Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:56:04
Lượt xem: 12
"Giám đốc Diêu, xin anh cho tôi một cơ hội nữa đi! Hôm qua tôi đã suy nghĩ rồi, ở lại thủ đô làm việc không gì không tốt cả, trái lại nó còn là một cơ hội. Nếu như tôi có thể dẫn dắt..."
"Không cần đâu, cảm ơn." Diêu Khôn cắt ngang lời cô ta: "Xét thấy cô đã nhớ nhà đến da diết, tôi sẽ giúp cô mua vé máy báy trong tuần sau."
Diêu Khôn nói xong bèn kéo Diệp Thư rời đi.
Diệp Thư quay đầu cười đắc ý với Tạ Liên Na.
Mấy lời uất ức Tạ Liên Na đã chuẩn bị sẵn trong phút chốc không có đường phát ra.
"Ha ha ha!" Ngay thời khắc cửa phòng đóng lại, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng cười không hề kiêng kỵ của Diệp Thư.
"Em có tố chất chút đi, làm ồn đến các vị khách khác rồi!" Giọng điệu của Diêu Khôn vừa cưng chiều vừa thâm tình.
Móng tay của Tạ Liên Na sắp đ.â.m vào da thịt rồi.
Cô ta cố nén mấy giây cũng chưa tỉnh táo lại được, bèn xông ngay ra ngoài, đuổi kịp Diêu Khôn ở sảnh lớn.
Diêu Khôn và Diệp Thư đều đồng thời xoay người nhìn cô ta.
Diệp Thư hơi xoay cổ tay, thấy rất thú vị mà hỏi: "Sao vậy? Bất mãn?"
Muốn đánh lộn hả? Vậy mau xông tới đi!
Số người lui tới xung quanh toàn mấy người nước ngoài.
Tạ Liên Na đã tỉnh táo lại, bèn cười với hai người: "Không có, sao thế được? Tôi chỉ muốn xin giám đốc Diêu một điều cuối cùng thôi."
"Chuyện gì?" Diêu Khôn hỏi.
"Là... chuyện lúc trước, xảy ra ở đây, anh có thể giữ bí mật không?" Tạ Liên Na nhìn hắn đầy van xin.
Phong tỏa chuyện đã xảy ra ở thủ đô này, chỉ cần Diêu Khôn quay đầu không nói, sẽ không có thêm người ngoài biết.
Cô ta vẫn có thể tìm công việc, tìm một công việc tốt hơn.
"Hừ!" Diệp Thư lập tức hừ lạnh một tiếng.
Diêu Khôn, người vốn đã muốn tha cho cô ta một lần, chỉ có thể đổi giọng: "Dù cho tôi không nói, vẫn còn hai trợ lý cô dẫn theo nữa, bọn họ sẽ nói ra thôi!"
"Tôi sẽ lo cái miệng của bọn họ!" Tạ Liên Na tự tin nói.
Cô ta tính làm thế nào? Diệp Thư tò mò nhìn cô ta.
Thật ra, từ tận đáy lòng, cô ấy thừa nhận năng lực Tạ Liên Na không kém mình, còn trẻ, và đẹp hơn nữa. Chính vì... mấy chuyện này, cô ấy mới kiêng kỵ cô ta.
Nếu người này chỉ có khuôn mặt bình hoa, cô ấy sẽ không sợ gì.
Công ty có bao nhiêu cái bình hoa "lên sàn diễn" chứ, cô ấy đã từng sợ ai chưa?
Tạ Liên Na không hề giải đáp sự hiếu kỳ của cô ấy, chỉ nhìn Diêu Khôn.
Diêu Khôn nhìn Diệp Thư, Diệp Thư nguýt hắn một cái.
Diêu Khôn chỉ có thể nói: "Coi như trợ lý không nói, tổng giám đốc Hoa chắc chắn cũng sẽ báo về tổng bộ. Dù sao khai trừ cô cũng là quyết định của cô ấy, cô ấy cũng sẽ giải thích với công nhân viên."
Tự nhiên đang yên đang lành làm giám đốc bán hàng, được phái đi làm phó giám đốc toàn châu Á, kết quả rớt đài rồi bị đuổi, không thể không giải thích.
Mặt Tạ Liên Na méo đi. Đây là muốn ép cô ta đến đường cùng sao?
"Đang làm gì ở đây vậy?" Một giọng nam đột ngột truyền đến từ sau lưng Diệp Thư.
Diệp Thư lập tức xoay người, cười hỏi: "Anh cả, sao anh lại ở đây?"
Diệp Danh cười ôn hòa: "Anh đến tiễn mấy người bạn, bọn họ đều vào rồi, các em muốn về chưa? Đi chung chứ?"
Diệp Danh nói xong thì quay đầu nhìn thấy Tạ Liên Na, nhận ra có thể cô ta đi cùng mấy người Diêu Khôn, bèn nói: "Các em đang nói chuyện với bạn thì thôi vậy."
"Không đâu, bọn em nói xong rồi." Diệp Thư kéo lấy cánh tay Diệp Danh: "Chúng ta đi chung đi."
Diệp Danh gật đầu với Tạ Liên Na, rồi mặc Diệp Thư khoác tay mình, xoay người rời đi.
Tạ Liên Na nhìn theo bóng lưng anh biến mất ở cửa. Lúc anh đi ngang các nhân viên an ninh được trang bị đầy đủ, họ còn cúi chào anh.
Đây là đãi ngộ mà không phải vị khách nào cũng có, phải là người của bọn họ, chưa kể còn có quyền cao chức trọng.
Tạ Liên Na hỏi: "Anh ta là ai?"
Cách cô ta không xa, một trợ lý đi đến nói: "Đó là Diệp Danh, anh trai ruột của Diệp Thư, hiện đang làm việc ở XX, quả là tuổi trẻ tài cao!"
Một trợ lý khác cũng đi đến nói: "Hơn nữa nghe nói anh ta ly hôn rồi, hiện đang độc thân."
Tối hôm qua, cô ta đã bỏ số tiền lớn ra mua chuộc bọn họ.
Không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được. Nếu có thì chắc chắn là tiền chưa đủ.
Chưa kể người có thể làm trợ lý của cô ta đều không phải người vô dụng, đều được cô ta chọn lựa kỹ càng, tài năng xuất chúng.
Thông tin của Diệp Danh cũng không phải là bọn họ mới biết, mà đã biết từ trước, lúc điều tra bối cảnh liên quan đến Diệp Thư, chẳng qua là hôm nay mới được nhìn thấy người thật thôi.
Tạ Liên Na cũng biết Diệp Thư có một người anh như vậy. Có mấy người khác trong nhà họ Diệp, cô ta biết cực kỳ rõ ràng, vì năm nào Diêu Khôn cũng phải chuẩn bị cho họ mấy món quà, lần trước cô ta còn tự tham gia vào.
Thậm chí cô ta còn có phần hiểu rõ về tính cách, sở thích mỗi người.
"Diệp Danh..." Tạ Liên Na thì thào.
Một trợ lý đột nhiên hỏi: "Chúng ta mua vé chuyến bay nào? Chuyến từ thủ đô đi quá ít, một tuần chỉ có một lần, mua xong cũng chưa bay được ngay."
"Chưa đâu, hai người về trước đi, mấy ngày nữa tôi về sau." Tạ Liên Na đột nhiên nói.
Trợ lý nghi ngờ nhìn cô ta.
Về chuyện phương hướng phát triển sau này, hôm qua Tạ Liên Na đã thảo luận với bọn họ, về quê rồi cô ta sẽ đưa bọn họ theo, đi tìm công việc ở một công ty khác lớn hơn.
Sao mà... nhìn thấy Diệp Danh rồi lại giở quẻ vậy?
"Tôi lần đầu đến thủ đô, sau này cũng không trở lại nữa, tự nhiên muốn ở lại nhìn ngắm một chút rồi mới về." Tạ Liên Na trả lời.
Lý do này miễn cưỡng chấp nhận được.
Dù có không chấp nhận thì cũng không liên quan gì đến họ. Hai người trợ lý lui đi, một người đi mua máy bay, người kia đi mua đặc sản địa phương.
