TRỌNG SINH TRỞ VỀ BẢO VỆ CON GÁI YÊU DẤU - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:12:30
Lượt xem: 903
Tôi tức đến mức huyết áp sắp xông ra khỏi đỉnh đầu, lòng căm hận trào dâng.
Quả nhiên chị ta muốn tráo đổi con của tôi.
Chồng tôi ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, anh ấy càng tin lời tôi nói hơn.
Đợi sau khi Trương Lệ lặng lẽ rời đi, chồng tôi lại âm thầm đổi đứa bé trở lại.
Trương Lệ không biết rằng ngoài chiếc vòng vàng trên tay con gái ra, tôi còn bảo chồng tôi buộc một sợi chỉ mỏng trong suốt vào mắt cá chân con bé.
Điều này nhằm phòng không để chị ta tráo đổi đứa bé dễ dàng.
Trương Lệ vui vẻ bước vào phòng bệnh.
Sau đó chồng tôi vào phòng ở với tôi.
Anh ấy còn chuyển cho hai người y tá trẻ tuổi đang trực ban mỗi người sáu vạn tệ lì xì.
Yêu cầu luôn phải ở bên cạnh đứa bé nửa bước cũng không được rời.
Hai y tá trẻ gần như nhảy cẫng lên vì hưng phấn.
Họ bê chiếc ghế nhỏ đến ngồi ở hai bên cạnh con gái tôi giống như hai hộ pháp.
06
Ngày hôm sau, y tá bế con gái tôi đến bên cạnh tôi.
Tôi nhìn cục bột nhỏ xinh đẹp đáng yêu trong lòng.
Trái tim tôi như tan chảy thành nước, thật dịu dàng.
Đây mới là con gái của tôi, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhăn nheo, đen đúa và xấu xí của kiếp trước.
Trương Lệ đặt đứa bé ở trong lòng xuống rồi vội vàng chạy tới nhìn.
"Ôi, đứa bé này thật xinh đẹp. Không giống một con khỉ như đứa kia nhà chúng tôi."
Chị ta vui vẻ khen ngợi.
Con gái tôi đang ngủ rất say, thở nhè nhẹ.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con gái mình.
Sờ nắn đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của con bé, nước mắt không ngừng chảy.
Kiếp trước cục cưng của tôi đã chịu bao nhiêu là đau khổ.
Ông trời nhân từ, nhìn thấy kiếp trước hai mẹ con duyên mỏng nên đã cho tôi thêm một cơ hội bắt đầu lại.
Tôi nhất định sẽ yêu thương con bé, không để con bé bị tổn thương chút nào.
Tôi đặt tên cho con gái mình là Giang Niệm Sơ.
Đây là nỗi nhớ duy nhất mà tôi chưa từng thay đổi từ kiếp trước cho tới kiếp này.
07
Vào ngày thứ năm, chúng tôi xuất viện.
Thời tiết âm 8 độ C, chồng tôi sợ tôi bị gió thổi lạnh, nên đã bao bọc tôi rất nhiều lớp áo quần.
Anh ấy không cho tôi xuống đất mà tự mình bế tôi lên xe rồi đắp chăn mềm cho tôi.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Trương Lệ thì khác hẳn, từ khi sinh con đến khi ra khỏi phòng sinh, người nhà chị ta không có một ai đến.
Nhìn thấy sự quan tâm của chồng tôi dành cho tôi, trong mắt chị ta hiện lên sự oán hận.
Thật ra trông chị ta rất đẹp. Sau khi sinh con, trên người chị ta càng toát ra một loại quyến rũ và mê hoặc khác.
Trong một góc không có ai, chị ta thấp giọng chửi rủa:
“Đều là phụ nữ, dựa vào cái gì mà cô lại tốt số đến như vậy?”
Lần này tôi không chuẩn bị đồ giữ ấm cho chị ta, khi đến chị ta cũng chỉ mang theo một chiếc áo khoác.
Chị ta lạnh run cầm cập, đứa bé trong lòng cũng lạnh đến mức mặt đỏ bừng.
“Xin lỗi nhé chị Trương, tôi không ngờ thời tiết lại lạnh như vậy, chồng tôi cũng không có thời gian quan tâm đến chị.”
Tôi giả vờ xin lỗi, trong lòng thầm nghĩ, đời này, chị cứ đợi bị lưu lại bệnh trong những ngày ở cữ đi, sau này hàng năm đều phải chịu đựng.
