Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:46:07
Lượt xem: 12
Diệp Danh không lão hóa ngược, nhưng dường như đã ngừng phát triển trong những năm qua, một chút cũng không già đi.
Hơn nữa khí chất càng thêm trầm ổn, so với lúc Hoa Chiêu mới quen, anh cả hiện tại đã càng mê người rồi.
Mấy cô bé không thể rút mắt ra được.
Hoa Chiêu bật cười.
Những người trong phòng chú ý bọn họ đều mỉm cười, chỉ trừ mấy cô gái.
Người bên cạnh Hoa Chiêu này một chút cũng không cười nổi, nhìn bóng lưng Diệp Danh và Triệu Tuệ ánh mắt lóe lên.
"Chúng ta cũng bưng qua đi, có thể ăn cơm rồi." Hoa Chiêu nói.
Chu Tình hoàn hồn, lập tức treo lên một khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ không có khuyết điểm, nhẹ nhàng nói: "Được, chị Hoa.”
Nhìn đi, vị này biết xưng hô hơn nhiều!
Hai người bưng thức ăn đi ra ngoài, năm cô gái còn lại đã đi tới, giúp đỡ cùng nhau bưng thức ăn.
Trên bàn cơm mọi người vui vẻ nói chuyện, Đinh Lan và Ngụy Phương khen Hoa Chiêu nức nở, vốn Miêu Lan Chi nói tay nghề Hoa Chiêu rất tốt, bọn họ còn tưởng rằng chỉ là khách sáo, không nghĩ tới người ta nói thật.
Hai người lại khen Miêu Lan Chi có phúc khí, con dâu xinh đẹp, con trai có tiền đồ.
Nhưng đứa con trai thứ hai không ở trước mắt, nên đều tập trung khen Diệp Danh.
Triệu Tuệ bắt được cơ hội nói chuyện với Diệp Danh.
“Anh trai bây giờ đã biết bơi chưa?”
Năm đó Diệp Danh lừa cô không biết bơi, không thể xuống nước.
"Chưa." Diệp Danh lập tức nói.
Ánh mắt Triệu Tuệ sáng lên: "Vậy em sẽ dạy cho anh! Em bơi lội rất tốt!”
Đinh Lan lập tức nhíu mày, giẫm lên chân Triệu Tuệ một cái, thật thô lỗ, nào có cô gái nào dạy đàn ông bơi!
Nếu đổi lại, người đàn ông nói với cô gái như vậy, chính là giở trò lưu manh!
Triệu Tuệ lại không biết, cô ta ôi một tiếng, kỳ quái nhìn Đinh Lan: "Mẹ, mẹ giẫm con làm gì?”
Đinh Lan xấu hổ vô cùng, lại cười nói với Miêu Lan Chi: "Bà nhìn xem, chính là con nhóc này, năm đó luôn chạy theo bà đây này! "
“Ha ha ha, đúng vậy, ngây thơ thẳng thắn, tôi rất thích." Miêu Lan Chi cười nói.
Bà thật sự thích, không có tâm nhãn cũng tốt, lại tìm một người tâm nhãn nhiều như Hoa Chiêu, một người bà đã ứng phó không nổi, hai người lại càng xong.
Nghe bà nói như vậy, Đinh Lan cười ha ha.
Ngụy Phương cười có chút miễn cưỡng.
Các cô gái khác trên bàn cũng không mấy vui vẻ.
Triệu Tuệ còn đang truy hỏi: "Anh trai, khi nào anh rảnh? Em dạy anh bơi lội, đi công viên hay hồ bơi? Cuối tuần này được không?"
“Không được." Diệp Danh nói thẳng: "Tôi không có hứng thú với bơi lội, tôi cũng không có thời gian, cuối tuần phải tăng ca.”
Trực tiếp cự tuyệt như vậy, hơn nữa mặt Diệp Danh cũng không chút thay đổi, nếu là cô gái bình thường, sớm đã không tiện nói chuyện nữa.
Nhưng Triệu Tuệ không phải người bình thường, cô ta tiếc nuối nói: "Bơi lội thật thú vị đấy, đáng tiếc anh đi làm quá bận rộn quả thật không có thời gian, vậy anh còn thích đọc sách không? Em nhớ khi em còn nhỏ, anh đã nói, anh thích đọc sách, anh nói người đọc sách mới có năng lực, anh còn cho em mấy cuốn sách tốt! Anh còn nhớ không?”
Chuyện này Diệp Danh có chút không nhớ rõ.
Năm đó ở Đinh Lan gia mấy ngày, bị con khỉ này quấn lấy mấy ngày, anh quả thật mua cho cô ta không ít đồ.
Diệp Danh ứng phó, vội vàng ăn cơm xong rồi nói với Hoa Chiêu: "Nghe nói đất thầu trồng rau đã chọn mấy mẫu xuất khẩu đưa tới đây? Dẫn anh đi xem một chút, phía trên thúc giục quá gấp gáp, ngày mai phải đưa đi, anh kiểm tra trước một chút, không được thì đêm nay em phải chọn lại."
Hoa Chiêu cũng nghiêm mặt nói: "Ở sương phòng, em dẫn anh đi.”
"Chuyện gì không thể chờ cơm nước xong mới đi" Miêu Lan Chi nói.
Diệp Danh nói: "Xuất khẩu rất quan trọng, xuất ra ngoài sớm một ngày, sẽ kiếm được ngoại tệ sớm một ngày. Hơn nữa đều là rau quả tươi, chờ thêm một ngày cũng không được.”
Lần này họ định xuất khẩu trái cây và rau quả tươi.
"Đi đi đi." Miêu Lan Chi không nói nữa.
Diệp Danh xin lỗi một bàn người rồi muốn đi ra ngoài, Triệu Tuệ vội vàng đuổi theo.
Đinh Lan còn chưa kịp chân đạp.
"Em cũng đi xem, chúng ta lại có rau và trái cây có thể xuất khẩu? Nó trông như thế nào?” Cô ta tò mò nói.
Việc này cũng không phải chuyện bí mật gì, Hoa Chiêu không tiện cự tuyệt.
Hơn nữa Hoa Chiêu đã nhìn ra, Diệp Danh muốn dạy dỗ cô, vậy thì mang cô nhóc này đi.
"Vậy thì cùng đi xem một chút." Cô nói.
Chu Tình lôi kéo chị em bên cạnh đứng lên, cũng mang vẻ mặt tò mò: "Bọn em có thể nhìn một chút không?"
“Đương nhiên có thể, tất cả mọi người đều đi." Hoa Chiêu nói.
Dù sao cơm cũng ăn gần xong, hơn nữa mọi người thật đúng là rất tò mò, đại lục bọn họ vậy mà có thứ có thể xuất khẩu?
Không phải là đồ cổ, không phải khoáng sản, mà là rau và trái cây, xuất khẩu?
Trong ấn tượng của con người ngày nay, những thứ ở nước ngoài luôn tốt hơn so với trong nước, nên tất cả đồ nhập khẩu đều phải là đồ tốt.
Xuất khẩu? Họ chỉ nghe nói về việc xuất khẩu các loại khoáng sản giá rẻ.
Hoa Chiêu dẫn các cô đi sương phòng.
Có một cái bàn dài, ở trên bày các hộp nhựa.
Cái hộp cũng do Hoa Chiêu thiết kế.
Bên ngoài là một hộp nhựa, bên trong là hộp xốp, hoặc thùng giấy.
Rau được đóng gói trong túi nhựa lớn, phình lớn, đầy khí nitơ, vì vậy nó có thể được giữ tươi.
Phương pháp này mấy chục năm sau mới được nhớ tới và áp dụng, lúc này xem ra quá tiên tiến rồi, hơn nữa có tác dụng, có thể kéo dài thời gian vận chuyển hơn rất nhiều.