...
Hoa Chiêu lại đến bệnh viện thăm Lưu Minh và Chu Binh lần nữa, hai người tính hôm nay sẽ xuất viện.
Trong phòng có rất nhiều bác sĩ đang đứng, đang để hai người hoạt động cổ chân một chút. Dù không quá linh hoạt, đây vẫn xem là cử động được.
Thật ra chuyện không linh hoạt này đều là giả vờ.
Hai người đã lén thử rồi, dù xuống đất bước đi có hơi đau, nhưng cũng không phải là không đi được, nhưng vì sợ dọa đến người khác, hai người kiên quyết ngồi xe lăn, giả vờ giả vịt.
Dù như vậy các bác sĩ vẫn bị giật mình.
"Hoa Chiêu, loại thuốc mỡ này của cô gọi là gì vậy?" Một chuyên gia của khoa Thần kinh hỏi.
"Ừm... Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao." Hoa Chiêu trả lời.
Vị bác sĩ già này gật gù, cẩn thận ghi chép lại cái tên đó.
Chỉ có mấy người bác sĩ trẻ lại nhíu mày, biểu cảm kinh ngạc. Thật hay giả vậy? Trên đời có loại thuốc đó thật à?
Tính ra thì nó lợi hại y như trong "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" viết vậy!
"Thuốc này phải được sử dụng trong vòng mười phút kể từ khi gân mạch bị đứt?" Bác sĩ hỏi.
Hoa Chiêu gật đầu.
"Có bán không? Cô bán lại cho khoa chúng tôi một ít đi!" Người bác sĩ già khẩn cầu.
Hoa Chiêu thấy hơi khó xử: "Nguyên liệu làm thuốc này rất quý giá..."
"Đắt đến cỡ nào chúng tôi cũng phải mua! Không có gì quý giá hơn sự linh hoạt của tay, chân con người!" Vị bác sĩ già trả lời.
Hoa Chiêu lại cảm thấy lời này không hợp lý. Tất nhiên tay chân linh hoạt thì rất đáng quý, nhưng các ông có cho thuốc miễn phí à? Không miễn phí, không mua nổi, vậy còn nói gì mà quan trọng hơn nữa.
Cô không bán tất nhiên không phải do nguyên liệu quá quý giá.
"Thuốc này cần phải sử dụng trong vòng mười phút kể từ khi gân mạch gãy. Mấy ông không dùng được, không phải sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Trừ khi bị đứt trước cửa bệnh viện đi, nếu không... chắc chắn không kịp.
"Tôi biết mà, cô đừng để ý đến chuyện đó, chỉ cần có một người dùng được cũng tốt rồi!" Bác sĩ già trả lời.
Về lý thuyết thì lời này không có gì. Cô thấy ánh mắt bác sĩ này rất chân thành bèn nói: "Thuốc này hạn sử dụng ngắn, để qua mấy ngày thì không còn công dụng nữa, mọi người có mua cũng không dùng được."
Người bác sĩ già nhìn cô, đôi mắt chớp chớp: "Vậy thì cô đến bệnh viện chúng tôi làm đi! Chúng tôi cho cô đãi ngộ của chuyên gia, cô thấy sao?”
Khá lắm, thì ra đang đợi cô ở đây!
Hoa Chiêu lập tức lắc đầu: "Tôi là một thầy thuốc Đông y, đến đây làm việc không phù hợp."
Những người ngoài giới này căn bản không biết cô có sản nghiệp thế nào.
Mấy năm nay cô làm việc khiêm tốn, tất cả mọi người đều tưởng cô tập trung chăm sóc con cái, chỉ làm được một chuyện duy nhất là học thành nghề Đông y.
Nghe nói hiện tại đã xuất sư rồi, sao lại không tìm bệnh viện làm?
Không thì... học y để làm gì? Tự kiếm chuyện làm cho vui? Nào có vậy được chứ, y thuật không luyện không tinh thông.
"Bệnh viện chúng tôi có khoa kết hợp Đông, Tây y, cô có thể đến đó." Bác sĩ già nói.
Thì ra đã sắp xếp xong hết rồi.
Hoa Chiêu vẫn lắc đầu: "Về định hướng nghề nghiệp sau này, tôi phải về nhà bàn bạc với người nhà đã."
Lúc này người bác sĩ già mới tha cho cô.
Ông ta vẫn chưa quên đây là con dâu nhà họ Diệp, để quyết định một chuyện thế này chắc chắn cần bàn bạc với nhà chồng.
Hoa Chiêu lập tức đưa người đi.
Ra khỏi bệnh viện rồi họ mới thở phào.
"Cô căng thẳng gì chứ, không phải cô cũng quen với chuyện thế này rồi sao?" Tống Tuyết cười hỏi.
Lúc Hoa Chiêu chưa học xong đã có người đến xếp hàng xin tuyển người, thực tế cũng liên quan đến danh tiếng của ông Tôn ở bệnh viện.
Chắc Hoa Chiêu cũng từ chối quen rồi.
"Ngày nào cô cũng ăn cơm, rồi hôm sau cô sẽ không đói nữa à?" Hoa Chiêu hỏi.
Tống Tuyết cười ha ha, cái này ngược lại hợp lý.
Chân của chồng đã ổn, sẽ không bị tàn phế, cô ấy rất vui vẻ!
Nhưng nụ cười của cô ấy lại nhanh chóng tan đi. Tống Tuyết hơi buồn phiền mà nói: "Tác phẩm mới của đạo diễn Dương sắp khởi quay rồi, tôi muốn giành một vai..."
Cô ấy là nhân vật phụ vạn năm, tuy vai này giành được cũng là vai phụ, nhưng đóng vai phụ trong phim của đạo diễn Dương và vai phụ trong một bộ phim tầm phào nào đó hoàn toàn không giống nhau.
Được đóng vai phụ trong phim của đạo diễn Dương rồi thì ra ngoài có thể đóng nhân vật chính.
Tiếc thay cô ấy phải chăm sóc Lưu Minh.
Lưu Minh lập tức nói: "Em đi đi, anh không sao, anh có thể tự chăm sóc tốt cho mình."
Anh ta cực kỳ không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến sự phát triển của vợ.
Triệu Tuệ cũng nói: "Vốn em cũng muốn đi."
Chu Binh: ...
"Vậy em cũng đi đi, cùng lắm bọn anh ở chung rồi chăm sóc lẫn nhau, không sao đâu." Chu Binh nói.
"Thôi đi, em lo lắm." Triệu Tuệ bảo.
Cô ấy không đặt nặng sự nghiệp như vậy. Cô ấy đã không còn là cô bé hơn hai mươi nữa, giá trị nhan sắc đã xuống dốc, cô ấy đã không chờ mong trở thành nữ chính nữa rồi.
Trong mắt cô ấy, đóng phim chính là kiếm tiền. Bây giờ nhà cô ấy không thiếu tiền, vậy cô ấy không liều mạng nữa.
Chỉ có Tống Tuyết là vẫn chưa chịu thua.
"Chút chuyện nhỏ, mời một bảo mẫu không phải là vấn đề được giải quyết rồi sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đúng đúng đúng, thuê bảo mẫu đi!" Lưu Minh nói: "Thật sự không được thì nhờ ba mẹ anh."
Anh ta không nói chuyện mình bị thương với gia đình, sợ sẽ dọa đến bọn họ.
Bây giờ đã xác định chỉ bị thương thôi, về sau sẽ tốt, vậy thì báo với gia đình được rồi.
"Vậy thì được!" Tống Tuyết lập tức vui vẻ.
Xem ra trong lòng cô ấy cũng nghĩ như thế, chỉ là đang đợi Lưu Minh tự nói ra thôi...
Lưu Minh nhìn cô ấy đầy cưng chiều.
Hoa Chiêu không nói gì. Ở nhà ngày nào cũng đã bị nhét cơm chó ăn không hết rồi, ra ngoài vẫn bị nhét vào nữa!
Cô đưa người về nhà rồi rời đi.
Về bảo mẫu gì đó, với điều kiện của Lưu Minh và Chu Binh, sẽ rất dễ tìm thôi, cô không cần để ý.
