Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:45:47
Lượt xem: 17
Tôn Tiểu Kiều quen biết Hoa Chiêu, trước kia khi Dương Lập đi làm phiền Miêu Lan Chi mời bà về diễn, cô ta đã đi theo tới Diệp gia, gặp Hoa Chiêu vài lần.
Biết thân phận của cô.
Để cho cô ta kêu gào với Hoa Chiêu, cô ta thật sự không dám.
"Ô ô ô. ..." Tôn Tiểu Kiều nhất thời khóc lên.
Vừa khóc vừa lau nước mắt, đi về phía Hoa Chiêu: "Chị Hoa, chị có thể nhường cho em một chút được không? Vai này thực sự rất quan trọng đối với em!”
"Lúc trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết làm sao, bác sĩ thế nhưng chẩn đoán nhầm em mang thai, chuyện còn truyền ra ngoài, thanh danh của em cũng không còn!”
"Em quá oan uổng..."
"Diễn, tiếp tục diễn." Dương Lập đột nhiên nói với Hoa Chiêu: "Chái nhìn kỹ ngữ khí và thần thái của cô ta, hãy học tập một chút, bản lĩnh này của cô ta vẫn rất tốt, nếu cháu có thể học được một nửa, chú sẽ rất hài lòng.”
Hoa Chiêu nhất thời buồn cười nhìn Dương Lập, lúc trước sao không phát hiện ông ấy lại độc miệng như vậy?
Tôn Tiểu Kiều tức giận đến mức không diễn nổi nữa!
Nhưng rốt cuộc công phu của cô ta rất sâu, làm như không có việc gì tiếp tục khóc lóc kể lể với Hoa Chiêu: "Nếu em không tiếp tục diễn xong bộ phim này, lời đồn sẽ trở thành sự thật, em..."
"Có liên quan gì đến tôi?" Hoa Chiêu ngắt lời cô ta.
"Cô có thể diễn xuất hay không, đây có phải là lời đồn hay không, liên quan gì đến tôi?" Hoa Chiêu nói rõ ràng hơn.
"Vì vậy, . Đạo diễn, phòng của tôi ở đâu? Tôi muốn dỗ đứa nhỏ ăn tối.” Cô nói.
Tôn Tiểu Kiều cứng đờ ở đó.
Mấy lần trước gặp Hoa Chiêu, Hoa Chiêu cho cô ta cảm giác chính là một bình hoa xinh đẹp. Hoàn toàn dựa vào gương mặt, chỉ đến khi sinh con mới lấy thân phận một thôn cô chen vào nhà họ Diệp.
Cô ta (HC) có gì? Cô ta không có gì cả!
Ngay cả đỗ thủ khoa, sinh viên đại học, cô ta cảm thấy đều là giả, là Diệp gia đang dán vàng cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu hẳn nên là một người phụ nữ cẩn thận khúm núm.
Kết quả, tại sao không có lòng trắc ẩn như vậy! Hơn nữa nói chuyện cứng rắn như vậy, cô ta không sợ truyền ra ngoài thanh danh sẽ xấu sao?
“Ha ha ha!” Dương Lập lại càng nhìn Hoa Chiêu càng thích, ông thích độc miệng a.
"Nào nào, chú dẫn cháu đến phòng." Dương Lập nói.
"Đạo diễn!" Tôn Tiểu Kiều đột nhiên túm lấy cánh tay ông không cho ông đi.
"Đạo diễn, tôi không có thai! Hãy để tôi tiếp tục diễn xuất, không cần phải làm lại quá nhiều! Giảm khối lượng công việc của mọi người, rút ngắn thời gian quay phim, để bộ phim được phát sóng sớm, không tốt sao? Tại sao phải thay đổi diễn viên chính?”
Tôn Tiểu Kiều thế nhưng còn có đầu óc, một câu liền đem tất cả mọi người nâng vào.
Hơn nữa thật sự có người cảm thấy cô ta nói rất đúng.
Bọn họ lấy tiền lương, có làm hay không đều có lương, tiền thưởng cũng theo từng bộ phim.
Quay xong bộ này, bọn họ dễ dàng quay bộ tiếp theo!
Ai muốn quay lại hơn phân nửa cảnh quay?
Vất vả không nói, còn lãng phí tình cảm.
Quay phim thích nhất chính là làm một lần, lặp đi lặp lại một màn kịch tính, nhàm chán c.h.ế.t đi.
"Ha ha." Hoa Chiêu đột nhiên cười khẽ: "Rõ ràng là cô ngoài ý muốn mang thai, khiến cho tất cả mọi người đều phải bắt đầu lại từ đầu, sao hiện tại lại trở thành tôi không đúng?”
Tôn Tiểu Kiều mặt lạnh xuống: "Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không có thai! Đừng vu khống tôi!”
Hiện tại dù là thiên vương có đến, cô ta cũng không mang thai!
Nếu không cả đời này cô ta sẽ bị hủy hoại.
"Phụ nữ rốt cuộc có mang thai hay không, hay là sảy thai, có thể kiểm tra ra." Hoa Chiêu nhìn cô ta nói: "Cô đừng tưởng rằng sảy thai thì không ai tra ra được.”
Mặt Tôn Tiểu Kiều nhất thời trắng bệch, chuyện này có thể tra ra được sao?
"Hơn nữa, cô làm phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ đúng không? Kỹ thuật của bệnh viện nhỏ thật sự không được, tôi khuyên cô nên đến bệnh viện lớn để kiểm tra kỹ, đừng trì hoãn bệnh tình.”
Hoa Chiêu nhéo nhéo mũi, hướng gió hôm nay vừa vặn thổi tới chỗ Tôn Tiểu Kiều, cô ta tỏa ra mùi m.á.u tươi nhàn nhạt trong không khí.
Còn kẹp theo chút tanh hôi.
Đó là vấn đề.
"Cô đang nói về cái gì vậy? Tôi không hiểu! Cô không cần ỷ vào mình là con dâu nhà cao cửa rộng là có thể thuận miệng vu khống người khác!” Tôn Tiểu Kiều hét lên.
Tiểu Thận vốn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng kêu của cô ta, nhất thời nhíu nhíu mày tỉnh lại.
Nhìn thấy một đám người xung quanh chưa từng thấy qua, thằng bé nhếch miệng muốn khóc.
Hoa Chiêu vội vàng đem đầu thằng bé ấn vào trong n.g.ự.c mình: "Bảo bối không sợ a, chúng ta không cùng kẻ bị bệnh thần kinh không có kiến thức chấp nhặt, đến lúc đó bị bệnh chết, đều là cô ta tự tìm.”
Máu chảy không ngừng, thật sự có thể lấy mạng người.
Dương Lập cũng phiền Tôn Tiểu Kiều, hất tay cô ta ra.
"Không cho cô diễn là do giám đốc quyết định! Cô đi tìm hắn đi!”
Nói xong liền đi theo Hoa Chiêu.
Tôn Tiểu Kiều tức giận dậm chân tại chỗ.
Nhưng dường như dùng sức quá mạnh, cả người lắc lư.
"Ai nha Tiểu Kiều, cô thật sự không sao chứ? Cô có muốn đi gặp bác sĩ không?" Một cô gái trẻ, xinh đẹp đến đỡ cô ta hỏi.
Ngữ khí lại nhịn không được sự vui sướng khi có người gặp họa, còn có trào phúng.
Cô ta là "nha hoàn" của Tôn Tiểu Kiều, hôm đó cùng Tiểu Kiều đi bệnh viện, cô ta biết chuyện gì xảy ra.
Tôn Tiểu Kiều hất cô ta ra, hung tợn nói: "Cho dù không có tôi, cô cũng vẫn là nha hoàn! Vĩnh viễn là nha hoàn!”
Sắc mặt của cô gái rất không tốt.
Tôn Tiểu Kiều đã từng bước một rời đi, không biết đi đâu.
Hoa Chiêu cũng đi tới ký túc xá tạm thời của mình.
Khuê phòng của nữ chính.
Một căn phòng rất tồi tàn.
“Không có biện pháp, nữ chính đang gặp nạn, cháu cứ ở tạm một chút, qua mấy tập phim cô ấy sẽ thăng tiến nhanh chóng!” Dương Lập nói.
"Được rồi." Hoa Chiêu đối với điều kiện này cũng không quá kén chọn, căn nhà này cũng không có gì, mùa xuân, còn đốt bếp, không lạnh, không có chuột, là được rồi.
Dương Lập lại vội vàng giới thiệu với cô một chút phòng bếp ở đâu, phòng vệ sinh ở đâu, phòng ông ở đâu, có chuyện gì cứ tới.
Tiểu Thận đã không đợi được muốn ăn, ông phi thường có ánh mắt.
Chờ ông ấy đi rồi, Miêu Lan Chi mới từ bên ngoài đi vào.
"Mẹ, nhìn con bị bắt nạt, mẹ trốn thật xa! Lại ở trong đám người xem náo nhiệt!” Hoa Chiêu nói dỗi.
"Nào có." Miêu Lan Chi cười nói: "Mẹ đây không phải là chờ xem con thu thập cô ta như thế nào sao, sức chiến đấu của con, mẹ rất tin tưởng.
"Ngược lại là mẹ, mẹ đi xuống cãi nhau với cô ta sẽ kéo chân con."
Miêu Lan Chi rất tự biết mình.
