Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-07-18 06:37:47
Lượt xem: 323
Tống Dật ở trong Nội Các xử lý công văn xong, chuẩn bị đi Bộ Binh, mới đi được nửa đường cỗ kiệu đột nhiên ngừng lại, ông xốc màn kiệu lên thì thấy Chử Phong vừa đi tới, nói:
"Công gia, Bùi Thao đứng ở phía trước."
Tống Dật theo cửa sổ nhìn ra phía trước, chỉ thấy Bùi Thao mặc trang phục màu đen tuyền, đứng ở trên đường mà cỗ kiệu ông phải đi qua, phía sau hắn còn có hai người không nhìn rõ mặt đang đứng, có lẽ là tùy tùng, nhìn điệu bộ này, hiển nhiên là đang chờ ông. Tống Dật để người đặt kiệu xuống, đi ra ngoài. Bùi Thao trực tiếp đi thẳng tới, lúc này đã gần trưa, nên chúng thần nội các cũng đã sớm rời đi. Tống Dật là vì có công văn gấp cần xem, nên mới kéo dài đến tận bây giờ, cho nên trên đường hẹp lúc này chỉ có cỗ kiệu của ông đi ngang qua, vì vậy Bùi Thao cũng không che dấu.
"Tham kiến Quốc công."
Tống Dật gật đầu, đưa tay với hắn, nói: "Bùi Thống lĩnh không cần đa lễ, không biết gặp mặt lúc này là có chuyện gì?"
Bùi Thao cũng không thừa nước đục thả câu, mà chỉ nghiêng thân mình, khiến cho Tống Dật thấy được hai người đứng ở phía sau hắn lúc trước, cả hai đều mặc trang phục màu đen, tóc buộc cao ở sau đầu, nhìn hiên ngang lão luyện, đính xác là hai nữ tử.
Tống Dật híp mắt, nhìn Bùi Thao với ánh mắt khó hiểu: "Cái này... là ý gì?"
Bùi Thao vẫy vẫy tay với hai người kia, hai nữ tử đi tới, Bùi Thao nói: "Các nàng là do Thái tử tự mình chọn lựa, chuẩn bị cho Quốc công..."
Bùi Thao còn chưa nói xong, Tống Dật liền vội vàng khoát tay, nói: "Ôi, không không không, không dám nhận không dám nhận. Tống Dật đã có thê thiếp, nữ nhân đã đủ rồi. Đa tạ Thái tử nhớ thương, nhưng quả thực không cần đâu."
Tống Dật cảm thấy có chút kỳ quái, Thái tử đang êm đẹp tại sao lại nghĩ muốn đưa nữ nhân cho ông? Chính là muốn lôi kéo cũng không thể đường đột như vậy. Huống chi hai nữ tử kia cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành gì, so với Lâm thị kém xa lắc lơ. Nếu Thái tử muốn an bài người đến bên cạnh ông, thì cũng không thể chọn người quá kém như vậy, không cần nghĩ cũng biết ông không có khả năng nhận.
Bùi Thao đầu đầy vạch đen, nhưng vẫn đợi Tống Dật nói xong, mới bình tĩnh thản nhiên nói nốt câu hắn định nói:
"Quốc công đã hiểu lầm, không phải tặng cho Quốc công, mà là để Quốc công mang về đưa cho Thất tiểu thư."
"..." Tống Dật vẻ mặt cứng đờ, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác 'tự mình đa tình', không tự chủ sờ lên mũi, rồi vội ho một tiếng, nói: "À, đúng đúng đưa cho Thất tiểu thư... Ớ, mà sao Thái tử lại đưa nữ nhân cho Thất tiểu thư?"
Bùi Thao cũng không giấu diếm, nói: "Trước đó vài ngày, trong phủ Quốc công dường như đã xảy ra chuyện. Chuyện Quốc công đại phát thần uy trừng trị ác nhân, hầu hết các triều thần đều biết. Chuyện này truyền vào trong tai Thái tử, Thái tử đã từng có duyên bái kiến với Thất tiểu thư ở bên ngoài, Thất tiểu thư lại có ân đối với Điện hạ. Cho nên, sau khi Điện hạ biết được Thất tiểu thư gặp một chút chuyện nguy hiểm, Điện hạ liền muốn đưa Thất tiểu thư hai nha hoàn biết tiến thối, hiểu võ công, người lại cơ linh để bảo hộ, đề phòng những lúc gặp sơ hở. Liền lệnh thuộc hạ đi tìm tỷ muội các nàng. Tuy các nàng tuổi còn nhỏ, nhưng ở trong nhóm hộ vệ Đông Cung cũng được xem như là nhân tài kiệt xuất, lại khó có được là các nàng không chênh lệch tuổi quá nhiều với Thất tiểu thư. An bài làm hộ vệ kiêm nha hoàn cho Thất tiểu thư là hoàn toàn phù hợp. Thái tử nói, là trả ân tương trợ cho Thất tiểu thư."
