Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:58:58
Lượt xem: 298
"Ta tại sao phải nói dối chứ? Tất cả lão nhân ở Kỷ phủ ở Uyển Bình đều biết chuyện này, ngươi không biết tự mình đi hỏi sao?" Tống Ngọc Tịch mỉm cười nói.
Sự bất an lóe lên trong mắt Kỷ Uyển Thanh, nàng ta chuyển mắt, cúi đầu nói: "Không phải. Mẫu thân vẫn luôn rất tốt với ta..."
Tống Ngọc Tịch câu môi cười cười: "Tốt chỗ nào chứ? Cho ngươi ăn ngon, mặc tốt? Cho ngươi sống một cuộc sống như đích nữ? Bà ta đã dạy cho ngươi cái gì? Ngoại trừ biết đánh đàn, khiêu vũ, ngươi còn biết cái gì? Ngươi không biết cái gì cả, cũng không hiểu chuyện, chỉ học được tính cách hẹp hòi hay ghen ghét, học được cách chèn ép người yếu thế hơn mình, học được cách xu nịnh vuốt m.ô.n.g ngựa, học được cách a dua nịnh hót. . . Mà những thứ này là chuyện mà một mẫu thân yêu thương con gái nên làm sao?"
Kỷ Uyển Thanh mím chặt môi không để cho mình khóc nấc lên. Kỷ Uyển Xuân ở một bên cũng không biết nên an ủi nàng ta như thế nào. Thế nhưng trái lại Kỷ Uyển Thanh có vẻ cũng không khó tiếp nhận giống như trong tưởng tượng của nàng, có lẽ ở trong lòng của nàng ta, nàng ta cũng mơ hồ đoán được một ít, chỉ là cho tới nay chưa từng có ai ở ngay trước mặt đánh nàng ta tỉnh lại mà thôi.
Tống Ngọc Tịch đứng lên, chuẩn bị rời đi, thì lại bị Kỷ Uyển Thanh gọi lại, nói:
"Vậy ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, nói: "Ta làm sao biết bây giờ ngươi muốn làm cái gì chứ? Ta chỉ nói những thứ ta biết cho ngươi, còn kế tiếp muốn làm cái gì. . . ngươi tự nhìn rồi đi mà xử lý. Thành môn lang Trương gia đang ở ngõ Liễu Nhi ở phía tây kinh thành. . ."
Sau khi nói xong câu đó, Tống Ngọc Tịch lập tức rời đi Quan Ngư Đình, đi hướng Vũ Đồng viện.
Cái gì nên nói nàng cũng đã nói cho Kỷ Uyển Thanh, cũng đã nhắc nhở nàng ta. Nếu Kỷ Uyển Thanh thông minh thì nhất định có thể từ những lời nói của nàng mà nghe ra mấu chốt của chuyện này nằm ở trên người của Điền Phúc Châu và Trương gia. Đi cầu Lão phu nhân và Hầu phu nhân, còn không bằng làm cho quan hệ giữa Trương gia và Điền Phúc Châu rạn nứt. Kiếp trước nàng ta đần độn, u mê mà gả cho Điền Phúc Châu, còn ở kiếp này, Tống Ngọc Tịch đã sớm nói cho nàng ta mối quan hệ nhân quả, có thể tự cứu hay không, thì phải dựa vào chính nàng ta. Hai người bọn họ cũng không có giao tình thân thiết để bắt buộc phải giúp.
Mặc dù Tống Ngọc Tịch nhanh chóng thay đổi, trở thành Nguyệt Hoa huyện chủ, nhưng cuộc sống của nàng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Ngày ngày nàng vẫn đi Phù Dung Viên, chuẩn bị khai trương phường thêu.
Nàng vừa xuất hiện, Phúc Bá liền chạy ra đón, nói: "Ôi, chưởng quầy của chúng ta đến rồi! Có ai không, mau mau tới chúc mừng chưởng quầy nào."
Phù Dung Viên buổi sáng cũng không kinh doanh, người trong cửa hàng đều là tiểu nhị, nghe Phúc Bá hô lên như vậy, thì cũng bỏ việc ở trong tay, tới hành lễ với Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch khoát khoát tay, để cho mọi người quay về làm việc, sau đó mới đi hậu viện. Bây giờ Phúc Bá đi đường cũng mang theo ba phần đắc ý, đi theo sau lưng Tống Ngọc Tịch, nói:
"Ôi chao, bây giờ kinh doanh càng ngày càng tốt hơn. Mấy ngày trước, tiểu thư không đến cửa hàng, tất cả chưởng quầy trên đường Trường An Phố đều mang theo tạ lễ tới, còn có một số dân chúng trong thành, đều là những người được tiểu thư giúp đỡ. Bây giờ sinh hoạt mới tốt hơn một chút, đã vội tới nói lời cảm tạ tiểu thư."