Nếu bà biết cãi nhau, biết chèn ép người khác, lúc trước chướng mắt Hoa Chiêu, cũng sẽ không lựa chọn chiến tranh lạnh.
Một câu cũng không nói với Hoa Chiêu, thậm chí không lộ diện.
Kết quả người ta vui vẻ thanh nhàn ~
Hoa Chiêu: "... Mẹ nói rất hợp lý.”
"Ha ha, đừng để ý tới cô ta, tối nay hai chúng ta ngủ chung?" Ánh mắt Miêu Lan Chi đều ở trên người Tiểu Thận.
Bởi vì Tiểu Thận khi còn bé gặp chuyện, Hoa Chiêu phá lệ yêu chiều thằng bé hơn một chút, cho tới bây giờ đều là con bé ôm ngủ, bà chưa từng được ôm cả đêm.
Hôm nay, không, từ bây giờ trong đoàn làm phim, bà sẽ sang cọ phòng!
"Được." Hoa Chiêu nhìn giường lớn có thể ngủ bảy tám người.
Miêu Lan Chi vui vẻ như nhặt được bảo bối, vội vàng rửa sạch, ôm em bé thơm thơm đi ngủ.
Bởi vì có bà ấy ở đây, Hoa Chiêu không sợ hãi, ngược lại một đêm ngủ ngon.
Kết quả sáng sớm hôm sau thức dậy, liền nhìn thấy Tôn Tiểu Kiều vẻ mặt đắc ý nói cái gì đó.
Lông mày Dương Lập đối diện cũng có thể thắt thành nút thắt.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu trực giác cảm thấy có liên quan đến mình, đi qua hỏi Dương Lập.
Dương Lập nhìn thấy cô lông mày nhíu càng sâu.
Ngược lại vẻ mặt Tôn Tiểu Kiều lại đắc ý khoe khoang.
"Tôi có thể tiếp tục diễn xuất! Ở đây sẽ không làm phiền cô, cô nên về nhà chăm con đi!" Cằm cô ta khẽ nâng lên, cười nói với Hoa Chiêu.
Nếu không phải nể tình Miêu Lan Chi ở đằng xa, cô ta nhất định hung hăng chèn ép Hoa Chiêu một phen!
Lúc trước cô ta đến nhà họ Diệp làm khách, thỉnh thoảng gặp phải Hoa Chiêu, chính là nhân vật bưng trà rót nước, giúp Miêu Lan Chi nấu cơm, ngược lại khiến cô ta hiểu lầm, cho rằng Hoa Chiêu dễ bắt nạt.
Mặc dù hôm qua cô ta bị chèn ép, nhưng cũng không thay đổi ấn tượng của cô ta về Hoa Chiêu.
"Thật sao?" Hoa Chiêu không để ý tới cô ta, nhìn về phía Dương Lập.
“Tôi không đồng ý, tôi sẽ tự mình gọi điện thoại hỏi giám đốc!” Dương Lập nói.
Đây chính là mặc định lời Tôn Tiểu Kiều nói là sự thật.
"Vậy chú hỏi một chút đi." Hoa Chiêu nói: "Chẳng qua lúc trước nói tài trợ, là bởi vì đoàn làm phim phải làm lại, tài chính khó khăn, cháu mới vươn tay giúp đỡ.”
"Nếu bây giờ đoàn làm phim không cần làm lại nữa, vậy..."
Cô chưa nói hết, nhưng Dương Lập khẳng định có thể hiểu được.
Không cho cô quay, cô sẽ không ra một trăm vạn này.
Vốn lúc cô bỏ tiền thật sự không có ý định tự mình diễn cái gì, nhưng hiện tại, cô tức giận!
“Đương nhiên!" Trong mắt Dương Lập cũng toàn là lửa giận: "Không làm lại nữa, còn tài trợ gì! Số tiền đó chú chắc chắn sẽ trả lại cho cháu không thiếu một xu! Thiếu một xu, đạo diễn này chú cũng không làm nữa!”
Hoa Chiêu làm việc, tuyệt đối rộng rãi, lúc trước nói tài trợ, ngày hôm sau tiền đã được chuyển đến.
Đương nhiên cô cũng muốn đem chuyện quảng cáo xen kẽ nhanh chóng thực hiện....
Bây giờ tiền đến tay, đối phương lại muốn g.i.ế.c lừa lấy đá mài rồi hả?
Hoặc là, Tôn Tiểu Kiều có thể được dùng lại, cũng vì cô bỏ tiền quá nhanh?
Làm lại, một trăm vạn này không chừng sẽ chưa đủ.
Không làm lại, tiếp tục dùng Tôn Tiểu Kiều, 100 vạn này không cần đến nữa rồi....
Một số người bắt đầu động tâm tư rồi.
Nghĩ đến đây, Hoa Chiêu nhìn Tôn Tiểu Kiều cũng không chán ghét như vậy nữa... Cũng trách chính mình a!
Được rồi, coi như bỏ tiền ra mua một bài học.
“Vai diễn của Đào Lam không có vấn đề gì chứ?” Hoa Chiêu hỏi Dương Lập.
Dương Lập tiếp tục nhíu mày.
Theo lý thuyết là có vấn đề, không cần Hoa Chiêu, tiếp tục dùng Tôn Tiểu Kiều, cốt truyện vốn có cũng không cần phải thay đổi.
Bộ phim đã quay được một nửa, rất khó thêm nhân vật vào.
Đào Lam không chen vào được.
Nhưng từ ngày ông và biên kịch thảo luận về cốt truyện mới, trong lòng ông giống như cỏ mọc, nhìn lại bản gốc, chỉ cảm thấy bình thường không có gì thú vị.
Cho nên, Tôn Tiểu Kiều nhất định phải thay thế!
Dương Lập gọi điện thoại.
Đào Lam đã đứng cách đó không xa nghe được không sai biệt lắm, đi tới chào hỏi Hoa Chiêu, liền trà trộn vào đoàn làm phim làm quen với người khác.
Như thể hắn đã xác định ở lại đây.
Hắn ngược lại một chút cũng không lo lắng, hắn hoàn toàn có lòng tin với Hoa Chiêu.
Mặc dù đoàn làm phim này không chen vào được, bộ phim tiếp theo khẳng định cũng có cơ hội.
Mặc dù không phải là vai phụ ban đầu, để cho hắn diễn một vai nhỏ, để cho hắn vào vòng tròn là được.
Hoa Chiêu cũng không có gì phải lo lắng, 1 trăm vạn kia để đổi quảng cáo, hợp đồng đã ký, đối phương mặc dù muốn tiết kiệm tiền, cũng không ảnh hưởng đến 5 giây kia của cô.
Cho nên cô không có gì phải lo lắng, không cho diễn, vậy thì không diễn.
Nhưng Tôn Tiểu Kiều, cô ta khẳng định cũng không diễn được.
"Cô thật sự không đi gặp bác sĩ?" Hoa Chiêu nói với cô ta: "Nếu không đi thì đã muộn.”
"Cô im đi! Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!" Tôn Tiểu Kiều vốn còn muốn "an ủi" Hoa Chiêu một chút, hiện tại cũng không dám ở lại chỗ này nữa, quay đầu bỏ đi.
Chẳng qua bước đi có chút chậm, đi từng bước một, có chút cứng ngắc.
Ngay cả Miêu Lan Chi cũng nhìn ra, đi tới hỏi: "Cô ta thật sự có bệnh sao?”
Bà cảm thấy Hoa Chiêu sẽ không nói lung tung.
"Sau này mẹ sẽ biết." Hoa Chiêu nói.
Tôn Tiểu Kiều muốn dùng giấy gói lửa, kết quả chỉ có thể càng cháy càng lớn.
"Đi thôi, chúng ta đi xem những người khác quay phim như thế nào." Cô cũng đi vòng quanh sân.
Trong sân lớn có mấy phòng đã bận rộn, một đám diễn viên xếp hàng hóa trang, tạo hình.
Ngoài ra còn có một nhóm các diễn viên đang lắp ráp đạo cụ.
Đây là một bộ phim cổ trang, tạo hình có chút phiền toái, diễn viên quần chúng lại nhiều, trời vừa sáng bên này liền bận rộn.
Hoa Chiêu thấy được mấy diễn viên chính khác, có nam có nữ, bọn họ đã ăn mặc tốt, chỉ chờ Dương Lập hô bắt đầu.
Nhìn thấy cô ấy đến, mọi người cũng tò mò nhìn cô.
Nhân tiện cung kính chào hỏi Miêu Lan Chi.
Thân phận nhà chồng của Miêu Lan Chi không đề cập tới, chỉ cần thân phận lão tiền bối của bà, cũng đủ để bọn họ tôn kính rồi.
Nữ chính mới này, nghe nói là con dâu của Miêu Lan Chi.
Thì ra ánh mắt lão tiền bối cao như vậy, muốn loại con dâu này!
Mọi người nhìn Hoa Chiêu, đáy mắt đều là kinh diễm.
Bọn họ là người cao ngạo, quen với nhiều mỹ nữ soái ca, cũng chưa bao giờ phục ai.
Nhưng thấy Hoa Chiêu, muốn không phục cũng khó.
Mấy nữ chính nữ phụ khác đều tới chào hỏi Hoa Chiêu.
