Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:31:28
Lượt xem: 193
Sáng sớm hôm sau. Hoa Chiêu dậy làm giá đỗ. Các mầm nhỏ đã dài ra rồi, cần tranh thủ thời gian xả thêm nước trong giỏ.
Hoa Cường thấy bước đầu tiên vậy mà thành công một cách nhẹ nhàng, trong lòng mong chờ bước tiếp theo, bước nhanh ra ngoài bện giỏ.
Mà Hoa Chiêu lại theo thông lệ bắt đầu lên núi, đào vài cái tổ sóc hoặc nhặt một ít củi lửa. Nguyên chủ trước đây quá lười rồi, củi ở nhà đều do một mình Hoa Cường nhặt, năm nay thân thể ông không tốt nên nhặt ít đi, nấu đến bây giờ cũng có chút không đủ dùng. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tiến hành trao đổi năng lượng, rửa một chút cái thân thịt mỡ này của cô.
Bất quá, lần này cô không đi suối nước nóng bên cạnh, bởi vì cô lại phát hiện có mấy đứa trẻ mang sọt hướng bên kia đi.
Cô ngày hôm qua nhặt về hạt dẻ, hiện tại đã lan truyền ở các hộ gia đình xung quanh, và những đứa trẻ không có việc gì làm lại lên đường qua đó.
Cô cũng không để ý, hôm nay chỉ đi dạo phía núi sau nhà. Cái sườn núi này không cao, bên trong chỉ có mấy cây nhỏ. Đóng góp lớn nhất là những cây nấm vào mùa Xuân Hạ Thu, củi cho bốn mùa, thỉnh thoảng còn có một ít mộc nhĩ, quả phỉ, muốn các loại thổ sản khác thì phải đi xa hơn phía trên núi mới có. Mà thời kỳ giáp vụ, thu hoạch cái gì cũng không có, bất quá cô cũng không để ý, cô sẽ chế tạo thu hoạch.
Hoa Chiêu tìm một tìm một bụi cỏ chui vào, đào một hố nhỏ, vùi hạt giống vào. Lần này cô trồng hạt giống ớt. Kết thúc một vòng, những quả ớt đỏ rực treo đầy cành.
Hoa Chiêu không lập tức hái xuống, cô tập trung nhìn chằm chằm vào những quả ớt, thử cùng chúng khai thông: “Nói xem ai trong các ngươi ít cay nhất?”.
Cô là người không cay không vui, trước kia không có ớt không thể sống được, nhưng ăn nhiều trên mặt liền nổi mụn, còn có thể bị đi ngoài, thật quá đau khổ.
Hiện tại tốt rồi, cô tự mình làm, tối ưu hoá hương thơm vị ớt mà lại ít cay. Cô chỉ thích mùi thơm đặc biệt của ớt, chứ không thích cái cảm giác cay xé miệng, đau dạ dày.
Mấy quả ớt đỏ rực khẽ run, có thông tin qua lại nhưng mờ nhạt hỗn loạn. Hoa Chiêu phân tích cả buổi, xác định một quả, hái xuống nếm thử nhưng vẫn cay. Cô tiếp tục lấy hạt giống từ trong quả đó, gieo xuống. Lại một vòng trao đổi năng lượng chấm dứt, cái cây hoàn thiện treo đầu cành. “Nói các ngươi ai không cay nhẩt.”
…….
Hai mươi vòng trao đổi năng lượng chấm dứt, Hoa Chiêu hái xuống một cây ớt. Mỗi lần cô tạm dừng, ớt đều đã chín tự nhiên, lại được làm khô trong không khí. Vừa thơm lại dòn, trong miệng tràn đầy mùi thơm của ớt, quả ớt xốp dòn tự nhiên. Hơn nữa chỉ có mùi thơm ngát, không có rát miệng.
“Hoàn mỹ…” Đây mới là kết quả cô muốn. Hoa Chiêu lập tức đem mấy cây ớt này hái xuống, thu được nửa cân hạt giống.
Những hạt này mang về trồng trong vườn, như vậy sau này cô có thể quang minh chính đại hái dùng rồi. Thu hoạch hết lượt này, cô tiếp tục gieo xuống một giống ớt khác.
Giống như lúc nãy, cô cũng hỏi một vấn đề: “Ai cay nhất?”.
