Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 289

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:45:52
Lượt xem: 11

Con ngựa đỏ thẫm trong tay Diệp Thâm cũng thoát được dây cương, nhìn như chạy về phía ngựa nâu, thực tế là đi theo phía sau Cẩm Văn.

Diệp Thâm kéo Hoa Chiêu sang một bên, ánh mắt nhìn Cẩm Văn, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện từ khi nào?”

"Em cũng là vừa mới phát hiện." Hoa Chiêu nhíu mày nói: "Lúc trước trong nhà cũng có động vật nhỏ, mèo con chim nhỏ, không phát sinh loại chuyện này.”

Đứa nhỏ nào không thích động vật nhỏ, nhà Hoa Chiêu cũng nuôi mấy con mèo nhỏ, một con ch.ó nhỏ.

Cẩm Văn mỗi ngày chơi đùa với chúng nó, Hoa Chiêu cũng không phát hiện chúng đặc biệt dính Cẩm Văn.

"Vậy vì sao?" Gặp phải loại chuyện này, Diệp Thâm cũng nghĩ không ra.

“Chẳng lẽ chỉ có ngựa đặc biệt thích con bé?” Hoa Chiêu nói: "Hoặc là, phải là động vật cỡ lớn mới được?”

"Nhìn xem rồi nói sau." Ánh mắt Diệp Thâm ngưng trọng: "Sau này ít để con bé tiếp xúc với ngựa.”

Nếu Cẩm Văn là chủ nhân của hai con ngựa được chúng nó thích như vậy, nhắm mắt đi theo, người ngoài nhìn thấy sẽ không nghĩ nhiều, chỉ khen ngựa thông minh.

Nhưng đối với hai con ngựa này mà nói Cẩm Văn chỉ là một người xa lạ, bị chúng nó dán vào như vậy, cũng có chút làm cho người ta kinh ngạc.

"Em biết rồi." Hoa Chiêu tiện tay bẻ cành cây, đi về phía hai con ngựa, đánh nhẹ một cái.

Bọn họ gõ móng, nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn Cẩm Văn, ủy khuất ủy khuất rời đi.

Nhưng cũng không đi xa.

Hoa Chiêu trừng mắt nhìn chúng nó một cái, giơ cành cây trong tay lên, hai con ngựa liền đi xa hơn một chút.

Diệp Thâm đỡ trán, cảm thấy vợ mình cũng có vấn đề, về sau phải để cho cô cũng cách xa những loại gia súc thông minh này một chút!

Anh đưa tay gọi Hoa Chiêu tới, nhẹ giọng hỏi: "Ba bảo bối khác có gì bất thường không?”

Những lời này hỏi rất thoải mái lại tùy ý, giống như trên người con anh có chuyện dị thường là chuyện rất bình thường, anh đã tiếp nhận loại chuyện này.

Hoa Chiêu cúi đầu vỗ Tiểu Thận trước người, sau đó nhét nó vào trong n.g.ự.c Diệp Thâm.

"Còn chưa phát hiện bảo bảo có gì bất thường." Cô nhẹ giọng nói.

Trên người con mình nếu có chút dị thường, kỳ thật cô cũng không ngạc nhiên.

Lúc cô có siêu năng lực, bọn chúng còn ở trong bụng cô, không có khả năng không hấp thu năng lượng đặc thù, hấp thu, biến dị, hình như cũng không phải là không thể lý giải.

Chỉ là không có cách nào giải thích với Diệp Thâm.

Hai người không nói chuyện nữa, lẳng lặng nhìn ba đứa nhỏ chạy tán loạn khắp nơi.

Chúng rất vui vẻ hái nấm, cơ hội này không nhiều, một năm chỉ có một lần.

Trước kia nhiều nhất là lúc mẹ đến cơ sở rau, mang theo bọn chúng, lúc đi ngang qua rừng cây nào đó để cho bọn chúng xuống xe hái nấm.

Nhưng không như nơi này, đâu đâu cũng là nấm!

"Ai nha, quên nói cho chúng biết làm thế nào để phân biệt nấm độc và nấm có thể ăn." Hoa Chiêu nói.

Khu rừng nhỏ này cũng có nấm độc, hơn nữa cho dù có thể ăn, cũng có ngon và không ngon.

Loại tri thức này Hoa Chiêu trước đây đã từng nói qua, nhưng nấm xuất hiện trong khu rừng nhỏ này đều là loại mà các bảo bối trước đây chưa từng thấy qua, phải dạy lại.

Hoa Chiêu vội vàng gọi ba đứa nhỏ tới phổ cập khoa học một hổi.

Đối với chuyện này, mấy đứa tiếp nhận rất nhanh, Hoa Chiêu nói xong, bọn chúng thấy sẽ không bỏ qua không hái nữa.

Hoa Chiêu cũng quên đi phiền não trước mắt, vui vẻ gia nhập.

Kỳ thật muốn cô nói, nếu Cẩm Văn thật sự có năng lực thân thiết với động vật, đây cũng không phải là chuyện xấu gì, ngược lại là chuyện tốt.

Miễn là con bé có thể che giấu nó, không cho người ngoài biết.

Hiện tại tai họa ngầm lớn nhất chính là Cẩm Văn còn quá nhỏ, không biết che giấu sự khác biệt của mình như thế nào.

Diệp Thâm cũng không cảm thấy đây là chuyện không thể tiếp nhận, anh cũng chỉ lo lắng....

Bây giờ nhìn thấy vợ con vui vẻ, dưới ánh mặt trời tươi cười ấm áp, trái tim anh cũng thả lỏng, cười theo.

"Tiểu Điềm Điềm, chúng ta đi hái nấm." Anh ôm Tiểu Thận gia nhập.

Kỳ thật anh cũng thích vụng trộm gọi Tiểu Thận là Điềm Điềm, ở nơi Hoa Chiêu không nghe thấy.

Thằng nhóc này lớn lên quá giống con gái, tựa như phiên bản thu nhỏ của Hoa Chiêu, ngọt ngào xuyên thấu vào trong lòng anh.

Nhưng Hoa Chiêu không cho gọi, người khác gọi cô ấy quản không được, nếu anh gọi nó là Tiểu Điềm Điềm bị cô ấy nghe được, buổi tối sẽ không có phúc lợi.

Tuy rằng anh cảm thấy Hoa Chiêu nói cũng có đạo lý, để cho thằng bé từ nhỏ có thể ý thức được nam nữ khác nhau, nhưng anh cúi đầu nhìn tiểu tử trong ngực, còn nhỏ như vậy thì hiểu cái gì?

Tiểu Thận được Diệp Thâm ôm vào trong ngực, đi trên đất đủ loại hoa dại, cỏ dại, còn có nấm.

Thằng bé cao hứng mà "a a" đấy, hưng phấn dị thường.

Không biết là bởi vì tháng càng lúc càng lớn, hay là vì đi tới thảo nguyên, tên nhóc này gần đây hoạt bát vô cùng, thấy ai cũng nhe răng cười.

Diệp Thâm một tay ôm nó, một tay xua đuổi muỗi nhỏ trên thảo nguyên.

Rất nhiều, Ô Ương Ô Ương.

Nhưng chẳng bao lâu bên cạnh họ đã thanh tĩnh lại.

Diệp Thâm cũng không để ý, chỉ coi như một đám côn trùng nhỏ đi ngang qua, hiện tại đã bay đi.

Nhưng anh không phát hiện, xung quanh Thúy Vi và Vân Phi còn có một ít muỗi, chẳng qua không nhiều lắm.

Bên kia, chỉ có xung quanh Hoa Chiêu cũng là không có con nào.

......

Cả nhà hái nấm xong, lấp đầy áo khoác trên người, liền dẹp đường hồi phủ.

Thúy Vi có chút lưu luyến: "Mẹ ơi, ngày mai chúng ta sẽ trở lại chứ!" Hái nấm có chút nghiện.

"Được rồi, cô bé hái nấm." Hoa Chiêu cười nói.

