TRỌNG SINH VẪN MUỐN BÊN EM - CHƯƠNG 10 - Chỉ vì sợ bị từ chối.
Cập nhật lúc: 2024-03-28 03:06:25
Lượt xem: 389
Cuối cùng, Giang Hoài vẫn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái của tôi.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dẫn tôi về ngôi nhà thuộc về hai chúng tôi kiếp trước.
Đứng trong phòng khách, nhìn quanh mọi thứ xa lạ mà quen thuộc, tôi có chút xuất thần.
Phong cách trang trí của căn nhà hiện giờ có chút khác biệt so với trong trí nhớ của tôi.
“Hôm nay hơi muộn rồi, ngày mai chúng ta sẽ bố trí lại nhà theo phong cách em thích.”
Giang Hoài rót cho tôi một cốc nước, kéo tôi ngồi xuống.
Nhìn từng lời anh gõ ra, tôi mới mơ hồ nhớ lại, kiếp trước khi tôi mới chuyển đến đây, căn nhà cũng hoàn toàn trang trí theo phong cách tối giản đen trắng, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, tựa như chủ nhân của nó đã trải qua huấn luyện quân đội, cũng giống như cảm giác lạnh lùng mà Giang Hoài mang lại.
Cá nhân tôi thích phong cách trang trí tông màu ấm hơn, nhưng vì lúc đó tôi chỉ coi đây là nơi tạm trú, ngày thường bận rộn kiếm tiền, thời gian ở nhà rất ít, nên cũng không đề cập đến việc thay đổi phong cách trang trí với Giang Hoài.
Nhưng không biết từ lúc nào, phong cách đen trắng dần dần biến mất khỏi căn nhà, thay thế vào đó là rèm cửa, khăn trải bàn, ghế sofa màu ấm áp…
Mang lại cho người ta cảm giác đây là nơi ở của một cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc.
Giang Hoài không nói một lời, âm thầm đưa tôi vào cuộc sống của anh, mặc cho tôi từng bước xâm chiếm không gian riêng tư của anh.
Có vẻ như anh đã yêu tôi từ rất lâu rồi.
“Không cần đâu, như vậy cũng tốt.”
Tôi lấy lại tinh thần, theo bản năng từ chối đề nghị của Giang Hoài.
Nhiều năm ăn nhờ ở đậu, khiến tôi theo bản năng không muốn làm phiền người khác.
Nhưng Giang Hoài không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, anh nắm tay tôi đặt vào lòng bàn tay, ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn mà anh tự tay đeo cho tôi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út của tôi.
“Anh thích mỗi góc trong nhà đều có dấu vết của em.”
Có những lời, nếu nói ra miệng còn có thể coi như không nghe thấy hoặc lờ đi, nhưng khi nó được bày ra trước mắt một cách t.rầ.n t.r.ụ.i dưới dạng văn tự, nó chỉ khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Giang Hoài sau khi cởi bỏ vỏ bọc lạnh lùng, như một ngọn lửa mãnh liệt, khiến tôi không biết phải chống đỡ thế nào.
Tôi rụt tay lại, gượng gạo chuyển chủ đề.
“Tại sao kiếp trước, sau một tháng kết hôn, anh mới đưa nhẫn cho em?”
Chúng tôi không tổ chức hôn lễ, không có hứa hẹn trao nhẫn, chiếc nhẫn cưới anh âm thầm đeo cho tôi cũng vì lý do công việc mà sau hai ngày đeo đã được tôi cất đi.
Nhớ rằng lúc ăn cơm anh còn vô tình hỏi tôi, lúc đó tôi trả lời một cách thờ ơ, không quan tâm lắm.
Bây giờ nghĩ lại, có thể lúc đó tôi đã làm tổn thương anh.
Hàng mi dày của Giang Hoài khẽ run, mí mắt hơi cụp xuống, đầu ngón tay khựng lại trên màn hình hồi lâu mới từ từ gõ ra một dòng chữ.
“Anh sợ em từ chối.”
Tôi ngẩn người, không ngờ lại là lý do này, vốn tưởng chỉ là anh ấy quên.