Tống Ngọc Tịch vừa cười vừa nói: "Chuyện này không cần cảm ơn. Đừng thu đồ của bọn họ, mưa to mới vừa tạnh, trăm họ cũng cần phải phát triển, mọi việc đều không dễ dàng." Sau khi đi được một đoạn, thì nàng xoay người lại nói với Phúc Bá:
"Đúng rồi, ta có ý định khai trương phường thêu. Ngày mai ông bắt đầu tuyển người làm công ngay trong cửa hàng. Nếu muốn mời nữ công biết thêu thùa, thì chiêu mộ cả ở Viễn Khách Cư và Phù Dung Viên. Nếu có người thích hợp thì để họ đến tìm Chiêu Nương ở Viễn Khách Cư, chỉ những người có kỹ năng thêu thông qua được yêu cầu của nàng ấy mới được cho là đạt yêu cầu. Nhớ làm xong chuyện này trong năm nay."
Hiện Phúc Bá đã là tổng quản, tuy tuổi tác của ông có hơi lớn một chút, không làm được những việc tốn thể lực, nhưng để ông kiểm sổ sách, quản lý nhân sự, thì cho dù là trăm nghìn việc thì ông cũng có thể xử lý xong. Sau khi ông nghe xong lời của Tống Ngọc Tịch thì lập tức gật đầu nói:
"Vâng. Để ta và Lâm Phàn đi thu xếp việc này, tiểu thư cứ yên tâm."
Sau khi Tống Ngọc Tịch bàn giao xong xuôi mọi việc, thì cầm lấy hai quyển sách trong nhã gian để mang về cho Lâm thị để giải sầu, rồi lập tức đi về nhà. Sau khi ngồi lên xe ngựa đi được một lát thì xe dừng lại, tiếng Thu Đồng vang lên ở bên ngoài xe ngựa:
"Tiểu thư, chủ tử đang ở trên lầu chờ ngài."
Tống Ngọc Tịch nhướng mày, xốc rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, đây không phải là Tầm Viên thì còn là chỗ nào chứ? Mà người gặp mặt nàng ở Tầm Viên, lại còn có thể lặng lẽ khiến cho lão xa phu Lưu Hòa và Thu Đồng Thu Vân nghe lệnh, ngoại trừ Tiêu Tề Dự thì còn có thể là ai cơ chứ.
Nàng đành cam chịu mà xuống xe ngựa. Tống Ngọc Tịch bước tới, trong nháy mắt, nàng cảm giác mình giống như một ngoại thất được bao nuôi, lúc nào chủ tử muốn gặp, thì nàng thì phải có mặt ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-129.html.]
Sau khi tiến vào gian phòng, hương trúc được đốt ở bên trong thấm vào ruột gan khiến cả người thoải mái.
Tiêu Tề Dự đứng trước một cây hoa lan, dáng người vô cùng kiêu ngạo, tao nhã, thấy Tống Ngọc Tịch tiến đến, thì quay đầu nhìn nhìn nàng, ánh mắt kia giống như có chứa đựng sức mạnh mê hoặc. Tống Ngọc Tịch mất tự nhiên mà tránh đi, đi qua một bên, trực tiếp ngồi xuống. Nàng không nói tiếng nào, mà mở ra nắp ấm, nhìn vào bên trong, quả nhiên lại là trà Kỳ Môn vị hoa quả. Nàng rót cho mình một chén trà.
Tiêu Tề Dự tiến lên phía trước, cúi người xuống. Tống Ngọc Tịch bị dọa sợ vội vàng lui về phía sau, kinh ngạc nhìn vào hắn. Hai cánh tay của Tiêu Tề Dự chống lên hai bên thành ghế của nàng, câu môi nói:
"Không muốn nói gì sao? Ta vì nàng mà tranh đoạt khá nhiều. Vậy mà đến câu cảm tạ cũng không có sao?"