Hoa Chiêu đi dạo phố.
Trong trong trung tâm thương mại có bán các sản phẩm thủ công. Dù ngọc trai, mã não không đáng giá, thế nhưng làm thành đồ chơi nhỏ vẫn rất đẹp mắt.
"Đồng chí..." Hoa Chiêu ngẩng lên, vừa định nói nhân viên lấy một cái ghim cài áo ra cho mình xem, thì thấy mấy người đang xem hàng ở quầy đối diện.
Nam cao to đẹp trai, nữ thì một người giọng ngọt ngào khả ái, một người lại dáng vẻ hiên ngang, mặc quân trang cũ kiểu dáng những năm 65, nhưng tất nhiên không hề quê mùa. Vóc dáng đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, lập tức lùi lại mấy bước, đổi sang một quầy khác không dễ bị họ phát hiện để bí mật quan sát.
Bởi vì... anh chàng cao to, đẹp trai kia chính là Lưu Đại Vĩ.
Lưu Đại Vĩ nhà cô đó!
Hoa Chiêu nhìn dáng vẻ cao một mét tám, vóc người cao ngất, hoàn toàn là bộ dạng của một người đàn ông trưởng thành, có chút cảm thán.
Năm đó, lúc mới gặp gỡ, cậu nhóc kia vừa đen vừa gầy, nay cũng lớn thành "trụ cột" rồi.
Chưa kể còn biết thích con gái nữa!
Nhưng vậy cũng đúng thôi, tính ra năm nay Đại Vĩ cũng hai mươi hai rồi, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Đã đến lúc nói chuyện yêu đương.
Mà không biết là ai trong hai người trước mặt này.
Hai cô gái đều đang chụm đầu chọn trang sức.
"Tớ thấy cái này đẹp, xanh biếc, cứ như phỉ thúy ấy!" Cô gái có khuôn mặt luôn vui vẻ, thấp thoáng mấy phần trẻ con chỉ vào một cái vòng tay mã não.
"Vòng tay không hợp lắm đâu! Chúng ta đều không biết cỡ tay của cô Lưu, nhỡ không đeo vừa thì sao?" Cô gái có phong thái hiên ngang gạt đi: "Chi bằng tặng một cái lắc, an toàn hơn nhiều!"
Cô gái mặt trẻ con lập tức quay sang hỏi Lưu Đại Vĩ: "Cậu cảm thấy cái nào hợp hơn?"
Lưu Đại Vĩ nói ngay: "Lắc tay đi!"
Cô gái phong thái hiên ngang lập tức cười.
Cô gái mặt trẻ con lại buồn bực liếc Lưu Đại Vĩ.
Lưu Đại Vĩ lập tức nói: "Tôi thấy vòng tay là được nhuộm màu, không tốt, nếu nó được làm bằng bạc thì mấy người có tuổi sẽ thích hơn."
Bọn họ đang chọn quà sinh nhật cho giảng viên ở đại học.
Thứ thế này không thể tặng lúc đang học, sẽ bị nghi ngờ hối lộ, nhưng nếu tặng khi tốt nghiệp thì sẽ là tình cảm.
Người nhân viên lại không đồng ý: "Ai nói mã não này của chúng tôi là đồ nhuộm? Số mã não ở đây của chúng tôi đều là mã não thiên nhiên thật, anh đang bới lông tìm vết phải không?"
Đại Vĩ nhìn mười mấy cái vòng tay xanh bằng mã não trong quầy, nhìn giả đến mức cào ra được thuốc nhuộm.
"Có phải chị không biết là mã não xanh thiên nhiên tinh khiết cực kỳ khó gặp không? Dù tìm được thì số lượng cũng không nhiều, có thể làm được bao nhiêu cái vòng? Mấy cái chị đang bán đây đều là được nhuộm màu để nhìn đẹp hơn, chị có biết không?" Đại Vĩ hỏi.
Mấy năm nay hắn đi theo Hoa Chiêu cũng gặp được không ít thứ hay ho, cũng được phổ cập rất nhiều kiến thức. Đừng nói là mã não, hắn có thể nhận ra cả ngọc bích thật và giả!
Cô nhân viên thật sự không biết, cô ấy chỉ được huấn luyện như vậy thôi, nên cứ nghĩ nó là loại tinh khiết, lập tức làm ầm lên với Đại Vĩ.
Cô gái mặt trẻ con lập tức bị dọa cho khóc lên.
Đại Vĩ nhíu mày, kéo cô gái đi ngay, khuông muốn cãi nhau với người ta vì loại chuyện nhỏ nhặt thế này ở trước mặt mọi người, rất lãng phí thời gian.
Cô gái dáng vẻ hiên ngang thấy Đại Vĩ nắm tay một cô gái kia thì ánh mắt tối sầm lại, đi theo sau hắn cùng ra khỏi trung tâm thương mại.
Ba người đều không còn hứng thú đi mua sắm nữa.
Lưu Đại Vĩ suy nghĩ rồi nói: "Hay là các cậu đến nhà tôi đi? Tôi có mấy thứ tốt, có thể tặng cho cô Lưu đấy."
Hoa Chiêu đi sau nghe vậy bèn trợn cả mắt. Gì, gì, gì cơ?
Mắt hai cô gái sáng lên, cô gái có dáng vẻ hiên ngang lập tức nói: "Được!"
Cô gái mặt trẻ con cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Lưu Đại Vĩ mới nhận ra mình còn đang lôi kéo tay cô bạn, bèn xấu hổ thả ra.
"Khụ, xe đến rồi, đi thôi." Hắn lập tức chạy về phía trạm xe bus.
Không còn cách nào khác, hai cô gái đành đuổi theo.
Hoa Chiêu cũng lái xe đi theo, nhìn mấy người đi vào trong cổng nhà Đại Vĩ.
Chính là khu tiểu viện mà trước đó Hoa Chiêu bán cho Trương Quế Lan.
Hoa Chiêu ngồi bên trong xe, không hề đi vào.
Cô "chứng kiến" Lưu Đại Vĩ dẫn hai cô gái vào nhà, đi tới phòng của mình, lôi một cái hộp gỗ ra khỏi gầm giường. Bên trong hộp toàn là quà tặng sinh nhật của Hoa Chiêu và Trương Quế Lan tặng mấy năm nay, hoặc ít thứ vụn vặt ngày thường họ tiện tay đưa.
Đồng hồ đeo tay, dây chuyền, đồ chơi, bật lửa gì đó.
Bật lửa là của Trương Quế Lan tặng. Bà không cảm thấy đàn ông hút thuốc là tật xấu, vĩ nhân toàn hút thuốc đấy thôi.
Đại Vĩ lấy từ trong hộp ra một hộp trang sức, mở ra. Đó là một ngọc bài bình an Hoa Chiêu tặng hắn.
Là loại ngọc Hòa Điền màu trắng, nam nữ già trẻ đều hợp.
Hoa Chiêu cũng không nhớ mình đã tặng hắn từ hồi nào nữa, nhưng chắc chắn là khi thằng nhóc còn bé. Cô cho hắn cầm chơi, nghĩ đến tuổi hắn còn nhỏ, tặng loại chất liệu quá tốt sẽ gây nguy hiểm, nên cô chỉ tặng loại chất liệu thường thường.
Nhưng mà tương lai nó cũng có giá trị mấy vạn đấy.
Chẳng qua hiện tại, nó chỉ đáng mấy trăm thôi.
Đại Vĩ cầm hộp trang sức nói: "Khối ngọc bài này trị giá từ ba đến năm trăm đồng. Mọi người đều là bạn học, tôi không có lừa hai người đâu, coi như nó ba trăm đi. Ba người chúng ta chia đều, mỗi người các cậu đưa tôi một trăm là được."
Mặt trẻ con: ...
Cô gái hiên ngang: ...
Hoa Chiêu: ...
Mới nãy cô còn tưởng Đại Vĩ là một "tay chơi", toang gọi hai cô gái đến nhà để...
Cô sai rồi, quá sai, Đại Vĩ nhà cô là một tên đầu gỗ thuần phác đến mức nào chứ!
Hết cứu nổi rồi!
