Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:45:55
Lượt xem: 17
Lần biến hóa này làm mọi người sửng sốt, sau đó lập tức thét chói tai.
Có người trốn về phía sau, có người xông về phía trước.
“Tất cả đừng nhúc nhích!” Diệp Thâm đứng lên quát.
Mọi người dừng động tác lại.
Lưu Minh và Chu Binh còn có hai vệ sĩ của Miêu Lan Chi đã vây quanh, nói với mọi người: "Lui ra!”
“Cứu người trước quan trọng hơn a!” Dương Lập vội vàng nói.
"Trong đoàn làm phim có bác sĩ đúng không, lại đây cứu người." Diệp Thâm chỉ huy nói.
Quay ngoại cảnh, còn có cảnh nhào lộn, đánh nhau, đoàn làm phim đã cử một bác sĩ tới.
Bác sĩ nghe vậy lập tức xông vào tiến hành sơ cứu cho Tôn Tiểu Kiều.
Diệp Thâm nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cười cười với hắn: "Hiện tại cậu giải thích thế nào?”
Thiếu niên ngẩn người, có độc hay không có độc hắn thật sự phân ra rõ ràng, cũng không phải tất cả xiên nấm đều có độc, hơn nữa độc tính cũng sẽ không phát tác nhanh như vậy, bằng không vừa vào miệng đã đầu độc cho người đó chết, những người khác làm sao có thể ăn?
Dựa theo số liệu bên trên đưa ra, phải mất 2 tiếng sau mới phát tác.
"Không phải nấm! Cô ta đã trúng một loại độc khác, không phải tôi!” Thiếu niên nói xong sợ mọi người không tin, lập tức lại cầm lấy một chuỗi ăn.
Quả nhiên không có việc gì.
Trong đám người đều nghi hoặc.
"Không phải cậu cho vào, chẳng lẽ là cô ta? Tôn Tiểu Kiều hạ độc muốn đầu độc tôi cùng bọn nhỏ sao?" Hoa Chiêu vừa nói vừa xông tới đập rơi xiên nấm trong tay Vân Phi cùng Cẩm Văn.
Cô lên án: "Tại sao? Không phải tôi đã chiếm vai chính của cô ta sao? Có chuyện cứ tìm tôi tính sổ! Sao ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha? Sao cô ta lại tàn nhẫn như vậy?"
Nghe như lên án, nhưng thực sự là đang đánh thức mọi người.
Tôn Tiểu Kiều quả thật có động cơ gây án.
Bọn họ làm diễn viên, không có mối hận nào lớn hơn việc bị cướp đi "vai chính"
Hoa Chiêu còn liên tiếp cướp mấy lần, một chút cơ hội cũng không lưu lại cho cô ta, cuối cùng còn đổi thành một vai ác độc cho Tôn Tiểu Kiều, Tôn Tiểu Kiều có lý do hận c.h.ế.t cô.
Mà đứa nhỏ.
Tôn Tiểu Kiều ngay cả đứa nhỏ trong bụng mình cũng xuống tay được, con nhà người ta thì làm sao vậy?
Cô ta hiện tại lại không thể sinh, nhìn Hoa Chiêu sinh nhiều liền tức giận, cũng rất bình thường.
Nói như vậy, thật sự là cô ta hạ độc! Nhưng cũng không cho nấm độc vào tất cả các xiên.
Chỉ là vừa rồi kiên trì đến thử độc, không cẩn thận liền ăn trúng, tự độc c.h.ế.t mình.
Không may nha.
"Khục khục khục! Ọe! ~ "
Trên mặt đất bên cạnh, Tôn Tiểu Kiều đột nhiên nằm sấp nôn mửa liên tục.
“Được rồi được rồi, nôn ra là được rồi!” Bác sĩ vừa vỗ lưng vừa nói: "Cũng may vừa mới xuống bụng, độc ăn vào cũng không nhiều lắm, vẫn cứu kịp.”
Hắn vừa nói, thấy Tôn Tiểu Kiều nôn xong, tiếp theo rót nước xà phòng cho cô ta.
Uống nhiều lần, nôn nhiều hơn một chút cho đảm bảo.
Tôn Tiểu Kiều bị rót đến choáng rồi.
Hơn nữa độc tính vừa rồi làm cho đầu óc cô ta choáng váng, hiện tại vẫn chưa đỡ hơn.
"Tôn Tiểu Kiều! Tại sao cô lại đầu độc tôi!” Hoa Chiêu đột nhiên hét lên với cô ta.
"Không phải tôi, không phải tôi" Tôn Tiểu Kiều mở mắt mơ mơ màng màng, nhìn Hoa Chiêu.
"Không phải cô thì là ai! Chu Diêm nói, chính là cô! Bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, cô phạm vào tử tội rồi cô biết không? Cô cứ đợi bị xử b.ắ.n đi!” Hoa Chiêu hô.
"Cái gì?!" Tôn Tiểu Kiều lập tức cảm thấy trời đất sụp đổ, cô ta đột nhiên phản ứng lại, cô trúng gian kế của tên nhãi kia!
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn muốn đầu độc đám người này, sau đó để cho cô ta cõng nồi!
Chẳng qua là bị con nhóc Thúy Vi này nhìn thấu, hắn liền muốn đầu độc cô ta, c.h.ế.t không có đối chứng!
"Là hắn! Hắn đã đầu độc!” Tôn Tiểu Kiều lập tức chỉ vào thiếu niên.
Thiếu niên hung ác nhìn cô ta: "Câm miệng! Cô…"
"Ba!" Một tiếng, thiếu niên bị đánh một cái sau gáy, nhất thời đầu óc quay quay, nói không nên lời.
Nhưng như vậy cũng không ngăn cản được hắn, hắn muốn nhào về phía Tôn Tiểu Kiều.
Người bị ấn xuống đất không thể nhúc nhích.
Chu Binh nhanh nhẹn cầm khoai tây hấp trong tay, bịt kín miệng hắn lại.
Hoa Chiêu tiếp tục hỏi Tôn Tiểu Kiều: "Hắn hái nấm thì thế nào? Người khác đều ăn, không có độc, cho nên hắn nói độc chính là cô hạ, cô xiên vào nấm nướng, không liên quan đến hắn.”
“Không phải, không phải nấm này, là cây nấm kia!” Đầu óc Tôn Tiểu Kiều còn có chút mơ màng, miệng cũng không lưu loát: “Là loại nấm mà các người gặp trước đó, từ trong túi tôi rơi ra, những nấm kia có độc.”
Tống Tuyết đột nhiên kinh ngạc hét lên, những thứ kia thật sự là nấm độc!
Thì ra Tôn Tiểu Kiều thật sự muốn hại bọn họ!
Cô ta lập tức nói với mọi người chuyện lúc trước cô ta và Hoa Chiêu nhìn thấy Tôn Tiểu Kiều ngã xuống.
Mọi người cũng kinh ngạc hét lên liên tục.
“Cho nên vẫn là cô hạ độc!” Hoa Chiêu nói.
"Không phải, không phải, nấm độc kia là người đàn ông kia cho tôi, người đàn ông ở trong lều của tôi, lúc trước đã bị các người bắt được, chính hắn muốn tôi đầu độc c.h.ế.t các người, là hắn ép tôi."
Lúc này cô còn chưa quên thiếu niên trước mắt đáng hận nhất: "Hắn chính là đồng bọn của người đàn ông kia! Sáng nay hắn yêu cầu tôi mang nấm độc qua cho hắn, hắn tự tay xâu! Nó không liên quan gì đến tôi!"
Cô ta cũng không quên tự giải thoát cho mình.
"Người đàn ông đó là ai? Cô gặp được lúc nào?” Hoa Chiêu hỏi.