Giọng nói của Tống Tuyết đặc biệt lớn: "Ai nha! Cô trông rất xinh đẹp, sinh ra để làm diễn viên chính! Tôi vừa thấy cô liền biết, vai chính này không phải cô không được! Có cô, bộ phim của chúng ta chắc chắn sẽ rất bùng nổ!”
Cô ta chính là cô gái trước đó diễn nha hoàn Tôn Tiểu Kiều.
Cô ta vừa nói vừa nhìn qua căn phòng nhỏ bên cạnh.
Tôn Tiểu Kiều đang tạo hình ở đó.
Nghe cô ta nói xong, Tôn Tiểu Kiều đang tạo hình một nửa cũng không làm nữa, lao ra chỉ vào cô ta âm dương quái khí nói:
"Ôi! Tôi nhớ điều này có người đã từng nói với tôi! Bây giờ nhìn thấy cành cao, muốn đổi chủ sao?”
Sắc mặt Tống Tuyết có chút khó chịu.
Tôn Tiểu Kiều tiếp tục nói: "Hơn nữa một bộ phim có thể bùng nổ hay không, dựa vào đạo diễn, dựa vào biên kịch, dựa vào nỗ lực của tất cả các diễn viên trong đoàn làm phim, không phải dựa vào một người nào đó!”
Cô ta liếc mắt nhìn Hoa Chiêu.
Cô ta cũng không sợ đắc tội Hoa Chiêu, cô ta nói vậy thì sao? Những lời này của cô ta tuyệt đối không sai! Cũng sẽ nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người!
Quả nhiên, cô ta nói như vậy, cũng không có ai đứng ra giúp Tống Tuyết hoặc là ai đó nói chuyện.
Bất quá Tôn Tiểu Kiều nói như vậy, lại đem Hoa Chiêu đặt lên lửa nướng.
Hoa Chiêu tức giận, chuyện này còn chưa xong sao?
"Một bộ phim truyền hình có thể nổi lên hay không đúng là phải dựa vào mỗi người, không ai quan trọng hơn ai, thiếu đi ai cũng không được, nhưng thiếu cô đương nhiên là được, cho nên, cô không cần giãy dụa nữa, qua một bên chơi đi." Hoa Chiêu nói.
Tống Tuyết nhất thời cười khẽ.
Nhưng nhìn thấy Dương Lập đi tới, cô ta vội vàng trở lại biểu cảm đoan chính, Dương Lập không thích nữ diễn viên cợt nhả.
Tôn Tiểu Kiều cũng khẩn trương nhìn Dương Lập.
Dương Lập vẻ mặt thoải mái: "Giám đốc vừa nói với tôi, không cần cô, cô nghỉ đi, chúng tôi tiếp tục dùng Hoa Chiêu làm nữ chính mới.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông vừa mới nói với giám đốc hãng phim nếu không cho Hoa Chiêu quay, sẽ không đầu tư 1 trăm vạn nữa, hơn nữa số tiền này phải trả lại trong vòng 3 ngày.
Dọa giám đốc sợ tới mức vội vàng đáp ứng.
Nói đùa, tiền kia đã sớm sắp xếp ra ngoài, lấy cái gì mà trả lại!
"Không thể nào! Đêm qua rõ ràng..." Tôn Tiểu Kiều nói một nửa vội vàng im miệng.
Cũng đã muộn, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên nhìn cô ta.
"Tối qua tôi đã gọi cho giám đốc hãng phim! Nói sự thật với hắn, hắn đã đồng ý cho tôi tiếp tục làm nữ chính!” Tôn Tiểu Kiều một lần nữa nói.
Mọi người từ chối cho ý kiến, vẫn dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm cô ta.
Thực sự chỉ nói qua điện thoại?
Và giám đốc dễ nói chuyện như vậy sao?
Tại sao họ không biết điều đó!
"Vậy cô lại đi nói sự thật với giám đốc, bảo hắn tự mình tới tìm tôi, nói cho tôi biết quyết định của hắn, bằng không thì cô cứ qua một bên chơi đi." Dương Lập nói.
"Đạo diễn! Tôi tiếp tục làm nữ chính có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức cho mọi người..."
“Câm miệng lại!” Dương Lập rất tức giận.
Trong quá khứ chưa từng có diễn viên nào dám nghi ngờ quyết định của ông, Tôn Tiểu Kiều lại một lần nữa phản bác ông.
"Nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn, làm tốt mỗi vai diễn là nghĩa vụ của các người! Bây giờ ai còn muốn lười biếng và có ý kiến? Đứng ra! Sau này người đó không cần quay phim nữa, nghỉ dài hạn đi!” Dương Lập quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây nói.
Có người vốn trong lòng thật sự có chút bất mãn liền trở nên thành thật.
Làm lại thì làm lại đi, so với sau này không có việc làm thì tốt hơn.
"Nên làm gì thì đi làm cái đó đi! Đừng ở đây tham gia náo nhiệt!" Dương Lập lại nói.
Đám đông ầm ĩ giải tán.
Tôn Tiểu Kiều ngơ ngác đứng ở nơi đó.
"Đoàn làm phim cấm người không phận sự miễn vào, cô mau đi chỗ khác chơi đi!" Dương Lập nói xong, liền gọi Hoa Chiêu đi với ông.
Tôn Tiểu Kiều hung hăng nhìn bóng lưng bọn họ, cắn răng rời đi.
Hoa Chiêu không chú ý phía sau, cô đến bên cạnh Dương Lập, xem ông ấy quay phim như thế nào, xem diễn viên diễn xuất như thế nào.
Phim truyền hình cô đã xem qua vô số lần, không dám nói so với mấy chuyên gia này còn xem nhiều hơn, nhưng cũng không ít đâu.
Bởi vì cô sống nhiều hơn họ một đời!
Hơn nữa ánh mắt của cô rất cao, cô đã xem qua rất nhiều phim b.o.m tấn từ xưa đến nay, kiến thức ở phương diện này, Dương Lập cũng không thể so sánh được.
Nhưng nhìn thấy heo chạy qua, không có nghĩa là sẽ trở thành một con heo.
Hiện tại để cho cô diễn, Hoa Chiêu lại càng xem càng khẩn trương.
Cô sợ đến lúc đó diễn không tốt bị người ta cười nhạo...
Cô không sợ bị cười nhạo, cô sợ quá xấu hổ...
"Đừng sợ, cuộc sống chính là một vở kịch lớn, cháu chỉ cần quên ống kính, nhập tâm vào, coi như mình đang ở trong cuộc sống, tự nhiên một chút là được." Dương Lập nói.
Nhưng ông cũng biết nói đơn giản làm mới khó, bất quá ngoại trừ an ủi như vậy, ông cũng không có cách gì khác.
"Được rồi..." Hoa Chiêu nói: "Cháu thử xem.”
Cô chỉ có thể kiên trì.
Vốn không được, cô còn có thể rút lui, nhưng hiện tại để cho Tôn Tiểu Kiều làm thành như vậy, cô không diễn nữa, ngược lại làm cho người ta thực hiện được.
Hoa Chiêu đi theo Dương Lập nhìn ba ngày, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Nhìn qua rất nhiều cảnh quay thất bại của nhân vật chính, ngược lại cô ít căng thẳng hơn.
Hôm nay, kịch bản rốt cuộc cũng sửa xong.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Dương Lập lại cầm kịch bản, thiếu chút nữa nhét vào mũi biên kịch: "Cậu giải thích cho tôi!”
Biên kịch có chút chột dạ nói: "Tôi cũng không có cách nào, giám đốc đích thân gọi điện thoại cho tôi muốn sửa...."
"Tại sao hắn không gọi cho tôi? Sao hắn không nói với tôi!” Dương Lập hô.
"Nhìn bộ dạng này của ông, sao hắn dám nói với ông..." Biên kịch nói.
Dương Lập ném kịch bản: "Tôi không quay nữa! Ai quay thì quay!”
Biên kịch lập tức nhặt kịch bản lên an ủi ông: "Đừng! Không đến nỗi! Tôn Tiểu Kiều không còn là nữ chính nữa, nữ chính vẫn là Hoa Chiêu, cô ta chỉ làm nha hoàn của Hoa Chiêu, một vai phụ, không quan trọng, cho cô ta một cơ hội.”
"Dựa vào cái gì mà cho cô ta cơ hội? Đối với những đồng chí có tác phong sinh hoạt không tốt, chúng ta luôn luôn sa thải! Tại sao bây giờ cô ta lại không bị sa thải? Không bị đuổi việc thì thôi, còn để cho cô ta diễn vai phụ quan trọng?”
“Rốt cuộc cô ta đã cho các người chỗ tốt gì?!"
Lời này biên kịch không thích nghe: "Tôi có thể thu chỗ tốt gì của cô ta, ông cũng đừng nói bừa, tôi chính là nghe lệnh làm việc, ông có tức giận thì hãy mắng giám đốc....”
“Được rồi được rồi, một vai phụ, ông đừng so đo, chúng ta nên nhanh chóng gọi Hoa Chiêu vào để bắt kịp tiến độ đi, bằng không một năm cũng quay không xong!” Biên kịch nói.
Nói xong không đợi Dương Lập đáp ứng, lập tức mở cửa hô: "Hoa Chiêu! Lại đây!”
Kỳ thật Hoa Chiêu vừa rồi đã nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, tiến vào cũng không hỏi, trực tiếp cầm lấy kịch bản đọc.