Thảo nguyên này, ngoại trừ cưỡi ngựa, nuôi thả, hái nấm, rau lá hẹ hoa, cũng không làm được gì khác.

"Ha ha ha, con là một cô bé hái nấm" Thúy Vi cười lớn.

Cẩm Văn cũng cười: "Em cũng vậy!”

Mấy người cười nói vui vẻ trở về doanh trại.

Cảnh quay hôm nay đã kết thúc, mà trên thảo nguyên không có cảnh đêm cần quay, cho nên Dương Lập đã kết thúc công việc.

Mọi người hoặc là trở về lều nghỉ ngơi, hoặc là năm ba người ngồi trên bãi cỏ, chờ ăn cơm.

"Ôi!!!, hái nhiều như vậy cây nấm trở về à? Vậy buổi tối chúng ta có thể thêm đồ ăn rồi." Một diễn viên đột nhiên lên tiếng.

Hoa Chiêu nhìn về phía hắn ta, là một diễn viên phụ, cảnh diễn không nhiều lắm, làm việc bán thời gian.

Chàng trai trẻ rất siêng năng và có khả năng, nói nhiều, rất "tích cực".

Hoa Chiêu gật đầu: "Lấy vào phòng bếp, buổi tối cho mọi người thêm một món ăn.”

Mộc nhĩ tươi không thể ăn tươi, nhưng nấm có thể.

“Được rồi!” Người thanh niên cầm lấy mấy cái áo lớn nhỏ đùm nấm và nói: "Lát nữa tôi sẽ mang trả lại áo cho mọi người."

Mấy đứa nhỏ cũng không để ý một bộ y phục, bọn chúng chỉ hi vọng sớm chút được ăn nấm mình hái.

"Chúng ta cùng đi." Thúy Vi kéo anh trai và em gái đi theo sau người kia vào bếp.

Bước chân của hắn ta dừng lại một chút, lại làm như không có gì tiếp tục cười nói đi vào nhà bếp.

Hoa Chiêu không phát hiện, cô đang bị Tống Tuyết lôi kéo nói nhỏ.

“Cô cẩn thận một chút, Tôn Tiểu Kiều phỏng chừng đánh chủ ý với người đàn ông của cô rồi!” Cô ta cười nhạo một tiếng: "Cô ta là một người thích cướp đồ của người khác nhất!”

Cô ta và Tôn Tiểu Kiều thật ra là bạn học cùng lớp, hiểu rất rõ!

Lúc trước Tôn Tiểu Kiều thích cướp đất diễn của người khác, cướp nhân vật của người khác, một khi biết nam sinh nào có ý với nữ sinh nào, cô ta lập tức cùng nam sinh kia làm mập mờ.

Cho đến khi làm cho chàng trai kia rung động, yêu cô ta, cô ta sẽ vẫy tay áo và nói với mọi người: Người đó hiểu lầm! Tôi không có ý đó!

"Không phải chứ?" Hoa Chiêu nói: "Cô ta đã như vậy rồi, còn muốn cạy góc tường của tôi?”

Không phải cô xem thường người khác, phàm là người có tư duy bình thường đều nghĩ như vậy.

Cô có bộ dạng thế nào? Điều kiện gì? Vốn liếng gì?

Cô có mấy đứa con, cha mẹ chồng thích, người vợ hợp pháp của Diệp Thâm.

Tôn Tiểu Kiều có gì?

Xấu đẹp không đề cập tới, bố mẹ chồng có thích hay không không đề cập tới, thanh danh của cô ta, cô ta muốn bịt tai trộm chuông chính mình nghe không thấy sao?

Diệp Thâm sẽ thích cô ta hay nhà họ Diệp sẽ thích cô ta?

"Ai nha, cô không nên xem cô ta là người bình thường, người bình thường cũng sẽ không làm những chuyện như cô ta!" Tống Tuyết nhỏ giọng nói: "Thời đại học có hơn mười người đàn ông bị cô ta cướp đi như vậy, cũng may khi đó trường học không cho yêu đương, những nam sinh kia chỉ có thể ngậm bồ hòn!"

Thậm chí có nam sinh căn bản không cảm thấy mình chịu thiệt, mà nghĩ chính mình xấu xa, hiểu lầm người ta.

Hiện tại còn có ấn tượng tốt với Tôn Tiểu Kiều, chỉ cần Tôn Tiểu Kiều có chuyện nhờ giúp đỡ, bọn họ sẽ đáp ứng!

"Chỉ nói trong đoàn làm phim này, cô ta đã cướp hai người đàn ông! Công tử nhà họ Lý làm cho cô ta mang thai đã là người thứ hai.” Tống Tuyết nói.

"Vậy người đầu tiên là ai?" Hoa Chiêu hỏi.

Tống Tuyết dậm chân: "Hắc, nói cho ngươi biết tôi cũng không sợ mất mặt, chính là người kia.”

Cô ta chỉ vào một người đàn ông và nói.

Người này lớn lên rất cao, tuy rằng không phải quá đẹp trai, nhưng rất có khí chất, có khí chất nổi tiếng.

Nghe nói hiện tại cũng không phải hạng người vô danh, diễn rất nhiều bộ phim, không chừng một ngày nào đó có thể làm nam chính.

Nhưng Hoa Chiêu không phải đối thủ cạnh tranh với hắn, không quen biết hắn, đến bây giờ một câu cũng chưa từng nói với hắn.

Năm 1982, bầu không khí xã hội vẫn còn rất xiết chặt, nam nữ đồng nghiệp không nên cười cười nói nói. Đặc biệt là tính chất công việc như bọn họ, chỉ sợ chuyện xấu truyền đi sẽ mất chén cơm.

"Đó là một đàn anh của tôi, độc thân, lúc trước rất chăm sóc tôi.... Sau khi vào đoàn làm phim này lại càng chiếu cố hơn, kết quả hắn hiện tại không còn nói chuyện với tôi nữa! Chỉ nói chuyện với Tôn Tiểu Kiều!” Tống Tuyết tức giận nói.

Chuyện lúc trước của cô ấy và đàn anh này cũng không bày ra bên ngoài, hiện tại dứt khoát không cần bày ra.

"Còn nữa, cô còn chưa quên chứ, mấy ngày trước cô ta còn định quyến rũ Đào Lam đấy? Ngay cả mấy ngày nay cô ta còn chưa dừng lại!” Tống Tuyết nói.

Mọi người không nhắc tới chuyện ngày đó nữa, Tôn Tiểu Kiều coi như không phát sinh, "cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng" có cơ hội sẽ nói chuyện phiếm với Đào Lam.

"Ừm." Hoa Chiêu gật đầu tin.

Tôn Tiểu Kiều này muốn làm vua biển, còn là một bua biển thành công, chỉ là không thành công lên bờ, không biết là công tử Lý gia kia căn bản không để ý, hay là người Lý gia tỉnh táo.

"Cho nên đã coi trọng người đàn ông của cô đấy, tôi thấy trạng thái hôm nay của cô ta, có vẻ đã hạ quyết tâm rồi." Tống Tuyết nói: "Cho dù cướp không được, khẳng định cũng có thể làm cô ghê tởm chết, cô cẩn thận!”

"Được rồi, tôi biết rồi." Hoa Chiêu nói.

Tống Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thâm cách đó không xa, nháy mắt với Hoa Chiêu: "Đàn ông nhà cô thật đẹp trai!” Nói xong cười ha ha rời đi.

Hoa Chiêu cũng cười cười, cô không ngại người phụ nữ khác thích chồng mình, đừng hành động là được.

Không biết Tôn Tiểu Kiều này có thể ra tay hay không.

À, cô ta đâu?

Trước kia, lúc kết thúc công việc, Tôn Tiểu Kiều bình thường chưa đến trời tối sẽ không trở về lều trại, ở bên ngoài cùng người khác nói chuyện phiếm.