Đầu óc Tôn Tiểu Kiều mờ mịt, chỉ biết nói thật, hỏi cái gì nói cái đó.
Đem những gì cô ta biết đều nói, đem chuyện lúc trước cùng người đàn ông kia thương lượng như thế nào cũng nói.
Hiện tại không nôn nữa, độc tính lại tăng lên, đầu óc cô ta càng m.ô.n.g lung, giống như uống quá nhiều, sau khi uống rượu nói thật, đem chút tính toán trong lòng mình đều nói ra.
Mọi người lẳng lặng lắng nghe, sợ cắt ngang cô ta sẽ nghe không rõ.
Nhưng sắc mặt mọi người đều rất đặc sắc.
Chỉ có Dương Lập, vẻ mặt xám xịt.
Trời xanh ah! Một tháng này ông lại bận rộn toi công sao? Ông lại phải sửa kịch bản sao? Ông còn có thể quay xong phim này hay không!
Vốn đến xem trò vui vì thấy mùi ngon, cảm thấy mình lại có tư liệu mới, biên kịch quét tới ánh mắt của ông, sửng sốt một chút liền hiểu được, sắc mặt trong nháy mắt cũng trắng bệch.
Ông ta cũng đã đổi kịch bản đủ rồi, được chứ? Đủ rồi!
Tôn Tiểu Kiều vì độc tính phát tác mà hôn mê bất tỉnh, các bác sĩ cũng bừng tỉnh, tiếp tục giúp cô ta nôn ra.
"Tất cả giải tán đi." Diệp Thâm nói.
Đám đông không tình nguyện mà giải tán.
Diệp Thâm nháy mắt với Chu Binh, Chu Binh lập tức đè áp giải thiếu niên kia đến một lều vải riêng biệt, nơi này giam giữ người trong lều Tôn Tiểu Kiều lúc trước.
Hắn bị Diệp Thâm dùng thuốc, đang hôn mê, người cũng bị trói chặt, cho nên bọn họ cũng không sợ hắn chạy mất.
Thiếu niên bị ném vào, bị trói chặt bên cạnh người đàn ông kia.
Chỉ chốc lát sau, Tôn Tiểu Kiều cũng bị kéo vào.
Hoa Chiêu lặng lẽ thêm thuốc giải độc vào nước thúc nôn của cô ta, cô ta hiện tại đã tỉnh táo cũng nhớ tới những gì mình đã nói.
Lập tức vẻ mặt như tro tàn.
Hoa Chiêu không quan tâm Tôn Tiểu Kiều sau đó sẽ như thế nào, cô tìm ra tất cả nấm độc, ném vào lửa trại sắp dập tắt, thiêu rụi.
“A, dê cũng chín rồi!” Cô vội vàng lấy toàn bộ dê nướng xuống, sau đó nhanh nhẹn phân chia, trước tiên cho Miêu Lan Chi đang ngẩn người, lại cho Dương Lập và biên kịch Vương đang có sắc mặt không tốt.
Phần còn lại lần lượt chia cho mỗi người.
Diệp Thâm và mấy người Lưu Minh hiện tại không có ở đây, đều ở trong lều bên kia thẩm vấn.
Những người còn lại không thể ăn hết một con dê nướng.
"Tất cả mọi người lại đây nếm thử tay nghề của tôi." Hoa Chiêu nói với mọi người.
Mọi người nhìn cô với ánh mắt quỷ dị.
"Không được không được."
"Chúng tôi ăn no rồi."
"Cô tự mình ăn đi."
"Cô còn dám ăn sao, không sợ những thứ khác cũng có độc?"
Thật là một người mạnh mẽ! Bây giờ còn cười, còn ăn được!
"Nguy cơ đã qua rồi, đương nhiên phải ăn ngon chúc mừng một chút." Hoa Chiêu cười nói.
Mọi người không có trái tim mạnh mẽ như vậy, vẫn không hiểu được.
Nếu như bọn họ gặp phải loại chuyện này, hiện tại đang nằm trong chăn run rẩy vài ngày.
Có người trăm phương ngàn kế muốn mạng sống của mình như vậy!
Có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì sao?
Bọn họ không ăn, Hoa Chiêu cũng không cứng rắn khuyên nhủ, quay đầu khuyên mấy bảo bối của mình.
"Thúy Vi chúng ta thật lợi hại! Còn thấy nấm độc! Đôi mắt nhỏ thật tinh! "Hoa Chiêu hôn lên má Thúy Vi hai cái khen ngợi.
Thúy Vi được mọi người khen có chút thẹn thùng, nhưng cô bé vẫn muốn giải thích một chút đó không phải là nhìn thấy, mà là cảm thấy.
Hoa Chiêu vội vàng cầm một miếng thịt đùi dê nhét vào miệng con bé, đem cái miệng nhỏ nhắn bịt kín!
Sau này hai mẹ con phải nói chuyện một hồi!
“Vân Phi có sợ không?” Hoa Chiêu lại hỏi.
Vân Phi đã chậm rãi ăn, nghe được Hoa Chiêu hỏi, liền nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cười lắc đầu với cô: "Không sợ! Kẻ xấu đã bị bắt!”
“Ngoan, bé trai lá gan phải lớn hơn một chút! Sau này những loại chuyện này sẽ còn xảy ra rất nhiều, con phải chậm rãi làm quen.” Hoa Chiêu nói.
Miêu Lan Chi vừa kịp phản ứng, nghe nói như thế lập tức không đồng ý.
"Nào có ai làm mẹ như vậy! Chỉ biết hù dọa bảo bảo! Ngoan!" Bà ấy nhanh chóng ôm mấy đứa bé vào lòng: "Sau này ông bà nội, ba mẹ đều sẽ bảo vệ tốt các con! Không để điều này xảy ra lần nữa!”
Hoa Chiêu không khách khí mà phản bác: “Đây chỉ là hy vọng tốt đẹp, điều tốt nhất đối với bọn chúng chính là để cho chúng có sự chuẩn bị tâm lý, sau đó làm cho mình lớn mạnh lên, bảo vệ tốt chính mình.”
Cô cũng không thể chia làm bốn, thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh bảo vệ bọn chúng.
Chúng sẽ luôn luôn lớn lên.
Thế giới rộng lớn như vậy, một ngày nào đó chúng sẽ sải cánh bay đi muôn nơi.
Khoảng cách quá xa, cô thực sự bất lực.
Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính bọn chúng.
Các mối nguy hiểm lần lượt đến đã khiến cho Hoa Chiêu nhận rõ hiện thực, nghĩ tới cuộc sống thái bình sẽ không dễ dàng.
Huống chi, không có nhân họa còn có thiên tai, còn có tai nạn giao thông
Sau này cô thật sự phải quan sát một chút, mấy đứa bé nhà mình có dị năng gì hay không, bồi dưỡng đào tạo một chút, không chừng có thể bảo vệ mạng sống.
Vân Phi ở trong n.g.ự.c bà nội, lại cười nói với Hoa Chiêu: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ bảo vệ tốt cho các em, còn phải bảo vệ tốt cho mẹ!”
Miêu Lan Chi lập tức ghen tỵ.
"Không bảo vệ bà nội sao?"
Vân Phi quay đầu lại hôn lên mặt bà nội một cái: “Cũng bảo vệ bà nội!”
Miêu Lan Chi liền cười hớn hở.
Người nhà cười cười nói nói, ngược lại làm dịu tâm tình của người khác.
Dương Lập thở dài, hóa bi phẫn thành thèm ăn, thịt dê cắn đến "kẽo kẹt", tựa như đang ăn thịt ai đó.
Hiện tại ông cũng không biết ăn thịt của ai mới ngon nữa.
Ông thậm chí còn muốn ăn thịt giám đốc hãng phim.
