Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:54:04
Lượt xem: 124

Tối hôm đó, Diệp Thâm chưa trở về, xem ra sự tình dù sao cũng khó giải quyết.

Có ước hẹn ba năm, Diệp gia không có ý định thông qua chuyện lần này mà chơi c.h.ế.t Hạ Kiến Ninh, cũng biết không thể c.h.ế.t được.

Nhưng họ phải giải quyết nó, thực hiện thỏa thuận ban đầu, và minh oan cho nhà họ Đường, dù không thể, họ cũng phải rửa sạch cho lời nhận tội của Đường Cẩn Ninh.

Đường gia mạo hiểm xông ra cắn xé Hạ gia, bọn hắn không thể để cho Hạ gia thoát thân rồi, Đường gia ngược lại rơi vào vũng bùn, vậy thì thua.

......

Hoa Chiêu sau bữa cơm chiều bắt đầu cứu vớt những cây hoa kia, ngoại trừ hoa lan, cô một cây cũng không nhận ra, chính là hoa lan, cô cũng không nói được đó là giống gì.

Diệp Thư càng không thể nói.

Bất quá không có sao, đẹp mắt là được

Những bông hoa này chỉ mới “chết” trong vòng vài ngày, không biến thành cành khô, thối cả rễ, trong mắt người trong nghề chắc chắn là c.h.ế.t rồi, nếu không thì cũng không dám đem hoa của Hạ Kiến Ninh.

Chính là cái người thường cũng không coi trọng.

"Em không phải muốn chậu hoa sao? Giội nước làm gì? Hoa nhìn có vẻ không thể cứu được nữa?" Diệp Thư ở bên cạnh nói ra. Cô đã nhìn thấy rất nhiều hoa trong trạng thái này, bởi vì mẹ cô luôn trồng hoa thành cái dạng này, và không có một chậu nào có thể cải tử hoàn sinh.

"Em là ai? Là người có chút chuyên môn trồng hoa." Hoa Chiêu nói: "Không có hoa nào không cứu được."

Diệp Thư thật ra cũng không quan tâm lắm đến vấn đề này, cô đến gần Hoa Chiêu, khẽ hỏi: "Em nói xem, Tử Mai có thể thành công không?"

“Em nghĩ không sao cả, cô ta có quyết tâm chiến thắng.” Hoa Chiêu nói.

Cô nhìn ra Tử Mai thật sự là quá muốn gả cho Phùng Long rồi, không là vì tình yêu, chính là vì…sự trong sạch cùng thân phận.

Ở thời đại này, có con trước khi kết hôn rồi bị sinh non còn bị từ hôn thì thanh danh thật sự quá tệ, cô ta muốn kết hôn cũng không tìm được người tốt. Vừa mới tìm được, vì danh tiếng của cô ta, đối phương sẽ không đối xử tử tế với cô ta.

Đây là một vấn đề của thời đại, từ góc độ của cô ta, Phùng Long quả thực là ứng cử viên thích hợp nhất.

Diệp Thư tiếp tục nhỏ giọng hỏi: "Cái kia về sau em định cùng cô ta diễn trò như thế nào?"

Vấn đề này Hoa Chiêu hôm nay cũng không nói gì, cô nói đợi nhận được bản ghi âm của Tử Mai rồi nói sau. Nếu bản ghi âm chưa đạt yêu cầu thì cần ghi âm lại, khi nào có được bản ghi âm đủ tiêu chuẩn và thì lúc đó mới thực hiện bước tiếp theo. Không nắm được “tay cầm” thì chơi kiểu gì? Diễn xuất cũng vô ích.

"Vấn đề này ah, em còn phải cùng anh Diệp Thâm thương lượng, không biết anh ấy có đồng ý hay không đây này." Hoa Chiêu hơi sợ nói: "Chị nói xem anh ấy nếu biết có thể bóp c.h.ế.t em không?"

Diệp Thư cao thấp liếc cô dò xét, lắc đầu: "Sẽ không đâu, nó không nỡ. Nhiều lắm là, mắng em một trận."

Hoa Chiêu cười hì hì: "Rống em cũng không được, anh ấy dám rống em, em liền anh anh anh."