“Giáo sư Giang, anh thế nhưng là nhà vật lý trẻ nhất trong nước, vậy mà cũng sợ bị từ chối?”
Tôi trêu chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-van-muon-ben-em/chuong-10-chi-vi-so-bi-tu-choi.html.]
Giang Hoài tài giỏi đến mức nào, mười tám tuổi tốt nghiệp đại học, hai mươi mấy tuổi đã nhận vô số giải thưởng trong và ngoài nước.
Anh ấy hẳn là người được bao bọc trong hào quang, được mọi người tôn trọng và ngưỡng mộ.
Nhưng thực tế là, anh ấy đã do dự một tháng, mới vào một đêm đen cẩn thận đeo nhẫn cưới cho người vợ mới cưới.
Cuối cùng cũng không dám nhắc đến nhiều.
Chỉ vì sợ bị từ chối.
Giang Hoài mím môi, không dám nhìn tôi, ngón tay khẽ cử động.
“Anh không nghe được, cũng không giỏi nói chuyện, không thể như người bình thường nghe em nói, an ủi em, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người tốt hơn thay thế.”
“Em đã nói sẽ không yêu anh, mà anh vẫn ích kỷ muốn dùng nhẫn để ràng buộc chúng ta.”
Tiểu Bạch của Khôi Mao
“Sợ em từ chối, nên chỉ có thể giả vờ không quan tâm.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh gõ xuống chữ cuối cùng, hồi lâu không nói nên lời.
Sau khi được trọng sinh, tôi càng hiểu rõ con người thật của Giang Hoài, tôi càng thấy buồn, và càng cảm thấy bản thân kiếp trước không phải là người.
Nhiều chuyện kiếp trước hiện lại trong tâm trí tôi như một thước phim quay chậm, anh chưa từng nói lời yêu trước mặt tôi, nhưng từng cử chỉ đều thể hiện tình yêu, mà tôi ngu ngốc tưởng rằng chỉ là tính cách của anh, vốn dĩ lạnh lùng.
Mũi tôi lại bắt đầu cay cay, cầm lấy điện thoại.
“Lần này không sợ nữa sao?”
Giang Hoài ngẩng đầu, nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười.
“Sợ chứ, nhưng anh càng sợ em không biết anh yêu em nhiều như thế nào.”
Ngón tay anh khựng lại, lại viết:
“Cho dù em không yêu anh cũng không sao, đợi đến khi chúng ta chữa khỏi bệnh cho em, em có thể ly hôn với anh bất cứ lúc nào.”
Anh yêu tôi, nhưng không lấy tình yêu làm xiềng xích trói buộc tôi, thậm chí chủ động đưa ra con đường lui cho bản thân, để mình trắng tay.
Trên đời làm sao có người ngốc nghếch như Giang Hoài.
Sợ nước mắt lại rơi, tôi vội vàng đứng dậy đi vào bếp, chuẩn bị nấu bữa tối.
Giang Hoài từng bước từng bước theo sau tôi, tôi đang thái rau thì anh lại ôm tôi từ phía sau.
Cằm anh tựa trên vai tôi, ôm tôi tôi lắc lư nhẹ nhàng, như đang dỗ dành.
Tôi đặt con d.a.o xuống, ngước đầu nhìn anh, vô tình môi tôi lại chạm vào cằm anh.
Anh ngẩn ra, tôi hít hít mũi, không những không lùi lại, ngược lại còn trực tiếp hôn lên cằm anh.
Giang Hoài đột nhiên hít vào một hơi, cánh tay ôm lấy tôi siết chặt, bế tôi đặt lên trên bàn bếp sạch sẽ bên cạnh.
Ánh mắt anh khóa chặt lấy tôi không rời, cúi người áp môi mỏng lên môi tôi, â.u yếm nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn.
Hơi thở ấm áp của hai người giao hòa, nhịp tim tôi dần dần đập mạnh, đôi mắt cũng dần mơ hồ, chủ động ôm lấy cổ anh, hôn sâu hơn.
Lơ mơ giữa chừng, anh ôm ngang eo tôi, đi về phía phòng ngủ......