Hơn nữa kỹ thuật tách lấy nitơ hiện tại đã có, không cần Hoa Chiêu đổi mới, cô cũng không biết loại công nghệ cao này.
Có rất nhiều loại rau, có hơn một chục, trái cây hiện nay chỉ có ba loại táo, lê, dưa hấu.
Ba loại này không cần nạp nitơ, thời hạn sử dụng dài hơn một chút.
Diệp Danh chủ yếu nhìn cách đóng gói, về phần chất lượng sản xuất của đất thầu trồng rau Hoa Chiêu, anh chưa bao giờ nghi ngờ.
Bên kia có Lý Nguyên quản lý, anh cũng yên tâm, không sợ hắn chọn chút dưa hấu xấu lừa gạt.
Được rồi, anh căn bản không phải tới xem rau củ gì! Anh tới tìm Hoa Chiêu tính sổ!
Nhưng xem ra, sổ sách hôm nay có vẻ không có cách nào tính toán.
Được, còn nhiều thời gian!
"Nhìn thật tươi ngon mọng nước, trông rất ngon." Triệu Tuệ cúi đầu nhìn một đống rau quả nói.
"Chúng ta vừa rồi đã ăn." Hoa Chiêu cười nói.
Đưa tay cầm lấy một quả dưa hấu, đặt ở bên cạnh, c.h.ặ.t t.a.y một cái, dưa hấu liền nứt ra, đỏ tươi mọng nước, mùi thơm dưa hấu lập tức bay tới.
Diệp Danh nhất thời nhíu mày: "Có quá chín không? Chuyển đến bên kia sẽ hư mất. Hơn nữa quả này quá giòn không thích hợp để vận chuyển."
“Quả này đã ở chỗ em vài ngày, cho nên có chút chín, hơn nữa lúc vận chuyển sẽ cải tạo thùng đựng hàng, bên trong cũng sẽ bị nạp khí nitơ, chắc là không thành vấn đề." Hoa Chiêu nói.
Để kiếm ngoại tệ, bên trên cũng liều mạng, đã cải tạo mấy thùng kín cho bọn họ chuyên dụng.
"Bên này người của chúng ta sẽ nhẹ nhàng, bên kia đã bán đi, đối phương muốn kiếm tiền, tất nhiên cũng sẽ chú ý, không cần chúng ta quan tâm." Hoa Chiêu nói: "Dù sao lúc ký hợp đồng đã viết rõ ràng, sau khi rời cảng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Bọn họ bán trái cây và rau quả cho thương nhân chuyên buôn bán hoa quả của đối phương, cũng không phải bọn họ đi qua đó tiêu thụ, ngược lại tiết kiệm không ít tâm tư.
Diệp Danh gật đầu: "Anh mang mẫu về cho lãnh đạo xem một chút, bọn họ gật đầu, ngày mai sẽ đến kéo hàng, đến lúc đó anh cũng đi theo giám sát một chút.”
Anh cho Hoa Chiêu một ánh mắt. Sổ sách hôm nay không có cách nào tính, vậy ngày mai tính!
Hoa Chiêu biết sớm muộn gì cũng bị mắng không chạy được, ngược lại thống khoái nói: "Được rồi, 4 giờ sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến đất thầu."
Thời tiết nóng, lại trồng trong nhà kính, giữa trưa nếu không có gió sẽ nóng chết.
Tất cả mọi người đều vừa mới tờ mờ sáng đã ra ngoài làm việc, rau củ cũng được chuyển đi sớm.
Diệp Danh không có ý kiến gì, gọi người vào dọn đồ anh cũng rời đi.
Trong phòng chỉ để lại quả dưa hấu Hoa Chiêu dùng tay đập vỡ, được cô lấy ra tiếp khách.
Mọi người lập tức khen không dứt miệng.
"Trách không được có thể xuất khẩu, tôi sống hơn nửa đời người cũng chưa từng ăn qua dưa hấu ngọt như vậy!" Đinh Lan kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, tôi cũng đúng vậy, đây là nhà các người trồng sao? Làm sao trồng được?” Ngụy Phương hỏi.
Hoa Chiêu nhìn bà ta một cái, cũng không biết câu cuối cùng này của bà ta là có ý hay vô tâm.
Nhưng biểu tình trên mặt Ngụy Phương có vẻ chỉ là câu nói vô tâm.
Miêu Lan Chi cười ha ha nói: "Đây là Hoa Chiêu trồng, con bé học nông nghiệp, các người cũng biết rồi chứ? Đừng thấy bộ dạng nhỏ nhắn xinh đẹp này của con bé, nó hiểu nhất về trồng trọt!”
“Ai nha, tôi nhớ rồi!” Đinh Lan nhìn Hoa Chiêu kinh ngạc hô lên: "Lúc trước đã quên mất này! Con dâu bà là một sinh viên tài năng du học trở về!”
Hoa Chiêu cười, khách khí nói: "Đâu có, chỉ là đi ra ngoài đọc sách hai năm mà thôi.”
“Không cần khiêm tốn, không có bản lĩnh thật sự, ai có thể đi ra nước ngoài?” Đinh Lan nói.
Bây giờ du học đã có chương trình, mỗi năm nhà nước sẽ gửi một lượng lớn sinh viên nước ngoài.
Nhưng cũng phải thông qua nhiều lần kiểm tra, tầng tầng g.i.ế.c ra, không có bản lĩnh ai có thể đi?
Đương nhiên, quan hệ cũng là một loại bản lĩnh.
Nhưng Hoa Chiêu có thể nghiên cứu ra giống hoa quả ngon như vậy, là thật sự có bản lĩnh.
"Dưa này trồng thế nào? Dì cũng muốn trồng mấy cây trong sân nhà mình!” Ngụy Phương hỏi.
Hoa Chiêu lại nhìn bà ta một cái, cười nói: "Trồng thế nào cháu thật đúng là mặc kệ, có nhân viên chuyên môn quản lý, cháu chỉ phụ trách bồi dưỡng hạt giống."
“Vậy có hạt giống không? Cho dì một ít, năm tới dì ở nhà cũng có thể ăn dưa hấu ngọt như vậy, không cần ngàn dặm xa xôi tới đây mua!" Ngụy Phương cười nói.
Miêu Lan Chi có chút không cười nổi, bà biết loại hạt giống này Hoa Chiêu luôn giữ bí mật, lúc trước cấp trên đề nghị xuất khẩu hạt giống dưa hấu này, Hoa Chiêu cũng không đồng ý.
Cái này không thể so với dâu tây, thật sự không thể vận chuyển đường dài được, xuất khẩu hạt giống để cho người ngoài trồng không sao, cũng không có biện pháp.
Dưa hấu thì không được, cô vẫn giữ để chính mình bán chính mình kiếm tiền.
Không biết dưa hấu ở hai nước bên cạnh đắt đến mức người bình thường cũng không dễ dàng mua được sao, có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Đặc biệt là nhật bản, ở đó trái cây cực phẩm có thị trường rất lớn, có thể bán với giá cao.
"Giống dưa hấu này cũng mới trồng năm đầu tiên, lúc trước đào tạo ra ít hạt giống, đều đã trồng, chỉ còn lại một chút, lát nữa cháu tìm xem ở đâu, lúc nào dì đi cứ cầm." Hoa Chiêu nói.
Cô không nói không có, càng không nói không cho, như vậy sẽ không nể mặt Miêu Lan Chi.
Giải thích chuyện giữ bí mật cũng không được, tình cảm chị em cả đời của bọn họ, còn không đáng giá hai quả dưa hấu?
Cho nên hạt giống Hoa Chiêu sẽ cho.
Sợ cái gì, dù sao cũng là giống dưa hấu không hạt.