Viên Kỳ, người mặc quân trang móc ví tiền ra, đếm một tram rồi đặt lên bàn: "Cậu nói đúng, cảm ơn cậu nhé!"
Cô bé mặt trẻ con Uông Noãn Noãn lại do dự nói: "Tớ không mang theo nhiều tiền đến vậy."
Đại Vĩ cười với cô gái, trấn an: "Không sao, cứ nợ lại trước, đợi cậu có rồi trả sau."
Uông Noãn Noãn lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Được rồi."
Viên Kỳ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Một trăm đồng với Noãn Noãn là quá nhiều. Thế này đi, tớ đưa thêm năm mươi."
"Không cần, không cần đâu." Uông Noãn nói ngay: "Mọi người đã hẹn là tặng quà chung mà, phải công bằng chứ. Tớ đưa được!"
Đại Vĩ cũng nói: "Phải đó. Ba người cùng tặng quà, người này trả nhiều hơn người kia nhìn sao được. Chúng ta chia đều thôi, nhưng mà tấm ngọc bài này cũng có hơi đắt thật!"
Hắn lại mở một hộp trang sức khác trong rương ra. Bên trong có một sợi lắc rất lớn với những hạt châu nhỏ, không hợp để phụ nữ đeo.
Là đàn ông con trai, trang sức hắn được tặng cũng không quá nhiều.
"Hay là đợi mấy em gái của tôi về nhé? Mấy em ấy nhiều trang sức lắm, nhưng mà... chắc là tụi nó sẽ không bán đâu. Thôi vậy!" Đại Vĩ nói.
Viên Kỳ liếc hắn một cái.
Uông Noãn Noãn cũng liếc hắn.
"Vậy thôi cứ lấy cái này đi, đợi tớ đi làm mấy tháng chắc chắn có thể kiếm đủ. Cậu đừng vội!" Uông Noãn Noãn nói.
Đại Vĩ cười: "Không vội!"
Chuyện nói xong, không có việc gì nữa.
Bầu không khí có phần ngượng ngùng.
Uông Noãn Noãn đột nhiên hỏi: "Đây là nhà cậu à? Chúng ta học chung bao nhiêu năm nay mà tớ chưa từng nghe nói nhà cậu lớn thế này!"
"Đây mà tính là lớn gì." Đại Vĩ thuận miệng đáp một câu, lại không nói thêm gì nữa.
Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ đi ra sân, nhìn khắp xung quanh một phen.
Viện trước không lớn, nhưng có sân riêng, cửa riêng đấy!
Chưa kể kiến trúc còn rất đẹp!
Mấy năm nay luôn có người ở, đã chăm sóc các góc nhà, khiến cả căn nhà tràn đầy sinh khí và tao nhã.
Không có tiền, không có địa vị, nhà ở sẽ không được như thế này.
Lưu Đại Vĩ dẫn hai người đi tham quan thêm một vòng. Phòng khách nhìn còn đẹp đẽ hơn.
Hắn mời hai người bạn học nữ uống trà, rồi không khí lại tẻ ngắt.
Viên Kỳ bèn nói với Uông Noãn Noãn: "Chiều nay tớ còn công việc, tớ đi trước. Cậu thì sao?"
Uông Noãn Noãn khẽ cười đáp: "Chiều nay tớ lại không bận gì."
"Buổi chiều tớ cũng có việc." Đại Vĩ nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Ôi chao, phải ra ngoài rồi!"
Không còn cách nào khác, Uông Noãn Noãn đành đứng dậy theo Viên Kỳ, rời đi.
Tiễn hai người lên xe bus rồi, Đại Vĩ cũng định trèo lên một chuyến xe bus khác, thì bị Hoa Chiêu túm xuống.
"Chúng ta nói chuyện đi." Hoa Chiêu nói.
Lưu Đại Vĩ bị dọa cho giật mình, thấy mặt chị gái nghiêm túc vậy bèn lo lắng hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Không có gì." Hoa Chiêu đột nhiên không nhịn được mà muốn cười, lập tức kéo Lưu Đại Vĩ về nhà.
"Hai nữ sinh kia là thế nào vậy?" Hoa Chiêu hỏi thẳng.
"Ơ, chị nhìn thấy rồi à?" Đại Vĩ hỏi: "Không có gì đâu, chỉ là hai người bạn học thôi."
"Đều rất xinh đẹp. Em thích người nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Mặt của Đại Vĩ đột ngột đỏ lên, ấp úng nói không thành lời.
Vừa nãy Hoa Chiêu còn tưởng hắn chẳng thích ai. Dù sao người này cũng phũ phàng thế, có biết gì gọi là "thích" không hả?
"Không phải hai bạn đó!" Lưu Đại Vĩ đột nhiên lên tiếng.
"Ah, cũng là bạn học sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Mấy năm nay thỉnh thoảng Hoa Chiêu có hỏi hắn có thích ai chưa, nhưng bốn người em cả nam lẫn nữ của cô đều nói không có.
"Dạ." Lưu Đại Vĩ thừa nhận, lại căng thẳng nói: "Em tuyệt đối không yêu đương lúc đi học! Em sẽ không làm trễ nãi chuyện học tập đâu!"
"Ừ, chị biết rồi, chị tin." Hoa Chiêu nói.
Cô không hề khuyên mấy người em của mình muốn yêu thì phải tranh thủ yêu sớm, tìm được một nửa lý tưởng ở đại học gì đó.
Hoàn cảnh đại học ở thời này không cho phép yêu đương, bị phát hiện cũng sẽ bị gọi lên phòng giáo viên phê bình, cô mà khuyên là hại chúng nó.
"Đừng lo lắng, em đã tốt nghiệp đại học, có việc làm rồi, miễn bạn nữ cũng đồng ý thì em muốn yêu thế nào cứ yêu." Hoa Chiêu nói.
"Bạn học mà em thích tên là gì? Chị có thể biết trước được không?" Hoa Chiêu hỏi.
Đại Vĩ lập tức trả lời: "Dạ được."
Hắn hiểu chị mình. Hậu bối nhà họ Diệp muốn tìm người yêu, có mục tiêu rồi đều phải báo cho Hoa Chiêu biết trước, để chị ấy đi kiểm tra rồi mới tiếp tục được.
Chị gái để ý chuyện của hắn càng là việc nên làm.
"Chúng em vẫn chưa nói chuyện rõ ràng, chưa phải bạn trai, bạn gái, em thậm chí còn không biết cô ấy có thích em không... Chị, chị đừng dọa cô ấy nhé!" Đại Vĩ nói.
"Yên tâm đi, chị không làm lộ tình cảm của em đâu." Hoa Chiêu trấn an.
Đại Vĩ lập tức thở phào, lại liếc đồng hồ đeo tay.
"Sao vậy? Chiều nay có hẹn à?" Hoa Chiêu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-319.html.]
"Dạ... cũng không phải hẹn gì, chỉ là cô ấy dọn khỏi ký túc xá, nhờ em sang giúp đỡ thôi." Đại Vĩ trả lời.
"Đi, chị đưa em đi." Hoa Chiêu nói.
Chọn ngày không bằng làm luôn, đi gặp ngay bây giờ.
Đại Vĩ nhìn chiếc xe hơi sau lưng cô, có hơi không muốn di chuyển. Hắn không muốn để người ta biết mình có một chị gái giàu có thế này. Những thứ đó đều thuộc về chị ấy, không phải của mình, không liên quan gì đến mình, người khác có để ý cũng vô ích, chi bằng ngay từ đầu không biết tới còn hơn.
Hoa Chiêu vỗ vỗ vai hắn: "Đi thôi, em nói cho chị biết địa chỉ, chị lén quan sát cạnh đó là được."
"Dạ!" Đại Vĩ lập tức gật đầu.
Nếu là quan sát một cách kín đáo, vậy thì không thành vấn đề. Đại Vĩ bèn báo địa chỉ cho Hoa Chiêu.
Trong một khu ký túc gia đình của đơn vị nọ, cô gái dọn ra khỏi phòng nhiều người của ký túc, đến một phòng ở riêng.