Diệp Thư sững sờ: "Cái gì là anh anh anh?"

"Chính là như vậy ah." Hoa Chiêu làm mẫu cho cô một chút.

Diệp Thư toàn thân đột nhiên nổi da gà: "Ôi! Hai người các ngươi thật là đủ rồi! Thật là làm người ta rợn người!"

"Đối phó người đàn ông thẳng như thép, chính là phải như vậy, cam đoan có tác dụng." Hoa Chiêu cười nói. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải đẹp mắt, bằng không thì có thể sẽ bị đánh.

Diệp Thư nụ cười liền cứng lại, cô vậy mà hiểu người đàn ông thẳng như thép nghĩ là gì, Khổng Kiệt cũng như vậy, nhưng cô cho tới bây giờ cũng chưa dùng qua một chiêu này.

"Thực có tác dụng?" Cô vô ý thức mà hỏi thăm.

Hoa Chiêu liếc nhìn vẻ mặt của cô liền đoán được điều gì đó: "Chị, chị chưa từng làm nũng với anh ta sao?"

"Không có!" Diệp Thư lập tức nghĩ đến chính mình 'Anh anh anh' bộ dạng, ôm bả vai mãnh liệt chà xát: "Thật rung mình ah!"

Hoa Chiêu nhìn cô, đột nhiên thở dài, Diệp Thư lớn lên như ánh nắng tươi sáng, tính cách sáng sủa, tùy tiện, được nuôi lớn như con trai, dưới đa số tình huống đây đều là ưu điểm, nhưng là có đôi khi, chính là khuyết điểm trí mạng.

“Chồng không phải là đồng nghiệp, đồng chí nên không thể dùng chung phương pháp để sống chung, bằng không thì gọi là chồng kiểu gì.” Quên đi. Hoa Chiêu nói vài câu cũng không nói gì nữa, chị ấy cũng đã muốn ly hôn rồi.

"Sau này, khi gặp lại người mình thích và kết hôn, nhớ làm nũng. Bên ngoài có thể là một người phụ nữ mạnh mẽ, trước mặt hắn nhất định phải là người phụ nữ bé nhỏ, để hắn đau lòng. Nếu không, chị so với hắn càng nam tính, hắn ngược lại muốn sĩ diện cãi láo lên." Hoa Chiêu lại nói vài câu.

Diệp Thư lập tức lắc đầu: "Chị sẽ không bao giờ thích ai nữa, không bao giờ kết hôn nữa." Khổng Kiệt đã tiêu hao hết tất cả tưởng tượng của cô với tình yêu và với cuộc sống hạnh phúc, cô hiện tại đối với hôn nhân chỉ có sợ hãi. Huống chi cô biết rõ cuộc sống của người phụ nữ gả lần hai sẽ rất khó khăn, thật vất vả mới nhảy ra một cái hố lửa, vì sao còn muốn tiếp tục nhảy? Cô có bị đần đâu.

Hoa Chiêu cũng không khích lệ, không gặp được đúng người, kết hôn thật sự là chịu tội.

Mấy câu sau các cô không có hạ giọng, Lưu Nguyệt Quế nghe thấy được: "Cái gì? Các ngươi đang nói cái gì? Ai muốn lại kết hôn?" Bà hồ nghi mà nhìn hai người.

"Không có, không có."

"Thím nghe lầm rồi."

Cả hai vội vàng tay trong tay bước lên lầu.

......

Sáng sớm hôm sau, Tử Mai lại đến Đào Viên.

Hạ gia bây giờ là hiện trường khảo cổ rồi, Hạ Lan Lan liền ở đào viên, con cháu Hạ gia cũng chỉ có cô ta dám ở chỗ này. Nhưng cô ta cũng không dám ở phòng của Hạ Kiến Ninh, mà là ở một phòng khách bình thường do Lý Mộc chuẩn bị.

Nhìn thấy Tử Mai chủ động đến, Hạ Lan Lan nở nụ cười sớm biết sẽ như vậy.

Cô ta đã biết rõ Tử Mai không bỏ xuống được Phùng Long, thật sự là rẻ tiền!

"Làm sao vậy? Muốn bắt đầu sao?" Hạ Lan Lan cười hỏi.