Hoa Chiêu cảm thấy cô ta đang cố gắng lấy hảo cảm, vãn hồi thanh danh của mình.

Đừng nói, nó thật sự có chút hữu ích.

Nể tình cô ta "ra sức" như vậy, hiện tại ngoại trừ Tống Tuyết, không ai trực tiếp níu kéo cô ta, coi thường trên mặt.

Đột nhiên, Hoa Chiêu nghe thấy bên lều bếp, Thúy Vi hét lên một tiếng: "Mau dừng tay! Anh cho nấm độc vào nồi!”

Giọng không lớn không nhỏ, bên ngoài không có mấy người nghe thấy, chỉ có Hoa Chiêu thân là mẹ lại có lỗ tai đặc biệt thính, có thể bắt được giọng của con mình.

Diệp Thâm cũng nghe thấy, hai người lập tức xông về phía phòng bếp.

Động tác của bọn họ có chút đột ngột, kinh động người xung quanh, mọi người cũng chạy tới.

"Làm sao vậy?" Diệp Thâm xốc lều trại lên hỏi.

"Ba ơi! Cô ta ném nấm độc vào nồi!” Thúy Vi chỉ vào cái nồi lớn trước mặt nói.

Một người đàn ông hơn 40 tuổi bên nồi vẻ mặt không có gì để nói, nhìn thấy nhiều người như vậy, Dương Lập ở xa cũng tới, mở miệng nói: "Nấm độc ở đâu? Đây không phải là nấm cháu tự hái sao? Cháu vừa nói không có nấm độc.”

Dương Lập đã đi tới, nghe hắn nói như vậy liền không vui: "Đứa nhỏ nói cái gì anh cũng tin? Chúng chỉ mới vài tuổi! Đổ vào nồi mà không cần kiểm tra? Anh đã rửa chưa?”

Đầu bếp ngay lập tức cười: "Rửa sạch! Tôi cũng kiểm tra từng người một, thực sự không có nấm độc! Cũng không biết vì sao đứa nhỏ này đột nhiên hét lớn.”

Hắn khuấy nồi sắt, một nồi súp nấm trắng lớn, nấm đã bị xé thành dải, thật sự nhìn không ra cái nào sẽ là nấm độc.

"Ba ơi, mẹ ơi! Cô ta đã thêm nấm độc vào! Con đã cảm thấy nó!” Thúy Vi cứng mặt kiên trì nói.

Hoa Chiêu....

"Khụ khụ, là thấy được, chính mắt con đã nhìn thấy, mẹ tin con." Cô nói.

Được lắm, có một chuyện ngoài ý muốn khác không? Con bé có thể cảm thấy nấm độc ở đâu?

Thúy Vi há miệng muốn giải thích, cô bé không phải nhìn thấy, cô bé không nhìn thấy, cô bé cảm thấy.... Nhưng chuyện này hiện tại không quan trọng, quan trọng là nấm độc trong nồi canh này!

"Vì an toàn, nồi canh này đừng uống." Diệp Thâm mở miệng.

Đầu bếp hình như không biết anh là ai, lẩm bẩm: "Anh nói không uống thì không uống, làm nồi canh này trước sau bận rộn một giờ, dùng nhiều nguyên liệu như vậy, hiện tại không uống, lát nữa tất cả mọi người đều nghẹn bánh bao.”

"Vậy anh muốn bị đầu độc?" Hoa Chiêu nói.

"Làm sao mà nghiêm trọng như vậy, có thể độc c.h.ế.t người? Trên thảo nguyên có rất ít nấm độc, hơn nữa đây đều là các người hái, các người không biết phân biệt sao?” Đầu bếp nói.

Ha ha, vậy mà bắt đầu đổ trách nhiệm lên đầu bọn họ!

Hoa Chiêu cảm ứng một chút, trong nồi kia quả thật tồn tại nấm độc, bất quá không nhiều lắm, chỉ có một cây.

Nhưng canh này cũng không thể uống, nấm kia rất độc, một nồi canh pha loãng sẽ không c.h.ế.t người, những cũng bị dày vò.

Hơn nữa nấm này không phải là loại bọn họ hái được ở trong rừng cây lúc trước, cái này cô tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Hoa Chiêu nhìn sang một bên, nấm bọn họ vừa hái bị chất đống ở trong góc, thiếu một phần nhỏ, bị ngâm trong chậu lớn.

Rửa sạch một nửa, phỏng chừng đã cho vào trong nồi này, bên cạnh có một cái nồi khác, nước còn chưa sôi, nấm còn chưa rửa sạch, chưa cho vào.

"Nấm chúng tôi vừa hái về, lúc trước các người chuẩn bị làm canh gì?" Hoa Chiêu hỏi.

Mấy công nhân trong phòng bếp đều nhìn đầu bếp, người đàn ông vừa muốn mở miệng, Hoa Chiêu liền ngắt lời hắn, hỏi một người giúp việc trong phòng bếp: "Buổi tối các ngươi muốn làm canh gì?”

Người giúp việc là một cậu bé, tuổi không lớn, mười bảy mười tám, chưa trưởng thành, có chút sững sờ, nghe được Hoa Chiêu hỏi, lập tức nói: "Làm canh nấm.”

"Vậy còn nấm các người chuẩn bị thì sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Thiếu niên lấy ra một cái đĩa từ trong góc, bên trong đặt một ít nấm đã chuẩn bị sẵn.

"Lúc trước chúng tôi chuẩn bị không nhiều lắm, là người chăn dê trở về đưa tới." Thiếu niên nói: "Sau đó, con cái của cô đến và nói rằng bọn chúng muốn ăn nấm chính mình hái, chúng tôi liền sử dụng số nấm đó."

Vân Phi gật đầu: "Đúng vậy mẹ, chúng con nói bọn họ dùng nấm chúng con hái, nhưng bên trong số nấm chúng con hái tuyệt đối không có nấm độc!”

"Vừa rồi lúc con rửa nấm cũng đã lần lượt kiểm tra!"

Người khác cũng không nói gì, Dương Lập là người đầu tiên nhịn không được, mắng đầu bếp: "Chuyện gì xảy ra vậy? Anh để một đứa trẻ rửa nấm à? Còn rửa nhiều như vậy? Tiền lương của anh lấy không sao?!”

"Đúng vậy." Tống Tuyết ở một bên chui vào khe hở, chỗ nào có náo nhiệt chỗ đó không thể thiếu cô ta, hơn nữa cô ta nhịn người đầu bếp này đã lâu!

Nấu cơm khó ăn muốn chết, lại là kéo theo quan hệ tiến vào, mời không đi.

"Đứa nhỏ như vậy thì biết cái gì, kiểm tra nấm có độc hay không, ông không tự mình làm, giao cho đứa nhỏ, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện, ông còn đổ lỗi cho nó sao?" Tống Tuyết nói.

Trước kia cô ta không dám đáp trả tên đầu bếp này, phía sau hắn có núi dựa không thể trêu vào.

Nhưng hiện tại người có mâu thuẫn với đầu bếp chính là con của Hoa Chiêu đấy, lần này cô ta có thể nói cho đã nghiền rồi!

"Dì, con biết nấm gì độc, nấm gì không có độc, con đã kiểm tra qua, chúng con không hái một cây nấm độc nào." Vân Phi nói.

"A xin lỗi xin lỗi, dì tin con, dì chỉ nói giả thiết, nếu như..." Tống Tuyết lập tức nói.

"Cô xem con của các người, anh trai nói không có độc, em gái lại nói có độc, mau đừng nháo nữa, mọi người bận rộn cả ngày đều đói bụng, muốn ăn cơm." Đầu bếp nói.

Hắn dựa vào núi cứng, căn bản không sợ Dương Lập.

Cùng lắm thì đổi sang đoàn làm phim khác làm đầu bếp! Hắn cũng không phải diễn viên, sẽ không bị Dương Lập tức giận!

Ngược lại là Dương Lập, hắn làm cái gì ông ta phải ăn cái đó!