Dưa hấu dù lớn hơn nữa, nhưng nhiều người như vậy mỗi người một hai miếng đã không còn, quá ngon, căn bản không ai chú ý có hạt hay không có hạt.
Miêu Lan Chi cười, bà thật sự càng ngày càng thích Hoa Chiêu.
Sắc trời không sớm, mọi người sau khi ăn dưa hấu xong đã giải tán.
Hoa Chiêu cũng ôm hai đứa bé đi ngủ.
Ngày hôm sau phải dậy sớm.
Hơn ba giờ sáng, cô đứng dậy rửa mặt, sau đó kéo bọn nhỏ dậy và mặc quần áo tử tế, rửa mặt rồi ôm đi.
Đi đến vườn rau, cô thích mang theo cả hai.
Không mang theo cũng không được.
Nếu Cẩm Văn và Tiểu Thận tỉnh dậy phát hiện cô không ở nhà, sẽ giận dỗi mà khóc, nửa ngày cũng không dỗ được.
Hơn nữa Hoa Cường đã theo Diệp Thâm trở về Bằng Thành, hôm nay Miêu Lan Chi muốn chiêu đãi hội chị em, đoán chừng cũng không rảnh trông bọn chúng, vẫn phải tự mình mang theo.
Hoa Chiêu ra cửa, Diệp Danh đã chờ ở trong viện, anh lập tức đi tới, đưa tay ôm Cẩm Văn qua.
Cẩm Văn còn chưa tỉnh ngủ, thấy là bác, lập tức ghé vào bả vai anh tiếp tục ngủ.
Chỉ trong vài giây đã ngủ, còn ngáy nhỏ.
Làm Diệp Danh đau lòng c.h.ế.t mất, có chút hối hận chính mình muốn Hoa Chiêu đi vườn rau.
"Nếu không, anh tự mình đi là được." Anh mềm lòng.
Hoa Chiêu lại không chịu, cô đã bận rộn một hồi! Bây giờ trở về cũng không ngủ được.
"Đi thôi, em cũng muốn đi xem rau củ thế nào, đã lâu không đi, cũng không làm việc đàng hoàng, ha ha." Hoa Chiêu cười nói.
Không phải sao, trồng trọt mới là nghề chính của cô.
Diệp Danh vừa muốn cười, nhưng một nhóm người bước ra qua cánh cửa nối giữa các phòng dành cho khách.
Trong ánh sáng lờ mờ buổi sáng cũng có thể nhìn ra là một đám oanh oanh yến yến.
Diệp Danh lập tức sững lại, Hoa Chiêu này vẫn phải dạy dỗ một trận! Hãy nhìn những gì con bé đã làm!
Đặc biệt là nhìn thấy Triệu Tuệ đi trước đã nhảy qua, đầu anh cũng muốn đau.
"Sao mọi người lại tới đây?" Hoa Chiêu hỏi.
Miêu Lan Chi ngáp dài nói: "Bọn họ nói hôm nay cũng muốn đi xem, coi như là tham quan một chút.”
Miêu Lan Chi dừng một chút hỏi: "Hôm qua đã quá muộn, còn chưa hỏi con, được không?"
Lời này làm cho người ta ghé mắt nhìn.
Mẹ chồng đến nơi con dâu trồng rau xem còn phải xin chỉ thị? Còn có gì không được sao?
"Các người đừng hiểu lầm, là vì đất thầu rau củ của con bé lúc trước xảy ra chuyện, có người ác ý đầu độc, thiếu chút nữa hại c.h.ế.t người, cho nên sau đó lập quy củ, người xa lạ không được đi vào, cho dù là người quen đi vào cũng phải kiểm tra." Miêu Lan Chi vội vàng giải thích.
"Ồ, là như vậy."
"Chuyện này quá dọa người rồi."
"Sao còn có người đầu độc"
Nhưng vừa nghĩ đến thân phận Diệp gia mọi người liền hiểu được, quả nhiên là cây cao đón gió lớn.
Nhưng bà nói như vậy, mọi người càng muốn đi.
Chủ yếu là, Triệu Tuệ vô luận như thế nào cũng phải đi
Đinh Lan phải đi cùng, mà bà ta đi cùng, mấy cô gái khác cũng phải đi theo, vậy Miêu Lan Chi cũng phải đi theo, Ngụy Phương cũng không thể một mình ở đây.
Chỉ có thể tất cả mọi người cùng đi.
Cũng may tối hôm qua bọn họ đã cùng Miêu Lan Chi thương lượng xong, Miêu Lan Chi đã tự mình sắp xếp xe, không cần Hoa Chiêu an bài nữa.
Trong nhà hiện tại cô có một chiếc xe nhỏ, cộng thêm Diệp Danh, cũng không chứa được nhiều người như vậy.
Diệp Danh không muốn để ý tới Triệu Tuệ líu ríu, anh xoay người phân phó: "Xuất phát đi.”
Nói xong lập tức lên xe, bởi vì Cẩm Văn không thể ngồi ở hàng ghế đầu nên anh ôm con bé ngồi ở phía sau.
Triệu Tuệ vậy mà cũng muốn đi theo vào.
Kết quả phát hiện ghế sau xe Hoa Chiêu là hai ghế an toàn cho trẻ em.
May mà Diệp Danh gầy gò, còn chen chúc được giữa hai chỗ ngồi.
Hoa Chiêu dưới ánh mắt bức bách của Diệp Danh, "veo" một cái liền đi vào ghế phụ, chiếm chỗ ngồi.
Lưu Minh cũng có ánh mắt, không đợi Diệp Danh phân phó, liền lái xe ra ngoài, để Triệu Tuệ đứng tại chỗ trợn tròn mắt.
Đinh Lan lại đây lặng lẽ bóp cô ta một cái, nhìn bộ dạng không có tiền đồ này của con!
"Rụt rè một chút được không!" Đinh Lan nhỏ giọng nói ở bên tai cô ta.
"A?" Triệu Tuệ vẻ mặt mờ mịt, sao cô ta lại không rụt rè? Cô ta chỉ muốn ngồi một chiếc xe, ngồi xe của ai mà không được?
"Bên này bên này." Miêu Lan Chi gọi: "Xe đến rồi.”
Bà đã sắp xếp một chiếc xe khách thương vụ nhập khẩu loại nhỏ, vào thời điểm này rất hiếm có.
Nhưng bà cũng có tư cách chi phối.
Một đám đàn bà con gái ngồi vào, Ngụy Phương lập tức cảm than: "Vẫn là bà có ánh mắt, lúc trước đi theo Diệp Mậu, không kén chọn"
"Khụ!" Đinh Lan ho khan một tiếng, một xe toàn là mấy cô gái trẻ! Nói những chuyện này để làm gì?
Hơn nữa nếu thân phận của Miêu Lan Chi bình thường, nói một chút thì thôi, Miêu Lan Chi hiện tại có thể nói những chuyện "trước kia" được không?
Ngụy Phương lúng túng nhìn Miêu Lan Chi, bà ta thật sự không có ý gì khác, bà ta chỉ đột nhiên nghĩ đến.
Miêu Lan Chi cười nói: "Có gì đâu, không phải là bị người ta theo đuổi sao? Tôi nhớ lúc ấy có bốn người đàn ông cùng theo đuổi tôi, ngoại trừ Diệp Mậu, tôi đã không nhớ tên của những người khác.”
"Nhưng tôi còn nhớ, người này tặng hoa, người kia tặng thư, còn có một người tặng vàng bạc châu báu, người cuối cùng cái gì cũng không tặng."
Bà hào phóng nói, còn rất thú vị, Triệu Tuệ lập tức hỏi: "Lúc trước thủ trưởng Diệp tặng cái gì?”
Miêu Lan Chi cười nói: "Ông ấy chính là người cái gì cũng không tặng!”
A!
"Vì sao?" Mấy cô gái nhỏ không nhịn được mà kinh ngạc hô lên.