"A." Tử Mai nghiêng đầu liếc cô ta: "Đã hai ngày cô còn chưa ra khỏi nhà, làm khó cô còn cười được."

Hạ Lan Lan không thể cười được nữa.

"Cô còn có những phương pháp khác cứu người nhà sao? Là không nghĩ ra được? Có phải người ta không mở cửa cho cô vào không?" Tử Mai tiếp tục giễu cợt nói.

Hạ Lan Lan sắc mặc không tốt rồi, cô ta đương nhiên là có vi người nhà bôn tẩu qua, tìm người khác đi cầu tình, bất quá giống như Tử Mai nói, những nhà có giao tình tốt trước kia, đều đóng cửa, chính là vào cửa rồi, đi ra cũng là mấy người phụ nữ cái gì cũng không biết.

A, chú nhỏ của cô còn chưa có xong đâu! Có bọn hắn nhất định sẽ phải hối hận!

"Không nói tôi nữa, nói cô đi, hôm nay tới làm gì?" Hạ Lan Lan muốn tìm về quyền chủ động.

Trải qua ngày hôm qua Hoa Chiêu dạy dỗ một hồi, Tử Mai cảm thấy đầu óc của mình như được khai thông rồi.

Nghe thấy những lời này, cô lập tức kinh ngạc nói: "Ồ? Tôi tới làm gì? Tôi tới làm gì cô không biết sao? Như thế nào? Không cần tôi rồi hả? Cô tìm được người khác tiếp nhận rồi hả? Vậy tôi đi!"

Cô cuối cùng còn thăm dò một câu, nếu như bọn hắn thật sự chờ không được, ngày hôm qua tìm người khác, cô sẽ nói cho Hoa Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-86.html.]

Hạ Lan Lan nhìn bóng lưng dứt khoát của Tử Mai, cắn răng: "Chờ một chút. . ."

Tử Mai chầm chập xoay người, ngạo mạn mà hừ một tiếng, đi tới bàn gỗ trong sân ngồi xuống.

"Một chén nước trà cũng không có, cái này là thái độ cầu người của cô?" Tử Mai nói ra.

Hạ Lan Lan hít thở một hơi thật sâu, vào trong phòng lấy ra ấm trà chén nước, cô ta rót chén trà, đưa tới trước mặt Tử Mai.

Tử Mai lại nâng chung trà lên, đem nước đổ trên mặt đất: "Tôi cũng không dám uống, ai biết cô có hạ độc bên trong không."

Hạ Lan Lan đột nhiên muốn đem nước trà hất lên mặt cô!

Tử Mai nở nụ cười nhẹ.

Hoa Chiêu nói, hôm nay như thế nào cũng phải chọc tức cô ta, làm cô ta tức giận đến rối loạn trận tuyến, không lựa lời mà nói mới tốt.

Hạ Lan Lan không muốn nhiều lời với cô, trực tiếp hỏi: "Chuyện này đã nói ngày hôm qua, cô nghe không hiểu?"

"Tôi muốn Phùng Long đích thân đến, chính miệng nói với tôi một lần, cô cũng không phải anh ta, cái điều kiện ngày hôm qua cũng không phải từ trong miệng anh ta nói ra, ta nhớ ra rồi, các ngươi quay đầu lại khẳng định không nhận nợ!" Tử Mai nói ra.

Hạ Lan Lan cũng không nghĩ nhiều, cô ta như vậy mới đúng đấy, cô ta không hề xác nhận một lần liền đồng ý, quả thật vẫn ngu ngốc như lúc trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tốt, tôi lập tức gọi hắn tới." Hạ Lan Lan cao hứng xoay người, vào nhà gọi điện thoại cho Phùng Long. Không sợ Tử Mai ra điều kiện, chỉ sợ cô ta không đề cập tới, chỉ cần cô ta dám, cái gì cô cũng dám đáp ứng! Dù sao, cô cũng không có ý định thực hiện. Hồi đó cô có thể chơi đùa cô ta như một con ngốc, bây giờ cô cũng có thể.

Phùng Long rất nhanh đã tới rồi, chỉ nói vào câu, nếu quả thật có thể vì cứu Hạ Kiến Ninh ra thêm chút sức, vậy thì thật là không thể tốt hơn rồi, chú nhỏ định sẽ nhớ kỹ những việc tốt anh ta làm.

