Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:53:45
Lượt xem: 155
Trồng cây ăn quả xong, sắc trời trở nên tối, Diệp Thâm cũng trở về phòng.
Hôm nay thứ ba sẽ không có buổi chiều đài truyền hình trên TV, nhân viên đài truyền hình chỉ có mỗi buổi chiều thứ ba nghỉ ngơi.
Ngay cả lúc bình thường, Diệp Thâm cũng phát hiện cô vợ nhỏ của mình không thích xem TV chút nào.
Anh cũng không thích, vừa vặn buổi tối hôm nay còn có việc muốn làm.
Vợ đã nói với rồi, chỉ cho phép động khẩu, không được động thủ...
Cô đã yêu cầu như vậy, anh liền không khách khí.
"Này ..." Hoa Chiêu gian nan đẩy anh ra, nhưng lại cảm thấy cánh tay mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao hôm nay anh lại đồng ý nhanh như vậy ... Hoá ra là đánh cái mưu ma chước quỷ này!
Trước đây anh chỉ dám động động tay, hiện tại lá gan càng lúc càng lớn rồi.
"Anh cẩn thận một chút ~" Cô kiều kiều nói.
"Ừ…" Diệp Thâm mơ hồ lên tiếng.
.......
Hạ Kiến Ninh ban đêm không ngủ được, luôn cảm thấy hương hoa trong không khí giống như không có dưỡng khí, khiến hắn nhức đầu không thở nổi.
Thuốc tối nay xem như không có tác dụng.
Trước đây, sau khi uống thuốc bắc, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mình càng ngày càng tốt, nhưng hôm nay, anh ta chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, thậm chí có cảm giác muốn chết.
Anh ta lập tức gọi điện thoại gọi Lý Mộc tới.
Lý Mộc xem mạch, chợt cảm thấy không đúng, vội vàng kiểm tra bã thuốc.
Những cặn thuốc đều không sao, nhưng nhân sâm mà anh bất đắc dĩ ném vào mỗi lần hân thuốc có chút sai, anh lập tức yêu cầu Hạ Kiến Ninh mở két sắt ra kiểm tra.
Những thứ quý giá như vậy, vật cứu mạng, Hạ Kiến Ninh đều cất trong két sắt, lần nào cũng tự mình cắt ra một miếng nhỏ để cho thủ hạ đem đi hầm.
“Không thể có sai lầm, trừ tôi ra không ai có thể đụng vào.” Hạ Kiến Ninh cau mày mở khóa: “Cho dù có vấn đề, cũng là vấn đề trong quá trình luyện dược.”
Anh ta không tự mình đun thuốc, đều là giao cho chị dâu Lý.
Lý Mộc không có lên tiếng, chị dâu Lý... Hắn cũng không dám cam đoan, bởi vì hôm nay nhân sâm xác thực xảy ra vấn đề, dùng tay bóp, vậy mà vỡ thành cặn bã, cùng trước kia một chút cũng không giống.
Két sắt mở ra, Hạ Kiến Ninh tự tay lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đỏ, hộp cũng đã được khóa chặt.
Hơn nữa còn là một ổ khóa phức tạp Lỗ Ban, anh ta cho rằng người có thể mở được ổ khóa này, ngoài mình ra, cho dù còn có những người khác, người này cũng phải mất ít nhất vài ngày!
Sau một thao tác phức tạp, ấn và vặn, chiếc hộp đã mở ra và cây nhân sâm trăm năm nằm yên lặng trong đó.
Nhân sâm giống hệt như lần trước anh ta nhìn thấy, cũng giống như lúc vừa mới tới, trừ bỏ phần bị anh ta sử dụng, còn lại đều giống nhau.
Dáng vẻ của cây sâm này đã khắc sâu vào tâm trí anh ta, đây là mười năm tuổi thọ của anh ta.
Lý Mộc lại giật giật cái mũi, dùng sức hít hà.