Thân là một sinh viên đã có công việc, tất nhiên cấp bậc của ký túc xá phải thay đổi.
Năng khiếu học tập của Lưu Đại Vĩ khá bình thường, tuy mấy năm nay hắn vẫn rất nỗ lực nhưng không đậu được trường danh tiếng, mà chỉ đậu được một đại học bình thường tại thủ đô.
Thành tích trong mảng khoa học tự nhiên của hắn thật sự quá tệ. Mà bản thân đã không có năng khiếu, vậy người khác có dạy thế nào cũng tốn sức.
Hắn đậu được vào đại học đều vì đã học hành khắc khổ.
Kỳ thi đại học được phục hồi mười năm rồi, bây giờ đại học đã không dễ đậu nữa.
Tuy nhiên, tốt nghiệp xong sinh viên vẫn được phân công việc, còn được phan đến đơn vị nào, tốt hay xấu, đều phải xem số phận.
Vận khí của Uông Phi Phi và Lưu Đại Vĩ không tệ, được chia đến chung một bộ phận của một đơn vị, công việc vừa vẻ vang vừa thoải mái.
Uông Phi Phi đứng trong sân khu ký túc, bên cạnh một cái xe ba bánh, nhìn mấy người đàn ông tới tới lui lui giúp mình chuyển hành lý.
Lưu Đại Vĩ đi từ ngoài vào, ánh mắt quét khắp xung quanh, không thấy Hoa Chiêu thì vô cùng hài lòng.
Lẽ ra Hoa Chiêu lái xe thì hẳn phải đến trước hắn, nhưng với khuôn mặt đó của cô, hình như làm thế nào cũng không thể “len lén” được.
Nhưng chị hắn quả là người đáng tin nhất, hắn còn không phát hiện ra người.
"Sao giờ cậu mới đến!" Uông Phi Phi nhìn thấy Đại Vĩ quay đầu nhìn hắn, cười: "Cậu đến trễ thêm chút nữa là bọn tớ dọn xong cả rồi!"
Vì khuôn mặt mỉm cười, thoạt nhìn cũng không phải đang giận, mà trái lại có vẻ rất cởi mở.
Hoa Chiêu ngồi bên trong xe "quan sát". Nữ sinh viên kia chừng hơn hai mươi, tuy tên có hơi giống với Uông Noãn Noãn, nhưng dáng vẻ thì không.
Uông Phi Phi mắt ngọc mày ngài, mắt to, mặt trứng ngỗng, sống mũi cao, da trắng sáng, vừa cười rộ lên để lộ hai cái má lúm thật sâu.
Vóc người cũng không tệ, vừa nhìn đã thấy "săn chắc", chỗ nào cần có thịt thì có cả, không hề gầy.
Nói chung là một người đẹp "tiêu chuẩn" trong mắt người ở thời này.
Rất tươi tắn, rất dễ chịu, còn thấp thoáng khí chất "hiền thê lương mẫu", có vẻ là "lên được phòng khách, xuống được phòng bếp".
Cô thấy có rất nhiều đồ làm bếp được người ta chuyển ra ngoài, có vẻ cô gái này là một người biết nấu cơm.
Lưu Đại Vĩ bị cô bạn trách như vậy thì xấu hổ, nhìn một xe đã chất đầy đồ đạc, quần áo, đệm chăn, xoong, nồi, chén, bát đều có cả, thấy đúng là sắp dọn xong rồi.
"Là lỗi tôi, có việc nên đến chậm. Hay thế này đi, tôi mời mọi người ăn một bữa nhé, xem như là xin lỗi!" Lưu Đại Vĩ vừa nói vừa nhìn mấy người đàn ông đang giúp đỡ khác.
Có hai người là bạn đại học, không cùng lớp, còn lại là hai đồng nghiệp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ngờ bọn họ lại đến dọn nhà cho Uông Phi Phi.
Hắn còn tưởng chỉ có mình mình thôi...
“Đều do Noãn Noãn đấy, không hiểu sao lại tiết lộ tin tức mình cần dọn nhà, thế là bọn họ xung phong đến nhận việc, trái lại đã giúp đỡ mình rất nhiều."
Uông Phi Phi nói qua loa một câu như giải thích, rồi cười: "Mình dọn nhà, sao lại để cậu mời khách, nên là mình mời mới đúng!"
Bốn người đi một chuyến nữa, thả vài thứ lẻ tẻ lên xe.
Một người đàn ông nói: "Hết rồi, tất cả đồ đạc cậu lọc ra trước đó đều ở đây."
"Ừ, chỉ có mấy thứ này thôi, đủ rồi. Đi, tôi mời mọi người ăn cơm!" Uông Phi Phi hào phóng vẫy tay.
"Cơm nước gì chứ, chút chuyện con thôi, không là gì!"
"Bây giờ vẫn chưa dọn xong mà, đến đó rồi còn phải mang lên lầu."
"Làm xong rồi ăn." Mọi người nói.
"Không được, đến giờ cơm rồi, nên ăn thôi." Uông Phi Phi nói: "Còn lại... để bạn học Lưu Đại Vĩ vốn đã đồng ý giúp tôi chuyển nhà mà lại đến trễ chịu trách nhiệm đi!"
"Tôi đã làm phiền mọi người hết nửa ngày rồi, không phiền thêm nữa đâu, ngại lắm, mọi người còn phải làm việc."
Hôm nay là thời gian làm việc chứ không phải ngày nghỉ.
Cô gái đứng dưới ánh mặt trời, quang minh chính đại bày tỏ mấy câu, nụ cười lại thản nhiên, không nhận ra có chút tư tình nào.
Mấy người đàn ông nhìn Lưu Đại Vĩ, rồi lại tự nhìn mình, không kiên trì nữa.
Uông Phi Phi kéo mấy người giúp dọn nhà đi tìm một tiệm cơm không lớn không nhỏ, mời bọn họ một bữa cơm trưa coi như phong phú.
Lúc thanh toán, Lưu Đại Vĩ lén đi theo, hỏi Uông Phi Phi: "Cậu có đủ tiền không? Không đủ tôi cho cậu mượn?"
Uông Phi Phi liếc hắn một cái, cười nói: "Đã nói là bữa cơm này mình mời mà, không đủ cũng phải đủ!"
Nói xong cô gái lấy ví ra, đếm một số tiền rồi trả.
Cái ví vừa rồi trông thật dày đã lập tức xẹp xuống.
Lòng Lưu Đại Vĩ thấy có hơi xót. Nhà Uông Phi Phi cũng không giàu có, chỉ là gia đình bình thường, trong nhà còn nhiều anh chị em, tiền trợ cấp đại học của cô ấy toàn đổ vào phụ giúp sinh hoạt gia đình.
Tiền lương từ công việc càng dùng để nuôi cả nhà, trong tay căn bản chẳng có bao nhiêu.
Vậy nên, trong chuyện như tặng quà cho giáo viên, căn bản hắn không rủ rê Uông Phi Phi.
Nhưng nếu Uông Phi Phi đã nói không cần hắn giúp, hắn cũng không lấy tiền ra.
Hoa Chiêu ngồi trong xe cũng dở khóc dở cười.
Chuyện này cần phải suy xét.
Không có ai bên cạnh giúp đỡ, nó có thể kết hôn nổi không?
Sự thật đã chứng minh lo lắng của cô có thể hơi dư thừa rồi.
Thằng nhóc ngốc có khả năng đấy!
Cơm nước xong, mấy người khác đều ra về, một mình Lưu Đại Vĩ kéo cái xe ba bánh, chở một đống đồ đạc đến khu ký túc một người.
Mình hắn cứ đi hết đợt này đến đợt khác để dời đồ lên lầu sáu.
Đây là kiểu nhà dãy ngang, mỗi nhà một phòng, không có thang máy.
Thằng nhóc ngốc bận rộn đến đầm đìa mồ hôi, tay chân vẫn nhanh nhẹn, chẳng thấy mệt.
Uông Phi Phi chịu trách nhiệm sắp xếp đồ đạc trong nhà.
Căn phòng đơn rộng hơn 30m2, một phòng ngủ một phòng khách, không có nhà vệ sinh.