Cho hắn sắc mặt nhìn, hắn liền thêm gia vị vào món ăn của ông ta!

Hoa Chiêu nhìn tình hình hiện tại, nấm độc khẳng định không phải do bọn họ hái, đó chính là của người của đồng cỏ đưa tới, có lẽ đối phương chỉ là không cẩn thận?

Trước đặt đó một chút, nồi canh trước mắt này không thể uống.

Dương Lập không hiểu sao lại tin tưởng Thúy Vi và Vân Phi, mấu chốt là ông ta cũng chán ghét đầu bếp này đã lâu!

Nấu một bữa ăn không phải là mặn thì là nhạt, cũng có thể ăn phải một cái gì đó kỳ lạ! Muỗi ruồi mùa hè, phân chuột gián vào mùa đông, buồn nôn đến c.h.ế.t ông!

Lần này có thể bắt được một cơ hội, ông không thể bỏ qua....

"Chuyện nấm độc lớn như vậy, anh lại muốn lừa gạt cho qua! Vạn nhất có nấm độc trong nồi này, chẳng phải anh muốn hại c.h.ế.t chúng tôi sao? Hay là, anh cố ý đầu độc?” Dương Lập hô.

"Này đạo diễn! Ông không thể đội mũ lên đầu người khác! Tội danh lớn như vậy tôi không nhận nổi!” Đầu bếp lập tức hô.

"Có phải là chụp mũ lung tung hay không, thử một chút là biết." Dương Lập nói.

"Thử như thế nào?" Đầu bếp cũng bị khơi gợi sự tức giận.

"Anh uống một chén thử xem." Dương Lập nói.

Đầu bếp bị kẹt rồi.

Trong trường hợp nó thực sự có độc....

Nấm là mấy đứa nhỏ kia đưa vào, là mấy đứa nhỏ rửa sạch, căn bản không qua tay hắn, vạn nhất thật sự có độc thì làm sao bây giờ?

Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Lấy người thử quá nguy hiểm, vẫn nên lấy động vật thử đi, tôi thấy trong đồng cỏ nuôi mấy con gà, đem chúng ra thử đi.”

Không phải cô hảo tâm, mà là cô biết nồi canh này kỳ thật không quá độc, lấy đầu bếp thử, có lẽ phải đợi nửa ngày hắn mới có thể phát tác, tiêu chảy đau bụng gì đó.

Gà sẽ có hiệu quả nhanh chóng.

Cho dù không nhanh, cô cho thêm chút gia vị là được rồi!

“Vẫn là Hoa Chiêu thiện lương!” Tống Tuyết lại ở bên cạnh tang bốc.

Dương Lập trừng mắt nhìn cô ta một cái, vậy ông chính là người không thiện lương kia sao?

Tống Tuyết lập tức che miệng, ai nha m.ô.n.g ngựa vỗ không tốt!

"Tôi đi tìm Ba Đồ lấy một con gà!" Cô ta bỏ chạy nhanh như chớp.

Cô ta biết ăn nói đấy, hơn nữa cũng đã hiểu, nơi phát ra nấm độc này chỉ có hai chỗ, hoặc là Hoa Chiêu bên này, hoặc là nông trường bên kia.

Ba Đồ vừa nghe, vội vàng tự chứng minh trong sạch.

"Chúng tôi là người thảo nguyên đời đời, nấm gì có độc hay không độc, đứa nhỏ vừa biết đi đều biết! Làm thế nào có thể chọn nấm độc!”

Hắn vừa nói vừa bắt hai con gà đi qua.

Phía sau có vài người đi theo, đều là người hôm nay hái nấm đưa cho đoàn làm phim đổi tiền.

Nấm không phải cho không đấy. . . .

Ngay từ đầu bọn họ cho không hai lần, sau đó Dương Lập nói cái gì cũng phải trả tiền, bọn họ cũng nhận.

Người đến hơi nhiều, bên ngoài lều bếp đã bị bao vây.

Dương Lập lặng lẽ tới gần Hoa Chiêu: "Đáng tin cậy không?”

Ông hỏi về bọn trẻ.

"Cháu nhìn chúng hái." Hoa Chiêu nói.

Dương Lập lập tức đem tâm thả lại trong bụng.

Hoa Chiêu học nông nghiệp! Sinh viên đại học Bắc Kinh ở lại trường! Cô bé nhìn, chắc chắn không thể hái nấm độc.

"Vậy Thúy Vi thì sao?" Dương Lập hỏi.

"Chú cứ tin tưởng con bé." Hoa Chiêu nói.

Được rồi, Dương Lập mặc kệ.

Cũng không quản được, nhiều người như vậy, ông cưỡi lên lưng hổ khó xuống.

Vậy thì dứt khoát không xuống nữa.

"Lão Tôn, chuyện nấm độc cũng không phải chuyện nhỏ, nồi canh này nếu thật sự có độc, anh còn kiên trì để mọi người uống, chuyện này anh nói làm sao bây giờ?" Dương Lập hỏi đầu bếp.

Đầu bếp vừa rồi ánh mắt vẫn ở trên đống nấm trên mặt đất, nhìn qua quả thật sự không phát hiện nấm độc, hơn nữa bên cạnh có người lớn nhìn.

Hắn cũng nghĩ đến thân phận của Hoa Chiêu.

Có Miêu Lan Chi ở đây, thông tin của Hoa Chiêu mọi người đều biết, Miêu Lan Chi luôn không nhịn được khoe khoang...

"Ông muốn làm sao bây giờ?" Đầu bếp hỏi.

“Không phải tôi muốn làm sao bây giờ, chúng ta liền dựa theo quy củ trong xưởng phim làm việc, đồ ăn làm tốt hay không ăn được không nói, có độc, ăn vào c.h.ế.t người thì không được!

Dương Lập nói: "Nếu hôm nay nồi canh này có độc, công việc đầu bếp này đừng làm nữa, vỗ m.ô.n.g rời đi!”

“Được!” Đầu bếp Tôn lập tức nói.

Chỉ là chuyện nhỏ! Rời đoàn làm phim, hắn còn không có chỗ nào ở lại sao?

Hắn là em vợ của giám đốc hãng phim, thật sự không được hắn liền đến nhà anh rể nấu cơm cho hắn!

Chuyện thỏa thuận xong, Dương Lập lập tức tự mình múc 2 chén canh để nguội rồi đặt xuống đất.

Hai con gà thấy thức ăn ngon lập tức vọt tới.

Lần đầu tiên trong đời uống súp nấm!

Và cũng là lần cuối cùng.

Hoa Chiêu nói một câu xin lỗi với hai con gà, chỉ thấy hai con gà đang ăn vui vẻ bắt đầu vỗ cánh, chỉ chốc lát sau đã không nhúc nhích.

Biến cố này khiến tất cả mọi người sợ ngây người.

Có hai đôi mắt lập lòe trong đám đông.

Độc tính nào lớn như vậy! Rõ ràng chỉ kịp bỏ vào một gốc cây, những thứ khác còn chưa kịp thả!

Chẳng lẽ, mấy đứa nhỏ này thật sự hái nấm độc?

Dù sao, họ đã thoát khỏi một kiếp nạn!

Chỉ là như vậy, lần sau hạ độc sẽ có chút không dễ dàng.

“Ha, anh giải thích như thế nào!” Dương Lập kích động hét lên với lão Tôn.

Đầu bếp Tôn sững sờ, nhưng bị ông hét lại nhảy dựng lên.

"Tôi giải thích điều gì? Nấm không phải là tôi hái! Ai hái người đó giải thích đi!”

“Cũng không phải chúng cháu hái!” Thúy Vi lập tức nói.

“Càng không có khả năng là chúng tôi!” Người phía sau Ba Đồ nói.

Bầu không khí hơi căng thẳng.

Hoa Chiêu cũng có chút kỳ quái, theo lý mà nói phân biệt nấm độc là kỹ năng sinh tồn của người thảo nguyên, không dễ dàng phạm sai lầm.