"Không đúng!" Hắn nói xong cẩn thận từng li từng tí cầm lấy nhân sâm trong hộp, ngắt một chút rễ cây nếm nếm: "Không đúng! Hương vị không đúng! Đây tuyệt đối không phải là cây nhân sâm trước kia!"
"Cái gì?!" Hạ Kiến Ninh khoé mắt lập tức đỏ lên.
Anh ta cũng ngắt lấy một sợi rễ nếm nếm, xác thực cùng lần trước thử qua không giống.
Có một lần anh ta nhịn không được hấp dẫn, một mình nếm một ít nhân sâm, hương vị nồng đậm, vừa vào trong miệng liền khiến anh ta toàn thân nhẹ nhõm.
Bây giờ nó giống như nhai cặn bã gỗ.
"Nhưng mà ..." Anh ta nhìn kỹ nhân sâm, có một cái dấu hiệu anh ta tự mình khắc lên, cũng không có chút thay đổi nào.
Còn cái két sắt này ở dưới giường anh ta, sáng nay anh ta uống thuốc hiệu quả rất tốt, hôm nay anh ta không đi ra ngoài, thậm chí còn không ra khỏi phòng, làm sao có thể bị ai đó đánh tráo?
"Vậy người đưa sâm có vấn đề." Lý Mộc nói ra.
Hạ Kiến Ninh ánh mắt lập tức hung ác, Tào gia, hoặc là Diệp gia, bán sâm giả? Nhưng anh ta rất nhanh kịp phản ứng, không đúng, trước kia hiệu quả của thuốc rõ ràng cực kỳ tốt, không thể nào là giả được
Cũng chưa từng nghe nói nhân sâm trăm năm chỉ phát huy tác dụng trong vài ngày.
Lý Mộc thở dài một tiếng: "Có thể là do chúng ta bảo quản không đúng cách khiến nó bị hư hỏng. Nên đặt nó ở nơi khô ráo thoáng gió, két sắt, trong thời tiết nóng nực như vậy ..." Có thể là do ẩm ướt, nấm mốc và hư hỏng.
“Quên mất đây là nhân sâm tươi, Ai!” Lý Mộc lại thở dài.
Thực ra không phải là anh ta quên, trước đó anh ta đã giải thích cho Hạ Kiến Ninh cách cất giữ, nhưng Hạ Kiến Ninh không nghe, không nên cất vào két sắt. Anh biết tính khí của người bạn này và biết thuyết phục anh ta cũng vô ích nên đành để anh ta làm vậy.
Nhân sâm đã khô một nửa, anh ta cho rằng không sao. Ai biết lại xảy ra chuyện, bây giờ vì thể diện của bằng hữu, anh ta chỉ có thể nhận lỗi về mình.
Biết rằng không phải do người khác tính toán, biểu hiện của Hạ Kiến Ninh đã tốt lên rất nhiều.
Hắn tính toán người khác nhiều năm như vậy, sẽ không bao giờ cho phép người khác thành công tính toán hắn, như vậy mặt mũi để đâu?
“Tiểu Triệu!” Hạ Kiến Ninh xoa xoa thái dương, hét lên ngoài cửa.
Người thanh niên đi theo anh ta lập tức bước tới.
"Anh ban ngày nói với tôi con dâu Diệp gia kia, Chu Lệ Hoa, làm sao vậy?" Hạ Kiến Ninh nhíu mày hỏi.
Ban ngày Tiểu Triệu hình như đến nói qua với anh ta chuyện này, nhưng lúc đó anh ta đầu đau muốn nứt, căn bản không có tâm tư nghe.
“Chu Lệ Hoa đòi không được nhân sâm, lại bị Diệp Thâm đoán rằng bà ta đã liên lạc với anh và bị nhà họ Diệp đưa về Tây Kinh.” Tiểu Triệu nói.
Hạ Kiến Ninh ánh mắt hiếm khi có chút ngốc trệ: "Đòi nhân sâm! Tôi không phải nhờ bà ta mua sao? Tiền không phải đều đã đưa cho bà ta sao?"