“Quay! Tiếp tục quay! Cắt hết cảnh của Tôn Tiểu Kiều! Cốt truyện này phải tinh giản hơn nữa! Tăng thêm cảnh cho Hoa Chiêu, những người khác gom góp lại, quay tiếp là được, chúng ta nhanh quay cho xong!” Dương Lập nói.
Nếu giám đốc dám không đồng ý, ông sẽ đến nhà cắn hắn ta!
Bất quá hiện tại giám đốc chắc cũng sẽ đồng ý, đoán chừng ông ta cũng hận c.h.ế.t Tôn Tiểu Kiều, chỉ muốn xóa sạch quan hệ giữa bọn họ.
"Được." Biên kịch cũng không còn cách nào khác rồi, đây là kết quả tốt nhất.
Bằng không chẳng lẽ lại đổi người khác diễn lại cảnh của Tôn Tiểu Kiều một lần nữa? Hắn không c.h.ế.t Dương Lập cũng tức chết.
Tống Tuyết há miệng lại ngậm lại, cô ta còn muốn thay thế vị trí của Tôn Tiểu Kiều,
Thôi quên đi, vị trí đó không may mắn!
Bộ phim này coi như xong, bộ tiếp theo rồi nói sau.
Cơm nước xong, Hoa Chiêu dẫn mấy đứa nhỏ về lều nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Diệp Thâm cũng trở về.
"Thế nào rồi? Người đàn ông đó có thừa nhận không?” Hoa Chiêu hỏi.
"Hắn c.h.ế.t rồi." Diệp Thâm nói.
"Cái gì?" Hoa Chiêu kinh ngạc.
"Sau khi hắn biết Tôn Tiểu Kiều đã khai hết, liền tự sát." Diệp Thâm nói.
"Làm sao hắn có thể tự sát?" Hoa Chiêu có chút kỳ quái nói.
Sau khi bắt giữ, theo lý thuyết họ sẽ kiểm tra hắn và lấy đi tất cả mọi thứ giúp hắn có thể tự sát, bao gồm cả những gì ẩn trong răng của mình.
Đây là cách mà người xưa đều biết, mấy người Diệp Thâm đương nhiên cũng biết.
Diệp Thâm đột nhiên ôm Hoa Chiêu và mấy đứa nhỏ, bây giờ ngẫm lại cảnh tượng vừa rồi, cũng có chút sợ hãi.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu vội vàng vỗ vỗ anh hỏi.
"Hắn thế nhưng có thể điều khiển động vật." Diệp Thâm nói: "Hắn huýt sáo, ngay từ đầu bọn anh cũng không lưu ý, còn đi ra ngoài quan sát xem có ai đến tiếp ứng hắn hay không, ai biết một con rắn độc đột nhiên xuất hiện bên chân anh, bị anh bắt g.i.ế.c chết.”
"Kết quả lúc ngẩng đầu lên, Trang Lỗi đã bị một con rắn khác cắn chết." Diệp Thâm nói.
Không nghĩ tới Trang Lỗi còn có loại tuyệt kỹ này!
Nếu lúc trước không phải muốn lợi dụng Tôn Tiểu Kiều, mà trực tiếp sử dụng rắn độc, không biết Hoa Chiêu cùng bốn đứa nhỏ của anh có thể tránh thoát hay không!
Hoa Chiêu cũng rất kinh ngạc: "Vậy mà thật sự có người có thể điều khiển động vật?"
Trước đây cô chưa bao giờ thấy những chuyện như vậy! Đây đều là chuyện trong truyền thuyết.
Được rồi, cô còn có thể xuyên qua trọng sinh, cô còn có thể có dị năng, người khác có chút không giống bình thường cũng không phải là không có khả năng.
"Ừm." Diệp Thâm đáp một chút, đột nhiên nhìn về phía Cẩm Văn.
Hoa Chiêu thiếu chút nữa đã quên nhà mình cũng có một đứa, hình như cũng có khả năng đó.
Nhưng hiện tại đã muộn, ngày mai cô sẽ nói chuyện với Cẩm Văn, hôm nay phải nói chuyện với Thúy Vi một chút.
"Tiểu Vi, chúng ta nói chuyện một chút." Hoa Chiêu đột nhiên nói.
"Chuyện gì ạ?" Thúy Vi ngửa đầu hỏi.
Hoa Chiêu ôm con bé vào trong ngực, hỏi: "Hôm nay làm sao con biết được nấm kia có độc?”
Thúy Vi lập tức nói: "Con cảm giác được! Không phải nhìn thấy! Là một loại cảm giác con không thể diễn ta, dù sao con chỉ biết vậy, những gì ngon, những gì không ngon, những gì độc hại, không thể ăn.”
Diệp Thâm đột nhiên thở dài, vuốt vuốt tóc Thúy Vi, trầm giọng nói: "Bảo bối, những lời này sau này không được nhắc lại, kể cả đối với ba mẹ, anh trai và em gái, còn có ông bà nội, bất luận đối với ai cũng không được nhắc lại, biết không?”
Thúy Vi mờ mịt lại ủy khuất hỏi: "Tại sao? Con đã làm sai cái gì sao?”
Biểu cảm nhỏ đáng thương kia, làm Hoa Chiêu đau lòng c.h.ế.t mất.
“Con nhặt được bảo bối, con có biết không?” Cô ôm Thúy Vi vui vẻ nói.
Thúy Vi càng mờ mịt, nhưng cũng không ủy khuất nữa, còn có chút vui vẻ: "Bảo bối?"
“Đúng vậy! Con nói xem, người bình thường sẽ có loại khả năng phân biệt đồ ăn có ngon hay không sao?” Hoa Chiêu hỏi.
Mặc dù Thúy Vi mới 6 tuổi nhưng cô bé đã biết rất nhiều điều.
Người bình thường ăn ngon hay không, đều phải nếm thử mới biết.
Kể cả anh trai và em gái, thường bị quả quất làm cho chua đến méo miệng, mà cô bé luôn có thể chọn được vị chua ngọt ngon miệng mà mình thích nhất.
"Người khác không có năng lực đó, con có, hơn nữa trên thế giới mấy tỷ người hiện tại, có lẽ chỉ có một mình con có được! Con nói đây có phải là bảo bối không?” Hoa Chiêu nói.
Năng lực này, cô cũng không có!
Cô cũng có thể cảm giác được thuộc tính của thực vật, có độc hay không độc.
Nhưng ăn ngon hay không, cô không chắc chắn.
Giống như lúc trước trồng ớt, cô phải nếm thử từng lần chứ không xác định được.
Trên mặt Thúy Vi lộ ra sự kinh ngạc cùng vui vẻ, cả thế giới chỉ có một mình cô bé?
Nhưng cùng lúc đó, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi.
Hoa Chiêu cười, quả nhiên bảo bối của mình rất thông minh, cái gì cũng hiểu, như vậy cô nói ra con bé sẽ dễ hiểu hơn.
"Nhưng kỳ thật, đây không phải là năng lực của một người bình thường, người bình thường biết sẽ sợ hãi, có thể xem con là người ngoài hành tinh, khi đó con sẽ không còn gặp được ba mẹ nữa." Hoa Chiêu nói.
"Oa!" Thúy Vi lập tức bật khóc: "Con không muốn không được gặp ba mẹ! Con muốn ba mẹ! Con không muốn khả năng này!”
Diệp Thâm đau lòng không chịu nổi, ôm cô bé vào lòng mình dỗ dành nửa ngày, mới làm Thúy Vi dừng khóc.
"Bảo bối, con có năng lực đặc biệt, đây kỳ thật cũng là một chuyện tốt, con xem, hôm nay chính vì dựa vào loại năng lực này, con đã cứu ba mẹ bà nội, còn có anh trai em trai em gái, và những người khác nữa, đây là năng lực vĩ đại đến cỡ nào! Mọi người đều phải cảm ơn con.” Diệp Thâm nói.