Tiếp tục 20 lần trao đổi năng lượng vẫn chưa đủ, cô lại làm thêm 30 lần nữa. Sau 50 lần trao đổi năng lượng tối ưu hoá kết quả từ thế hệ này qua thế hệ khác, cô cuối cùng thu được cái mình muốn, đó là ớt vũ khí.
Tốt lắm, từ xa cô đã sặc đến ho khan liên tục, cô bịt miệng, bóp nát một trái, tay lập tức đau, hơn nữa mắt thường có thể thấy nó đang dần sưng phồng lên.
Sau đó một nguồn năng lượng sảng khoái truyền đến các ngón tay, sưng đỏ biến mất.
“Ha ha!” Hoa Chiêu vui vẻ đem những quả này đều hái, dùng vải bao lấy, chà xát thành bụi phấn.
“Có phải là quá độc ác không?” Cô một bên ho khan, một bên tự nói,cái thứ nước pha ớt này, có thể làm người ta mù a.
Được rồi, được rồi. Dù sao thì đã làm, cũng không thể ném đi, không phải cô sẽ mất công bận rộn à.
Nhanh đến giữa trưa, Hoa Chiêu cõng một giỏ củi về nhà. Kết quả vừa đến gần cửa đã ngoài ý muốn nhìn thấy một người.
“Sao anh lại đến đây?” Hoa Chiêu đoạt lấy cái cuốc trong tay hắn, nhíu mày hỏi.
Vương Chí Dũng nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ mà lùi lại mấy bước.
Hoa Chiêu trên người lại rất thối.
“Tôi xem trong vườn nhà cô lại chưa trồng cây gì, nên muốn giúp cô trồng.” Hắn quay đầu không nhìn Hoa Chiêu nói ra.
“Lại muốn chiếm tiện nghi nhà tôi đây, ở đây không chào đón anh, đi mau đi.” Hoa Chiêu đuổi người.
Vương Chí Dũng lập tức tức giận, chưa từng thấy qua người không biết phải trái như vậy! Chính mình xin đẹp thì thôi, bản thân lại xấu kinh thiên địa quỷ, vậy mà còn kiêu ngạo! có bệnh à?.
Đây là do ông nội cô ta nuông chiều, chính mình cũng không được điểm gì. Đợi cô ta gả qua nhà hắn, hắn nhất định dạy dỗ cô ta thật tốt!
“Tôi không có ý gì, chỉ là muốn giúp cô làm việc” Vương Chí Dũng không đi, muốn dạy dỗ cô ta cũng phải đem người lừa vào cửa rồi nói sau.
Hoa Chiêu quét mắt qua, liền đoán được tâm tư của hắn.
“Đừng nghĩ đến chuyện tốt kia, tiền lương của ông tôi cũng không đủ một mình tôi ăn, mặc kệ tương lại chồng tôi là ai thì cũng đừng nghĩ đến một phân.” Hoa Chiêu nói.
Vương Chí Dũng vẫn đứng yên, thậm chí cúi đầu nhếch miệng, bởi vì cô chưa vào cửa, một khi đã tiến vào nhà hắn, hắn liền có rất nhiều biện pháp để cô đem hết đồ ăn nhả ra.
Hoa Chiêu lại nhìn ra.
Được, đây là người chỉ có cơ bắp, nói chuyện vẫn không hiểu đấy.
“Cút cút cút!” Đối với người đeo bám, cô không có nửa điểm cảm tình.
Hoa Chiêu cầm cái cuốc, hướng cạnh bàn chân hắn mà vung tới, tạo thành một hố kế bên, bùn đất bay đến nện lên mu bàn chân Vương Chí Dũng đau nhức.
Hắn lại càng hoảng sợ, không tự giác bị cô đuổi ra khỏi sân nhỏ.
“Hoa Chiêu tôi hoàn toàn có thể tự mình hiểu lấy, loại đàn ông tuyệt với khắc c.h.ế.t vợ này, tôi tiêu thụ không nổi! Anh về sau đừng trèo lên cửa nhà tôi, bằng không thì, đánh gãy chân!” Hoa Chiêu vung vẩy cái cuốc, thoáng cái đem cái cửa gỗ đập vỡ thành một đống hỗn dộn.
Cây gỗ đã cũ, cong queo khó coi, hôm nay Hoa Chiêu nhặt một cây gỗ mới về định thay thế. Hiện tại vừa vặn lại có thể lợi dụng một lần, đỡ lãng phí.
Mảnh gỗ vụn bay đến trên mặt Vương Chí Dũng, cắt một đường m.á.u nhỏ. Hắn lau mặt một cái, âm u nhìn chằm chằm Hoa Chiêu nửa ngày, quay người rời đi.
