Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 326

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:16
Lượt xem: 8

Hắn thẳng thắn như vậy, Uông Phi Phi nhìn Đại Vĩ, cũng không nói nên lời.

Nếu lại khăng khăng mời người ta thì có chút hơi quá, Đại Vĩ là... người ngay thẳng, không phải kẻ ngốc, bị hắn nhìn ra sẽ không tốt.

Uông Phi Phi cảm thấy nữ nhân không nên thổ lộ tình cảm với nam nhân, bởi khi thổ lộ tình cảm người đàn ông sẽ lập tức rời đi, sẽ không coi trọng cô ta nữa, cho nên cô ta vẫn muốn chờ Đại Vĩ chủ động thổ lộ với mình.

"Không cần phải mời cơm, bọn họ còn đi học nên cũng rất bận rộn." Đại Vĩ nói xong thì lên xe đạp: "Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước."

Cũng không quay đầu lại, hắn phóng nhanh như một cơn gió.

Để Uông Phi Phi ngơ ngác đứng đó.

Nhưng Đại Vĩ đi không xa đã bị người khác ngăn lại.

"Đại Vĩ, Đại Vĩ!" Hai cô gái đang đứng ở cổng đơn vị gọi hắn.

Là Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ, hai người đang chờ hắn, nhìn thấy hắn lập tức cao hứng.

Đồng nghiệp đi ngang qua Đại Vĩ đều liếc mắt nhìn, có người còn cười cười với hắn, có người thì nháy mắt.

Một đồng nghiệp lớn tuổi hoặc một đồng nghiệp nữ, không có biểu hiện tốt. Việc có mối quan hệ với người khác giới quá tốt cũng không phải là điều đáng khen ngợi.

Đại Vĩ mới vào làm chưa hiểu những chuyện này, hắn dừng xe đạp nhìn hai người cười nói: "Tôi đang muốn đi tìm hai cậu, đồ tôi mang theo rồi, mau đi thôi!”

"Mau đi, mau đi." Viên Kỳ thúc giục.

Uông Noãn Noãn nhìn phía sau Đại Vĩ, Uông Phi Phi đẩy xe đạp đứng đó, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.

Uông Noãn Noãn cười ngọt ngào với Uông Phi Phi, đạp xe đi theo Đại Vĩ.

Vẻ mặt của Uông Phi Phi càng lạnh hơn, thì ra là vì chuyện này nên cự tuyệt cô ta sao?

Thật đáng ghét... Uông Noãn Noãn....

Hay là, trong nhà cũng tìm cô ta?

Điều đó là không thể!

Uông Phi Phi đạp xe đuổi theo.

"Mọi người đi đâu vậy?" Cô ta hỏi.

"Bọn tôi đi tổ chức sinh nhật cho cô Tôn." Uông Noãn Noãn nói.

Hai người họ có quan hệ họ hàng với nhau, quan hệ "không tệ lắm".

"Không phải sinh nhật của cô Tôn đã qua rồi sao?" Uông Phi Phi nói.

"Hôm trước ba người chúng tôi góp tiền mua quà cho cô Tôn, nhưng lại ở chỗ Đại Vĩ, hắn về quê không kịp đưa nên hôm nay ba người chúng tôi vừa lúc rảnh rỗi, hẹn nhau đến nhà cô Tôn." Uông Noãn Noãn biết gì đều nói hết.

Lập tức khơi dậy cơn giận của Uông Phi Phi.

Cô ta hét lên trong sự ngạc nhiên: "Ba người góp tiền để mua quà? Quà nào? Sao cậu không đưa tôi đi cùng?”

Cô nhìn Uông Noãn Noãn và Đại Vĩ, dường như trách móc cũng như tố cáo.

Về phần Viên Kỳ, bị cô ta phớt lờ, quan hệ giữa hai người rất bình thường.

Viên Kỳ nhìn cô ta một cái sau đó chạy lên phía trước, không muốn nói chuyện với cô ta.

Đại Vĩ cũng không lên tiếng.

Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ giải thích với cô ta một chút, hắn lo lắng hoàn cảnh gia đình cô ta, không muốn để cô tốn kém, tiêu tiền oan uổng hay gì đó.

Mặc dù điều kiện gia đình Uông Noãn Noãn cũng không tốt, nhưng ngay từ đầu Uông Noãn Noãn nhất quyết muốn tham gia, hắn cũng không kiên trì.

Nhưng với Uông Phi Phi, hắn không nỡ....

Nhưng bây giờ tâm tư cũng không còn nữa, Đại Vĩ buồn bực đạp xe không lên tiếng, chờ Uông Noãn Noãn trả lời cô ta.

Uông Noãn Noãn lại cười ngọt ngào, cách Đại Vĩ nói chuyện với Uông Phi Phi: "Thứ đó rất đắt tiền, mấy trăm đồng, tiền của chị đều giao cho gia đình, cho nên..."

Uông Noãn Noãn chưa nói xong, nhưng rõ ràng có ý nói cô ta nghèo.

Nếu người khác nói thì thôi, nhưng Uông Noãn Noãn cũng nghèo như cô ta! Cảnh ngộ như nhau, đều có một đại gia đình chờ các cô nuôi sống, cô ta đang chê cười ai?!

Trong lòng Uông Phi Phi càng thêm tức giận, nhưng cô ta chỉ mỉm cười, không biểu đạt ra ngoài.

Cô ta luôn là một người "rộng lượng".

Đột nhiên, có tiếng chuông xe đạp dồn dập vang lên phía sau cô.

Nhanh nhanh, nhường đường! Một người đàn ông đằng sau hét lên.

Xung quanh vang lên tiếng la hét, chửi rủa.

Vừa nghe đã biết có người muốn vượt.

Vào thời điểm này, trong nước là vương quốc xe đạp, trong giờ tan tầm, đường Trường An rộng lớn cũng có thể kẹt bị xe đạp.

Trong tình huống này, việc vượt xe đạp cũng không phải là không thể, phải cố gắng chen chúc, điều này rất khó chịu.

Uông Phi Phi quay lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông vọt tới phía mình.

Người đàn ông nhìn cô ta, ánh mắt thâm trầm, đạp xe đụng vào cô ta rồi lướt qua cô ta.

Đôi mắt của người đàn ông luôn luôn nhìn vào cô ta.

Thật khó hiểu....

Nhưng Uông Phi Phi lại bỗng nhiên thông minh ra.

Kỹ năng lái xe của cô ta lẽ ra có thể ổn định, nhưng cô ta lại lập tức bị ngã sang một bên rất mạnh.

Bên cạnh cô ta là Đại Vĩ.

Đại Vĩ buồn bực đạp xe, phía sau có động tĩnh hắn cũng không quay lại, nghe âm thanh cũng không phải bên trái phải hắn, hắn không quan tâm.

Sau đó Uông Phi Phi đụng mạnh vào hắn, hắn trở tay không kịp lập tức nghiêng sang một bên.

Bên kia hắn là Uông Noãn Noãn, hai người cách nhau rất gần, xe sát bên cạnh, Uông Noãn Noãn nhất thời hét chói tai.

Hắn nhanh chóng giơ chân lên để khỏi va vào cô ta.

Nhưng không có tác dụng.

Có cả một đội quân xe đạp, đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, dày đặc, tất cả đều là xe, đều là người.

Uông Phi Phi nhào vào người Đại Vĩ, dường như đang hoảng loạn cố gắng kéo lấy hắn, rồi hét lên "Aaaa".

Tay cô chạm vào túi quần của Đại Vĩ, m.á.u lập tức nhuộm đỏ quần của hắn.

Đại Vĩ cũng hé răng lầm bầm một tiếng.

Trời hơi khuya, bọn trẻ đang xếp hàng để tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ.

Hôm nay Diệp Thâm biến thành bố đứa trẻ, lần lượt sấy tóc cho từng đứa nhỏ.

Hoa Chiêu và Diệp Danh đang ngồi trò chuyện trong phòng khách về những tin tức mới nhất ở thủ đô, thì họ nhìn thấy Đại Vĩ khập khiễng bước vào.

Hắn trong tình trạng khá tệ, trên chân và quần áo đều có máu, đùi vẫn còn quấn băng.

Hoa Chiêu giật mình, vội vàng chạy tới: "Làm sao vậy?"

Đại Vĩ có chút ngượng ngùng nói: "Không có việc gì, chỉ là lúc đi xe đạp bị ngã."

“Ngã xe đạp mà thế này à?” Hoa Chiêu hỏi.

Đại Vĩ khập khiễng ngồi lên ghế sofa, nhìn thấy Diệp Danh, hắn càng cảm thấy xấu hổ.

Diệp Danh cũng quan tâm hỏi hắn bị thương như thế nào, Đại Vĩ cũng chỉ ậm ừ.

Thật khó khi nói hắn tự làm mình bị thương bằng dao.

Đây là khi học võ công, hắn được hướng dẫn hàng nghìn lần là phải mang theo vũ khí bên mình, phải cất chúng và bảo quản chúng cẩn thận.

Kết quả hôm nay hắn vội vàng ra ngoài, tùy tiện bỏ con d.a.o vào túi quần, bao kiếm lúc trước có chút lỏng lẻo, không kịp sửa chữa nên mới thành ra thế này.

Nó trượt ra khỏi túi, làm Uông Phi Phi bị thương, cũng làm tổn thương mình.

Làm tổn thương Uông Phi Phi...

Hoa Chiêu và Diệp Danh nhìn nhau, gọi Đại Vĩ vào phòng làm việc.

Diệp Thâm quay đầu liếc mắt nhìn, cũng không đi tới đó, tiếp tục chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Những chuyện trong thủ đô đều do anh trai và Hoa Chiêu quản lý, khi không giải quyết được hắn lại tới.

"Uông Phi Phi bị thương nặng không? Cô ta ở đâu? Bị thương như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.

"Bị thương ở lòng bàn tay, rất sâu cũng chảy rất nhiều máu. Cô ta đã khâu mười lăm mũi trong bệnh viện. Em đưa cô ta về nhà rồi trở về." Đại Vĩ có chút bối rối: "Em nên làm gì tiếp theo đây?"

Hoa Chiêu đã âm thầm kiểm tra vết thương của Đại Vĩ, cảm thấy rất nguy hiểm!

Chỉ thiếu một chút, vài milimet, đã có thể làm tổn thương đến động mạch đùi, đây là chuyện kinh khủng.

Nếu động mạch đùi phun m.á.u không dừng lại được, chỉ trong vài phút có thể sẽ mất mạng.

Uông Phi Phi tới đây để g.i.ế.c người sao?

Có lẽ không, chuyện này không giúp ích cho bất cứ ai.