Cả khu lầu dùng chung một nhà vệ sinh lớn.
Dù là thế, cô ta cũng đã thấy hài lòng, ít nhất thì... cô ta có một không gian nhỏ thuộc về mình, cuối cùng cũng không phải ở trong phòng ký túc tận tám người, phải chịu mấy lời thêm thắt của người khác, tiếng ngáy, hôi chân, rồi hôi nách!
"Cảm ơn cậu. Đi, mình mời cậu đi uống nước giải khát." Xếp xong hết đồ đạc, Uông Phi Phi nói.
Cô gái hài lòng mà nhìn căn nhà, rồi lại nhìn Lưu Đại Vĩ, đôi mắt cũng đầy thỏa mãn.
Lưu Đại Vĩ lau đi mồ hôi trên mặt, nói: "Không cần đâu, tôi không cần uống nước giải khát, tôi giúp cậu trả lại xe ba bánh."
Nước có ga đắt như thế, Phi Phi lại không có tiền, sao hắn có thể để cô ấy tiêu pha được?
Xe ba bánh cũng mượn ở bộ phận hậu cần, trời không còn sớm nữa, đơn vị cách chỗ này khá xa, hắn giúp trả lại!
Đơn vị của họ nằm ở vành đai hai, không tiện để xây chung cư nhân viên, nên chung cư nằm rất xa đơn vị.
Đại Vĩ nói xong, không đợi Uông Phi Phi từ chối đã xoay người rời khỏi.
Hắn tri kỷ giúp đỡ cô bạn đẩy cái xe ba bánh đi.
Chiếc xe ba bánh nhanh chóng rời đi, chớp mắt đã biến mất trong sân nhà.
Uông Phi Phi nhìn xuống từ bên cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên.
Vừa đảo mắt, cô ta đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep ở ven đường.
Bây giờ xe hơi trên đường cái đã nhiều hơn, nhưng loại xe Jeep này không tính là quá nhiều.
Biển số xe có hơi khó đọc, nhưng mơ hồ vẫn đoán được một chút, hình như là 123456?
Biển số xe này...
Vốn Hoa Chiêu tính rời đi, nhưng lại vô tình nhìn thấy biểu cảm này của cô ta, nên đã ở lại không đi.
Trên mặt Uông Phi Phi không có kiểu tình yêu ngọt ngào, không có sự luyến tiếc khi tiễn người mình thích, ngay cả nụ cười cũng không có.
Mà mặt lại không đổi sắc, thoạt nhìn còn có phần lạnh lùng.
Hơn nữa còn chú ý đến chiếc xe này. Vì sao vậy?
Nếu không từng đặc biệt điều tra thì sẽ không biết chiếc xe này là của cô, cũng không biết quan hệ của cô và Đại Vĩ.
Mấy năm nay, Hoa Chiêu cực kỳ chú trọng bảo vệ thông tin của cá nhân của đám trẻ và sự an toàn cho người thân.
Trừ những người thật sự có liên quan, không ai biết cô có mấy người con, hay tên gì và mấy tuổi.
Em trai và em gái cô càng không có ai biết.
Uông Phi Phi mặt không đổi sắc đột nhiên kéo rèm cửa lại, che đi bản thân.
Hoa Chiêu còn "thấy" được, người vẫn đứng cạnh cửa sốt gần cả tiếng, mắt luôn nhìn đăm đăm vào chiếc xe của cô.
Khiến cho cô không dám đi nữa.
Nếu không... không có ai đi vào xe, xe lại lái đi, chứng tỏ trong xe có người, vậy sẽ khó mà giải thích lý do vì sao nó xuất hiện ở đây.
Đến khi trời tối, tan tầm rồi, hàng xóm bốn bên đã về, mỉm cười hàn huyên vui vẻ với Uông Phi Phi, Uông Phi Phi mới rời khỏi cửa sổ, đi vào nhà tán gẫu với những người khác.
Đợi đến lúc đông người rồi, Uông Phi Phi không còn thời gian quay lại bên cửa sổ quan sát nữa, Hoa Chiêu mới đạp chân ga, lái xe đi.
Trên đường về nhà, mặt cô cũng không đổi sắc.
Có thể đứng bên cửa sổ tới một tiếng chỉ để xem xem xe này rốt cuộc là của ai, trong xe có người không, đây không phải chuyện người bình thường sẽ làm được.
Đây cũng tuyệt đối không phải là không biết quan hệ giữa cô và chiếc xe, hay với Lưu Đại Vĩ.
Hoa Chiêu về thẳng nhà Lưu Đại Vĩ.
"Chị, sao giờ chị mới về, chị có đến không?" Đại Vĩ thấy hơi lạ mà hỏi.
Hắn không phát hiện ra xe của Hoa Chiêu, còn tưởng cô có việc nên không đi.
"Có." Hoa Chiêu gật đầu.
Đại Vĩ lập tức căng thẳng mà hỏi: "Sao rồi ạ?"
Hoa Chiêu không hề giải thích, mà chỉ cười tán gẫu với hai cô em gái ra đón mình.
Tiểu Vĩ năm nay hai mươi, cũng thi đậu một trường đại học rồi.
Thánh tích anh trai không tốt, hắn cũng thường thường, miễn cưỡng đậu được một trường khá ổn.
Đại Cần và Tiểu Cần thì không như vậy, đã thay đổi "gen" cũ nhà họ Lưu, đều có thành tích học tập rất tốt.
Đại Cần vừa tham gia kỳ thi đại học xong, đậu được một đại học trọng điểm ở Bắc Kinh.
Dù hơi tiếc là không phải đại học Bắc Kinh, không cùng trường học với chị gái, nhưng cũng là một trường nổi tiếng toàn quốc. Hiện tại vẫn còn trong kỳ nghỉ hè, mấy ngày nữa cô bé mới đi học.
Tiểu Cần thì vẫn còn học cấp ba, cũng đang trong kỳ nghỉ hè, nhưng đã bị Đại Cần quản thúc, ngày nào cũng kèm học.
"Chị, sao chị có thời gian đến đây vậy!" Đại Cần, Tiểu Cần nhìn thấy cô thì lập tức vui vẻ.
"Về thăm mấy đứa xem sao." Hoa Chiêu trả lời: "Dạo này trong nhà bận rộn, không lo được cho mấy đứa, mà mấy đứa cũng không qua chỗ chị!"
"Chúng em cũng bận bịu mà!" Đại Cần đung đưa cánh tay của Hoa Chiêu, nói: "Em không thi đậu đại học Bắc Kinh rồi, Tiểu Cần nhất định phải thi đậu! Thời gian học tập mỗi ngày không đủ, đi qua đi lại cũng là lãng phí!"
Nói vậy là khoa trương thôi, chứ thật ra vì chúng cảm thấy nhà chị gái nhiều việc, bọn chúng không có việc gì cũng sẽ hạn chế qua.
Vậy nên, chỉ vào cuối tuần, khi mấy thành viên cùng tuổi nhà họ Diệp cùng lớn lên với chúng trước đây cũng về liên hoan, bọn chúng mới qua chơi.
Hoa Chiêu thở dài trong lòng, thì ra không phải mấy đứa bé này lớn lên rồi xa cách, mà là chúng hiểu chuyện rồi.
"Đừng để Tiểu Cần chịu nhiều áp lực quá, không nhất định phải đậu đại học Bắc Kinh, đậu đại học nào cũng rất ưu tú." Hoa Chiêu nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn có phần ủ rũ của Tiểu Cần lập tức hiện lên nụ cười.
Chị hai thật sự tạo rất nhiều áp lực cho cô bé, còn luôn mắng cô bé đần, khiến cô bé cũng nghi ngờ bản thân.
"Ăn cơm chưa? Chị đi nấu cơm cho mấy đứa." Hoa Chiêu nói.
"Dạ chưa ăn!" Đại Cần phấn khích trả lời: "Em đi giúp đỡ chị!"
Thức ăn mà chị cả làm là ngon nhất!
Thỉnh thoảng cô bé còn nhớ đến lần đầu được gặp chị cả, rồi chị ấy nấu một bữa thịnh soạn cho bọn chúng ăn.