Tống Ngọc Tịch cố ý coi nhẹ sự áp bách từ trên cao đè xuống, đặt chén trà qua một bên, ra vẻ bình tĩnh nói: "Ta nhớ được hình như ta chưa yêu cầu người cái gì cả. Người thay ta tranh đoạt, nhưng ta đã từng nói với người muốn những thứ đó sao? Bây giờ người cứ thoải mái lấy lại đi."
Tiêu Tề Dự nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận. Đường nét khuôn mặt nàng rất thanh thoát, điều hắn thích nhất là hàng lông mi dài trên đôi mắt sáng ngời của nàng, theo cử động của đôi mắt, hàng lông mi cứ chớp lên chớp xuống, thật giống như móng vuốt mèo, cứ cào cào vào lòng hắn.
Ma xui quỷ khiến, hắn lại đưa tay ra, sờ lông mi của nàng. Sau khi Tống Ngọc Tịch tránh đi, hắn cũng không tiếp tục, nhưng thay vào đó lại kề sát mặt mình vào Tống Ngọc Tịch, rồi sờ sờ chóp mũi của nàng, vô cùng sủng nịch mà nói một câu:
"Đồ vật nhỏ qua cầu rút ván."
Tống Ngọc Tịch đỏ bừng mặt, không phải bởi vì ý tứ trong lời nói của hắn, mà là do khuôn mặt tuấn tú của hắn ở gần ngay trước mắt. Nàng vươn tay đẩy hắn ra, nói: "Cái gì mà qua cầu rút ván chứ? Ta không muốn thân phận huyện chủ này. Ta đang sống rất an ổn với thân phận thường dân của mình. Ta đã nói với người rồi, ta không muốn có liên quan gì với chuyện nhà của người, cũng không muốn có quan hệ gì với người, ta chỉ muốn cả đời khỏe mạnh, yên ổn mà sống!"
Tiêu Tề Dự nhéo nhéo lòng bàn tay đang đẩy hắn ra của nàng. Hắn nhích tới gần với ngữ khí vô cùng lạnh lùng, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của hắn cất lên: "Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa. Không muốn có liên quan đến chuyện nhà của ta? Vậy ta thì sao? Nàng cũng không muốn có liên quan với ta? Sao lại không thể có được cuộc sống yên ổn nếu ở cùng với ta hả?"
Tay của Tống Ngọc Tịch bị hắn niết đau, muốn rút về nhưng không được, nên đành phải trừng đôi mắt như hạt thủy tinh lên nhìn hắn, nói: "Đương nhiên là ta không muốn ở bên người."
Sau khi nói xong những lời này, Tống Ngọc Tịch phát giác được mắt Tiêu Tề Dự tối sầm lại tràn đầy nguy hiểm. Nàng l.i.ế.m liếm môi, rồi sau đó lại uyển chuyển bổ sung một câu: "Ta biết người có ân đối với ta, những gì ta thiếu nợ người có thể đổi cách khác để trả, nhưng tuyệt đối không bao gồm việc lấy thân báo đáp. Duyên phận của ta không tốt, có thể nói là hai bàn tay trắng, nhưng người không giống với ta. Người có duyên phận của mình, người có thê tử, người nên có một cuộc sống tốt hơn, không nên lãng phí tinh lực của mình lên người không quan trọng là ta đây."
Đôi mắt đen láy của Tiêu Tề Dự hoàn toàn lạnh xuống, trong giọng nói còn lộ ra vẻ u ám, lạnh lẽo làm cho Tống Ngọc Tịch sợ hãi. Đáy lòng dường như lại nổi lên một loại cảm giác ê ẩm chua xót, khiến nàng không tự chủ được mà ngã vào bên trong vòng xoáy mê hoặc của cặp mắt hoa đào kia, không thể tự thoát ra.
"Ta..." Tiêu Tề Dự mở miệng nói một chữ, sau đó liền dừng lại, sau một hồi nghĩ ngợi, mới lại tiếp tục nói: "Sẽ không lãng phí tinh lực vào một người mà không quan trọng với mình, nàng cũng không phải người không có duyên phận, duyên phận của nàng chính là ta. Mà ta, ở kiếp trước đã không kiên định với lòng của mình, bị quyền lực đánh mất phương hướng, vì vậy ở kiếp này ta cũng không muốn lại đánh mất phương hướng một lần nữa. Ta muốn tìm một nữ nhân mà mình thích, sống cùng nhau đến hết đời. Mà chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng, ta sẽ trải qua thiên tân vạn khổ, đến tận đáy vực, để tìm t.h.i t.h.ể của một người không quan trọng sao? Nếu như không phải là ta thích nàng, thì tại sao ta phải vì nàng mà làm những chuyện này chứ, ngay cả loại trà nàng thích uống ở kiếp trước ta còn biết, thì tại sao nàng lại còn muốn hoài nghi tấm lòng của ta dành cho nàng?"