Hoa Cường đi tới, đứng bên cạnh Hoa Chiêu, nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt cũng không đẹp: “Đó là một tiểu nhân, về sau nếu có thể không đắc tội thì đừng đắc tội.”
Hoa Chiêu lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta có thứ hắn muốn, hắn sẽ tìm cách đắc tội với chúng ta. Đó không phải là điều chúng ta có thể tránh được.”
“Cho nên muốn trốn, căn bản cũng không có cửa! Vậy không cần trốn tránh rồi! Hoặc là binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Hoặc là chủ động xuất kích, tiêu diệt hắn.”
“Tóm lại một câu, dính vào thì xong rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt đục ngầu của Hoa Cường đột nhiên sáng lên, ông nhìn Hoa Chiêu, đây là lần đầu tiên cảm thấy cháu gái ông, trong huyết mạch cũng có sự tàn nhẫn của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-9.html.]
Hơn nữa không riêng gì hung ác, còn khôn khéo tỉnh táo, có khả năng nhận biết người, quả thực làm cho ông muốn rơi lệ.
Kể cả khi ông c.h.ế.t rồi, cô không gả cho Diệp Thâm, thì ông cũng có thể yên tâm.
Hoa Chiêu lại không nghĩ nhiều như vậy, cô tranh thủ thời gian mang theo cái cuốc đem hạt giống trồng lên sân nhỏ nhà mình.
Tránh khỏi một người lại một người, đều nhớ thương.
Hai người bận rộn nên không biết, bên ngoài thôn đang có người vì họ mà đến.
Hai người đàn ông mặc quân phục, khuôn mặt nghiêm túc tiến vào thôn, hỏi thăm rồi đi nhà Triệu Lương Tài trước. Toàn bộ thôn trang đều kinh động, mọi người đều đứng trong sân nhà mình nhìn về hướng nhà Triệu Lương Tài.
Xảy ra chuyện gì? Có phải lại muốn họp hay không? Lần này là phê đấu ai?.
Mỗi người đều rất khẩn trương, Triệu Lương Tài cũng vậy.
Kết quả bên kia mở miệng hỏi thăm về Hoa Chiêu, ông sững sờ một hồi, sau đó lại nghĩ đến, chẳng lẽ Hoa Cường xảy ra vấn đề gì? Lớn tuổi như vậy rồi mà còn bị xử lí? Đang còn bệnh trên người đấy, quá đáng thương rồi.
“Đứa bé Hoa Chiêu kia a, chưa từng làm bất cứ điều xấu gì.” Ăn được uống được nhiều lắm, nhưng lại không ăn uống của nhà người khác, không coi là việc xấu a? Còn về việc đánh cha me, cha sớm mất, mẹ cũng không có, dù sao ông cái gì cũng đều không nghe thấy qua. Về phần không làm việc…béo như vậy, đi một bước đều chật vật, không làm việc ông cũng lý giải được. Hoa Chiêu hai ngày trước một câu lại một câu kia bác…Hơn nữa Triệu Lương Tài đối với Hoa Cường đồng tình, một câu khó nghe cũng chưa nói.
Hai người hỏi Hoa Chiêu, cũng hỏi Hoa Cường, chủ yếu là quan tâm ông mấy năm nay sinh hoạt ra sao. Hai người này trước khi đến đã diều tra thân phận Hoa Cường, không tra không biết, một khi đã tra liền giật mình, trong vùng núi hẻo lánh của bọn họ, vậy mà có một lão anh hùng?. Những lão anh hùng này, không phải nên dưỡng lão trong đại viện ở thủ đô sao? Bằng không cũng nên an dưỡng trong tỉnh a. Đây nhất định là do không muốn cho quốc gia tăng thêm gánh nặng a! Đến cả tiền trợ cấp, cũng chủ động yêu cầu mức thấp nhất, thực sự là một anh hùng. Hai người thực sự kính nể, đối với Hoa Chiêu hỏi thăm, cũng là theo tiền lệ hỏi thăm. Từ khi sinh ra đến giờ cháu gái của vị lão anh hùng trong thâm sơn cùng cốc này có sảy ra chuyện gì?
Triệu Lương Tài thấy thái độ họ rất tốt, khôn giống như là muốn bắt người, mới dám thăm dò hỏi: “Hai vị tới để thăm Hoa lão anh hùng hay sao? Nhà ông ấy gần chân núi, tôi đưa mọi người qua đấy!”