"Vết thương này của em, bác sĩ nói thế nào? Sâu không? Em phải khâu bao nhiêu mũi?” Hoa Chiêu hỏi.

"Hơi sâu một chút, chỉ khâu 5 mũi, không sao." Đại Vĩ thờ ơ nói.

Nam tử hán đại trượng phu chảy m.á.u là nhỏ nhưng mất mặt là chuyện lớn.

Đối với vết thương này của mình, hắn không muốn nhắc nhiều, sợ bị mắng...

Sợ cái gì cái đó sẽ đến.

"Vết d.a.o sâu, bác sĩ có nói thiếu chút nữa bị thương động mạch không?" Hoa Chiêu nói.

Đại Vĩ có chút kỳ quái, làm sao chị gái biết được.... Chẳng lẽ y thuật của chị ấy đã thần kỳ đến mức chỉ cần bắt mạch là có thể biết vết d.a.o nông sâu thế nào sao?

Thật tuyệt vời!

Đại Vĩ không dám nói dối, chột dạ nói: "Vâng, bác sĩ nói..."

Ai cũng biết hậu quả của việc làm tổn thương động mạch, Diệp Danh nhíu mày giáo huấn Đại Vĩ một trận.

Bởi vì không chú ý mà thiếu chút nữa tự mình lấy mạng mình, thật đúng là vừa đau lòng vừa tức giận.

Đại Vĩ thành thành thật thật lắng nghe, cam đoan sau này không dám nữa.

Thật sự không dám, trong lòng hắn kỳ thật cũng rất sợ hãi.

Diệp Danh từ trước đến nay không nói nhiều, thấy hắn biết sai cũng không dạy nữa.

Hoa Chiêu nói đến vấn đề trước đây của Đại Vĩ: "Uông Phi Phi kia, em đừng để ý, chờ cô ta tiếp tục ra tay là được rồi.”

"À." Nhận được câu trả lời của chị gái, Đại Vĩ đã yên tâm.

Hắn đi lại không tiện nên buổi tối ở lại nhà Hoa Chiêu.

Ngày hôm sau cũng xin nghỉ phép không đi.

Tối hôm đó, Đại Cần, Tiểu Cần và Tiểu Vĩ tìm tới.

"Anh cả, sao anh bị thương lại không nói với bọn em một tiếng! Bọn em phải biết điều đó từ miệng người ngoài!" Đại Cần đau lòng nhìn chân Đại Vĩ.

"Chỉ là vết thương nhỏ, mấy ngày nữa sẽ khỏi." Đại Vĩ tò mò hỏi: "Em biết từ miệng người ngoài, đó là ai?"

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Đại Cần trở nên cổ quái: "Anh à, hôm nay lại có ba cô gái đến nhà tìm anh, người nào là người anh thích?”

Đại Vĩ lập tức biết cô ấy đang nói đến ai, lúc này mới nhớ tới, hắn quên mất hai người kia.

"Ba người kia tự giới thiệu mình chưa? Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ có bị thương không? Hôm qua anh không để ý.” Đại Vĩ nói.

"Ai nha, Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ? Anh thích ai?” Đại Cần tò mò hỏi.

Ba người không tự giới thiệu mình, nhưng cô ấy quen biết Uông Phi Phi, cho nên sau khi Uông Phi Phi bị loại thì nhất định là hai người còn lại.

"Đều không." Đại Vĩ nói.

"Hả?" Cả ba anh chị em đều ngạc nhiên.

Anh cả bị thương, ba cô gái đến tìm, người anh cả thích không nằm trong ba người này, anh cả rốt cuộc quen biết bao nhiêu cô gái? Thì ra anh ấy được yêu thích như vậy.

"Haizz, không phải như các em nghĩ đâu." Đại Vĩ có chút phiền não nói.

"Uông Noãn Noãn và Viên kỳ có bị thương không?" Mặc dù khó chịu nhưng hắn vẫn hỏi.

Ba người nhìn hắn đều không lên tiếng.

Hoa Chiêu đột nhiên cười: "Em thật là... bộ dạng này của em sẽ chuốc họa vào thân, biết không?”

Giàu có, đẹp trai, hơn nữa tính tình cũng không thể nói là đa tình hay vô tình, khiến con gái rất thích.

"Cái gì?" Đại Vĩ mờ mịt, hắn chỉ đơn thuần muốn biết hai người kia có bị thương hay không.

"Viên Kỳ ở trước mặt em, hình như em cũng làm cô ấy ngã. Uông Noãn Noãn thật sự bị em đè lên, hình như bị đè lên chân, hôm qua khóc rất thảm thiết, cũng là hai người này đưa em đến bệnh viện, chẳng qua sau đó..."

Sau đó trong lòng hắn luôn rối rắm không biết Uông Phi Phi là cố ý hay vô tình, lại muốn đưa Uông Phi Phi về nhà, hình như không để ý hai người kia rời đi, hắn cũng chưa kịp xin lỗi và cảm ơn.

Đại Cần cũng nhìn ra anh trai cô có thể là kiểu trai thẳng như thép trong miệng chị gái.

Cô ấy không ngừng đùa giỡn, nói: "Hai người kia đều không bị thương gì, chỉ có Uông Phi Phi, tay bọc như bánh chưng, bộ dáng rất thống khổ.”

Điều này làm Đại Vĩ yên tâm, nhưng cũng không cười.

Hoa Chiêu hỏi: "Uông Phi Phi có nói gì không?”

"Cô ấy hỏi vết thương của anh cả thế nào, khi nào đi làm lại." Đại Cần nói.

Bọn họ không biết Đại Vĩ bị thương, đương nhiên không trả lời được, vội vàng đuổi ba người đi, sau đó đến chỗ Hoa Chiêu tìm người.

Đại Vĩ đột nhiên ‘a’ một tiếng: "Quà vẫn chưa tặng cô Tôn... Chị, em phải về nhà ngay, không chừng Viên Kỳ và Uông Noãn Noãn sẽ lại đến tìm em.”

"Đi đi." Hoa Chiêu không giữ hắn lại, trực tiếp lái xe đưa hắn về nhà.

Hắn vẫn ở đây, Uông Phi Phi cũng không thể làm gì được.

Ngày hôm sau, Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ quả nhiên lại đi tìm hắn.

Đại Vĩ vừa gặp mặt đã lấy mặt dây chuyền ngọc bội đưa cho Viên Kỳ ở gần nhất: “Hai người đưa cho cô Tôn, tôi không đi được, nếu kéo dài nữa sẽ thành quà sinh nhật cho năm sau mất."

Viên Kỳ lườm hắn một cái, họ vừa bước vào hắn đã nói điều này, như thể hai người họ đến đây là vì chuyện này.

"Vết thương của cậu thế nào rồi? Còn đau không?" Viên Kỳ lấy đồ xong hỏi.

Hôm đó cô ấy định hỏi, nhưng lại thấy ánh mắt của Đại Vĩ đều đổ dồn vào Uông Phi Phi, hắn bị thương ở chân rõ ràng không nên hoạt động nhiều nhưng lại nhất quyết muốn đưa Uông Phi Phi về nhà...

Cô ấy tức giận nên không hỏi nữa mà kéo Uông Noãn Noãn đi.

Về nhà nghĩ lại có chút hối hận, vừa lúc Uông Noãn Noãn kéo cô ấy qua nên cô ấy mới tới.

"Không động đậy sẽ không đau." Đại Vĩ hỏi: "Hai người các cậu thế nào? Có bị thương không?"

Cuối cùng cũng nghe được rằng hắn quan tâm đến mình, mặc dù hỏi theo "nhóm" nhưng có còn hơn không.

Ba người họ ngồi xuống trò chuyện, khi Đại Cần đi học về, đã ân cần tiếp đón hai cô gái này.

Mặc dù anh cả không thừa nhận cô gái mình thích là một trong số họ, nhưng cô ấy có thể thấy rằng cả hai đều có ý với anh cả, một ngày nào đó trong số họ có thể sẽ trở thành chị dâu của cô.

Đang trò chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa, ‘bang bang bang’ rất lớn, hình như còn mang theo tia tức giận.

Và tiếng ồn ào.

"Mẹ, đừng như vậy! Chúng ta trở về rồi nói!"

Là giọng nói của Uông Phi Phi

Nhiều người chạy ra mở cửa.

Trước cửa, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi nắm lấy cánh tay của Uông Phi Phi, hung hăng nhìn chằm chằm vào họ.

Đôi mắt của bà ta nhìn thẳng vào Đại Vĩ, người đang quấn băng ở chân.

“Cậu là Lưu Đại Vĩ?” Người phụ nữ quét mắt nhìn Đại Vĩ một lượt, xuyên qua khe hở nhìn vào sân.

Phát hiện trong sân sạch sẽ ngăn nắp, không giống như đại tạp viện, nhất thời sửng sốt, mắt cũng không trừng quá lớn nữa.

"Tôi là Lưu Đại Vĩ, bà là ai vậy?" Đại Vĩ hỏi.

“Đây là dì tôi, mẹ của Phi Phi.” Uông Noãn Noãn nói.

Kim Hà nhìn Uông Noãn Noãn, có chút kinh ngạc: "Noãn Noãn cũng ở đây sao."

Nhưng bà ta nhanh chóng nhớ ra Uông Noãn Noãn và con gái bà ta là bạn cùng lớp, và Lưu Đại Vĩ cũng vậy.

Không cần quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này.

"Lưu Đại Vĩ, cậu xem cậu đã làm tay con gái tôi bị thương! Tôi nghe nói gân bị tổn thương ngay cả khi lành lại, nó cũng sẽ không thể giống như trước đây, không thể làm việc được nữa! Cậu nghĩ sao?" Kim Hà hét vào mặt Đại Vĩ.

Tuy nhiên khí thế yếu hơn lúc đập cửa vừa rồi một chút.

"Ôi! Mẹ! Con đã nói chuyện này không liên quan đến Đại Vĩ!” Uông Phi Phi sốt ruột kéo mẹ giải thích.

"Tuy rằng d.a.o kia là của Đại Vĩ, nhưng là do con không cẩn thận ngã vào, muốn trách thì cũng trách con không cẩn thận, mẹ tìm cậu ấy nói chuyện này làm gì chứ!"

Cô ta ngược lại nói rất có lý, Đại Cần và Tiểu Cần đứng bên cạnh nhìn cô ta tương đối thuận mắt.

"Mọi người có việc gì muốn nói thì vào trong trước đi, bên ngoài quá lạnh." Đại Cần nói xong mời mọi người vào nhà.

Kim Hà không khách khí kéo Uông Phi Phi vào.

Vừa vào sân nhỏ, sạch sẽ, rộng rãi trang trí lại rất tao nhã, ai thấy cũng sẽ thích.