Cũng bắt đầu từ đó, bọn chúng dần dần được ăn cơm no, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn.
Thoáng cái bốn anh em đều trở thành sinh viên đại học.
Nếu đây là ở quê, chuyện này tuyệt đối đủ cho cha mẹ, và ông bà nội nở mày nở mặt, khiến người ta hâm mộ cả đời.
Đại Cần vội vã lắc đầu. Sao cô bé lại nghĩ đến cha và ông bà nội? Thật đáng sợ!
"Sao thế?" Hoa Chiêu hỏi.
Tự dưng đang bình thường lại ngẩn người ra, còn trông có vẻ hoảng sợ.
"Không sao." Đại Cần nói.
Hoa Chiêu vẫn truy hỏi. Con gái không nên giữ tâm sự, có thì phải nói ra, nếu không chưa biết chừng ngày nào đó sẽ làm chuyện điên rồ.
Cô còn tưởng là con bé có người mình thích rồi.
Không còn cách nào, Đại Cần đành phải ăn ngay nói thật: "Là tự dưng em nghĩ đến cha và ông bà nội. Không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi, ông bà nội có còn ở đó không... Nghe nói cha tái hôn còn có thêm một em gái nhỏ. Không biết cuộc sống của họ như thế nào."
"Và anh cả nữa, anh ấy đã cưới vợ chưa."
Dưới ánh lửa, ánh mắt của Đại Vĩ cũng tối sầm lại.
Lúc rời khỏi nhà họ Lưu, hắn là lớn tuổi nhất, chuyện lúc còn bé hắn nhớ cả.
Cha của bọn họ không phải là một người cha tốt, anh cả cũng không quan tâm, nhưng ông bà nội trước đây đối xử với hắn cũng tạm được. Lúc trong nhà có thịt, hắn và em trai đều được hưởng một phần.
Dù bây giờ biết là ông bà nội quá bất công, hà khắc với các em gái, là không tốt.
Nhưng ở vị trí một người không chịu bất công, hắn không có tư cách trách móc ai.
Hoa Chiêu im lặng rồi nói: "Nếu các em muốn thì có thể về thăm nhà xem sao."
Đại Vĩ lập tức nhìn về phía cô, ánh mắt hỏi thăm, thật sự?
"Tất nhiên là thật. Nói về tình cảm, tuy chị không thích bọn họ, nhưng dù sao họ cũng là ông bà nội, là cha và anh trai của các em. Các em nhớ bọn họ cũng là chuyện thường, khi nào rảnh rỗi thì về thăm xem." Hoa Chiêu nói.
Cuối cùng vẫn là huyết mạch tương liên, sao cô có thể nói vì mình không thích nên không cho người ta nhận cha ruột, nhận ông bà nội?
Nói ra tất cả mọi người sẽ cho rằng cô quá độc đoán.
Vết sẹo lành rồi sẽ quên đau... "xa thơm, gần thối", đây là vì rất lâu rồi nhà họ Lưu không lảng vảng trước mặt bọn chúng. Chúng đã quên đi chuyện quá khứ, trong lòng lại nhân hóa bọn hắn rồi.
Đợi trải qua thêm một lần nữa thì sẽ hiểu.
Hoa Chiêu cực kỳ ủng hộ cho chúng đi.
"Còn mấy ngày nữa mới đi học, hay là mấy đứa tranh thủ lúc chưa khai giảng mà đi đi." Hoa Chiêu nói với Đại Vĩ: "Em cũng xin nghỉ tại đơn vị, về chung với mấy đứa, đừng để mình Đại Cần và Tiểu Cần về. Chị sợ chúng nó sẽ bị bán đấy!"
"Ha ha, không đến mức đó chứ!" Đại Vĩ yếu ớt phủ định một câu.
Nấu cơm xong, Tiểu Vĩ đã tung tăng đi từ ngoài về.
"Đi đâu chơi à?" Hoa Chiêu cười hỏi.
"Chị!" Tiểu Vĩ lập tức mở cái túi trên người ra, lấy đồ mà như dâng quà quý: "Chị nhìn đi, đây là đồ em thu được hôm nay. Có ổn không?"
Hoa Chiêu cúi đầu xem, toàn là mấy thứ chai lọ, được gói lại đơn giản bằng mấy tờ báo.
Không biết Tiểu Vĩ bắt đầu từ khi nào, có thể là vì nghe nói có người bỏ ra mấy trăm đồng xin mua lại một cái bình hoa Hoa Chiêu từng mua với giá mười đồng trước đây, nên thằng nhóc lập tức nảy sinh hứng thú với đồ cổ.
Cùng với việc tình hình thị trường đồ cổ ngày càng khả quan, nên hắn đã lao thẳng vào.
Có một lượng lớn các mẫu vật thật của Hoa Chiêu, nền tảng kiến thức của thằng nhóc cũng đã hơn nhiều người rồi.
Tất nhiên, hiện tại hắn đã được xem như một "chuyên gia nhỏ" trong giới, cực kỳ nổi tiếng.
"Ăn đi, cơm nước xong rồi tính." Hoa Chiêu trả lời.
Mấy chị em ăn bữa cơm đầy náo nhiệt xong, Hoa Chiêu bắt đầu kiểm tra mấy món đồ Tiểu Vĩ thu được hôm nay.
Đó là vài món đồ sứ.
Hoa Chiêu hiện tại tuyệt đối là chuyên gia trong các chuyên gia. Ít nhất thì... nhìn thoáng qua, cô có thể nhận ra thứ này là mới hay cũ.
Bởi bản thân mỗi món đồ đều mang trên mình một loại cảm giác.
Với những món còn mới, thứ cảm giác đó ít đến mức không nhận ra được, bất kể là chén trà được làm cẩu thả hay thư họa danh gia tự tay vẽ.
Nhưng cảm giác từ những món cổ hơn lại không như thế, càng cổ xưa thì cảm giác càng nồng đậm.
Còn như đồ có tốt không, có phải hàng làm nhái không, thì phải dựa vào kiến thức chuyên nghiệp mới biết.
Thật ra cô còn cho một ít vào trong không gian, nơi nào cũng không an toàn bằng nơi đó.
Tiền cô có rất nhiều, không biết tiêu vào đâu nên cô đổ vào mua đồ cổ.
"Không tệ, không tệ, không bị lừa đâu, hai món đồ gốm thời Minh, Thanh, ba cái bình hoa nung dân gian đời Tống, đáng mấy đồng." Hoa Chiêu nói.
Khuôn mặt Tiểu Vĩ lập tức sụp đổ. Ba món sứ thời Tống kia là hàng dân gian à? Thằng nhóc thấy một cái trong đó giống như từ trong cung ra! Hắn đã trả rất nhiều tiền! Lạc khoản cũng nói từ trong cung mà!
Hoa Chiêu lấy món cuối cùng ra chỉ cho hắn xem: "Đây là được thêm vào sau này rồi. Không ngờ hiện tại đã xuất hiện kỹ thuật này."
Không đụng vào chỗ nào hết, chỉ ra tay nơi lạc khoản.
Vì những chỗ khác thật sự không thể nhúng tay vào nữa, như vậy sự cảnh giác của người mua sẽ giảm đi.
Lạc khoản thường chỉ nhìn qua thấy mấy chữ là xong, ít được quan sát kỹ, dẫn đến người mua dễ lơ là.
"Đó là một cao thủ." Hoa Chiêu nói.
Tiểu Vĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn phần lạc khoảng kia: "Em biết tên đó là ai! Xem ngày mai em tính sổ hắn thế nào!"
"Chạy lâu rồi." Hoa Chiêu nói.
"Lưới trời lồng lộng, là ông Vạn giới thiệu cho em!" Tiểu Vĩ nói.
Ông Vạn là ông chủ của Vạn Bảo Trai, hắn thường mua đồ ở chỗ ông ấy, còn bán một số thứ.
Ông Vạn cũng là một người môi giới, giới thiệu, liên hệ những người muốn mua hoặc bán đồ cổ.