“Lần sau lần sau, lần này chúng tôi còn có việc.” Một người nói ra.
Theo lí bọn họ nên đến nhà Hoa Chiêu để trực tiếp gặp mặt thẩm tra, còn có bản khai cần cô kí tên. Nhưng phía trên cố ý nói không cần đi, cô gái sẽ thẹn thùng, Diệp Thâm còn muốn cho cô một sự ngạc nhiên đấy. Việc của mấy người trẻ tuổi, bọn họ cũng không hiểu, dù sao nghe lệnh mà làm là được.
Đây là Diệp Thâm cố ý giao phó, nhăn nhủ Tần Hướng Đông đấy, anh sợ dượng biết bộ dạng Hoa Chiêu sẽ phản đối…
Triệu Lương Tài cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm: “Có chuyện gì à?”
Hai người liếc nhau, cũng không phải việc gì không tốt, sợ bọn họ đoán bậy, quấy rầy lão anh hùng, một người nói ra: “Đồng chí Hoa Chiêu muốn kết hôn với gia đình trong quân đội, chúng tôi như thông lệ tới thẩm tra chính trị.”
Bây giờ không phải giống thời sau, thẩm tra chính trị quân hôn, phải có văn bản để giải quyết, hiện tại cái gì cũng đều rất nghiêm, đặc biệt là thân phận đặc thù của Diệp Thâm. Người tới chẳng muốn trực tiếp hỏi tiểu đội trưởng, còn muốn đi trong thôn, tìm thôn dân nghe ngóng Hoa Chiêu, nếu trong tư tưởng có vấn đề, khẳng định là không được.
Triệu Lương Tài nháy mắt vài cái, đột nhiên nhớ tới cậu thanh niên mặc quân phục mấy hôm trước, chàng thanh niên rất đẹp trai, ông phải quay đầu nhìn lại vài lần.
Hoa Chiêu liệu có xứng với người ta?...Như thế nào đột nhiên có cảm giác cay mắt! Ông thậm chí trong nháy mắt có chút hối hận vì đã không nói vài lời không dễ nghe đấy. Nhưng lý trí rất nhanh đã trở về, ông cái gì cũng khôn nói,đưa hai người ra ngoài tìm những thôn dân khác.
Ông cố ý dẫn người đi nhà họ Mã phía Đông của thôn. Buổi sáng hôm nay ông còn nghe thấy con dâu Mã gia khoa trương khen Hoa Chiêu đây này. Quả nhiên, tại Mã gia, Hoa Chiêu bị thổi phồng thành một đoá hoa. Sau đó lại đi nhà ông ba Lưu, Hoa Chiêu thoáng cai mua 4 con heo, là khách hàng lớn, bọn họ cũng nói vài câu hữu ích. Lại nói, đứa nhỏ trung thực nhà ông, cũng chưa từng bị Hoa Chiêu đánh, Hoa Chiêu đối với nhà ông không cừu không oán đấy, nên nhà ông cũng không keo kiệt nói tốt.
Lại đi mấy gia đình có đứa nhỏ từng bị Hoa Chiêu đánh qua, nhưng bị Triệu Lương Tài nhìn chằm chằm, nên cũng không ai nói xấu Hoa Chiêu.
Hai người thoả mãn viết, vẽ vào cuốn sổ một cách hài lòng, lại một người xuất sắc sắp gia nhập đại gia đình quân tẩu bọn họ.
Hai người rời đi, trong thôn lại bùng nổ rồi.Ngày đó Diệp Thâm đến, kì thật không ít người nhìn thấy. Chàng trai cao lớn đẹp trai kia,một người đã gặp sẽ không quên được, họ không dám trèo cao, làm sao lại để Hoa Chiêu trèo lên rồi hả?.
“Do ông nội người ta lợi hại! Nghe nói là cùng với ông nội người kia là chiến hữu.” Đây là do Hoa Tiểu Ngọc thời điểm dẫn đường thăm dò được, bị cô ta truyền ra ngoài.
“Cái này là do cứu được mạng chiến hữu, bằng không thì sao có thể báo đáp bằng một đứa cháu trai đây này” Có người không thể hiểu nổi chân tướng.
Bất quá hắn tưởng rằng, Hoa Cường trước lúc lâm chung uỷ thác, người ta vì báo đáp ơn cứu mạng, mới bỏ được một đứa cháu trai kết hôn với Hoa Chiêu. Suy đoán này lại nhận được đa số mọi người tán thành, nhưng cũng có các phiên bản khác.
