TRỪNG PHẠT ĐỨA TRẺ VÔ GIÁO DỤC - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-04-27 23:17:26
Lượt xem: 773
9.
Tôi ngay lập tức mở nhóm cư dân, màn hình nhóm đang bị spam.
Trong đó chỉ có gia đình nhà Vương chửi bới tôi không đưa thuốc, những người khác chỉ nhắn dòng động viên người ở 803 hãy bình tĩnh lại.
Tôi khóc lóc kể với chồng rằng:
"Tối qua, em thực sự đã đặt thuốc ở cửa cầu thang, chỉ có khoảng hai ba phút, làm sao thuốc có thể biến mất được chứ!"
Chồng tôi an ủi bảo tôi đừng nghĩ ngợi nhiều, sớm muộn gì cũng điều tra ra thôi.
Tôi thực sự không nhịn được nữa.
Vấn đề này liên quan đến sự trong sạch của tôi, nếu không làm rõ thì cả đời tôi phải mang tiếng oan g//iết người.
Tôi đến phòng bảo vệ xem camera, xem hết cả một ngày, quả nhiên thấy trên camera có một bóng người lờ mờ.
Dáng người đó dù thành tro tôi cũng nhận ra, đó là Vương Tiểu Hào.
Tôi đem clip camera đăng lên group chủ hộ khu Phố.
Nhóm lập tức dậy sóng.
【Không phải là đứa nhỏ nhà họ Vương sao ? Đúng là đứa nhỏ này chính là đứa cướp thuốc cấp cứu của người khác】
【Đứa nhỏ này không phải gián tiếp g//iết người sao, lần trước vợ bác sĩ Lâm bị sẩy thai có phải là tại nó đẩy không, thật may mới giữ được tính mạng, sao thế giới lại có đứa trẻ xấu như vậy】
Gia đình họ Vương vẫn chưa lên tiếng giải thích, mười phút sau, có người trong nhóm đăng tin nhắn:
【Nhanh, 803 đang đối chất với gia đình nhà họ Vương, mau đến xem đi sắp có người c//hết】
803 đau lòng vì mất con gái, vừa thấy tin nhắn liền lao đến nhà họ Vương để chất vấn.
Khi thấy toàn bộ cư dân đều kéo đến, tôi cũng lập tức chạy xuống nhà.
Cửa nhà Vương đã bị nhiều người vây quanh, chủ nhân căn hộ 803 đang chất vấn họ.
【Con gái tôi bị đứa nhỏ trong nhà các người g//iết c//hết. Các người phải đền mạng con gái tôi!】
Ông Vương giữ chặt con trai Vương Tiểu Hào.
“Con gái ông chỉ là một vong hồn vất vưởng, một thứ không may mắn, c//hết sớm là đúng rồi. Tại sao ông lại đổ lỗi cho cháu tôi?”
Một số cư dân đã bức xúc thay cho gia đình 803.
“Đấy là thuốc cứu người đấy, Vương Tiểu Hào đã trộm thuốc, gây nên cái c//hết của con gái anh ấy, các người không có trách nhiệm sao?”
Ông Vương quát lớn với một cư dân.
“Mẹ kiếp, mắt mày tận mắt thấy cháu tôi trộm thuốc à? Chắc tên Trần ở dưới đã không đặt thuốc đúng chỗ, các người vu oan cho cháu tôi sớm muộn cũng bị trừng phạt thôi.”
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra phát đoạn video mới ghi lại được trong nhóm lên.
Tôi cười nhạt, nói.
“Tất cả đã được quay lại hết cả rồi, chính cháu của ông đã trộm thuốc, chính nó là hung thủ g//iết người.”
Vương Tiểu Hào có chút lúng túng, nhưng bà ta vẫn cố cãi.
“Con trai tôi chỉ ra ngoài chơi một lát, nó không biết gì về loại thuốc đó cả. Hơn nữa, thuốc lại được để ngay ở cửa thang máy, nó tưởng là rác nên đã mang về bỏ vào thùng rác nhà mình, có gì sai sao?”
Vương Tiểu Hào vốn hay mắc tật ăn cắp, lần này bị bắt tận tay, nên ban đầu mọi người trong nhà họ Vương đều tỏ vẻ chẳng hề ngạc nhiên.
Ông Vương ngạo mạn.