Thúy Vi vừa rồi còn bài xích năng lực lập tức thu hồi, ừm, cô bé vẫn rất thích loại năng lực này của mình, bình thường có thể để cho mình ăn ngon, thời khắc mấu chốt còn có thể cứu ba mẹ! Anh trai và em gái!
"Năng lực không sai, nhưng chúng ta phải cam đoan là không tiết lộ nó, không để cho bất kỳ người ngoài nào biết là được rồi." Diệp Thâm nói: "Sau này ngoại trừ chuyện liên quan đến tính mạng, con không nên bại lộ loại năng lực này, cho dù phát sinh chuyện như hôm nay, con cũng chỉ nói là nhìn thấy, ngửi được, hoặc là học được tri thức nên hiểu được, dù sao cũng không thể nói cảm giác được là tốt rồi."
"Được rồi, con biết rồi." Thúy Vi lập tức gật đầu.
Con bé thật sự chưa biết chính xác làm thế nào để giải bộ, về sau còn phải chậm rãi huấn luyện mới có thể hiểu rõ.
Hôm nay chỉ như vậy đã.
Hoa Chiêu và Diệp Thâm nhìn về phía mấy bảo bối khác bên cạnh.
Tiểu Thận không tính, nó còn nhỏ, nghe không hiểu nhớ không được.
Vân Phi nhìn thấy ánh mắt của ba mẹ, lập tức nghiêm túc nói: "Con cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết, càng không nói cho người ngoài biết.”
Hoa Chiêu cười, tiểu quỷ thông minh này!
Cẩm Văn không nói gì, chỉ nghiêm mặt gật gật đầu: "Con cũng giống anh trai!”
“Đứa nhỏ con, không nghĩ tới cũng nghe hiểu." Hoa Chiêu điểm điểm cái mũi nhỏ của con bé nói.
Cẩm Văn năm nay mới 4 tuổi, có một chút như vậy, lại nghe hiểu.
Nhưng Hoa Chiêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, con cô sinh mà, chính là thông minh như vậy! ~
Còn mang theo dị năng
Thúy Vi cùng Cẩm Văn đã biết được, chỉ còn lại Vân Phi cùng Thận, không biết sẽ là cái gì, Hoa Chiêu thế nhưng có chút chờ mong.
Mà chuyện của Thúy Vi, cô không có giấu bọn chúng.
Mối quan hệ giữa mấy đứa nhỏ thực sự thân mật hơn cả với cô, bởi vì chúng gần như luôn luôn ở bên nhau mỗi ngày.
Bọn chúng sớm chiều ở chung có nhiều thời gian, đối với đối phương rất hiểu rõ.
Có lẽ bọn chúng đã biết sự dị thường của Thúy Vi.
Không nói rõ ràng trước mặt bọn chúng, cô sợ Thúy Vi giữ miệng như bưng, hai đứa khác lại không cẩn thận nói ra.
Cô và Diệp Thâm đều không hy vọng Miêu Lan Chi và Diệp Mậu biết bọn nhỏ dị thường.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu vốn định mang theo bọn nhỏ cùng nhau ra ngoài, thử dị năng của Cẩm Văn, kết quả bị Dương Lập ngăn lại.
Kỳ nghỉ của cô đã kết thúc, phải trở lại quay phim, quay phim sớm để bớt lo!
Ông thực sự bị hù chết.
Chẳng may diễn viên chính nào lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông sẽ trực tiếp bỏ gánh không làm nữa!
Hoa Chiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại làm việc.
Bên ngoài có một chiếc xe tải tới, đem t.h.i t.h.ể Trang Lỗi và thiếu niên vẫn luôn bị bỏ thuốc mê cùng Tôn Tiểu Kiều mang đi.
Diệp Thâm cũng rời đi.
Trang Lỗi bị người ta lợi dụng, đến đây hại vợ con và mẹ anh.
Dường như sau lưng hắn có một tổ chức bị vùi rất sâu.
Chuyện này không đào ra, lòng anh sẽ không thể bình yên được.
Anh vốn định mang Hoa Chiêu đi cùng, nhưng nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Dương Lập, chỉ có thể như vậy mà thôi.
Những ngày tiếp theo lại rất bình yên, các cảnh quay trên thảo nguyên thuận lợi chấm dứt, cho đến khi cảnh quay cuối cùng đóng máy, trái tim Dương Lập rốt cuộc cũng buông xuống.
Gọi mọi người lập tức dẹp đường về phủ, trở về thủ đô tiếp tục những tình tiết còn lại, nhanh chóng quay cho xong, ông không bao giờ muốn bị tra tấn nữa.
Hoa Chiêu cũng xác định được dị năng của Cẩm Văn.
Con bé chắc chắn có thể giao tiếp với các loài động vật lớn.
Hoặc là nói, con bé rất được những động vật có chỉ số thông minh cao thích, bọn chúng nguyện ý tới gần con bé, nguyện ý nghe mệnh lệnh của con bé, cũng có thể nghe hiểu.
Đối với động vật nhỏ, giống như côn trùng kiến, cô bé trước mắt không thể chỉ huy được.
Chỉ là trước mắt.
Bởi vì lúc Hoa Chiêu bảo Cẩm Văn chỉ huy, con bé gọi mấy chục lần đám kiến cách đó không xa tới, rốt cuộc cũng thành công một lần.
Hơn nữa đi tới trước mặt con bé dạo một vòng rồi lại rời đi.
Nếu không phải là một đám chạy tới, Hoa Chiêu còn cho rằng đó là trùng hợp.
Xem ra cũng có thể chỉ huy, đáng tiếc loại vật này không có chỉ số thông minh, hoặc là nói không có linh tính, nghe không hiểu.
Thật là một niềm vui bất ngờ!
Lúc ấy Hoa Chiêu ôm Cẩm Văn cười như một người bị bệnh thần kinh.
Cũng giống như Thúy Vi, đây là kỹ năng bảo vệ tính mạng vào thời khắc mấu chốt!
Đến lúc đó, rừng rậm cũng là thiên hạ của con bé!
Ai muốn gây bất lợi cho nó, ngay cả trong nhà, nhà ai không có ruồi muỗi, kiến gián?
Không phải vậy sao? Không có thì gọi từ nhà bên cạnh! Gọi từ bầu trời!
Luôn luôn có thể bảo vệ tính mạng đấy.
Trở lại thủ đô Hoa Chiêu cũng không nhàn rỗi, phần lớn cảnh quay còn lại đều là của cô!
Hơn nữa cô còn phải dành thời gian bận rộn chuyện của mình.
Dưa hấu trong nhà kính được đưa ra thị trường, lứa đầu đã bán đi, phản ứng không tệ, thậm chí còn được phía trên khen ngợi, muốn lấy đi xuất khẩu.
Còn muốn cô nghĩ cách giải quyết vấn đề vận chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-291.html.]
Quả thực, vì ngoại hối, cái gì cũng muốn mang đi!
“Anh cả hãy nói với cấp trên, giải quyết vấn đề này không khó, tiền em cũng có thể không cần, nhưng nhất định phải thăng chức cho anh!” Hoa Chiêu nói với Diệp Danh.
Diệp Danh sững sờ nhìn cô.
Sự ủng hộ bá đạo của Hoa Chiêu khiến anh có chút không quen.
"Có phải bọn họ cảm thấy ông nội lớn tuổi, ba lại khiêm tốn, vị trí của anh cả còn chưa đủ sức nặng, cho nên chúng ta dễ bắt nạt?" Hoa Chiêu nói.
Theo lý vị trí của Diệp Danh đã không còn nhẹ nữa, tuổi của hắn mà ở vị trí này, là độ cao mà rất nhiều người cả đời không thể đạt tới.