Kim Hà nhìn trái nhìn phải, thật sự không ngờ.

Lúc trước con gái chỉ nói cho bà ta biết nhà Đại Vĩ ở đây, cũng không nói người ta có nhà lớn như vậy.

Đôi mắt trợn tròn của mẹ Kim híp lại, khí tức dũng mãnh cũng thu về.

Đi theo Đại Vĩ vào phòng khách, nhìn thấy trang trí trong phòng càng cảm thấy hài lòng.

Bà ta trực tiếp kéo Uông Phi Phi ngồi vào vị trí chủ nhà.

Đại Cần đẩy anh trai giống như đang "sợ hãi", ra hiệu cho hắn nói chuyện.

Đại Vĩ điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngồi xuống xin lỗi Kim Hà.

"Cháu xin lỗi dì, là do cháu mang theo d.a.o nên vô tình làm Phi Phi bị thương, dì có yêu cầu gì cứ nói." Đại Vĩ nói.

"A, đề cập cái gì chứ, không có yêu cầu gì!" Uông Phi Phi kéo mẹ, muốn kéo bà đi.

Nhưng sức lực của cô ta không bằng mẹ mình, căn bản không kéo nổi.

Kim Hà nhìn Đại Vĩ nói: "Nếu cậu đã nói vậy tôi cũng không khách khí, cậu làm con gái tôi bị thương, khiến nó bị tàn tật, cậu phải chịu trách nhiệm với nó cả đời ”

Một câu nói khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt.

"Ai làm tay cô bị thương thì gả cho người đó?" Viên Kỳ là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu châm chọc: "Uông Phi Phi, cô không lấy được chồng sao?”

Mặt Uông Phi Phi đỏ bừng, liều mạng kéo mẹ đứng lên: "Mẹ! mẹ đang nói cái gì vậy? Con không đồng ý! Mẹ xem mẹ để người khác nghĩ con như thế nào?!”

"Mặt mũi đáng giá hơn người trong cuộc? Tay con trở nên vô dụng! Sau này là người tàn tật, con có thể tìm đối tượng tốt nào? Ai muốn con? Chuyện lớn như vậy hắn không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm?”

Thái độ của Kim Hà lại trở nên hung dữ, quay đầu quát Đại Vĩ: "Cậu nói xem có phải như vậy hay không?”

Đại Vĩ có chút bối rối.

Đại Cần đẩy Tiểu Cần, thì thầm vài câu với cô bé, Tiểu Cần ngay lập tức chạy đi.

"Không đến mức thành khuyết tật, hôm qua bác sĩ đã nói không nghiêm trọng như vậy..." Đại Vĩ nói.

"Đó là do bác sĩ bị mù! Hôm nay chúng tôi tìm một chuyên gia để xem, các chuyên gia nói rằng bàn tay này của nó sau này không thể làm tốt công việc, cầm bút cũng không thể viết chữ! Nó là một văn thư lại không viết được chữ, vậy không phải phế sao?

"Nó đường đường là một sinh viên đại học, sau này làm sao nuôi sống bản thân? Dựa vào thể lực sao?”

Đại Vĩ nhất thời không biết thật giả, ngẩn người.

"Thật hay giả vậy?" Uông Noãn Noãn hỏi Uông Phi Phi.

Uông Phi Phi cũng không kéo mẹ đi nữa, cúi đầu rơi nước mắt, nghe thấy có người hỏi, gật gật đầu.

"Đại Cần! Đi tìm chị gái!” Đại Vĩ nói một câu rồi nói với mẹ Kim và Uông Phi Phi: "Chị cháu là bác sĩ, rất giỏi trong việc xem bệnh gân cốt, chị ấy chắc chắn có thể chữa khỏi, hai người yên tâm. ”

"Gân đứt còn có thể nối được sao? Đừng nghĩ tôi mù chữ nên lừa tôi!” Kim Hà nói: "Cậu không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”

Bà tức giận, đứng lên chỉ vào Đại Vĩ nói: "Cho dù không có chuyện bị thương, con gái tôi không xứng với cậu sao? Muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn bằng cấp có bằng cấp, trước đó biết bao nhiêu thanh niên xếp hàng cầu thân! Nó ở bên cậu, còn khiến cậu ủy khuất sao?”

Đại Vĩ nhăn nhó, không lên tiếng.

Nếu như là trước đây, mẹ Kim vừa mở miệng hắn chắc chắn sẽ sảng khoái đáp ứng, còn phải cười đến không khép được miệng, cảm kích mẹ Kim đến rơi nước mắt.

Nhưng bây giờ, trong đầu hắn chỉ toàn hai chữ "âm mưu".

Đại Vĩ há miệng, muốn chất vấn Uông Phi Phi, rốt cuộc muốn làm gì!

Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.

Hắn cúi đầu không lên tiếng, mặc cho mẹ Kim có nói gì, hắn cũng không lên tiếng.

Thật sự bị mắng đến tàn nhẫn, hắn nói: "Hôn sự của cháu là do chị cháu làm chủ, dì có thể nói chuyện với chị ấy, lát nữa chị ấy sẽ tới.”

Bộ dạng uất ức không có chủ kiến này ngược lại khiến Kim Hà rất thích, đàn ông như vậy rất dễ xử lý! Với thủ đoạn của con gái bà ta, chẳng phải chỉ cần vài chiêu là có thể lấy được nó sao?

Ngôi nhà lớn như vậy, bà ta cũng có thể sống chung.

Đột nhiên, bà ta nghĩ ra điều gì đó, buột miệng hỏi: "Căn nhà này thuê à?"

Hỏi như vậy có vẻ hơi lộ liễu, bà nói thêm: "Gia đình tôi đông người, cũng muốn thuê một căn nhà lớn như vậy, tiền thuê nhà một tháng là bao nhiêu?"

Đại Vĩ nhướng mi nhìn bà ta, nói: "Không phải thuê, cháu mua."

“Ồ.” Kim Hạ ngừng hỏi, ánh mắt thỏa mãn.

Đại Vĩ không khỏi liếc nhìn Uông Phi Phi, cô ta luôn cúi đầu, cổ và tai đỏ bừng, như thể rất xấu hổ.

Đại Vĩ lại cúi đầu và im lặng.

Vì quá "uất ức" không thể đưa ra quyết định nên Kim Hạ ngậm miệng chờ chị gái đến.

Không muốn tiết lộ Hoa Chiêu là chị gái của mình trước mặt nhiều người, Đại Vĩ quay đầu nói với Viên Kỳ và Uông Noãn Noãn: “Tôi có việc phải làm nên không thể tiếp đãi hai người, phiền hai người mau gửi qua cho cô Tôn.”

Viên Kỳ không nhúc nhích: "Cũng không muộn, ngày mai đi đưa là được."

Uông Noãn Noãn không nhúc nhích cũng không phát ra âm thanh, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Uông Phi Phi và mẹ Kim, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

Cô ta muốn xem liệu Uông Phi Phi có thể kết hôn với Đại Vĩ chỉ bằng cách làm tay mình bị thương hay không!

Nếu có thể... cô ta cũng sẽ thử!

Dù sao Đại Vĩ còn trẻ, đẹp trai, lại là người tốt.

Lại mời thêm mấy lần cũng không về, hắn thôi không nói nữa.

Hoa Chiêu đến rất nhanh, Tiểu Cần chạy đến khách sạn bên cạnh gọi điện cho Hoa Chiêu, mười phút sau Hoa Chiêu đã đến.

Cô đi vào, cười hỏi: "Nghe nói có người chọn trúng Đại Vĩ nhà tôi, ai vậy?"

"Cô là chị gái của Lưu Đại Vĩ? Cô có thể quyết định chuyện của cậu ta?" Mẹ Kim nhìn Hoa Chiêu từ trên xuống dưới, có chút không thể tin được.

Liệu một cô gái mới ngoài đôi mươi có thể quyết định cuộc hôn nhân của em trai mình? Bà ta không tin, bà ta cảm thấy mình bị Đại Vĩ lừa.

Chỉ là người phụ nữ này nhìn rất quen... hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Nhưng trước việc trọng đại, Kim Hạ không thể quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, nói với Hoa Chiêu: "Tôi không muốn nói chuyện với cô, gọi cha mẹ cô tới đây!"

Viên Kỳ và Uông Noãn Noãn ngồi trên ghế sô pha bên cạnh có thị lực tốt, nhìn vài lần họ đã nhận ra Hoa Chiêu, họ muốn kêu lên ngay lập tức.

Cũng may biết là không đúng chỗ, không phải là lúc theo đuổi thần tượng.

"Mẹ tôi không sống ở Bằng Thành, cha tôi đã qua đời. Tôi có tiếng nói về hôn nhân của em trai tôi."

Hoa Chiêu nói xong, nhìn Uông Phi Phi nói: "Phi Phi, ngẩng đầu nói cho tôi biết, cô có ý gì? Muốn gả cho Đại Vĩ sao?"

Uông Phi Phi có chút xấu hổ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đỏ bừng, cô ta liều mạng lắc đầu: "Không, em không có ý đó, em không muốn dựa dẫm vào Đại Vĩ."

Cô ta đứng lên dùng sưc kéo mẹ mình: "Mẹ! Chúng ta đi thôi! Đừng ở lại đây tự làm mình mất mặt!"

Cô ta như vậy, Hoa Chiêu ngược lại khó mà nói được gì.

Ánh mắt những người khác nhìn cô ta cũng tốt hơn, nhưng lại liếc mắt khinh thường nhìn Kim Hà, hóa ra tất cả đều là chủ ý của một mình bà ta.

Hoa Chiêu cười cười, khá thông minh đấy.

"Đi cái gì mà đi? Tay con tàn tật rồi, thế mà vẫn không có ai quản việc này à?" Kim Hà mập mạp, kéo mãi không được.

"Nếu đã nói đến thương tích, chúng ta cũng dễ nói chuyện." Hoa Chiêu nói: "Chuyện ngày hôm đó tôi cũng biết một chút, Đại Vĩ bị Uông Phi Phi đẩy ngã, sau đó bị thương ở chân."

Hoa Chiêu còn chưa nói xong Kim Hà đã ngắt lời cô: "Con d.a.o đó là của Đại Vĩ! Không có việc gì cậu ta mang d.a.o theo người làm cái gì? Nếu cậu ta không mang theo con d.a.o đó, thì làm sao con gái tôi có thể bị thương? Cho nên chuyện này tất cả là tại cậu ta!”

"Hơn nữa, mang d.a.o theo chính là phạm pháp." Kim Hà âm dương quái khí nói: “Dao kéo bị quản chễ, không được mang theo bên người, nếu không sẽ bị báo cáo, hừ hừ!"

Uy h.i.ế.p trắng trợn.