"Mọi người từ từ nói chuyện, đừng làm tổn thương hòa khí." Dương Lập đi ra hòa giải: "Chính là ngoài ý muốn, kẹp một cây nửa cây, ai cũng không phải cố ý..."

"Không phải cố ý cũng không được! Đây là chuyện c.h.ế.t người! "Ba Đồ lại níu kéo không buông, hắn đối với người mình quá có lòng tin.

“Cho dù có người không cẩn thận hái sai, cũng tuyệt đối không phải là chúng tôi!”

Thanh danh này họ không gánh nổi.

Hoa Chiêu cũng có lòng tin vào con mình, danh tiếng này bọn chúng càng không thể gánh vác.

Vịt c.h.ế.t còn cứng miệng có phải không?

Vậy cô liền tìm xem hôm nay bọn họ đã hái cái gì!

Dị năng trong nháy mắt bao trùm toàn trường, muốn tìm ra hôm nay người chăn thả gia súc mang về cái gì, tìm ra một chút manh mối.

Nhưng rất nhanh cô đã thất vọng, hôm nay bọn họ hái được nấm tuy rằng không bán hết cho đoàn làm phim, mà là chính mình cũng mang về một ít, nhưng thật sự không có độc.

Bất quá rất nhanh, Hoa Chiêu liền phát hiện thu hoạch ngoài ý muốn.

Trong lều của Tôn Tiểu Kiều có một người đàn ông.

Vừa rồi cô còn tưởng rằng đây là một người khác quỳ gối dưới váy của cô ta, vụng trộm hẹn hò với cô ta, nhưng một túi đồ trong ba lô Tôn Tiểu Kiều khiến dị năng của cô dừng lại một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-289.html.]

Đó là một gói nấm độc, đủ loại nấm độc, rất nhiều đều là nấm kịch độc không phải thảo nguyên sản xuất, ăn một cây sẽ c.h.ế.t cả thôn.

Ai không có việc gì lại mang theo trong người một bao nấm độc?

Trong nháy mắt cô điều động dị năng trao đổi thông tin với cây cỏ nhỏ bên ngoài lều trại Tôn Tiểu Kiều một chút.

Bọn chúng đã không thể nhớ cuộc trò chuyện đã xảy ra vài ngày trước, nhưng bọn chúng nói cho Hoa Chiêu biết, người đàn ông này vẫn luôn ở trong lều trại của Tôn Tiểu Kiều, từ sau khi Tôn Tiểu Kiều tới, chưa từng đi ra ngoài.

Thật kỳ lạ.

Hoa Chiêu lại nhìn ánh mắt Tôn Tiểu Kiều, quả nhiên lén lút.

"Mọi người có nghĩ tới một loại khả năng, căn bản không phải là chuyện nấm độc không?" Hoa Chiêu mở miệng: "Canh có độc, chưa chắc là do nấm độc.”

Không phải người thảo nguyên hái nấm độc, cô cũng không kéo lấy bọn họ nữa.

"Làm sao có thể? Không phải cây nấm có độc, chẳng lẽ là nước có độc?" Ba Đồ nói ra.

"Mẹ, chính là nấm độc! Con cảm thấy..." Thúy Vi nói.

"Con khẳng định cũng không được." Hoa Chiêu vội vàng kéo con bé qua một bên bịt miệng nhỏ lại.

Đứa trẻ còn quá nhỏ còn chưa biết nói dối.

"Ngoại trừ nước còn có thể là những thứ khác, có lẽ là có cái gì kỳ quái rơi vào trong canh." Hoa Chiêu nói.

"Đúng, một số người nấu cơm luôn không sạch sẽ!" Dương Lập lập tức nói.

Đầu bếp Tôn không đồng ý: "Ông mới nấu ăn không sạch sẽ! Hôm nay tôi hoàn toàn không cho bất cứ thứ gì khác vào súp! Nấm được họ hái, tất cả các vật liệu được cung cấp bởi họ, tôi cũng không làm! Các người trách ai thì trách! Dù sao cũng không liên quan gì đến tôi!”

"Ha! Cuối cùng anh cũng thừa nhận rằng những thứ trước kia là anh đã cố tình cho vào!”

"Còn nữa, anh là đầu bếp anh không làm sao? Ai làm nồi súp này hôm nay?”

“Là hắn!” Đầu bếp chỉ vào thiếu niên: "Hắn cầm muôi, tôi ở một bên nhìn, lúc các người tiến vào tôi mới nhận lấy cái muôi kia! Dù sao nồi canh độc này cũng không liên quan gì đến tôi!”

"Được rồi! Anh có làm thế trước đây không? Trộm gian lười biếng, chỉ mang thanh danh đầu bếp lại ngay cả cái muôi cũng không chạm vào một cái!”

Dương Lập níu lấy hắn không buông, thực tế là quấy rối, dời đi lực chú ý.

Nếu không thì sao? Để Cho Hoa Chiêu cùng Ba Đồ nháo lên?

Kéo tất cả các cây nấm bị xé ra, để xác định ai đã hái nó?

Không có cách nào để làm điều đó!

Không thể nói rõ!

Vừa không thể đắc tội Hoa Chiêu, cũng không thể đắc tội Ba Đồ, chỉ có thể đắc tội đầu bếp!

Ai bảo trước kia hắn quá đáng ghét!

Dương Lập túm lấy lão Tôn đánh nhau, đánh cho nồi niêu xoong chảo vỡ vụn.

Mọi người trong đoàn làm phim đều lao ra ngăn cản.

Hiện trường hỗn loạn.

Ba Đồ hiểu được ý đồ của Dương Lập, nhìn Hoa Chiêu một cái, quyết định nể mặt Dương Lập, dẫn người đi.

Đối phương dù sao cũng là mấy đứa nhỏ hái nấm, hắn cũng không thể níu mấy đứa nhỏ không buông.

Hoa Chiêu há miệng lại ngậm lại, chân tướng sớm muộn gì cũng rõ ràng đấy.

"Mẹ." Thúy Vi ngửa đầu nhìn cô, còn có chút ủy khuất, thật sự không phải bọn chúng hái a!

"Bảo bối, có đôi khi sự thật cũng không quá quan trọng." Hoa Chiêu nói.

"Chân tướng không quan trọng thì cái gì quan trọng? Sự giả dối sao?” Thúy Vi giận dỗi nói.

Hiện tại mọi người đều cho rằng bọn chúng hái nấm độc, gây họa cho một nồi canh, thiếu chút nữa đầu độc tất cả mọi người, còn hại Dương Lập cùng đầu bếp đánh nhau....

Ánh mắt nhìn bọn chúng đều không thân thiện!

Cô bé đã thấy điều đó!

"Ha ha! Bảo Bảo nói rất đúng, có đôi khi biểu hiện giả dối lại quan trọng hơn sự thực." Hoa Chiêu nói ra.

Thúy Vi bĩu môi: "Không hiểu."

"Sau này con sẽ hiểu." Hoa Chiêu xoa xoa đầu nhỏ của con bé, mang theo bọn nhỏ rời xa chiến trường bên cạnh.

Trở lại lều của họ, mấy đứa nhỏ đều không thế nào vui vẻ.

"Ba mẹ là tin tưởng các con, như thế chưa đủ sao? Ánh mắt của những người khác có thực sự quan trọng không?” Hoa Chiêu hỏi.

Biểu tình của mấy đứa nhỏ lúc này mới thoải mái một chút, ừm, mẹ đã nói qua, người khác nhìn bọn họ như thế nào kỳ thật không quan trọng, bọn họ tự mình nhìn mình như thế nào mới quan trọng.

Nghĩ như vậy cũng đúng, dù sao cũng không phải bọn chúng làm.

"Từ đó gọi là gì?" Thúy Vi hỏi Vân Phi.

"Không thẹn với lương tâm!" Vân Phi và con bé rất ăn ý, lập tức nói ra.