Bên cạnh nữ chính xuất hiện một đại nha hoàn đắc lực, có dũng có mưu, còn trung thành và tận tâm, mấy lần trợ giúp nữ chính vượt qua cửa ải khó khăn, cuối cùng được nữ chính nhận làm nghĩa muội, còn gả cho huynh trưởng của nàng, tuy rằng không phải chính thê, nhưng lại được sủng ái cả đời.
"Cái quỷ gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi biên kịch: "Nói thật, có chút cướp đất diễn a.”
"Không có không có." Biên kịch có chút chột dạ: "Những thứ này đều là bối cảnh, sẽ không tập trung biểu diễn, rốt cuộc cũng chỉ là nha hoàn, nữ chính vẫn là cô.”
Hoa Chiêu nhìn hắn, suy đoán hắn có thu được chỗ tốt gì hay không...
“Thật sự không có!” Biên kịch đặc biệt ủy khuất: "Các người cũng không phải không biết, gia thế Tôn Tiểu Kiều bình thường, có chỗ tốt gì cho tôi.... Tôi lớn hơn cô ta 20 tuổi, tôi có thể làm cha cô ta, không không không, tôi nói là, tôi không phải loại người như vậy!”
“Lão Dương, ông nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi thực sự bị áp bức! Giám đốc lấy tình cảm nhiều năm như vậy đè ép tôi, tôi không nghe không được.”
"Vậy tại sao giám đốc nhà máy lại giúp cô ta như vậy? Cô ta mang thai đứa con của ông ta?” Dương Lập đột nhiên hỏi.
Biên kịch sợ đến mức sắc mặt thay đổi, vội vàng che miệng ông: "Ai da! Cũng không thể nói lung tung như vậy! Sẽ xảy ra tai nạn c.h.ế.t người ah!”
Dương Lập gỡ tay hắn ra: "Không muốn cho tôi nói, vậy cho tôi một lý do! Hay là nói Tôn Tiểu Kiều là con gái ruột lưu lạc bên ngoài của hắn? Bằng không thì hắn từ lúc nào lại đại độ như vậy rồi hả?"
"Ai nha, ông thật sự không biết sao, tin đồn lúc trước ông chưa từng nghe qua sao?" Biên kịch hỏi.
"Cái gì?" Dương Lập hỏi.
"Tôn Tiểu Kiều, lúc trước hình như lén lút yêu đương với con trai giám đốc hãng phim! Đứa bé kia..." Biên kịch nói.
"Ồ. Tôi đã nói, con trai giám đốc luôn tới góp vui, muốn tôi sắp xếp cho hắn một vai diễn, thì ra là chạy tới chỗ cô ta.” Dương Lập nói.
Ông nghĩ rằng con trai của giám đốc nhà máy đã chạy đến vì một nữ diễn viên khác.
Biên kịch nhất thời nổi lên tính tám chuyện: "Nghe nói lúc ấy đúng là chạy tới vì một người khác, nhưng sau đó bị Tôn Tiểu Kiều cướp mất...."
Hắn là biên kịch, mắt rất tinh, đối với loại manh mối này rất nhạy bén, đây đều là tư liệu sống ah.
Dương Lập nhất thời nhíu mày: "Đều là chuyện loạn thất bát tao gì đó! Cô ta muốn diễn nha hoàn cũng được! Đem phân cảnh bỏ đi 80% cho tôi, hơn nữa kết cục vui vẻ quá bình yên, không có ý nghĩa, làm ngược lại đi, cô ta hóa ra là gian tế của địch nhân, phản bội nữ chính, cuối cùng không được c.h.ế.t tử tế!”
Hoa Chiêu há miệng lại ngậm lại, cô rốt cuộc cũng biết vì sao Dương Lập độc thân, ông già này có độc a!
"Ông có thay đổi hay không?" Dương Lập nhìn biên kịch: "Tôi cũng lấy tình cảm nhiều năm như vậy chèn ép ông, anh không thay đổi, hai chúng ta liền tuyệt giao! ”
"Ai ai, đây không phải là kẹp tôi làm bánh quy sao? Tôi trêu chọc ai! "Biên kịch ủy khuất muốn chết.
"Tôi mặc kệ, ai bảo ông không có lập trường, ngọn cỏ đầu tường! Lúc trước loại Tôn Tiểu Kiều ông cũng đồng ý!” Dương Lập nói.
"Nhưng tôi không nghe giám đốc, hắn sẽ đập bát cơm của tôi! Tôi không phải là một mình ăn no cả gia đình không đói, phía sau tôi vẫn còn một gia đình già và trẻ, không có bát cơm, tôi đến nhà ông ăn tối ah!" Biên kịch vẫn đang kiên trì.
Tình bạn có giá trị, bát cơm giá cao hơn ah.
Giám đốc đang cầm mạng sống của mình.
"Đến nhà cháu." Hoa Chiêu đột nhiên lên tiếng: "Hai vị đến lúc đó nếu không muốn ở lại hãng phim, có thể ra ngoài tìm cháu, cửa nhà cháu luôn mở rộng với hai vị bất cứ lúc nào.”
Biên kịch sửng sốt một chút, nhưng cũng không cảm động.
"Đừng náo loạn, cháu không hiểu, thật sự là quan lớn một cấp đè c.h.ế.t người a." Biên kịch nói.
"Cháu không phải nói giỡn." Hoa Chiêu nói: "Cháu cũng không phải mời hai vị ăn cơm trắng, đến lúc đó có lẽ cháu sẽ thành lập một công ty sản xuất, đang cần đạo diễn và một biên kịch.”
Phải không?
Hai người nhất thời nhìn thẳng vào cô.
"Cháu muốn mở công ty sản xuất phim?"
"Chuyện này được chứ? Các công ty sản xuất đều là của nhà nước..."
"Hiện tại nhiều ngành công nghiệp đang mở cửa cho các công ty tư nhân." Hoa Chiêu nói: "Không chừng một ngày nào đó có thể thành lập công ty sản xuất phim tư nhân.”
"Cho dù trong thời gian ngắn sẽ không thể, hiện tại mọi thứ thuộc sở hữu nhà nước đều có thể được ký hợp đồng, cháu đến hãng phim ký hợp đồng một bộ phận, hoặc là trực tiếp ký hợp đồng sản xuất một bộ phim truyền hình không thành vấn đề chứ?"
Hoa Chiêu càng nói càng cảm thấy việc này có lời.
Bây giờ là thời đại văn hóa bị cạn kiệt, và sẽ sớm mở ra sự phát triển nhanh chóng.
Quay phim truyền hình, chỉ cần không phải quay quá nát, miễn là nó có thể vượt qua kiểm duyệt và phát sóng
Kiếm được nhiều hơn kiếm được ít hơn phụ thuộc vào trình độ.
Tác phẩm kinh điển "Hồng Lâu Mộng" đầu tư hơn 600 vạn, sau đó kiếm được 200 tỷ.
200 tỷ!!
Hoa Chiêu không có ý định đụng vào kinh điển này, cũng không có ý định tự mình chen vào đem ai ép ra, ảnh hưởng đến cuộc đời của một số người.
Nhưng cô đầu tư mấy triệu quay mấy bộ, không trông cậy nó kiếm được 200 tỷ, kiếm vài trăm triệu cũng được.
Dù sao cô cũng chỉ đầu tư tiền, mọi chuyện sau đó sẽ không liên quan gì đến cô nữa.
Đó là một thỏa thuận kiếm được tiền, tại sao lại không làm?
Ừm, nhanh chóng nhân cơ hội này, đào góc tường!
Dương Lập và vị biên kịch này tuyệt đối đều là người có trình độ, đào tới tuyệt đối không thua thiệt.
"Cháu quay phim, đầu tư mấy triệu, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện thiếu vốn đầu tư, đoàn làm phim có người sảy thai." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa cháu có thể tăng lương cho mọi người, dựa theo số tiền kiếm được chia hoa hồng.”
"Đạo diễn một bộ phim lương cứng là 10 vạn, mỗi khi lợi nhuận đạt 100 vạn, sẽ được thưởng thêm 10 vạn, biên kịch thưởng 5 vạn. . . ." Hoa Chiêu dừng một chút nói ra: "Mỗi người được nhận cao nhất là 1000 vạn."
Nếu nhiều hơn sẽ làm xáo trộn trật tự thị trường.
Đôi khi trả cho nhân viên quá nhiều tiền không phải là một điều tốt.
Dương Lập và biên kịch đều ngây người, nhìn cô như một kẻ ngốc.
Con bé có biết đến số không?
Con bé có biết 1000 vạn là bao nhiêu không?
Họ có thể được thưởng 1000 vạn, vậy bộ phim này kiếm được 1 tỷ?
Đùa tôi đấy à!
1 tỷ?
"Chúng ta có thể ký hợp đồng." Hoa Chiêu tiếp tục cố gắng, muốn đào người vào tay, một lần cạy không được, cạy thêm vài lần là tốt rồi.
"Trước tiên không đề cập đến một bộ phim, thu nhập tiếp theo như thế nào, nói đầu tư, mấy trăm vạn cháu còn có thể ra được."
Hoa Chiêu nói: "Tại hãng phim, các chú muốn có được một kịch bản đầu tư mấy trăm vạn, phải chờ bao lâu?”
Dương Lập và biên kịch liếc nhau, đáy mắt hai người đều có nước mắt.
