên hệ cho mọi người nhà dân để tác túc, hoặc là an bài đến nhà đồng hương, kết quả lại sắp xếp ở trong trường học?
Đây là muốn làm người ta c.h.ế.t cóng sao.
"Không phải, chỗ này lúc trước là nơi ở của thanh niên trí thức." Thôn trưởng nói: "Thanh niên trí thức đều đã đi rồi, ở đây liền để không."
Thôn bọn họ tổng cộng chỉ có chừng ba mươi hộ gia đình, nhà ai cũng không có giường dư thừa để sắp xếp hơn mấy chục người.
Mà những sinh viên nội thành kia có thể vừa ý những cái giường đất cũ chỗ bọn hắn sao? Không chừng còn làm cho người ta ghét bỏ.
Quan trọng nhất chính là, nhà ai cũng không có đệm thừa, có lòng tốt cho người khác mượn, chính mình lại bị đông lạnh, trời lạnh như vậy, đông lạnh cả đêm cũng không phải nói giỡn đấy.
Hơn nữa, những người trong thành phố này khẳng định cũng sẽ ghét bỏ chăn mền của bọn hắn.
Thôn trưởng đã mang mấy người tới trước một cửa một gian phòng, đẩy ra, khí nóng lập tức đập vào mặt.
Trong phòng vậy mà có một người phụ nữ đang đốt giường, thấy nhóm người Hoa Chiêu, lập tức thẹn thùng mà cười một cái, sau đó vội vàng đem mấy thanh củi cuối cùng cho vào lò giường, lại quét dọn sạch sẽ, lúc này mới lặng lẽ đi ra.
"Thầy giáo Đào mấy tháng trước đó đã nói với tôi, chúng tôi đã bắt đầu thu thập phòng, cái giường này một mùa đông đều được đốt, cam đoan không lạnh!" Thôn trưởng nói.
Hoa Chiêu có chút kinh ngạc, Đào Lam còn có thể sai sử được bọn hắn?
Cô đánh giá gian phòng, thật đúng là rất sạch sẽ.
Nhóm thanh niên tri thức đầu tiên xuống nông thôn đều phải ở nhà người dân, cùng ăn chung và trả phí nấu ăn.
Sau đó lại nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn.
Về sau có chính sách, thành lập nhà ở cho thanh niên trí thức, thanh niên trí thức không bắt buộc phải cùng người dân ăn ở cùng một chỗ, mâu thuẫn mới bớt đi.
Mà xây dựng nhà ở cho thanh niên trí thức, quốc gia xuất tiền, cho nên tốt hơn những căn nhà bình thường một chút.
Ví dụ như người khác đều ở nhà đất, nhà của thanh niên trí thức có thể là nhà gạch ngói.
Mà căn nhà trước mắt này, mặc dù bên ngoài được làm bằng đá, nhưng bên trong cũng là tường xi măng, trát vôi, sạch sẽ, kín gió và rất ấm áp.
Hoa Chiêu lúc này mới từ bỏ ý định trở về nhà.
Nếu đây là trường học, cô thực sự ở không nổi.
Mấy người nhìn sang các phòng khác, ký túc xá này được chia ra cho nam và nữ, một dãy là nam và dãy còn lại là nữ.
Mỗi phòng đều có kích thước như nhau, tiêu chuẩn cho năm hoặc sáu người ngủ trên một cái giường gạch.
Hoa Chiêu chọn một gian sạch sẽ nhất.
"Vậy, trong thôn có gà, mười, mười đồng một con, còn có trứng gà, 2 mao tiền một trứng, còn có sữa bò! 1 đồng tiền một cân, còn có gạo và mì, rau quả cái gì đấy. . . ." Thôn trưởng nhìn Hoa Chiêu, lắp ba lắp bắp nói.
Hoa Chiêu cười cười, cô đã biết Đào Lam vì sao có thể sai sử được bọn hắn rồi, ngoài chi phí ăn ở không nhiều, hoá ra là có thể có lợi.
Bất quá như vậy cũng đúng.
“Vậy thì tối nay chúng tôi sẽ ăn gà hầm nấm, hai con gà và một cân nấm trước có được không?” Cô hỏi trưởng thôn.
"Có có có!" Thôn trưởng lập tức mừng rỡ.
Tốt lắm, 10 đồng, thật tốt ah! Hơn nữa một lần lại ăn hai con, còn không mặc cả, thực sự phung phí ah. . . .
