Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 163

Cập nhật lúc: 2024-07-20 13:56:27
Lượt xem: 275

Sau khi chuyện này được định ra, Kỷ Lan càng thêm bỏ mặc chuyện trong phủ. Mỗi ngày đều tập trung vào việc chuẩn bị yến tiệc đính hôn của Tống Ngọc Thiền, hơn nữa mỗi ngày đều để thái y hội chẩn, rồi đến chủ viện của bà ta báo cáo về tình trạng thân thể của Tần thị. Tống Ngọc Tịch biết, bất luận có như thế nào bà ta cũng không muốn Tần thị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trước khi Tống Ngọc Thiền đính hôn, bởi vì nếu không, nghi thức đính hôn rất có thể sẽ vì Tần thị mà bị đẩy lùi ít nhất một năm.

Hôm đó sau khi thái y rời đi, Quế ma ma liền thở dài một hơi, Tống Ngọc Tịch đang ấn tay cho Tần thị, nghe bà thở dài, thì hỏi:

"Ma ma, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì với đơn thuốc của thái y không?”

Quế ma ma đi qua nói: "Gần đây trong dược của thái y kê cho lão phu nhân có bỏ thêm rất nhiều nhân sâm, để tẩm bổ nguyên khí, nghe nói là do phu nhân yêu cầu bỏ thêm. Hiện giờ, lão phu nhân đang hôn mê bất tỉnh, cũng không biết ăn quá bổ như vậy thì có vấn đề hay không.”

Tống Ngọc Tịch nhận lấy đơn thuốc kia nhìn quả vài lần, quả nhiên phía trên có thêm mấy vị dược liệu, nói: "Hẳn là không có việc gì. Nếu thái y đã cho thêm vào, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề. Đến lúc đó, trước khi để cho Tôn ma ma sắc thuốc, thì ma ma đưa cho Dương đại phu xem qua đơn thuốc một cái. Nếu Dương đại phu nói không có vấn đề gì, thì cứ để như thế này đi.”

Quế ma ma gật đầu, nói: "Để ta bảo Vương ma ma đi, tôn tử của Tôn ma ma ở nông thôn bị bệnh, con dâu của Lý ma ma mới sinh con, nên cả hai đều phải đi về quê, ầy, đúng lúc nhiều chuyện, nói đi là đi ngay.”

Tống Ngọc Tịch lại quay đầu lại hỏi: "Sao, Tôn ma ma và Lý ma ma muốn đi?”

"Đúng vậy. Giữ cũng không giữ được. Thật sự không còn cách nào.”

Quế ma ma nói xong lời này liền cầm đơn thuốc đi ra ngoài, gọi Vương ma ma qua phân phó chuyện sắc thuốc. Tống Ngọc Tịch một mặt ấn cánh tay cho Tần thị, một mặt nhìn vết thương trên trán Tần thị, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn.

Lúc đó, kỳ thật khi bà bị rơi xuống cầu thang của lầu các, thì trên lầu có bốn người, Tôn ma ma, Lý ma ma, Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng. Mà hôm nay, Tôn ma ma, Lý ma ma đột nhiên trở về quê, Tống Ngọc Mộng suốt ngày mất hồn mất vía, còn Tống Ngọc Thiền lại được tứ hôn ngay lúc này... Như vậy, có vẻ Tần thị ngã xuống, tất cả chuyện tốt đều bị Tống Ngọc Thiền chiếm hết.

Dù sao nếu Tần thị khỏe mạnh, thì Tống Ngọc Thiền tuyệt đối sẽ không được cho phép thành thân với Định vương, bởi vì Tần thị không đồng ý. Cho dù Hoàng hậu muốn tứ hôn, cũng phải vượt qua cửa ải là Tần thị này, nhưng Tần thị bây giờ ngã xuống, Hoàng hậu chỉ cần hỏi ý kiến của Kỷ Lan, mà Kỷ Lan đương nhiên sẽ không ngăn cản nữ nhi làm Định vương phi rồi, lợi ích ở trong đó, thoạt nhìn cũng khiến người khác giật mình!

Từ đó suy ra, người có khả năng hại Tần thị nhất, chính là Tống Ngọc Thiền! Nhưng cho dù có thế nào, thì Tống Ngọc Tịch cũng không thể tin được, Tống Ngọc Thiền vì vị trí Định vương phi này, lại có thể hạ độc thủ với tổ mẫu ruột của mình. Hơn nữa, rốt cuộc nàng ta làm sao làm được? Là do chính nàng ta tự phát hành động sao?

Không, là bị người sai khiến, mà người sai khiến này, hẳn là Hoàng hậu! Trong đầu Tống Ngọc Tịch đã bước đầu định ra được mục tiêu.