Tống Dật nghe mà có chút mê mang: "Ngươi nói là. Thất nha đầu nhà ta, đã giúp Thái tử?"
"Vâng. Tiểu thư không nói với Quốc công sao? Lúc ấy ở trong rừng cây, có một con rắn thiếu chút nữa đã bò đến chỗ Thái tử, chính Thất tiểu thư đã ném đá dọa sợ con rắn kia bỏ đi. Thái tử vẫn luôn nói Thất tiểu thư không giống nữ giới, vẫn luôn tìm cơ hội đáp tạ Thất tiểu thư, Quốc công ngàn vạn lần xin đừng từ chối."
Lời nói của Bùi Thao nghe có vẻ hợp lý, thế nhưng Tống Dật vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng nếu Thất nha đầu không có ân với Thái tử, Thái tử tại sao lại phải tặng đồ cho Thất nha đầu đây? Nhìn cũng không giống như là tư tình. Thất nha đầu mới mấy tuổi chứ, mới có mười một tuổi thôi. Khuôn mặt mặc dù xinh đẹp, nhưng dáng người hoàn toàn là tiểu hài nhi. Thái tử không đến mức nhìn trúng một tiểu hài nhi chứ. Cho nên, hẳn không phải là tình yêu nam nữ, chẳng lẽ lại đúng như ngài ấy nói, là báo ân? Hay là, muốn mượn chuyện này lôi kéo Quốc công phủ? Có phải, muốn trước xếp hai người vào, là để giám thị ông? Trong đầu Tống Dật hiện lên vô số khả năng, nhưng lý do nào cũng đều thiếu chút gì đó.
"À, nếu đã như vậy, ta đây liền phải thay tiểu nữ cảm ơn Thái tử rồi..."
Thế nhưng, Thái Tử đã đưa người đến trước mặt ông, hơn nữa còn nói rõ không phải đưa cho ông, mà là đưa cho khuê nữ của ông. Thế nên ông cho dù thế nào cũng không thể cự tuyệt, đành phải nhận người, rồi để Bùi Thao trở về chuyển cáo lòng biết ơn của mình đến Thái Tử.
"Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ truyền đạt lại. Thế nhưng trước khi đi Thái tử có phân phó, nói hai người kia mặc dù là ngài ấy đưa, nhưng lại không hi vọng Thất tiểu thư biết. Quốc công chỉ cần nói là do ngài đưa là được, như vậy Thất tiểu thư sẽ không có bất luận trở ngại gì trong lòng khi dùng người." Bùi Thao lại nói thêm vào một câu như vậy.
Tống Dật nhìn hắn ngẩn người, Bùi Thao ôm quyền vái chào ông, sau đó nói 'Cáo từ " rồi xoay người rời khỏi. Hai nữ tử mặc trang phục màu đen liền thật sự ở lại.
Tống Dật nhìn các nàng, thở dài. Vốn ông chuẩn bị đi Binh Bộ ăn cơm, giờ thì không đi được nữa, đành dẫn theo hai người trở về Quốc công phủ, đi thẳng đến Vũ Đồng viện.
Lâm thị hôm nay tự mình hầm cách thủy ô kê thang, xới cho Tống Ngọc Tịch một chén cơm, hai người đang chuẩn bị ăn cơm, thì chợt nghe ngoài viện truyền đến tiếng hô: "Quốc công hồi phủ."
Không đợi Lâm thị cùng Tống Ngọc Tịch đến cạnh cửa nghênh đón, Tống Dật đã bước nhanh đến, thấy hắn còn mặc quan phục, Lâm thị đi qua đón lấy mũ quan của hắn, đặt qua một bên, nhẹ giọng hỏi:
"Gia đã ăn cơm chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-81.html.]
Tống Dật lắc đầu, nói: "Chưa, xới cho ta một chén. Chử Phong, kêu người vào đi."
Tống Ngọc Tịch và Lâm thị liếc nhìn nhau, Lâm thị hỏi: "Sao vậy, còn có khách nhân sao?"