Bất quá dù sao cũng không phải tiền nhà mình, ông ta lập tức cao hứng bừng bừng mà đi ra ngoài chuẩn bị.
Thu nhập từ một bữa ăn đã là nửa năm thu nhập của gia đình họ, ba ngày tới sẽ có hàng chục sinh viên đến ăn ở!
Thầy Đào nói đúng, hắn thật sự cho thôn bọn họ một con đường phát tài.
Hoa Chiêu lắc đầu bật cười, đất nước đã mở cửa ba bốn năm, nhưng làn gió mới này lại không thổi đến những nơi thâm sơn cùng cốc này.
Hơn nữa vừa mới năm 82, thôn bọn họ khả năng chỉ vừa mới thực hành khoán sản lượng sản xuất cho từng hộ gia đình, vừa mới thoát ly cơm tập thể, còn rất nghèo.
Một năm kiếm được hơn mười đồng đã vui vẻ như vậy rồi.
Bất quá Đào Lam có thể làm được một bước này, chọn được một cái thôn phù hợp, hơn nữa đã bắt đầu chuẩn bị từ mấy tháng trước, cũng làm cho cô ngoài ý muốn.
Lần này, cô phải nhìn người này thật kỹ mới được.
Không biết vì sao, từ lần trước gặp mặt, cô vẫn không quên được khuôn mặt kia của hắn ta.
Mấy người Hoa Chiêu lại lau dọn trong phòng một lần nữa, sau đó đem hành lý trên xe xuống, đệm chăn cùng đồ dùng tùy thân đều sắp xếp tốt.
Trước kia đoán được là sẽ ở nhà người dân nên Hoa Chiêu đã sớm chuẩn bị xong đệm chăn.
Một là không thích dùng của người khác, hai là cũng biết tình huống bây giờ, khu vực này còn chưa thoát ly khỏi nghèo khó, đừng nói là cho những người ngoài như bọn họ, dù là cho người trong nhà cũng không chắc sẽ đủ.
Phòng thu thập xong, gà cùng nấm cũng đã đưa tới.
Cùng đến là người phụ nữ đã đốt lửa trước đó.
"Đây là con dâu tôi, các người cứ gọi nó là Quế Hoa, tay nghề rất tốtcó thể ở lại giúp các người nấu cơm." Con mắt của thôn trưởng lòng vòng trên người mấy người, đặc biệt là Hoa Chiêu.
Nhìn bộ dạng nũng nịu này, nhất định là mấy tiểu thư, biết làm cơm sao? Không, đã bao giờ nhìn thấy một cái lò đất ở nông thôn chưa?
Đừng để lát lại bắt lửa đốt cháy hết đồ đạc.
Đốt hết ông ta không sợ, ông ta sợ bọn họ không trả tiền. . .
Hoa Chiêu ra hiệu cho Lưu Minh, để cho hắn tính toán sổ sách trước, sau đó mới cười nói với thôn trưởng: "Không cần, tự chúng tôi cũng làm được, trong năm người chúng tôi, kỳ thật đã có bốn người có xuất thân nông thôn, biết làm cơm."
Trong này chỉ có Từ Mai là người thủ đô, điều kiện gia đình kỳ thật cũng không tệ lắm, ở nhà lầu, ăn cơm nhà nước lớn lên đấy.
Còn lại Lưu Minh, Phương Vũ, Lôi Xuân, đều là dân quê.
Đương nhiên kể cả cô.
Nhưng thôn trưởng hiển nhiên không tin.
Thẳng đến khi thấy Phương Vũ cùng Lôi Xuân thuần thục nhóm lửa, vài động tác đã thu thập xong nguyên liệu nấu ăn, sau đó Hoa Chiêu đem tiểu Thận nhét cho Từ Mai, nhanh nhẹn làm gà hầm nấm, chỉ chốc lát sau trong nồi đã bay ra mùi thơm.
Thôn trưởng lúc này mới thu hồi sự kinh ngạc.
Hoa Chiêu một bên nhìn nồi, một bên cùng thôn trưởng nói chuyện phiếm.
"Bác trai, thầy Đào làm sao lại tìm được bác vậy? Các người sao lại biết nhau?" Hoa Chiêu hỏi.