Miêu Lan Chi lại cười, một nụ cười ngọt ngào lại mang theo dấu vết của năm tháng: "Thật ra ông ấy cũng đưa, ông ấy đưa dì về nhà.”
“A!” Mấy cô gái kêu lên, kỳ thật cũng không quá hiểu.
Đưa về nhà là chuyện bình thường, có gì lạ sao?
Đinh Lan cười giải thích: "Thời đại đó, mấy cô gái trẻ xinh đẹp đi trên đường quá nguy hiểm, không chừng sẽ bị ai đó không có mắt cướp về nhà. Dì Miêu các con đã bị cướp mấy lần! Đều là thủ trưởng Diệp cứu bà ấy.”
"À!" Mấy cô gái kêu lên, lần này đã hiểu.
"Haiz, chớp mắt một cái, chúng ta cũng đã thành bà nội rồi." Đinh Lan cảm thán nói: "Nhớ năm đó, chúng ta cũng chỉ tầm tuổi bọn chúng, giống như mới ngày hôm qua vậy, nói như thế nào cũng là già rồi."
Miêu Lan Chi cùng Ngụy Phương đồng thời ảm đạm, sao không phải chứ, chỉ giống như ngày hôm qua, kết quả hiện tại tóc các bà đã bạc trắng, con cháu quấn đầu gối.
"Mau dừng lại, đừng nói nữa." Miêu Lan Chi vuốt nếp nhăn nơi khóe mắt nói: "Tôi còn trẻ, con trai lớn của tôi vẫn chưa kết hôn! Tôi vẫn đang chờ cho nó cho tôi gặp cháu trai của mình đây này!”
Mắt Đinh Lan và Ngụy Phương đồng thời sáng lên, đang chờ những lời này đấy!
"Bà muốn chọn con dâu thế nào? Tôi giúp bà tham mưu.” Ngụy Phương lập tức nói.
“Tôi thì chọn cái gì, đều là do thằng cả tự mình định đoạt, tôi nói không tính!” Miêu Lan Chi tức giận nói: "Nếu nó mà nghe lời tôi, hiện tại nó đã có mấy đứa con rồi!"
“Chuyện này cũng đúng, con trai lớn không nghe mẹ." Đinh Lan nói.
Đề tài này bỏ qua, các bà đã nghe ra, ai có thể thu phục được Diệp Danh, người đó chính là con dâu bà ấy, bà ấy không chọn!
Đinh Lan và Ngụy Phương đồng thời nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình, cố lên mấy đứa, cơ hội ở trước mắt, xông lên đi!
Bọn họ đến thăm bà bạn già này, nhưng có thể giải quyết chuyện đại sự của mấy đứa con gái cháu gái chưa lập gia đình trong nhà, không phải là tốt hơn sao?
Đặc biệt là trong đó còn có mấy đứa lớn tuổi!
Năm 82 đã có nơi bắt đầu ủng hộ kết hôn và sinh con muộn, nghiêm khắc hiếm thấy.
Những cô gái hai tư hai lăm tuổi kết hôn là bình thường đấy, nhưng kết hôn còn không được sinh con!
Sẽ được dẫn đến văn phòng địa phương, cho một viên thuốc nhỏ màu trắng, uống xong nhiều năm không mang thai, chính là bá đạo như vậy.
Kết hôn muộn và sinh con muộn!
Hoa Chiêu bên này đang chuẩn bị nghênh đón cơn bão của Diệp Danh.
Không có người ngoài trên xe, anh đã sẵn sàng để bắt đầu dạy dỗ!
Nhưng Hoa Chiêu nhìn anh cả từ gương chiếu hậu, anh đen mặt nửa ngày cũng không lên tiếng.
Cô cũng sợ anh cả nghẹn đến hư, tổn thương gan.
Hoa Chiêu lựa chọn chủ động thừa nhận sai lầm: "Khụ, anh cả, thật sự không phải em lừa anh, lúc ấy mẹ ở bên cạnh canh giữ, nếu em đánh tiếng cho anh, bà ấy sẽ mắng em."
"Vậy bà ấy mắng em đáng sợ hơn hay anh mắng đáng sợ hơn." Diệp Danh cắt ngang lời cô.
Hoa Chiêu không nhịn được cười: "Ha ha, đương nhiên là anh cả đáng sợ hơn.”
Diệp Danh đen mặt nói: “Nhưng anh thấy bộ dáng của em một chút cũng không sợ."
“Ha ha ha anh nhìn lầm rồi, kỳ thật trong lòng em sợ muốn chết, thật sự." Hoa Chiêu nói.
Cô không thêm hai chữ cuối cùng còn tốt, cô thêm vào quả thực giống như đang khiêu khích.
Nhưng Diệp Danh dù có tức giận đến đâu cũng không thể dạy dỗ cô trước mặt Lưu Minh.
"Anh mặc kệ, mấy cô gái kia, em mau giúp anh đỡ, đừng đến làm phiền anh." Anh nói.
"Anh mặc kệ, em cũng không quản được." Hoa Chiêu cười khổ nói: "Đặc biệt là Triệu Tuệ kia, ngang ngược mà xông tới, trong mắt căn bản không nhìn thấy người khác, chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình anh cả, hai người lúc ấy có quan hệ sâu xa gì vậy?”
Diệp Danh kể cho cô một chút.
Hoa Chiêu không nghĩ nhiều, một người 18 tuổi, một người 5 tuổi, có cái gì mới có quỷ.
Hơn nữa lúc ấy Triệu Tuệ mới 5 tuổi, nói cô ta có tình cảm thâm căn cố đế với Diệp Danh cô cũng không tin!
Cô gái kia, đoán chừng là ngày hôm qua liếc mắt một cái, đối với Diệp Danh vừa thấy đã ái mộ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh từ gương chiếu hậu, anh cả nhà cô đúng là không thể thả ra, vừa thả ra, phàm những ai còn độc thân, đều sẽ ảo tưởng.
"Hơn nữa em cũng không có biện pháp, em có thể ngăn cản một Triệu Tuệ nhưng phía sau còn có sáu người khác." Hoa Chiêu nói: "Nể tình anh em nên nhắc nhở anh, có người tên là Chu Tình, em thấy cô ta cũng rất có ý với anh.”
Hôm qua lúc ăn cơm cô đã nhìn thấy ánh mắt Chu Tình luôn rơi vào trên người Diệp Danh.
Đương nhiên, Triệu Tuệ là trực tiếp dán lại bên cạnh Diệp Danh.
Diệp Danh đau đầu xoa xoa mi tâm.
"Anh cả, nếu không" Hoa Chiêu có chút do dự nói.
"Dừng lại!" Diệp Danh một chút cũng không muốn nghe con nhóc này nói gì tiếp theo!
Hoa Chiêu cười:"Em muốn nói, nếu không anh đi công tác đi.”
Diệp Danh lúc này mới mở mắt hài lòng nhìn cô.
Đây chính là ý tứ đứng về phía anh, sẽ không liên hợp với mẹ ép hôn anh.
"Hôn nhân chất lượng thấp không bằng độc thân chất lượng cao." Hoa Chiêu nói: "Cuộc sống của anh anh tự mình làm chủ.”
“Nói rất hay!” Diệp Danh tương đối hài lòng: "Em đừng đi theo mẹ mò mẫm là được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-298.html.]
Còn lại mẹ, không có gì phải lo lắng!
"Nếu em có thể" Diệp Danh nói.
"Dừng lại!" Hoa Chiêu cũng cắt ngang lời anh: "Mẹ chồng anh tự mình giải quyết, em giúp anh ngăn bà ấy, cũng có lỗi với bà ấy, chẳng may sau này bà ấy nhớ tới, đẩy tội danh làm anh độc thân vào đầu em, em tìm ai khóc?”