"Đúng! Chúng ta không thẹn với lương tâm!" Thúy Vi nâng n.g.ự.c nhỏ lên, không còn tức giận nữa.

"Ngoan." Hoa Chiêu sờ sờ cái đầu nhỏ của hai người: "Chính là đạo lý này!”

"Tối nay mẹ nấu một bữa lớn cho các con, an ủi tâm hồn nhỏ bé bị thương của các con có được không?" Hoa Chiêu cười nói.

Trên mặt mấy đứa nhỏ lúc này mới có bộ dáng tươi cười.

Hoa Chiêu mang bọn chúng đi ra ngoài chuẩn bị.

Thảo nguyên không có gì khác để ăn, vẫn chỉ có thể ăn thịt nướng, Hoa Chiêu định đi tìm Ba Đồ mua một con dê.

Cô cố ý đi ngang qua lều trại của Tôn Tiểu Kiều, đi tới gần người đàn ông kia.

Khi đi ngang qua, cô thấy người đàn ông kia nín thở.

Nhưng Diệp Thâm vẫn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía lều trại.

Hoa Chiêu kéo tay áo Diệp Thâm.

Diệp Thâm quay đầu nhìn cô một cái, tiếp tục nhấc chân, làm như không có chuyện gì xảy ra mà bỏ đi.

Dọc theo đường đi ánh mắt hai người đều trao đổi.

Lều trại của Ba Đồ cách đó không xa, hai người chưa kịp nói gì đã nhìn thấy hắn.

"Ngài Ba Đồ, tôi muốn mua một con dê." Hoa Chiêu cười nói.

Cô làm như cuộc xung đột vừa rồi không phát sinh cười nói.

Vừa rồi cho dù có hiểu lầm gì, nấm độc kia không phải người ta hái ném vào nồi, cô cũng không có lý do gì mà phải cùng ông ta trở mặt.

Ngược lại, đối phương nghi ngờ con mình hái nấm độc, cũng có thể tha thứ.

Dù sao mấy đứa nhỏ không phải người thảo nguyên, ở phương diện này không đáng tin cậy.

Ba Đồ nhìn cô cười rất đẹp.... có lòng tốt khuyên nhủ: "Sau này dạy trẻ em hái nấm chú ý một chút, chỉ hái cái mình xác định không độc, không biết, hoặc nghĩ rằng không độc, không được hái!”

Hoa Chiêu: "... Được, tôi hiểu rồi.”

Cô không giải thích rằng nấm độc thực sự không liên quan gì đến họ.

Dưới tình huống không ai biết cố ý hạ độc, giải thích chính là che dấu, chỉ có thể để cho người ta tưởng rằng mình mạnh miệng.

Nhìn thái độ của cô không tệ, Ba Đồ cuối cùng cũng mỉm cười: "Đi, tôi sẽ tự mình g.i.ế.c một con dê cho cô!"

"Khụ, ông dẫn người đàn ông của tôi đi đi, tôi mang bọn nhỏ trở về chuẩn bị đồ trước." Hoa Chiêu lập tức nói.

Ăn thịt dê gì đó đương nhiên là ngon, nhưng mang theo bọn nhỏ đi vây xem dê nhỏ đáng yêu bị giết, không thích hợp lắm.

Mặc dù không trì hoãn những đứa trẻ ăn được hai bát lớn, nhưng có thể không nhìn thì không nên nhìn ...

Cô ở nhà g.i.ế.c gà, g.i.ế.c vịt đều tránh bọn trẻ đấy.

Hoa Chiêu rút lui, Diệp Thâm cùng Ba Đồ rời đi.

Nhưng khiến Ba Đồ vui muốn c.h.ế.t chính là dọc theo đường đi truy hỏi được Diệp Thâm ngựa hoang ở đâu, thuần phục con ngựa đầu đàn kia như thế nào.

Hắn biết con ngựa đen đó, đó là vua của những con ngựa hoang dã!

Hoa Chiêu cười cười, dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài mua củi.

Củi ở trên thảo nguyên cây cối thưa thớt không dễ tìm, nơi này mọi người đều đốt phân trâu.

Thứ này, Hoa Chiêu vẫn có chút bóng ma tâm lý, cho nên cô tìm người chăn gia súc, mua chút củi từ tay bọn họ.

Cô không chỉ mua củi, mà còn mua tăm gỗ và gia vị, đặc biệt là không thể thiếu thì là.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không có thì là nướng thịt dê không có linh hồn.

Ba đứa nhỏ hiển nhiên kế thừa khẩu vị của cô, cũng rất thích thì là, đang mỗi đứa một chút mài đến vui vẻ.

Đào Lam và Triệu Nhã Đình đi tới.

"Lại muốn mở bếp nhỏ sao? Chúng tôi cọ cơm được không?” Đào Lam hỏi.

"Đương nhiên, hoan nghênh." Hoa Chiêu cười nói.

Rất nhanh, Diệp Thâm liền mang một con dê con trở về.

Thịt dê nướng nguyên con và thịt xiên nướng thực sự ngon như nhau, hơn nữa thời gian nướng thịt xiên ngắn tốc độ nhanh, hôm nay sẽ không nướng toàn bộ con dê.

Diệp Thâm cầm một con dao, động tác sạch sẽ lưu loát cắt thịt mềm nhất trên người dê xuống, cắt thành chuỗi nhỏ rồi giao cho mấy người.

Phần còn lại của bộ xương và một phần thịt được giao cho nhà bếp để họ nấu bữa ăn tối một lần nữa.

Không có đầu bếp Tôn, còn không ăn được cơm sao?

Miêu Lan Chi cũng ôm Tiểu Thận tìm tới.

Hoa Chiêu bên này nhiều người lực lượng lớn, ba đứa nhỏ cũng gia nhập vào hỗ trợ xâu chuỗi, rất nhanh liền xiên xong.

Củi không phải là than củi, nướng thịt thực sự không thích hợp, nhưng thay đổi vỉ nướng là được.

Diệp Thâm rất am hiểu, sinh tồn trong tự nhiên ai còn mang theo than củi?

Rất nhanh, trong vòng tròn nhỏ bên này đã truyền ra mùi hương mê người.

Đến nỗi người bên cạnh thèm chảy nước miếng.

Đoàn làm phim có tiền mua thịt cho bọn họ, cũng chỉ là một chén canh với chút thịt, sao có thể mỗi ngày ăn thịt đến no?

Nhà địa chủ cũng không ăn nổi!

Tống Tuyết rót canh thịt dê, cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Canh thịt dê hôm nay do Hoa Chiêu tài trợ.

Nhưng người khác hiển nhiên không nghĩ như vậy, có mấy người rất có ý kiến với việc Hoa Chiêu nhảy ra khỏi tập thể ăn bếp nhỏ một mình.

“Có tiền cô cũng tự mình mua dê tự mình ăn đi, đến lúc đó còn có thể chia nửa con dê cho chúng tôi uống canh, tôi cảm ơn cô trước nha!” Tống Tuyết nói.

Mấy người người đang tụ tập nói nhỏ liền dừng lại.

"Ôi, Tiểu Tuyết, tìm được chủ nhân mới rồi sao? Cái cây này cũng bò đủ nhanh, nhưng chủ nhân mới hình như không thích cô sao? Sao không bảo cô qua đó ăn đi!” Một người phụ nữ nói.

Nơi có phụ nữ thì có chiến tranh... Huống chi là nơi này.

Nhân vật tốt chỉ có mấy người như vậy, dựa vào cái gì cho ngươi không cho ta!

Cô đẹp hơn tôi à?

Điều này càng không thể chịu đựng được!

Tống Tuyết vẻ mặt thất vọng nói: "Thật đáng tiếc, lần này không có chủ nhân mới, không được diễn nha hoàn, bằng không thật đúng là có thể ngồi bên cạnh người ta cùng nhau ăn thịt! Cô xem, nha hoàn người ta không phải đang ăn sao?”

Cô ta chỉ vào Triệu Nhã Đình nói.