"Chuyện này nhắc tới cũng trùng hợp, thầy Đào trước kia là thanh niên tri thức trong thôn, có lần lên núi không cẩn thận lạc đường, rớt xuống bẫy bị thương, được con tôi cứu được mang về, đã ở nhà tôi nghỉ ngơi hơn một tháng.”
"Chúng tôi cứ như vậy mà quen biết đấy." Thôn trưởng nói xong cười ha hả: "Từ đó về sau, hàng năm thầy Đào đều bớt thời gian về trong thôn thăm mọi người."
Đương nhiên là tới thăm ông ta ~
Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn, biểu lộ vui vẻ này của ông ta, nói rõ Đào Lam đã làm rất tốt, không phải chỉ làm chiếu lệ.
Không nghĩ tới Đào Lam còn có ưu điểm này, có ơn tất báo?
Điều này tốt hơn nhiều so với một số người, có người sau khi được cứu thoát khỏi hoạn nạn, họ thậm chí còn không nói lời cảm ơn.Có người sẽ rất biết ơn vào thời điểm đó, nhưng sau này cũng sẽ không nhất định sẽ cùng ân nhân đi lại.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ai nha, tôi tính xem." Thôn trưởng nhìn lên trời nghĩ nghĩ: "Chắc tầm mười năm trước, lúc ấy hắn mới mười sáu mười bảy, vừa xuống nông thôn, chưa quen thuộc, đã muốn đi vào núi một chút. . ."
Thôn trưởng nói đến đây liền dừng lại, lên núi đương nhiên không chỉ đơn giản là đi một chút như vậy, vùng khỉ ho cò gáy này, ruộng đồng ít, khẩu phần lương thực cũng được phân rất ít.
Lúc ấy lãnh đạo mới của bọn hắn quản rất chặt, xã viên ngoại trừ mỗi ngày bận rộn trong đất, thì sẽ phải tham gia đại hội, căn bản không rảnh lên núi kiếm chút thổ sản vùng núi phụ cấp khẩu phần lương thực.
Đi sâu vào núi? Đừng nói giỡn.
Mặc dù trên núi của họ không có hổ, nhưng vẫn có lợn rừng.
Hơn nữa, đường núi hiểm trở, trời tối khó đi, không cẩn thận sẽ bị ngã xuống khe núi, vỡ đầu, gãy tay, gãy chân, thậm chí có thể mất mạng.
Dân chúng bình thường trong nhà hoặc nhiều hoặc ít còn có chút đồ ăn, chắp vá lung tung mà phụ cấp vào, thanh niên trí thức thì không được, ngoại trừ chút khẩu phần lương thực này, bọn hắn không có đất riêng, không có sân trồng rau, kết quả chính là chịu đói.
"Lúc ấy một đám người lên núi, vào trong liền tản ra, trước khi trời tối chỉ có 3 người đi ra, đội sản xuất biết chuyện đã trở nên nghiêm trọng nên đi vào tìm, chỉ tìm được mấy người, hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương." Biểu cảm của thôn trưởng trở nên nặng nề: "Đến bây giờ còn có 2 người không tìm được đây này."
Cũng không biết đã c.h.ế.t ở khe suối nào rồi.
Hoa Chiêu lại liếc mắt, lên núi sau đó mất tích?
Cũng chưa chắc là đã c.h.ế.t rồi, cũng có thể là chạy, chịu không được cuộc sống khổ cực ở nông thôn nên chạy.
Về phần sau khi chạy trốn vì sao không bị bắt trở lại, cô cũng không biết.
Cũng có thể giống như người thôn trưởng nói, người đã chôn thây ở trên núi rồi.
Từ Mai đột nhiên nhích lại gần cô, cảm thấy trước mắt tuy vẫn hoang vu, nhưng lại thêm sự khủng bố và u ám đấy.
Thôn trưởng người già tinh ý, phát hiện mình nói sai, doạ đến thần tài, nhanh chóng cười ha ha: "Nói đến ngọi núi này của chúng tôi, thật sự là một kho báu, có rất nhiều thức ăn ngon, chẳng hạn như hạt phỉ, hạt dẻ, quả óc chó, thịt lợn rừng, thịt thỏ, thịt nai, các người có muốn nếm thử không?”
"Ăn rất ngon, nhưng bởi vì khó kiếm được, có chút đắt. . ."
Hoa Chiêu đối với động vật hoang dã không có hứng thú, ngược lại không là bởi vì luật bảo vệ động vật hoang dã, hiện tại những vật này còn chưa được bảo vệ.