Bọn họ vì chờ mấy trăm vạn tiền chế tác này, đã chờ bao lâu?
Chờ cả đời!
"Sau này chỉ cần hai người vẫn làm việc, một năm cháu có thể đầu tư một bộ phim mấy trăm vạn." Hoa Chiêu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-286.html.]
Hai người không nói gì, nhưng đều nhìn thấy một tia lửa xuất hiện trong mắt đối phương.
Bọn họ còn có vô số giấc mộng ở trong đầu, vốn tưởng rằng chỉ cần nghĩ trong đầu là được rồi, đời này cũng không có biện pháp thực hiện được.
Nhưng bây giờ họ thấy cơ hội.
"Những gì cháu nói đều là thật?" Dương Lập hỏi.
"Cháu rất giàu." Hoa Chiêu nói.
Chuyện này ngược lại không sai, bọn họ ít nhiều cũng nghe thấy tin đồn, Diệp Thư nhà họ Diệp gả cho một người Hoa, ở nước ngoài mở xưởng kiếm được rất nhiều tiền.
Mà người Hoa kia, chính là anh họ của Hoa Chiêu, nhà máy kia hình như còn có một phần của Hoa Chiêu.
Còn có cơ sở rau củ quả của Hoa Chiêu ở thủ đô, 100 đồng một quả dưa hấu lớn, bọn họ đã ăn qua vài lần.
Thật ngọt ngào....
100 đồng một quả dưa hấu lớn ah, một vài nhà kính là đủ!
Hoa Chiêu thật sự có tiền.
"Nếu cháu thực sự có thể thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình, hoặc ký hợp đồng với một dự án, tôi không phải là không thể ..." biên kịch nói.
Mà Dương Lập đã dùng biểu tình trả lời, đó là tuyệt đối có thể!
Ông hiện tại đã muốn bỏ gánh không làm nữa, cùng Hoa Chiêu quay phim mới!
"Nhận thầu hạng mục nhất định là phương pháp nhanh nhất, nhưng lợi nhuận làm sao chia, cháu còn phải đi đàm phán, cháu không cấp đồ làm quần áo cưới cho người khác." Hoa Chiêu nói.
Đừng để cô bên này kiếm được đầy bồn đầy bát, kết quả để cho người ta bưng cả bồn đi!
Như vậy cô sẽ lật bàn!
“Đương nhiên, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ hỗ trợ!” Biên kịch lập tức nói.
"Đạo diễn đã sẵn sàng chưa?” Ngoài cửa sổ, Tôn Tiểu Kiều đột nhiên xuất hiện, mặc một thân cổ trang, ăn mặc xinh đẹp, dựa vào đó nhìn mấy người.
Đương nhiên cô ta biết giám đốc đã dặn dò biên kịch, hiện tại chính là đến xem sắc mặt Hoa Chiêu.
Lại một lần nữa trên đường sắp làm nữ chính bị người ta kéo xuống, trong lòng rất khó chịu đúng không?
Không nghĩ tới cô ta chỉ nhìn thấy Dương Lập cùng biên kịch vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng, mà Hoa Chiêu sao lại cười tủm tỉm? Có vẻ như cô ta đã nhặt được kho báu?
"Biên kịch nói nhân vật này của cô còn phải cân nhắc lại." Hoa Chiêu quay đầu nói với cô ta.
Có ý gì? Ngày hôm qua không phải ông ta gọi điện thoại cam đoan với giám đốc đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?
Biên kịch không nhìn cô ta, chỉ là nói ra: "Đúng, tôi phải suy nghĩ thật kỹ."
"Ông còn muốn gì nữa? Không phải đã nghĩ ra rồi sao? Hơn nữa đã kéo dài mấy ngày, lại kéo dài những cảnh khác đều quay xong, để cho tất cả mọi người chờ cô ta sao? Một mình cô ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy?!” Tôn Tiểu Kiều hô.
Một câu liền làm cho mọi người xung quanh tạm dừng, nhìn qua.
Hoa Chiêu phát hiện Tôn Tiểu Kiều rất biết nói chuyện, biết mượn đao g.i.ế.c người.
Chính là tâm tư bất chính.
Hoa Chiêu đứng đối diện cô ta: "Gần đây cô có thường xuyên chóng mặt không?”
Tôn Tiểu Kiều hoảng sợ, lập tức hô: "Cô mới chóng mặt, cô mới có bệnh!”
"Cô không bị bệnh sao? Không có bệnh sao không rõ tình huống? Kịch bản của tôi đã sớm sắp xếp xong, bây giờ cô muốn chen vào, ép Tống Tuyết ra, thay chính mình, hơn nữa còn thay đổi hoàn toàn.”
"Bây giờ cô đang kéo chân mọi người, không phải tôi."
“Không phải như vậy!” Tôn Tiểu Kiều lập tức hô: "Kịch bản của tôi cũng đã sớm định rồi! Cô là người đã làm cho biên kịch thay đổi!”
Hoa Chiêu quay đầu nhìn về phía biên kịch.
Biên kịch từ trước đến nay luôn biết cầm bát của ai nghe người đó quản, tuy rằng hiện tại hắn còn chưa cầm chén của Hoa Chiêu lên, nhưng hắn đã quyết định cầm!
1000 vạn ah....
Tuy rằng hắn không cảm thấy mình có thể xây dựng ra được kịch bàn mấy trăm, sau đó tự được chia cho 1000 vạn, nhưng một bộ phim kiếm được 5 vạn, cũng đủ để hắn nhảy việc rồi.
2 kịch bản một căn nhà, 2 kịch bản một căn nhà ....
Hắn có thể viết mấy kịch bản một năm! Hắn có thể viết đến 80 tuổi!
Bảy hoặc tám đứa cháu trai của hắn không phải lo lắng về nhà cửa nữa!
"Kịch bản của cô làm sao có thể sửa nhanh như vậy? Vốn không có kịch của cô, mấy ngày nay cô đi cửa sau nên giám đốc cứng rắn chen vào bảo tôi thêm kịch, mới ba ngày, tôi làm sao viết được? Cô coi tôi là thần tiên sao? " Biên kịch lớn tiếng nói.
"Ông!" Tôn Tiểu Kiều cũng tức điên rồi, đêm qua ông ta căn bản không nói như vậy!
Ánh mắt mọi người lóe lên, Tôn Tiểu Kiều lúc trước rõ ràng bị đuổi việc, bọn họ đều biết, hiện tại cứng rắn chen vào diễn một vai phụ, quả thật phải viết kịch bản một lần nữa, ba ngày viết không được là thật.
"Chờ đi, hôm nay quay cho Hoa Chiêu trước." Dương Lập nói xong ra cửa, nhìn lướt qua mọi người: "Không làm việc nữa sao?”
Mọi người nhất thời tan tác như ong vỡ tổ.
"Đi thôi, hôm nay thử trước một cảnh đơn giản, luyện tập cho cháu." Dương Lập nói với Hoa Chiêu.
Nói xong không để ý tới Tôn Tiểu Kiều, mang Hoa Chiêu rời đi.
Tôn Tiểu Kiều ở phía sau tức giận đến dậm chân, sau đó trước mắt hoa lên, cô ta vội vàng tựa vào tường, sợ mọi người phát hiện dị thường.
Gần đây cô ta thực sự choáng váng mỗi ngày.
Cô ta cũng biết chuyện gì xảy ra, chảy nhiều m.á.u như vậy sao có thể không choáng?
Nhưng cô ta có thể làm gì?
Cô ta không thể nghỉ ngơi, cô ta phải ngay lập tức đứng ra diễn xuất, cô ta phải biểu hiện thật tốt, nếu không tin đồn sẽ không phải là tin đồn, cuộc sống của cô ta sẽ bị hủy hoại.
"Biên kịch, vở kịch của tôi không phải là. ..." Cô nhìn lại biên kịch.
Biên kịch rốt cuộc ngượng ngùng, cũng sợ cô ta quay đầu cáo trạng với giám đốc xưởng: "Chờ một chút, nữ chính hiện tại còn không cần nha hoàn, cô nghỉ thêm vài ngày nữa, tôi sẽ sửa kịch bản.”
Ừm, loại bỏ 80% nội dung rất đơn giản, kết quả cuối cùng bị đảo ngược cũng đã thiết kế xong, rất nhanh, một ngày hắn có thể sửa xong!
Biên kịch đóng cửa sổ và cống hiến hết mình cho công việc với sự nhiệt tình 1000 vạn.
Ông ta chưa bao giờ yêu sáng tạo như vậy!
Tiền quả nhiên mới là động lực vĩnh cửu!
Bên kia, Hoa Chiêu đã bắt đầu cảnh quay đầu tiên của mình, một bộ quần áo mộc mạc, ở trong tiểu viện đơn sơ vừa dệt vải vừa nhìn đứa nhỏ trong nôi.
Chờ học được máy dệt cổ xưa này dùng như thế nào, vài phút sau, động tác của cô liền tự nhiên lưu loát.
Ánh mắt nhìn đứa bé cũng dịu dàng cưng chiều, tràn ngập ánh sáng của tình mẹ.
"Đúng! Chính là như vậy! Rất tốt rất tự nhiên! Hoàn mỹ!" Dương Lập lớn tiếng khen, lời êm tai quả thực thao thao bất tuyệt, khen Hoa Chiêu thành một diễn viên kỳ tài, ông trời đuổi theo cho cơm ăn.