"Chắc là có quan hệ không tệ với ông Vạn. Ông ấy đã bị người ta lừa rồi." Hoa Chiêu nói: "Ông Vạn cũng không thể vì một cái bình một nghìn tám trăm tệ mà phá hỏng chuyện kinh doanh của mình. Người trẻ tuổi, gặp chuyện phải giữ tỉnh táo."
Khuôn mặt Tiểu Vĩ lập tức sa sầm hơn nữa.
"Sao thế?" Hoa Chiêu nhìn cái bình trong tay hắn: "Em bỏ bao nhiêu tiền để mua?"
"Không phải một nghìn tám, là hai nghìn tám." Tiểu Vĩ vừa xót tiền vừa xấu hổ trả lời.
Một cái bình trong cung thời Tống tuyệt đẹp, hắn tính sẽ giữ lại mấy năm để giá trị tang lên gấp đôi, chưa biết chừng gặp được người thích cái bình này thì giá trị còn cao hơn nữa.
Vậy nên, tuy là hai nghìn tám cao hơn giá thị trường, nhưng hắn vẫn cắn răng mua.
Không ngờ lại bị dính bẫy.
Nếu không phải hàng cao cấp mà là loại dân gian, giá trị sẽ xuống cực mạnh, tối đa chỉ được một ngàn thôi.
Có khi còn tệ hơn, chưa được đến một ngàn nữa, chỉ đáng ba, năm trăm là cùng!
Phút chốc lỗ mất hơn hai ngàn, đó là tiền lương trong một, hai năm của người bình thường đấy, sao hắn có thể không xót cho được?
Mặc dù mẹ có tiền, chị gái có tiền, nhưng hai người đều không cho bọn chúng tiêu hết số tiền lớn này đến số tiền lớn khác.
Mà bọn chúng từ nhỏ đã biết đồng tiền khó kiếm, nên đều cực kỳ cẩn thận.
Thấy Tiểu Vĩ phút chốc đã bị thua thiệt nhiều như thế, Đại Vĩ, Đại Cần, lẫn Tiểu Cần cũng xót theo. Tiểu Vĩ nói xong càng khó chịu hơn.
Tình cảnh trong nhà lập tức trở nên bi thảm.
Hoa Chiêu nhìn mà buồn cười.
"Biết cuộc sống khó khăn là chuyện tốt, nhưng đừng coi nặng đồng tiền quá. Nếu mất rồi mà không lấy lại được thì bỏ qua đi, còn không thì sao chứ? Buồn bã thì có ít gì, tìm cách bù lại tổn thất mới quan trọng."
Hoa Chiêu nói: "Coi như ngã một lần khôn hơn một chút. May mà lần này chỉ tốn hai ngàn để học bài học này, tránh để bị lỗ hai, đến mười vạn."
Mấy đứa nhỏ gật đầu, nhưng không có ai bật cười.
Bọn họ đều hiểu ý nghĩa trong lời chị, nhưng không ai có thể dửng dưng khi bị gạt mất hai năm tiền lương đâu!
Bọn chúng đều không phải thánh!
Bọn chúng càng không phải là chị gái.
Hoa Chiêu cũng chỉ giảng đạo lý theo lẽ thường thôi, nói xong thì thôi.
Đợi mấy đứa có nhiều tiền rồi, hoặc bị lừa nhiều hơn nữa, hoặc sẽ thông suốt thôi...
Tiểu Vĩ sắp xếp đàng hoàng mấy món khác, lại cầm bình hoa đi tìm ông Vạn.
"Nói cho rõ ràng nhé, đừng đánh nhau! Em tự quan sát cẩn thận chút, xem rốt cuộc ông Vạn có biết chuyện không." Hoa Chiêu ở sau lưng hắn la lên.
"Em biết rồi!" Tiểu Vĩ đạp xe đi mất dạng.
Đại Cần tiếp tục chỉ bài cho Tiểu Cần.
Hoa Chiêu gọi Đại Vĩ vào phòng.
"Chị... chị cảm thấy cô ấy thế nào?" Đại Vĩ đã nhịn nửa ngày rồi, vừa vào phòng là hỏi ngay.
"Em và cô ấy là bạn học à? Bình thường quan hệ thế nào? Gia cảnh cô ấy ra sao? Em biết gì nói chị nghe thử xem." Hoa Chiêu hỏi.
Không hiểu sao Đại Vĩ lại thấy căng thẳng, mấy chuyện này nghe cứ như "khai báo" tất cả về tình hình giữa mình và Uông Phi Phi vậy.
Bạn cùng lớp đại học, bốn năm đều là bàn trước bàn sau.
Không biết từ khi nào mà trong mắt hắn chỉ toàn mái tóc dài bay bay của cô bạn.
Cha mẹ Uông Phi Phi đều là công nhân viên chức bình thường ở thủ đô. Mẹ làm việc tại xưởng may mặc, cha thì ở xưởng đóng giày, trong nhà nhiều anh chị em, cô ấy là chị cả.
Học tập chăm chỉ, biểu hiện tốt đẹp, lại biết vun vén, bốn năm đại học quan hệ với giáo viên trong khoa đều rất tốt, vậy nên tốt nghiệp rồi được chia đến đơn vị tốt.
Đại Vĩ cảm thấy biểu hiện ở đại học của mình rất bình thường, không có mặt nào xuất sắc, cũng không quan hệ rộng, có thể nhận được công việc tốt thế này chắc chắn là nhờ chị mình giúp...
Chuyện này do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi. Hoa Chiêu không hề làm gì cả, cô cảm thấy con đường vào cơ quan làm chức này chức nọ không hề hợp với Đại Vĩ, thằng bé không có khả năng đó.
Thằng bé chỉ hợp đi ra ngoài tự làm gì đó, trở thành một người dân bình thường mà thôi.
Vậy nên sao cô tốn công vào chuyện kia được?
Đó là có người muốn lấy lòng Hoa Chiêu nên tự mình ra tay.
Nhưng mà vào cũng vào rồi, Hoa Chiêu định để em trai làm việc mấy năm để tích lũy thêm kiến thức rồi tính.
Chưa kể năm 88 dù đã mở cửa mười năm rồi, việc kinh doanh vẫn chưa thích hợp.
Năm nay, sang năm, sẽ có thêm một lần "lật thế cờ".
Rất nhiều người phải mang xí nghiệp của mình ra quyên tặng, quốc hữu hóa, rất nhiều ông chủ lớn tháo chạy.
Tuy chưa đến mấy năm sau những xí nghiệp này sẽ trở lại, người đã chạy có thể hiên ngang quay về, nhưng cuộc chấn động này, người bình thường không chịu nổi.
Cô sợ có người sẽ đi tố cáo Đại Vĩ, nên mấy năm này cô để em trai vào cơ quan cũng tốt.
Hoa Chiêu gật đầu. Con gái nhà bình thường, có thể cùng vào một đơn vị với Đại Vĩ, không phải nhờ "hương khói tổ tiên" thì chính là rất ưu tú, biết làm việc.
Còn có thật là con cái nhà bình thường không, nhờ phúc của tổ tiên hay nhờ gì khác, phải điều tra thêm rồi tính tiếp.
"Chị biết rồi, chị cần phải đi kiểm tra lại gốc gác cô ấy. Tình cảm của em, tạm ngừng lại đi, cố kiềm chế nó lại." Hoa Chiêu nói.
Đại Vĩ chung sống với Hoa Chiêu bao nhiêu năm nay, từ giọng nói và chút thay đổi trên khuôn mặt cô đã biết có vấn đề, lập tức lo lắng hỏi: "Sao vậy ạ? Cô ấy có vấn đề sao?"
Hoa Chiêu hỏi: "Em có từng nói với cô ấy chị là chị của em không? Từng nói về biển số xe Jeep của chị chưa?"
"Không có!" Đại Vĩ lắc đầu như trống bỏi: "Bốn năm đại học em chưa từng nhắc về chị với bất kỳ ai, bọn họ đều cho rằng em là con cái nhà bình thường, không có bất kỳ người thân xuất chúng nào! Hôm nay em cũng vì xúc động trong phút chốc mà đưa hai người bạn học về nhà thôi..."
"Dù là thế thì họ cũng không biết chị đâu, người khác càng không biết!" Đại Vĩ nói.