Cô sợ rằng những con vật hoang dã này có thể mang vi rút, chẳng hạn như bệnh dịch hạch, đặc biệt là thỏ, trên người có thể mang vi rút dịch hạch.
Mùi thơm của món gà hầm nấm càng ngày càng đậm đà, mọi người chưa ăn một bữa cơm đứng đắn trong một ngày rồi, không khỏi hít sâu một hơi, thầm nuốt nước miếng.
Tay nghề của Hoa Chiêu không có gì phải bàn cãi cả!
Có mỹ vị phía trước, mấy người đối với các món ăn dân dã cũng không có hứng thú.
Thôn trưởng thất vọng rời đi.
Người ta đã nấu xong cơm rồi còn không đi, ở lại ăn chực sao? Vậy quá không có quy củ.
Phương Vũ đưa bột ngô đã chuẩn bị cho Hoa Chiêu, Hoa Chiêu làm bánh nướng.
Mấy người vây quanh bàn bếp trong trong phòng bếp đơn sơ, ăn khoai lang thôn trưởng tặng.
Vừa mới nướng chín, nóng phỏng tay, ăn rất ngon!
Hoa Chiêu ôm tiểu Thận, cho thằng bé ăn một chút khoai lang, nó đã hơn sáu tháng, có thể ăn chút rau quả nghiền rồi.
Tiểu gia hỏa mấp máy miệng, cảm giác mùi vị không tệ, lúc này mới há miệng với Hoa Chiêu, chờ được cho ăn.
Kết quả vừa ăn được hai phần lại không cho ăn nữa rồi.
Miệng nhỏ há ra, nghi hoặc mà nhìn mẹ, ủy khuất mà hốc mắt cũng đỏ lên.
Làm mọi người vừa đau lòng vừa buồn cười.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người, một đám người líu ríu mà tiến vào trong sân.
"Ai nha mệt c.h.ế.t tôi!"
"Xem như đến nơi rồi!"
"Không phải nói leo Trường Thành sao, kết quả tôi leo lên một ngày, đến bóng dáng Trường Thành cũng không thấy ah!"
"Một ngày khoa trương ah, cũng chỉ hơn hai giờ."
Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.
Đây chính là vùng núi, xe jeep của Hoa Chiêu có thể chạy đến thôn dưới chân núi, sau đó đi bộ tới.
Mấy người Diệp Lị phải ngồi xe khách, phải dừng ở rất xa, sau đó đi bảy tám dặm đường núi mới có thể đến nơi.
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới chuyện này, may mà mình không theo chân bọn họ cùng ngồi xe đến.
"Ai nha! Mùi gì thơm như vậy?"
"Đồng hương, đến cơm cũng đã chuẩn bị xong nha? Rất cảm ơn đồng hương rồi!"
Trước mắt tối sầm lại, cửa phòng bếp lập tức bị một đám người trẻ tuổi vây quanh.
Người trẻ tuổi thấy người ở bên trong liền sững sờ.
Một nữ sinh đẩy đám người ra xông tới, tùy ý mà quét mắt liếc mấy người, rồi chạy tới, sau đó mở nắp nồi lên, mùi thơm lập tức càng thêm nồng đậm.
"Ah ~ là gà hầm nấm! Cám ơn đồng hương đã hoan nghênh!" Nữ sinh lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Nhưng nhiệt khí bốc hơi, ai cũng không thấy rõ ai.
Hoa Chiêu che chở tiểu Thận đứng lên, vừa rồi nếu không phải động tác của cô nhanh, hơi nước trên nắp nồi kia đã b.ắ.n tung tóe lên người tiểu Thận!
Nhưng không b.ắ.n trúng tiểu Thận, những người khác ai cũng không may mắn mà tránh được.
Nữ sinh kia vừa mở nắp nồi vừa lắc lắc về phía các cô đấy, một chút cũng không cố kỵ.
"Cô bị gì vậy? Không nhìn thấy có người sao?" Từ Mai tức giận nói.
"Tôi nhìn thấy nha? Làm sao vậy?" Nữ sinh vậy mà nghi hoặc hỏi.
Từ Mai tức giận đến mức không biết nói cái gì cho phải rồi.
"Cô thấy được, vậy cô cố ý đem nước vung tung tóe lên người chúng tôi sao?" Phương Vũ nói.
