Trúc mã và trà xanh. - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-05-11 18:59:15
Lượt xem: 6,490
Ôn Lễ Hành mở miệng toàn là trà xanh, sắc mặt Lục Hứa không tốt lắm, tôi thật sự lo lắng hai người sẽ đánh nhau trước công ty.
Tuy nhiên, Ôn Lễ Hành không hề tém tém lại mà còn trịnh trọng và nghiêm túc vỗ vai tôi: "Chỉ nói về việc trà xanh hãm hại cô mấy lần, cậu ta thậm chí còn không nhận ra được thủ đoạn của trà xanh! Nếu cậu ta không phân biệt được trà xanh, vậy người đàn ông như vậy không có cũng được."
Dừng một chút, nhớ ra điều gì đó, lại nói thêm: "Đương nhiên, nếu cậu ta có thể nhận ra mà còn giả vờ ngu, vậy thì càng không cần!"
"Ông chủ, tôi biết anh lợi hại, tôi biết, tôi biết."
"Biết là tốt, vậy các người nói chuyện, tôi đi làm."
"......" Anh muốn đi làm thì đi đi, không cần phải nói cho tôi biết.
...
Ôn Lễ Hành vừa rời đi, Lục Hứa liền như sống lại.
Anh ta nhìn tôi như mất hồn: "Tiểu Phong, không phải như anh ta nói đâu, lúc đó tôi thực sự không biết. Tôi đi cùng Cố Tích chỉ vì nghĩ cô ta là bạn tốt của cậu. Tôi kết bạn với cô ta chỉ vì cô ta là bạn của cậu."
"Cho qua một chút. Tôi phải đi làm."
"...... Lần đó khi Cố Tích ngã cầu thang, thật ra tôi cũng không có hoàn toàn tin tưởng cô ta, chỉ là lúc đó cậu lạnh nhạt với tôi, khiến tôi tức giận."
"Cho nên, hết thảy đều là lỗi của người khác, cậu không sai chút nào đúng không?"
"Tôi ……"
"Cũng đúng. cậu đúng là không sai. Thích cậu là vấn đề của tôi, cậu không cần thiết phải chịu trách nhiệm với tình cảm của tôi bởi vì tôi thích cậu."
"Tiểu Phong…..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truc-ma-va-tra-xanh/chuong-17.html.]
Ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta, tôi lạnh lùng cắt ngang: "Lục Hứa, tôi đã từng thích cậu. Nhưng bây giờ thì không, mong rằng chúng ta có thể chia tay trong vui vẻ."
"Không thể nào! Tôi không tin!"
"Tin hay không thì tùy cậu."
Tôi vừa định rời đi, mắt anh ta lại đỏ hoe: "Cậu không cần tôi nữa sao?"
"Lục Hứa, tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội."
Có lần, vì thích anh ta nên tôi đã cho người khác có cơ hội để tổn thương mình.
Bây giờ, tôi không muốn cảm thấy có lỗi với bản thân mình nữa.
"Vứt chiếc khăn quàng cổ đi, đó không phải cho cậu."
Sắc mặt Lục Hứa hoàn toàn tái nhợt.
....
Lục Hứa và Cố Tích không biết là quá ăn ý hay là đã ngầm thượng lượng trước.
Buổi sáng Lục Hứa tới tìm tôi, buổi chiều Cố Tích tới tìm Ôn Lễ Hành.
Tôi khó hiểu, Cố Tích tới tìm Ôn Lễ Hành làm gì?
Vì quá tò mò nên tôi mạnh dạn xuống phòng khách để nghe lén.