Nhưng trong mắt những lãnh đạo lớn, vẫn không đủ nhìn.
Diệp gia lại nhân khẩu thưa thớt, hiện tại người trẻ có vị trí cao nhất, chỉ có một mình Diệp Danh.
Vì vậy, ai cũng muốn bắt nạt họ, còn ra tay với bốn đứa trẻ!
Chính là muốn chặt đứt tương lai của Diệp gia.
Hoa Chiêu nghĩ đến liền phẫn nộ.
Nhưng có cách nào? Bọn nhỏ cũng không thể lớn lên trong một đêm, cho nên hiện tại chỉ có thể làm cho Diệp Danh cường đại hơn một chút.
"Lần trước bởi vì chuyện của Diệp Đan Diệp Hưng, anh cả bị liên lụy, nhưng nhà ai mà không có mấy con cháu không nên người? Đào lại một chút, không ai sạch sẽ, cho nên việc này cứ lật qua đi." Hoa Chiêu nói: "Sau này anh có công lao, phải thăng chức tăng lương!”
Cô nói một đống, Diệp Danh sờ sờ mũi cười: "Được rồi, anh sẽ đi nói chuyện với cấp trên."
Hoa Chiêu dừng một chút nói: "Anh cả đi nói chuyện có phải không tốt lắm không? Quá trực tiếp, nếu không uyển chuyển một chút? Em có nên đi một chuyến không? Dù sao em cũng là người ngoài thể chế, nói cái gì cũng được."
“Không cần." Diệp Danh nói: "Anh tự mình làm là được.”
Loại chuyện này hắn làm sao có thể không biết xấu hổ để cho cô ra mặt.
"Em cứ trồng dưa hấu cho tốt, đưa anh lên mây xanh" Hắn nói xong cười ha ha.
Cũng không biết có chỗ nào buồn cười, dù sao cũng chỉ muốn cười.
Mấy đứa bé thấy hắn cười mà ngơ ngác, bọn chúng rất ít khi thấy bác cả vui vẻ như vậy.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Thư đi vào hỏi.
"A!!" Hoa Chiêu lập tức kinh ngạc hét lên: "Chị trở về lúc nào vậy? Tại sao bây giờ mới đi ra!”
Đương nhiên cô biết Diệp Thư trở về lúc nào, vẫn là hoa Tử Đằng nói với cô, nhưng vẫn phải giả vờ một chút.
Nhìn thấy Diệp Thư, cô thật sự vui vẻ và bất ngờ.
"Wow! Đại Bảo lớn như vậy, thật mập!” Hoa Chiêu tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng cô ấy nói.
"Đừng nói nó mập! Đại Bảo không mập, không mập.” Diệp Thư có chút sốt ruột nói.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu kỳ quái nói.
"Chị phát hiện, việc này thật kỳ quái, một khi có người khen hắn mập, khen hắn thân thể tốt, hắn sẽ sinh bệnh! Không phải tiêu chảy thì là cảm lạnh!”
"Gần đây thật vất vả mới yên tĩnh được một tháng, em đừng khen nó nữa! Thằng bé không thể khen ngợi.” Diệp Thư có chút buồn rầu nói.
Diệp Danh tò mò đón lấy tiểu mập mạp này: "Còn có loại chuyện này? Sao bọn nhóc Vân Phi lại không có?”
"Ai nha, bọn nhỏ không giống nhau, ba thằng bé tìm đại sư xem, nói mệnh cách của hắn không quý, không ép được." Diệp Thư bĩu môi nói.
“Em còn đi tìm đại sư xem?” Diệp Danh hỏi.
"Hắc hắc." Diệp Thư nhất thời có chút ngượng ngùng: "Ba và ông nội thằng bé tin cái này, tìm người xem."
Nhưng bộ dạng hiện tại của cô ấy hiển nhiên cũng tin, bằng không sẽ không phiền não.
Hoa Chiêu không sao cả, đừng nói với cô "mê tín dị đoan phong kiến", hiện tại cái gì cô cũng tin.
"Vậy thì sao? Đại sư nói phá giải như thế nào sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh… hai người này!
"Hai người đi ra ngoài không thể nói như vậy."
"Bọn em đương nhiên biết." Hai người đồng thời nói, nhìn Diệp Danh, vẻ mặt sao anh lại có thể không tin bọn họ như vậy.
Diệp Danh: "Anh đi xem em rể đang làm gì!" Anh ôm đứa bé của Diệp Thư muốn đi.
“Ai, lưu lại, cho em bế một lúc!” Hoa Chiêu cướp người.
Tiểu tử này thoạt nhìn thật là mập mạp, đầu to mắt to, tròn trịa, khỏe mạnh kháu khỉnh, thoạt nhìn còn béo hơn so với Tiểu Thận.
Diệp Danh lập tức muốn cùng Hoa Chiêu trao đổi.
Anh ôm Tiểu Thận đi, sẽ để tiểu mập mạp này ở lại.
"Không được, anh xem hai đứa nhỏ muốn cùng nhau chơi đùa." Hoa Chiêu nói.
Tiểu Thận hiếm khi nhìn thấy một tiểu bảo bối cùng tuổi, hiện tại đã kích động điên đảo trên đùi Hoa Chiêu.
Để chạm vào đứa bé kia.
Diệp Danh đành phải đặt đứa nhỏ lại trong lòng Diệp Thư, quay đầu ôm Cẩm Văn thành thành thật thật ngồi bên cạnh đi.
Cẩm Văn cũng muốn cùng em trai của cô cô chơi!
"Bác cả không thơm sao?" Diệp Danh ra vẻ thương tâm hỏi.
Cẩm Văn mềm lòng, lập tức hôn lên má anh, ngoan ngoãn cho anh ôm.
Diệp Danh cười vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng lại nghĩ, về sau anh nhất định để ý Cẩm Văn! Cô nhóc mềm lòng như vậy, không thể bị cậu thanh niên khéo miệng nào lừa gạt!
Tiểu Thận rốt cuộc cũng sờ được Diêu Kế Tổ.
"Đây là anh trai, gọi anh trai." Hoa Chiêu chỉ cho Tiểu Thận.
"Anh trai!" Tiểu Thận gọi rất rõ ràng.
"Ai nha!" Làm Diệp Thư kinh hãi: "Thằng bé thế nhưng đã biết nói chuyện! Còn nói tốt như vậy!”
Quả thực làm cô ấy hâm mộ chết.
"Sao vậy? Kế tổ còn chưa biết nói sao?” Hoa Chiêu hỏi.
“Thằng bé chưa nói được cũng vì bên kia bọn chị nói cả tiếng anh và tiếng trung, nó có chút hỗn loạn, hiện tại mới chỉ biết gọi ba mẹ và ông nội.” Diệp Thư nói.
"Ra là vậy, không cần lo lắng, nói sớm hay nói muộn, nhất định sẽ biết nói chuyện, không cần lo lắng." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư cười: "Trở về thật tốt, bằng không một mình chị thật sự sẽ lo âu.”
Bên cạnh cô ấy hiện tại tuy rằng có chồng, có bảo mẫu, có vệ sĩ, nhưng thỉnh thoảng cô ấy cảm thấy chỉ có một mình, thật cô đơn, nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ Hoa Chiêu.
"Lần này trở về làm sinh nhật một tuổi cho Kế Tổ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, Kế Tổ cùng Thận mắt thấy đã sắp một tuổi, thật nhớ lúc trước" Diệp Thư thổn thức.
Cô ấy còn nhớ rõ lúc trước Hoa Chiêu biết đứa nhỏ nghịch ngợm trong n.g.ự.c kia không phải là con ruột, đã gấp gáp thành bộ dạng gì.
Giống như đã phát điên.
Cô ấy nhìn Hoa Chiêu, hỏi: "Đứa bé nghịch ngợm kia thế nào rồi? Vẫn ở nhà thím hai nuôi?”