"Ha ha ha." Hoa Chiêu cũng ngượng ngùng.
"Ý tứ là được rồi, cháu biết chú đã tìm tình tiết thích hợp nhất để cháu luyện gan tìm cảm giác, khen ngợi để cháu tự tin." Hoa Chiêu nói, "Nếu cứ khen tiếp cháu sẽ bay lên trời, không kéo xuống được.”
"Được rồi." Dương Lập cũng cười: "Bất quá cháu có thiên phú cũng là thật.”
Cảnh này đơn giản, cũng thích hợp cho Hoa Chiêu, nhưng muốn diễn một cách tự nhiên như vậy, không phải một người mới nào cũng có thể hoàn thành chỉ sau một lần diễn.
Hoa Chiêu làm được, ông rốt cuộc cũng yên tâm.
Ông cảm thấy sau này có con bé, 1000 vạn của ông, có lẽ không phải không kiếm được.
Dương Lập cũng dùng nhiệt tình chưa từng có mà tập trung tinh thần....
Hoa Chiêu vấp ngã gia nhập sự nghiệp diễn xuất.
Không phải diễn một lần là qua, nhưng nhiều hơn một vài lần là được.
Dù sao trong cuộc sống, cô cũng là một diễn viên giỏi....
Bên kia, hai ngày sau Tôn Tiểu Kiều nhận được kịch bản của mình.
"Cái gì đây? Điều này hoàn toàn không giống với những gì đã nói lúc trước!" Cô ta suýt chút nữa đã ném kịch bản lên mặt biên kịch.
"Thích diễn hay không diễn." Biên kịch nói. Hắn hiện tại không hiểu sao lại có sức mạnh, nghe nói Hoa Chiêu năm nay dự định mở một cơ sở rau ở Bằng Thành, chủ yếu trồng dưa hấu đó....
Một quả dưa hấu 100 đồng, 10 quả dưa hấu 1000 đồng, 100 quả dưa hấu 1 vạn, một nhà kính có bao nhiêu dưa hấu? Hàng ngàn!
"Tôi khuyên cô đừng diễn nữa." Tầm mắt của biên kịch xẹt qua người cô ta, nhỏ giọng nói: "Cô nên nghe lời khuyên, cô thật sự cần đi gặp bác sĩ.”
Sắc mặt Tôn Tiểu Kiều không cần bôi phấn đã trắng như tuyết.
Hơn nữa mùi trên người có chút không áp chế được.
Ông ta đã có một đám lớn con cháu, có chút đoán được chuyện gì xảy ra rồi.
Tôn Tiểu Kiều không cãi nhau với hắn, cầm kịch bản rời đi.
Cô ta nghỉ ngơi một lát, chen chúc bên cạnh Dương Lập.
"Đạo diễn, tôi có thể diễn rồi." Cô ta nói.
"Ừm." Dương Lập liếc cô ta một cái, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, vừa lúc có một cảnh quay đơn giản, có thể lấy ra cho Hoa Chiêu luyện tập.
"Cảnh này, cô chuẩn bị một chút đi." Ông chỉ ra nói.
Tôn Tiểu Kiều nhìn vài lần gật đầu.
Cốt truyện ngược lại rất đơn giản, chính là bưng trà rót nước cho nữ chính, dỗ dành đứa nhỏ chơi đùa.
Một cảnh quay bên phía Hoa Chiêu kết thúc, cô ta liền đi tới, trầm mặc đứng ở phía sau cô.
Giống như lập tức tiến vào vai nha hoàn.
Cô ta sẽ nghiền nát Hoa Chiêu với kỹ năng diễn xuất của mình! Đánh vào mặt Hoa Chiêu!
Muốn cho mọi người biết, ai mới là nữ chính chân chính!
Dương Lập cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng ngược lại có chút hài lòng.
Bất cứ ai diễn tốt, ông đều thích.
Nếu lúc trước Tôn Tiểu Kiều không xảy ra chuyện sảy thai, còn sống c.h.ế.t không thừa nhận, ông thật sự rất thích cô ta.
Bằng không lúc đi Diệp gia không có khả năng mang theo cô ta, dẫn dắt cô ta!
Thế nhưng, cô ta đi sai đường.
Bất quá chuyện khiến mọi người bất ngờ, Hoa Chiêu và Tôn Tiểu Kiều cũng không đánh nhau.
Hai người ngược lại âm thầm đùa giỡn.
Hoa Chiêu chỉ cảm thấy có Tôn Tiểu Kiều gia nhập, kích thích cô... Khi cô nhìn thấy diễn viên, cô cũng thích biến thân thành diễn viên.
Lại một ngày quay kết thúc, Hoa Chiêu dỡ bỏ trang phục diễn, vui vẻ ôm Tiểu Thận chơi đùa.
Triệu Nhã Đình đi tới nói lời tạm biệt với Hoa Chiêu: "Tôi ra ngoài đã lâu, phải về nhà, nếu không ba mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Triệu Nhã Đình tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình cũng không phải như vậy.
Cô ấy không muốn về nhà, trở về phải đối mặt với cha mẹ, đối mặt với chị gái, đối mặt với đồng nghiệp.
Đặc biệt là đồng nghiệp, cô ấy không biết họ sẽ nói những lời khó nghe như thế nào!
Cô ấy là con cái cán bộ cấp cao không sai, nhưng đồng nghiệp cũng có không ít con cháu.
Có rất nhiều người thậm chí gia đình còn không cùng một con đường với cha mẹ cô ấy, cho nên lúc chèn ép cô ấy không lưu tình chút nào.
Ví dụ như chị Tôn kia.
Đến lúc đó chị ta chắc chắn sẽ giả vờ hỏi cô: "Ôi chao, làm thế nào mà cô lại ngủ trên giường của bạn trai chị gái vậy!"
"Không muốn trở về thì không về, đừng làm khó mình." Đào Lam đi tới nói.
Biểu tình của Triệu Nhã Đình lập tức sáng lên.
Lúc trước Đào Lam lúc lạnh lúc nóng, cũng làm cho cô ấy d.a.o động không ổn đinh.
Nhưng chuyện lần này, lại làm cho cô ấy một lòng một dạ với Đào Lam. Vào thời điểm mấu chốt như vậy, anh ấy không hiểu lầm mình, mà hoàn toàn tin tưởng, bảo vệ mình.
Một người chồng không phải là nên như vậy sao?
Anh ấy không lúc lạnh lúc nóng, khẳng định là do cô ấy cảm giác sai rồi!
Hoặc là anh ấy là một người đàn ông, căn bản không hiểu làm thế nào để cùng nữ nhân ở chung, anh ấy không hiểu!
"Nhưng mà đã nhiều ngày như vậy rồi, tôi không trở về, đơn vị bên kia không thể nào nói được rồi." Triệu Nhã Đình nói.
"Nếu không, cô đừng làm ở đơn vị cũ nữa, cô đổi nghề đi." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng.
Mấy ngày nay ở chung nhiều hơn, cô rốt cuộc cũng xác định, đây là một cô gái trẻ ngọt ngào, ngây thơ.
Cũng không biết người Triệu gia nghĩ như thế nào, để cho một cô ngốc đi theo con đường làm quan, lại còn ôm kỳ vọng vào tương lai của cô ấy, hy vọng cô ấy có thể lăn lộn được vài cấp bậc.
Ông Triệu khẳng định là người bị ám ảnh bởi quan chức!
Với tính cách của Triệu Nhã Đình, hiện tại không bị người ta đùa chết, cũng là bởi vì mới vào hội, chưa kịp.
Nhưng không bao lâu nữa, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị người ta lừa gạt.
Nghe Hoa Chiêu nói, ánh mắt Triệu Nhã Đình sáng lên, một chút cũng không khách khí nói: "Tôi cũng không thích làm ở đó, nhưng cha tôi không phải người có thể giúp tôi.... thay đổi công việc, nếu được đoán chừng cũng là cùng loại đơn vị. . . Vậy ở đâu cũng giống nhau."
Nhưng trong mắt cô ấy rõ ràng đều là chờ mong!
Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam: "Bạn gái của cậu, nghề nghiệp của cô ấy cậu hãy sắp xếp." Cô sẽ không chỉ điểm lung tung.
"Đi làm làm gì? Không làm việc nữa, tôi sẽ nuôi em.” Đào Lam nói: "Sau này em chỉ cần ở nhà chăm con là được rồi.”
Hoa Chiêu.....
Đáy mắt Triệu Nhã Đình tràn ngập kinh ngạc cùng vui mừng, đáy lòng cô ấy kỳ thật vẫn luôn không thích đi làm... Cô ấy không thích đối phó với mọi người, bởi vì cô ấy luôn bị bắt nạt!
Cô ấy lại không ngốc, biết mình bị ức hiếp, lại còn không nói lại được, rất tức giận.
Cô ấy thích ở nhà mỗi ngày, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, ở trong nhà thật thoải mái.
Sau đó, một ngày ba bữa thay đổi các công thức nấu ăn khác nhau.
Cũng có thể nuôi một bé mèo con dễ thương ...
Tương lai lại giống như Hoa Chiêu, sinh mấy đứa nhỏ đáng yêu, mỗi ngày đều bận rộn...
Thật là một cuộc sống hạnh phúc!