"Được rồi." Diệp Danh gật đầu, cô nói đúng.
Xe hơi đến đất thầu trồng rau bên ngoài thành phố, sắc trời đã sáng rõ.
Trong đất thầu trồng rau khí thế ngất trời, một đám đàn ông cởi trần chuyển thùng đựng hàng lên xe tải, một nhóm phụ nữ lần lượt mang từng chiếc thùng ra khỏi nhà kính.
Nhìn thấy bọn họ, Điền Ngọc Sơn lập tức đi tới.
Hắn là người thay thế Lý Nguyên quản lý cơ sở rau này, hiện tại Lý Nguyên đã xuống phía nam xây dựng một cơ sở rau khác.
"Số này gửi đi đâu?" Hoa Chiêu thuận miệng hỏi.
Điền Ngọc Sơn nói: "Đây là cửa hàng bách hóa đặt, chia cho nhân viên làm phúc lợi.”
Hoa Chiêu gật đầu, rau củ quả của bọn họ hiện tại cơ bản không bán lẻ nữa, đều đi theo con đường nội bộ, bị các đơn vị lớn đặt đi.
Lúc đầu mấy chục nhà kính lớn, sau đó là mấy trăm cái nhà kính lớn, nhưng đối với thủ đô lớn như vậy mà nói, vẫn còn quá ít.
Các đơn đặt hàng phụ thuộc vào việc cướp bóc.
Tranh nhau đến tận trước năm mới, quà tặng trong lễ mừng năm mới năm nay đều đã được đặt xong.
Gần sang năm mới, không có gì được hoan nghênh hơn dưa chuột và dưa hấu tươi ngon mọng nước.
"Mấy cái nhà kính lớn sắp xuất khẩu ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đi theo tôi." Điền Ngọc Sơn dẫn mấy người đi thẳng vào trong.
Lúc đầu đây chỉ là một nhà kho bỏ hoang, được Hoa Chiêu cải tạo thành 40 nhà kính lớn và một kho bãi, hiện tại đất bên cạnh cũng được cô thuê lại.
Kho hàng vẫn là những gì được xây dựng ban đầu, nhưng nhà kính lại nhiều hơn vài trăm.
Bên ngoài nhà kho được bao quanh bởi lan can sắt, an toàn lại thuận tiện để tháo dỡ để tiếp tục mở rộng hàng rào.
Ở trung tâm các nhà kính, lại dùng cọc gỗ cách ly ra mấy nhà kính lớn, nơi này đều là rau củ quả tinh phẩm có thể xuất khẩu.
Những nhà kính này là những nhà kính thủy tinh đắt đỏ, trong đó có các thiết bị hiện đại, tưới nhỏ giọt, đèn bổ sung, quạt,….
Chỗ để thao tác thủ công cũng rất rộng rãi, thuận tiện cho người đến thăm.
Kể từ khi nơi này được hoàn thiện, đã có rất nhiều lãnh đạo lớn đến thăm.
Trước đó Miêu Lan Chi bận rộn quay phim, nên đây cũng là lần đầu tiên đến, bà cũng vô cùng kinh ngạc như Đinh Lan Ngụy Phương và mấy cô gái khác.
"Thật giỏi, chỉ trồng một loại rau lại trồng nhiều giống như vậy, đây không phải là một quả dưa chuột sao?" Ngụy Phương nhìn một chuỗi dưa chuột mọng nước trên kệ lớn, đột nhiên nhớ tới hỏi: "Dưa chuột này bán được bao nhiêu một cân?”
Hoa Chiêu này còn chưa biết, trồng cái gì, xuất khẩu cái gì cô đinh đoạt, bán bao nhiêu Diệp Danh định đoạt.
Mấy cái nhà kính này kỳ thật là cô đưa cho Diệp Danh, những nhà kính bên ngoài kia mới là thứ cô dùng để kiếm tiền, những thứ này chỉ kiếm được ngoại tệ.
Tất nhiên, cuối cùng ngoại hối sẽ được chuyển đổi thành tiền đồng, vẫn đưa về cho cô.
Nhưng lợi ích mang đến cho Diệp Danh vẫn là rất lớn.
Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Danh, Diệp Danh nói: "Ba đồng một cân."
“Cái gì?" Tất cả mọi người hét lên: "Nó đắt tiền như vậy!"
Dưa chuột vào mùa cũng chỉ 3 phân tiền một cân, mùa đông 3 mao tiền cũng có thể, làm sao có thể là 3 đồng một cân?
Vậy một tháng lương của người bình thường cũng chỉ mua được 10 cân dưa chuột!
Diệp Danh chỉ sợ dọa bọn họ, căn bản không nói cho bọn họ biết, 3 đồng này là đô la Mỹ.
Chu Tình đột nhiên nói: "Đây là hàng xuất khẩu, người nước ngoài đều có tiền.”
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, đúng là như vậy.
Nghe nói người nước ngoài kiếm được vài trăm đồng, mấy ngàn một tháng!
Một nửa người ở đó lập tức hỏi Hoa Chiêu có thật hay không, hỏi cuộc sống nước ngoài của cô như thế nào.
Một nửa còn lại nhìn nhà kho lớn trước mắt, từng hàng dưa chuột, tính toán bao nhiêu tiền.
Mà ngoài nhà kính này, những nhà kính lớn như vậy nhiều không đếm xuể.
Ngụy Phương đột nhiên hỏi: "Lan Chi, cơ sở rau này là của con dâu bà?”
Miêu Lan Chi không trả lời trực tiếp, cười nói: "Nó học nông nghiệp, không trồng trọt thì làm gì.”
Ánh mắt Ngụy Phương lóe lên, không nói gì.
Đôi mắt của Triệu Tuệ hiếm khi rút ra khỏi người Diệp Danh, nhìn chằm chằm vào dưa chuột trên kệ, vẻ mặt rất muốn ăn.
Dưa chuột 3 đồng, mùi gì?
Hoa Chiêu tự mình hái một ít, rửa sạch dưới vòi nước ở đầu nhà kính, chia cho mọi người.
Mọi người cũng không khách khí, nhà người ta buôn bán lớn, dưa chuột không đếm được, ăn một quả còn khách khí, ngược lại lộ ra các cô không phóng khoáng.
"A, thật ngọt! Dưa chuột rất thơm, không trách có thể bán đắt như vậy!” Triệu Tuệ nói.
Ban đầu cô ta còn tưởng rằng người nước ngoài tiền nhiều ngu ngốc, Hoa Chiêu tìm được cơ hội lừa tiền.
Ngụy Phương cũng bỏ đi ý định bán dưa chuột của mình, bà ta lớn tuổi như vậy, cũng chưa từng ăn dưa chuột ngon thế này.
"Đây là giống gì? Tại sao dì chưa từng ăn qua?” Ngụy Phương hỏi.
Hoa Chiêu nhìn bà ta một cái, còn biết rau cũng có giống?
Hiện tại những người nông dân lớn tuổi đều nghĩ rằng cây chỉ có một giống, dưa là dưa, ngô là ngô, gạo chính là gạo.
Rất ít người biết rằng mỗi cây còn phân ra nhiều giống.
Bọn họ chưa từng trồng qua, chưa từng tiếp xúc qua, đương nhiên không biết.
Miêu Lan Chi đột nhiên nói: "Ai nha, tôi quên mất, trước kia bà đã nói qua, con trai bà hiện tại đang làm việc ở cục nông nghiệp đúng không?”
Ngụy Phương lập tức có vẻ mặt khó chịu: “Đúng vậy, đều là do cha hắn, lúc trước cũng không dùng sức, chỉ sợ phiền toái bị người ta nói, cứ thế không quản, thằng cả cùng thằng ba nhà tôi đều bị phân về đơn vị ở Thanh Thủy, bà nói có tức hay không."