“Cháu tôi còn là trẻ vị thành niên, các người có thể làm gì được nó? Nói thật, thằng con gái đoản mệnh nhà các người nên bị g//iết sớm hơn mới phải, nuôi lớn mãi rồi c//hết, nuôi làm gì?”
Vương Tiểu Hào còn vỗ tay.
“Trời ạ, c//hết sớm thì c//hết sớm, haha.”
Chủ nhân căn hộ 803 tức đến mắt đỏ ngầu, định lao đến bóp cổ Vương Tiểu Hào, Vương Tiểu Hào trợn mắt, lè lưỡi dài ngoằng.
Nhà họ Vương vội chạy tới đánh ông ấy.
“G//iết người rồi, mau gọi cảnh sát đi, g//iết người rồi.”
Bảo vệ cùng các cư dân khác đã kịp thời chạy đến ngăn 803 lại.
“Người c//hết không thể sống lại, ông không được phạm tội.”
Nhìn thấy Vương Tiểu Hào sắp bị siết cổ đến ngạt thở, tôi không kìm được mà tiến lên can ngăn.
“Vì những kẻ như thế này mà hủy hoại cả cuộc đời mình không đáng đâu.”
Có lẽ lời nói của tôi đã có tác dụng, 803 đã thật sự buông tay.
Cảnh sát cũng đã đến vào lúc đó, kết thúc được hỗn loạn này.
Gia đình Vương đã kiện 803 ra tòa vì tội g//iết người cố ý, cuối cùng, dưới sự phán xét chung của toàn thể cư dân trong khu, 803 đã bồi thường cho gia đình Vương một khoản tiền đền bù tinh thần và y tế là 100 nghìn.
Vương Tiểu Hào tự mãn đến mức tột cùng.
Cả khu chung cư chìm trong một bầu không khí u ám, trong lòng mỗi người đều kìm nén một mũi gai, và mũi gai ấy, chính là Vương Tiểu Hào.
Mọi người đều mong muốn Vương Tiểu Hào biến mất mãi mãi.
10.
Trong công viên sở thú lúc này, Vương Tiểu Hào bị chó săn đuổi, ngã nhào xuống đất, m//áu chảy đầy đầu.
Tôi nhìn xuống, lạnh lùng, không có hành động nào để cứu chữa.
Chồng tôi sợ rằng nhà họ Vương lại đổ lỗi cho tôi, bèn nắm tay tôi định bỏ đi.
Bà Vương thấy tôi thì xông đến như một con ch.ó điên, ghì chặt lấy cánh tay tôi.
Bà ta quát lên, giọng đầy hung dữ:
"Cô không được đi, cô là bác sĩ, cô phải cứu cháu tôi".
Tôi mỉm cười, dùng sức hất bàn tay gầy guộc của bà ta ra.
“Đúng vậy, tôi là bác sĩ, nhưng tôi sẽ không cứu cháu bà, vì chính các người đã từng cầm d.a.o chặt đứt tay tôi.”
Dĩ nhiên, tôi không phải kẻ thích trả thù.
Vương Tiểu Hào nằm vật ra đó, đầu đập xuống đất, ói mửa, toàn thân co giật, rõ ràng là dây thần kinh đã bị tổn thương, có đủ thiết bị y tế tôi cũng không đủ tự tin cứu.
Bà Vương giận dữ:
"Quy định là cái gì, tôi bảo cô phải cứu cháu tôi ngay lập tức, nhanh lên".
Tôi nhìn bà ta lạnh lùng, không trả lời.
Vương Thúy Nhi nghe tin, cũng vội chạy đến, quỳ xuống trước mặt tôi khóc nức nở:
"Bác sĩ Trần, cô đừng trả thù chuyện xưa, việc quan trọng là cứu con trai tôi".
Vậy ra, những lưỡi d.a.o không rạch lên chính mình thì không biết đau đớn ư?
Những thương tổn mà họ gây ra cho tôi, hôm nay được cô ta tổng hợp chỉ trong một câu, không một lời xin lỗi, không một chút ăn năn.
Họ chỉ muốn tôi cứu Vương Tiểu Hào, bất kể sống c//hết, để họ còn kiếm chác được một khoản lớn tiền từ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trung-phat-dua-tre-vo-giao-duc/chuong-3.html.]
Tôi thấy hơi cáu:
"Tôi đã nói rồi, không có thiết bị y tế, tôi không cứu được".