"Nhưng không được ah... Làm sao phụ nữ có thể không làm việc, phụ nữ cũng phải độc lập ..." Đó là suy nghĩ mà gia đình đã truyền đạt cho chị em họ.
“Đó là cuộc sống mà người khác hi vọng em sống, em chỉ cần sống cuộc sống mình thích là được.” Đào Lam cứng rắn nói: "Không làm việc nữa, cứ quyết định như vậy đi.”
"Dạ..." Triệu Nhã Đình không cự tuyệt.
Hoa Chiêu cảm thấy mình bị nhét thức ăn cho chó, cô từ chối!
Dương Lập cũng từ chối: "Đừng nói chuyện nữa, bắt đầu rồi!”
Hoa Chiêu cùng Đào Lam vội vàng đi trở về.
Dương Lập nhìn hai người, phi thường hài lòng.
Đặc biệt là nhìn thấy Đào Lam.
Vốn tưởng rằng chỉ là tôm tép bị cứng rắn nhét vào, không nghĩ tới thiên phú cũng rất kinh người.
Ngay từ đầu còn có chút vấp ngã, mấy ngày qua đã ra dáng, Không kém gì một sinh viên khoa diễn xuất đã học vài năm.
Hơn nữa làm người rất khiêm tốn, không cao ngạo.
Nếu như không phải biểu hiện giả dối, có thể kiên trì, tương lai chắc chắn sẽ phát triển mạnh.
"Tất cả mọi người nắm chặt thời gian một chút, cảnh này quay xong, chúng ta sẽ đổi địa điểm." Dương Lập nói.
"Đổi đi đâu?" Hoa Chiêu thuận miệng hỏi.
"Đi thảo nguyên." Dương Lập nói.
"Nhanh như vậy sao? Không phải mùa thu sao?” Hoa Chiêu nói.
"Tôi sửa lại." Biên kịch ở một bên nói: “Tôi nghĩ rằng cháu rất thích hợp để đứng giữa đồng cỏ mùa xuân, càng đẹp mắt hơn, tỷ lệ người xem sẽ cao hơn."
Một câu nói khiến tất cả mọi người nhìn về phía Hoa Chiêu.
Liền nhìn thấy một thân trang phục đơn sơ cũng không che lấp được gương mặt sáng sủa.
Có đôi khi người không thể không tin vào mệnh, có vài người đã độc chiếm được sự sủng ái của ông trời.
Tất cả mọi người đều là con người, dựa vào cái gì mà cô ấy lại đẹp như vậy!
Bọn họ cũng biết phân cảnh trên thảo nguyên, nữ chính đã thoát khỏi cảnh khốn cùng, trang phục cũng sẽ hoa lệ theo.
Đến lúc đó trong thảo nguyên xanh biếc, nữ nhân xinh đẹp như thế, ai mà không muốn liếc mắt nhìn thêm vài lần?
Ngay cả những người đáy lòng vẫn luôn mâu thuẫn với việc quay lại, bây giờ nhìn Hoa Chiêu, cũng không còn khó chịu nữa.
Nếu như quay lại một lần có thể tăng tỷ xuất người xem lên rất nhiều, đừng nói là làm lại một lần nữa, mấy lần bọn họ cũng nguyện ý!
Rốt cuộc đều là diễn viên, ngoài tiền lương ra còn có mong cầu khác.
Bất cứ ai cũng muốn tham gia vào các bộ phim có thể trở thành tác phẩm kinh điển.
“Vậy quá tốt, chúng ta mau bắt đầu đi!” Hoa Chiêu vui vẻ nói.
Cô đã nói với Diệp Thâm rồi, lúc cô đi thảo nguyên anh ấy sẽ đi theo!
Lát nữa cô sẽ gọi cho anh ấy!
Trong đoàn làm phim, người duy nhất không vui khi thay đổi địa điểm, lại là Tôn Tiểu Kiều.
Trong thảo nguyên có rất nhiều cảnh đều là cưỡi ngựa, nha hoàn như cô ta khẳng định cũng chạy không thoát.
Cô ta đứng ở phía sau Hoa Chiêu, người lắc lư.
Trước đây cô ta thích cưỡi ngựa, nhưng bây giờ...
"Cô không sao chứ? Có bệnh hãy đi khám bác sĩ.” Hoa Chiêu quay đầu lại nói với cô ta.
"Cô mới có bệnh! Cô mới cần gặp bác sĩ!” Tôn Tiểu Kiều lập tức đáp trả.
Nếu cô ta đã không khách khí như vậy, vậy Hoa Chiêu cũng không khách khí.
Vốn nói với cô ta như vậy cũng không phải xuất phát từ lòng tốt thối nát gì.... Cô thực sự đã chịu đủ!
"Mùi trên người cô quá mạnh, cô biết không? Trong vòng 3 mét không thể đến gần người khác, cô biết không? Hun cho đứa nhỏ của tôi khó chịu, cô biết không? Thật buồn nôn cô biết không?” Hoa Chiêu nói.
Khuôn mặt Tôn Tiểu Kiều thoáng cái trắng bệch.
Tống Tuyết ở bên cạnh xem náo nhiệt lập tức lấy tay che mũi quạt quạt: "Đúng vậy, sao lại có mùi nặng như vậy, một người phụ nữ như cô sao lại không chú ý vệ sinh cá nhân? Thật kinh tởm, cô không ngửi thấy sao?”
Tống Tuyết hiện tại đã phiền c.h.ế.t Tôn Tiểu Kiều, cùng cô ta xé rách mặt.
Tôn Tiểu Kiều loạng choạng.
Làm sao cô ta có thể không ngửi thấy được, chính cô ta cũng bị hun chết, nhưng cô ta đã xịt rất nhiều nước hoa! Không che hết được sao?
"Đạo diễn, cháu từ chối đóng phim cùng lúc với cô ta, cháu chịu không nổi, con trai cháu cũng không chịu nổi." Hoa Chiêu nói.
Tiểu Thận đặc biệt yếu ớt, gần đây Tôn Tiểu Kiều tới gần, thằng bé luôn đạp đạp chân vẻ mặt bực bội.
Vì thế Dương Lập còn tạm thời sửa kịch bản, thêm mấy cảnh quay cho thằng bé, ám chỉ trẻ nhỏ có linh tính, đã phát hiện tỳ nữ này khác thường.
Không nghĩ tới hóa ra là còn có chuyện như vậy. . . . .
Dương Lập nhìn Tôn Tiểu Kiều, nhìn lớp trang điểm thật dày của cô ta cũng không giấu được vẻ tái nhợt, lập tức nói: "Vậy thì bỏ hết những cảnh quay sau đi, hôm nay liền phát lì xì cho cô ta.”
Trong phim nếu diễn người chết, sẽ nhận lì xì đỏ để tránh xui xẻo.
"Dựa vào cái gì?" Tôn Tiểu Kiều liền hét lên: "Tôi không đồng ý!”
"Cô không đồng ý vô dụng." Hoa Chiêu nói.
"Cô thì tính là gì?! Ở đây là đạo diễn định đoạt!” Tôn Tiểu Kiều hô.
"Cô còn biết tôi định đoạt sao? Tôi vừa nói là để cô lì xì!” Dương Lập nói.
Tôn Tiểu Kiều....
"Tôi muốn tìm giám đốc!"
"Lĩnh xong bao lì xì rồi hãy đi." Hoa Chiêu nói.
Tôn Tiểu Kiều xoay người trừng mắt nhìn cô, kết quả người nhoáng một cái liền ngã sang một bên.
Bây giờ không có ai ở xung quanh cô ta.
Hoa Chiêu nói một chút cũng không khoa trương, hiện tại trong vòng 3 mét bên cạnh cô ta không có ai ở gần được, mùi quá nặng.
May mà trong tầm tay có một cái bàn, Tôn Tiểu Kiều đỡ một chút, người đứng vững.
"Có phải sau khi sảy thai, cô không được xử lý sạch sẽ không? Mùi còn nặng như vậy, tôi nghi cô đã bị nhiễm trùng tử cung, hãy nhanh chóng đi khám bác sĩ.” Hoa Chiêu nói.
Cô nhấn mạnh vào hai chữ “sảy thai”.
Tôn Tiểu Kiều lập tức hét lên: "Cô mới sảy thai! Tôi không có! Tôi chỉ... Đó là kinh nguyệt không đều!”
"Cô đã tích cực như vậy, tôi cũng không khách khí." Hoa Chiêu nói: "Tôi muốn tìm bác sĩ kiểm tra cho cô một chút, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.”
Những lời này đủ dọa người.
Lỡ may thực sự kiểm điều tra ra thì làm sao bây giờ?
Chẳng phải là cô ta đã xong?
Tôn Tiểu Kiều bị sự tức giận công kích, người rốt cuộc cũng đứng không vững, thân thể mềm nhũn, trước mắt tối sầm, liền ngất luôn.
Hoa Chiêu hài lòng, rốt cuộc cũng giải quyết được cô ta.
Cô thực sự không chịu nổi mùi này nữa, rất tức giận.
Cô gái không cẩn thận có con trước khi kết hôn không có vấn đề gì, con của cô cũng đến với thế giới này như vậy đấy... Cô sẽ không coi thường bất cứ ai vì điều đó.
Nhưng dám làm thì dám chịu, xảy ra vấn đề thì giải quyết vấn đề.