Người phụ nữ càng cười lớn: "Cô được rồi đấy, Triệu Nhã Đình có thể đi qua, bởi vì người ta là mợ tương lai của Hoa Chiêu, cô thật sự cho rằng làm nha hoàn là có thể chen vào trong giới người ta sao? Hay là nói, cô muốn làm mợ người ta?”

"Lời cũng không thể nói như vậy." Tống Tuyết cười nói: "Đời này Tống Tuyết tôi chỉ làm nha hoàn, chưa bao giờ cạy góc tường người ta, làm mợ gì, đúng không, đồng chí Tôn Tiểu Kiều?”

Đồng chí Tôn Tiểu Kiều bị điểm danh lại giống như không nghe thấy, ánh mắt vẫn còn trên lửa trại cách đó không xa.

Ánh mắt thẳng tắp, chìm sâu vào.

Mà từ chỗ bọn họ, có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Thâm như tượng thần.

"Ôi! Mọi người mau đến xem, đồng chí Tôn Tiểu Kiều chúng ta lại tìm được góc tường mới!” Tống Tuyết lập tức cười nói.

Đám người nhìn qua, cũng nhìn ra Tôn Tiểu Kiều lòng không yên.

Tôn Tiểu Kiều thì nổi tiếng rồi, góc tường bị cô ta cạy qua cũng rất nhiều.

“Không biết xấu hổ!”

"Hồ ly tinh!"

“Lại bắt đầu!”

“Ha ha, còn muốn cạy góc tường Hoa Chiêu, cũng không nhìn mình có đức hạnh gì!”

“Cũng không nghĩ tới thanh danh giày rách của mình!

Người vừa rồi còn muốn chèn ép Tống Tuyết lập tức đảo ngược, chĩa mũi nhọn về phía Tôn Tiểu Kiều.

Trong đoàn làm phim người đồng tình với Tôn Tiểu Kiều phần lớn là diễn viên lớn tuổi, còn có những người đàn ông có suy nghĩ khác với phụ nữ.

Là một phụ nữ trẻ tuổi, thậm chí từng là bạn học với Tôn Tiểu Kiều, người phụ nữ bị cạy qua góc tường, không ai thích cô ta.

Khi có cơ hội thì phải nói vài câu.

Giọng của mọi người quá vang, Tôn Tiểu Kiều bừng tỉnh.

Vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng bây giờ cô ta cũng không có tâm tư chửi bới với họ, cô ta đứng dậy và trở về lều trại.

Đây cũng là điều thường xuyên xảy ra sau khi cô ta bị xa lánh gần đây.

Hiện tại cô ta thật sự đánh không nổi cũng mắng không nổi.

Nhưng vừa vào lều, cô ta đã hối hận, muốn rời khỏi.

"Quay lại..." Trong góc có một giọng ngắn ngủi mà âm trầm nói.

Tôn Tiểu Kiều lập tức đóng cửa lều trại lại, đi vào.

“Canh hôm nay là đã xảy ra chuyện gì!” Người đàn ông hạ thấp giọng hung hăng hỏi.

"Sao cô lại cho vào nồi lớn? Còn có thể cho nhiều như vậy! Cô đang cố đầu độc tất cả mọi người à? Đồ ngu!” Người đàn ông mắng.

Hắn cũng ăn đồ trong đoàn làm phim đấy!

Là đồng bọn khác của hắn mỗi ngày đều dành thời gian tiến vào đưa cho hắn!

Người phụ nữ thối tha này suýt g.i.ế.c c.h.ế.t họ!

"Không, tôi không có! Tôi chỉ cho một cây, định thử độc! Những thứ khác không lấy ra!” Tôn Tiểu Kiều nói.

"Một? Một cây nào có độc như vậy!” Người đàn ông mắng.

Một cây nấm độc ăn một mình có thể chết, nhưng biến thành một nồi súp, không thể chết, bọn hắn đã thử qua.

"Thật sự là một! Phần còn lại vẫn còn trong túi của tôi!” Tôn Tiểu Kiều nói xong liền lấy ra cho người đàn ông đó xem.

Người đàn ông này lúc trước rốt cuộc đưa cho cô ta bao nhiêu cây cũng không đếm, chỉ là nhìn thể tích cái bọc, không giống như thiếu đi quá nhiều.

Thật kỳ lạ.

Chẳng lẽ thật sự có kịch độc đặc biệt mà bọn họ không biết.

Nhưng đó không phải là trọng tâm, vấn đề là...

"Cô thử cái gì? Có gì để thử? Tôi sẽ nói dối cô sao?” Người đàn ông mắng.

"Lúc trước tôi cũng không biết anh, anh đột nhiên xuất hiện, nói với tôi những lời đó, ai biết thật hay giả..." Tôn Tiểu Kiều nói.

Kỳ thật cô ta sợ độc nấm dược tính không đủ, chỉ một chút không độc c.h.ế.t mấy người Hoa Chiêu, vậy chẳng phải cô ta bận rộn không công sao?

Hiện tại cô ta ngược lại yên tâm.

Người đàn ông trầm mặc nhìn chằm chằm vào Tôn Tiểu Kiều, ánh mắt chớp động, không biết bọn họ chọn đối tượng hợp tác này rốt cuộc có đúng hay không, hình như cô ta còn ngu xuẩn hơn bọn họ nghĩ.

Loại người này ngược lại sẽ làm hỏng chuyện!

Nhưng hiện tại thu tay sợ là đã không còn kịp rồi.

Đáng giận!

Tôn Tiểu Kiều không lên tiếng, nằm vào chăn ngẩn người.

Hoa Chiêu đáng chết, nhưng Diệp Thâm không thể chết.

Cô ta đoán được, người đàn ông lúc trước đã nói chờ nhân vật quan trọng, hẳn là Diệp Thâm.

Nhưng cô ta không muốn anh ấy chết.

Nếu cô ta có thể gả cho Diệp Thâm, đó mới là sự trở mình chân chính, những người phụ nữ trước kia xem thường cô ta đều sẽ phải hâm mộ ghen tị!

Có một người đàn ông như Diệp Thâm, sau này cô ta cũng không cần phải hạ công sức với những người đàn ông khác.

Cô ta không mệt mỏi sao? Cô ta đã chán đến chết, được chứ!

Về phần Diệp Thâm có thích cô ta hay không.... Đó là chắc chắn!

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng thất thủ!

Chờ cô ta quan sát thêm vài ngày nữa, nhìn xem Diệp Thâm thích loại người nào, cô ta có thể sao chép một cách hoàn mỹ.

Nói như vậy, mấy đứa con của Hoa Chiêu cũng không thể chết.

Vốn cô ta còn muốn để cho bọn chúng cùng Hoa Chiêu lên đường.

Nhưng bây giờ thì không.

Cô ta không thể sinh ra.

Phải giữ lại mấy đứa nhỏ kia, như vậy cơ hội của cô ta mới lớn hơn.

Mẹ kế sinh con, mới có thể đối với đứa nhỏ phía trước không tốt, nhưng cô ta không thể sinh, cô ta sẽ luôn đối xử tốt với mấy đứa nhỏ này, coi như con của mình!

Đây ngược lại là ưu điểm của cô, nhà họ Diệp nể mặt "ưu điểm" này, cũng sẽ suy nghĩ đến cô ta.

Đối với danh tiếng.... Quên đi, cô ta tốt như vậy, chỉ cần Diệp Thâm coi trọng, nhà họ Diệp sẽ không phản đối.

Lúc trước Hoa Chiêu không phải cũng như vậy sao, Diệp Thâm không nói cho người nhà biết đã tự mình kết hôn, người nhà họ Diệp còn không phải đã tiếp nhận cô ta hơn nữa còn thích cô ta sao?

Còn để cho cô ta làm chủ, đại biểu Diệp gia đi ra ngoài giao tiếp...

Chuyện này cô ta (Tiểu Kiều) cũng am hiểu! Tuyệt đối sẽ không làm kém Hoa Chiêu!