Trương Lệ cũng không để ý, chỉ mỉm cười rồi nói không sao cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-ve-bao-ve-con-gai-yeu-dau/chuong-2.html.]
Tôi kê một chiếc giường em bé cho con gái bên cạnh giường ngủ của tôi.
Tôi vẫn còn không yên tâm nên đã âm thầm lắp một chiếc camera mini trên đầu giường.
Trương Lệ bế con gái chị ta vào ở trong một căn phòng khác.
Đứa bé đang khóc vì đói, nhưng Trương Lệ như thể không nghe thấy vậy.
Tôi tốt bụng nhắc nhở:
“Chị Trương, có phải đứa bé đói rồi không?”
Trương Lệ mỉm cười, trong mắt hiện lên sự gian xảo.
"Phu nhân, con cái của chúng tôi sẽ không yếu ớt như vậy, đói bụng một chút cũng tốt, sau này sức đề kháng sẽ cao."
Tôi lười nói thêm nữa, chỉ cảm thấy ồn ào quá khó chịu.
“Vậy hay là chị bế ra ngoài dỗ đi, nếu không chút nữa sẽ đánh thức Sơ Sơ của tôi dậy sẽ lại khóc.”
Nghe thấy tôi nói vậy, Trương Lệ vội vàng đồng ý.
“Đúng là một con ranh con kiêu kỳ.”
Chị ta bế Lưu Thi Nam vào lòng, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Kiếp trước chị ta cũng đã mắng chửi con gái tôi là con ranh con như vậy nhỉ.
08
Chồng tôi ngồi cạnh và bóp chân cho tôi.
"Vợ à, chúng ta cứ yên ổn trải qua những ngày ở cữ của mình, sao phải quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của chị ta."
Tôi liếc nhìn con gái đang ngủ say, mỉm cười với chồng tôi:
"Chỉ khi người ta nếm được vị ngọt mới hiểu thế nào là vị đắng thực sự."
Hết thời gian ở cữ, thời tiết vẫn rất lạnh.
Bố mẹ hai bên của vợ chồng tôi đều đến đón chúng tôi về nhà.
Mẹ chồng tôi càng vui hơn nữa.
Bà lấy ra hai chiếc phong bì lớn màu đỏ đã chuẩn bị từ trước, nhét một chiếc vào tay tôi, chiếc còn lại nhét vào người con gái tôi.
Bố chồng tôi còn hơn thế nữa, vung tay lên.
Lấy ra bốn quyển sổ đỏ, trên đó chỉ có mỗi tên con gái tôi.
Bố mẹ tôi cũng tặng cho con gái tôi hai căn nhà và vài món trang sức trị giá hàng ngàn vạn tệ.
Cả nhà tràn ngập niềm vui, cùng chào mừng sự xuất hiện của sinh linh nhỏ bé này.
Trương Lệ ở bên cũng vô cùng vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ, sau này tất cả những thứ này sẽ là của chị ta.
Khi tôi cất sổ đỏ, tôi cố tình không tránh mặt Trương Lệ.
Chị ta tận mắt nhìn thấy tôi cất quyển sổ đỏ vào ngăn kéo trong phòng con gái tôi.
Chồng tôi nói với mẹ chồng chuyện Trương Lệ lén tráo đổi con gái tôi.
Mẹ chồng tôi tức giận đến mức suýt dùng d.a.o c.h.é.m Trương Lệ nhưng bị chồng tôi ngăn lại.
Vốn dĩ bà chỉ muốn đến thăm chúng tôi một chút rồi đi du lịch nước ngoài.
Lần này nói như thế nào cũng không đi nữa, bốn người già đều ở lại.
Mỗi lần Trương Lệ muốn gặp con gái tôi.
Mẹ chồng tôi đều nói con bé đang ngủ và không cho chị ta gặp.
09
Khi con gái tôi ba tuổi, tôi đã mời giáo viên piano đến nhà dạy.
Lưu Thi Nam nhìn thấy cũng sáp lại gần sờ vào cây đàn piano.
Nhưng lại bị Trương Lệ ngăn lại.
"Cái con ranh con, đừng có lộn xộn, nếu quấy rầy tiểu thư Niệm Sơ chơi piano, tối nay tao sẽ không cho mày ăn cơm."
Nói xong chị ta còn đánh vào tay Lưu Thi Nam, sau đó kéo nó về phòng.
Lưu Thi Nam sợ đến nỗi không dám nói lời nào, trong phòng vang lên những lời chửi rủa khó nghe của Trương Lệ.