TRÙM TRƯỜNG CÁ NGỰA SIÊU YÊU TÔI - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-06-19 10:23:52
Lượt xem: 733
Nhìn thấy Lục Trạc như vậy, tôi có một cảm giác không thể giải thích được muốn trêu chọc cậu ấy. Cho nên tôi lập tức nghiêng người đến sát cậu ấy.
Quả thực trưa nay cậu ấy đã đi tắm, trên người thoang thoảng mùi muối biển, trong lành và dễ chịu.
Khuôn mặt của cậu ấy cũng rất thanh tú, thật không ngoa khi so sánh cậu ấy với hoàng tử biển cả trong truyện cổ tích.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò. Tôi ghé sát vào dái tai cậu ấy, trầm giọng nói: “Cậu còn chưa đồng ý với tớ. Cậu không muốn đi ăn với tớ à?”
“Đi chứ! Tớ rất sẵn lòng! Sẵn sàng có con với cậu luôn!”
Lục Trạc buột miệng như sợ nếu không nhanh thì tôi sẽ hối hận.
Tôi: “?”
Lục Trạc hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Tớ nhận lời đi ăn cùng cậu.”
Tôi gật đầu, nhân tiện thả lỏng cơ thể.
[Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh! ! Suýt chút nữa thì bại lộ bản thể!]
Bản thể?
7
Không biết là ai đã chụp lén ảnh tôi và Lục Trạc. Đêm hôm đó, trên diễn đàn trường, mọi người bàn luận sôi nổi.
“Khai mau.” Ba người bạn cùng phòng kí túc xá vây lấy tôi: “Thành thật thì được khoan dung, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.”
Tôi chủ động thú nhận: “Không có gì, tớ chỉ mời Lục Trạc đi ăn thôi mà.”
“Chết tiệt!”
“Chết tiệt!”
“Chết tiệt!”
Ba người họ đồng thanh nói.
Sáng sớm hôm sau, ba người họ kéo tôi dậy, nhanh chóng chọn quần áo, trang điểm thật kỹ càng rồi đẩy tôi ra khỏi cửa: “Đi ủn cải thảo đi!”
Ủn cải thảo: Đi tán trai.
Tôi: “?”
Vừa mới đi xuống lầu, tôi đã thấy Lục Trạc đứng đợi.
[Huhuhu, Lục Trạc, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại. Chu Tây Tây cũng không làm gì mày, khẩn trương như thế làm gì.]
Hả?
Tôi nhướn mày.
[Chu Tây Tây xinh đẹp, tính cách hiền lành và học giỏi. Cậu ấy giỏi mọi thứ. Hehe, mình chẳng thấy cậu ấy có điểm gì không tốt, đúng là khi yêu ai cũng trở nên ngốc nghếch mà.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trum-truong-ca-ngua-sieu-yeu-toi/chuong-04.html.]
[Tí nữa gặp cậu ấy thì nói gì đây? Hello, bonjour hay là aniaceyo? Điên, điên rồi, Lục Trạc, em đừng có mà điên khùng như thế có được không? Đúng là không biết xấu hổ!]
Tôi đã cố gắng hết sức để không cười, tại sao cậu ấy lại dễ thương đến vậy?
Bước ra khỏi ký túc xá, Lục Trạc xoay vòng vòng như một con quay, vừa xoay vừa lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi đang lại gần thì chợt giật mình.
Vest? Cậu ấy thực sự đang mặc vest à? Cậu ấy không nóng sao?
Lục Trạc dường như ngay lập tức chú ý đến ánh mắt của tôi, cứng ngắc quay đầu lại.
Đang định giơ tay chào thì lại nghe thấy: “Chết rồi, Tây Tây đẹp quá, chảy m.á.u mũi mất.”]
Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy hai dòng m.á.u cam từ dưới mũi Lục Trạc chậm rãi chảy ra.
Tôi: “!!!!”
Lục Trạc giơ tay lên, liếc nhìn m.á.u mũi của chính mình.
[Xong đời, cá biển sâu chảy m.á.u mũi, mất mặt c.h.ế.t mất]
Sau đó, dưới sự chứng kiến của tôi, Lục Trạc ngã ra đất.
“Cẩn thận!” Tôi vội lao tới đỡ lấy cơ thể cậu ấy.
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai tôi: [Tây Tây đỡ được mình rồi, ôi ~]
Từ “ôi” rất đơn giản nhưng âm điệu được đẩy cao và rất giàu cảm xúc.
8
“Cậu ấy không sao. Chỉ chóng mặt một chút thôi. Để cậu ấy nằm nghỉ rồi ăn chút gì đó là được.”
Bác sĩ của trường sau khi kiểm tra đã nói với tôi như vậy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục: “Được, cảm ơn thầy.”
Nếu cậu ấy có chuyện gì thì đó là lỗi của tôi.
Khi bác sĩ của trường rời đi, tôi ngồi trên ghế nhìn Lục Trạc đang nằm trên giường bệnh, trong lòng không nhịn được muốn cười.
Tại sao cậu ấy lại vô dụng như vậy?
Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu ấy lại thích một người bình thường như tôi.
Lại còn … thích đến mức này.
Hơn nữa, cậu ấy rất kỳ lạ và luôn nói những điều mà tôi không hiểu.
Có vẻ như cậu ấy có rất nhiều bí mật.