Lần trước ở trong cung, Hoàng hậu tạm thời nảy sinh ý định hại nàng, lúc đó cũng không phải là để cho Tống Ngọc Thiền ra tay sao? Hoàng hậu chính là nhìn trúng tính cách ngoan độc của Tống Ngọc Thiền, cho nên mới dùng vị trí Định vương phi, dụ dỗ Tống Ngọc Thiền làm chuyện này. Mà Kỷ Lan có biết hay không, Tống Ngọc Tịch không nắm chắc, tuy nhiên, từ sau khi Tần thị ngã xuống, từ biểu hiện vội vàng của Kỷ Lan, thì hẳn là không biết nội tình.

Tâm của Tống Ngọc Tịch trở nên lạnh lẽo. Một người cư nhiên lại có thể xấu xa như vậy, không có điểm mấu chốt, nếu thật sự là Tống Ngọc Thiền làm, vậy lương tâm nàng ta không cắn rút sao?

Nhìn Tần thị hôn mê bất tỉnh, Tống Ngọc Tịch nói: "Tổ mẫu, nếu ngài không tỉnh lại được, thì coi như là triệt để rơi vào tay bọn họ rồi.”

Tống Ngọc Tịch đi xuống từ trên giường Tần thị, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là Tôn ma ma và Lý ma ma. Nàng gọi Thu Đồng và Thu Vân, sau khi ở bên tai hai nàng nói một phen, thì hai người lập tức liền đi ra ngoài.

Tống Ngọc Tịch âm thầm cầu nguyện, mình không quá trễ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-163.html.]

Tin tức Thu Đồng và Thu Vân mang về là Tôn ma ma và Lý ma ma mất tích. Mọi chuyện quả nhiên giống như Tống Ngọc Tịch nghĩ. Hai vị ma ma đoán chừng là lành ít dữ nhiều rồi.

Lần này, nàng càng có thể xác định, chuyện Tần thị rơi xuống từ trên lầu, rất có thể chính là giao dịch nào đó giữa Tống Ngọc Thiền và Hoàng hậu. Hoàng hậu cho Tống Ngọc Thiện vị trí Định vương phi, còn Tống Ngọc Thiền thay Hoàng hậu làm những chuyện thương thiên hại lý này.

Chẳng qua, những thứ này tất cả đều chỉ là suy đoán của Tống Ngọc Tịch mà thôi, nàng cũng không có chứng cứ thực tế, hơn nữa suy đoán này của nàng, quá to gan, căn bản khó có thể thuyết phục được người khác, chỉ dựa vào hai ma ma mất tích sau khi rời khỏi phủ thì cũng không thể nói lên được vấn đề gì.

Đúng rồi, Tống Ngọc Mộng! Người ở lầu các, tổng cộng có bốn người, hiện giờ hai người đã mất tích, cũng chỉ còn lại một mình Tống Ngọc Mộng. Mấy ngày nay nàng ta như người mất hồn mất vía, khẳng định chính là vì có liên quan đến chuyện này. Nhưng nếu Tống Ngọc Tịch công khai hỏi nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ không nói thật, bởi vì, nếu như nàng ta muốn nói thật, thì lúc Tần thị ngã xuống, đã nói thẳng ra rồi.

Cho nên, Tống Ngọc Thiền nhất định cũng được Tống Ngọc Mộng hứa cho chỗ tốt gì đó, chỗ tốt này làm cho Tống Ngọc Mộng do dự, sau khi do dự, thì chính là bất an mãnh liệt.

Tống Ngọc Tịch bảo Lục Hoàn đưa phân lệ tháng này đến Tương Tư Các của Tống Ngọc Mộng. Lục Hoàn trở về nói, Ngũ tiểu thư không ở Tương Tư các, hình như là đã cùng phu nhân đi ra ngoài. Mấy ngày này, dường như phu nhân đặc biệt coi trọng Ngũ tiểu thư, thậm chí đi đâu cũng mang theo Ngũ tiểu thư ở bên người. Tống Ngọc Tịch không biết giao dịch giữa bọn họ, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, đả thảo kinh xà, chỉ có thể âm thầm quan sát, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lại qua mấy ngày, Tống Ngọc Tịch trở về từ bên ngoài, trong tay cầm một cái trống lúc lắc cho An ca nhi. Sau khi trở về trêu chọc An ca nhi một lát, thì lập tức đi Ninh Thọ viện, Quế ma ma đã phái người ở bên ngoài chờ nàng, vừa thấy nàng thì tiến lên nghênh đón, Tống Ngọc Tịch hỏi bà: "Làm sao vậy? ”

Quế ma ma vội vàng nói:

"Thất tiểu thư đã trở lại. Hôm nay có người đến nhà cầu thân.”

Ánh mắt Tống Ngọc Tịch sáng ngời, nói: "Cầu thân? Nhanh như vậy đã tới rồi sao? Đỗ gia cũng quá thần tốc rồi.”

Quế ma ma ngắt lời nàng: "Ôi, tiểu thư của ta! Nào có là Đỗ gia gì chứ! Là Trương gia! Thiên Tổng [1] Tây Sơn doanh Trương gia tiểu công tử!”