"À? Còn có thể tung tóe nước sao? Thật xin lỗi." Nữ sinh nói ra.
Tuy là xin lỗi, nhưng ngữ khí rất tùy ý, rất qua loa.
Nhưng rốt cuộc cũng xin lỗi rồi, Từ Mai cùng Phương Vũ đều nhíu mày, lại không thể níu lấy việc này không thả.
Nữ sinh nhìn mấy người bĩu miệng, cúi đầu nhìn nồi, lại cao hứng trở lại.
"Chiếc đũa đâu rồi?" Ánh mắt của cô ta tìm kiếm khắp nơi, sau đó liền phát hiện bát đũa bên cạnh, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, mấy người dân quê này vậy mà dùng bộ đồ ăn inox, hơn nữa inox này thoạt nhìn còn rất cao cấp.
Bất quá nghĩ cái gì cũng không chậm trễ cô ta thò tay cầm chiếc đũa.
Hoa Chiêu cách bát đũa gần nhất, nhẹ nhàng thò tay nắm cổ tay cô ta.
"Đây là của chúng tôi đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn cô, đồ ăn trong bát tô vẫn còn bốc hơi nóng, trong bếp vẫn còn bốc khói, mơ hồ có thể nhìn ra người phụ nữ đối diện rất xinh đẹp.
Đẹp mắt thì thế nào?
Lại keo kiệt như vậy!
"Tôi không ghét bỏ các người cũng không tệ rồi." Cô ta nói thầm một câu lại lớn tiếng nói: "Cho tôi mượn sử dụng! Tôi quên mang bộ đồ ăn rồi!"
"Không cho mượn!" Từ Mai tới hất cánh tay nữ sinh kia ra, đoạt lại cái nắp nồi đắp kín lại.
"Đây là gà chúng tôi mua, của chúng tôi đấy! Các người muốn ăn thì tự mình đi tìm thôn trưởng mà mua, tự mình làm!" Từ Mai lớn tiếng nói.
Nữ sinh sững sờ, biết rõ mình đã hiểu lầm.
Nhưng cô ta ôm lấy cánh tay mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn Từ Mai, ủy khuất khóc ròng nói: "Không cho mượn thì thôi, sao cô lại đánh người vậy? Ô ô ô ~ "
Cô ta vừa khóc, giống như đã ấn vào công tắc vậy.
Một nhóm nam sinh vẫn luôn đứng sau lưng lập tức đi qua.
"Sao cô lại làm như vậy?"
"Sao lại đánh người!"
"Chẳng phải mượn bát đũa thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người!"
Có một nam sinh tính khí có vẻ táo bạo, vậy mà muốn vung tay hất đổ bát đũa.
Hoa Chiêu rất chán ghét người xa lạ ném đồ của mình!
Lúc bàn tay kia sắp rơi xuống, cô cũng không khách khí, đánh mạnh vào mu bàn tay hắn.
Bàn tay kia lập tức bị đánh lệch ra, người cũng ngã ra, thiếu chút nữa ngã vào trong nồi rồi.
Lưu Minh "Hảo tâm" mà cứu được hắn, ném hắn trở lại đám đông.
Trong phòng yên tĩnh, một giây sau liền vang lên tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của nam sinh kia.
"Ah! ~~ tay của tôi! ~~ "
Hắn ôm một tay, hét lên giống như sói tru, nước mắt giàn giụa.
Hoa Chiêu hung hăng lườm hắn một cái, rất xem thường loại người này.
Tính tình hung dữ, còn kinh sợ, đáng đánh.
Hiện tại cô đã hoàn toàn khống chế được độ mạnh yếu của sức mạnh, cô xác định cú đánh vừa rồi không thể làm gãy tay hắn, nhiều lắm chỉ sưng lên, đau một chút…
Người bình thường cho dù nhịn không được, cũng sẽ không kêu lên thành như vậy.
"Làm sao vậy, làm sao vậy?"
Trong sân vang lên một đống tiếng hỏi, giọng Diệp Lị đặc biệt cao.
Cửa ra vào quá nhỏ, bảy tám người lách vào ba tầng trong ba tầng ngoài, người bên ngoài căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa một đám người từng nhóm tiến vào đấy, Đào Lam bị đẩy về sau, đi ở đội ngũ cuối cùng.
Diệp Lị cũng "Thể lực chống đỡ hết nổi", đi ở cuối cùng, vừa mới tiến vào sân.