Tóm lại, trong thôn hoàn toàn bùng nổ rồi.
Nhưng dù ném b.o.m mạnh cỡ nào cũng không tới được nhà Hoa Chiêu.
Thời gian nghỉ trưa chấm dứt, mọi người đều ra công. Trong lúc vụ xuân, trừ khi bệnh muốn c.h.ế.t rồi, bằng không thì đều bắt đầu làm việc.
Nhưng nguyên chủ có c.h.ế.t cũng không muốn ra công đấy, mà cô không ra công lại nhận được sự cam chịu của mọi người, hiện tại chịu khó rồi, cũng không người nào đề cập đến việc này với cô.
Không có người đến nói với họ biết chuyện này. Hơn nữa, chính mình kết hôn, lại có thể không biết sao? Bọn họ đều cho rằng Hoa Chiêu biết rõ từ đầu rồi, nên lại càng không có ai cố ý đến nói một tiếng.
Theo lý, họ hàng thân thích có lẽ đi lại hỏi han một chút, nhưng thân thích với Hoa Cường chỉ có một nhà Hoa Sơn.
Một nhà Hoa Sơn đều muốn tức chết. Đâu rảnh là đi báo tin vui. Điều bọn họ muốn nhất là đến chịu tang đây này!
Hoa Tiểu Ngọc một bên vừa làm việc vừa khóc. Vì sao cô không phải là cháu gái Hoa Cường? Vì sao cái loại chuyện tốt này đều không rơi lên đầu cô?
…….
Hoa Chiêu cái gì cũng không biết, cô chỉ biết vui vẻ trồng trọt.
Cải trắng, cải bó xôi, cải dầu, đậu giác, quả cà, cây ớt, dưa leo, cà chua, hạt giống rau quả thông thường nhà cô đều có.
Cuối cùng tường viện bên ngoài, cô còn muốn trồng thêm một dãy hoa hướng dương, sân lớn như vậy trồng xuống có thể thu đầy một túi hạt dưa.
Nhanh nhẹn làm việc hết sân nhỏ nhà mình, cô mang theo cái cuốc đến thửa ruộng nhà mình. Chính sách hiện tại, mỗi người được chia 3 phần đất, có thể trồng một ít lương thực rau quả, sản phẩm thu về sẽ thuộc về người đó, hơn nữa đại đội hàng năm còn chia 360 cân lương thực, trên cơ bản có thể tự cung tự cấp rồi.
Đây đương nhiên là trạng thái lý tưởng, thực tế là trong một đội sản xuất, về cơ bản có rất ít nhà có thể ăn no quanh năm. Do lúc này sản lượng thấp, lao động cường độ cao, người dân quanh năm không có đồ ăn mặn như thịt cá, nên lại ăn nhiều hơn mới đủ chất. Sản xuất ít hơn, ăn nhiều hơn đúng là một vòng luẩn quẩn.
Sáu phần đất tư, không lớn, còn không bằng sân nhỏ nhà cô, nhưng đây là lần đầu tiên Hoa Chiêu đến đây dọn dẹp kể từ đầu Xuân. Không, cô mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên tới phần đất này, nên nó làm cô rất bề bộn nhiều việc. Trong một ngày không thể thu thập xong, ngày hôm sau lại làm việc cho tới trưa, mới đem hạt giống đều gieo xuống. Ở đây thích hợp trồng một số loại rau ruộng, khoai tây, su hào, bắp cải gì đó. Nhưng bây giờ không phải là mùa trồng cải trắng và củ cải, những loại này cần trồng vào mùa thu, “Ngày sơ phục củ cải trắng, trung phục cải trắng”
Hoa Chiêu đem sáu phần đất trồng ngô, khoai tây cùng đậu nành, đến lúc thu hoạch chúng vừa vặn trồng cải trắng.
Mới dọn dẹp xong, đã thấy Triệu Lương Tài hướng cô chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Tiểu Hoa, nhanh lên về nhà!”
Hoa Chiêu sững sờ ném đi cái cuốc bỏ chạy, cô cho rằng Hoa Cường xảy ra chuyện.
Kết quả nghe Triệu Lương Tài tiếp tục hô: “Hôm nay cháu kết hôm, ông nội gọi cháu về nhà xử lý hôn lễ”
Hoa Chiêu chân run lên, thiếu chút nữa trật eo.