Tôn Tiểu Kiều có sức lực nên hướng về phía người khiến cô ta mang thai, hướng về phía gia đình hắn, để cho bọn họ thừa nhận cô ta và đứa nhỏ.
Mà không phải tấn công về phía người qua đường như cô.
Mỗi ngày đều oán giận, chọc ngoáy cô.
Cô ta có thể bảo trụ thanh danh hay không cô mặc kệ, muốn vừa oán hận cô vừa thơm lây ánh sáng của cô, không có cửa đâu!
Bộ phim này Hoa Chiêu đã hiểu sâu sắc, cảm thấy nó quay xong, sẽ không kém các tác phẩn danh tiếng khác, đến lúc đó cho dù không kiếm được 2 tỷ, nhưng bớt đi số không vẫn không thành vấn đề.
Ai bảo hiện tại thị trường lớn như thế, có rất nhiều chỗ trống đây này!
Nói như vậy, Tôn Tiểu Kiều có không ít phân cảnh trong đó tất nhiên cũng sẽ nổi tiếng theo. Cô đầu tư tiền vào làm lại phim để cô ta nổi lên ư, thế sao được, nhanh chóng lăn xa đi.
Tôn Tiểu Kiều ngất đi, đám người yên tĩnh vài giây, lập tức rối loạn.
Mọi người không nhịn được chạy tới kiểm tra cô ta.
Đều là đồng nghiệp, xảy ra chuyện tất cả mọi người sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ngay cả Tống Tuyết cũng chạy rất nhanh. Đương nhiên cô ta chỉ đơn thuần muốn xem náo nhiệt ở cự ly gần....
Sự cạnh tranh giữa các đồng nghiệp cũng rất tàn nhẫn!
Ví dụ như hiện tại, cô ta vốn là nha hoàn của Tôn Tiểu Kiều, kết quả Tôn Tiểu Kiều không còn cảnh quay, đương nhiên cô ta cũng không có theo.
Đổi lại Hoa Chiêu làm nữ chính, cô ta nên là nha hoàn của Hoa Chiêu.
Kết quả Tôn Tiểu Kiều nhảy vào, lại không có chỗ cho cô ta nữa!
Hiện tại Tôn Tiểu Kiều rốt cuộc cũng xong rồi, còn chưa kịp nhận hộp cơm....
"Đạo diễn, cô ấy không thể! Tôi sẽ quay cảnh phim của cô ấy, được không?” Tống Tuyết lập tức hỏi, trong mắt đều là hưng phấn.
Dương Lập đang căng thẳng bệnh tình của Tôn Tiểu Kiều.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì khẳng định không được, đặc biệt là đã nhận lì xì thật.... Đó là một sự cố an toàn.
Nghe Tống Tuyết nói xong, lông mày Dương Lập lập tức vặn chặt, quên mất còn có chuyện này!
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Quay một bộ phim mà thôi, sao lại giống như đi lấy kinh, khó như vậy!
Bọn họ không quay tây du ký a!
"Đến lúc đó lại nói sau! Ai đó đưa người đến bệnh viện trước!” Dương Lập nói xong, lập tức gọi mấy người đưa Tôn Tiểu Kiều đến bệnh viện.
Xuất phát từ một chút lòng tốt cuối cùng, ông đều gọi những người lần trước đưa Tiểu Kiều đi bệnh viện.
Nói như vậy, nếu như lại lộ ra Tôn Tiểu Kiều là vì sảy thai mà ngã bệnh, tin đồn cũng sẽ không nhiều hơn.
Hơn nữa những người này, hình như đều bị giám đốc lén nói chuyện qua, hiện tại đã tuyệt đối không đề cập đến chuyện Tôn Tiểu Kiều mang thai lúc trước.
"Nghỉ sao?" Người ầm ĩ đi hơn phân nửa, Hoa Chiêu hỏi biên kịch.
"Đạo diễn đã đi rồi, chỉ có thể nghỉ." Biên kịch bất đắc dĩ nói.
Xuất phát từ sự nghiêm túc đối với bộ phim này, trong đoàn làm phim cũng không có phụ đạo diễn xuất, mỗi một cảnh quay đều do Dương Lập đích thân chỉ đạo, cho nên Dương Lập đi rồi, đoàn làm phim trực tiếp tê liệt.
"Vậy vừa vặn, chú nhanh chóng sửa lại kịch bản, nha hoàn mới của cháu nên diễn cái gì." Hoa Chiêu nói.
Biên kịch ngẫm lại trạng thái gần đây của Tôn Tiểu Kiều, cảm thấy cô ta nhất thời sẽ không khỏi, nếu chậm trễ, tổn thất cũng quá lớn, lúc này giám đốc hãng phim ra nói chuyện cũng không có tác dụng.
“Ai, quá khó khăn!” Biên kịch nói.
Hắn cảm thấy hắn cũng khó khăn, một kịch bản, sửa lại bao nhiêu lần rồi? Lại còn là các thay đổi lớn.
Hoa Chiêu đột nhiên nhìn Triệu Nhã Đình ở xa xa xem náo nhiệt, nói: "Cháu có một đề nghị, chú lấy phiên bản nha hoàn đầu tiên sửa cho Tôn Tiểu Kiều ra, tinh giản một chút, đem phân cảnh làm nổi bật nha hoàn thông minh trung thành này giữ lại là được, đơn giản như vậy, cũng phù hợp với thân phận một nha hoàn.”
Biên kịch ngẫm lại rất đúng, như vậy khối lượng công việc của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa cũng không đột ngột, dễ diễn.
Hắn hiểu ý, nhìn theo tầm mắt Hoa Chiêu: "Cháu muốn đề bạt cô ấy?”
"Có ý này." Hoa Chiêu nói.
Triệu Nhã Đình nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, không bằng xuống góp vui cùng cô.
Hơn nữa cô cảm thấy khí chất ngốc nghếch ngọt ngào của cô ấy rất đặc biệt, sẽ rất hấp dẫn người khác.
Trên người ngốc bạch ngọt đều mang theo ánh sáng rực rỡ, hơn nữa tuổi trẻ xinh đẹp, rất dễ để cho người ta thích.
"Nhưng tôi cảm thấy cô ấy không được, cô ấy quá hướng nội, bình thường nói chuyện với người khác cũng thẹn thùng, đối với ống kính phỏng chừng càng mất tự nhiên." Biên kịch nói.
"Không thử làm sao biết?" Hoa Chiêu nói.
Cô dám đưa ra ý kiến này, là bởi vì lúc trước thấy Đào Lam lôi kéo Triệu Nhã Đình giúp hắn đối diễn.
Đào Lam thật sự rất cố gắng, ban ngày rảnh rỗi sẽ thỉnh giáo những người già dặn kinh nghiệm, lúc người ta bận rộn hắn cũng tự mình luyện tập, không có người đối diễn hắn liền tìm Triệu Nhã Đình.
Triệu Nhã Đình có thể xuất phát từ sự ủng hộ đối với hắn, lại không muốn kéo chân hắn nên rất nghiêm túc.
Mấy ngày qua cũng đã ra dáng rồi.
Bởi vì có cô cùng Đào Lam ở đây so sánh, thiên phú của Triệu Nhã Đình còn chưa được phát hiện, nhưng Hoa Chiêu phát hiện.
Cô vẫy vẫy tay với Triệu Nhã Đình: "Lại đây, tôi tìm cho cô một công việc mới.”
Triệu Nhã Đình chạy tới: "Công việc mới? Việc gì?”
"Làm nha hoàn của tôi." Hoa Chiêu nói.
"A?" Triệu Nhã Đình rất mờ mịt.
"Cô cũng nhìn thấy, nha hoàn của tôi phải vào bệnh viện, đình công, phải có người chống đỡ." Hoa Chiêu nói.
"Ah. Tôi không thể! "Triệu Nhã Đình lập tức xua tay, tay đều muốn lắc ra tàn ảnh.
"Tôi không dám, tôi sợ, khi tôi còn đi học sợ nhất chính là lên sân khấu biểu diễn tiết mục!" Triệu Nhã Đình nói.
"Nhưng cô biểu diễn, còn nhận được rất nhiều giải thưởng." Hoa Chiêu nói.
Tất cả những điều này trong tài liệu đều có.
Triệu Nhã Đình nếu chỉ nhìn lý lịch, đó cũng là đứa nhỏ con nhà người khác từ nhỏ luôn cầm được giấy khen.
Nào là ca hát, nhảy múa, phát biểu, viết văn .... Học sinh bây giờ cũng có những cuộc thi này.
Triệu Nhã Đình không phải là thứ nhất thì chính là thứ hai.
Chắc chắn là những gì gia đình yêu cầu.
Bàn tay vung vẩy của Triệu Nhã Đình buông xuống.
Tuy rằng cô ấy không thích, tuy rằng khẩn trương sợ hãi, nhưng Hoa Chiêu nói đúng, quả thật mỗi lần cô ấy đều đoạt giải thưởng.
Không lấy không được a, sẽ làm ba mẹ mất mặt!
"Hiện tại đoàn làm phim thiếu nha hoàn, không có cô ấy, cả bộ phim sẽ không thể tiếp tục, tôi cùng Đào Lam đều không diễn được, cô nhất định phải lên!" Hoa Chiêu nói.
Thế này...
"Vậy được rồi..." Triệu Nhã Đình nói.