Cô ta một chút cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tiến đến chỉ nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết.
Nhưng cô ta biết hôm nay Hoa Chiêu sẽ đến, hơn nữa đại khái đã tới rồi.
Vậy thì rất đáng sợ. . . .
"Làm sao vậy? !" Diệp Lị không quan tâm đám người mà vọt lên đi vào.
Quả nhiên nhìn thấy Hoa Chiêu.
Về phần nam sinh đang kêu thảm thiết trên mặt đất cùng nữ sinh chính giữa giống như đã bị dọa ngốc cô ta không kịp liếc mắt nhìn, khẩn trương mà hỏi thăm Hoa Chiêu: "Tiểu Điềm Điềm không sao chứ? Không sao chứ?"
Cô ta thế nhưng biết rõ, con cái chính là cái vảy ngược của Hoa Chiêu.
Có người chọc Hoa Chiêu, dù thảm cũng có thể lưu lại cái mạng, nhưng nghe nói mấy kẻ bắt cóc tiểu Thận lần trước, đã c.h.ế.t một đám.
Là một đám!
Ngày lễ mừng năm mới cô ta đã nghe thấy anh hai cùng anh ba nói chuyện đã trải qua, cái gì mà phú thương ở Hồng Kông, cái gì mà thế lực ngầm, cái gì mà du thuyền, một thuyền người có thể sống mấy người hắn cũng không biết. . . .
Đó là lần đầu tiên cô ta biết anh hai thực sự g.i.ế.c người.
Cô ta lúc ấy còn vụng trộm liếc biểu cảm của anh hai một cái, mặt không biểu tình, nước chảy mây trôi. Da đầu Diệp Lị run lên.
Hiện tại cô ta nghe lời như vậy, kỳ thật Diệp Thâm mới là người có công lớn nhất. . . .
Tiểu Thận nếu như bởi vì cùng cô ta đi chơi mà xảy ra chuyện. . . Cô ta rất sợ hãi!
Hoa Chiêu cười cười: "Không có việc gì."
Diệp Lị lúc này mới thở phào một hơi, cảm giác mình lại có thể hô hấp rồi, sau đó cô ta mới nhìn rõ người đứng ở trong phòng bếp là ai.
Trang Tiểu Liên, là người đáng ghét nhất trong trường học!
Cô ta lập tức đoán được nhất định là do Trang Tiểu Liên lại gây chuyện làm người khác tức giận!
Cô ta phát hiện Trang Tiểu Liên có một đặc điểm, nữ sinh đều rất chán ghét cô ta, nam sinh đều rất thích cô ta!
"Làm sao vậy?" Đào Lam tiến đến, đứng ở nên cạnh Diệp Lị.
Trang Tiểu Liên thấy hắn lập tức như thấy được tâm phúc liền nhào tới, kết quả lúc đi ngang qua Diệp Lị đã bị cô ta hung hăng đẩy ra.
Thiếu chút nữa lại rớt vào trong nồi. . . . Được Lưu Minh cứu vớt.
Cái phòng bếp này quá nhỏ rồi.
"Có việc các người hãy đi ra ngoài mà nói đi, tôi muốn xem nồi rồi." Hoa Chiêu nói.
Nên bắc xuống rồi.
Trang Tiểu Liên lại chỉ tay về phía cô nói với Đào Lam: "Thầy! Cô ta đánh Tôn Dũng! Thầy xem Tôn Dũng bị cô ta đánh thành cái dạng gì rồi?"
Người nam sinh tên là Tôn Dũng này đang ngồi dưới đất ô ô mà khóc, nghe thấy lời này liền giơ tay lên cho Đào Lam xem xét.
Khoan hãy nói, có chút sưng đỏ, nhưng không nghiêm trọng.
"Đi ra một chút đi, tôi và các người đi ra ngoài lý luận!" Từ Mai kéo cánh tay Trang Tiểu Liên đi ra ngoài, không chậm trễ Hoa Chiêu ra nồi.
Một nồi đồ ăn ngon, không thể bởi vì người đáng ghét mà bị hủy!
Mấy người Lưu Minh cùng Phương Vũ hỗ trợ, đem mọi người đẩy đi ra ngoài.
Hoa Chiêu ở trong phòng nghe thấy Đào Lam nói ra: "Nhất định là các người đã làm chuyện gì, làm cho người ta tức giận rồi."