Hoa Chiêu gật đầu, thím hai yêu thương, thường xuyên mang tới chơi cùng, nhưng nói đến cũng lạ, hắn rất thích tìm tiểu Thận chơi, tiểu Thận lại không thích hắn, thấy hắn hoặc là không để ý, hoặc là khóc.
Cho nên sau đó Lưu Nguyệt Quế mặc dù ôm đứa nhỏ tới đây, cũng không tìm Hoa Chiêu chơi, tự mình ôm đứa bé nghịch ngợm đi hậu viện xem các anh chị khác đi học, học tập, chơi đùa.
Diệp Thư đột nhiên nhỏ giọng nói: "Cho nên nói, con người không thể không tin mạng, bất cứ chuyện gì, trong bóng tối tự có thiên định.”
Hoa Chiêu nhìn biểu tình của cô ấy, hỏi: "Làm sao vậy? Đại sư đã nói gì với chị? Đánh nát tất cả tam quan của chị vậy?”
Diệp Thư cắn môi một cái nói: "Hắn nói Kế Tổ yểu mệnh, em nói chị phải làm sao bây giờ?”
Diệp Thư đột nhiên khóc lớn.
Diệp Thư vừa khóc, dọa hai đứa trẻ sợ tới mức cũng muốn khóc.
Diệp Thư vội vàng che miệng không cho mình khóc, chỉ là nước mắt lau thế nào cũng lau không hết.
Hoa Chiêu nhíu mày: "Chị tìm đại sư gì? Rất nhiều kẻ đều dùng hư danh lừa gạt người khác, cho dù không phải, hắn thật sự có chút bản lĩnh, chuyện lớn như vậy hắn cũng không thể tính chính xác được, người định thắng thiên, chị đừng sợ."
Diệp Thư gật đầu: “ Đúng vậy, Kế Tổ nhà ta không bệnh không tai ương, sức khỏe tốt, làm sao có thể”
"Nhưng chị quả thật lo lắng, cho nên đã nhanh chóng về nhà, về nhà, gặp em, trong lòng chị liền yên tâm hơn nhiều."
Ở bên ngoài, cô ấy cảm thấy thật sự sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn, Diêu gia không đủ bảo vệ con trai mình.
Diêu gia nếu lợi hại như vậy, cũng sẽ không để cho cả gia tộc chỉ còn lại có ba người.
Vì vậy, cô ấy phải về nhà!
Vẫn phải dựa vào Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu là một người có phúc khí lớn, con trai cô ấy phải dính phúc khí.
Diệp Thư nói xong, đem Kế Tổ nhét vào trong n.g.ự.c Hoa Chiêu.
Thằng nhóc ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, lập tức nhếch miệng cười, lộ ra mấy cái răng nhỏ, đáng yêu vô cùng.
“Em xem, các em quả nhiên có duyên!” Diệp Thư nói.
Hoa Chiêu hôn đầu Diêu Kế Tổ: "Bọn em đương nhiên có duyên, em vừa là cô cô, vừa là mợ của nó, cũng không biết sau này Đại Bảo sẽ gọi em là gì mới tốt~"
Tính từ phía Diêu Khôn, cô là cô họ, tính từ Diệp Thư bên này, cô chính là mợ.
"Kế Tổ chúng ta khẳng định phúc lớn mệnh lớn, không nên nghe người ta nói bậy." Hoa Chiêu nói.
"Ừm." Diệp Thư gật đầu.
Nhưng chuyện này, không biết thì thôi, một khi biết, phỏng chừng cả đời cũng không qua được cái c.h.é.m này, trừ phi Kế Tổ đến 30 tuổi.
Sau 30 tuổi, như thế nào cũng không tính là yểu mệnh, cái mạng này coi như đã phá đi?
"Đại sư kia nói, muốn phá giải, phải tìm cho hắn một người vợ có mệnh cách quý giá." Diệp Thư nói.
Hoa Chiêu: "Nghe như vậy càng không đáng tin cậy, hắn không phải là muốn đề cử cháu gái nhà mình hoặc là nhà ai chứ? "
Cô đã nhìn thấy cách tiếp cận này.
Nhưng Diệp Thư hiển nhiên là chưa từng thấy qua.
"Còn có thể như vậy sao?"
"Tại sao không? Nếu ông ta muốn bí ẩn hơn một chút, ông ta sẽ nói với chị một ngày sinh tháng đẻ, để cho chị tự mình đi tìm, sau đó chị tìm kiếm, sẽ phát hiện ra cô gái đó là người thích hợp.” Hoa Chiêu nói.
Đây đều là những âm mưu mà mấy bộ phim truyền hình sau này chơi nát rồi.
Nhưng Diệp Thư tuy là một diễn viên, nhưng cũng chưa từng quay loại cảnh này, lần đầu tiên nghe nói.
Ánh mắt cô ấy sáng lên: "Hắn thật sự nói cho chị một ngày sinh tháng đẻ! Chị đã gặp cô bé đó! Nhưng không phải cháu gái của ông ta mà là con gái của một thương nhân Hồng Kông."
“Bước này, dĩ nhiên rất cao minh." Hoa Chiêu nói: "Nếu điều kiện gia đình đối phương cũng được, người lại được, bởi vì lời tiên tri này, chị ôm tâm tính vạn nhất, cơ bản sẽ nhận con dâu này."
Đối phương cũng có thể dễ dàng ràng buộc Diêu gia, thậm chí Diệp gia.
Chỉ cần một cái miệng, một câu nói là có thể làm được chuyện người khác thiên tân vạn khổ cũng chưa chắc đã làm được.
Diệp Thư lập tức vỗ một cái: "Nếu là như vậy, vậy thật sự quá đáng ghét! Cô bé đó, lớn hơn Kế Tổ 6 tuổi!”
Hoa Chiêu…
"Nhìn kỹ rồi nói sau đi, chúng ta phải nuôi lớn Kế Tổ thật tốt, loại chuyện tìm đối tượng này, về sau vẫn phải xem ý Kế Tổ." Hoa Chiêu nói.
"Ừm." Diệp Thư vỗ vỗ ngực: "Thật nguy hiểm, hôm nay chị định nói cho ba mẹ chuyện đại sư bảo chị mau chóng định ra, có danh phận, con bé có thể giúp Kế Tổ áp mệnh.”
Càng nói cô ấy càng cảm thấy đối phương không đáng tin cậy!
"Vẫn là về nhà mới tốt! May mà có em!" Diệp Thư ôm Hoa Chiêu hôn hai cái.
Nhưng cô ấy cũng không thể thả lỏng hoàn toàn, trong lòng còn tồn tại một tia vạn nhất.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút hỏi: "Cô bé kia hiện tại đang ở thủ đô sao? Em đoán hẳn là ở đây, muốn ràng buộc danh phận sớm như vậy, người phải tới, nhưng lại không thể thẳng thắn như vậy, tốt nhất là chị ra mặt mời cả nhà bọn họ đến du lịch."
Diệp Thư vẻ mặt "Em thật sự rất giỏi".
"Chính là như vậy! Bọn hắn bây giờ đang ở khách sạn đây này!"
“Vậy để cho bọn họ buổi tối tới đây đi, em gặp mặt. Ba mẹ không nên gọi tới, để tránh làm cho người ta hiểu lầm.” Hoa Chiêu nói.
“Tốt tốt!” Hoa Chiêu giúp cô ấy tham mưu việc này, tâm tình Diệp Thư càng vững vàng.
Cô ấy lập tức chạy ra ngoài nói chuyện này với Diêu Khôn và Diêu Lâm.
Liên quan đến tính mạng, hôn sự của bảo bối, Diêu Lâm và Diêu Khôn đều đến.