"Mai Mai, Em đã ăn sáng chưa?" Phùng Long đem hộp cơm trong tay mở ra: "Anh nhớ được em rất thích ăn bánh bao hấp ở nam thành, cố ý đi mua một phần, em mau ăn lúc đang còn nóng."

Tử Mai cúi đầu nhìn hộp đựng đồ ăn nóng hôi hổi, trong lòng cười lạnh. Ngày hôm qua bị Hoa Chiêu từ trong ra ngoài phân tích một lần, cô xem như triệt để nhận rõ Phùng Long, triệt để nhận rõ chính mình rồi.

Nếu như nói năm đó cô còn có phần thanh xuân tươi trẻ, có gia thế tốt để cho Phùng Long mưu đồ, vậy bây giờ có tiếng xấu lan xa, hoa tàn ít bướm, gia đạo sa sút, chính mình có cái gì để có thể lọt vào mắt Phùng Long? Bất quá là cùng Hạ Lan Lan diễn trò mà thôi, mà lần này bọn hắn toan tính lại là mạng của cô.

Tử Mai cầm lấy bánh bao, từng miếng từng miếng ăn hết, cũng tìm không được hương vị năm đó nữa.

Phùng Long ở một bên, lại nước trà lại quạt gió, hầu hạ tận tình chu đáo, còn ân cần hơn cả thời điểm bọn họ đang yêu đương cuồng nhiệt hồi xưa.

Tử Mai mặt không biểu tình mà ăn xong, nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Phùng Long đang đưa nước cho cô, vẻ mặt cứng đờ, thật thô tục!

Hạ Lan Lan lại mỉm cười nói: "Buồng vệ sinh ở đó."

Tử Mai cầm lấy túi mình mang đến liền đi.

Hạ Lan Lan đột nhiên cau mày, cái túi khá lớn, nhìn có vẻ chứa rất nhiều thứ.

Hiện tại mọi người cũng không có nhiều đồ dùng cá nhân như vậy, Tử Mai đi ra ngoài từ trước đến nay cũng không mang theo túi.

"Đi nhà vệ sinh sao còn lấy mang túi ah, để ở đây cũng được." Hạ Lan Lan vui đùa nói: "Chúng tôi cũng sẽ không nhìn lén."

Tử Mai quay lại mở chiếc túi ra, bên trong để lộ một cuộn lớn giấy vệ sinh màu đỏ hồng: "Tôi cho cô xem! Tôi không giống như cô, có thể mua được băng vệ sinh. Tôi là một người nghèo và có thể chỉ sử dụng giấy vệ sinh. "

Băng vệ sinh đã phổ biến ở nước ngoài từ hàng chục năm nay, dù không phổ biến ở Trung Quốc nhưng với tư cách là con cái cán bộ cấp cao vẫn có thể mua được.

Hạ Lan Lan đúng là dùng băng vệ sinh, đã từng "Hảo tâm" mà cho Tử Mai mấy khối. Hạ Lan Lan không còn nghi ngờ gì nữa, Tử Mai mang theo túi vào buồng vệ sinh.

Đóng cửa lại, cô mở gói giấy vệ sinh, để lộ máy ghi âm bên trong, rồi nhấn nút khởi động. Sau đó, lấy ra một chai nhựa nhỏ từ trong túi, đổ huyết tương bên trong lên một xấp giấy vệ sinh đã gấp rồi ném vào thùng rác. Hoa Chiêu đã nói, chú ý chi tiết.

Hai phút sau, Tử Mai trở lại trong sân, đem túi treo trên người mình, một bộ chuẩn bị phải đi, trực tiếp mở miệng nói: "Nói đi, các người muốn tôi làm gì?"

Hạ Lan Lan nhíu mày nói ra: "Ngày hôm qua không phải đã nói qua sao?" Chú nhỏ từng nói với cô ta, có mấy lời đơn giản không được nói thẳng ra, lại để người ta nắm đuôi.

"Hàaa...! Lại để cho tôi đoán!" Tử Mai thoáng cái liền nổi giận, vỗ bàn một cái, đứng lên muốn đi.