Hoa Chiêu mỉm cười, nói với Đại Vĩ: "Lấy cái d.a.o cần bị quản chế ra cho bọn họ nhìn xem."

Đại Vĩ thò tay vào túi quần lấy con d.a.o đã làm hắn bị thương ra.

Dài bằng lòng bàn tay, mặc kệ là hình dạng hay kích thước lớn nhỏ, nó chính là con d.a.o gọt trái cây.

Kim Hà vừa nhìn thấy, lập tức có chút xấu hổ, mang theo d.a.o gọt trái cây bên người không có gì sai, chẳng qua chỉ được xem là một tật xấu mà thôi.

Nhưng mà mấy đưa con trai, đứa nào chả thích mấy thứ như dao, súng.

"Tôi mặc kệ, không cần biết đấy là d.a.o gì, dù sao thì chính là cậu, mang theo d.a.o gọt trái cây bên người làm bị thương con gái tôi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm!" Kim Hà nói.

Hoa Chiêu trầm mặc, có đôi khi gặp phải người vô lý thì có nói cái gì cũng vô dụng.

"Nếu chúng ta đã có bất đồng trong việc nhận định trách nhiệm, lại không thể giải quyết được tranh chấp, vậy thì làm đơn thưa kiện đi, để cho pháp luật xem ai là người có lỗi, nên chịu trách nhiệm nhiều hay ít." Hoa Chiêu nói.

Kim Hà trợn tròn mắt, Uông Phi Phi cũng nhìn sang bên này.

Chuyện có bao nhiêu, sao lại đến mức phải đi thưa kiện rồi?

Đối với những người dân bình thường mà nói “Kiện tụng” vẫn rất đáng sợ.

Mặc kệ là trước hay sau khi bước chân vào cánh cửa này, Kim Hà cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Đại Vĩ ra tòa.

Trước khi vào cửa, bà ta chỉ thầm nghĩ làm sao cho Đại Vĩ nôn ra ít tiền. Nhưng sau khi đến đây, thấy gia cảnh nhà Đại Vĩ không tồi, nên mới nảy sinh lòng tham, muốn gả Uông Phi Phi cho Đại Vĩ.

Con gái rồi cũng phải lập gia đình, Đại Vĩ lại là sinh viên, dù là công việc hay gia cảnh đều tốt cả, đây không phải là một con rùa vàng à?

Không thể cùng con rể lên tòa án được.

Kim Hà thấy Hoa Chiêu không dễ bắt nạt, lập tức thay đổi sách lược, thu hồi lại tính khí ngang ngược của mình.

"Hai đứa là bạn học, lại là đồng nghiệp, thưa kiện cái gì chứ? Rất xấu hổ." Kim Hà nói: "Tôi muốn nói…"

"Bà không cần nói gì cả, cho dù bà nói cái gì cũng không được." Hoa Chiêu nói: "Uông Phi Phi, bởi vì Đại Vĩ làm cô bị thương cho nên cô muốn dựa dẫm vào nó?"

"Em không có, em không có!" Uông Phi Phi liều mạng lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Là tại em không tốt, là em làm chân Đại Vị bị thương, tất cả là lỗi của em." Cô ta cúi rạp người, nhận lỗi với Đại Vĩ.

Kim Hà cười toe toét, không ngăn cản cô ta. Cứng không ăn thì thử mềm xem thế nào.

"Tôi chỉ nói một câu, hai người huề nhau, đừng ai trách ai, dẫn mẹ cô đi đi." Hoa Chiêu nói.

Uông Phi Phi không nói hai lời, kéo Kim Hà rời đi.

Lần này vậy mà lại kéo được.

Kim Hà vẫn như cũ không muốn rời đi: "Huề là huề thế nào? Chân cậu ta chỉ bị chảy có chút máu, quá vài ngày thì tốt rồi, nhưng tay của con bị phế rồi! Sau này làm sao mà cầm bút biết chữ! Làm sao mà làm việc? Làm sao được thăng chức? Tìm đối tượng kiểu gì? Không gả đi được để mẹ nuôi con cả đời chắc? Mẹ làm sao mà đủ khả năng chứ!"

Kim Hà bị Uông Phi Phi lôi đi, tiếng chửi rủa của bà ta càng ngày càng xa.

Không ai tiễn bọn họ, chỉ có Đại Cần đi ra "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

"Anh cả, bạn học này của anh cũng không tệ lắm, biết phân rõ phải trái, nhưng mà mẹ của cô ấy không được." Đại Cần nói: “Cũng may là anh không thích cô ấy."

Câu cuối cùng khiến ánh mắt của Viên Kì và Uông Noãn Noãn sáng lên, Đại Vĩ không thích Uông Phi Phi?

Lúc nãy các cô mơ hồ nhìn ra một chút manh mối, chẳng lẽ là nhìn lầm rồi?

Nhìn Đại Vĩ đang ngồi ngay ngắn bất động, khuôn mặt nghiêm túc, ừ, có lẽ là bọn họ đã nghĩ quá nhiều rồi!

Với tính cách của Đại Vĩ, nếu thực sự thích Uông Phi Phi, vừa rồi đã sớm đồng ý cưới cô ấy rồi!

Nghĩ như vậy, tâm trạng của hai người cũng tốt hơn.

Sau đó phát hiện tâm trạng của đối phương cũng dần tốt lên, liếc nhau, lại quay đầu đi.

"Mấy đứa chơi đi, bên kia chị còn chút việc, chị đi trước đây." Hoa Chiêu nói.

Hôm nay cô phải tham dự một bữa tiệc, đang chuẩn bị đi thì bị gọi tới đây.

Đại Vĩ đột nhiên cảm thấy mình đã gây rắc rối cho Hoa Chiêu, ngượng ngùng đứng dậy muốn tiễn cô ra ngoài.

Hoa Chiêu phất tay ý bảo hắn ở lại, rồi nhanh chóng rời đi.

Ra cửa, cô không lập tức đi đến bữa tiệc, chuyện đó không có gì mà phải vội.

Cô lên xe, lặng lẽ bám theo sau Kim Hà và Uông Phi Phi.

Kim Hà chở Uông Phi Phi, hầm hừ đạp xe như bay.

Bà ta vẫn còn cảm thấy bực bội, vừa đạp xe vừa lầu bầu.

"Mẹ nói sai cái gì hả? Tay con bị thương, không thể viết chữ, đơn vị có thể không cần con làm việc một ngày, mười ngày, hay là không cần con làm việc cả đời? Coi con như ông chủ mà nuôi?"

"Dù sao đây cũng là công việc ổn định mà." Uông Phi Phi ngồi ở phía sau, nhỏ giọng nói.

"Công việc ổn định cũng chia ra đủ loại! Nếu tay con không sao, chỉ với nét chữ đẹp, tài văn chương của con, còn sợ không có cơ hội thăng chức hằng năm? Biết đâu tương lai còn có thể làm quan hay gì đó.

"Bây giờ thì sao? Tay tàn tật, chữ không viết được, con chuẩn bị đi bưng trà rót nước làm mấy công việc lặt vặt đi thôi, đừng nghĩ có thể ngẩng đầu lên được nữa! Cả đời này chỉ có thể kiếm được mức lương tối thiểu thôi!"

Uông Phi Phi nhìn băng gạc quấn trên tay mình, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng nói: "Không nghiêm trọng như thế đâu, bác sĩ nói sau này xác suất có thể ảnh hưởng đến chữ viết không cao, có lẽ dưỡng thương tốt thì sẽ ổn thôi."

"Dưỡng thương mấy năm? Dưỡng hai ba năm vẫn không tốt lên, thì lại đến tìm Lưu Đại Vĩ bắt hắn chịu trách nhiệm à? Đến lúc đó hắn mà kết hôn rồi thì làm thế nào?" Mẹ Kim càng nói càng tức giận.

"Dù sao cũng đừng mong sau này mẹ sẽ nuôi con! Con còn hai người em trai, sau này hai đứa nó còn phải lấy vợ, mẹ không nuôi nổi con!"

Bà ta lầm bầm chủi rủa, chỉ hận không thể quay ngược xe lại tìm tìm Đại Vĩ gây chuyện.

Uông Phi Phi không biêt là bị bà ta nói đến phiền hay làm sao mà đột nhiên nhảy khỏi xe, nói: “Mẹ đi về đi."

"Hừ! Nói con con còn không vừa lòng! Mẹ nói sai cái gì à? Chuyện này là đại sự cả đời! Con tự mình ngẫm lại đi!"

Kim hà đột nhiên trợn to hai mắt, nói: "Vừa rồi mẹ đóng vai ác, bây giờ con quay lại đó, chờ hai tiểu yêu tinh kia đi rồi, một mình con đi tìm Đại Vĩ làm người tốt, van xin, lừa gạt hắn, có lẽ sẽ được!"

Hoa Chiêu nhìn vẻ mặt của bà ta, xác định Kim Hà khẳng định không biết chuyện, chắc chắn trước khi đến bà ta chưa bàn bạc kỹ vỡi Uông Phi Phi.

Uông Phi Phi nhìn ánh mắt của những người xung quanh, bực bội nói: “Được rồi, con biết rồi, mẹ đi nhanh đi!”

“Đây là đại sự cả đời, con tự mình suy nghĩ kỹ đi, hay là con không thích Lưu Đại Vĩ? Con có người mình thích rồi à? Ai thế? Điều kiện gia đình thế nào?” Kim Hà đứng trên đường tò mò hỏi.

Giọng Kim Hà không nhỏ, khiến nhiều người qua đường dừng lại nhìn bọn họ.

Uông Phi Phi càng thêm xấu hổ, quát: “Không cần mẹ phải quan tâm! Chuyện của con con tự mình xử lý!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-326.html.]

Những lời này đã chọc giận Kim Hà: “Được, được lắm, không cần mẹ lo! Đến lúc đó không lấy chồng được thì đừng có về tìm mẹ! Trong nhà không có chỗ cho con!”

Nói xong nhanh chóng đạp xe biến mất.

Uông Phi Phi nhìn bóng dáng bà nước mắt trực chờ rơi xuống.

Từ khi cô ta còn bé đã như vậy. Cô ta là con cả trong nhà, phải chăm sóc cho các em của mình, đến khi lớn lên, thì phải chăm lo cho cả gia đinh.

Trước khi cô ta vào đại học, trong nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo đều do một mình cô làm.

Cô ta là đứa hiểu chuyện nhất, có năng lực nhất, biết vâng lời nhất, cô ta là trụ cột trong gia đình, là niềm tự hào của cha mẹ.

Ngày thường thì không sao, nhưng một khi cô ta làm gì không tốt, không theo đúng ý của cha mẹ, thì người sai chính là cô ta.