“Đơn vị ở Thanh Thủy cũng tốt, an nhàn." Miêu Lan Chi nói: "Sống ở đâu mà không phải sống.”
Ngụy Phương quay đầu, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt.
Thật sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng! Đơn vị ở Thanh Thủy tốt, sao hai đứa con trai của bà lại không đến đó mà làm?
Bây giờ mở miệng lại sống ở đâu mà không phải sống, cuộc sống rất khác nhau đấy!
Giống như bà, sống trong một ngôi nhà lớn, lái xe con, con dâu trồng rau trong nhà kính!
Con trai bà ta đã bị phơi nắng đến tróc một lớp da rồi!
Thật sự là cùng ngành nhưng khác mệnh, năm đó các bà cùng một ký túc xá, cùng nhau đi học, cùng nhau biểu diễn, cùng nhau trải qua nguy hiểm, chỉ bởi vì gả cho người khác nhau, cuộc sống đã trở nên khác biệt.
Sớm biết như vậy.
Khi ngẩng mặt lên, trên mặt Ngụy Phương lại treo nụ cười: "Không phải sao, ở đâu mà không phải sống. Nhưng tôi và hai đứa con trai bận rộn, ngược lại đối với việc trồng rau trồng dưa cũng cảm thấy hứng thú, dưa chuột này giống gì vậy? Có bán hạt giống không? Tôi trồng một ít cho nhà mình ăn!”
Hoa Chiêu cười cười: “Có lẽ còn thừa chút hạt giống, lát nữa cháu đi vào trong kho tìm, tìm được sẽ lấy cho dì.”
Nhóm hoa quả xuất khẩu này, đều được lai tạo thành giống không hạt.
Bằng không người ta giữ lại hạt giống tự mình trồng, năm sau còn có mua của bọn họ nữa sao?
Vậy thì không phải là kiếm tiền, mà là tặng cây rụng tiền cho người ta.
"Cám ơn." Ngụy Phương tươi cười nói: "Cháu nhìn xem còn có hạt giống tốt gì nữa, đều lấy cho gì một chút, cây gì cũng được, dì không chọn!”
Hoa Chiêu cười cười, không nói gì, gật đầu.
Tiếp tục đưa mọi người đến thăm các nhà kính khác.
Mấy người lúc đi ra, đều ăn no.
"Đêm qua anh đã liên lạc với người mua, hắn muốn chúng ta nhanh chóng giao hàng." Diệp Danh nói.
"Vậy thì hôm nay." Hoa Chiêu nói: "Mấy cái nhà kính lớn cũng có thể gom góp được một container rồi.”
Rau củ quả không chin một lần, phải thu hoạch từng đợt một.
Diệp Danh cũng có ý này, lập tức đến văn phòng gọi điện thoại an bài.
Bên này chất lên xe trực tiếp đưa đến bến cảng, bên kia có thể đưa vào container đã được cải tạo, sắp xếp một chiếc thuyền rời cảng sớm nhất.
Mọi người cũng không ở trong nhà kính nữa, nơi đó quá nóng, các cô đến văn phòng xây dựng riêng ở bên cạnh nhà kho nghỉ ngơi.
Ngụy Phương nhìn thấy tấm bảng "Phòng chứa hạt giống", lập tức đi tới, đẩy cửa ra muốn đi vào.
Một thanh niên "lang thang" trong văn phòng ngay lập tức bước qua.
"Đừng nhúc nhích! Đó là bí mật quan trọng! Người ngoài cấm vào! Không nhìn thấy những chữ trên cửa sao!” Cậu bé hét lên.
Trên cửa lớn quả thật dán một tấm biển, cấm vào.
Gian phòng này, lúc trước chỉ có Lý Nguyên, hiện tại chỉ có lúc Điền Ngọc Sơn mở cửa canh giữ, mới cho người vào chuyển hạt giống.
Đương nhiên Hoa Chiêu tùy ý ra vào.
Ngụy Phương bị hét rất xấu hổ: "Tôi chỉ nhìn một chút, cũng không đi vào, không phải chỉ là hạt giống rau thôi sao, còn ai có thể trộm sao.”
Thực sự ý thức bảo vệ hạt giống của người hiện tại gần như chưa có, không phải chỉ là hạt giống sao, hạt giống chính là dùng để trồng, trồng ra lại kết hạt giống! Không phải là có rồi sao?
Đây là phương pháp thu thập hạt giống lưu truyền ngàn năm, muốn giữ bí mật hạt giống, thật sự quá khó khăn, thậm chí không ai nghĩ tới.
Người trẻ tuổi cũng xấu hổ, nhìn Hoa Chiêu, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi phản xạ có điều kiện, ai tới gần đều sẽ hét một tiếng, đây là công việc của tôi, tôi chính là người trông coi nhà kho.”
Hoa Chiêu cũng không khiển trách hắn, ngược lại cảm thấy cậu thanh niên này biểu hiện không tệ! Có thể xem xét tăng lương.
Cô chỉ hỏi: "Tại sao cánh cửa không được khóa lại?"
Điền Ngọc Sơn lập tức nói: "Nhà kính gây giống số 8 đang làm việc, lát nữa sẽ đến trả hạt giống, hoặc lấy thêm một chút, cho nên tôi không đóng cửa, chỉ để người trông coi.”
Hoa Chiêu gật đầu, làm như vậy không có gì sai.
Trong thực tế, làm như vậy không thể ngăn chặn hoàn toàn việc hạt giống bị đánh cắp, công nhân nếu có tâm tư, ở nơi làm việc tùy tiện nắm một nắm là được.
Nếu như hạt giống này có thể gây giống bình thường, nó sẽ bị truyền ra ngoài.
May mà Hoa Chiêu đào tạo ra loại hạt giống không hạt, mà loại này dù lén lút nắm đi mấy hạt cũng không thể phát triển để chiếm thị trường của cô.
"Cậu tiếp tục làm việc đi, tôi vào tìm chút hạt giống." Hoa Chiêu nói với người trẻ tuổi, cho hắn uống một viên thuốc an thần, cô khiển trách hắn.
Chàng trai quả nhiên cười lên, yên tâm lui sang một bên.
Hắn dựa theo quy củ làm việc, cho dù đắc tội bạn bè của bà chủ cũng không sao
Ngược lại, Ngụy Phương, bạn của bà chủ bị đắc tội lại rất mất hứng.
Mặc dù là chuyện nhỏ, nhưng bà ta cảm thấy rất mất mặt.
Bà ta cảm thấy Miêu Lan Chi không coi trọng người bạn như bà ta rồi!
Chuyện này nếu xảy ra ở đơn vị của con trai bà ta, cậu thanh niên này chắc chắn sẽ bị kỷ luật?! Sao có thể hét như vậy? Lớn như vậy còn không có mắt nhìn!
Hoa Chiêu chẳng những không dạy dỗ người này, còn có ý tứ khen ngợi đối phương, Ngụy Phương nửa ngày cũng không nặn ra được nụ cười.
Mà bà ta đang quay mặt vào phòng tối đựng hạt giống, không ai nhìn thấy.
Hoa Chiêu nhìn thấy, nhưng mà không sao cả nha.
Cô dùng túi nhỏ bỏ vào mấy loại hạt giống rồi đi ra.
Ánh mắt Ngụy Phương vẫn dừng ở trên hộp gỗ đựng hạt giống.
Phòng hạt giống không lớn không nhỏ, một bức tường giống như hiệu thuốc đông y, đều là hộp gỗ, bên tường còn lại, đều là túi đựng khoảng 10 cân, đầy màu sắc.
Nhiều hạt giống như vậy, kết quả Hoa Chiêu chỉ cho bà ta một túi nhỏ?
Là một túi nhỏ thực sự, một loại chỉ lớn như gói mì ăn liền!