Tôn Tiểu Kiều càng nghĩ càng đẹp, hưng phấn đến không ngủ được.

......

Lửa trại bên ngoài chấm dứt, Hoa Chiêu và Diệp Thâm trở về lều trại.

Chờ mấy đứa nhỏ đều ngủ, Diệp Thâm có chút thất vọng....

Lều quá nhỏ, bọn nhỏ đều chen chúc với bọn họ trên một cái giường.

Bọn họ cũng chưa bao giờ làm gì trẻ em không thích hợp nhìn trước mặt bọn nhỏ, chẳng may mấy đứa nhóc kia tỉnh giữa chừng thì làm sao bây giờ?

Diệp Thâm chỉ có thể ôm Hoa Chiêu nói chuyện phiếm.... Trên tay ăn chút phúc lợi không nói.

"Có ai đó trong lều trại, em có biết đó là ai không?" Diệp Thâm nhẹ giọng hỏi.

"Không biết, người kia có gì kỳ quái sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Trong đoàn làm phim ngoại trừ cô và Tôn Tiểu Kiều, những người khác đều không có lều riêng biệt, đều là ở chung.

Không đúng, cô cũng không tính là ở một mình, lúc trước cô còn ở cùng Miêu Lan Chi, chẳng qua hôm nay Miêu Lan Chi ra ngoài cùng người bạn của bà ấy ở chung.

Mà Dương Lập cũng đi theo biên kịch.

"Khí tức của người kia rất nhẹ, không phải người bình thường." Diệp Thâm nói, nếu như không phải đối phương đột nhiên thay đổi tiết tấu hô hấp, anh cũng sẽ không phát hiện.

Hơn nữa hắn hình như là bởi vì anh tới gần mới trở nên như vậy, có chút khẩn trương, không muốn bị anh phát hiện, cái này không thể không chú ý.

"Em không biết trong lều kia là ai, nhưng em biết trong lều của cô ta có người, hơn nữa người này vẫn luôn ở trong lều đó, cho tới bây giờ chưa từng ra ngoài, những người khác trong đoàn làm phim cũng không biết." Hoa Chiêu nói: "Là Tôn Tiểu Kiều có một lần vô tình vén rèm cửa ra đã nhìn thấy.”

Đối với câu nói cuối cùng Diệp Thâm không tin lắm.... Nhưng anh chỉ cần nghe những câu phía trước là đủ.

"Anh đi gặp hắn." Diệp Thâm đứng dậy muốn đi.

Ôm vợ trong chốc lát, ôm ra hỏa khí rồi.... Không có chỗ phát tiết, liền tìm người luyện tập!

Hoa Chiêu lại ôm anh không buông: "Anh làm sao đi? Anh trực tiếp xông vào lều của Tôn Tiểu Kiều bắt người sao? Anh có tin cô ta sẽ nói cô ta và anh có một chân ngay lập tức không? Anh là đi tìm cô ta sao?”

Diệp Thâm: "... Làm sao lại có thể có một người như vậy?”

Đàn ông luôn luôn không hiểu phụ nữ, cũng giống như phụ nữ luôn luôn nghĩ rằng đàn ông nên như vậy .... Kết quả bị đàn ông nghe thấy, chỉ có vẻ mặt không giải thích được.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Diệp Thâm hỏi.

Phát hiện ra mối đe dọa, anh đã quen với việc phải giải quyết ngay lập tức, thay vì đặt nó ở đó chờ đợi cho nó tạo thành một tai họa lớn.

Người đàn ông đó, làm cho anh rất khó chịu.

"Thật muốn đi thu thập hắn?" Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Thâm gật đầu.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thâm lập tức cự tuyệt: "Em ở lại đây trông con." Cô ấy không có ở đây, anh lo lắng.

"Không có việc gì, gọi mấy người Lưu Minh vào xem là được." Hoa Chiêu nói: "Lều của Tôn Tiểu Kiều cách nơi này cũng xa, bên kia không náo loạn được bên này.”

Thực tế là bởi vì cô đã đem cái lều này biến thành tường đồng vách sắt, thật sự có người dám xuống tay với con của cô, chỉ có đi mà không có về.

Ở trong thảo nguyên cô có thể tùy tiện ra ngoài chơi đùa, để bọn nhỏ ở nơi nào cũng không lo lắng, đều giống như ở bên cạnh cô vậy.

A... Nói như vậy, cô và Diệp Thâm cũng không phải không thể đi xa một chút.

Diệp Thâm ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, Hoa Chiêu ngoại trừ khí lực so với người thường lớn hơn, phương diện công phu này chưa chắc đã đánh được hai người Lưu Minh và Chu Binh.

Hai người này nhiều năm qua vì làm tốt công việc này, vẫn rất cố gắng nâng cao bản thân, năm đó công phu chỉ là trung bình, hiện tại đã khá hơn rất nhiều.

Anh lặng lẽ đi ra ngoài, dẫn Lưu Minh và Chu Binh vào.

Không nói gì, chỉ nói anh muốn cùng Hoa Chiêu đi ra ngoài một chuyến.

"A." Lưu Minh cùng Chu Binh nhẹ giọng đáp, kỳ thật mặt đều đỏ thẫm.

Bọn hắn hiểu sai rồi.

Kỳ thật đáy lòng cũng chua xót, vợ bọn họ ở nơi đâu!

Giao cho người nhà giới thiệu không đáng tin cậy, người nhà tìm những cô gái nông thôn kia đã không lọt vào mắt bọn họ nữa.

Cũng không phải bọn họ xem thường người nông thôn, mình vẫn là người nông thôn đây.

Cũng không phải ghét bỏ đối phương xấu xí, ngược lại có mấy cô gái đặc biệt xinh đẹp, không thể so sánh với Hoa Chiêu Diệp Thư, so với người thường cũng đẹp hơn.

Mà là khí chất không được.

Xuất thân nông thôn, cơ bản không được giáo dục tốt, khí chất, có chút không biết đối nhân xử thế, ánh mắt bọn họ hiện tại quả thật có chút cao, chướng mắt.

Nhưng Miêu Lan Chi giới thiệu cho bọn họ mấy người, không phải bọn họ cảm thấy trèo cao không nổi, chính là đối phương nhìn không trúng thân phận bảo vệ của bọn họ, cũng không thành.

Ai, lúc nào bọn họ mới có thể tìm được vợ, có thể hơn nửa đêm ném bọn nhỏ lại ra ngoài lăn cỏ a.

Hoa Chiêu tinh mắt, ngược lại nhìn thấy bọn họ đỏ mặt, cũng đoán được bọn họ nghĩ cái gì, lập tức có chút muốn cười.

Cũng nghĩ đến vấn đề chung thân của bọn họ.

Nhưng chuyện giới thiệu đối tượng này, cô thật sự không am hiểu.

Miêu Lan Chi bên này không được, Lưu Nguyệt Quế, Đường Phương Hà bên kia có lẽ có thể, trở về sẽ giúp bọn họ hỏi một chút.

Diệp Thâm kéo cô nhẹ nhàng di chuyển đến bên ngoài lều trại của Tôn Tiểu Kiều. Cách xa một khoảng.

Diệp Thâm lẳng lặng cảm thụ, tiếng hít thở bên trong vẫn còn, rất quy luật, không phải cố ý hạ thấp như buổi chiều, phỏng chừng đã ngủ thiếp đi.

Diệp Thâm nhìn Hoa Chiêu, lúc trước đi ra rất gấp, ngược lại quên hỏi cô phải làm sao bây giờ?

Vốn anh muốn trực tiếp vọt vào chế phục người khác, hiện tại mang theo Hoa Chiêu vọt vào?

Hoa Chiêu lắc đầu, vậy không giống như bệnh thần kinh sao? Hai vợ chồng bọn họ nửa đêm không làm chính sự, chạy đến lều Tôn Tiểu Kiều bắt gian?

Bao nhiêu thù oán?

Loading...