Cha mẹ cần cô ta, chứ không yêu thích cô ta lắm, mặc dù bọn họ nói là suy nghĩ cho tương lại của cô ta, nhưng thực chất cũng là vì lợi ích của bản thân.

Trước ngày hôm nay, cô ta không hề nhắc đến Lưu Đại Vĩ trước mặt mẹ mình. Mẹ cô ta không biết gì hết, vừa mới gặp mặt lần đầu tiên, đã định gả cô cho hắn!

Mặc dù điều này đúng như những gì cô ta đã dự đoán, và đúng như những gì cô ta mong muốn, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất khổ sở.

Không có người nào vì cô ta mà đau lòng, nên cô ta chỉ có thể tự thương xót bản thân mình.

Uông Phi Phi cúi đầu, xoay người đi về.

Cô không quay lại nhà Đại Vĩ, mà lên một chiếc xe buýt ở giao lộ.

Hoa Chiêu đi theo từ xa.

Xe buýt lảo đảo lắc lư, Uông Phi Phi đổi xe ba lần, đi đến một cái thôn nhỏ ở vùng ngoại ô.

Trong tương lại, cái thôn này sẽ nằm trong đường vành đai bốn, bắt kịp với sự phát triển, nơi này bị phá bỏ, người dân buộc phải dời đi nơi khác được đền bù một khoản tiền khá lớn.

Nhưng hiện tại nơi này chỉ là một cái thôn lớn, với những căn nhà ngói, xung quanh được bao phủ bởi đồng ruông.

Hoa Chiêu đậu xe ở một nơi khá xa, nhìn Uông Phi Phi đi tới trước của của một ngôi nhà.

Cô ta rất thận trọng, dọc đường đi luôn quay đầu lại nhìn xem có người đi theo mình hay không.

Nhưng cô ta không có kỹ năng phản trinh sát, cho nên dù có người đi theo, cô ta cũng không thể nào phát hiện được.

Sau khi vào một con ngõ nhỏ, phát hiện xung quanh không ai, cô ta mới hoàn toàn yên tâm.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, người ra mở cửa là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, đang giặt quần áo, đôi tay ướt đẫm.

Nhìn thấy Uông Phi Phi cũng không ngạc nhiên, chỉ ngó đầu dáo dác nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có ai thì vội vàng để Uông Phi Phi tiến vào.

“Sao lại đến đây? Không phải tôi đã nói nếu không có việc gì thì đừng tới, đợi chúng tôi gọi cô rồi sao?” Bà ta nhỏ giọng nói, sau đó phát hiện tay Uông Phi Phi bị băng bó như cái bánh chưng.

“Làm sao thế? Bị thương à?” Người phụ nữ quan tâm hỏi.

Uông Phi Phi chỉ hỏi: “Chú tôi có ở nhà không?”

"Không, để tôi đi gọi ông ấy." Người phụ nữ dẫn Uông Phi Phi vào trong nhà, sau đó lau tay, cở tạp dề xuống, đạp xe đạp đi ra ngoài.

Tuy là nông thôn, nhưng chỗ này rất gần thành phố, nhà nào cũng được lát ngói, người trong thôn không phải ai cùng làm ruộng.

Còn có cả hộ khẩu trong thành phố.

Hoa Chiêu lơ đãng nhìn Uông Phi Phi, cô ta không đi theo người phụ nữ kia, dù sao lát nữa người đó cũng quay về đây.

Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng, người phụ nữ đó đã quay trở lại cùng với một người đàn ông.

Người đàn ông bước vào nhà, nhìn thấy Uông Phi Phi, lập tức nói: “Tôi đã biết chuyện rồi.”

Uông Phi Phi lại đột nhiên hỏi: “Người đàn ông kia là do các người bố trí ư?”

Người mà cô ta nói đến chính là người đàn ông bất ngờ va vào cô ta.

Sau khi va vào cô ta, làm một đám người trở nên nhốn nháo, người đàn ông kia không hề dừng lại, mà lao ra khỏi đám đông.

Uông Bằng liếc mắt nhìn Uông Phi Phi một cái, đột nhiên cười: “Cô rất thông minh, không trách được người trong nhà lại chọn cô.”

Uông Phi Phi không hề khiêm tốn, chỉ cười nhẹ.

“Vừa nãy mẹ tôi dẫn tôi đi tìm Lưu Đại Vĩ” Cô ta kể lại những chuyện vừa xảy ra.

Cô ta cảm thấy nhất định người trong nhà không biết chuyện này.

Quả thật là bọn họ không biết.

Uông Bằng nghe xong nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Cô làm rất tốt, để mẹ cô ra mặt làm người xấu thử hắn một chút, rất tốt.”

“Khá lắm, việc lớn đã thành, cho dù chuyện này không thành cô cũng có thể giả làm người tốt, chuẩn bị cho hành động tiếp theo.”

“Bước tiếp theo làm như thế nào?” Uông Phi Phi hỏi: “Ép buộc hắn đã không được, tôi đi tìm Lưu Đại Vĩ giả vờ đáng thương, đoán chừng cũng khó có thể thành công, có vẻ như hắn không thích tôi lắm.”

Đây là sai lầm lớn nhất!

“Mẹ cô nói rất đúng.” Uông Bằng lại nói tiếp: “Nếu như cô tàn tật, Lưu Đại Vĩ phải chịu trách nhiệm, cho dù kiện cáo cũng không phải sợ, con d.a.o đó đúng là của hắn!”

“Nhưng tay của tôi không nghiêm trọng đến mức đấy.” Uông Phi Phi nói.

“Vậy thì làm cho nó bị thương nặng đến mức đó là được!” Uông Bằng nói.

Tay Uông Phi Phi run lên, lúc này tay cô ta đau rát như lửa đốt, nhưng khi hiểu được ánh mắt của Uông Bằng, nó càng đau hơn nữa.

Nhưng cô ta không giấu tay đi, mà lại hỏi: “Làm thế nào?”

Uông Bằng nói: “Cô đợi ở đây.”

Ông ta lại đạp xe đi ra ngoài.

Hoa Chiêu nhìn thời gian, đã tới giờ rồi, nếu không rời đi nhất định sẽ tới muộn.

Nhưng trò hay vừa mới bắt đầu, cô không thể đi được.

Cô lấy điện thoại di động gọi điện cho Diệp Danh.

“Bên này em còn có việc, chưa rời đi được, bữa tiệc hôm nay anh cả đi đi.”

Hôm nay là tiệc mừng thọ của phu nhân lão lãnh đạo, không đi không được.

Diệp Danh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Em đang theo dõi Uông Phi Phi.” Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh lập tức hỏi: “Uy h.i.ế.p à?”

“Không nguy hiểm, cô ta chỉ là một con bé tay trói gà không chặt, đồng bọn của cô ta cũng chỉ có một đôi vợ chồng bình thường thôi.” Hoa Chiêu nói.

“Em muốn làm gì?” Diệp Danh hỏi.

“Ừ, chuyện này xử lý xong rồi nói.” Hoa Chiêu nói: “Yên tâm đi, em ở đây rất an toàn, anh mau đi dự tiệc đi.”

“Em đang ở đâu?” Diệp Danh lại hỏi.

Hoa Chiêu nói địa chỉ xong, hắn mới cúp điện thoại.

Võ công của Hoa Chiêu bây giờ vô cùng tốt, ra ngoài không cần dẫn theo vệ sĩ. Cô nhanh chóng thay quần áo ở trong xe, cải trang thành đàn ông, sau đó xuống xe.

Lần này phải hai tiếng sau Uông Bằng mới quay trở lại, còn có thêm một người đàn ông đi theo ở phía sau. Trên yên sau xe đạp của người đàn ông kia còn buộc một cái hòm.

Với ánh mắt chuyên nghiệp của Hoa Chiêu, cô lập tức nhận ra đó là một hòm thuốc tương đối chuyên nghiệp, thậm chí còn có thể là hòm giải phẫu.

Khoảng thời gian này, các bác sĩ thường xuyên xuống các vùng nông thôn để chữa bệnh miễn phí, thậm chí còn đến đến các làng quê để thực hiện các ca phẫu thuật đơn giản cho người trong thôn.

Vì thế, có rất nhiều hòm phẫu thuật cầm tay.

Uông Bằng đưa người đàn ông về nhà, yêu cầu hắn tháo băng gạc trên tay Uông Phi Phi ra, hỏi: "Tháo chỉ ra, c.h.é.m thêm một nhát vào miệng vết thương cho nó sâu hơn một chút, cắt đứt dây thần kinh, rồi khâu vết thương lại như cũ, để người khác không thể nhìn ra, anh xem có thể làm được không?"

Bác sĩ có thể được đưa đến đây nhất định là những người vô cùng thân quen và đáng tin cậy.

Nhưng lúc này nghe được lời Uông Bằng nói, vị bác sĩ kia cũng không khỏi ngẩn người.

“Mở ra? Cắt bỏ dây thần kinh? Chuyện này….” Vị bác sĩ kia liếc mắt nhìn Uông Phi Phi, một cô gái xinh đẹp, phải bỏ đi bàn tay này, quá đáng tiếc.

“Nếu đã bị đứt dây thần kinh rồi thì không thể nối lại, bàn tay này sau này sẽ chỉ được dùng để trang trí, các người suy nghĩ kỹ lại đi.” Bác sỹ có lòng tốt khuyên nhủ.

“Nghĩ kỹ rồi.” Uông Bằng lập tức nói.

Dù sao cũng chẳng phải tay mình, ông ta không cảm thấy đau.

Bàn tay của Uông Phi Phi co rúm lại một chút, rõ ràng đang do dự.

Uông Bằng lập tức nhìn cô ta: “Cô nên nghĩ cho kỹ, cơ hội hiếm có, nắm chắc rồi, cả đời này cô sẽ được sống ổn định, cho dù tay tàn tật cũng có người bưng cơm đến tận miệng đút cho cô ăn. Không giữ được cơ hội này, cô chính là đồ vô dụng, giữ lại tay cũng chẳng có ích gì?”

Uông Phi Phi vẫn run rẩy, không nắm lấy được, ít nhất cô ta vẫn có việc làm.

Me nói rất đúng, cô ta viết chữ đẹp nó có thể giúp cô ta thăng chức tăng lương. Bàn tay này bị phế rồi, cô ta sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng, cả đời này sẽ phải đi bưng trà rót nước cho người ta.

Rốt cuộc làm gì có bí thư nào không phải viết chữ? Không thể viết chữ còn được gọi là bí thư à?

“Được được, cô quên trong nhà đã đáp ứng chuyện của cô sao? Vừa rồi phía trên nói với tôi, tay cô bị phế bỏ, trong nhà sẽ bồi thường cho cô.” Uông Bằng nói.