Mục đích của anh là đạt được nhân sâm, không từ thủ đoạn. Anh ta biết rõ hiện tại chính mình đi tìm Diệp gia mua, khẳng định không dễ dàng, cho nên anh ta muốn thông qua tay Chu Lệ Hoa đạt được.
Nhưng anh ta không có nghĩ tới sẽ bị ăn quỵt, anh ta không thiếu số tiền kia, cũng không thể để bị mất mặt như vậy được.
Anh ta thậm chí trả giá rất cao, đáp ứng Chu Lệ Hoa, nếu như bà ta có thể lấy được nhân sâm trăm năm, hắn sẽ đưa 20 vạn, nếu như là năm mươi năm nhân sâm, liền đưa 10 vạn.
Anh ta còn thanh toán 5 vạn tiền đặt cọc.
Kết quả, Chu Lệ Hoa đem tiền giấu đi?
Đây là một người phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp, thành sự không có bại sự có thừa!
Hạ Kiến Ninh lập tức bị tức giận đến mắt nổi đom đóm, ngã quỵ một bên.
"Kiến Ninh!" Lý Mộc nhanh tay đỡ lấy hắn.
Hạ Kiến Ninh dựa vào người anh ta, hỏi Tiểu Triệu: "Người nhà họ Diệp có biết tôi đưa tiền cho bà ta không?"
“Về điểm này, Chu Lệ Hoa cắn chặt không nói.” Tiểu Triệu nói.
Nếu như bà ta nói, theo cách làm người của Diệp gia, hiện tại sớm đem tiền đưa đến rồi.
"Lợi hại lợi hại." Hạ Kiến Ninh tức giận đến mức mắt biến thành màu đen, vô lực nói: "Cậu đi đem chuyện này nói cho bọn hắn biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-74.html.]
"Vâng." Tiểu Triệu đi ra ngoài rồi.
"Lúc ấy tôi đã nói, không nên làm mất lòng nhà họ Diệp, người kia Hoa…Trong tay còn có nhân sâm đây này." Lý Mộc đỡ Hạ Kiến Ninh lên giường nằm xuống, nhíu mày nói ra: "Hiện tại thì hay rồi, vốn có thể vui vẻ mua bán, anh lại làm cho mọi vệc quanh co như vậy, không thể thương lượng được nữa, làm sao bây giờ?"
Trong khi nói chuyện, anh ta xoa bóp đầu cho Hạ Kiến Ninh.
“Tôi không muốn đắc tội họ nặng nề, và tôi cũng sẽ không đắc tội họ nặng nề.” Hạ Kiến Ninh nằm trên giường nhắm mắt nói: “Hoa Chiêu kia, thân phận như vậy, đã từng nặng hơn 100 cân, cô ta có thể gả cho Diệp Thâm, chắc chắn đã dùng biện pháp gì đó, loại người này, tôi cho nhà họ Diệp một lý do, bọn họ sẽ danh chính ngôn thuận mà nhận, bỏ qua cô ta.”
“Cho dù bây giờ cô ta xinh đẹp, cho dù đang mang mầm mống của Diệp Thâm trong bụng, tôi cứ tưởng anh ta sẽ không quan tâm, nhưng không nghĩ tơi… xem trọng hắn rồi.” Hạ Kiến Ninh nói.
"Về phần đào bảo vật, càng sẽ không tạo bất cứ ảnh hưởng gì với Diệp gia, không có liền không có, thực sự có thì như thế nào? Có rất nhiều cái lý do có thể đem chuyện này đẩy đi không còn một mảnh." Hạ Kiến Ninh nhắm mắt nói ra: "Bọn hắn đẩy không sạch sẽ, tôi cũng có thể giúp bọn hắn đẩy sạch sẽ. Tôi chọn trúng Diệp Thâm, cũng chọn trúng Diệp gia, tuy nhiên cũng không hi vọng bọn hắn quyền thế quá lớn không thể áp chế, nhưng là cũng không hi vọng bọn hắn sụp đổ.