Gói một vài thứ, đặt trong một chiếc túi nhỏ có kích thước bằng một túi mì ăn liền.
Nhẹ nhàng không trọng lượng!
"Trồng trong vườn rau nhà dì hẳn là đủ rồi." Hoa Chiêu cười nói, tiện tay đóng cửa phòng hạt giống: “Tỷ lệ ra mầm của hạt giống chúng cháu rất cao, có thể đạt tới 9999, cho nên trồng một hạt sẽ được một cây, không nên rắc quá nhiều, sẽ lãng phí.”
Ngụy Phương cầm cái túi nhỏ, cười mấy cái: “Vườn rau nhà dì rất lớn, mẹ chồng cháu có nói cho cháu biết không, dì xuất thân nông thôn, ở quê có đất riêng, hiện tại lại được phân thêm ruộng, hơn mười mẫu đây này.”
Trực tiếp nói rõ, bà ta muốn trồng trên diện rộng!
Hoa Chiêu xin lỗi cười: "Chuyện này thật sự không được, trồng ở vườn rau nhà mình thì không sao, nếu trồng trên diện tích lớn, hạt giống của chúng cháu không bán, tặng người cũng không được, cháu lấy cho dì mấy loại hạt giống này, đều là hạt giống xuất khẩu kiếm ngoại tệ, phía trên quy định không được lưu thông ra ngoài, bằng không sẽ phá hủy thị trường, phía trên sẽ không bán được giá."
“Ha ha, như vậy a, vậy quên đi, cháu coi như dì chưa nói." Ngụy Phương ngoài miệng nói, trong lòng lại mắng một lần.
Nói dễ nghe, còn bán không được giá, 3 đồng còn không được giá, cô ta còn muốn bán bao nhiêu tiền?
Hơn nữa, trồng hơn mười mẫu, nhiễu loạn thị trường gì?
Nhưng bây giờ bà ta là ai? Đàn ông của bà ta đã nghỉ hưu, con trai làm việc ở cục nông nghiệp nhỏ địa phương, mặc dù là người đứng đầu cũng có thể làm gì?
Đến thủ đô, cái gì cũng không phải!
Bà ta có tư cách gì khiêu chiến với Hoa Chiêu?
Ngụy Phương nhét túi nhỏ vào trong túi, cười ha hả khen ngợi Hoa Chiêu, cảm ơn cô cho bà ta hạt giống xuất khẩu kiếm ngoại tệ!
Chờ những hạt giống này gieo xuống, không đến năm sau, vài tháng sau, bà ta sẽ có hạt giống mới, đến lúc đó, bọn họ cũng có thể kiếm ngoại tệ.
Buổi trưa, mấy người ăn cơm ở cơ sở rau.
Buổi chiều, Hoa Chiêu liền nhìn người ta hái rau đóng gói, bốc xe kéo đi.
Đám oanh oanh yến yến Miêu Lan Chi mang đến cũng không đi, Diệp Danh vẫn còn ở đây.
Nhưng Diệp Danh mượn cớ bận rộn không rảnh để ý tới bọn họ.
Chỉ trừ Triệu Tuệ cứng rắn chen vào bên cạnh anh, nói mấy câu với anh.
Sau đó Triệu Tuệ bị Diệp Danh sai đi hỗ trợ bốc vác rồi!
Những cô gái khác muốn tiến lên lập tức lui ra sau một bước.
Cái thùng kia tuy rằng nhỏ, nhìn không nặng, nhưng mùa hè, chuyển mười tám cái cũng mồ hôi đầm đìa.
Các cô cũng không giống Triệu Tuệ, mặt trắng hướng lên trời, các cô trang điểm!
Sau đó trở thành một con mèo hoa lớn? Lại ở trước mặt Diệp Danh, mất mặt c.h.ế.t mất.
Triệu Tuệ không sao, cô gái này đơn giản, thấy Diệp Danh hình như thật sự sốt ruột, cũng tự mình xuống sân dọn thùng, còn chuyển thùng rất nhiệt tình.
Chu Tình nhìn một lát, đột nhiên nói với Hoa Chiêu: "Hôm nay em mang giày không thích hợp để chuyển thùng, nếu không, em giúp chị hái rau, nhiều người lực lượng lớn, làm xong sớm có thể bốc lên xe sớm, kiếm ngoại tệ."
Bây giờ kiếm được ngoại hối là một vinh dự lớn.
Hoa Chiêu liếc mắt nhìn giày cao gót của cô ta một cái, cười nói: "Không cần, hái rau là một công việc cần kỹ thuật, hái không tốt, năm sau không thể kết quả, hoặc trái ít, mọi người ở đây ăn dưa hấu nhìn là được, mấy chục ngày cũng chờ được, không thiếu một hai tiếng này.”
Cô nói như vậy, mấy cô gái muốn ra tay cũng câm miệng.
Ngụy Phương đột nhiên cười với Đinh Lan: "Lan Chi năm đó nói đúng, cô con gái nhỏ của bà, mạnh mẽ tùy ý, nhìn bộ dáng làm việc này, một chút cũng không thua đàn ông!”
Đinh Lan nhìn Triệu Tuệ lẫn ở trong một đám đàn ông, chuyền qua chuyền lại, mồ hôi đầm đìa, tóc đã dán lên mặt, chật vật giống như một cô gái nông thôn, tức giận đến trợn mắt.
Nhưng bà cũng cười nói với Miêu Lan Chi: "Vẫn là bà năm đó có ánh mắt, đứa con gái này quả nhiên tùy ý, ngây thơ một chút tâm nhãn cũng không có.”
Miêu Lan Chi nhìn Triệu Tuệ cười nói: "Người ngốc có phúc ngốc, người không có tâm nhãn sống vui vẻ tự tại.”
Đừng nhìn Triệu Tuệ ở dưới chịu mệt mỏi, cô ta hiện tại rất cao hứng.
Thỉnh thoảng cùng Diệp Danh chạm mặt, còn có thể nói hai câu.
Diệp Danh cũng không giống như lúc đầu, một ánh mắt cũng không rơi vào trên người cô ta.
Mấy người thầm nghĩ trong lòng, đây là ngốc sao? Đây là giả ngu, đúng không?
Hoa Chiêu cười cắt dưa hấu ra, mời mọi người thưởng thức: "Ăn dưa, ăn dưa.”
Một container rau, không có nhiều, mấy chiếc xe tải đã chở hết.
Diệp Danh rất nhanh đã theo xe rời đi.
Tinh thần của các cô gái trong nháy mắt không còn một nửa.
Các cô đều biết mục đích lần này của mình đến thủ đô, chính là hy vọng Miêu Lan Chi giới thiệu mấy đối tượng.
Diệp Danh là trọng điểm của trưởng bối trong nhà.
Nhưng trước khi nhìn thấy người, trong lòng các cô đều không hài lòng.
Các cô gái mười mấy hai mươi tuổi, bất kể thời đại nào, luôn tràn ngập ảo tưởng với đối tượng kết hôn tương lai, đều mong muốn tình yêu.
Diệp Danh đã ly hôn ở độ tuổi 30, chỉ nghe hai chữ này đã bị các cô gái đánh rớt.
Hơn 30 gần 40 tuổi, đã có thể làm cha các cô rồi được không!
Nhưng thực sự người rồi, mới phát hiện ra rằng trí tưởng tượng và thực tế quá khác nhau.
Diệp Danh đâu giống hơn 30, tình báo có sai sót sao?
Cha mình đứng trước mặt người ta, ngược lại giống cha người ta, hơn nữa khí chất của Diệp Danh lại càng chiếm được lòng người.
Hoa Chiêu nhìn mấy chị em Ngụy gia lúc trước còn biết nhường nhịn, hiện tại cũng không nhường, bầu không khí nhỏ bé ở giữa đã muốn bốc cháy.
