Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Vả Mặt Ngoại Thất - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-29 00:34:13
Lượt xem: 2,792

Nhưng vừa nhìn thấy mẫu thân ta, bọn họ liền đổi sang vẻ mặt hiền từ.

"Được rồi, ta đều nghe thấy rồi, người một nhà giả vờ gì chứ." Mẫu thân ta bĩu môi, đem chuyện ta trọng sinh kể lại cho hai vị lão nhân gia.

"Thật quá đáng!" Ngoại tổ mẫu ta tức giận đập bàn, chiếc bàn tròn bằng gỗ lim thượng hạng, bị bà ấy đập một cái liền vỡ làm đôi, "Ta lập tức đi dạy dỗ tên khốn kiếp kia!"

Có hai vị lão nhân gia làm nền, lúc này, ngược lại mẫu thân ta lại có vẻ lý trí hơn rất nhiều.

"Đánh ông ta một trận thì có ích gì, thứ ăn cháo đá bát, ức h.i.ế.p ta và nữ nhi của ta, nhất định phải khiến cho ông ta cả đời không ngóc đầu lên được, trở thành con cóc dưới đáy giếng."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Chúng ta đều đã lên kế hoạch ổn thỏa.

Sau màn náo loạn buổi sáng của mẫu thân ta, cộng thêm những chuyện bê bối gần đây của Hầu phủ, danh tiếng của phụ thân ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Mọi người đều đồng tình với mẫu thân ta, giúp đỡ ném rau thối, trứng thúi vào cửa Hầu phủ.

Đồng thời, mẫu thân ta còn phái ma ma giải tán hạ nhân trong phủ, đem của hồi môn và những thứ bà ấy bỏ tiền mua sắm về nhà ngoại.

Phụ thân ta tiến lên cướp đoạt, đi một bước lại bị ném một quả trứng thúi vào đầu.

Ông ta cầu cứu nhìn quản gia, ai ngờ quản gia nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Hầu gia, phu nhân cho nhiều tiền quá, hay là người đi xin lỗi phu nhân đi."

9

Cuộc đời của phụ thân ta, giống như tên lửa tự chế bay lên trời, dựa vào ngọn lửa của mẫu thân ta, thành công tiến vào tầm mắt của mọi người, sau khi huy hoàng ngắn ngủi, lại biến thành mảnh vỡ bị nổ đen trên mặt đất.

Ông ta quen sống an nhàn sung sướng, chưa được hai ngày ân ái với người trong lòng, đã không chịu nổi cuộc sống không có người hầu hạ này.

Cuối cùng, vẫn quyết định tự mình đến giảng hòa.

Lúc phụ thân ta đến, mẫu thân ta đang ngồi trong sân gặm hạt dưa, trước mặt còn có hai binh lính cởi trần đang so tài võ nghệ.

"Thật là vô phép tắc!" Phụ thân ta nóng nảy, ở trong sân nhà ngoại tổ phụ, dạy dỗ nữ nhi bảo bối của ngoại tổ phụ ta.

"Nàng là nữ nhân đã gả đi, vậy mà lại không có chút liêm sỉ nào, Y Nhiên còn nhỏ, sao có thể cho con bé xem những thứ này chứ?"

Ta xem đến nghiện, không ngẩng đầu lên, dùng tiếng lòng nói: [Haiz, phụ thân ta thật là đạo đức giả, mẫu thân ta chỉ đứng từ xa nhìn thôi, không giống ông ta, có ngoại thất và nữ nhi tư sinh, còn thân mật với nữ nhi tư sinh, thật muốn thay mẫu thân ta kêu oan.]

"Con!" Cả đời phụ thân ta chỉ biết nổi giận, nói không lại ta, liền muốn tát ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-va-mat-ngoai-that/chuong-7.html.]

May mà mẫu thân ta thương ta, bà ấy ra hiệu một cái, hai binh lính đang so tài kia liền chĩa thương vào n.g.ự.c phụ thân ta.

Ông ta lập tức không dám động đậy nữa, cười làm lành nói: "A Lam, đều là lỗi của ta, nàng đừng giận nữa được không? Về nhà với ta đi."

Nói xong, ông ta liền muốn kéo tay mẫu thân ta.

Mẫu thân ta liếc xéo ông ta một cái, lười biếng hỏi: "Hai vị kia ở nhà, ông định xử lý như thế nào?"

"Làm, làm thiếp, còn đứa nhỏ kia, thì nhận làm nghĩa nữ, cho bảo bối Y Nhiên nhà chúng ta làm nha hoàn rửa chân." Ông ta càng nói giọng càng nhỏ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mẫu thân ta.

Đến đường cùng rồi, vậy mà ông ta vẫn còn muốn tề tụ, thê thiếp đề huề.

Phì! Tên cặn bã!

Mẫu thân ta và ta nghĩ giống nhau, biết được sự thật kiếp trước, bà ấy đã không còn tức giận nữa. Bà ấy ngoắc phụ thân ta, lúc ông ta đang cười nịnh nọt tiến lại gần, không chút lưu tình cho một cái tát.

"Xem ra Hầu gia vẫn chưa nhớ rõ vinh hoa phú quý của ông là từ đâu mà có, vậy thì về nhà uống gió thêm hai ngày đi. "

Đúng vậy, ngay cả nồi niêu mẫu thân ta cũng mang đi hết. Bếp lò không thể di chuyển, vậy thì đập nát ngay tại chỗ.

Hiện tại, Hầu phủ ngoại trừ bốn bức tường, có lẽ ngay cả giường cũng không có.

Phụ thân ta thất hồn lạc phách rời đi, sáng sớm hôm sau, còn dậy sớm hơn cả chó nhà tướng quân phủ.

Lúc này, ông ta cũng không còn mặt mũi nữa, cởi trần, học theo người ta cõng gai nhọn xin tội, quỳ ở cửa tướng quân phủ, tha thiết xin mẫu thân ta tha thứ.

Hạ nhân vừa mới mở cửa, mẫu thân ta còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy một bóng dáng mặc y phục sáng màu chạy tới.

Thẩm Ngọc Hồ quỳ bên cạnh phụ thân ta, liều mạng dập đầu xin lỗi mẫu thân ta.

"Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên gặp Hầu gia, cũng không nên tư định chung thân với ông ấy, phu nhân, tuy rằng người đến sau, nhưng nô tỳ thật sự không có ý tranh giành với người, xin người tha thứ cho Hầu gia!"

Lời này vừa nói ra, mẫu thân ta lập tức từ chính thất biến thành kẻ chen chân vào tình yêu đích thực của người khác.

Phụ thân ta ngu ngốc, cảm thấy bà ta hiểu chuyện, dịu dàng tốt bụng, trong lòng lập tức như bị người ta đ.ấ.m một cú, đỏ hoe mắt lén lút nhìn Thẩm Ngọc Hồ.

Bởi vì động tĩnh không nhỏ, bên này cũng tụ tập một đám người xem náo nhiệt.

Dẫn dắt dư luận sao? Ta thích làm việc này nhất.

Ta đứng ở chỗ dễ thấy, nói ra tất cả những gì mình nghĩ.

Loading...