“Không có Diệp gia, Diệp Thâm không là cái gì.” Hạ Kiến Ninh nói.
Lý Mộc từ chối cho ý kiến, chỉ là chăm chú xoa bóp cho đầu anh ta: "Những chuyện này trước mắt mặc kệ, nhân sâm làm sao bây giờ? Anh bây giờ là nhu cầu cấp bách!"
"Cái kia trong tay Hoa Chiêu, có lẽ còn có rất tốt đấy." Hạ Kiến Ninh nói: "Ngày mai, tôi đích thân gặp cô ta.”
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu ngủ đến mặt trời chiếu đến m.ô.n.g mới dậy.
Mở mắt ra, phát hiện ánh mặt trời đã vàng rực rỡ chói mắt rồi, có lẽ là hơn tám giờ rồi.
Cô có chút kinh ngạc mà ngồi dậy, thím hai vậy mà không có tới gõ cửa? Lá gan nhỏ như vậy? Một lần liền bị dọa sợ?
Cô từ từ đứng dậy mặc quần áo vào.
Cô thấy mình tuy có sức lực rất lớn nhưng sức chịu đựng không cao, cơ thể rất nhạy cảm, bình thường đặt sức mạnh ở trên người cô, thì so người khác càng đau, so người khác càng ngứa, so người khác càng…
"Khục khục." Hoa Chiêu mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài rửa mặt.
Nhà này mỗi tầng có một phòng vệ sinh, đều là dùng chung.
Rửa mặt sạch sẽ đi ra, cô dạo qua một vòng cũng không có thấy bóng dáng của Diệp Thâm.
Thật kỳ lạ, cô thấy rằng Diệp Thâm có vẻ rất lo lắng cho cô và sẽ rất ít khi rời khỏi tầm mắt của cô. Luyện công buổi sáng đều ở trong sân, và sẽ càng không ra ngoài mà không nói qua với cô.
“Thím hai, Diệp Thâm đâu rồi.” Hoa Chiêu hỏi Lưu Nguyệt Quế đang bước ra khỏi phòng.
"Ah, buổi sáng ông nội của cháu bên kia có việc, gọi điện thoại gọi nó đi ra ngoài rồi." Lưu Nguyệt Quế nói ra: "Nó nói cháu đừng chờ, hôm nay không biết lúc nào trở về đâu, nó còn nhắn nhủ là không cho cháu một mình đi ra ngoài."
"Nha." Hoa Chiêu đã biết, liền an tâm.
Ăn sáng xong cô ra sân chăm sóc những cây giống mới mua hôm qua, những cây non trong sân đã được trồng, những cây định lấy về đều trồng trong chậu hoa, không để khô héo trong không khí.
"Khoan hãy nói, cái cây này mới có một ngày mà nhìn có vẻ đứng vững rồi, xem ra năm nay thật sự có thể kết quả." Lưu Nguyệt Quế đứng ở một bên nói ra.
Bây giờ là tháng tám, cây giống bên trên kỳ thật đã có mấy quả non, nhưng không nhiều lắm, bà cho rằng dời đi trồng chỗ mới, những quả này sẽ bị giày vò rụng hết rồi, nhưng nhìn hiện tại quả đào xanh căng nước nhìn bộ dạng đã biết cây sống rất tốt, không thiếu dinh dưỡng.
"Đó là đương nhiên, Thím hai, cháu đã nói với thím, cháu chăm sóc rất tốt mấy cây hoa hoa và cây ăn quả này mà. Ở thôn chúng cháu…" Hoa Chiêu bắt lấy bất cứ cơ hội nào thiết lập hình ảnh cho mình.