Sau khi nghe xong những lời nói của hắn, Tống Ngọc Tịch kinh ngạc đến không thốt nên lời. Nàng không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn, sợ rằng chỉ cần mình khẽ cử động, thì tất cả sẽ biến mất giống như là hoa trong gương, trăng trong nước vậy. Trước đây quả thực nàng cũng từng suy nghĩ về tình cảm của Tiêu Tề Dự dành cho mình. Nếu như chỉ là đơn thuần đi ngang qua, thì tại sao hắn lại nhặt xác cho nàng. Nếu như chỉ là một người xa lạ, thì tại sao lại có thể mai táng cho nàng một cách dịu dàng như vậy? Nhưng cho dù có suy đoán như thế nào đi chăng nữa, thì cho tới bây giờ đều chỉ là suy đoán của Tống Ngọc Tịch mà thôi. Nàng quá tự ti, kiếp trước cả đời lang thang không nơi nương tựa, đã khiến cho nàng không dám hy vọng xa vời rằng sẽ có người bảo vệ mình, không biết vì sao, hốc mắt đột nhiên nóng lên, mũi đau xót giống như muốn hỏng mất, những giọt nước mắt to như hạt châu ào ào rơi xuống.
Sự bi ai của kiếp trước vẫn luôn là tâm bệnh của nàng, vậy mà giờ này khắc này lại có một người đã từng trải qua thời đại như nàng nói ra những lời này với nàng, làm cho nàng đột nhiên cảm thấy, có lẽ bản thân mình ở kiếp trước cũng không đến mức tệ hại như mình đã nghĩ.
Nước mắt làm thế nào cũng không dừng lại được. Tiêu Tề Dự tay chân luống cuống, vốn hắn chỉ muốn nói rõ lý lẽ với nàng, nhưng lại không nghĩ rằng, hắn mới nói mấy câu, đã khiến cho nàng thương tâm như vậy. Đôi mắt sáng ngời đong đầy nước mắt, khiến hắn thực sự không đành lòng. Hắn nâng mặt nàng lên, tỉ mỉ lau sạch nước mắt cho nàng, rồi nhanh chóng ôm nàng vào lòng, nói:
"Đừng khóc, đừng khóc! Ta sợ nhất là nàng khóc! Ta không có lừa nàng, người ở trong lòng ta ở kiếp trước chính là nàng đấy! Sau khi nàng trở về từ Bắc Tĩnh, là ta bảo Định Quốc Hầu thu xếp mang nàng về phủ. Khi đó Hoài Vương phản loạn, ta bị trong ngoài giáp công, nên không có thời gian để quan tâm đến nàng, chỉ có thể xin nhờ lão Hầu gia."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tai của Tống Ngọc Tịch như ù đi, như thể nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn và từng lời hắn nói. Nàng bị hắn ôm vào trong ngực, thân thể nhũn ra như một vũng nước. Hiếm khi nàng không có giãy dụa, mà dán chặt lên lồng n.g.ự.c cứng rắn của hắn, lắng nghe giọng nói dịu êm của hắn: "Vốn ta không biết vì sao trời cao lại để cho ta trọng sinh quay trở về, ta nghĩ hẳn là nàng chính là lý dó khiến ta trọng sinh. Rốt cuộc, người ta không thể buông bỏ được ở trong lòng, cũng chỉ có một mình nàng mà thôi!"
Vốn Tống Ngọc Tịch đã tốt lên một chút nhưng sau khi nghe hắn nói xong những lời này, thì nàng hoàn toàn không chống cự nổi, nước mắt tràn ra giống như vỡ đê. Tiêu Tề Dự thấy nàng như vậy, thì chỉ đành phải cúi xuống tiếp tục lau nước mắt cho nàng, nhìn khuôn mặt như hoa lê đái vũ của nàng, thì đột nhiên thốt lên một câu:
"Ta đã nói đến mức này rồi, mà nàng vẫn khóc, thì ta sẽ hôn nàng đấy."
Tiếng khóc của Tống Ngọc Tịch đột ngột im bặt lại! Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Tiêu Tề Dự đang thất vọng nhìn chằm chằm vào nàng... Xấu hổ quá đi.