Về phần bồi thường như thế nào thì ông ta không nói.

Trước mặt người ngoài, Uông Phi Phi cũng không dám hỏi.

Bác sỹ cúi đầu, mắt xem mũi không quan tâm, coi như không nghe thấy gì cả.

Uông Phi Phi cắn răng, đưa tay ra.

Qủa thật cơ hội này rất khó có được, nếu Đại Vĩ không thích cô ta, cô ta chỉ đành khiến hắn phải cảm thấy tội lỗi.

Tuy rằng cô ta có tự tin nếu cho cô ta thêm mấy tháng, cô ta nhất định sẽ nắm được trái tim Đại Vĩ, để hắn cam tâm tinh nguyện cưới mình. Nhưng thời gian nhà họ Uông cho cô ta tương đối ngắn, nhiều nhất không được vượt quá 2 tháng.

Thế nên không còn cách nào khác.

“Thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao.” Bác sĩ lại nói: “Dây thần kinh đứt rồi, không thể nối lại được nữa.”

“Ai nói?” Uông Bằng lập tức phản bác: “Tôi nghe nói không phải Hoa Chiêu đã bào chế ra thuốc nối lại dây thần kinh rồi à? Đã trị khỏi cho hai người?”

“Tôi không tin.” Bác sĩ lập tức nói.

Hắn học y 20 năm, hiếu rất rõ cắt đứt dây thân kinh sẽ gây ra hậu quả gì, có thuốc nối lại được dây thần kinh ư? Mặc dù tin đồn được lan truyền xôn xao, nhưng hắn chưa được tận mắt nhìn thấy, thì hắn không tin

Có lẽ căn bản dây thần kinh của hai người kia chưa hề đứt, nhất định là có người tâng bốc Hoa Chiêu.

Hắn hiểu rõ lời nịnh hót của một vài người có thể tạo ra tiếng vang lớn đến mức nào, đen cũng có thể nói thành trắng, dù sao thì hắn không tin.

“Anh có tin hay không thì tùy.” Uông Bằng có chút bực bội: “Tôi chỉ hỏi anh, anh có làm được không, có thể khiến cho người khác không thể nhận ra không? Làm cho mọi người nghĩ vết thương lúc trước của nó bị nặng như vậy?”

Mối quan hệ này tuyệt đối đủ bền chặt, Uông Bằng một chút cũng không hề che giấu mục đích của chính mình.

Bác sĩ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là làm được, nếu các người đã quyết định rồi, tôi lập tức xuống tay. Chẳng qua đến lúc hối hận đừng có mà tới tìm tôi, tôi không tiếp đâu, ai có thể nhận các người đi mà tìm người đó!”

“Nhanh lên đi, đừng để lại dấu vết.” Uông Bằng thúc giục nói.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Uông Phi Phi một cái, thấy cô ta không từ chối, thì không khuyên nữa, nói với Uông Bằng: “Giữ chặt lấy cô ta, đừng để cô ta cử động.”

Uông Bằng vừa kìm chặt người Uông Phi Phi vừa hỏi: “Sao thế? Anh không mang theo thuốc tê à?”

"Tất nhiên là không mang, những thứ đó đều được ghi chép lại, đâu dễ dàng lấy ra ngoài. Muốn dùng thì phải báo cáo, tôi có báo cáo được không?" Bác sỹ oán giận nói.

Điều này tuyệt đối không được

Cho nên đành phải để Uông Phi Phi chịu khổ.

Lúc này Uông Phi Phi mới ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, mặt mũi trắng bệch.

"Bịt miệng cô ta lại." Bác sĩ lại nói.

Uông Bằng liếc mắt nhìn vợ mình một cái, vợ hắn lập tức đi tìm một cái khăn mặt, Uông Phi Phi còn chưa kịp nói gì đã bị bà ta nhét khăn vào miệng, nhét đến chật kín miệng, bảo đảm lát nữa không thể nào kêu lên được.

Bác sĩ nắm lấy tay Uông Phi Phi tay, tháo từng sợi từng sợi chỉ đã khâu rồi ra, sau đó dùng sức cạy một cái, vết thương vừa mới khép miệng lại lập tức bị xé toạch ta

Một bàn tay khác giơ lên cắt xuống một nhát, rồi lập tức rời đi.

Máu tươi b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Uông Phi Phi tức khắc hét lên một tiếng, mặc dù đã có khăn vải chặn lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

So với vết thương hôm đó đau hơn nhiều!

Uông Bằng nhỏ giọng quát: “Đừng hét, hét cái gì mà hét? Gọi người khác tới đây, cô sẽ chịu đau đớn vô ích.”

Uông Phi Phi rất cứng cỏi, cô ta lập tức im bặt, nhưng mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra ào ào, tay run như cầy sấy.

Phải khâu lại một lần nữa, còn phải khâu vào lỗ kim ban đầu, chuyện này tương đối khó khăn.

Nhưng người bác sĩ này cũng thật có tài, nửa tiếng sau đã tuyên bố kết thúc công việc.

Uông Phi Phi đau đến run lẩy bẩy.

Vị bác sĩ kia lúc này mới nhớ ra đưa cho cô ta một ít thuốc giảm đau.

Uông Phi Phi nhìn hắn ta bắng ánh mắt tê dại.

“Đừng nhìn tôi, chuyện này không liên quan đến tôi, là do cô tự mình chọn.” Nói xong thu dọn đồ nghề, cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi.

Uông Bằng cũng không tiễn hắn, ngược lại nhìn Uông Phi Phi mỉm cười nói: “Tôi chúc mừng cô trước, đến lúc đó khổ tận cam lai, được sống những ngày tháng sung sướng, cũng đừng quên sự giúp đỡ của chú ngày hôm nay.”

“Cảm ơn chú.” Sắc mặt Uông Phi Phi trắng bệch nói.

“Bước tiếp theo tôi nên làm như thế nào?” Cô hỏi.

“Cứ dưỡng thương đi đã, đợi bác sĩ xác định vết thương không thể trị được, thì đi tìm Lưu Đại Vĩ, bảo chị hắn chữa trị cho cô. Nghe nói đó là một loại thuốc bôi, bôi xong rồi thì lập tức tìm cơ chùi đi. Đợi đến lúc vết thương không trị được, tay bị phế, cô có thể đi tìm Lưu Đại Vĩ bắt hắn chịu trách nhiệm, chuyện này không cần tôi dạy cho cô chứ?” Uông Bằng nói.

Uông Phi Phi gật đầu, nếu tay thật sự bị phế rồi, cho dù ăn vạ cũng không ai nói cái gì.

Bàn tay của một sinh viên, rất có giá trị.

“Không còn sớm nữa, cô nhanh về đi, không có chuyện gì thì đừng tới đây, có việc tôi sẽ tới tìm cô.” Uông Bằng tiễn khách.

Uông Phi Phi loạng choạng bỏ đi.

Hoa Chiêu cũng rời đi từ cái cửa sổ ở bức tường phía sau. Cô vỗ vỗ cái camera trong tay, hài lòng rời đi.

Về đến nhà, Diệp Thâm đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Anh đi đâu thế?” Hoa Chiêu tò mò hỏi.

Diệp Thâm thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm: “Đương nhiên là đi tìm em, sao lại về muộn vậy?”

Sau khi Diệp Danh cúp điện thoại, hắn lập tức gọi cho Diệp Thâm, bảo anh phải để mắt tới vợ mình, thần thần bí bí, làm gì cũng không nói.

Lại đi một mình, không mang vệ sĩ theo.

Vốn dĩ Diệp Thâm rất có lòng tin với thân thủ của Hoa Chiêu. Ngoại trừ anh, chắc không có ai có thể làm đối thủ của cô.

Ngay cả anh, nếu Hoa Chiêu sử dụng toàn bộ sức lực, có thể hoàn toàn đánh bại 10 người tinh thông võ thuật ,hắn cũng phải cam tâm tình nguyện cúi cầu chịu thua.

Nhưng mà Hoa Chiêu mãi không quay lại, anh có chút lo lắng.

“Không có việc gì, muộn như vậy em mới về là vì phải đợi người của đối phương xuất hiện.” Hoa Chiêu cười hì hì nói.

Diệp Thâm cũng mỉm cười: “Chuyện gì mà khiến em vui như vậy?”

"Đến lúc đó nói sau." Hoa Chiêu cười nói: "Nếu em nói trước cho anh, thế sẽ để lộ hết vở kịch mất, sau này còn gì thú vị nữa chứ."

Diệp Thâm thích dáng vẻ nghịch ngợm của cô, nếu cô không muốn nói, anh sẽ không hỏi.

Buổi tối, Diệp Danh tan ca về nhà, cũng không hỏi được gì.

Hai anh em lại đi đến thư phòng thầm thì.

Hoa Chiêu hừ một tiếng, xem này, không phải hai người này cũng có việc giấu cô à? Huề nhau.

Hai ngày sau, Uông Phi Phi tới cắt chỉ, kiểm tra lại vết thương. Người bác sĩ phụ trách khâu vết thương cho cô ta vô cùng sửng sốt.

Miệng vết thương khép lại tương đối chậm, đây là chuyện bình thường, nhưng tại sao tay cô ta lại không có cảm giác, không cử động được? Rõ ràng lúc trước không sao mà!

"Tôi cũng không biết." Uông Phi Phi vừa khóc vừa hỏi: "Có phải tay của tôi bị tàn phế rồi không?"

Bác sĩ kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, thương xót mở miệng nói: “Xem tình hình hiện tại, rất có thể sẽ như vậy.”

“Tại sao lại như thế này?” Uông Phi Phi khóc lóc hỏi.

“Chuyện này, thân thể con người rất phức tạp, còn rất nhiều điều y học hiện tại không thể giải thích được, xin lỗi.” Bác sỹ nói.

“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Còn có thể chữa khỏi không?” Uông Phi Phi khóc ròng nói.

Những lời này tuyệt đối xuất phát từ trái tim.

Ngộ nhỡ, chuyện của Đại Vĩ cuối cùng vẫn thất bại, sẽ tốt hơn nếu cô ta có thể chữa khỏi tay của mình.

Dù sao cô ta vẫn chưa biết nhà họ Uông sẽ bồi thường cho mình cái gì, có đủ bù đắp tổn thất cho cô ta hay không.

“Chuyện này, trước mắt bệnh viện chúng tôi không có biện pháp chữa trị, nhưng tôi nghe nói bệnh viện Hiệp HÀ trước đó đã cứu chữa cho hai bệnh nhân bị tôn thương thần kinh, cô có thể đi đâu đó hỏi thăm thử xem.” Bác sĩ nói.