Hai người nghe Hoa Chiêu phân tích cũng nhíu mày, bọn họ thật đúng là không nghĩ tới phương diện này.
Trong quá khứ cũng chưa từng gặp phải loại thủ đoạn này.
Bất quá nghe như vậy, cũng không phải là không có khả năng này.
Vẫn là Hoa Chiêu tâm nhãn nhiều.
"Buổi tối chúng ta cũng không ra mặt, chỉ có mấy người trẻ các cháu lo liệu." Diêu Lâm nói.
"Được." Hoa Chiêu nói.
Cô gọi điện thoại gọi mấy người trẻ Diệp gia tới.
Kỳ thật hiện tại phần lớn đều đang ở hậu viện.
Chúng vừa nghỉ hè, đang học ở sân sau.
Muốn gọi điện thoại cũng chỉ có một nhà Diệp Thần.
Nghe nói muốn tụ tập ăn tối, hơn nữa là thịt nướng, bọn nhỏ đều vui mừng điên rồi.
Bọn chúng thuận tiện bảy miệng tám lưỡi hỏi Hoa Chiêu, thảo nguyên có vui không, bọn chúng khi nào thì có thể đi thảo nguyên.
Xảy ra chuyện hạ độc, Hoa Chiêu thật đúng là không dám thả bọn chúng đi nhanh như vậy.
Nhưng đã từng nói qua lại không thể nuốt lời, thật rối rắm.
"Chị dẫn bọn chúng đi." Diệp Thư đột nhiên nói: "Chị đã lâu không đi thảo nguyên, nghe em nói, cũng muốn đi rồi! "
“Chị vẫn nên trung thực ở nhà trông con đi.” Hoa Chiêu nói.
Nghe Diệp Thư nói xong, kỳ thật cô cũng có chút cẩn thận, sợ Kế Tổ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
"Để thằng bé ở nhà! Chị và cha nó đi một mình, thuận tiện cai sữa cho nó." Diệp Thư có chút ngượng ngùng nói: "Phiền em giúp chị trông con mấy ngày."
Người ta nói lúc cai sữa, mẹ con tốt nhất là nên tách ra, nếu không sẽ không cai được.
Bằng không thằng nhóc này khóc đến nước mắt đầm đìa, đáng thương hề hề, người làm mẹ nào có thể nhẫn tâm?
Khi Hoa Chiêu cai sữa cho mấy đứa nhóc kia, đều là tách ra vài ngày, sau đó cô ấy hỗ trợ dỗ dành.
Mấy ngày đó, cô ấy còn hận không thể tự mình có sữa cho mấy đứa nhóc kia ăn!
Quá đau lòng.
Đến lượt mình cai sữa cho đứa bé, không tách ra cô ấy cảm thấy mình khẳng định không thể cắt sữa.
"Được rồi, chúc chị vui vẻ." Hoa Chiêu nói.
Lúc trước quả thực Diệp Thư đã giúp cô rất nhiều lần, lần này cô giúp Diệp Thư là chuyện nên làm.
Lưu Nguyệt Quế ôm đứa nhỏ bướng bỉnh tiến vào, vừa lúc nghe thấy các cô đang đàm luận chuyện cai sữa, cười nói: "Đứa nhỏ này lại bớt lo, không cần cai sữa, ăn đến mấy tuổi cũng được."
Ăn sữa bột là không có rắc rối này.
Diệp Thư lập tức nhìn về phía đứa bé trong lòng bà ấy.
Liếc mắt một cái liền nhận ra đây tuyệt đối là đứa bé bướng bỉnh lúc trước.
Vẫn còn rất đen, đôi mắt nhỏ và đôi môi dày, chỉ có điều béo hơn một chút.
Từ đáng yêu mà cô ấy miễn cưỡng nửa ngày cũng không nói ra được.
Lưu Nguyệt Quế ôm đứa bé nghịch ngợm ngồi đối diện các cô, nhìn trong n.g.ự.c hai người mỗi người một cậu bé trắng trẻo mập mạp, nói: "Các cháu không có việc gì cũng ôm đứa bé ra ngoài phơi nắng, đen một chút mới khỏe mạnh.”
Diệp Thư không chịu nổi người khác nói con mình không tốt ai cũng không được, nói cái gì không tốt cũng không được.
"Trắng trẻo mập mạp mới đáng yêu, bác sĩ nói, tia cực tím đối với làn da của trẻ sơ sinh không tốt, dễ bị bỏng, trẻ nhỏ không nên tiếp xúc với ánh nắng quá nhiều." Diệp Thư nói.
"Tia nào? Làm sao có thể đốt cháy một đứa trẻ?” Lưu Nguyệt Quế kỳ quái hỏi.
Diệp Thư: "Tia cực tím."
“Đó là tia gì?" Lưu Nguyệt Quế vẫn mờ mịt.
Diệp Thư: "Quên đi, xem như cháu chưa nói.”
Hoa Chiêu ở một bên cười trộm.
Lưu Nguyệt Quế rất nghiêm túc hỏi cô: "Con bé nói tia gì? Trẻ con thật sự không thể phơi nắng nhiều sao? Thím nghĩ rằng rất tốt ah, cháu nhìn nhóc bướng bỉnh nhà thím xem, hầu như không có bệnh, còn rắn chắc, sắp biết đi rồi!"
“Mặt trời quá lớn thì đừng phơi nắng." Hoa Chiêu nói.
Cô không giải thích quá nhiều là tia gì, đầu óc Lưu Nguyệt Quế không tiếp nhận được.
Không phải cô chê cười ai, mà cô đã nói với bà ấy trước đây!
Nhưng hiện tại Lưu Nguyệt Quế lại giống như căn bản chưa từng nghe qua.
Hoặc là lúc ấy căn bản không để trong lòng, chỉ ứng phó trên mặt mũi. Hoặc là trí nhớ của Lưu Nguyệt Quế thật sự không tốt.
Hoa Chiêu nghi ngờ là vấn đề thứ hai.
Hiện tại nhà lưu Nguyệt Quế có nhiều đứa nhỏ như vậy!
Hoa Chiêu sợ bà ấy mệt mỏi, dẫn đến bệnh Alzheimer.
"Mặt trời quá lớn, thím khẳng định sẽ không đưa nó ra ngoài, đứa nhỏ này sợ nóng." Lưu Nguyệt Quế ôm nhóc bướng bỉnh nói.
Đứa bé bướng bỉnh cũng không thành thật, ở trên đùi bà ấy chạy tới chạy lui muốn đứng lên, nhào về phía Tiểu Thận cùng Tiểu Kế Tổ.
Lưu Nguyệt Quế đã biết Tiểu Thận không thích nhóc bướng bỉnh, ngược lại ấn hắn không cho hắn đi qua.
Nhưng bà lại cười nói: "Cháu xem thằng nhóc này, rắn chắc bao nhiêu, cũng sắp biết đi. Đại Bảo biết đi chưa?” Bà hỏi Diệp Thư.
Lại cắm rễ lên người Diệp Thư.
Diêu Kế Tổ một chút ý tứ muốn đi cũng không có.
"Còn chưa tới 12 tháng, còn sớm." Hoa Chiêu nói: "Tiểu Thận cũng chưa biết đi đâu."
Bây giờ trẻ em nói chung là không đủ dinh dưỡng, trước 2 tuổi có thể đi là bình thường.
Nghe Hoa Chiêu nói Tiểu Thận cũng chưa biết đi, biểu tình của Diệp Thư lại tốt lên.
Bởi vì cái mệnh, làm cô ấy luôn lo nghĩ, phàm là phát hiện Diêu Đại Bảo có chỗ nào không bằng người, cô ấy liền lo âu.
"Biết nói chuyện rồi phải không? Có thể gọi ba mẹ không?” Lưu Nguyệt Quế hỏi.