Mọi người bắt đầu đồng tình: "Cũng đã muộn, người ta bảo con ông không cứu được rồi, năn nỉ cũng vô ích".
"Đúng vậy, giờ mới biết năn nỉ, trước kia thế nào".
Cô vợ bị mắng không những không biết hối hận, mà còn dùng đạo lý để ép tôi:
"Cô là bác sĩ, thấy c//hết mà không cứu, cô còn là người không? Tôi sẽ tố cáo cô”.
Lời nói kia như kích thích vào tôi, tôi vén áo lên, để lộ vết sẹo dữ tợn trong lòng bàn tay.
"Các người nhìn vết sẹo này này, chính là do nhà các người c.h.é.m đứt gân tay của tôi, sau khi tay tôi lành rồi, cầm đũa cũng run rẩy".
"Tôi không thể vào phòng mổ nữa, đó đều là do các người gây nên".
"Tôi từng tự hào về đôi tay của mình, từng được gắn với danh hiệu 'Bàn tay của thần'".
"Chỉ vì đôi bàn tay này, đã cứu sống không biết bao nhiêu người".
"Tôi tưởng tượng rằng tôi sẽ sống hạnh phúc, sau này sẽ được nghỉ hưu với chức danh bác sĩ phó khoa".
"Nhưng tất cả đã bị nhà họ Vương phá hủy hết rồi, các người giống như ác quỷ trong địa ngục, đã kéo tôi xuống vực sâu không đáy".
Bà Vương hất tay tôi ra, mắng:
"Đó là do mày tự chuốc lấy, ai bảo mày làm hại cháu tôi".
"Vương Tiểu Hạo bị các người nuông chiều thành cái gì rồi? đã hại biết bao nhiêu người, các người còn cho rằng mình đúng".
Tôi lại kể lại từng chi tiết trong vụ án của Vương Tiểu Hạo, khiến mọi người xung quanh căm phẫn, ai cũng lẩm bẩm rằng "Vương Tiểu Hạo đáng c//hết".
"Đó là do cô tự mình hại mình,cô không có mạng tốt thì trách ai".
Bà Vương tức tối, vung tay định đánh tôi, chồng tôi đứng chắn trước tôi, bà Vương bị hất ngã xuống đất.
Lúc này, ông chủ phòng 803 cũng tới đây.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, ông đã mất con gái, cả người hốc hác, râu ria xồm xoàm, đôi mắt đờ đẫn.
Ông chủ phòng 803 lấy ra một bức ảnh của con gái, mặt lạnh như băng, từng chữ từng chữ hỏi:
"Con gái tôi có đáng phải c//hết không?".
Bà Vương nhìn bức ảnh đen trắng kia mà sợ hãi, cả người không nhịn được lùi lại.
Miệng vẫn lẩm bẩm:
"Là do chính nó mà, từ lúc vừa sinh ra, tôi đã nói nó là đứa nghịch tử, c//hết sớm là phải, dù sao thì cũng là hàng hỏng, nuôi cũng chỉ tốn tiền, c//hết đi rồi lại có thêm một đứa không phải đỡ tốn công à"
“Chát chát”
Ông chủ phòng 803 liên tiếp tát mạnh vào mặt bà Vương mấy cái.
「Những cú tát này, là tôi đánh thay cho con gái, bà già c//hết tiệt, đây là báo ứng của bà đấy」
Bà Vương nghe xong thì đứng dậy, đuổi theo, tát lại ông chủ 803
Bà Vương như con bò điên, không ngừng đánh ông chủ phòng 803
Vương Thúy Nhi trông thấy con trai ngã xuống đất, mẹ lại ẩu đả với người ta, vội thụp xuống đất khóc lóc thảm thiết:
“Đừng đánh nhau nữa, mau cứu con trai tôi đi”
Lúc này, những người đi nghỉ mát đều là hàng xóm trong khu, trong đó có cả Tiểu Lâm, thấy vậy liền bỏ đi
Những người còn lại sợ ông chủ 803 đánh bà Vương bị thương, lại phải đền tiền, nên vội kéo ông ta ra
Dù nhà họ Vương cầu xin thế nào, mọi người cũng không dám ra tay, cuối cùng có một ông chủ nhà hàng chịu không nổi nên gọi cấp cứu 120
Tôi không phải là không muốn cứu
Cho dù đối phương phạm tội nghiêm trọng đến mức nào, tôi vẫn có trách nhiệm phải cứu
Nhưng trong tình huống như thế này, nếu tôi xông vào cứu người, không những không cứu được mà còn đẩy nhanh tiến độ t//ửvong, vì t//ửvong do dây thần kinh bị đứt gây xuất huyết não, không phải là chuyện đùa.