Mặc dù ông biết Hoa Chiêu là người đã chữa trị cho hai người bệnh đó, nhưng ông lại không quen Hoa Chiêu. Bây giờ nói cho Uông Phi Phi , ông ta cũng không thể vẽ một đường thẳng để xây cầu được, nói ra cũng chỉ tổ thêm rắc rối, cứ để cô ta tự mình đi tìm hiểu đi.

Uông Phi Phi biết người mà ông ta nói đến là Hoa Chiêu, cô ta càng thêm tuyệt vọng. Hoa Chiêu có thể chữa khỏi cho cô ta không cô ta còn chưa biết, cho dù Hoa Chiêu đồng ý chữa, thì theo ý của Uông Bằng, một khi thuốc kia được bôi lên, cô ta phải cạo xuống đưa cho ông ta ngay lập tức.

Không biết ông ta muốn lấy nó làm cái gì.

Uông Phi Phi rời đi, không ở lại dây dưa với bác sĩ thêm nữa.

Cô ta chán nản trở về nhà, khóc lóc kể lể với người nhà, nhà họ Uông tức khắc nổ tung.

Uông Phi Phi là người có tiền đồ nhất trong nhà, cả nhà bọn họn họ còn phải trông cậy vào cô ta để chuyển mình đây này. Bây giờ cô ta tựa như bị người ta bẻ gãy cánh,

Không thăng quan được cũng chẳng thể phát tài, bọn họ mặc kệ!

Lúc này cha mẹ của Uông Phi Phi và em trai em gái cùng nhau, hùng hổ đi tìm Đại Vĩ.

Đại Vĩ đã được Hoa Chiêu thông báo qua, nói hai ngày tới Uông Phi Phi sẽ lại đến tìm hắn.

Về phần làm sao mà cô biết được thì cô không nhắc đến.

Nhưng bây giờ thấy Uông Phi Phi quả thật đã tới, giống như những gì chị gái đã dự đoán, sắc mặt của Đại Vĩ càng thêm lạnh lẽo.

Chẳng nhẽ bốn năm qua học cùng nhau, hết thảy những gì mà cô ta thể hiện ra đều là giả dối ư?

Bỏ đi, không nghĩ nữa, nghĩ cũng vô dụng.

Đại Vĩ khập khiễng ra mở cửa cho người nhà họ Uông, mời bọn họ tiến vào. Sau khi vào nhà hắn lập tức gọi điện cho chị mình.

Người nhà họ Uông cũng không ngăn cản

Nhìn bộ dạng “hèn nhát” của này của Lưu Đại Vĩ, chuyện gì cũng không dám tự mình làm chủ, phải để người khác ra mặt thay mình cũng đúng.

Hơn nữa hiện tại người nhà họ Uông đã biết chị gái của Lưu Đại Vĩ là đại minh tinh Hoa Chiêu.

Nhà họ Diệp là người như thế nào bọn họ không biết, nó cách cuộc sống của bọn họ quá xa, bọn họ chỉ biết Hoa Chiêu là đại minh tinh.

Hiện giờ đại minh tinh không có nhiều tiền, nhưng mà đại minh tinh nổi tiếng, rất có mặt mũi, rất có thanh danh!

Thế cũng tốt, có thể cân nhắc.

Kim Hà thậm chí còn không thèm lãng phí miệng lưỡi nói với Đại Vĩ chuyện gì đang xảy ra, giống như một vị thần già ngồi ở trong nhà đợi Hoa Chiêu đến.

Người nhà họ Uông cũng vô cùng nhàn nhã, bắt đầu đi tham quan tứ hợp viện, nhìn thế thế nào cũng cảm thấy vừa lòng.

Cha mẹ Uông Phi Phi đều là công nhân viên chức bình thường, căn nhà được phân cũng chỉ vỏn vẹn 50 mét vuông, nhưng lại có tới 7 người chen chúc ở. Con cái đều đã lớn, sắp lập gia đình đến nơi, phải chia phong, bọn họ còn đang lo không biết ở đâu.

Nếu có một người con rể bị đuối lý như này thì thật sự quá tốt rồi.

Hôm nay Hoa Chiêu không có việc gì bận nên đến rất nhanh.

Cô vừa ngồi xuống, mẹ Kim lập tức đập tờ giấy xác nhận bệnh án lên trên bàn: “Cô nhìn đi, tay con gái tôi đã thật sự bị tàn phế rồi! Bàn tay phải có 5 ngón thì có tới 4 ngòn không còn tri giác! Sau này đừng nói đến việc viết lách mà ngay cả đũa hay đồ vật gì đó cũng không cầm được! Đã hoàn toàn bị tàn phế rồi! Các người nói xem bây giờ phải làm thế nào?”

“Cái gì?” Đại Vĩ kinh ngạc nhìn Uông Phi Phi, đáy mắt hiện lên vẻ áy náy.

Hắn không biết lúc đó cô ta lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy, sớm biết như vậy, ngày đó hắn đã không đặt con d.a.o ở trong túi rồi!

Hoa Chiêu quét mắt liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

“Dây thần kinh chưa bị đứt, tôi sẽ chữa cho cô ấy, đảm bảo sẽ chữa khỏi.” Hoa Chiêu chủ động tham gia vào màn kịch này.

Uông Phi Phi liếc cô, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.

Nhưng mà, đúng là lúc này cô phải có phản ứng như vậy, em trai mình gây họa, cô còn có thể không cứu?

“Cô cho rằng tôi chưa đọc qua bệnh án sao? Dây thần kinh bi đứt còn có thể nối lại? Cô cho rằng mình là thần thánh chắc?” Mẹ Kim nói.

Những người còn lại của nhà họ Uông im lặng không lên tiếng, đây là sách lược bọn họ đã bàn trước khi đến đây.

Từ nay về sau bọn họ chính là thông gia, để cho một mình mẹ Kim làm kẻ ác, còn bọn họ đóng vai người tốt, hôm nay tới đây để trợ giúp. Nếu Hoa Chiêu và Lưu Đại Vĩ không biết điều, bọn họ mới nói đến những thứ khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Dây thần kinh sau khi bị đứt có nối lại được hay không, thì phải thử mới biết được.” Hoa Chiêu nói “Tôi có thuốc bôi, để cô ấy dùng thử trước đã.”

“Khoác loác cũng không biết dùng bàn thảo trước, không biết lấy từ đâu ra miếng cao dán da chó cho con tôi dùng, dùng hỏng rồi, tay bị thối rữa, phải cắt cụt, các người có bồi thường được không?” Mẹ Kim kêu gào nói.

Hiện tại bà ta là người có lý, giọng ngày càng cao, đến nỗi mấy nhà hàng xóm trái phải cũng phải ngểnh đầu qua bờ tường xem náo nhiệt.

Thật hiếm thấy, nhà Trương Quế Lan yên lặng mấy năm nay, cuối cùng cũng có nào nhiệt!

Hoa Chiêu không tranh cãi với bà ta, chỉ hỏi nói Uông Phi Phi: “Tôi có thuốc dán, cô có dùng khônh?”

Mẹ Kim còn muốn cản, nhưng Uông Phi Phi lại nói: “Dùng!”

Đây là một trong những mục địch của cô ta, tại sao lại không dùng chứ?

Cô ta liều mạng ngăn cản mẹ mình, miễn cho bà lại làm hỏng truyện của mình.

“Mẹ, chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta cứ coi như còn nước còn tát mà chạy chữa đi! Nhỡ đâu có thể chữa khỏi thật thì sao?” Uông Phi Phi khóc ròng nói.

Kim Hà rốt cuộc cũng không muốn nhìn thấy con gái mình bị tàn tật, chỉ có thể đồng ý.

“Thuốc bôi gì? Đưa tôi nhìn xem? Là thuốc của nhà máy chính quy sản xuất à? Hay là mấy loại sản phẩm ba không* tự ở nhà dùng nồi lớn để nấu đấy?” Mẹ Kim không để yên, lẩm bẩm nhìn Hoa Chiêu lấy một lọ thuốc mỡ từ trong túi ra.

(*sản phẩm ba không là sản phẩm không có tên, không có địa chỉ nhà máy sản xuất, không có mã số của giấy phép vệ sinh)

Hoa Chiêu coi lời bà ta nói như gió thoảng bên tai, nhanh nhẹn tháo băng gạc trên tay Uông Phi Phi, nhìn bàn tay vẫn sưng tấy như cũ của cô ta, bất ngờ nói: “Thật tàn nhẫn.”

Uông Phi Phi đột nhiên có chút chột dạ, sao tự nhiên cô ta lại cảm thấy Hoa Chiêu đang ám chỉ điều gì đó?

Nhưng mà, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!

Chắc có lẽ ý của cô ấy là vết thương rất nghiêm trọng?

Hoa Chiêu không nói gì nữa, thành thạo, bôi một lớp thuốc dày lên tay cô ta.

“Được rồi, ngày mai lại đến tìm tôi thay thuốc, làm liên tục 7 ngày sẽ có kết quả.”

“Nếu không ổn, bảy ngày sau chúng ta sẽ nói đến chuyện bồi thường.” Hoa Chiêu nói.

Mẹ Kim đang định nói có phải Hoa Chiêu muốn dùng thuốc để kéo dài thời gian hay không, thì thấy cô nói đợi 7 ngày, vậy cũng không lâu lắm, nên bà ta đành phải nuốt mấy lời định nói xuống.”

“Cho dù khỏi, thì chuyện này cũng không thể cứ thế mà bỏ qua, để cho con gái tôi phải chịu tội!” Mẹ Kim nói.

“Chuyện bồi thường, bảy ngày sau nhắc lại.” Hoa Chiêu nói.

“Bây giờ thương lượng cũng không muộn.” Mẹ Kim hỏi: “Mẹ cậu đâu? Ở phía Nam buôn bán cái gì? Nếu rảnh thì bảo bà ấy trở về một chuyến, để bàn bạc một chút đi, chị gái cậu có thể một mình làm chủ được thật à?”

Hoa Chiêu cảm thấy trọng điểm của bà ta chủ yếu muốn hỏi thăm tình huống trong nhà cô thôi.

Năm 88, diễn viên vẫn được trả lương, nên không có nhiều tiền.

Huống hồ, mấy bộ phim Hoa Chiêu quay là phim cũ, khẳng định là càng chẳng có mấy đồng, người nhà họ Uông còn chẳng thèm để vào mắt.

Chẳng qua là lần trước nghe Hoa Chiêu nói Trương Quế Lan buôn bán ở phía Nam, làm mẹ Kim đã nhớ thương vài ngày.

“Mẹ tôi mở quán bán đồ ăn khuya ở chợ đêm Bằng Thành.” Hoa Chiêu nói.