Phùng Long nhanh tay giữ chặt cô: "Mai Mai, Mai Mai, em đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói."

Hắn trừng Hạ Lan Lan: cô ta hiện tại kinh hỉ mà không thể tin được lời hứa của bọn hắn, không thể tin được chính mình sẽ gả cho hắn, vậy thì nói thêm vài lần đi!

Chỉ là câu nói!

Hạ Lan Lan nhíu mày, nói ra: "Chúng tôi nói cô nghĩ biện pháp, trừng trị Hoa Chiêu một chút."

Tử Mai lần nữa ngồi xuống ra, đắc ý vểnh lên, chân bắt chéo: "Lớn tiếng chút! Tôi không nghe rõ!"

Hạ Lan Lan nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nói cô tìm cách trừng trị Hoa Chiêu!"

Tử Mai hài lòng gật đầu, lại đổi chân: "Phải làm sao? Làm sao trừng trị Hoa Chiêu?"

“Đây là việc của cô!” Hạ Lan Lan giận dữ nói. Làm sao cô có thể hướng dẫn cô ta làm từng chút một, phòng trường hợp cô ta nói ra ...

Hoa Chiêu nói, câu hỏi này không quan trọng, kế tiếp mới là quan trọng.

"Trừng trị ở mức độ nào?" Tử Mai lớn tiếng hỏi.

Hạ Lan Lan tiếp tục nhíu mày, đột nhiên không nói lời nào.

Tim Tử Mai nhảy lên một cái, bất quá loại tình huống này Hoa Chiêu cũng giả thiết qua.

Cô tiếp tục: "Nếu cô không nói rõ với tôi. Tôi sẽ giật tóc cô ta xuống và tát cô ta mấy cái. Vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, phải không?"

"Hừ, nào có đơn giản như vậy." Hạ Lan Lan mở miệng: "Ít nhất, cô cũng phải làm cô ta sảy thai! Bằng không thì, không đạt được yêu cầu của chúng tôi."

Tử Mai khóe miệng nhanh chóng nhếch lên, lớn tiếng nói: "Chỉ cần đạt tới yêu cầu này, cô liền để cho Phùng Long cùng Hạ Song Song ly hôn, lấy tôi?"

Phùng Long gật gật đầu, trong lòng của hắn rất đắc ý, đã tổn thương cô ta nhiều lần, hiện tại vừa nghĩ tới gả cho hắn, cô ta vẫn có thể không tự giác bật cười… Thật là đồ đàn bà ngu xuẩn.

Hắn thâm tình mà chằm chằm vào Tử Mai, trong lòng bĩu môi, sao lại trở nên xấu như vậy rồi hả? Hắn lúc trước sao có thể ở bên cô ta vậy. Hiện tại đứng cùng một chỗ, người khác còn tưởng rằng mẹ con đây này!

Lấy cô ta? Nằm mơ đi thôi!

"Nói chuyện! Anh không có miệng sao?" Tử Mai nhìn anh ta dáng vẻ đắc ý đã biết rõ đang nghĩ cái gì,cô cũng hận chính mình mắt mù, lúc trước làm sao lại vừa ý loại đàn ông này!

Bị rống lên, Phùng Long lập tức không thể bỏ xuống mặt mũi rồi, nhưng hắn ta từ trước đến nay biết đùa giỡn, biết phân biệt nặng nhẹ, cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười hứa hẹn nói: "Chỉ cần em làm được, anh liền cùng Hạ Song Song ly hôn, lấy em. Mai Mai, kỳ thật trong lòng anh luôn có em! Chỉ có em!"

Tử Mai thoả mãn gật đầu, nhìn Hạ Lan Lan hỏi: "Cô mới vừa nói, tiêu chuẩn thấp nhất là đem Hoa Chiêu làm sảy thai, vậy còn những tiêu chuẩn khác thì sao? Là cái gì? Hoàn thành, tôi có chỗ tốt gì?"

Ồ? Lòng cô ta vẫn còn lớn? Thật đúng là dám g.i.ế.c người? Cũng đã có thể gả cho Phùng Long rồi, cô ta còn muốn cái gì? Hạ Lan Lan nghi ngời.

Loading...