"Không phải, nhanh xới cho ta một chén, ta sắp c.h.ế.t đói rồi." Tống Dật thúc giục Lâm thị lấy cho mình, dù sao chỉ cần Lâm thị ở đây, Tống Dật không thích nha hoàn hầu hạ, mọi thứ nhất định phải Lâm thị tự thân đi làm, nhìn nàng làm cho mình, trong lòng không cần nói cũng biết có bao nhiêu thỏa mãn. Nhận chén cơm Lâm thị xới cho mình, Tống Dật lại sai nàng lấy đũa, lấy thìa, những chuyện này cho dù là ông không nói, Lâm thị cũng sẽ xử lý thỏa đáng, nhưng ông chính là không nhịn được muốn nói, ông thích nhìn Lâm thị bất đắc dĩ, nhưng lại không biết nói ông thế nào cho phải.
Ánh mắt ngọt ngọt ngấy ngấy lưu chuyển giữa hai người... Ặc, sau khi nhìn thấy ánh mắt trao đổi đơn phương của Tống Dật, Tống Ngọc Tịch toàn thân nổi da gà, buông chén nói:
"Con nhớ ra còn chút đồ chưa xem xong, con sẽ bảo Từ ma ma mang cơm vào phòng cho con."
Dù sao nếu còn ở lại, nàng ăn cơm cũng không ngon. Ngày thường nếu nghe được lời này thì Tống Dật thấy rất hài lòng, nói không chừng còn trao cho Tống Ngọc Tịch một ánh mắt "thật là hiểu chuyện", thế nhưng hôm nay ông lại bảo nàng:
"Đợi một lát. Ta có chút việc với con."
Tống Ngọc Tịch khó hiểu nhìn ông, chỉ thấy Chử Phong dẫn hai nữ tử mặc trang phục màu đen tiến vào. Sau khi Tống Dật uống một ngụm canh, liền nói với Tống Ngọc Tịch:
"Nha hoàn bên cạnh con kia không phải là đã quay lại chỗ lão phu nhân sao? Sau này các nàng sẽ đi theo con, hai người đều có võ công, như vậy con ra ngoài cũng sẽ an toàn, mẹ con cũng không cần ngày ngày lo lắng cho con rồi. Đúng không?"
Tống Dật nói xong, lại đưa mắt dừng ở trên người Lâm thị. Lâm thị giương mắt nhìn nhìn hai nữ tử kia, thoáng nhìn vết chai chỗ hổ khẩu trên đôi bàn tay các nàng, liền biết Tống Dật không có nói sai, hẳn là hai người có luyện võ, bà không nghĩ tới Tống Dật thật sự để lời bà nói ở trong lòng như vậy. Bây giờ mới qua vài ngày, liền thật sự tìm chọn được người thích hợp, hơn nữa còn nhanh chóng dẫn trở về.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong mắt bất giác lộ ra cảm kích, lại đưa tay chia thức ăn cho Tống Dật, mặc dù bà không lên tiếng, thế nhưng biểu lộ cảm kích lúc này không chút giả dối. Tống Dật ăn rau Lâm thị rau lấy tới, có chút áy náy, thế nhưng loại chột dạ này rất nhanh đã biến mất trong sự ôn nhu của Lâm thị.
Tống Ngọc Tịch nhìn nhìn hai cô gái này, chỉ thấy các nàng có dáng vẻ tương tự, chắc hẳn là một đôi tỷ muội, còn chưa kịp mở miệng hỏi các nàng một câu thì, giọng nói của Tống Dật đã truyền đến.
"Được rồi, người cũng tìm cho con rồi, con không phải nói con phải về phòng ăn sao?"
Tống Ngọc Tịch: ...
Làm vừa rồi nàng còn cảm thấy có chút cảm kích. Đúng là nam nhân đều là trọng sắc khinh bạn.
Tống Ngọc Tịch dẫn hai nữ hài trở về phòng của mình, hỏi qua các nàng mới biết được, người cao hơn một chút kêu Thu Đồng, thấp hơn một chút kêu Thu Vân, hai người là tỷ muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, năm nay mười sáu tuổi. Gia đình trước đây làm nghề tiêu cục, sau này gia đạo sa sút, phụ thân bệnh chết, mẫu thân tái giá, hai người bọn họ đi theo biểu thúc bà con xa đến kinh thành. Biểu thúc là tiểu đầu lĩnh của tuần phòng doanh, các nàng ngày thường là giúp biểu thúc bắt tặc. Ngày ấy đúng lúc bị Quốc công nhìn thấy, mới mang các nàng về đưa cho Thất tiểu thư sai bảo.