Ngụy Phương cũng mang theo con gái út đến, con gái út của bà ta chỉ mới 21 tuổi, tên là Thái Tiểu Quyên.
Thái Tiểu Quyên đã đứng lên nói chuyện với Hoa Chiêu: "Chị Hoa, chúng ta đi thôi? Ở đây thực sự nóng, còn có muỗi, em đã bị cắn mấy lần.”
Cô ta vừa nói, các cô gái khác cũng bắt đầu đếm mấy vết muỗi cắn trên người mình, chỗ nào lộ ra, chỗ đó đều bị cắn.
Không có cách nào, trong đồng cỏ, bên bờ sông, ruồi muỗi nhiều, lại ở ngoài trời nên thuốc cũng không thể tiêu diệt được.
Mà cơ sở rau của Hoa Chiêu, kiểm soát chặt chẽ thuốc trừ sâu.
Không phải nói không phun, mà phun rất ít.
Càng không được vứt chai thuốc trừ sâu đã sử dụng xuống mương bên cạnh.
"Ôi, chị Hoa, sao chị không bị cắn?" Chu Tình ngồi bên cạnh Hoa Chiêu, kỳ quái hỏi.
Hoa Chiêu mặc áo sơ mi ngắn tay, nửa cánh tay đều lộ ra bên ngoài, trắng nõn bóng loáng giống như bạch ngọc, không có một chấm đỏ nào.
Cũng không thấy cô nói ngứa.
Hoa Chiêu xin lỗi nói: "Tôi mang theo túi thơm, buổi sáng đi gấp, cũng không nghĩ tới mọi người đi theo, nên đã quên chuẩn bị cho mọi người, thật sự xin lỗi.”
Bên hông cô treo một cái túi thơm nhỏ, lúc trước mọi người còn tưởng rằng đó là đồ trang sức, trong lòng còn nói cô thời thượng, không nghĩ tới hóa ra là đuổi côn trùng?
Hơn nữa thực có tác dụng?
"Hoa Chiêu đang học y, đã dựa theo phương pháp cổ truyền mà phối hợp, có thể dùng được." Miêu Lan Chi lấy ra một cái từ trong túi mình, không nhịn được mà khoe khoang.
Khoe khoang Hoa Chiêu.
Bây giờ bà ấy thực sự lấy cô con dâu này làm con gái để khoe khoang, phàm là có cơ hội, bà ấy sẽ khoe ra.
"Nhưng túi hương này vừa vào hè tôi đã luôn mang theo, cũng quên chuẩn bị cho các người, chờ về nhà, tôi còn có mấy cái sẽ cho mỗi người một cái." Miêu Lan Chi nói.
Mọi người lập tức cảm ơn, lên xe về nhà.
Về đến nhà, Hoa Chiêu đi sắp xếp cho hai đứa bé trước, hôm nay ở bên ngoài không ngủ ngon, hai đứa bé hiện tại đều không có tinh thần, muốn ngủ.
Diệp Danh từ bên ngoài xông vào, đoạt lấy Cẩm Văn trong tay cô: "Để anh dỗ bọn nhóc ngủ! Em cứ đi chiêu đãi khách đi!”
Hoa Chiêu kinh ngạc nhìn hắn: "Sao anh cả lại trở về?"
Cô còn tưởng anh cả phải mượn chuyện xuất khẩu bận rộn đến nửa đêm hai, thậm chí trực tiếp ra nước ngoài.
Diệp Danh u oán nhìn cô một cái: "Mẹ chồng em cũng không dễ đối phó. "
Miêu Lan Chi đã gọi cho lãnh đạo của anh trước khi rời nông trường! Nói hắn cho Diệp Danh nghỉ mấy ngày! Không được cho anh làm thêm giờ.
Làm chậm trễ chuyện đại sự của Diệp Danh, bà sẽ bắt lãnh đạo của anh chịu trách nhiệm, phát cho anh một người vợ!
Ai dám trì hoãn việc này? Hơn nữa công việc của Diệp Danh từ trước đến nay luôn cẩn thận, nghỉ phép hàng năm cũng không có mấy ngày, chuyện cưới gả này nhất định phải nghỉ!
Hoa Chiêu phụt cười, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Danh lập tức nhịn xuống: "Anh cả đừng nhìn em như vậy, vô dụng, anh đã không đối phó được, em càng không được.”
Cô đặt Tiểu Thận mơ mơ màng màng lên vai Diệp Danh: "Em chỉ có thể giúp anh đến đây.”
Diệp Danh cười, như vậy là được rồi.
Anh bế hai đứa trẻ trở về phòng của mình và khóa cửa lại!
Hoa Chiêu rửa mặt một chút, thay quần áo đi đến chỗ Miêu Lan Chi.
Còn chưa đi vào, cô đã đột nhiên có loại cảm giác xuyên qua thời gian không gian.
Bên trong có một đám oanh oanh yến yến, thật giống một đám nữ quyến cổ đại lấy lòng lão phu nhân đương gia.
Miêu Lan Chi hiển nhiên rất thích cảm giác này.
Lúc trước bà cũng không có loại đãi ngộ này, con gái gả xa, một năm không gặp được mấy lần.
Hoa Chiêu, Hoa Chiêu đối với bà cũng không phải lấy lòng, bọn họ chính là ngươi tốt ta tốt mọi người đều khỏe.
Hiện tại loại cảm giác được mấy người trẻ dỗ dành này, để cho bà hưởng thụ một lát nữa.
"Anh cả con đâu? Mẹ vừa nhìn thấy bóng người đi về phía con, chuyện gì, nói xong rồi? Nó đâu rồi?” Miêu Lan Chi thấy Hoa Chiêu liền hỏi.
"Hắc, bị Cẩm Văn cùng tiểu Thận quấn lấy, nhất định muốn anh cả dỗ dành ngủ, con cũng không làm gì được, bị đẩy ra ngoài." Hoa Chiêu đặc biệt chân thành nói.
Nhãn lực của Miêu Lan Chi, cũng không nhìn ra thật giả.
Tiểu Thận và Cẩm Văn mấy ngày không thấy Diệp Danh nên đặc biệt dính hắn.
Hôm nay đến cơ sở rau Diệp Danh cũng không có nhiều thời gian dỗ dành đứa nhỏ.
Nhưng Diệp Danh không muốn tới đây cũng là thật!
"Con nói với nó, đã lâu mẹ không nghe nó thổi sáo, buổi tối chúng ta ăn thịt nướng đi, nói nó thổi thêm vài bài cho mẹ." Miêu Lan Chi nói.
Con của bà đứa nào cũng biết một loại nhạc cụ.
Diệp Danh biết thổi sáo, Diệp Thư biết kéo accordion, Diệp Thâm biết thổi harmonica
Năm đó mấy người đều tự mình chọn nhạc cụ, ngoại trừ Diệp Thư, hai người còn lại chỉ chọn đại. Tâm tư của hai người bọn họ căn bản không ở trên đó.
Nhưng tốt xấu gì cũng học được, thỉnh thoảng còn có thể bị Miêu Lan Chi xách ra biểu diễn.
"Vậy con đi chuẩn bị cơm tối." Hoa Chiêu nói.
Thịt nướng cũng cần phải chuẩn bị một đống đồ, rau phải xiên, thịt phải được ướp.
Cũng may hiện tại có nhiều người giúp đỡ, vừa vặn nhìn 7 cô gái, xem ai không biết nấu cơm.
Đôi mắt của Miêu Lan Chi giống như một chiếc đèn pha lướt qua mấy cô gái giúp đỡ làm việc, xem họ ai là giả vờ giả vịt, ai là thực thuần thục.
Bà cũng không muốn tìm một người như Văn Tĩnh, còn phải để con trai bà hầu hạ cô ta ăn uống!