Một chút cũng không phát hiện ra Diệp Thư hiện tại không vui vẻ lắm.
"Biết gọi." Diệp Thư cúi đầu nói với Diêu Đại Bảo: "Mau, gọi bà ngoại hai.”
Diêu Đại Bảo quay đầu nhìn Lưu Nguyệt Quế một chút, lập tức lại quay đi cùng Tiểu Thận tay trong tay chơi đùa, một chút cũng không có ý gọi.
Không trách hắn, từ "bà" hắn còn chưa học được, chứ đừng nói đến từ bà ngoại hai khác miệng như vậy.
Tiểu Thận lại bị nhắc nhở, ngọt ngào cười với Lưu Nguyệt Quế, gọi "Bà nội hai."
"Ai! Thực nghe lời! Điềm Điềm chúng ta miệng thật ngọt, nào, bướng bỉnh, cháu cũng nhanh gọi mọi người, đây là thẩm thẩm, đây là cô cô, đây là anh trai, đây là em trai."
Hoa Chiêu vừa nghe thấy đứa bé bướng bình muốn gọi Tiểu Thận là em trai cô liền khó chịu.
Nếu không phải đứa nhỏ này sinh ra sớm hơn Tiểu Thận, có lẽ cũng không dễ dàng bị đổi như vậy.
"Thím Hai, thím ngồi trước, lát nữa có khách đến, cháu đi phòng bếp xem một chút." Hoa Chiêu nói.
"Ai, cháu cứ là đi, lát nữa ai sẽ đến?" Lưu Nguyệt Quế hỏi.
"Khách của chị." Hoa Chiêu nói.
"Khách của Tiểu Thư à, ai vậy?" Lưu Nguyệt Quế hỏi Diệp Thư.
Những người ở độ tuổi của bà không bao giờ biết cái gì được gọi là sự riêng tư.
Nhưng đây cũng không tính là chuyện riêng tư gì, lát nữa người sẽ tới.
"Một người bạn cháu gặp ở Hồng Kông, vừa vặn cũng ở đây. Lát nữa cả nhà họ sẽ tới, thím hai cháu cũng đi hỗ trợ. Thím cứ ngồi đây.”
"Thím cũng đi hỗ trợ." Lưu Nguyệt Quế đứng lên.
"Không cần không cần, hai người chúng cháu là được!" Diệp Thư nói ra.
"Vậy các cháu để bọn nhỏ ở đây, thím trông giúp cho." Lưu Nguyệt Quế nói.
"Không cần, hắn cách xa cháu sẽ khóc." Diệp Thư ôm hài tử chạy.
"Lớn rồi sao còn dính người vậy chứ, chuyện này không thể được, bé trai không thể quá nuông chiều" Lưu Nguyệt Quế còn muốn nói điều gì, đã không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thư nữa, xông vào phòng bếp rồi.
Bà cúi đầu nhìn đứa bé bướng bỉnh, thở dài.
Sao bà không có chút nhãn lực kia chứ, bà đương nhiên nhìn ra hai người đều không thích đứa bé bướng bỉnh này.
Nhưng nó cũng là người vô tội, nó còn nhỏ như vậy, chuyện gì cũng không thể quyết định, bà phải tận lực giúp hắn hóa giải mâu thuẫn, để cho tất cả mọi người thích hắn.
"Bà nội, ăn!" Bé bướng bỉnh chỉ vào hoa quả trên mặt bàn nói.
Một tiếng bà nội lại làm cho Lưu Nguyệt Quế mặt mày hớn hở, bà cũng làm bà nội rồi, không phải bà ngoại!
Bà có cháu!
Tuy không phải ruột thịt đấy, nhưng luôn nuôi bên người từ trong tháng đến bây giờ, cũng như ruột thịt vậy!
Đến lúc đó, bà sẽ nói với Diệp An, để cho hắn thu dưỡng đứa nhỏ này, hắn cũng có đời sau rồi.
Nói đến Diệp An, nhớ tới người vợ hữu danh vô thực mỗi ngày làm trò của hắn, Lưu Nguyệt Quế lập tức buồn rồi.
Trong phòng bếp, Diệp Thư lại cùng Hoa Chiêu nói thầm: "Em nói thím hai làm sao vậy? Sao còn coi trọng đứa bé kia hơn cả ruột thịt vậy?"
Hoa Chiêu biết tâm tư Lưu Nguyệt Quế, cô nói qua với cô ấy: "Tương lai bà ấy muốn đem đứa nhỏ này làm con thừa tự cho Diệp An."
"À?" Diệp Thư kinh ngạc, nhưng cô ấy cũng đã biết tin tức Diệp An "Không được", Lưu Nguyệt Quế đối với người nhà mình có chút không giấu giếm, lộ ra tiếng gió rồi.
Diệp An đã "Không được", không thể có con, vậy nhận nuôi một đứa bé xác thực không sao.
"Vậy cũng không thể nuôi hắn ah, cô nhi còn nhiều, rất nhiều.”
"Cha mẹ đứa bé bướng bỉnh còn sống, lại là loại người kia, sớm muộn gì cũng gây phiền toái, em chờ xem đi, không chừng ngày nào đó cha mẹ của hắn sẽ nhảy ra tìm hắn." Diệp Thư nói ra.
"Chuyện này vẫn phải xem ý tứ Diệp An, hắn muốn nuôi thì nuôi." Hoa Chiêu nói: "Chỉ cần hắn muốn, người Ngô gia cũng không phải là khó giải quyết."
"Được rồi trước mặc kệ hắn, chị nói với em tình huống người Kim gia, cô bé kia tên là Kim Lan Hinh, cha là Kim Kevin, mẹ là Phan Lệ Trân, trong nhà là trùm châu báu Hồng Kông, rất có thực lực, hơn nữa thanh danh không tồi.”
"Nếu không phải em nhắc nhở chị, chị căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện kia"
Nói thật, nếu là Diêu gia trước kia, người ta chưa hẳn đã để ý.
Diêu gia bây giờ, theo lý Kim gia cũng chưa chắc sẽ để ý. Nghe nói Kim gia trước khi đi Hồng Kông, cũng là hào môn thế gia giàu mấy đời.
Cô ấy đã gặp, cũng tự nói mình cũng không có loại khí chất như Phan Lệ Trân kia, đó là loại khí chất được bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn đấy.
Mà khi còn bé, cô ấy còn chơi bùn trèo tường đây này.
Nhưng hiện tại Diệp gia cộng thêm Diêu gia, hai nhà cũng xứng đôi rồi.
Kim gia cũng không tính trèo cao.
Con gái Kim gia nói như thế nào cũng không cần gánh vác gia đình, không cần phải cột lên con trai sau tuôi nhà cô ấy ah?
Tuy cô ấy cảm thấy con của mình ngàn tốt vạn tốt, nhưng nếu như cô ấy là Phan Lệ Trân, tuyệt đối sẽ không đem con gái 6 tuổi của mình gả cho một đứa bé “yểu mệnh” đấy.
"Đợi nhìn thấy người rồi nói sau." Hoa Chiêu vừa nói xong, cửa lớn đã bị gõ vang.
"Xem, người Kim gia cũng đến quá nhanh, tính toán lộ trình, lúc chị cúp điện thoại bọn hắn liền xuất phát." Hoa Chiêu nói với Diệp Thư: "Phu nhân nào đi ra ngoài mà không trang điểm chỉnh trang một giờ? Có thể thấy được đã sớm chuẩn bị xong, bọn hắn ngược lại còn tích cực hơn so với người cần cải mệnh đấy."
Diệp Thư nhếch miệng, nếu như là như vậy, vậy thì quá tốt!
Cô ấy tình nguyện đây là một âm mưu, cũng không hi vọng Đại Bảo của mình có vấn đề gì!