Hết thảy đều nghe hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Tống Ngọc Tịch vẫn thấy hoài nghi với biểu hiện của Tống Dật. Nàng cảm giác, nếu người là do Tống Dật tìm được, thì thái độ của ông đối với Lâm thị, cũng sẽ không giống như vừa rồi dè dặt như vậy, hẳn là sẽ gióng trống khua chiêng lải nhải, khoe khoang với Lâm thị mình đã phải cố gắng bao nhiêu, vất vả thế nào mới tìm được các nàng mới đúng. Thế nhưng vừa rồi lúc ăn cơm, Tống Dật đừng nói khoe khoang gian khổ và khó khăn của mình, thậm chí đến cả tên người cũng không giới thiệu với Tống Ngọc Tịch. Lúc Lâm thị chia thức ăn cho ông, trên mặt ông rõ ràng mang theo xấu hổ, giống như là. . . chột dạ.
Đúng, chính là chột dạ! Bình thường nếu Tống Dật thay nàng làm một chuyện, thì hận không thể đem một sự kiện thành mười sự kiện mà nói, hôm nay phản ứng của ông cũng quá khác thường đi.
Tống Ngọc Tịch lại liên tiếp hỏi Thu Đồng cùng Thu Vân nhiều vấn đề khác, bất kể chuyện lớn nhỏ đều hỏi, kể cả danh tính của phụ thân các nàng, tiêu cục của nhà trước mở tại nơi nào, tuyến đường dùng để vận chuyển... Hai nha đầu đối đáp trôi chảy, không để cho Tống Ngọc Tịch nhìn ra bất kỳ bất thường nào.
Sau khi Tống Ngọc Tịch hỏi xong những thứ này, cũng cho rằng là mình đã suy nghĩ quá nhiều, ngoại trừ Tống Dật tìm nha hoàn cho nàng, thì còn có ai khác sẽ tìm cho nàng chứ? Hết thảy chỉ là nàng quá đa nghi mà thôi, nghĩ đến dù sao cũng là Tống Dật đưa tới cho nàng, cho nên về sau dùng người trong lòng cũng không có bất kỳ gánh nặng nào. Sau đó nàng gọi người trong phòng tới giới thiệu cho các nàng nhận thức, lại để cho Từ ma ma tìm cho các nàng hai bộ nữ trang phù hợp với thân phận. Từ nay về sau, trong phòng Tống Ngọc Tịch, liền nhiều thêm hai nha hoàn là Thu Đồng và Thu Vân.
Trong thư phòng Đông cung, Bùi Thao đi vào, bẩm báo với nam nhân, thanh tú thân thẳng như tùng đang đứng trước cửa sổ:
"Khởi bẩm điện hạ, người đã được đưa đến bên người Thất tiểu thư. Thu Đồng truyền tin tức, nói Thất tiểu thư hỏi các nàng rất nhiều vấn đề, vô cùng cẩn thận. May mắn trước khi đi, Điện hạ dặn dò qua các nàng nên trả lời như thế nào, nếu không nói không chừng thật sẽ bị nhìn thấu."
Tiêu Tề Dự xoay người lại, hắn mặc một thân đạo bào rộng màu thủy mặc, phía trên đạo bào thêu hình con hạc bằng chỉ bạc, trông rất sống động, tóc đen búi lên xuyên một cây bạch ngọc trâm, tuấn tú lại lộ ra lịch sự tao nhã. Sau khi nghe bẩm báo của Bùi Thao, trên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết lộ ra tươi cười, đốt ngón tay thon dài khẽ động, lật một trang sách trong tay, đầu không ngẩng nhưng đôi môi xinh đẹp đã cong lên, lộ ra lúm đồng tiền mê người, chỉ nghe hắn khẽ nói:
"Hừ, cái khác không học, lại học tính đa nghi rồi."
Bùi Thao không nghe rõ lời Tiêu Tề Dự, ngẩng đầu kinh ngạc liếc nhìn hắn, chỉ thấy Tiêu Tề Dự cúi đầu đọc sách, chỉ quơ quơ tay với hắn nói: "Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Sau khi Bùi Thao lui ra, Tiêu Tề Dự mới buông sách trong tay xuống, đi đến trước cửa sổ cửa phía tây, nhìn một vòng trăng sáng trên nóc nhà phía trên, tựa hồ như nhìn thấy nét mặt tươi cười của nàng. Sinh nhật nàng là mùng sáu tháng bảy, ngược lại đúng là biết chọn ngày.