11.
Một tiếng sau, xe cấp cứu đến đưa Vương Tiểu Hạo đi,
Tôi thấy lại mọi người đều nhẹ nhõm lại, giọng cười đùa vui vẻ cũng nhiều hơn.
Sau đó, sau khi được cấp cứu tại bệnh viện, Vương Tiểu Hạo đã trở thành người thực vật,phải nằm trên giường suốt đời.
Gia đình họ Vương đòi kiện tôi, viện đã tiến hành giám định, tôi hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm.
Mấy hôm sau viện thông báo tôi có thể đi làm trở lại.
Từ khi Vương Tiểu Hạo trở thành người thực vật, tiền mà trước kia gia đình họ Vương lừa đảo đã hết sạch vào việc chữa bệnh cho Vương Tiểu Hạo.
Ba của Vương Tiểu Hạo vào tù, Vương Thúy Nhi không còn nguồn thu nhập, sau khi đi lừa đảo và bị đánh đập mấy lần, cô ta liền đi làm gái.
Mấy hôm sau, bản thân mắc bệnh giang mai nên lần nữa tìm đến tôi, tôi bảo:
“Cô đến bệnh viện khám và lấy thuốc đi.”
Vương Thúy Nhi đứng ngoài cửa nhà tôi chửi bới ầm ĩ, lần này tôi đã báo cảnh sát, công an tạm giữ cô ta 15 ngày, xử phạt về hành vi mại dâm.
Sau đó ba của Vương Tiểu Hạo được trả tự do, nghe nói Vương Thúy Nhi làm gái, ông ta đã đánh cô ta bị thương phải nằm viện.
Kể từ đó, không phân biệt ban ngày đêm, đều nghe tiếng khóc của Vương Thúy Nhi.
Nghe nói sau này Vương Thúy Nhi đã bỏ trốn.
Thực ra, cô ta đã vào tù.
Gia đình nhà họ Vương từng đoàn kết vượt qua gian khổ, nhưng giờ đây toàn bộ gia đình chỉ còn mỗi bà Vương và ông Vương sống trong căn nhà cũ nát, trông nom, chăm sóc Vương Tiểu Hạo.
Ông Vương, vốn là kẻ nghiện rượu khét tiếng, trước kia đã vướng vào nhiều vụ án bị xử phạt không chính thức.
Gần đây, ông ta uống rượu say rồi nảy sinh thú tính, muốn cưỡng bức một cô gái trong khu phố, không may bị bố cô gái phát hiện kịp thời.
Ông Vương bị bố cô gái đuổi theo đánh, vì say rượu nên chân tay loạng choạng ngã xuống sông, thậm chí cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.
Kể từ đó, trong khu phố lại có thêm một bà Vương đi nhặt rác.
Bà ta đầu tóc bù xù, toàn thân bốc mùi hôi thối, hễ có người dân trong khu phố đi qua, ai cũng rùng mình, sợ hãi tránh xa.
Mọi người ai ai cũng khinh thường bà, ngay cả khi vứt chai thủy tinh đi cũng không cho bà.
Bà Vương đã đi nhặt rác như vậy được mấy tháng, bỗng một ngày xuất hiện một chiếc xe cứu thương đến trước cửa nhà bà ấy.
Người ta phát hiện t.h.i t.h.ể của bà Vương và Vương Tiểu Hạo sau cánh cửa đã bị phá của ngôi nhà.
Theo lời đồn, hai người đã c//hết từ nhiều ngày trước, vì hàng xóm ngửi thấy mùi hôi thối nên đã gọi báo cảnh sát.
Cảnh sát phá cửa xông vào căn nhà mới phát hiện ra hai t//ửthi ấy.
Đêm hôm đó, anh hàng xóm sống tại tầng 803 ở chung cư nhà Vương Tiểu Hạo đột nhiên đăng một tin nhắn trong group cư dân của chung cư:
【Khu phố, cuối cùng cũng được sạch sẽ】
Hết.