Lưu Nguyệt Quế nghe được liền sững sờ, trồng cây gì sống cây đó? Trồng cây gì cũng đạt năng suất cao? Nhưng ngẫm lại bà tin rồi, nếu như không có bản lĩnh thật sự, làm sao đào được nhân sâm trăm năm, còn có rất nhiều nhân sâm mấy chục năm hay sao?
Đột nhiên, trong phòng điện thoại vang lên, Lưu Nguyệt Quế vội vàng đi đón.
"Này?" Lưu Nguyệt Quế nghe lời nói trong điện thoại, nghe xong vài câu, sắc mặt liền thay đổi.
"A, tôi cũng không có nhiều tiền như vậy. Toàn bộ tiền của gia đình chỉ có hơn 3.500 đều gửi ngân hàng. Lúc ra ngoài không mang theo, chỉ cầm đi hơn 200 đồng." Đưa cho Hoa Chiêu 100 đồng làm lễ gặp mặt, chỉ còn hơn 100 đồng.
"Tôi biết rõ tôi biết rõ, vậy tôi ra ngoài xem có biện pháp nào không, hỏi một chút nhà mẹ tôi bên kia thế nào, xem có thể mượn được bao nhiêu."
"Tốt tốt, được hay không được tôi sẽ trở về trước bữa cơm tối." Lưu Nguyệt Quế cúp điện thoại rồi đi trên lầu, vội vàng thay quần áo mang theo cái túi nhỏ muốn đi ra ngoài.
"Thím hai, làm sao vậy?" Hoa Chiêu lên tiếng hỏi.
Lưu Nguyệt Quế lúc này mới nhớ tới trong nhà còn có người, thật sự là hỏi đến quá đột ngột, bà bị sốc luôn rồi.
"Còn không phải thím ba của cháu! Lá gan bà ta có thể lớn như vậy! Dám cầm của Hạ Kiến Ninh 5 vạn! Bị bố chồng cháu gọi điện thoại chặn lại trên xe lửa, bà ta vậy mà còn cắn c.h.ế.t không thừa nhận! Không chịu đem tiền lấy ra! Lúc soát người cũng không có tìm ra, không biết bà ta đem tiền giấu chỗ nào rồi!"
Lưu Nguyệt Quế quả thực giận muốn điên lên, Chu Lệ Hoa đây là đem cả nhà kéo vào trong hố lửa ah!
"Vấn đề bây giờ là muốn tranh thủ thời gian gom góp ra 5 vạn, trả lại cho Hạ Kiến Ninh, bằng không thì Hạ Kiến Ninh sẽ cầm số tiền này làm ra cái trò gì khó mà nói rồi." Lưu Nguyệt Quế nói ra.
"Thím ba thật sự lấy của Hạ Kiến Ninh 5 vạn sao? Hạ Kiến Ninh giàu như vậy sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp gia vì 5 vạn đều là cả nhà tổng động viên rồi, Hạ Kiến Ninh lại có thể tùy tiện lấy ra? Hơn nữa, anh ta lại trắng trợn mà xuất ra nhiều tiền như vậy, không sợ người khác điều tra sao?
"Thím không biết, mới vừa rồi là lão gia tử tự mình gọi điện thoại, ông ấy đã nói như vậy, chính là đã có kết luận nha, không thèm nghe cháu nói nữa, thím phải đi ra ngoài vay tiền rồi." Lưu Nguyệt Quế vừa đi vừa nói: "Về phần Hạ Kiến Ninh, nhà hắn tổ tiên là nhà tư bản, có tiền, sau này lập nước toàn bộ tài sản đều giao lên, cho nên không có việc gì, về sau nhà hắn lại mở cái nhà máy, nhà máy lại công tư hợp tác, nghe nói lúc ấy mỗi năm kiếm về hơn 10 vạn."
Nói đến đây, Lưu Nguyệt Quế đã ra cửa lớn vội vàng đi nha.
"Ai, Thím hai, Thím hai!" Hoa Chiêu đứng ở cửa lớn hô bà cũng không quay đầu lại.
Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới, còn chưa nói với bà ấy trong tay mình có hơn một vạn có thể ứng phó nhu cầu cấp bách đây này! Nhưng cái cửa này đóng lại liền khóa lại, phải từ bên trong mở ra, hoặc là có cái chìa khóa, mà cô không có chìa khóa, không dám đuổi theo.
"Được rồi, buổi tối rồi nói sau." Vừa rồi nghe ý tứ trong lời nói, bọn họ muốn buổi tối tụ hợp, xem tất cả mọi người mượn được bao nhiêu tiền.
Lúc này nếu đứng đứng đắn đắn mà công tác, căn bản tích lũy không được bao nhiêu tiền, phát ít, tiêu nhiều, một nhà có mấy trăm gởi ngân hàng, tuyệt đối là gia đình giàu có.
Mà nhà mẹ đẻ của Lưu Nguyệt Quế, Hoa Chiêu đã nghe Diệp Thâm giới thiệu qua, là một gia đình bình thường. Bà hiện tại đi nhanh như vậy, có thể là biết rõ chính mình không giúp được gì, nên gấp đến vậy.
Hoa Chiêu trở lại phòng, ngồi xuống rót cho mình một ly nước. Cô không lo lắng lắm, lo lắng cũng vô ích, hiện tại cô cũng được phép ra ngoài kiếm tiền…
Đột nhiên, mắt Hoa Chiêu sáng lên, cô nghĩ ra cách để nhanh chóng lấy tiền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ra góc sân lôi ra một chậu hoa rỗng, đổ đầy đất rồi khiêng lên phòng.
Sau đó, cô kéo rèm cửa và khóa cửa lại, và gieo một hạt nhân sâm.
Hoa nở rồi rụng, 70 lần thì dừng.
Nhân sâm trăm năm không thể xấu được, bằng không sẽ không đáng giá.
Hoa Chiêu tự mình làm cho nhân sâm run lên, dễ dàng nhấc lên khỏi đất.
Sau đó, một sự hấp thụ năng lượng đột ngột, lớp hạt dày trong chậu hoa ngay lập tức khô lại và bị phong hóa và biến thành tro, cô dùng xẻng nhỏ khuấy lại lần nữa để chúng trộn đều với đất.
Bước tiếp theo là xử lý chi tiết, để cho nhân sâm này không giống như vừa mới đào lên, nếu không lại rất khó giải thích.
Cái này cũng được xử lý bằng năng lượng, cô đã có kinh nghiệm và làm cho nó giống như đã được đào một năm.
Cô có phần hài lòng cầm củ sâm, thỏa mãn đến mức ngất đi.
Lúc đầu, khi cô phát hiện ra rằng cây cối trao đổi năng lượng với cô, chúng thậm chí có thể giao tiếp với cô một cách đơn giản. Cây lâu năm có thể, nhân sâm cũng có thể.
Nhưng sau đó cô cũng phát hiện nếu nhanh chóng thúc đẩy sinh trưởng chúng trong thời gian ngắn sẽ không sinh ra thần thức, vẫn thuần tuý là thực vật.
Điều này rất tốt, nếu không khi ăn một số thực vật, nhưng lại phải chịu đựng tiếng la hét thảm thiết của chúng, như ăn thịt đồng loại, vậy thì ai mà chịu nổi?
Dù sao thì cô cũng không thể chịu đựng được.
Hoa Chiêu lấy túi của mình, cầm nó nhét vào bên trong một bộ y phục, vấn đề hiện tại là làm sao để giải thích cho Diệp Thâm sự xuất hiện đột ngột của cây nhân sâm này.
Lúc trước cô nói với anh, cô mang theo mấy cây nhân sâm, đều đã chia ra, hiện tại lại có thêm một cây không giải thích được, giống như cô đã giâu diếm anh vậy.
Đột nhiên, ánh mắt cô nhìn thấy một dải vải nhỏ dài, này, đây là lý do!