“Mở quán à.” Mẹ Kim lập tức thất vọng, lúc trước nghe nói là buôn ván, bà ta còn tưởng là làm ăn lớn!

Mở quán mà cũng gọi là buôn bán? Thật đúng là biết khoe khoang.

Uông Phi Phi liếc mắt nhìn Hoa Chiêu một cái, lúc trước cô ta đã tìm hiểu kỹ càng thông tin của Lưu Đại Vỹ, nên đương nhiên cô ta biết chị và mẹ hắn làm gì.

Chỉ tiếc là biết quá muộn, nếu cô ta biết từ khi còn học năm nhất thì cần gì phải hủy đi một bàn tay!

“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì bảy ngày sau quay lại.” Hoa Chiêu tiễn khách.

Mẹ Kim đương nhiên không muốn đi, mặc dù chỉ mở quán ăn, có chút không đủ chi, nhưng bà ta vẫn phải hỏi thăm về căn nhà biệt lập này.

Bà ta không nghĩ Hoa Chiêu nói dối. Thời buổi này có mấy người muốn che giấu bản lĩnh, ai mà không muốn khoe ra ngoài, để cho người ta ngước nhìn mình chứ?

“Nghe nói các người là người ngoài. Căn nhà này các người mua khi nào? Mua bao nhiêu tiền?” Mẹ Kim hỏi.

Hoa Chiêu không trả lời bà ta, chỉ nhìn Uông Phi Phi: “Các người không có chuyện gì khác à? Có chuyện thì đi đi, bảy ngày sau lại đến.”

Trong lòng Uông Phi Phi hoàn toàn đảo lộn, sao cô ta lại có cảm giác Hoa Chiêu đang để tâm điều gì đó nhỉ? Cô ta quả thật còn có chuyện khác, không nên ở lại lâu.

Uông Bằng đã nói rồi, khi nào thuốc này được bôi phải nhanh chóng mang tới cho ông ta.

Uông Phi Phi kéo mẹ Kim đứng dậy: “Mẹ, mấy ngày nữa chúng ta lại đến, mẹ về đi làm đi.”

“Hôm nay mẹ xin nghỉ rồi, không bận gì cả. Ai, mẹ còn chưa nói xong đâu!”

Bà ta bị Uông Phi Phi lôi đi.

Từ trước đến nay chuyện nhà Uông Phi Phi đều là do mẹ Kim định đoạt, bây giờ bà ta không đóng vai kẻ ác, những người khác ở lại cũng không thích hợp, chỉ có thể đi theo ra ngoài.

“Thật đúng là con gái hướng ngoại mà! Con còn bệnh vực nó làm gì hả? Tay con vì nó mà bị tàn phế! Con còn không để mẹ nói nó!” Mẹ Kim vừa bị Uông Phi Phi lôi đi, vừa quay đầu lại hét với Đại Vĩ.

Măt Đại Vĩ dài thườn thượt.

Nếu không phải chị gái đã nói cho hắn, hiện tại hắn nhất định vô cùng cảm động.

Người nhà họ Uông đi rồi, đóng cửa lại, Đại Vĩ lại thở dài: “Về sau nên làm thế nào bây giờ?”

“Về sau cái gì?” Hoa Chiêu hỏi.

“Tương lai nếu cứ như vậy.” Đại Vĩ lúng túng nói.

Con gái tiếp cận hắn đều mang theo tâm tư khác, thế chẳng lẽ hắn phải sống độc thân cả đời.

“Ha ha ha.” Hoa Chiêu bật cười: “Không đến mức thế đâu. Vả lại, ngoại trừ người nhà họ Uông, có lẽ những người khác cũng không có tâm tư này.”

Thật ra Hoa Chiêu cũng không chắc chắn lắm.

Xem ra chuyện này cần phải tính toán lại cẩn thận, g.i.ế.c gà dọa khỉ, để những người khác nhìn cho rõ.

Đại Vĩ cũng cười, hắn cảm thấy mình chưa thảm đến mức đấy.

“Sao tay cô ta lại thành như vậy?” Hắn hỏi.

Lúc trước khi bác sĩ khâu vết thương cho cô ta, hắn cũng ở đó. Hắn còn cẩn thận hỏi bác sĩ về sau có để lại di chứng như không thể cử động, hay cử động không linh hoạt gì đó không.

Bác sĩ yêu cầu cô ta cử động ngón tay, nói cơ bản sau này sẽ không có vấn đề gì.

Tại sao hôm nay lại đột nhiên nói là không thể cử động, Chẳng nhẽ là đang giả vờ?

“Chuyện này em đừng quan tâm, 7 ngày nữa nói sau.” Hoa Chiêu nói.

“Vâng.” Đại Vĩ nghe lời, không truy hỏi nữa.

“Được rồi, chị còn có việc, chị đi trước đây.” Hoa Chiêu nói.

Cô còn phải tiếp tục đi theo dõi.

Uông Phi Phi kéo người nhà đi khỏi, sau đó kiếm cớ đi một mình.

Mọi người đều nghĩ tâm trạng cô ta không tốt, muốn ở mình, nên không ai ngăn cản cô ta.

Uông Phi Phi đi lòng vòng, đổi xe buýt nhiều lần, đến một ngôi làng ở ngoại ô thủ đô, gõ cửa một nhà dân.

Nơi này không phải nhà Uông Bằng, nhưng người ra mở cửa vẫn là hắn ta.

Hắn ta nhìn thẳng vào tay Uông Phi Phi, thấy trên tay cô ta bôi thuốc dán đen tuyền, lập tức vui mừng: “Nhanh như vậy đã làm được rồi à? Trong nhà quả nhiên đã không nhìn lầm cô! Mau vào đi!”

Uông Bằng kéo Uông Phi Phi vào nhà, sau đó ló đầu ra nhìn xung quanh, thấy không có người lạ xuất hiện lúc này hắn mới yên tâm xoay người đi vào.

Vào phòng, ông ta trực tiếp mở tay của Uông Phi Phi ra, dùng chổi cao su đã chuẩn bị sẵn, cạo sạch toàn bộ thuốc trên tay.

Ông ta không phải dân chuyên nghiệp, động tác thô lỗ, cạo quá mạnh tay, cạo đến chảy cả máu.

Thấy trên thuốc trộn lẫn máu, ông ta sợ ảnh hưởng đến kết quả, nên mới dừng tay.

Môi Uông Phi Phi run lên vì đau đớn, cô ta nhìn Uông Bằng, đợi cô ta gả cho Lưu Đại Vĩ rồi, chờ sau này cô ta có tiếng nói ở nhà họ Uông rồi, người này đừng mong có thể hưởng được tí lợi lộc nào từ chỗ cô ta!

“Người trong nhà muốn thuốc cao này để làm gì? Có người bị thương gân cốt à?” Uông Phi Phi không nhịn được hỏi.

Uông Bằng liếc nhìn cô ta một cái: “Chuyện trong nhà, không đến lượt cô quản.”

Cô gái trẻ kiến thức nông cạn, đừng tưởng rắng ông ta không nhìn ra tâm tư của cô ta.

Ha ha, chẳng qua chỉ là một quân cơ mà thôi, ai biết được sẽ bị vứt bỏ lúc nào, lại còn nghĩ đến sau này? Còn muốn cạnh tranh với ông ta? Đúng là ngây thơ đến tức cười.

Nhưng mà chỉ có người khờ dại như vậy, mới dễ dàng bị lừa dối, lợi dụng.

Uông Phi Phi không hỏi nữa, tự mình băng bó lại.

Uông Bằng cũng cất 2 chiếc hộp nhỏ đi, sau đó bảo cô ta cùng nhau rời đi.

Hoa Chiêu thay đổi đối tượng theo dõi, lần này cô đi theo Uông Bằng.

Thấy ông ta đi đến địa điểm đã giao hẹn, đứng ở ven đường đợi một người, sau đó lấy ra một hộp nhỏ đựng thuốc cao giao cho người đàn ông kia.

“Khi nào thì có kết quả xét nghiệm?” Uông Bằng hỏi.

Người đàn ông mở hộp ra nhìn nhìn: “Còn phải tùy xem cái này có phức tạp hay không. Nếu không phức tạp thì 1 ngày, còn phức tạp thì phải 7 ngày.”

“Nhanh đi đi, làm cho tốt, đừng để xảy ra sai xót gì!” Uông Bằng nói.

“Đã biết, chú.” Người đàn ông trẻ tuổi nói.

Xem ra đây cũng là thân thích nhà họ Uông.

Hai người chia tay, Uông Bằng tiếp tục lên đường, lần này ông ta đi vào trong thành phố, đến ngôi nhà lớn của Uông Vĩ.

Căn nhà của nhà họ Uông có kích thước xấp xỉ với nhà Hoa Chiêu, đình viện rất sâu, trong nhà có rất nhiều vệ sĩ.

Hoa Chiêu không đi vào.

Mặc dù cô có thể vào, nhưng hai người kia gặp mặt ở căn phòng không có cửa sổ, không dễ để quay lại video.

Chỉ đành phải bỏ đi.

Nhưng mà có thể chụp được ảnh ông ta bước vào cổng lớn nhà họ Uông vậy là đủ rồi.

Hoa Chiêu hát ngâm nga một câu rồi về nhà.

Lăn lộn từ nội thành ra ngoại thành xong đã đến giữa trưa, đến giờ ba đứa nhỏ tan học.

Trường học của bọn nhỏ cách nhà không xa, trong trường học không có nhà ăn, cho nên học sinh hoặc là mang cơm theo, hoặc là về nhà ăn.

Ba đứa nhỏ lựa chọn về nhà ăn cơm.

Nếu mang cơm đi, sợ là có thể gây ra ảnh hưởng không tốt,

Những học sinh khác đều mang theo các món ăn đơn giản, thậm chí chỉ có bánh bao và dưa muối, bọn nhỏ mỗi ngày đều ăn thịt cá, như thế không thân thiện lắm

Để cho bọn trẻ ăn dưa muối, hòa nhập với các bạn, Hoa Chiêu không làm được.

Cũng may là trường học ở gần nhà, hàng ngày có vệ sĩ đưa đón, nên vấn đề an toàn cũng không có gì quá lớn.

“Mẹ, ba ba nói phải đi, con cũng muốn đi với ba!” Nhìn thấy Hoa Chiêu, Thiên Kim lập tức nói.

Đếm từng ngày, Diệp Thâm cũng nên đi rồi, Hoa Chiêu lập tức cảm thấy lưu luyến.

“Ba ba phải đi bắt người xấu, em đi theo sẽ làm cản trở ba.” Tiểu Thận Hành nói: “Cho nên vẫn nên để con đi.”

Hoa Chiêu…

Loading...