Vân Mộng Hạ Vũ

[1] Thiên Tổng: Chức quan thời nhà Minh. Thời nhà minh, quân trại đóng ở kinh thành được chia làm ba đại doanh, Thiên Tổng là một trong những chức quản lý quân lính ở kinh thành.

Tống Ngọc Tịch thay đổi sắc mặt, nhíu mày nói: "Trương gia công tử cái gì? Hắn ta muốn kết thân với ai?”

Quế ma ma thấy Tống Ngọc Tịch còn chưa thông suốt tình huống, thì lúc này mới giải thích nguyên văn cho Tống Ngọc Tịch: "Đương nhiên là Nhị tiểu thư! Buổi sáng ta nghe nói có người đến cầu thân với Nhị tiểu thư, cũng tưởng là Đỗ gia, là người gác cổng thông tri trực tiếp cho phu nhân, do phu nhân tiếp đãi. Ta phái người đi hỏi thăm mới biết được, căn bản không phải Ngự sử Đỗ gia, mà là Thiên Tổng Tây Sơn doanh, Trương gia công tử kia thế nào, ta không biết, nhưng Trương Thiên tổng chính là say rượu đánh c.h.ế.t con dâu, con dâu cả của ông ta, chính là bị ông ta đánh chết. Chuyện này lúc đó đã náo loạn rất lớn, tuy nhiên, ở phía trên Trương gia có người đè xuống, không nháo thành kiện tụng, chuyện này, chuyện này, Nhị tiểu thư nhà chúng ta, làm sao có thể gả cho người như vậy đây?”

Tống Ngọc Tịch cũng có chút loạn, nói: "Thiên Tổng Tây Sơn doanh chẳng qua chỉ là một lục phẩm, ông ta lấy đâu ra tư cách cầu thân với Tống gia? Cho dù Nhị tỷ tỷ là thứ xuất, nhưng cũng không có đạo lý chà đạp người ta như vậy chứ.”

Quế ma ma cũng rất nóng nảy, nói: "Ầy, lão phu nhân nhà chúng ta bị như vậy, bên ngoài đều nói Tống gia chúng ta muốn vội vàng gả khuê nữ ra ngoài, nhiều nhà cũng đã đến hỏi thăm, Trương Thiên Tổng này tuy rằng chỉ là lục phẩm, nhưng dượng của ông ta lại là Phiêu Kỵ Tướng quân, mà phu nhân Phiêu Kỵ Tướng quân phu nhân lại hay nói chuyện với phu nhân chúng ta, cho nên chuyện này mới được nhắc tới, chỉ là không nghĩ tới, phu nhân nhà ta lại ác độc như vậy. Chuyện của Đỗ gia và Nhị tiểu thư, bà ta không phải không biết, nhưng lại cố ý giả bộ không biết chuyện gì, còn nói bà ta đã nhận thiếp canh của Trương gia tiểu công tử rồi, chỉ chờ mấy ngày nữa là Trương gia đến đưa sính lễ.”

Tống Ngọc Tịch nóng nảy một lát, nhưng cũng nhanh tỉnh táo lại, chuyện này không cần nghĩ, tất nhiên là Kỷ Lan làm chuyện quỷ. Nàng và Quế ma ma vẫn luôn nắm giữ chuyện trong phủ, hơn nữa vô cùng cẩn thận, không dám làm ra bất cứ sai lầm gì, nhưng nàng lại không ngờ, Kỷ Lan lại động tay động chân ở phương diện này. Đích xác bà ta là mẹ cả, vận mệnh của nữ nhi trong phủ đều nằm trong tay bà ta, nàng quả thật có tư cách thay các nàng tiếp nhận bất cứ người cầu thân nào. Mà tuy Tống Ngọc Tịch lấy được quyền quản gia, nhưng quyền lợi này cũng không bao gồm việc cưới hỏi của các tỷ muội. Kỷ Lan chính là lợi dụng điểm này, cư nhiên muốn treo đầu dê bán thịt chó đúng không?

"Vậy phải làm sao bây giờ? Sau khi Nhị tiểu thư biết chuyện này, đã tới trước giường lão phu nhân khóc một lần, nhưng khóc thì có ích lợi gì đây? Vài ngày nữa Trương gia sẽ hạ sính lễ, chuyện này coi như là đã định ra. Nhị tiểu thư, cả đời này sẽ bị hủy hoại!”

Ngay khi Quế ma ma và Tống Ngọc Tịch vô kế khả thi, thì bên ngoài lại có một bà tử đến gõ cửa. Sau khi Quế ma ma chào hỏi một tiếng với Tống Ngọc Tịch, mới đi ra trong sân cùng ma ma kia châu đầu ghé tai một hồi, ma ma kia hẳn là tai mắt của Quế ma ma, sau khi truyền đi tin tức, liền giống như lúc đến, âm thầm rời đi.

Loading...